Jiyan: Will You Stay?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: n0tamused

Link: https://www.tumblr.com/n0tamused/751717339060469760/will-you-stay?source=share

Cảnh báo: Reader trung tính nhưng nghiêng phần là nữ hơn, có lẽ sẽ OOC.

Ánh trăng chiếu qua khung cửa sổ đang mở tựa như những dòng suối mượt mà chiếu lên tấm ga trải giường màu trắng ánh bạc lung linh. Cảm giác hòa bình và sự yên tĩnh bao trùm khắp căn phòng, trái ngược hoàn toàn với nơi khói lửa chiến tranh khốc liệt ấy. Dù chỉ mới ở đây được vài giờ, nhưng cũng đủ để khiến Jiyan cảm thấy ước nguyện cả đời của mình đã được thực hiện. Dẫu chăng đó chỉ là một vẻ bề ngoài, một giấc mơ hão huyền, nhưng nó mang lại niềm an ủi mà anh luôn ấp ủ mong muốn có được. Có thể vào một ngày nào đó, ước nguyện của anh sẽ trở thành sự thật, anh sẽ không bị buộc phải rời bỏ vòng tay ấm áp của em trong một tháng, và hơn thế nữa, anh sẽ không còn phải đi chiến đấu.

Tầm nhìn anh di chuyển từ cửa sổ sang em, nơi em đang tựa mình vào ngực anh, cánh tay em vòng quanh người anh. Đêm đã khuya, nhưng cả hai đều từ chối giấc ngủ mà rõ ràng đang đè nặng lên mí mắt em - vì thêm một giờ đồng nghĩa với việc thời gian ở bên nhau sẽ dài hơn. Cho đến thời điểm ấy, anh vẫn nghe em kể về những ngày em dạo quanh thành phố, đầu ngón tay em lần theo ngực anh, dịu dàng vuốt ve những vết sẹo phủ kín cơ thể anh, khác với phần làn da mịn màng còn lại của anh. Khi em dừng, anh nhanh chóng nhận ra. Cằm anh hơi cúi xuống nhìn em.

Ngón tay em không bao giờ ngừng khiến anh yêu thích chúng, đắm chìm em trong sự ấm áp sống động của anh - đôi mắt em lạc vào những hình ảnh mà tâm trí bạn gợi lên về chiến trường bây giờ trông như thế nào. Bầu trời đỏ rực và những vùng đất ngoằn ngoèo đẫm máu của những con người từ cùng thành phố mà em đang ở bây giờ, những con người đã từng là đứa con mang nặng đẻ đau của ai đó, con gái của bố và con trai của mẹ. Chỉ là bây giờ họ đã già hơn chục tuổi với đôi mắt trĩu nặng, nằm ẩn náu trên những vùng đất hoang vắng dưới tán cây.

"Đừng nghĩ về điều đó... Đừng... Để điều đó làm phiền tâm trí em, em yêu." Jiyan lên tiếng, bàn tay anh đưa lên ôm lấy bàn tay run rẩy trên ngực anh, những ngón tay cuộn tròn trong lòng bàn tay em. Jiyan ước gì anh có thể trút bỏ nỗi lo lắng này khỏi em, anh ước anh có thể bảo vệ em khỏi những điều khủng khiếp và tất cả những hình ảnh đáng sợ trong trí tưởng tượng của em, nhưng điều như vậy là một nhiệm vụ bất khả thi. Cơ thể trần trụi của em chỉ có thể chia sẻ hơi ấm với anh và níu kéo những gì hiện có.

"(Y/N)."

"Hãy kể cho em nghe về ngày của anh..." Em thì thầm, rụt rè ngắt lời anh như một cánh hoa. Em ngẩng đầu lên, đặt tay lên ngực anh , nhìn vào đôi mắt vàng mà em đã mơ thấy khi anh ra đi. Đôi mắt ấy thật xinh đẹp làm sao, ngay cả khi chúng nhìn em với sự lo lắng và thắc mắc. Jiyan khẽ thở dài, đôi mắt anh lang thang lên trần nhà và những đường xoáy nhỏ hiện lên cùng với mặt trăng. Đó là sự lựa chọn của em khi trang trí phòng, những vòng xoáy, những dấu chấm và những chòm sao nhỏ...

"Một ngày dài đầy mệt mỏi. Anh thường nhớ lại mùi của thành phố khi ở ngoài mặt trận, mùi thức ăn do chính tay em nấu. Dù nguyên liệu và vật dụng khan hiếm nhưng tụi anh vẫn ổn, chúng ta cùng nhau cố gắng nhé, em yêu." Lời nói của anh vang vọng nhẹ nhàng bên tai em, ở một mức độ nào đó, chúng mang lại cho em sự an ủi. Ngón tay cái của anh xoa vào bên trong lòng bàn tay em, xoa bóp làn da mềm mại cho đến khi cơn run rẩy giảm bớt. "Trong lúc khó khăn đi qua, không còn nguy hiểm để đối đầu, những người lính dường như luôn tìm ra những cách mới để giải trí." khi đó một nụ cười mỉm nở ra trên nét mặt nghiêm nghị và mệt mỏi của anh, khiến em cũng phải mỉm cười theo. Trước đây, anh đã kể cho em nghe về việc đàn ông sẽ đùa giỡn và chơi đùa với nhau như thế nào, những đứa trẻ bị mắc kẹt trong cơ thể người lớn, rượt đuổi nhau sau khi một trong số họ ném ủng vào ai đó. Đó là một lời nhắc nhở rằng tất cả những người lính này đều là con người và họ còn sống, nhưng quan trọng nhất là họ vẫn giữ vững nhân tính và hy vọng của mình. Nhiều đến nỗi dù có cách một dặm thì vẫn đủ để khiến người khác cảm nhận được nó.

"Hôm nọ, trước khi tụi anh khởi hành đến đây, họ đã đủ táo bạo để thử nói đùa về anh và điều đó đã phản tác dụng, thành thật mà nói thì lúc đấy anh chỉ tình cờ bước vào chỗ họ. Anh cho rằng một tin đồn mới đã nổ ra về việc anh đuổi mọi người khỏi quân đội sau khi hỗ trợ y tế cho họ."

"Gì? Điều đó thật nực cười... Anh sẽ không gửi bất kỳ ai về nhà trừ khi họ cư xử thực sự tồi tệ hoặc bị thương quá nặng."

"Đúng. Nhưng điều đó không dập tắt được những tin đồn thất thiệt, đặc biệt là trong số các học viên mới, điều này khiến anh nghĩ rằng đây là một mưu đồ nào đó của những người có kinh nghiệm hơn để dọa lính mới. Nhưng... Khi anh đang đi ngang qua các lều trại, anh gặp phải một nhóm đang co ro dưới ngọn đèn, nói về tin đồn này. Anh không chắc điều gì đã xảy ra với mình, nhưng anh chỉ tiến tới chỗ họ và bắt đầu lạnh lùng hỏi họ, về những gì họ đang làm và những điều tương tự." Một nụ cười ngu ngốc hiện trên môi anh, một nụ cười trẻ con mà em thích nhìn thấy, nó khiến em hưng phấn khi nghe phần còn lại của câu chuyện. Chân em vòng qua eo anh khi em cố gắng thoải mái nằm trên ngực anh.

"Một trong những người đàn ông đó bị vết thương ở chân khá nặng từ ngày hôm trước, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Tuy nhiên, anh ấy khá cáu kỉnh với các Đội trưởng và những người lính khác, vì vậy anh nhìn chằm chằm vào vết thương được băng bó của anh, rồi nhìn anh, hỏi anh ấy có muốn tôi xem qua không. Cả đội im lặng như nấm mồ, em yêu- anh..."

"Tin đồn có ảnh hưởng lớn đến họ đến vậy sao? Pfftt-" "Ừ! Anh cũng khá sốc, anh phải kìm lại sự ngạc nhiên của mình, mặt anh ấy tái nhợt, anh thậm chí không thể diễn tả sao cho em hiểu. Người tạo ra tin đồn này thực sự rất sáng tạo, anh công nhận điều, nhưng anh không thể để nó lan rộng thêm, anh cần phải làm sáng tỏ càng sớm càng tốt."

Em cười khúc khích trước lời nói của anh, trán áp vào xương đòn của anh, ngực em rung lên vì ấm áp, chỉ tưởng tượng ra viễn cảnh này thật ngớ ngẩn - chồng em đã trở thành mối đe dọa trong quân đội như vậy sao? Anh ấy sao? Chắc chắn, anh tài giỏi đến mức không thể tin được, nhưng cách anh nằm bên dưới em và cách anh chạm vào em không bao giờ có thể khiến bạn tin rằng anh rất đáng sợ. Em hiểu anh là một người như nào, nên khi nghe anh kể, em không thể nhịn được mà cười lớn,

Jiyan tham gia cùng với tiếng cười khúc khích của em, tay kia xoa và giữ lưng em, đẩy em dựa vào bộ ngực đang phập phồng lên với những tiếng cười khúc khích của anh. "Trời- bây giờ em cũng đang cười nhạo anh sao?" Anh vui vẻ nhận xét.

"Xin lỗi, xin lỗi, em không thể kiềm chế được" Em đáp lại và từ từ lấy lại bình tĩnh với một tiếng thở dài nhẹ nhõm. "Những linh hồn tội nghiệp đó, sợ hãi người chồng đáng quý của em. Có lẽ em nên bắt đầu mắng anh ở nhà thường xuyên hơn." Bàn tay em tuột ra khỏi vòng tay anh, véo má anh một cách trêu chọc, khiến anh tặc lưỡi và lùi ra, khiến anh nhớ lại cách mẹ anh cũng làm hành động tương tự khi anh còn nhỏ, mặc dù không thường xuyên như cách em làm với anh. Cánh tay anh siết chặt quanh vai em, cánh tay còn lại của anh sớm tham gia vào việc giữ em yên để không chống lại anh.

"Có lẽ em không nên làm vậy. Anh nhớ em rất nhiều, nhưng mà... Nếu la mắng anh là cách để nghe giọng nói của em nhiều hơn, anh có thể sẽ quen với nó..." Jiyan nói khi anh thả vòng tay siết chặt của mình ra, để em ngã vào ngực anh với một hơi thở dài nhỏ. " Nhưng bây giờ... " Môi anh tìm đến trán em, đặt một nụ hôn dài lên đó trước khi rời ra. "Em cần phải nghĩ ngơi. Anh biết mấy ngày gần đây em ngủ ít thế nào..." Anh nói và với lấy tấm chăn đã bị đẩy xuống trong cuộc cãi vã nho nhỏ của cả hia. Chiếc chăn che phủ lưng em, em ngay lập tức cảm thấy ấm áp hơn khi nép mình vào anh.

Ý nghĩ về việc anh sẽ rời đi khiến trái tim em lại một lần nữa nhói đau, nặng nề và sắc bén. "Jiyan... ít nhất anh có thể ở lại ăn sáng được không?" Em hỏi anh, hy vọng, ước ao, cầu nguyện... Chỉ một giờ là đủ.

".. Ừm. Anh sẽ đánh thức em dậy, được chứ? Chúng ta sẽ cùng nhau nấu món gì đó..." Có sự hứa hẹn trong giọng nói của anh, không thể phủ nhận rằng nó rất phổ biến và chân thực, nếu không thì anh đã không nói những điều này. Jiyan hôn lên trán em lần nữa, ôm em vào lòng và nhắm mắt lại.

Buổi sáng sắp tới bỗng trở thành một điều đáng mong đợi .


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro