CHƯƠNG 222: THỀ ƯỚC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 222 Thề ước

Editor: Ken Lê

Beta: Rosaline Ng~

Ác Đế Thành mất đi lá chắn, không thể vào thành, phương pháp tiếp cận thành tốt nhất, chính là từ Hắc Phong Lâm (Rừng Hắc Phong).

Năm người Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Lâm Dạ Hỏa, Hắc Thủy Bà Bà cùng Bạch Long Vương, lặng lẽ tiến vào Hắc Phong Lâm.

..................

Hắc Phong Lâm thần bí, từ xưa đã là rừng rậm ở Tây Vực, ngày thường Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng không đi vào, thường là đi ngang qua Lang Vương Bảo, đều do Trâu Lương dẫn đi.

Cũng may bây giờ trừ Trâu Lương ra, cũng quen thuộc với Hắc Phong Lâm, còn có Lâm Dạ Hỏa.

Người yêu chó như Hỏa Phượng đã sớm xem Hắc Phong Lâm thành căn nhà thứ hai của mình, bầy sói trong rừng cũng không xem hắn thành người ngoài.

Bọn họ vào Hắc Phong Lâm, lục tục còn có mấy con sói theo sau bọn họ, nếu đổi thành người khác chắc chắn bị hù chết, bất quá đối với bọn Triển Chiêu, giống như là hỗ trợ dẫn đường thì đúng hơn.

Vào Hắc Phong Lâm, Lâm Dạ Hỏa không vội dẫn mọi người tìm đường, mà là chạy tới hang của lang vương Tắc Lặc. Theo như lời nói của Hỏa Phượng, bầy sói rất quy củ, ngươi vào nhà người ta, phải nói với chủ nhà một tiếng trước.

Bất quá đối với bọn Triển Chiêu, Lâm Dạ Hỏa không buông tha cơ hội chạy tới ôm sói con thì đúng hơn.

Mấy con sói con của nhà Tắc Lặc vừa đẹp vừa phì, hơn nữa tiểu sói trắng kia, mập mạp lại hoạt bát, thập phần chọc người yêu thích.

Bạch Ngọc Đường cùng Hắc Thủy Bà Bà đứng một bên, nhìn Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa ôm hai tiểu lang chào hỏi trước cửa nhà Tắc Lặc, thở dài.

Bạch Long Vương còn tốt hơn: "Triển Chiêu trừ bỏ trêu mèo, thì ra cũng trên chó a......"

Ngũ gia nhìn Bạch Long Vương, khó chịu – làm mèo nên trêu chuột mới đúng! Mèo này một chút cũng không để ý!

Thánh Linh Vương nghiêm mặt, nhìn đá xếp thành hang sói, trên đá khắc hình bầy sói khác nhau, cùng với bức tượng hình Lang Vương thật lớn kia...

Hắc Thủy Bà Bà vóc dáng nhỏ con, đứng chỉ tới ngực của Ngũ gia.

Bạch Ngọc Đường nhìn xuống thì thấy biểu tình nghiêm nghị trên mặt Thánh Linh Vương, lại nhìn theo ánh mắt của hắn về phía bức tượng.

Ngũ gia liền hỏi: "Tiền bối đã thấy qua bức tượng này?"

Thánh Linh Vương hơi cười, lắc đầu: "Ta chưa thấy qua bức tượng này, nhưng có lẽ đã thấy nguồn gốc của nó."

Ngũ gia có chút kinh ngạc quay qua nhìn Thánh Linh Vương.

Thánh Linh Vương có chút đăm chiêu gật đầu, nói: "Hắc Phong Lâm kỳ thật tồn tại đã lâu, quy mô trước kia phải lớn hơn nữa, Tây Vực Quỷ Hải phía bắc, toàn bộ đều bị rừng rậm bao trùm, quy mô đại khái là hơn ba bốn lần hiện tại."

"Trước kia là bao lâu trước kia?" Ngũ gia tò mò.

Thánh Linh Vương còn thật sự suy nghĩ: "Chắc khoảng một ngàn năm đi."

Ngũ gia cười lắc đầu, cảm thấy thực thần kỳ......

"Bầy sói trước kia số lượng cũng lớn hơn sao?" Ngũ gia hỏi.

"Số lượng của bầy sói có lẽ vẫn nhiều như vậy...... Bất quá......" Thánh Linh Vương muốn nói gì đó, nhưng còn đang cân nhắc.

"Tiền bối có phát hiện gì, đừng ngại nói ra cùng thảo luận?"

Đứng sau Bạch Ngọc Đường, Bạch Long Vương cũng tham gia.

Ngũ gia nghe Bạch Long Vương gọi Hắc Thủy Bà Bà là tiền bối, có chút không được tự nhiên, nhưng cẩn thận nghĩ lại...... Vị này còn không phải là tiền bối sao! Cũng phải gọi Yêu Vương là tiền bối, dù sao cũng hơn một ngàn tuổi......

Thánh Linh Vương nói: "Bầy sói trong Hắc Phong Lâm rất kỳ quái, các ngươi có phát hiện hay không, bầy sói không giống trên thảo nguyên rượt dê rượt cừu, nhiều thế hệ qua cũng chỉ canh giữ tại Hắc Phong Lâm. Mỗi ba tháng, sẽ có rất nhiều đàn dê đàn cừu đi ngang qua vùng này, khi đó sẽ có một lần đi săn lớn, bình thường bầy sói này không thấy tung tích. Ngẫu nhiên ở đại mạc gặp bầy sói quy mô ít hoặc sói hoang...... tất cả đều không phải là sói trong Hắc Phong Lâm này!

"Cho nên trọng điểm là...?"

Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa ôm xong sói con đã trở lại, thật ra Hỏa Phượng cũng phát hiện bầy sói trong Hắc Phong Lâm đặc biệt 'lười', không hề thay đổi hang.

"Hắc Phong Lâm chắc chắn có gì đó, cũng là nguyên nhân đi?" Ngũ gia nói.

Thánh Linh Vương nhẹ nhàng lắc đầu: "Hiện tại Tây Vực nhiều người thành cũng nhiều, thích hợp cho bầy sói sống nhất chính là Hắc Phong Lâm, thường trú nơi này có thể hiểu. Nhưng trước kia kỳ thật cánh rừng không ít, bầy sói nên lựa chọn chỗ rộng hơn, Hắc Phong Lâm cũng không phải là địa phương tốt nhất, nơi này rừng cây rậm rạp, trong rừng âm u không có ánh mặt trời chiếu vào, với lại còn rất lạnh. Bầy sói trong Hắc Phong Lâm từ trước đến nay đều là bầy sói lớn nhất Đại Mạc, hoàn toàn có thể lựa chọn địa phương tốt nhất để định cư."

"Cho nên......" Bạch Ngọc Đường dường như hiểu ý trong lời nói đó, nói: "Tiền bối cảm thấy, bầy sói từ xưa đến nay, đều đang bảo vệ cái gì đó trong rừng?"

Thánh Linh Vương cười, gật đầu: "Ta nhớ rõ vị trí của Ác Đế Thành hiện tại, một ngàn năm trước là trung tâm của Hắc Phong Lâm."

Tất cả mọi người sửng sốt, nhìn chằm chằm Thánh Linh Vương.

"Tiền bối nói vậy là......"

Lúc này, Bạch Long Vương như nhớ ra cái gì, nhẹ nhàng xoa cằm: "Ta nhớ ra trước kia tới Tây Vực với Yêu Vương, lúc đi ngang qua Hắc Phong Lâm, có một bạch lang đi ra tiếp đón."

Tất cả mọi người cân nhắc – có thể đó là Tắc Lặc đi?

"Yêu Vương cùng Tắc Lặc cũng biết nhau?" Triển Chiêu tò mò.

"Hẳn là có quen, bạch lang đi ra, đến bên cạnh Yêu Vương......" Bạch Long Vương nhớ lại tình cảnh lúc đó: "Yêu Vương ngồi xổm xuống xoa đầu nó, nói chuyện với nó, hiện tại nhớ lại, còn có chút ý tứ."

"Hắn nói gì?"

"Yêu Vương đại khái nói là 'nhiều năm như vậy, các ngươi còn canh giữ chỗ này a? Thực ngoan...... Chúng ta làm ước định được không? Các ngươi sẽ giúp ta canh giữ thêm một trăm năm.'."

"Chứ không phải bầy sói trong Hắc Phong Lâm... Là đang canh giữ cửa ra vào chứ?" Triển Chiêu hỏi.

Lâm Dạ Hỏa nghe vậy híp mắt, đi qua ngồi xổm xuống, ôm mặt Tắc Lặc: "Nhạc Nhạc, gia tộc tổ tiên ngươi có di huấn gì không?"

Mọi người không nói gì nhìn Hỏa Phượng hỏi Tắc Lặc.

Tắc Lặc dùng đôi mắt màu lam như băng nhìn Lâm Dạ Hỏa.

Lâm Dạ Hỏa lắc lắc một hồi đột nhiên dừng lại.

Mọi người đối diện nhìn một người một sói... Thấy Lâm Dạ Hỏa nhìn chằm chằm vào ánh mắt như màu nước biển kia, vẫn không nhúc nhích.

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường – Làm sao vậy?

Ngũ gia cũng nhíu mày.

Lúc này, đột nhiên Lâm Dạ Hỏa ngẩng đầu, nhìn về phía bức tượng Lang Vương kia.

Tắc Lặc cũng quay đầu lại, nhìn bức tượng đó.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ngây ra một lúc, đồng thời hô lên: "Mắt!"

Lúc này, ánh mắt mọi người đều hướng về con mắt của bức tượng, hai khối bảo thạch màu lam được dùng làm mắt rất hấp dẫn.

Lâm Dạ Hỏa quay lại nhìn mọi người, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều gật đầu với hắn.

Hỏa Phượng vỗ vỗ Tắc Lặc, nhảy lên phía trên.

Chỗ bức tượng có mấy khối đá lớn, trên đó luôn có mấy con sói trưởng thành nằm, lúc đám Triển Chiêu đến Hắc Phong Thành, Trâu Lương đã nhắc nhở... Đó là cấm địa của Lang tộc, tất cả mọi người không ai được phéo tiếp cận.

Lâm Dạ Hỏa sau khi nhảy lên, mấy con sói nằm gần đó liền đứng lên.

Lúc này, chợt nghe Tắc Lặc hú vài tiếng, mấy con sói đó lại nằm xuống.

Lâm Dạ Hỏa đi tới bức tượng Lang Vương, quan sát hai khối ngọc bích.

Hỏa Phượng lớn lên trong Ma Qủy Thành, vàng bạc châu báu gì chưa thấy qua? Bản thân Ma Qủy Thành cũng có quặng bảo thạch. Nhưng mỗi khối ngọc này đều lớn cỡ bàn tay, trong suốt, màu lam biến hóa theo ánh nắng chiếu vào, nhìn xa thì màu nhạt như màu trời, nhìn gần thì màu đậm diễm lệ, lam như nước lưu chuyển, linh khí bức người.

Lâm Dạ Hỏa nội tâm sợ hãi than một tiếng – thứ tốt a! Hai khối bảo thạch tuyệt đối là trân bảo hiếm thấy! Có thể làm quốc bảo!

Nhưng nhìn trái nhìn phải, hai khối bảo thạch trừ bỏ đẹp ra cũng không có gì đặc biệt.

Hỏa Phượng gãi gãi đầu, quay đầu lại nhìn đám người bên dưới.

Triển Chiêu liếc Ngọc Đường, ý là – bằng không ngươi đi lên giúp hắn?

Bạch Ngọc Đường vừa định động, Tắc Lặc bỗng nhiên đi lên, chặn đường đi của mọi người.

Triển Chiêu kinh ngạc, liếc Ngọc Đường – nó không cho chúng ta đi lên sao? Chỉ có Lâm Dạ Hỏa mới có thể đi lên?

Ngũ gia nhìn chằm chằm Tắc Lặc trong chốc lát, gật đầu – chúng nó phỏng chừng là biết hai ta thích mèo hơn......

Triển Chiêu cũng không hiểu, nhưng nơi này dù sao cũng là địa bàn của Tắc Lặc, nó không cho đi thì không đi.

Lâm Dạ Hỏa cũng không có biện pháp, thật cẩn thận vươn tay, chọc viên bảo thạch, không nhúc nhích... Lại chọc một chút chỗ khác, vẫn là không nhúc nhích.

Nhìn thấy hành động của Lâm Dạ Hỏa, Bạch Long Vương đột nhiên cười một tiếng.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn hắn.

Bạch Nhất Thanh lắc đầu: "Tiểu hài nhì này thú vị a, người bình thường nếu thấy bảo thạch thì sẽ gỡ ra, hắn thế nhưng ấn vào..."

Bạch Long Vương vừa nói, phía trên Lâm Dạ Hỏa vươn hai tay, đồng thời chọc vào hai bên mắt, vẫn không nhúc nhích...

Hỏa Phượng vò đầu, cuối cùng hai tay ôm đầu sói, giống như lúc ôm Tắc Lặc lắc vài vái: "Đừng ỷ mắt ngươi đẹp thì muốn làm gì thì làm!"

Theo động tác của Hỏa Phượng, chợt có tiếng 'Kara' vang lên.

Tất cả mọi người sửng sốt.

Ngay sau đó thấy Lâm Dạ Hỏa lùi lại vài bước, bức tượng Lang Vương chuyển động...... Mở ra một bên.

Tắc Lặc cũng lui về phía sau vài bước: "Cái này là cơ quan! Thì ra bức tượng ngoài được bầy sói bảo vệ ra, còn có cơ quan bảo vệ."

Bạch Ngọc Đường lập tức hiểu: "Phương pháp đóng cửa dời tượng đá, chọt mắt bên này, rồi tới mắt bên kia, sau đó lay đầu sói một chút..."

Triển Chiêu không khỏi bội phục: "Phương pháp này ai mà ngờ tới chứ?"

Thánh Linh Vương cười: "Người có thể làm cho bầy sói bảo vệ ở đây một ngàn năm, nhất định rất yêu đàn sói này...... Đến từ đồng minh yêu chó từ sâu trong nội tâm đi?"

Lúc này, Lâm Dạ Hỏa đứng phía trên nói xuống: "A! Có đường hầm! Có đường hầm!"

Đám người Triển Chiêu nhảy lên.

Tắc Lặc cũng nhảy lên, theo mọi người. Tới bên cạnh bức tượng, Tắc Lặc dùng chân cào vài cái.

Bạch Ngọc Đường mở ra...... Đá mở ra, dưới đó có mấy cây đuốc, trên đầu không buộc vải, nhưng bóng loáng như được nhúng qua lớp dầu.

"Đây là cái gì?"

Triển Chiêu nghi hoặc, Lâm Dạ Hỏa cũng muốn đi qua thử một chút, chợt nghe Thánh Linh Vương nói một đâu: "Người đuốc!"

Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa vội vàng co tay lại.

Bạch Long Vương nhìn vào động, cân nhắc: "Phỏng chừng rất sâu!"

Bạch Ngọc Đường cầm một cây đuốc, cũng chưa châm lửa, ở một bên quyẹt vào bức tượng...... Chợt nghe 'phừng' một tiếng, cây đuốc cháy lên, ánh lửa màu trắng.

"Lợi hại!" Bạch Long Vương cũng cầm một cây đuốc, làm y như vậy, nói với mọi người: "Này không chỉ là người sáp, còn là nhân ngư sáp trong truyền thuyết, ngón tay lớn hay nhỏ cũng đốt được một trăm năm! Loại này gọi là lửa không khói, không có khói cũng không gay mũi, nhìn trong đêm rõ như ban ngày, đặc biệt thích hợp dùng cho đường hầm."

Lâm Dạ Hỏa nhìn vào động thăm dò: "Rất sâu sao...... Ai nha......A a a a a......"

Mọi người cả kinh...... Thấy Tắc Lặc phía sau Lâm Dạ Hỏa đẩy một cái, hắn không đứng vững bị té vào động.

Mọi người nghe hắn 'A' một hồi, một tiếng 'thịch' nhẹ nhàng truyền đến.

Bạch Ngọc Đường gật đầu: "Ân! Phía dưới hẳn là có rơm hay đệm, dù sao khẳng định là không ngã chết."

Quả nhiên, một lát sau, thanh âm của Lâm Dạ Hỏa truyền lên, mang theo hưng phấn khác thường: "Chết tiệt! Các ngươi mau xuống nhìn a!"

Triển Chiêu hiếu kỳ, chạy nhanh qua cầm hai cây đuốc, châm lên, nhảy xuống.

Bạch Ngọc Đường theo sát phía sau, Bạch Long Vương cũng cầm đuốc nhảy xuống.

Thánh Linh Vương đi sau cùng, quay đầu lại nhìn Tắc Lặc.

Hai mắt Tắc Lặc màu lam nhìn thẳng Thánh Linh Vương.

Thánh Linh Vương cười, miệng kéo ra, hỏi: "Ngươi đang chờ hắn trở về sao?"

Lúc này không có bọn Triển Chiêu, không phát hiện ngữ khí nói chuyện của Hắc Thủy Bà Bà thay đổi, nói chuyện sớm đã không còn là Thánh Linh Vương.

Tắc Lặc ngẩng cao đầu lên, dùng đầu đẩy nàng tới cái động, tựa hồ là thúc giục.

Hắc Thủy Bà Bà nở nụ cười, tay sờ sờ đầu của nó: "Đừng có gấp, nhất định sẽ đem hắn mang về."

Sau khi Thánh Linh Vương nhảy xuống động, Tắc Lặc cũng đi qua một bên vài bước, ngẩng đầu gào lên.

...............

Bên ngoài Hắc Phong Lâm, trên sa trường.

Trâu Lương mang theo tả quân vừa đóng quân tốt, bỗng nhiên quay mặt nhìn thẳng vào Hắc Phong Lâm.

Dường như cùng lúc, tiếng sói tru vang khắp Hắc Phong Lâm, bầy sói như dao động.

Phía xa trong thành lâu Triệu Phổ cùng Hạ Nhất Hàng đang thương lượng đối sách, cũng bị kinh động bởi tiến hóa trong Hắc Phong Lâm, tiếng tru vọng lại đây.

Chỉ thấy một bên Hắc Phong Lâm, một đôi mắt u màu lam của sói xuất hiện, rậm rạp, ngàn vạn.

Hứa Kham tò mò hỏi Trâu Lương, "Làm sao vậy?"

Trâu Lương trầm mặc thật lâu sau, mở miệng nói hai chữ: "Thề ước."

"Thề ước gì?" Tần Duyệt cũng không hiểu.

Ánh mắt Trâu Lương lúc này cũng thay đổi, lang tính đã từ lâu không xuất hiện lại hiện ra trên mặt Tả tướng quân: "Hứa hẹn của bầy sói, cùng bằng hữu thề ước, thề sống chết sẽ bảo vệ!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro