Chương 236: LÃO RÈM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 236 Lão rèm

Editor: Ken Le

Beta: Rosaline Ng~

Công Tôn kể cho bọn Triển Chiêu, một câu chuyện lưu truyền dân gian.

Tương truyền Tây Vực đã từng có một vị phú thương, người này họ Uông tên Quý, gia đình giàu có, ngày thường chơi bời lêu lổng tiêu tiền như rác.

Sự tích Uông Quý sở dĩ bị viết thành sách lưu truyền, là bởi vì cuộc sống hàng ngày của hắn quá hoang đường. Nghe nói hắn tiêu tiền như nước lại yêu sắc như mạng, thay đổi mỹ nhân liên tục, mỹ nhân Tây Vực mỹ nhân Phù Tang, mặc kệ nam nữ mặc kệ già trẻ, một tháng ít nhất đổi vài người. Hắn không chỉ có hội chơi đùa, còn có thể bày trò, trong cái hội này muốn chơi kiểu lạ gì cũng có thể nghĩ ra được.

Công Tôn làm sao có thể đọc được quyển sách này? Là do phu tử trông coi thư viện trong Hắc Phong Thành thu được từ những học trò bất hảo.

Sách thu được để trong phòng, nhóm phu tử chuẩn bị đốt chúng. Vừa lúc hôm đó Công Tôn đi dược phòng, cầm lên nhìn nhìn, cảm thấy đọc được, liền lấy về.

Triển Chiêu sờ sờ cằm, vừa muốn hỏi Công Tôn đang che tai Tiểu Tứ Tử rằng sách kia thì có liên quan gì tới án tử, Bạch Ngọc Đường một bên cùng Triệu Phổ lại trăm miệng một lời, nói một câu: "Sách kia còn giữ không?"

Hai người nhìn nhau, sau đó đồng thời nhìn Công Tôn, ý là – mượn xem!

Công Tôn không biết nói gì nhìn hai người họ – trọng điểm hai người đâu?

Lực chú ý của Triệu Phổ cùng Bạch Ngọc Đường đều đặt vào quyển sách kia, có chút hứng thú.

Công Tôn nói tiếp: "Kỳ thật ta cảm thấy đáng chú ý trừ bỏ những chuyện lạ kia, là gia tài của Uông Quý."

Nói xong, Công Tôn nhỏ giọng nói: "Nhà hắn tựa như không có đáy, vô luận gây sức ép như thế nào, cũng xài không hết!"

Triển Chiêu cùng Triệu Phổ đều theo bản năng nhìn thoáng qua Bạch Ngọc Đường.

Ngũ gia ngược lại hiểu được ý tứ của họ, ôm cánh tay lắc đầu: "Ta tuy rằng cũng coi như tiêu tiền như nước, nhưng rất nhiều tiền tiêu ra ngoài kỳ thật đều có thể kiếm trở về, vị này nghe ra khẳng định so với ta còn có năng lực hơn đi!"

"Ngươi mới vừa nói tiền nhà hắn đều là sản nghiệp tổ tiên...... Vậy tổ tiên hắn làm nghề gì?" Triệu Phổ tò mò.

Công Tôn mỉm cười: "Một công việc kiếm rất nhiều tiền nhưng các ngươi tuyệt đối không ngờ tới!"

Mọi người ngây ra một lúc, sau đó đều quay đầu lại nhìn Bạch Ngọc Đường.

Ngũ gia cũng có chút khó xử: "Công việc kiếm nhiều tiền, có thể phát tài...... Thành thật ổn trọng thì làm điểm nhi thực nghiệp, có đầu óc thì buôn đi bán lại, kém một chút thì hãm hại lừa gạt, bẩn tâm lạn phế thì giết người cướp của."

Triển Chiêu cùng Triệu Phổ đều gật đầu, cảm thấy Bạch Ngọc Đường nói có đạo lý.

Lâm Dạ Hỏa cũng nói: "Ta ở Ma Quỷ Thành đã thấy qua nhiều loại kì ba, còn có phương pháp không thể tưởng được sao?"

Công Tôn mỉm cười, các ngươi có chưa từng nghe qua một loại người, được xưng là "Lão rèm" không.

Tất cả mọi người nhìn chằm chằm Công Tôn, vừa nghe đến tên này, mọi người đều suy nghĩ đến chữ "Rèm".

Công Tôn nói: "Các ngươi có chú ý tới hay không, rất nhiều nơi trong nhà không có cửa, mà có rèm a."

Triển Chiêu gật đầu: "Rèm phong thuỷ sao."

"Kỳ thật rèm phong thuỷ còn có một tác dụng, chính là vô luận là ai đi qua, màng đều sẽ vang lên, đụng vào một cái nhất định sẽ phát ra tiếng." Công Tôn nói tiếp: "Tiếng vang này, bình thường có thể nhắc nhở người trong phòng, có người đi vào."

Triệu Phổ vuốt cằm suy nghĩ một chút: "Ha! Khó trách các vị nương nương trong hậu cung lại có nhiều tầng rèm như vậy, đều là từ lưu ly thủy tinh, ta còn tưởng treo lên cho đẹp, thì ra là dùng để cảnh báo a!"

Công Tôn cười: "Đương nhiên không phải dùng rèm đều là dùng để cảnh báo, có chút dựa vào phong thủy hoặc để trang trí. Nhưng rèm cửa này, tác dụng cơ bản giống như lá chắn!"

Bọn người Triển Chiêu gật đầu, đúng a.

"Cần ngăn cản chuyện gì, không muốn gặp người, cho nên gọi là 'Lão rèm', là danh hiệu đúng nghĩa, tổ tiên Uông Qúy, chính là nghề làm rèm này!"

Tất cà mọi người bất ngờ – có chuyện như vậy a.

Lâm Dạ Hỏa hỏi: "Hắn làm cái này, có thể kiếm được nhiều tiền như vậy sao? Mở tửu lâu dưỡng sát thủ cũng không đến mức có thể làm đến mấy đời phú quý đi?"

Công Tôn nhẹ nhàng khoát tay chặn lại: "Ai! Giết người là hạ sách!"

"Vậy như thế nào mới là cách tốt nhất?"

"Giết người không thấy máu mới là cách tốt nhất!" Công Tôn nói: "Nói ví dụ, ngươi tại Thành Nam mở một cửa hàng đồ cổ, kết quả Thành Bắc cũng mở một cái, mua bán còn tốt hơn ngươi, vậy làm sao bây giờ? Ngươi liền tìm 'Lão rèm', cho hắn một khoản tiền, nhờ hắn hỗ trợ nghĩ biện pháp."

Triệu Phổ nhíu mày: "Chẳng lẽ là phải đi hạ mình?"

Công Tôn nói tiếp: "Chỉ cần lão rèm thu tiền của ngươi, ngươi chỉ cần chờ, vài ngày sau, sẽ có người lục tục truyền ra lời đồn đãi không tốt về cửa hàng phía Bắc, có thể là mua hàng giả, hay mua rồi trở về thì phát hiện là tang vật. Sau đó sẽ có lời đồn đại không tốt về chủ quán, lớn nữa sẽ có người giả dạng tới gây chuyện, tóm lại không tới một tháng, cửa hàng kia chỉ có thể đóng cửa không tiếp tục kinh doanh, từ đó về sau việc mua bán này cũng chỉ có một chỗ làm."

Triển Chiêu nhíu mày: "Hèn hạ như vậy a?"

"Chưa hết." Công Tôn nói tiếp: "Sau khi chuyện thành công, luôn luôn, lão rèm kia có thể dùng việc đó làm nhược điểm của ngươi. Ngươi nghĩ a, cùng lúc, ngươi có nhược điểm trong tay hắn, về phương diện khác, ngươi cũng thấy bản thân đang đối đầu với kết cục của cửa hàng kia! Lão rèm có thể chỉnh hắn như vậy đương nhiên cũng có thể chỉnh ngươi như vậy, hỏi ngươi có sợ không. Từ đó về sau, thất tấc của ngươi bị hắn nắm được ngươi vừa phải cung phụng hắn, mặt khác, nếu hắn cần gì, muốn dùng ngươi, ngươi phải hỗ trợ, muốn trốn cũng không thoát! Sinh ý lão rèm càng nhiều, thì càng có thể khống chế nhiều người, năng lực cùng thế lực cũng càng lớn hơn. Tổ tiên Uông Qúy, chính là làm trong lĩnh vực này! Cũng là lão rèm lớn nhất Tây Vực này!"

"Ngọa tào...... Lòng dạ thật hiểm độc a." Tiểu Lương Tử thốt ra, Triệu Phổ cùng Lâm Dạ Hỏa đồng thời liếc qua bé, không cho nói thô tục!

"Nhiều thế hệ trong nhà Uông Quý đều làm chuyện này, sưu cao thuế nặng tài phú nhiều, thế lực rộng, vượt quá tưởng tượng của người bình thường." Công Tôn nói: "Quyển sách kia ghi lại, nhà bọn họ thế lực lớn đến có thể làm nhiễu loạn việc bổ nhiệm quan viên địa phương, ngay cả hôn tang gả thú(hôn sự, tang lễ, gả, thú) ở địa phương đều đến thỉnh nhà bọn họ hỗ trợ."

Bạch Ngọc Đường nghe vậy có chút nghi hoặc: "Lo liệu tiệc cưới tang lễ cùng bọn họ có liên quan sao?"

Công Tôn cũng rất bất đắc dĩ: "Nói thí dụ như tiểu thư hai nhà cùng cưới một công tử, nhà của tiểu thư nào không đi gặp hắn, mấy ngày sau sẽ có lời đồn bay đầy trời, danh dự danh tiết đều bị hủy, thường xuyên dẫn đến chết người......"

Triển Chiêu nghe xong có chút nóng: "Vô liêm sỉ!"

Bên cạnh mọi người cũng đều gật đầu: "Đích xác vô liêm sỉ."

Tiểu Lương Tử ôm cánh tay oai đầu: "Soạt! Số tiền này cũng dám kiếm a? Không sợ đoạn tử tuyệt tôn nha?"

"Các ngươi nói......" Triệu Phổ đột nhiên cảm thấy hứng thú hỏi: "Bây giờ còn có chức nghiệp lão rèm không?"

Triển Chiêu nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng gật gật đầu: "Ân... Hẳn là chưa từng có thế lực lớn như vậy, hơn nữa con người sẽ thông minh hơn, cái gọi là lấy bạo chế bạo. Ngươi có thể tìm ta cũng có thể tìm! Càng làm người càng nhiều, cũng phân tán, cuối cùng còn khắc chế lẫn nhau!"

Triệu Phổ cùng Bạch Ngọc Đường đều gật đầu.

Lâm Dạ Hỏa hỏi Công Tôn: "Cỗ thi thể giả này, cùng với Uông Quý cùng lão rèm có quan hệ gì?"

Công Tôn nói: "Căn cứ theo quyển sách kia ghi lại, thời gian Uông Quý tác oai tác quái cùng với vụ Yêu Vương để chúng ta tra lúc này là trùng nhau. Sau đó cuối quyển sách kia có một đoạn về kết cục của Uông Quý, nghe nói là cuối cùng tất cả việc hắn làm đều bại lộ, cùng đường, những người từng bị hắn hại bu lại dồn ép hắn, hắn lựa chọn treo cổ tự tử tự sát."

Nghe đến đó, tất cả mọi người nhíu nhíu mày, sau đó đồng thời nhìn về phía cỗ thi thể giả trên bàn.

"Có vài chi tiết, cần phải chú ý một chút." Công Tôn nói xong, cầm lấy tay áo của xác khô, dùng sức kéo hai cái...... Kiện áo kia tuy rằng bị bụi làm cho bẩn, nhưng dị thường cứng cỏi.

Bạch Ngọc Đường đi qua nhìn nhìn, hơi nhướng mày: "Gấm tốt nhất, thủ công so với trong hoàng cung còn thượng phẩm hơn."

Cửu vương gia hỏi: "So với ngươi còn quý hơn sao?"

Bạch Ngọc Đường nhìn hắn nói: "Có khả năng đáng giá giống đồ hoàng chất của ngươi khi trên triều."

Triệu Phổ nhịn không được trẹo lưỡi, Lâm Dạ Hỏa cùng Triển Chiêu cũng kinh ngạc – một bộ quần áo quý như long bào của Triệu Trinh?!

Bạch Ngọc Đường lại chú ý tới tay thi thể, trên tay kia, ngón tay cái có đeo một ban chỉ mặc ngọc. Mặc ngọc bình thường cũng không đáng giá, rất ít người lấy nó làm vật trang trí. Ngũ gia nhìn chằm chằm ban chỉ kia thật lâu, vươn tay lấy cái khăn ở chỗ Công Tôn, lau mặt ngoài của ban chỉ.

Bởi vì để đã lâu, mặt ngoài ban chỉ bám một tầng tro bụi. Chờ tầng bụi kia bị lau đi, hoa văn trên ban chỉ liền lộ ra.

Ngũ gia đơn giản dùng khăn bao lấy ban chỉ, nhẹ nhàng tháo ra, đem ban chỉ soi dưới ánh mặt trời nhìn......

Ánh nắng đang ngả về tây chiếu xuống, ban chỉ nhìn như trong suốt ôn thuận.

Công Tôn trừng mắt nhìn, sờ cằm: "Ai nha, đây không phải là mặc ngọc a!"

Triển Chiêu cùng Triệu Phổ về phương diện này cũng không hiểu lắm đi, liền hỏi: "Không phải mặc ngọc thì là cái gì?"

Ngũ gia nhíu mày nói: "Ngọc Thủy mặc."

Lâm Dạ Hỏa cũng lại gần nhìn: "Hắc phỉ thúy?"

"Cũng không giống." Ngũ gia chỉ vào bên trong màu đen mơ hồ có thể thấy được mấy cái kim sắc tế văn, nói: "Là thủy mặc lưu kim thúy "

Công Tôn cũng cầm lấy nhìn kỹ: "Cái này lợi hại rồi!"

Đem ban chỉ soi dưới nắng, mọi người nhìn kỹ, đúng vậy...... Ngọc trơn bóng gần như trong suốt, bên trong như có đám sương màu đen, nhìn xa giống như tranh thuỷ mặc trung sơn, trùng trùng điệp điệp, kim sắc phân bố tự nhiên phía trên màu đen, như có như không.

Tiểu Lương Tử cùng Tiểu Tứ Tử nhón chân nhìn hồi lâu, đều cảm khái – tuy rằng xem không hiểu nhưng nhìn rất quý giá!

Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường: "Ban chỉ đáng giá không?"

Bạch Ngọc Đường ý bảo đưa Triệu Phổ nhìn, vừa nói: "So với trên tay hoàng chất của hắn thì đáng giá."

Nhưng nhìn một hồi, Công Tôn đột nhiên đem tiếp chỉ phóng tới trên bàn, nhẹ nhàng mà gõ.

Lâm Dạ Hỏa cùng Triển Chiêu đều sợ hắn xao chặt đứt, bất quá nghe được thanh âm Bạch Ngọc Đường cũng là nhăn lại mi, nhìn Công Tôn, lầm bầm lầu bầu một câu: "Thanh âm không đúng lắm a."

Công Tôn nhíu lại mắt, dùng sức ở trên bàn gõ một chút. . . Ban chỉ vỡ ra.

Chợt nghe đến Triệu Phổ bọn họ đảo hút một hơi lương khí.

Tiểu Lương Tử nói: "Ai nha! Chặt đứt thì quá đáng tiếc rồi!"

Công Tôn đem kia miếng cắt thành hai nửa nhẫn cầm lên, quan sát trong chốc lát sau, lắc đầu, đưa cho Bạch Ngọc Đường nhìn.

Ngũ gia liếc một cái, liền cười lạnh một tiếng: "Nguyên lai cũng là hàng giả."

Triển Chiêu kinh ngạc: "Giả?"

Bạch Ngọc Đường gật đầu: "Giả đến thật giả khó phân biệt!"

Công Tôn nói: "Nếu như thanh âm không phải có chút kì quái, thật sự khó phân biệt."

Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, vươn tay cầm kéo Công Tôn để trên bàn, cắt y phục của tử thi kia......

Mấy đường kéo, Ngũ gia bỏ ra, gật đầu: "Quần áo ngược lại là thật."

"Cho nên..." Triệu Phổ ôm cánh tay cao thấp đánh giá một chút cỗ thi thể kia: "Đây là thi thể giả của kẻ có tiền, toàn thân cao thấp chỉ có bộ quần áo là thật."

Công Tôn chỉ vào làn da thi thể khô héo héo rút, nói: "Nhìn kỹ nơi này."

Tất cả mọi người nhìn mặt thi thể đủ xấu xí kia, phát hiện bên trái trên gương mặt, có hai cái nốt ruồi màu đen.

Công Tôn cười đến ánh mắt đều sáng vài phần: "Ta nhớ rõ quyển sách kia ghi lại, Uông Quý trên mặt có hai cái nốt ruồi, còn nói trên mặt nhiều thế hệ đại gia chủ nhà hắn, đều có hai cái nốt ruồi."

"Mỗi thế hệ đều có a?" Tiểu Lương Tử kinh ngạc.

Tiểu Tứ Tử ở một bên giải thích cho bé: "Tiểu Lương Tử, nốt ruồi a, truyền từ đời này sang đời khác đều bình thường, đời gia gia, bậc cha chú, nhi tử đều có cũng bình thường, thậm chí còn kéo dài thời đại mà còn trùng vị trí a."

"Ôi chao!" Tiểu Lương Tử há to miệng: "Tà môn như vậy a!"

Tiểu Tứ Tử gật đầu: "Đúng a!"

Tiểu Lương Tử vẻ mặt nghiêm túc: "Ai nha, ta đây trên mông có cái nốt ruồi không biết muội muội có không a!"

Tiểu Tứ Tử nháy mắt mấy cái: "Hình dạng ra sao? Rất lớn sao?"

Tiểu Lương Tử làm bộ muốn cỡi quần cho Tiểu Tứ Tử nhìn, Triệu Phổ phía sau hung hăng đạp bé một cước, Lâm Dạ Hỏa đi qua đánh mông bé: "Ngươi cái tiểu lưu manh!"

Tiểu Lương Tử bất mãn: "Để Cận nhi nhìn xem như thế nào? Cũng không phải là chưa thấy qua! Ai nha......"

Tiểu Lương Tử nói còn chưa dứt lời, Lâm Dạ Hỏa tiếp tục đánh mông bé.

Tiểu Tứ Tử vội vàng vươn tay đi đem Tiểu Lương Tử cướp về, đau lòng bảo hộ sau người.

Triển Chiêu vươn tay chỉ thây khô, hỏi Công Tôn: "Ngươi cảm thấy, thi thể này là Uông Quý sao?"

Công Tôn bảo Triển Chiêu đến giúp, đem thi thể lật lại.

Triển Chiêu giúp đỡ Công Tôn đem thây khô lật qua bên trái...... Thấy trên lưng thây khô, bị mấy vết sẹo lấp kín.

Triển Chiêu nghi hoặc: "Ai đánh hắn sao?"

Công Tôn nói tiếp: "Quyển sách kia có ghi lại, thi thể của Uông Quý bị đánh đập."

Triệu Phổ sờ sờ cằm, nhíu mày: "Nói như vậy...... Đây là thi thể giả của Uông Quý sao?"

Công Tôn gật đầu, nhìn Triển Chiêu: "Ngươi sở dĩ kéo một quyển sách liền kéo ra thi thể, là bởi vì tay thi thể đang ở tư thế này."

Nói xong, Công Tôn đem bàn tay đến trước người, làm thành tư thế như đang ôm vật gì đó.

Tất cả mọi người gật đầu.

Công Tôn lại mang ngọc tỷ truyền quốc khó phân biệt thật giả lấy ra, ngọc tỷ để trong hộp gấm, đem hộp gấm bỏ vào tay thi thể bị Triển Chiêu kéo ra......

Mọi người cúi đầu vừa thấy, đều kinh ngạc – vừa khít! Khoảng cách giữa ngón tay thi thể, vừa khít cầm lấy cái hộp gấm.

Ngũ gia âm thầm gật đầu: "Ngọc tỷ truyền quốc thất truyền đã lâu, từ chỗ nào tìm ra tựa hồ cũng không thể làm người tin phục. Nhưng nếu là tìm được trong quan tài của thế lực lớn nhất Tây Vực năm đó 'Lão rèm', lại có thể tin được."

Công Tôn gật đầu: "Quyển sách kia cuối cùng viết, sau khi Uông Quý bị cừu nhân hành hạ thi thể, vứt lại bãi tha ma, nhà của hắn thì bị đánh cướp không còn gì. Nhưng tài sản trong trạch đại bộ phận đều đã dời đi rồi, gia quyến cũng đều đào tẩu, mà thi thể Uông Quý bị vứt bỏ tại bãi tha ma cuối cùng cũng không cánh mà bay."

Triệu Phổ nháy mắt thấy được hy vọng: "Các ngươi cảm thấy, Uông Quý nhà bọn họ...... Có tồn tại hai mươi vạn lượng hoàng kim sao?"

Bạch Ngọc Đường gật đầu: "Nếu thật sự gia tộc kia còn tồn tại, tựa như Yêu Vương nói...... Hai mươi vạn lượng hoàng kim bất quá chín trâu mất sợi lông."

Lâm Dạ Hỏa khoát tay ý bảo mọi người yên tĩnh một chút: "Nếu như thật sự có thể tìm ra bảo tàng của Uông Qúy thì tốt rồi! Nhưng thi thể này là giả, mục đích làm ra chắc cũng giống như ngọc tỷ truyền quốc...... Nếu như thật sự có thi thể của Uông Qúy thì cũng không cần làm giả a."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu.

Trâu Lương vẫn luôn ngồi một bên nhìn náo nhiệt không nói lời nào rốt cục đã mở miệng hỏi: "Chủ nhân tòa nhà này, vì sao lại giấu thi thể này trong thư phòng?"

"Hơn nữa a......" Công Tôn chỉ chỉ gian "Sài phòng" kia nói: "Lấy quy mô cùng tài liệu trong sài phòng mà xem...... Thi thể giả có khả năng không chỉ một cái?"

Bạch Ngọc Đường hỏi Công Tôn: "Trong thư phòng, có ghi lại chuyện gì của Uông Quý không?"

Công Tôn nghĩ nghĩ, phất tay áo, ý là – ta đây liền đi lục thử.

Triệu Phổ nhanh chóng ngăn lại hắn: "Ai! Một mình ngươi lục sao? Cả một thư phòng như vậy, muốn lục lọi đến ngày tháng năm nào?"

Triệu Phổ đối ảnh vệ vẫy vẫy tay, để bọn họ mang vài cái vải bố tới, đem tất cả sách đều cất vào, đưa đến quân doanh, để Hạ Nhất Hàng tìm mọt sách trong thư viện ở Hắc Phong Thành xem phụ, kỹ càng tỉ mỉ địa tìm kiếm.

Ảnh vệ làm việc nhanh chóng, đem tất cả sách mang đi, đưa tới Hắc Phong Thành.

Chờ thư phòng dọn dẹp xong, giá sách không còn, vách tường phía sau giá sách liền lộ ra.

Vách tường này không giống loại phổ thông, trên tường còn "Có khác động thiên", mọi người đơn giản đem giá sách rỗng đều dọn đi, kỹ càng tỉ mỉ xem xét "Đồ vật" trên tường.

..................

Khách điếm ở trấn Vĩnh Thủy, người bao quanh khách điếm ngày càng nhiều, không khí trong khách điếm cũng khẩn trương.

Những thực khách bình thường đều trả tiền cơm rồi trốn đi, lưu lại vài người giang hồ, nhìn qua cũng không phải dạng lương thiện, đều đang quan sát tình huống bên bàn Yêu Vương.

Trong mắt người bên ngoài, một bàn bọn người Yêu Vương, có vể rất kì quái.

Một bàn này ba người, nhìn qua đều còn trẻ, bộ dạng vô cùng tuấn mỹ...... Nhưng nhìn kỹ, tựa hồ có gì đó không đúng lắm.

Đầu tiên, không thể nhìn ra tuổi của ba người này.

Tuy bề ngoài cho cảm giác chưa đến ba mươi tuổi, nhưng lại cảm thấy càng trẻ có thể lại càng lớn tuổi đi. Ba người nhìn qua thì tuổi tác không kém nhau bao nhiêu, vi diệu ở chỗ, người mặc đồ trắng ở giữa tuổi tác có thể lớn hơn một chút, còn hai người mặc đồ bạc trắng cùng mặc đồ đen, hai người ngồi hai bên nhìn sơ qua, ánh mắt kia...... Có chút giống vãn bối khi nhìn trưởng bối.

Sau đó, bọn họ cùng chung quanh không hợp nhau.

Ba người này cũng nhìn không ra là đang làm gì, có hành trang, có lẽ có võ công đi, nhưng không mang binh khí, hay là không có võ công...... Nhìn dáng người, căn bản không giống người thường, cái loại thân hình hoàn mỹ này, thấy thế nào cũng là tuyệt thế cao thủ.

Cuối cùng, vẻ mặt rất bình tĩnh.

Vùng Tây Vực người đi đường cùng khách nhân cơ bản đều phong trần mệt mỏi, nhưng ba vị này giống như đang đi dạo hoa viên, trên người không nhiễm một hạt bụi. Mặt khác, chỉ cần không mù, nhìn tình thế bây giờ, đều biết chính mình gặp phải phiền toái, nhưng ba người này mặt không đổi sắc tự cố tự ăn cơm, chẳng những không sợ, kia cảm giác còn có chút muốn không có việc gì thì không nên tìm việc.

Lúc này, sòng bạc đối diện bên trong một đám người nghênh ngang đi ra. Cửa lớn tửu lâu bị đạp mạnh mở toang ra, đám người kia liền xông vào.

Tửu lâu chưởng quầy vừa thấy đám người kia tiến vào, liền mang theo tiểu nhị bỏ chạy, trong lúc nhất thời, khách điếm to như vậy chỉ còn lại một bàn ba người bọn Yêu Vương.

Yêu Vương uống trà, còn oán giận trà không ngon, muốn uống trà Long Tĩnh.

Thiên Tôn cùng Ân Hậu nhìn hắn một cái, lại nhìn đám người vừa vào cửa.

Cầm đầu một người thân hình cao lớn, vẻ mặt dữ tợn bộ dáng có chút hung ác, đặc biệt là, vị trí hai bên má hắn, có hai cái nốt ruồi rất lớn, nốt ruồi còn có lông. Người này phiết miệng, phía sau một đám tay đấm, cũng đều là cao lớn thô kệch bộ dáng có chút công phu.

Thiên Tôn nhìn Ân Hậu liếc mắt một cái – ai a?

Ân Hậu nhìn trời – sòng bạc đối diện a.

Thiên Tôn cùng Ân Hậu đều nhìn Yêu Vương.

Mà lúc này, Yêu Vương đặt chén trà xuống, khóe miệng hơi hơi cười, nhìn về phía người nọ đang dần đi tới.

Thiên Tôn cùng Ân Hậu nhìn đến vẻ mặt Yêu Vương, đều lắp bắp kinh hãi.

Thiên Tôn híp mắt nhìn Ân Hậu – ngươi thấy biểu tình không?

Ân Hậu gật gật đầu.

Hai người nghĩ nghĩ, rồi quay mặt nhìn lại, nhìn chằm chằm tên mập mạp đang đi đến trước mặt.

Thiên Tôn cùng Ân Hậu từ trên xuống dưới đánh giá tên mập có hai nốt ruồi kia, buồn bực – tên này phạm phải tội ác tày trời gì? Bộ dáng tên yêu nghiệt kia như kiểu 'Thật muốn chỉnh hắn, rốt cuộc có cơ hội, a a a thật vui a'?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro