Chương 237: HOẢ LONG KIM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 237: Hoả Long Kim

Editor: Rosaline Ng~

Beta: Rosaline Ng~

Triệu Phổ phụ mệnh Triệu Trinh trù bạc, kết quả là dưới sự giúp đỡ của Yêu Vương cùng tác dụng "thần kỹ" của Triển Chiêu, lại biến thành cọc án chưa được giải quyết


Cũng may là cuối cùng Công Tôn phát hiện ra thi thể là giả, khiến cho Triển Chiêu thở phào ra, đồng thời cũng làm cho Triệu Phổ có hy vọng tìm được "một đêm giàu lên"

"Lão rèm"!

Cái nghề thiếu đạo đức này khi hành nghề là có thể tụ được tài phú vô cùng lớn, cầm khoản hoàng kim này mà đi cải thiện dân sinh cho Tây vực, giải quyết các vấn đề khẩn cấp của các bộ tộc, việc này thập phần phù hợp với thẩm mỹ của Cửu Vương gia.

Triệu Phổ cảm thấy chiêu này thực tốt, cũng rất có phong cách nhất quán* của Triệu Trinh.

*nhất quán: trước sau như một

Như vậy, Triệu Trinh ở phương xa hoàng thành tại phủ Khai Phong có phải hay không để bọn Triệu Phổ tìm khoản hoàng kim kia?

......

Lúc này, tại ngự hoa viên của hoàng cung, Triệu Trinh đang ôm mèo con nhỏ màu trắng ngà, cùng khuê nữ ngồi chơi cờ.

Hương Hương mặc một bộ đồng phục của Thái học dành cho trẻ tuổi, ngồi ở trên ghế đá, cùng Phụ Hoàng của bé đánh cờ.

Triệu Trinh đâu có chỗ nào lo lắng về thế cờ trong ván cờ a, nhìn khuê nữ đối diện giống như là một tiểu phu tử, hai má phồng lên để nghĩ đến bước tiếp theo nên đi như thế nào, làm cho Triệu Trinh cảm thấy tâm can tỳ phế thận đều run rẩy, khuê nữ quả thật manh đến chết người a. (Editor: tưởng tưởng ra được Hương Hương moe quá đi (ᇴ‿ฺᇴ))

Bàng Phi cầm quạt tròn, nhẹ nhàng quạt, đứng bên cạnh nhìn phụ nữ chơi cờ.

Trải qua một phen tự hỏi, Tiểu Hương Hương đi một bước, ngưỡng mặt nhìn phụ hoàng bé.

Triệu Trinh cười tủm tỉm cầm lấy quần cờ đi bước tiếp theo, tiếp tục nhìn khuê nữ vò đầu bứt tai mà suy nghĩ.

Lúc này, Nam Cung Kỷ từ ngoài viện đi vào.

Trong tay Nam Cung Kỷ cầm một quyển trục thoạt nhìn có chút cũ kỹ, màu vải trắng nguyên bản đều biến thành màu vàng xám, lớp sơn của quyển trục cũng đã bạc màu.

Triệu Trinh ngẩng đầu.

Nam Cung Kỷ đi đến bên cạnh hắn, cúi đầu ghé vào lỗ tai hắn mà nói, rồi đem quyển trục giao cho hắn.

Triệu Trinh cầm lấy quyển trục, buông mèo xuống, đứng lên, vươn tay đem quyển trục mở ra, bắt đầu xem.

Trong quyển trục có không ít chữ, lưu loát như là viết thiên văn.

Bàng phi lặng lẽ giúp Hương Hương chỉ vào vị trí đặt quân cờ, sau đó ngưỡng mặt lên, nhìn quyển trục trong tay Triệu Trinh

Mặt trái của quyển trục, có một dòng chữ nhỏ, nét chữ vô cùng tiêu sái, làm người ta có một loại cảm giác phiêu dật, Bàng Phi mặc dù không phải là đại tài nữ, cũng nhìn ra được nét chữ này thật sự là sâu không lường được.

Trên quyển trục có ghi lại một mốc thời gian, Bàng Phi đếm trên đầu ngón tay tính tính thời gian, có chút kinh ngạc, phải hơn một trăm năm trước đi, khó trách quyển trục thoạt nhìn cũ kỹ như vậy.

Theo phương hướng Triệu Trinh mở ra quyển trục.

Bàng Phi chú ý tới ở phía cuối góc bên trái có một dấu ấn. Ấn ký màu đen, chỉ có một tự - Yêu.

Triệu Trinh xem xong quyển trục tốn mất một chung trà, cuời cười lắc lắc đầu, đem quyển trục thu lại, giao cho Nam Cung, nói: "Đưa tới cho Bao Khanh đi"

"Vâng"

Nam Cung tiếp lấy quyển trục, xoay người đi ra ngoài.

Triệu Trinh trở lại bên cạnh bàn ngồi xuống, nhìn nhìn bàn cờ, lấy ngón tay điểm lên mũi Hương Hương, "Bước này là nương ngươi thay ngươi đi đi?"

Hương Hương mở to hai mắt hỏi Triệu Trinh, "Phụ Hoàng, Người như thế nào biết là mẫu thân nghĩ ra?"

Triệu Trinh cười đắc ý, lại đi bước tiếp theo trên bàn cờ, để Hương Hương tiếp tục suy nghĩ đi bước tiếp theo.

Bàng Phi đưa chén trà cho Triệu Trinh.

Triệu Trinh cầm lấy, không uống, chỉ là cầm cái chén Bàng Phi tỉ mỉ chuẩn bị mà nhìn Bàng phi.

Bàng phi trừng mắt nhìn, với ánh mắt khó hiểu.

Triệu Trinh đột nhiên mở miệng nói:" Ái phi thật khuynh thành khuynh quốc a"

Mặt Bàng phi ửng đỏ, cầm quạt che miệng, vỗ Triệu Trinh nhè nhẹ, ý - đã là lão phu thê rồi a!!

Triệu Trinh nở nụ cười, vươn tay nghẹ nhàng nâng cầm Bàng phi, quan sát một chút, rồi thờ dài, "Ai ..."

Dù sao đã làm phu thê nhiều năm, Bàng phi nhìn ra Triệu Trinh có chút tâm sự ... Cũng không phải là có cái gì phiền phòng, mà chỉ là đột nhiên cảm khái, khả năng là có quan hệ với cái quyển trục vừa rồi.

Triệu Trinh thu tay lại, mở nắp chén trà trong tay, uống một ngụm, tự nhủ: "Khó trách người người đều muốn làm hoàng đế."

Bàng phi lột vải, đưa đến bên miệng Triệu Trinh.

Triệu Trinh nhìn nàng cùng với trái vải trắng trắng mềm mềm đã được lột ở trên tay, đột nhiên hỏi: "Nếu trẫm không phải là hoàng đế, chỉ là thư sinh có chút tài, ngươi có thể hay không gả cho trẫm?"

Bàng phi muốn trả lời, Triệu Trinh hơi hơi hí mắt: " Muốn nói thật a."

Bàng phi cũng không trả lời, mà đồng dạng hỏi lại: "Nếu thiếp bộ dạng xấu xí, Hoàng Thượng có thể hay không thú thiếp?"

Triệu Trinh nở nụ cười, "Ý của ái phi là chỉ có quân vương mới xứng với mỹ nhân sao?"

Bàng phi tựa hồ xuất thần trong chốc lát, rồi khẽ lắc đầu.

Triệu Trinh nhìn nàng: "Người xưa đều nói, trai tài gái sắc, tài tử giai nhân ... xem ra muốn tìm mỹ nhân thì bản thân cũng phải có một chút tài năng, là đạo lý như vậy sao?"

Bàng phi nghĩ nghĩ rồi lại lắc đầu như cũ.

Triệu Trinh bị nàng chọc cười, hỏi: "Vậy ái phi có cao kiến gì?"

Bàng phi cười cười, nói: "Thần thiếp cảm thấy, bộ dạng cũng được, tài năng cũng thế, đều không phải là một thứ tất yếu."

Triệu Trinh tò mò: "Cái gì a?"

Bàng phi thấp giọng nói: "Mệnh"

Triệu Trinh sửng sốt.

Bàng phi nói: "Khi thần thiếp còn bé, phụ thân cứ dạy ta như vậy, Cả đời người a, mệnh so với mọi thứ đều trọng yếu hơn cả. Mệnh hảo, thì thế nào cũng đều hảo. Mệnh không tốt, thế nào cũng không tốt."

Triệu Trinh nghe xong lời này, như có điều cần suy nghĩ mà ngây người, thẳng đến khi Hương Hương vươn tay, đẩy đẩy tay hắn, hắn mới hồi phục tinh thần lại.

Triệu Trinh nhìn bàn cờ đầy quân cờ, lại nhìn kiều thê bên cạnh cùng ái nữ, ngẩng đầu nhìn bốn phía, cung điện hoa lệ hoa viên xinh đẹp. Muốn như thế nào giải thích là chính mình có được hết thảy này? Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng câu nói của Thái Sư xác thực vô cùng chính xác, là một đáp án tốt nhất - hết thảy đều là bởi vì mệnh a!

Đi được thêm mấy bước, Thái Hậu cho người ôm Hương Hương mang đi.

Bàng phi đi theo Triệu Trinh vào trong nội viện ngồi, rót cho Triệu Trinh một chén trà, phát hiện ra là hắn lại thất thần, liền hỏi, "Hoàng Thượng, Người có tâm sự sao?"

Triệu Trinh nhẹ nhàng gật gật đầu: "Trẫm đưa cho Cửu thúc một đề bài, lúc này chắc hắn đã có manh mối để tìm ra lời giải rồi."

Bàng phi bất đắc dĩ nói: "Hoàng thượng, Cửu thúc chinh chiến vất vả, mới vừa đánh thắng trận, ngài lại cho hắn cái nan đề gì nha?"

Triệu Trinh nâng cằm: "Sách, mấy ngày trước trẫm ở chỗ Bao khanh nghe được một chuyện."

Bàng phi cầm chén trà, tò mò nghe.

Triệu Trinh giảng: " Nghe nói Yêu vương đã trở về, lúc trẫm uống trà cùng Bao khanh, tán gẫn về chuyện lý thú. Lúc Bao khanh ở tại trường Thái học đã xem qua các loại quyển trục trong tàng thư tại Long Đồ Các."

Bàng phi kinh ngạc: "Nhiều quyển trục như vậy, Bao đại nhân đều xem qua hết a?"

Triệu Trinh gật đầu, "Khi trẫm còn bé thường cùng Bát vương gia và Cửu thúc đi tới trường Thái học, luôn nhìn thấy hắn xem sách, một quyển lại một quyển. Đại đa số người đọc sách là vì danh lợi, có người vì nổi bật, vì tài phú, nhưng Bao khanh không như vậy."

Bàng phi: "Không vì những thứ đó, vậy ngài ấy đọc sách vì cái gì a?"

Triệu Trinh mỉm cười: "Hắn chỉ là thích xem mà thôi, giống như có người thích yêu nghe ca xướng, đó là một sự yêu thích."

Bàng phi gật đầu: "Cái này thần thiếp có thể lý giải, giống như thiếp thích đánh đàn, mấy ngày không làm liền cảm thấy hoảng, không có việc gì khi sờ vào đàn cũng cảm thấy tốt."

Triệu Trinh cười: "Ngày ấy Bao khanh nói với ta, khi đó trong lúc vô ý hắn đã xem qua một phần thư do Ngân Yêu Vương viết."

"Thật sao?" Bàng phi kinh ngạc

Triệu Trinh nói tiếp, "Lá thư này, là rất lâu rất lâu trước kia, Ngân Yêu Vương viết gửi cho một bằng hữu làm quan trong triều, trong thư nói tới một chuyện không thể tưởng tượng được."

Bàng Phi nhìn chằm chằm vào Triệu Trinh.

Triệu Trinh hơi nhướn mày về phía Bàng Phi: "Đã từng có một vị kỳ nhân, bằng chính tay nghề của mình, tạo ra một vương quốc."

Bàng phi sửng sốt trong chốc lát, có chút không dám tin: "Tạo ra một vương quốc?"

Triệu Trinh gật đầu: " Tại Long Đồ Các có một vị Đại học sĩ, kêu Lưu Hiển Nhạc, nàng đã nghe qua chưa?"

Bàng phi gật đầu, "Ân, đại tài tử Lưu Hiển Nhạc sao, thần thiếp có vài bản cầm phổ của hắn."

Triệu Trinh nói: "Vừa rồi Nam Cung đưa tới quyển trục kia, chính là sách Bao khanh từng xem, thư của Yêu vương. Lá thứ này chính là viết cho gia gia của Lưu Hiển Nhạc. Lưu gia mấy đời đều làm quan lớn trong triều, lưu truyền qua nhiều triều đại, gia gia Lưu Hiển Nhạc là truyền kỳ nhất, nghe nói ông ấy là bạn tốt của Yêu vương, dưới sự giúp đỡ của Yêu vương, đã làm không ít đại sử, năm đó cũng là một nhân vật oai phong một cõi."

Bàng phi có chút khó hiểu: "Hoàng Thượng, vị kỳ nhân kia, làm sao tạo ra một vương quốc a? Lừa gạt tiền tài sao?"

Triệu Trinh lắc đầu.

Bàng phi nói: "Ân ... vì thoả lòng được làm hoàng đế sao?"

Triệu Trinh nở nụ cười, tiếp tục lắc đầu.

Bàng phi không nghĩ ra: "Vậy là vì cái gì a?"

Triệu Trinh khe khẽ thở dài: "Là vì có thể sinh hoạt yên ổn vài năm."

Bàng phi vẫn không hiểu: "Gây sức ép như vậy, ngược lại là vì sinh hoạt yên ổn?"

Triệu Trinh bất đắc dĩ nói: "Giống như vừa này nàng vừa nói, hết thảy đều là mệnh a."

......

Chạng vạng, tại cổ trạch của rừng Hắc Phong, ảnh vệ dọn hết sách trên giá sách trong thư phòng ... Đồ vật trên thư phòng cũng làm cho bọn Triệu Phổ mở rộng tầm mắt.

Giá sách ngăn trở trong vách tường, để lộ ra một ô hình vuông, bên trong đựng đầy đồ vật.

"Giấu bên trong là bảo bối sao?" Tiểu Lương Tử nhón chân, cầm xuống một cái bình hoa cẩn thận tỉ mỉ nhìn: "Oa! Lại là Long là Phượng nha, thoạt nhìn thật đáng giá a."

Triệu Phổ cầm lấy vài thứ nhìn nhì, nhíu mày : "Đây dụng cụ hoàng gia a."

"Nhìn cái này."

Triển Chiêu từ một ô vuông lấy ra một bộ quần áo, giũ giũ mấy cái ... một trận bụi bay lên, tất cá mọi người đều che miệng ho khan vài tiếng, chạy ra bên ngoài.

Nương theo ánh sáng ở bên ngoài để xem bộ quần áo trong tay Triển Chiên, mọi người kinh ngạc hô lên, "Long bào ?!"

Công Tôn cùng Triệu Phổ cẩn thận kiểm tra một chút.

Triệu Phổ sờ cằm, nói: "Ai nha. . . Đây là long bào kiểu gì a? Long trên áo bào lại là hỏa long a."

Tiểu Lương Tử lại từ trong phòng tìm ra một cái mũ long quang, chạy lại: "Mấy cái này thật giống cái ta từng thấy trong tuồng quá a! Hoàng đế đều sẽ mang y phục kiểu này a."

Công Tôn cầm quần áo cùng mũ bào đặt lên trên bàn, cẩn thận nghiên cứu một phen, rồi cho ra kết luận: "Thật giống!"

Triệu Phổ cũng gật đầu, "Quả thực thiệt giả khó phân biệt a."

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đều ngẩng đầu, nhìn về phía thư phòng.

Lúc này, tất cả mọi người đều có một nghi vấn - chủ nhân của toà nhà này rốt cuộc là người nào a? Vì cái gì cất giấu nhiều vật phẩm hoàng gia thiệt giả khó phân biệt như vậy?

Ngay tại lúc tất cả mọi người đều không hiểu ra sao, bỗng nhiên Trâu Lương bước vào, tiến lại gần Triệu Phổ.

Triệu Phổ quay đầu lại nhìn hắn.

Trâu Lương hướng mọi người vẫy vẫy tay, ý tứ ... theo ta.

Bọn Triển Chiêu đều đi theo hắn ra ngoài.

Tại cửa, Tắc Lặc mang theo tiểu bạch lang, ngồi xổm ở nơi đó mà ngáp.

Trâu Lương chỉ chỉ Tắc Lặc, cùng bọn Triệu Phổ nói, "Nó nói nó tìm thấy địa phương có thông tin hữu ích cho chúng ta."

Tất cả mọi người đều híp mắt nhìn Trâu Lương, không thể nào tin được – nó chỗ nào có thể nói chuyện a?

Tắc Lặc thấy mọi người đều đến đông đủ, liền đứng dậy hước về sâu rừng rậm mà đi.

Lâm Dạ Hỏa tò mò hỏi Trâu Lương, "Đi chỗ nào a? Trời rất nhanh sẽ tối a."

Trâu Lương nhún vai một cái, nói: "Chỗ rừng này ta không vào đến a."

Mọi người đi theo Lang Vương cả một đường dài, trời cũng đã tối.

Tưởng rằng đi sâu vào rừng Hắc Phong vào buổi tối sẽ không thấy năm đầu ngón tay, âm trầm đến đáng sợ, nhưng ai biết được vào đêm, ánh trăng cùng bầu trời sao ở trên trời cao rọi xuống, các bụi cây giống như trải qua một tầng ngân sa, trong rừng những đóm xanh mơn mởn như những con đóm đóm di động.

Tắc Lặc cùng Câm dẫn đầu, vừa đi vừa ô ô vài tiếng, tựa hồ như đang trao đổi giao lưu cái gì đó.

Tiểu Ngũ đi sau cùng, quơ quơ cái đuôi, vui vẻ đùa mấy con đóm đóm cùng với con sói nhỏ.

Gió đem lạnh thổi qua, trong tiến gió còn có tiếng côn trùng thỉnh thoảng kêu vang cùng với tiến suối róc rách chảy, thoang thoảng trong gió còn gửi được mùi của cây tùng hương

Mọi người đi theo đều có chút say mê với khung cảnh ấy, vốn tính đánh thắng trận lại có thể khiến cho Yêu Vương trở về, một ngày trôi qua tâm tình lại vô cùng tốt, loại chuyện này càng thêm thích ý, không ai đặt việc tìm bạc trong lòng cả.

Tắc Lặc không nhanh không chậm dẫn mọi người xuyên qua khu rừng cây xinh đẹp, tới trước một sơn động thì ngừng lại.

Tắc Lặc quay đầu lại nhìn nhìn, miệng lại ô ô vài tiếng.

Trâu Lương ngồi xổm xuống, nhìn vào trong, tò mò hỏi Tắc Lặc: "Đồ vật chúng ta muốn tìm ở bên trong?"

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường, có chút tò mò a, hai nguời bọn học giao lưu như thế nào.

Bạch Ngọc Đường nhìn lại Triển Chiêu - đại khái giống với người và đám mèo trong viện của ngươi, yêu thích a ~

Triển Chiêu vương tay đặt vào bả vai hắn – Còn hai ta thì sao

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu một thân nhàn rỗi đến hăng hái mà cười khẽ, ý cười trên mặt cũng nhu hoà vài phần – gia trê miêu cũng dựa vào yêu a!

Lúc này, vài ảnh vệ tìm mấy nhánh cây làm đuốc.

Trâu Lương cầm lấy cây đuốc, hướng vào trong động mà chiếu vào, lại xem xem rồi đưa tay sờ sờ cái mũ

Lâm Dạ Hoả biết hắn đây là ngửi được hương vị đặc thù, liền hỏi: "Bên trong là cái gì vậy?"

Trâu Lương tựa như có chút nghi hoặc, bất quá vẫn trả lời, "Hoàng kim!"

"Hả" tất cả mọi người kinh ngạc nhìn hắn, "Hoàng kim?!"

Triệu Phổ ôm cánh tay, hai mắt đều sáng lên: "Bao nhiêu?"

Trâu Lương gật gật đầu, nhìn lại Tắc Lặc.

Tắc Lặc ngồi ở cửa sơn động, đôi mắt màu lam băng nhìn mọi nguời, vẻ mặt bình tĩnh trước sau như một

Trâu Lương giơ cây đuốc, bước vào sơn động, bọn Triển Chiêu đều đi vào theo.

Sơn động rất lớn, lối vào có rất nhiều cây khô, tựa hồ là có dụng ý cất giấu đồ vật bên trong.

Mọi người đều động thủ đem vật che chắn dọn qua một bên, chỉ thấy bên trong có vài rương gỗ.

Mấy cái rương chồng cao đụng đỉnh động, có thể nhìn ra được số lượng vô cùng nhiều.

Trâu Lương vươn tay kéo một cái trong số đống thùng lại ... Đại khái là do niên đại mà rương gỗ đều mục nát, chỉ kéo bằng một tay, chợt nghe "Rầm" một tiếng ...

Theo hướng Trâu Lương kéo xuống một tấm gỗ lớn, phía sau Lâm Dạ Hoả vội vàng kéo hắn một phen.

Ngay sau đó, Triệu Phổ giữ chặt Công Tôn, Triển Chiêu ôm lấy Tiểu Tứ Tử, Bạch Ngọc Đường nhắc nhở Tiểu Lương Tử, mọi người đều chạy ra khỏi sơn động.

Mà trong sơn động một trận động tĩnh vang lên, "Xôn xao" vài tiếng, một đồ vật dạng tảng như thuỷ triều tràn ra ngoài.

Nương theo ánh lửa, mọi ngời thấy thứ rõ ràng tràn ra, dĩ nhiên lại là bảo vật ánh vàng rực rỡ

Nhìn một đống hoàng kim như thuỷ triều tràn ra, tất cả mọi người đều choáng váng.

Cũng không biết có đến bao nhiêu, tóm lại là khi kim triều dừng lại, hoàng kim đã tràn ra xa tám trượng.

Bạch Ngọc Đường vươn tay nhặt lên một lượng hoàng kim, giám định một chút, ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Phổ gật gật đầu, "Là thật."

Mọi người càng trợn tròn mắt.

Ngũ Gia đem hoàng kim lật đến lật đi, liền phát hiện ra phía dưới hoàng kim có một ấn ký, đó là ấn ký hình tròn của một hoả long.

Triển Chiêu cũng nhìn thấy, liền nói, "Cùng một dạng với đồ án trên tấm bia một hồi nãy."

Ngũ Gia gật đầu.

Triệu Phổ hỏi Bạch Ngọc Đường, "Nơi này có bao nhiêu hoàng kim a?"

Ngũ Gia nhíu mày lắc lắc đầu, "Không thể đếm được, không biết bên trong còn có bao nhiêu."

Triệu Phổ gãi gãi đầu, nhìn Công Tôn

Công Tôn cũng có vẻ mặt nghi hoặc.

Lâm Dạ Hoả chống nạnh đứng bên cạnh một đống hoàng kim, không giải thích được: "Cho nên chúng ta tìm được rồi sao? Sao không hỏi Tắc Lặc sớm hơn a?"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều cảm thấy mọi chuyện tựa hồ có chút quá thuận lợi, thật là xuất hồ ý liêu (Aka không ngờ tới a)

Tiểu Lương Tử nhặt lên lên vài cái hoàng kim mà gõ gõ, nghe hai tiếng đang đang, hỏi: "Vậy tại sao Tắc Lặc không mang theo chúng ta tới đây sớm, tại sao lại chờ bầu trời tối đen mới mang chúng ta tới?"

Triệu Phổ thuận tay kéo Trâu Lương, hỏi, "Nó đã nói với ngươi như thế nào?"

Trâu Lương gãi gãi đầu, "Tắc Lặc nói là có cái cho chúng ta nhìn a."

Công Tôn nói, "Nói khi nào a?"

Trâu Lương nghĩ nghĩ, "Ngay lúc Tiểu Lương Tử mang cái mũ quan ra ..."

"Cái mũ quan là hoàng kim." Bạch Ngọc Đường tựa hồ đang suy nghĩ cẩn thận, nhìn Tắc Lặc, "Nó biết nơi này có hoàng kim, sau đó nó cho là chúng ta đang muốn tìm hoàng kim đi?"

Tất cả mọi người đều nhìn Tắc Lặc.

Lâm Dạ Hoả vươn tay nhu đầu Lang Vương, "Ai nha! Vậy cũng có thể làm được a!"

Triển Chiêu ôm Tiểu Tứ Tử đang ngáp, hỏi Bạch Ngọc Đường, "Cho nên chúng ta đây được tính là tìm được sao?"

Ngũ Gia nghĩ nghĩ, "Đại khái ..."

Công Tôn nói, "Vẫn cảm thấy còn thiếu thiếu cái gì đó."

Lâm Dạ Hoả gật đầu, "Đúng vậy! Yêu Vương nói Hoả Long Quốc cái gì đó Hoả Long Ký cái gì đó, hoàn toàn không có mối quan hệ nha!"

Triệu Phổ cũng có chút khó chịu, ôm cánh tay, "Cảm giác như không phải là tìm được bạc mà là nhặt được."

Trâu Lương hỏi Triệu Phổ, "Nếu không kêu người dọn ra ngoài đi?"

Triệu Phổ gật đầu, dặn dò, "Thời điểm dọn đồ nên cẩn thật một chút, đừng để phá huỷ rừng cây kia, nhìn rất tốt, huỷ đi thì thật đáng tiệc."

Giả Ảnh gật đầu, mang người đi làm việc.

Tiểu Lương Tử thấy đã muốn không còn việc gì, liền hỏi, "Có thể ăn cơm rồi sao? Con đói bụng rồi!"

Triệu Phổ cùng Công Tôn cũng đành phải thở dài, mọi người khoát tay, ra khỏi rừng, chuẩn bị trở về Hắc Phong Thành ăn cơm.

Khi rời đi, lúc đi ngang qua gian nhà kia, Triển Chiêu không nhịn được mà đi nhìn lại toà nhà cô độc cũ kỹ kia, cùng với hai mộ phần trên sườn núi.

Không biết vì cái gì, rõ ràng là đã tìm được đồ vật cần tìm, nhưng trong lòng lại vắng vẻ ... cảm giác tiếc nuối còn nhiều hơn là vui mừng nữa.

. . .

Mà tại lúc này, cách ngoài Hắc Phong Thành không xa, Vĩnh Thuỷ Trấn, cũng cùng một loại nghi hoặc còn có Ân Hậu cùng Thiên Tôn.

Vừa rồi lúc ăn cơm, chưởng quỹ ở sòng bài đối diện với khí thế hùng hổ mang theo một đám côn đồi xông tới, mắt thấy sắp phải đánh nhau. Thiên Tôn cùng Ân Hậu cảm thấy rất khó xử, cả hai người là cao thủ, không đánh qua lưu manh bao giờ, trong chút nữa phải xử lý thật cẩn thận không thôi lại đem nguời đánh chết.

Nhưng mà vào lúc này, Ngân Yêu Vương bỗng nhiên một tay nâng cầm, hướng về phía vị chưởng quỹ mập mạp trên mặt có hai nốt ruồi to chỉ một cái, nói "Ta biết hoả long kim ở đâu a?"

Câu nói vừa kết thúc, vị chuỡng quỹ của sòng bạc trên mặt không còn vẻ dữ tợn, mà kinh ngạc trong nháy mắt, rồi trên mặt lại đầy tươi cười, vẻ mặt kia nhìn làm người ta nhớ đến bốn chữ - tâm hoa nộ phóng*

*tâm hoa nộ phóng: vui mừng, hoan hỉ

Lúc này, Yêu Vương cùng Thiên Tôn Ân Hậu được mời đến sòng bạc, vị chưỡng quỹ kia tự xưng họ Uông, tự mình bưng trà rót nước hầu hạ bọn họ đến ân cần.

Thiên Tôn cùng Ân Hậu khó hiểu mà nhìn Yêu Vương.

Mà giờ khắc này, Yêu Vương nhìn chưởng quỹ với ánh mắt mà cả chút độ ấm cũng không có.

Trong lòng Thiên Tôn cùng Ân Hậu đều hiểu rõ, loại ánh mắt này của Yêu Vương, bọn họ đã xem qua rất nhiều lần, đây là ánh mắt khi hắn muốn thu thập ác nhân, vị chưỡng quỹ trước mắt này đã không biết phạm phải bao nhiêu việc thiếu đạo đức, thế cho nên Yêu Vương vừa trở về, người đầu tiên thu thập lại là hắn.

"Vị công tử này ..."

Chưởng quỹ kia sau khi ân cần xong liền đi theo Yêu Vương mà lôi kéo làm quen, "Không biết là làm việc nơi nào, thế nhưng biết đến hoả long kim?"

Yêu Vương khẽ cười: "Hoả long kim giấu tại Mê Trung, cùng tội nghiệt của Uông gia năm đó... "

Uông chưởng quỹ vội xua tay, cắt ngang lời của Yêu Vương, "Ai... Công tử, chỗ sòng bạc này của chúng tôi, có chuyện không thể nói, tai vách mạch rừng a!"

Ngân Yêu Vương nhìn hắn, cười lạnh, "Thật không..."

Uông chưởng quỹ đi theo Ngân Yêu Vương thương lượng, "Công tử nếu biết hỏa long kim ở nơi nào, mà lại đến tìm ta, chắc không phải tới đây để cầu tài!"

Thiên Tôn cùng Ân Hậu liếc nhìn nhau một cái - kịch này diễn thế nào a?

Ngân Yêu Vương mỉm cười, gật gật đầu, "Nhưng có chút việc khó, giải quyết không được a"

"A ..." Chưởng quỹ thả dài âm điệu, chà xát tay, "Đây thật là khó a! Toàn bộ Tây Vực đều biết Cửu Vương Gia trị quân nghiêm khắc, phạm phải quân quy, nhất định sẽ theo quân pháp mà xử lý, nếu như binh lính không đúng tội càng nặng thêm 1 bậc a!

Thiên Tôn cùng Ân Hậu đều tử bỏ, buông tha cho việc đi tìm hiểu sự việc chuyện gì xảy ra, cứ mặc cho Yêu Vương gây sức ép đi.

Yêu Vương khe khẽ thở dài, "Triệu Phổ hạ lệnh, ba ngày sau, lập tức xử trảm."

Chưởng quỹ hít một hơi lạnh.

Ngón tay Yêu Vương nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, "Ngươi muốn biết hoả long kim ở đâu, thì ra tay cứu vị bằng hữu kia, nói cách khác a..."

Yêu Vương mỉm cười, "Ta đã xem qua bản đồ của vị trí giấu hoả long kim, chỉ cần bằng hữu của ta chết, sẽ có người mang tấm bản vẽ giao cho Triệu Phổ ... đến lúc đó, hoả long kim cùng bí mật Uông gia các người đồng thời ..."

Uông chưởng quỹ lần thứ hít khí lạnh, mặt lúc này đã trắng xanh.

"Nhưng ...." Chưỡng quỹ run rẩy, "Nếu Triệu Phổ muốn giết người, ta như thế nào có thể cứu ra a? Cho dù là cướp ngục, lấy tính cách của Cửu Vương Gia, hắn sẽ đem toàn bộ Tây Vực đào lên ba thước đất để tìm phạm nhân được cứu trở về mà xử trảm ..."

Thiên Tôn cùng Ân Hậu đều đồng tình mà nhìn qua vị chưởng quỹ kia, đích thực, chuyện này yêu cầu độ khó rất cao a, cũng không phải ai cũng làm được đi? Một chưởng quỹ sòng bạc, có thể trà trộn vào quân doanh, nghĩ cách cứu tử tù ra?

Ngân Yêu Vương mặt vẫn không đổi sách, đứng lên, nhẹ nhàng vỗ vạt áo, dặn chưởng quỹ, "Ba ngày sau, tại lầu ba Thái Bạch Cư ở Hắc Phong Thanh, ta chờ người, nếu chính ngọ (giữa trưa) ta không thấy ngươi tới, ngươi tự mình giải quyết cho tốt a ... phải biết lấy tính cách của Triệu Phổ, cho dù phải đào ba thước đất của toàn bộ Tây Vực, hắn phỏng chừng sẽ đem Uông gia các ngươi tìm ra."

Yêu Vương nói xong, mang theo Thiên Tôn cùng Ân Hậu ra cửa, lưu lại vị chưởng quỹ họ Uôn kia ngây ngốc một mình trong phòng,

Ra khỏi sòng bạc, Yêu Vương dắt ngựa, đi như không có việc gì , tiếp tục tới Bách Hoa Cốc lấy đồ vật.

Thiên Tôn cùng Ân Hậu hỏi Yêu Vương rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, nhưng Yêu Vương cũng không nói. Ở trên lưng ngựa, khi đi qua một sườn núi cao, Yêu Vương dừng ngựa, quay đầu nhìn về hướng Hắc Phong Lâm ở phía xa.

Thiên Tôn cùng Ân Hậu cũng quay đầu về nhìn, phát hiện ra bốn phía Hắc Phong Lâm tụ tập không ít binh mã, đèn lồng cùng đuốt chiếu sáng cả một mảnh rừng như ban ngày, người người náo nhiệt, còn có cả một đội xe ngựa rất dài.

Ngân Yêu Vương mỉm cười, quay đầu ngựa, mang theo hai người rời khỏi.

....

Mà lúc này đây, nhìn xa về phía Hắc Long Lâm, còn có Triệu Phổ đứng ở trên cao.

Ăn cơm tối xong, Cửu Vương Gia cùng Công Tôn liền không kiềm chế được đi đến cổng thành, mới đứng lại, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng nhanh chóng đi tới.

Xa xa Hắc Phong Lâm, Trâu Lương đang mang theo một nhóm binh lính đốt đèn dọn vàng, Lâm Dạ Hoả cùng bầy sói cùng nhau vây xem. Dù sao địa phương của Hắc Phong Lâm cũng không phải hoàn toàn giống nhau, trừ phi Trâu Lương dẫn đường, không thì binh lính cũng không dám đi vào, bầy sói không phản ứng lại bọn họ, chớ nói chi là dẫn đường.

Binh lính cẩn thận vận chuyển hoàng kim, tận lực không làm ảnh hưởng tới bầy sói.

Triệu Phổ nhìn bọn họ trong chốc lát, Hạ Nhất Hàng cùng Công Tôn Mỗ cùng tiến lên thành lâu.

Lão gia tử ăn cơm tối xong lên đây để tiêu thực, thấy mọi người mày ủ mặt e, có chút buồn cười, hỏi: "Không phải là tìm được hoàng kim rồi sao, như thế nào lại mất hứng a?"

Tiểu Lương Tử kéo kéo Công Tôn Mỗ, nói, "Lão gia tử, sư phụ ta lúc này thải ra một nửa cảm giác... Ai nha."

Lời nói còn chưa dứt, Công Tôn nắm lỗ tai hắn, "Mới vừa cơm nước xong có biết mắc ói ha không a!"

Triệu Phổ thở dài nhìn độ đệ, lời nói không tiết tháo này lại vô cùng có lý, đích thật là không thoải mái!

Mọi người đang trò chuyện, Long Kiều Quảng từ dưới lầu chạy tới, tựa hồ là tìm Hạ Nhất Hàng, "Bắt được người!"

Sắc mắt Hạ Nhất Hàng lập tức trầm xuống dưới, "Là tướng sĩ trong quân doanh?"

Long Kiều Quảng gật đầu, "Ân! Một nhóm binh lính giả trang thành người giang hồ, còn ra tay giết người nữa."

Mặt Hạ Nhất Hàng đều đen, "Bọn vô liêm sĩ a!"

Triệu Phổ có chút khó hiểu, hỏi Hạ Nhất Hàng, "Làm sao vậy?"

Long Kiều Quảng nói, "Lúc buổi sáng chúng ta tán gẫu, có nhà bị cướp sính lễ, còn có mấy đội thương nhân bị đánh tập kích cướp bóc."

Triệu Phổ nhíu mày, Triển Chiêu cũng nghe được, kinh ngạc, "Là binh sĩ trong quân doanh làm?"

Long Kiều Quảng cũng giận nói, "Ân! Có mấy người sắp nghỉ hưu về nhà, bí quá hoá mới làm chuyện như vậy, mà bây giờ trong thành người giang hồ lại nhiều, cho nên thừa dịp làm loạn làm chuyện xấu."

Ánh mắt Triệu Phổ cũng lạnh đi vài phần, hỏi, "Đả thương người?"

Long Kiều Quảng gật đầu, "Chết vài người lữ nhân, đều bị đưa ra bãi tha ma, Hứa Kham dẫn người đi tra rồi."

Triệu Phổ sinh khí, "Đều bắt được người? Liền xử theo quân pháp! Một người cũng không được chạy."

Long Kiều Quảng cùng Hạ Nhất Hàng đều gật đầu, xuống thành đi xử lý.

Lúc này Triệu Phổ cũng không còn để ý tới chuyện ở rừng Hắc Phong Lâm, hầm hầm hừ hừ đi xuống lâu, miệng còn nói thầm, "Mấy người ... mấy con sâu làm rầu nồi canh! Lão tử không tha bọn họ không được!"

Chờ Triệu Phổ xuống lầu, Công Tôn mang theo Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử liền chuẩn bị trở về đi ngủ, đột nhiên như nhớ ra cái gì đó, từ trong tay áo rút a một quyển sách, đưa cho Bạch Ngọc Đường, "Đây."

Ngũ Gia hơi hơi sửng sốt, tiếp nhận quyển sách còn cân nhắc – cái gì đây?

Vừa nhìn thấy bìa mặt, nhãn tình của Ngũ Gia sáng lên, "Chính là bản ghi chép về gia tộc của Uông Quý ..."

Công Tôn gật đầu, "Các ngươi không muốn xem sao."

Bạch Ngọc Đường mỉm cười, gật đầu nhận lấy sách, kéo Triển Chiêu xuống dưới thành lâu.

Triển Chiêu còn buồn bực, "Để làm chi a?"

Ngũ Gia, "Trở về đọc sách a, không chừng có thể có manh mối."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro