CHƯƠNG 06

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 06

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE

"Harry, tôi muốn cùng đi Firenze với cậu." Thanh âm của Kevin mang một chút kiên quyết và quật cường.

Đúng vậy cậu ta yêu Harry, rất yêu. Cậu ta không cách nào thì dễ dàng như vậy để cho Harry thì từ bên cạnh rời khỏi như thế. Cậu ta vô luận như thế nào cũng không thể công nhận người chưa từng xuất hiện kia, thì như vậy cướp đi Harry cậu ta yêu thích

Nếu như bọn họ yêu nhau, tại sao tên kia cho tới bây giờ cũng không có tới tìm Harry?

Nếu như anh ta thật sự yêu Harry, tại sao muốn để cho Harry rời khỏi mình?

"Kevin?" Với cố chấp của cậu bé, Harry không biết nên nói cái gì cho tốt. "Cậu không cần cùng một chỗ với tôi, trên thực tế, tôi hy vọng một người."

"Tôi cứ kiên trì."

"..."

Tình cảm kịch liệt trong mắt cậu bé để cho Harry đau đầu, cậu rất rõ ràng ánh mắt như vậy ý nghĩa cái gì, bởi vì, ở trước khi cậu rời khỏi thế giới pháp thuật, mỗi thời mỗi khắc hắn đều có thể từ trong mắt Draco cảm thụ được nhiệt độ nhiệt tình kia.

Nhiệt độ nóng rực kia để cho cậu không có thể khống chế đỏ mặt, để cho cậu tim đập nhanh hơn, máu sôi trào, mất đi năng lực suy tư.

Cậu mê luyến ánh mắt như thế, chìm đắm nhiệt tình trong đôi mắt màu xám bạc.

Thế nhưng... Đây chẳng qua là Draco mà thôi.

"Kevin, cậu phải hiểu, tôi..." Thanh âm của Harry ở trong cửa sổ gõ gõ thanh thúy bị gián đoạn rồi. Bọn họ cùng lúc nhìn lại về phía cửa sổ. Là một con cú mèo trắng như tuyết.

"Cú mèo?"

"Hedwig!" Harry rất vui mừng có thể nhìn thấy bạn cũ của mình, cậu mở cửa sổ để cho cô bé đi vào, đồng thời ôn nhu vuốt ve cánh chim của cô bé, "Cô bé ngoan, anh muốn bạn giúp anh đưa đồ vật cho Hermione."

"Harry, đây là của cậu?" Kevin kinh ngạc nhìn Hedwig.

"Ừm." Hừ nhẹ một tiếng biểu thị trả lời, Harry trở về phòng ngủ của mình đi cầm thư sớm liền chuẩn bị tốt. Lúc cậu đi ra, nhìn thấy Kevin đang chần chờ muốn đi tiếp xúc với Hedwig.

"Đừng đụng cô bé." Harry vội vàng ngăn cản, "Cô bé sẽ cắn cậu."

Bị thanh âm của Harry hù dọa, nhanh chóng rụt tay về, Kevin nhìn Harry giao một phong thư cho cú mèo, sau đó thì thầm chút cái gì, cuối cùng cú mèo màu trắng liền rời đi.

"Cậu để cho nó đưa thư?" Kỳ thực là muốn hỏi, người kia trong lòng cậu có thể chạm vào nó hay không, chính là, bản thân mình yếu đuối lại không có tinh thần can đảm đi hỏi.

"Ừm." Dừng lại, Harry hình như muốn tiếp tục nói lời lúc trước, "Kevin, cậu rất tốt, đúng vậy, thế nhưng..."

"Không cần nói." Chí ít bây giờ không cần nói cho tôi, không cần vì người khác mà tàn nhẫn với tôi. Kevin mỉm cười, "Coi như tôi cũng là đi chỗ đó chơi kết giao bạn bè đi."

Harry rất lương thiện, cũng không nguyện tổn thương người khác, bởi vì cậu đã từng bị thương tổn qua, cậu biết bị thương là dạng cảm giác nào. Cậu vĩnh viễn cũng không cách nào ở dưới cầu xin của người khác, vẫn như cũ duy trì bản thân mình. Thái độ cứng rắn vĩnh viễn đều không thành thói quen của Harry được.

Mỉm cười gật đầu, cậu biết nhân từ của bản thân mình là bắt đầu càng thêm tàn nhẫn tiếp theo, thế nhưng, cậu không ngăn cản được bản thân mình.

Lúc chiến tranh, cậu có thể ép buộc bản thân mình lạnh lùng hà khắc, tàn nhẫn, bởi vì cậu biết, ở lúc bản thân mình đau khổ yếu ớt, Draco nhất định sẽ ở bên cạnh cậu, thế nhưng bây giờ, không còn Draco bên người, cậu càng ngày càng mềm yếu đuối rồi...

===---0o0o0o0---===

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro