CHƯƠNG 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 18

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE


Thêm 9

Buổi tối, Harry nằm ở trên giường nhìn chằm chằm rèm cửa sổ vải tulle bị gió thổi lên, mọi thứ dưới ánh trăng là mộng ảo như vậy, gần như để cho nước mắt của cậu lại một lần nữa không cách nào khống chế mà trào ra.

Cậu có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể của một người khác phía sau, thì dán lưng cậu, thì tính là nhắm mắt lại, thì tính là không đi nhìn như vậy, cậu cũng có thể ở trong đầu vẽ ra bộ dáng của đối phương.

Nếu có một ngày, chỉ còn lại có cậu một người ở giường hai người này sẽ là cảm giác gì?

Harry không tự chủ ôm chặt hai cánh tay mình.

Rất lạnh, rét lạnh trong nháy mắt kia bọc thân thể cậu lại, để cho cậu cảm thấy thấu xương từ bên trong đến bên ngoài.

Đột nhiên, một đôi tay ôm cậu từ phía sau, một môi ấm áp dán ở trên cổ cậu.

"Harry." Giọng nói buồn bã kia, mang cưng chiều và quan tâm nhàn nhạt.

Dùng sức nhắm mắt lại, khóe mắt Harry trong nháy mắt hiện ra nước mắt.

Cậu chợt xoay người dùng sức tập trung tinh thần vào ôm ấp của Draco."Draco, em yêu anh."

"Tôi cũng yêu em." Cậu nghe Draco trả lời không do dự.

Bọn họ rơi vào trong một loại yên tĩnh để cho người ta cảm thấy trân quý, sau đó Draco đánh vỡ lặng yên rồi."Tôi không hy vọng em đau khổ."

Harry cười rồi, người này là người hiểu rõ bản thân mình như vậy, cho dù chỉ là mắt nhìn mắt, hoặc chỉ là thay đổi trên hành động của mình, đều có thể làm cho anh hiểu rõ suy nghĩ của mình.

"Mất đi anh mới sẽ là chuyện thống khổ nhất."

"Harry... Harry..." Draco thì thầm tên cậu. Tràn ngập tình yêu, kia là kêu gọi để cho cậu vĩnh viễn cũng nghe không chán.

Trong lúc bất chợt, Harry nhớ không nổi tại sao bản thân mình sẽ cố chấp rời xa thế giới pháp thuật, tại sao cậu sẽ sợ hãi trở về chỗ cậu trước đây sinh hoạt như vậy.

Cậu thậm chí cảm thấy bản thân mình suy nghĩ cố chấp như vậy là buồn cười thế nào. Cậu phát hiện vài thứ kia ở trong nháy mắt đều biến thành nhỏ nhặt không đáng kể rồi.

Đúng vậy, nhỏ nhặt không đáng kể.

Bởi vì, Draco.

"Draco. Chúng ta trở về đi." Harry bình tĩnh mở miệng, cậu nâng đầu nhìn vào một mảnh xanh đậm kia, Draco nhìn chằm chằm, từ trong đôi mắt màu xanh lá của cậu tìm không ra bất kỳ xung động hoặc là ngập ngừng.

"Được." Anh trả lời.

Sau đó Harry lần thứ hai vùi vào ôm ấp của Draco. Ôm ấp ấm áp như vậy, cậu vĩnh viễn cũng không muốn mất đi.

Cho nên, Harry trở về, trở về chỗ có thể mang đến cho cậu hy vọng kia.

Chỉ cần có thể chữa khỏi cho Draco, như vậy, bọn họ sẽ có rất nhiều rất nhiều thời gian cùng một chỗ, chỉ cần bọn họ cùng một chỗ, ở nơi nào sinh hoạt có như thế nào chứ? Quan trọng là, Draco ở bên cạnh cậu.

"Chờ tôi, Harry, chờ tôi tốt rồi, tôi làm bạn với em trở về chỗ này." Thanh âm của Draco lẩm bẩm ở bên tai của cậu.

Harry đột nhiên hít hơi, câu nói kia tựa như một cái tay vô hình đột nhiên giữ chặt trái tim cậu, ở chỗ mềm mại nhất khe khẽ lưu lại một nụ hôn.

"Ừm." Harry nhẹ giọng đáp lại, cậu cảm thấy cho dù như vậy cũng không cách nào che giấu thanh âm nghẹn ngào của cậu.

Sẽ, Draco sẽ tốt, sau đó bọn họ sẽ lần thứ hai trở về chỗ này sinh hoạt.

Harry chưa từng có hoàn toàn chính xác tin qua như vậy.

——fin ——

===---0o0o0o0---===

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro