CHƯƠNG 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 17

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE


Thêm 8

"Harry, trở về đi." Buổi sáng hôm đó, ở trước khi Hermione và Ron dự định rời đi, cô nói với Harry đang chuẩn bị bữa sáng.

Thanh âm của cô rất nhẹ, gần như để cho Harry cho rằng bản thân mình sản sinh ảo giác rồi.

Động tác trong tay cậu dừng lại rồi, sau đó anh yên lặng cọ sạch sẽ chén trong tay, để qua trên cái giá một bên, sau đó đóng vòi nước lại.

Harry đứng ở nơi đó, hai tay cầm sát biên giới bồn rửa, nhìn chằm chằm vào ngoài cửa sổ.

Trong sân cậu nhìn thấy Draco ngồi ở trên ghế cây mây, Cora ngồi ở trên ghế bên cạnh anh đọc vật trên tờ báo cho anh nghe.

"Harry."

Thanh âm của Hermione có chút gấp rút, hình như có thứ gì đó để cho cô cảm thấy đau khổ không chịu nổi.

"Tớ nghe rồi." Harry không tự chủ liếm liếm môi.

Rất khô, làm đến để cho cậu cảm thấy bản thân mình sắp mất nước rồi. Đúng vậy, buổi tối mỗi ngày cậu đều ở trên giường yên lặng rơi lệ, đúng vậy, cậu chỉ là rơi lệ, cậu cũng không có khóc lóc, nước mắt thì giống như vĩnh viễn cũng sẽ không dừng lại chảy liên tục vậy.

"Tớ không biết, tớ không biết hiện tại cái gì mới là tốt nhất với anh ấy.

Thanh âm của Harry nghe vào rất mệt mỏi, nhưng lại vội vã nghĩ muốn nắm chặt cái gì.

Hermione đi qua, nắm chặt tay cậu, nắm thật chặt.

"Trở về đi, Harry." Hermione hít sâu." Giáo sư Snape cũng ở, rất nhiều người đều ở chỗ đó, cậu biết pháp thuật có thể làm rất nhiều chuyện, sáng tạo rất nhiều kỳ tích."

Harry nắm chặt tay cô lại, cậu nhắm mắt lại nghĩ muốn kiềm chế nước mắt lần thứ hai bắt đầu khởi động trong mắt cậu.

"Hermione..."

"Harry, tớ biết cậu không hy vọng trở về bao nhiêu, nhưng cậu biết..."

"Tớ biết, thế nhưng không đủ..." Hai tay Harry run rẩy, kia là một loại sợ hãi cậu không cách nào khống chế.

Với thế giới pháp thuật, cũng là đối với chuyện quá khứ trải qua, càng là với bản thân mình.

Giờ khắc này Hermione mới ý thức được, người đàn ông trước mặt này ngược lại chịu đựng những gì.

"Tớ... Thật xin lỗi, Harry..." Hermione cơ hồ là theo bản năng trả lời.

Một khắc kia cô bé phát hiện bản thân mình, hoặc là tất cả mọi người bọn họ thiếu người này rất nhiều rồi.

Harry cười cười, rất lạnh nhạt, cũng rất không chân thật."Này không có cái gì. Có rất nhiều việc đều là không thể thay đổi."

Thanh âm của cậu là bình tĩnh như vậy, nhưng để cho Hermione khó mà chịu đựng cảm thấy thương cảm.

"Hermione, nếu như... Thật sự có thể..."

Lời Harry còn chưa nói hết, tầm mắt của cậu dừng lại ở trên bóng dáng màu vàng kim ngoài cửa sổ kia, cậu nhìn đến chuyên chú như vậy, thì giống như chăm chú là ngưng mắt nhìn như vậy, là có thể cho cậu đủ tinh thần can đảm.

Hermione lần đầu tiên phát hiện, thì ra trong đôi mắt màu xanh lá kia vậy mà là thuần túy chỉ để lại cái bóng của một người như vậy kia.

Sau đó cô nghĩ đến những truy đuổi đó giữa bọn họ, những ngưng mắt nhìn đó, là lúc nào bắt đầu? Giữa bọn họ thì cũng không còn có chỗ cho sự can thiệp của bất kỳ ai khác?

"Vì cậu ta, cân nhắc một chút đi, Harry." Hermione nhịn đau đớn trong ánh mắt nói.

Ánh mắt chuyên chú như vậy, cô hy vọng bóng dáng trong đôi mắt màu xanh lá kia có thể vĩnh viễn lưu lại.

===---0o0o0o0---===

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro