CHAPTER 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAPTER 24

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE


Sáng sớm hôm sau, lúc Harry từ trên giường tỉnh lại, Voldemort đã không ở phòng. Harry từ trên tủ đầu giường sờ tới mắt kiếng của mình rồi mang lên, xuống giường, đi chân trần giẫm ở trên thảm mềm mại, cậu biết nên đi nơi nào tìm được người yêu của mình.

Voldemort đang trong phòng bếp vung vẫy đũa phép, vì hai người chuẩn bị bữa sáng.

"Có ai có thể nghĩ tới Kẻ-chớ-gọi-tên-ra, ở lúc riêng tư vậy mà còn có một mặt vợ hiền mẹ tốt như vậy chớ." Harry rón rén đi tới phía sau Voldemort, vòng ở thắt lưng y, cười chế nhạo nói.

Voldemort quay đầu lại ở trên môi Harry khẽ cắn một chút, nhíu mày: "Vợ hiền mẹ tốt?"

Harry vô tội mà nháy mắt một cái.

"Vợ hiền ta có thể nhận, về phần mẹ tốt..." Ánh mắt Voldemort nhìn phía Harry bộc phát nguy hiểm, "Xem ra ta phải cố gắng một chút nữa, mới có thể thỏa mãn nguyện vọng này của em."

Nhận thấy được nguy hiểm Harry nghĩ muốn né ra, cũng đã không kịp. Vì vậy, đợi đến Harry ăn bữa sáng hôm nay, đã là chuyện hai tiếng mấy đồng hồ sau đó.

Trên bàn cơm, Harry đỏ mặt căm tức nhìn Voldemort, cố ý xoi mói bới móc: "Trong trang viên của anh một chút bầu không khí năm mới cũng không có, giống với anh người này vậy, nhạt nhẽo không thú vị."

"Cái này đơn giản." Voldemort nói, đũa phép gõ nhẹ, toàn bộ nhà lập tức đầy vật trang trí năm mới, ngay cả trên người Nagini đều cột nơ con bướm màu đỏ thật đẹp, "Hiện tại hài lòng sao?"

"Tôi không hài lòng!" Nagini nổi giận đùng đùng bò qua, cố gắng đi dạy dỗ chủ nhân vô lương của mình, lại bị Voldemort bén nhạy tránh thoát.

Harry nhịn không được cười ra tiếng, sau khi quan sát đại chiến của đôi chủ tớ này trong chốc lát, cuối cùng ý tốt mà giúp Nagini cởi nơ con bướm trên người ra.

"Tôi phát hiện cậu cùng một chỗ với cứu thế chủ này, trở nên càng ngày càng ấu trĩ." Nagini cũng không cảm kích, lưu lại xuống một câu oán giận sau đó liền nhanh chóng chạy đi.

"Cô nàng mới vừa nói anh ấu trĩ."

"Không, cô nàng là đang nói hai người chúng ta ấu trĩ."

Một ngày trước năm mới.

Voldemort từ trước đến nay đều không cảm thấy hứng thú lắm với các loại ngày lễ, điểm này Harry lĩnh hội đầy đủ. Ở kiếp trước sinh hoạt trong trang viên Voldemort mấy năm mất đi ký ức kia, trong đầu Harry thậm chí không có khái niệm "ngày lễ".

Nhưng bây giờ, điều này làm cho Harry thực hiện kế hoạch giảm bớt độ khó không nhỏ.

"Hermione hẹn chúng ta cùng nhau đi trượt tuyết với một nhà cậu ấy, anh muốn đi sao?"

"Ba mẹ cô ta đều là Muggle?" Voldemort vẫn cứ theo bản năng biểu hiện ra khinh thường, "Vẫn là thôi đi."

"Được đi." Harry nhún nhún vai, dường như vốn thì không trông cậy vào y sẽ đáp ứng, chỉ là theo lễ phép mới trưng cầu ý kiến một chút, "Nếu như vậy, vậy em không thể làm gì khác hơn là tự mình đi thôi."

Voldemort khẽ gật đầu, không có bất kỳ dị nghị gì với lần này.

Harry Độn thổ rời khỏi, nhưng mà mục đích của cậu cũng không phải là nhà Hermione, mà là Hogsmeade. Sau đó, cậu lại từ Hogsmeade về tới Hogwarts, tức khắc tiến vào phòng bếp chỉ có gia tinh mới phải xuất hiện.

"Hey, Dobby, năm mới vui sướng!"

"Harry, năm mới vui sướng." Dobby nói, trong đôi mắt to giống bóng đèn vậy lại thoạt nhìn lo âu lo lắng, "Cậu thật sự muốn một người hoàn thành sao? Tôi cho rằng cậu có lẽ cần tôi giúp đỡ."

Harry cười cự tuyệt: "Tin tưởng tôi, hơn nữa, có ít thứ, phải tự mình làm mới có ý nghĩa."

Voldemort đích xác đều không có hứng thú với các loại ngày lễ, nhưng đây cũng không có nghĩa là y sẽ không nhớ được thời gian, nhất là năm mới. Mà một ngày trước năm mới, còn trùng hợp là sinh nhật của y.

Nếu như là trẻ con bình thường, đại khái sẽ rất vui vẻ sinh nhật của mình diễn ra trong thời gian đặc biệt này. Nhưng với Voldemort mà nói, này có nghĩa là y rất khó quên thời gian đặc biệt này.

Lúc Harry đưa ra ý muốn đi trượt tuyết với Hermione, Voldemort thì đoán được ý nghĩ của cậu. Mặc dù mình thiếu hụt hào hứng với chuyện sinh nhật này, nhưng cực kỳ hiếu kỳ với quà tặng Harry chuẩn bị.

Nếu như địa điểm nhận được phần quà tặng này là ở trên giường, vậy thì không thể tốt hơn.

Harry cũng không biết Voldemort suy nghĩ cái gì, lúc cậu mang quà tặng bản thân mình tỉ mỉ chuẩn bị về tới trang viên, Voldemort vẫn cứ ở trong phòng sách đọc sách.

"Sinh hoạt hằng ngày của tên đàn ông già này thật đúng là không thú vị." Harry than thở một tiếng.

"Như vậy, hôm nay chơi đến hài lòng sao, cậu bé của ta." Voldemort ung dung thản nhiên mà quan sát toàn thân cao thấp Harry một lần, không có lỗ tai, cũng không có đuôi, cái này thực sự quá đáng tiếc.

"Đương nhiên." Harry vừa đi về phía vị trí phòng bếp, vừa nói, "Anh chuẩn bị bữa tối rồi sao?"

Voldemort đứng dậy đi theo phía sau cậu: "Có lẽ, bít-tết và rượu đỏ?"

"Cái gì?" Harry đi vào nhà ăn, ánh nến sáng lên, thì thấy trên bàn ăn đã dọn xong bữa tối. Phía sau truyền đến tiếng cười trầm thấp của Voldemort, Harry cố ý sừng sộ lên: "Thì ra anh đã sớm biết em là đi làm cái gì."

"Cái này cũng không nên trách ta." Voldemort mở hai tay ra, "Em đã viết bí mật nhỏ của em ở trên mặt."

Harry từ trong túi làm Bùa mở rộng không dấu vết* lấy ra bánh ngọt, đặt vào trên bàn, giọng điệu lộ ra rất là thất bại: "Lúc đầu muốn cho anh một cái ngạc nhiên..."

*Bùa mở rộng không dấu vết 无痕伸展咒 Undetectable Extension Charm

"Em làm sinh nhật cho ta, bản thân cái này cũng đã là niềm vui bất ngờ." Voldemort xoay người cậu, ở trên trán cậu ấn xuống một nụ hôn, "Đây là sinh nhật đầu tiên trong cuộc đời của ta."

"Những 'người bạn' trong trường học trước đây đó của anh cũng không có chúc mừng sinh nhật cho anh sao?"

"Bọn họ cũng không biết là ngày nào."

"Nếu như vậy..." Harry lấy ra một cây nến, cắm ở trên bánh ngọt rồi đốt lên, "Anh hiện tại có thể ước một điều ước sinh nhật một tuổi của anh a."

Từ tên đàn ông già đến một tuổi, khoảng cách này hình như có chút lớn.

Ở dưới ánh mắt giám sát của Harry, Voldemort không thể làm gì khác hơn là hai tay chắp trước ngực, nhắm mắt lại, làm ra động tác cầu nguyện. Vật y muốn, y đều sẽ đích thân đoạt được, mong ước của Harry, y cũng sẽ toàn bộ thực hiện được.

"Được rồi, thổi nến đi."

"Anh mới vừa ước nguyện vọng gì?"

"Ta hy vọng..." Voldemort cúi đầu, chậm rãi xít lại gần lỗ tai Harry, "Đêm nay em ở trên giường, có thể mang lỗ tai mèo và đuôi mèo lên."

Harry lập tức xù lông: "Anh... Anh nếu là yêu thích, anh tự mình đi biến ra đi! Hơn nữa anh còn có thể hoàn toàn biến thành mèo!"

"Được rồi, chỉ đùa một chút với em thôi." Voldemort xoa xoa tóc Harry, "Chúng ta ăn bánh ngọt đi, hử?"

Harry nhỏ giọng lầm bầm một câu gì đó, thế nhưng Voldemort không có nghe rõ.

Thẳng đến sau bữa tối, y từ trong phòng tắm đi ra, thấy Harry nằm trên giường, mới liên tưởng đến, câu nói đáp ứng kia của Harry: Nếu như anh thật sự nghĩ muốn, cũng không phải là không thể được.

Quả nhiên, đây mới là phương thức chính xác mở quà sinh nhật ra. Voldemort cười đi đến về phía Harry.

"Hừm, chờ một chút, không thể chỉ có em một người... Ừm... Cái này không công bằng, anh cũng..."

"Nhưng hôm nay là sinh nhật của ta." Giả vờ tủi thân.

"A!"

Ở trước khi bị làm ngất đi, đại não hỗn độn của Harry chỉ còn một cái ý niệm trong đầu: Chờ lúc sinh nhật em nhất định phải đòi lại bằng hết!

Năm mới qua đi, khoảng cách kiểm tra O.W.Ls càng ngày càng gần, bầu không khí học tập đầy rẫy hồi hộp trong sân trường Hogwarts, Harry ngoại trừ ở thời gian đi học thậm chí cơ bản đều không thấy được Hermione.

"Hermione hiện tại gần như cả ngày đều ngâm mình ở trong thư viện." Ron từ trong bài tập ngẩng đầu lên, "Mà trên thực tế, chúng ta kỳ thực còn có hơn nửa năm, không phải sao?"

"Kỳ thực..." Harry tới gần Ron, dùng thanh âm nhẹ vô cùng nói, "Tớ nghĩ tớ còn nhớ rõ vài đề bài trong kiểm tra O.W.L.s.."

Mắt Ron trong nháy mắt sáng lên.

"Harry." Voldemort đột nhiên lên tiếng, "Nếu như các cậu không muốn tiểu thư Granger tuyệt giao với hai người mà nói, ta khuyên các cậu tốt nhất không nên làm như vậy."

Ron than thở một phen, đại khái là tự hỏi cẩn thận một phen hậu quả nghiêm trọng có thể xảy ra, vậy mà cũng không có cưỡng cầu Harry nói cho bản thân mình.

Lúc này, một học sinh năm dưới đi tới trước mặt Harry: "Hiệu trưởng Dumbledore bảo anh đi phòng làm việc của thầy một chuyến, thầy ấy nói, khẩu lệnh vẫn giống với lần trước vậy."

"Được, tôi biết rồi." Harry gật đầu, lại xoay người nhìn về phía Voldemort.

"Đi thôi, hiệu trưởng có thể chỉ là muốn hỏi tình huống ôn tập kiểm tra O.W.L.s. của em một chút." Voldemort nháy nháy mắt về phía Harry, hiển nhiên đối với Dumbledore muốn tiến hành một phen giao lưu bí mật với cứu thế chủ cũng không mâu thuẫn, "Dù sao người người đều biết, Harry Potter là học sinh Dumbledore yêu thích nhất."

"Nga, vẫn là không được, để cho người nào đó nghe được em sợ em đêm nay thì sẽ bị mưu sát."

----phân-cách-tuyến-do-editor-tự-quy-định-ra---

"Vật này bây giờ đã vô dụng với thầy, thầy nghĩ là lúc mang nó vật trả về chủ cũ." Dumbledore giao Hòn đá Phục sinh cho Harry.

"Ngài vì cái gì, không trực tiếp trả lại cho... Tom chứ?" Harry lộ ra có chút hoang mang.

"Thầy nghĩ, có lẽ trò cần nó, giúp trò chỉ rõ phương hướng." Dumbledore mỉm cười nhìn Harry.

Harry cầm Hòn đá Phục sinh rời khỏi, lại không có về tới phòng sinh hoạt chung Gryffindor, mà là đi phòng Yêu Cầu trước. Cậu đẩy cửa ra, bên trong cũng không phải là dáng dấp bình thường cậu và Voldemort trải qua, mà là dáng vẻ nhà Potter trong thung lũng Godric.

Harry lấy Hòn đá Phục sinh ra, ở trong tay khẽ ma sát, bọn họ, còn sẽ nguyện ý xuất hiện sao?

Chỉ chốc lát sau, bóng dáng của James và Lily xuất hiện ở trong phòng.

"Harry."

"Ba, mẹ..." Trong mắt Harry không tự chủ được phủ một tầng hơi nước, "Con..."

"Chúng ta đều biết." Lily đi lên trước, ôn nhu mà ôm Harry vào trong lòng, "Harry, con không có lỗi với bất luận kẻ nào, mà chúng ta cũng tin tưởng, yêu của y với con đã chiến thắng tất cả, bằng không, các con sẽ không có cơ hội sống lại lần nữa này."

"Harry, chúng ta cuối cùng có một ngày, sẽ gặp nhau." James nói.

...

Lúc Voldemort đi vào, Harry đang nằm ở trên giường ngủ, James và Lily làm bạn ở bên cạnh cậu. Thời gian như dừng hình ảnh vào giờ phút này, Harry trên giường, giống như mới vừa sinh ra.

"Chăm sóc tốt thằng bé."

"Yên tâm, ta sẽ."

Voldemort vẫn luôn đều biết, tuy rằng Harry biểu hiện ra nói ân oán của bọn họ đã kết thúc ở đời trước, dường như ngay cả bản thân Harry đều tin lời nói dối này, nhưng ở trong lòng của cậu, cậu vẫn cứ cho rằng mình thẹn với cha mẹ của mình.

Về phương diện khác, cậu cũng còn đang sợ hãi, tương lai của đời trước.

Có ít thứ, sau khi nhận được mới phát hiện không gì hơn cái này. Thế nhưng, "Harry, em tốt như thế, ta làm sao sẽ cam lòng buông tay chứ?"

===---0o0o0o0---===

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro