CHAPTER 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAPTER 23

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE


Hagrid không nguyện ý nhiều lời, nhưng Hermione trực tiếp chọc vỡ sự thật rõ ràng này: "Là người khổng lồ làm bác bị thương thành như vậy, đúng hay không Hagrid?"

"Cái này lại rõ ràng cực kỳ." Ron tức khắc hùa theo nói, Harry cũng ở một bên gật đầu.

"Thật sự không có biện pháp với mấy đứa." Hagrid lẩm bẩm, rót trà cho ba người, dùng thịt rồng lửa giảm đau thoa lên trên mặt, bắt đầu kể lại quá trình đi tìm người khổng lồ của bác.

"... Biến đổi bất ngờ." Hagrid nói, "Ban đầu Gurg (thủ lĩnh) Karkus nguyện ý tiếp xúc bọn bác sau đó thì bị giết chết, Golgomath Gurg mới thì bài xích bọn bác, cũng rất vui lòng tiếp thu quà tặng Tử thần Thực tử đưa tới..."

Hermione ý tứ sâu xa mà liếc mắt nhìn Harry, Harry lúng túng mà sờ sờ mũi.

"Thế nhưng mấy Tử thần Thực tử đột nhiên biến mất." Râu mép Hagrid run run, "Bọn họ hình như đáp ứng đưa cho Golgomath cái gì lại không có thực hiện, cái này có thể để cho gã nổi trận lôi đình."

"Về sau bác mới biết được, Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy vậy mà triệu hồi bọn họ đi quang minh chính đại mà tập kích Bộ Pháp thuật, kết quả mấy người này thì bị bắt vào Azkaban." Hagrid tiếp tục nói, "Tuy rằng Golgomath vẫn cứ chán ghét bọn bác, nhưng bọn bác vẫn là thành công thuyết phục chừng mười người khổng lồ."

"Đây thật là quá tuyệt vời!" Hermione khen nói.

"Không sai, Hagrid, bác thật sự thật lợi hại!" Harry cũng nói.

Hagrid có chút ngượng ngùng "hì hì" cười.

Chỉ có Ron trên mặt có chút mờ mịt, cậu ta nghĩ, hiện tại Voldemort mê muội yêu đương không thể tự thoát khỏi, không phải là không có khả năng đánh nhau sao?

"Bác nghe nói Dumbledore cũng để cho Sirius tới Hogwarts dạy học?" Hagrid hỏi.

"Đúng vậy." Ron rất nhanh thì ném hoài nghi mới vừa nãy đến sau đầu, "Cảm ơn Merlin, không để cho con cóc kia lại tiếp tục lưu lại Hogwarts hãm hại chúng ta."

"Cái gì con cóc?" Hagrid không rõ nguyên do.

"Chính là giáo sư Phòng chống Nghệ thuật hắc ám Bộ Pháp thuật uỷ nhiệm trước đó, mụ gọi là Umbridge..."

Mấy người trò chuyện chuyện đã xảy ra ở Hogwarts trước đó, rất nhanh, thời gian bữa trưa sắp đến.

Hagrid lo lắng dáng dấp hiện tại của bản thân mình sẽ hù đến học sinh, cũng không tính đi đại sảnh đường dùng bữa, bác đưa ba người đến ngoài cửa, nhìn bọn họ rời khỏi.

Mới vừa đi không xa, Hermione thì vội vàng hỏi Harry: "Cậu có biết Hagrid rốt cuộc xảy ra chuyện gì hay không?"

"Tớ đích xác biết." Harry cắn cắn môi, "Thế nhưng đây là chuyện của Hagrid, vẫn là chờ bản thân bác ấy nguyện ý nói cho bọn mình đi!"

Hermione nhíu nhíu mày, không có lại hỏi tiếp.

***

Lễ Giáng Sinh ở trong tuyết lớn bay lả tả và bài tập về nhà nhiều giống như hoa tuyết vậy sắp đến.

"Đúng rồi Harry." Ron từ trong bài tập chồng chất thành đống ngẩng đầu lên, duỗi người, nhìn về phía Harry, "Mẹ tớ viết thư cho tớ, để cho tớ mời cậu đến nhà tớ qua lễ Giáng Sinh, cậu muốn tới sao?"

"Chính là, tớ đã đáp ứng Sirius, phải lưu lại Hogwarts làm bạn với chú ấy." Harry áy náy mà nói.

"Nga, không có việc gì." Ron không để ý chút nào nhún vai một cái, "Tớ đoán cậu cũng sẽ không tới." Thì tính là không có Sirius. Ron yên lặng ở trong lòng bổ sung một câu.

"Harry, ngày nghỉ này ta muốn trở về trang viên một chuyến." Voldemort đột nhiên mở miệng nói.

"Vì cái gì?" Harry cảm thấy ngoài ý muốn, cậu ban đầu cho rằng Voldemort nhất định sẽ lưu lại Hogwarts, chẳng qua, như vậy cũng tốt.

"Muốn đi làm một ít chuyện." Voldemort lời ít mà ý nhiều.

"Vậy được rồi." Harry bĩu môi, không có ý tứ truy hỏi "Nhưng quà giáng sinh của anh liền không có."

"Không quan hệ." Voldemort cười khẽ, đưa tay nghĩ muốn ở trên đầu Harry xoa nhẹ một tay, lại bị Harry oán trách mà né ra.

Harry bất mãn mà nói: "Không nên vẫn luôn coi em là trẻ con mà đối đãi!"

"Với ta mà nói em đương nhiên chính là một đứa nhỏ."

Harry lập tức phản kích nói: "Vậy anh là cái gì, tên đàn ông già sao?"

Một bên Ron và Hermione bị không để ý tới không hẹn mà cùng liếc mắt, Hermione nói: "Được rồi, các cậu chớ ồn ào, muốn ầm ĩ cũng đi chỗ khác mà ầm ĩ, không nên quấy rầy bọn mình làm bài tập."

"Bọn mình không ầm ĩ gì cả." Harry đáp ứng nhanh chóng, quay đầu nhưng lại truyền đạt cho Voldemort một ánh mắt khiêu khích.

Voldemort bất đắc dĩ mà lắc đầu, thầm nghĩ, còn nói mình không phải là trẻ con?

Toàn bộ Hogwarts đều được trang trí đổi mới hoàn toàn, nơi nơi tràn ngập hơi thở của ngày lễ, trong phòng làm việc của Sirius cũng là như vậy.

Từ lúc sau khi hành động của hội Phượng Hoàng đã dừng lại hết trên cơ bản, Sirius không bao giờ nguyện ý bước vào số 12 quảng trường Grimmauld nữa cho dù chỉ có một bước, gia tinh Kreacher bị chú đưa đến phòng bếp Hogwarts làm việc, sau khi Hagrid trở về, Bằng Mã Buckbeak cũng được đưa về bên cạnh Hagrid.

Harry và Sirius ở trong phòng nghỉ ngơi của chú chúc mừng lễ Giáng Sinh đến. Các gia tinh vì bọn họ chuẩn bị bữa tối phong phú.

Nhưng mà đêm đó, Harry lại mặc áo khoác tàng hình, lặng lẽ rời khỏi Hogwarts, đi tới làng Hogsmeade, Độn thổ đi trang viên Voldemort.

Khiến Harry thất vọng là, trong trang viên không có một bóng người.

Voldemort lúc này, đang mang Nagini ở trang viên Malfoy tham gia tiệc tối. Y huyền ảo tạo thành dáng dấp bản thân mình lúc sống lại ở nghĩa trang, cùng lúc sửa đổi ký ức vợ chồng Malfoy ở mấy tháng trước nhìn thấy bản thân mình.

Nhận thấy được bên trong trang viên của mình có người tiến vào, y vuốt ve đầu hình tam giác của Nagini bên cạnh, shsh nói: {khách tới nhà, chúng ta trở về nhìn xem là người nào đi.}

{có lẽ là con cừu non nhỏ nào đó cũng nói không chừng.} Nagini lắc lắc đầu nói.

Từ một loại ý nghĩa nào đó tới nói, Harry đích xác là một con dê, nhưng đáng tiếc là, cậu là đồ ăn dành riêng cho Voldemort.

Harry mới vừa cởi áo khoác tàng hình, dự định đi thẳng đến trong phòng đi ngủ, thì bị Voldemort và Nagini đột nhiên trở về sợ hết hồn.

"Vol... Voldy?"

Y thu hồi đũa phép, đi đến về phía Harry, trong giọng nói lộ ra niềm vui bất ngờ "Em tại sao cũng tới?"

Nhưng mà Harry lại lui về lui về phía sau hai bước, kéo ra khoảng cách giữa hai người, trong ánh mắt thậm chí mang theo cảnh giác.

Voldemort nghĩ đến cái gì, biến trở về dáng dấp ban đầu của mình, cố ý trêu tức nói: "Sợ hãi?"

Lưng Harry căng thẳng thả lỏng ra: "Làm sao có thể, em lúc nào sợ anh? Là anh vẫn luôn sợ hãi em mới đúng."

"Đúng, cứu thế chủ của chúng ta chính là Gryffindor dũng cảm dũng cảm nhất, cậu ấy cho tới bây giờ không để Chúa tể Hắc ám vào trong mắt bao giờ." Voldemort lần thứ hai tới gần Harry, lúc này đây, y không có bị cự tuyệt.

Voldemort kéo Harry ngồi vào trên ghế sa lon.

"Chúa tể Hắc ám mà nói, chỉ có thể là kẻ địch của cứu thế chủ." Harry dúi đầu vào ngực Voldemort, phát ra giọng buồn buồn.

Voldemort ôm sát người vào trong lòng: "Vậy ta không làm Chúa tể Hắc ám, em cũng không làm cứu thế chủ."

"Ừm." Harry gật đầu.

Lúc này, Nagini bị lạnh nhạt thờ ơ không đếm xỉa ở một bên thật lâu bất mãn mà dùng đuôi gõ sàn nhà.

{các cậu quả thực quá giận rắn!} Nagini cả giận nói, {chủ nhân, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, cậu vì cái gì muốn ôm thằng nhóc Potter này cùng một chỗ?}

{giống như mi thấy.} Voldemort nói, {em ấy bây giờ là người yêu của ta.}

{chào mi, Nagini, đã lâu không gặp.} Harry quay đầu nhìn về phía Nagini, lộ ra mỉm cười.

Nagini không để ý đến Harry, có thể nói là vô cùng cao quý lãnh diễm.

"Cô nàng hiện tại nhưng không nhớ rõ em." Voldemort vẫy vẫy tay về phía Nagini, {qua đây Nagini, sau này Harry cũng là chủ nhân của mi.}

"Ồ, em không phải là thú cưng khác của anh sao?" Harry nhíu mày về phía Voldemort.

Voldemort không rõ nguyên do: "Cái gì thú cưng khác?"

"Anh lẽ nào quên rồi?" Harry nói, "Đương nhiên là đời trước lúc em bị anh cầm tù ở trong trang viên, lời anh nói với Nagini."

"Không nhớ rõ, ta không có nói qua, nhất định là Nagini đang gạt em." Voldemort đương nhiên nhớ tới cái gì, nhưng y quyết định giả ngu tới cùng.

Mà Nagini đáng thương bị chủ nhân nhà mình vứt nồi còn không tự biết, lúc này còn ở bên cạnh lo lắng: {chủ nhân, cậu có phải bị thằng nhóc Potter này hạ Tình dược hay không!}

Thế nhưng, lời của cô nàng lại bị hai người đối diện đều coi như không nghe, cô nàng tức giận nghĩ, Voldemort nhất định phải dùng một con dê nướng... Không, hai con, tới bồi thường mình, cô nàng mới có thể cân nhắc tha thứ y!

Harry liếc mắt, cảm thấy Voldemort thực sự là càng ngày càng không biết xấu hổ.

{Nagini, mi vì cái gì sẽ cảm thấy là ta bỏ thuốc y, mà không phải là y bỏ thuốc ta chứ?} Harry nhiều hứng thú mà đùa với tiểu thư rắn.

{bởi vì không ai sẽ không thích chủ nhân.} Nagini khẳng định mà biểu thị, từ lâu quên bản thân mình mới vừa còn đang giận y.

{tốt rồi không nên nói chuyện phiếm.} Voldemort cắt đứt đối thoại của một người một rắn, {đã khuya lắm rồi, nên đi ngủ.}

Nagini vô cùng nghe lời mà trườn trở về gian phòng của mình.

Harry lại bị Voldemort ôm ngang lên: "Anh làm gì? Thả em xuống!"

Lúc này đây, đến phiên lời của Harry không được để ý tới.

Nằm ở trên giường, nhìn cảnh vật quen thuộc vừa xa lạ, Harry cảm thấy một trận hoảng hốt, cậu không có nghĩ đến, bản thân mình có một ngày, vậy mà sẽ cam tâm tình nguyện mà lại đi tới nơi này.

Voldemort đi đến, lại là mặt sống lại ở nghĩa địa.

Thanh âm của y ác nghiệt lại chói tai: "Harry Potter, chỉ cần mi đầu hàng, thì không có người lại bởi vì mi bị thương tổn."

Trước mặt Harry hiện ra Fred, Lupin, Tonks, Snape... Còn có thật nhiều, người đứng bên cạnh cậu, dáng dấp lúc tử vong.

"Không, không muốn... Cầu ngươi, đừng giết bọn hắn..."

"Harry, tỉnh tỉnh!" Thanh âm lo lắng phảng phất từ nơi xa rất xa truyền đến, giống như hư như ảo, nhưng đáy lòng Harry lại có một thanh âm nói cho cậu, đây mới là chân thực.

Harry mở mắt, chậm rãi chớp chớp, trên mặt cậu một mảnh ẩm ướt, mà Voldemort đang động tác ôn nhu mà vì cậu lau lau những nước mắt đó.

"Em lại thấy ác mộng."

"Không có việc gì." Harry lắc đầu, để cho bản thân mình khảm vào ôm ấp của Voldemort, "Chỉ là giấc mơ mà thôi." Cậu nói như vậy, lại buộc chặt cánh tay vòng ở bên hông Voldemort, hiển nhiên còn đang nghĩ mà sợ.

"Xin lỗi, là ta để cho em liền nghĩ tới..."

Harry trực tiếp dùng môi ngăn chặn miệng Voldemort. Chỉ trong chốc lát, Voldemort thì đảo khách thành chủ, làm sâu sắc nụ hôn này.

Cái chỗ này đối với Harry tới nói có quá nhiều hồi ức không tốt, cho nên Voldemort mới nghĩ không ra Harry rốt cuộc sẽ chủ động tới nơi này, hết lần này tới lần khác, y lại để cho Harry nhìn thấy dáng dấp với cậu mà nói nhất có nghĩa là cừu hận.

Một cái hôn kết thúc.

"Anh không cần lo lắng." Harry nhẹ giọng nói, "Em sẽ không không phân rõ giấc mơ và hiện thực."

===---0o0o0o0---===

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro