CHAPTER 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAPTER 22

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE


Voldemort đi tới trước mặt Harry, cho cậu một ôm ngắn ngủi: "Chúc mừng." Xét thấy lúc này không phải là một thời cơ thích hợp, bằng không Voldemort trên thực tế càng muốn cho Harry một nụ hôn nồng nhiệt kiểu cách tiêu chuẩn nhất.

Hiển nhiên, Harry cũng là có ý nghĩ như vậy, bởi vì trong hai mắt sáng sủa màu xanh lá kia của cậu rõ ràng mà nổi lên chút mất mác nho nhỏ.

Lúc này, Sirius cũng vọt tới, nhưng chú lại kiềm chế xung động lập tức ôm lấy Harry của bản thân mình, trực tiếp đợi đến Harry dời tầm mắt dinh dính của mình từ trên người cậu bé anh tuấn vóc dáng cao về phía mình mới đi ra phía trước.

"Harry, con xuất sắc giống với cha con vậy." Sirius nói, "Không, con so với James còn giỏi hơn, chú thật sự vì con cảm thấy kiêu ngạo."

Harry có chút ngượng ngùng: "Cảm ơn chú, Sirius."

Draco cách đó không xa nhìn tất cả này tức giận đến phát run, nhưng ngại vì thân phận giáo sư của Sirius mà không dám nói ra lời châm chọc, cuối cùng, cậu ta hừ lạnh một tiếng, ngẩng đầu xoay người rời khỏi.

Voldemort nhìn bóng lưng Draco đi xa, vẻ mặt phức tạp.

***

Lại một lần nữa đánh bại Slytherin, hơn nữa còn là ở dưới tình huống bị Slytherin sỉ nhục hung hăng đánh lại trở về, học sinh Gryffindor đều vui vẻ cực kỳ, cao hứng bừng bừng mà ở trong phòng nghỉ ngơi tổ chức bữa tiệc.

Voldemort ngồi ở trên ghế tay vịn, nhìn Harry bị mọi người vây quanh, khóe môi khẽ nhếch, trong con ngươi đen như đá obsidian vậy toát ra tình cảm ấm áp ôn nhu ngay cả bản thân mình đều chưa từng phát hiện.

Harry hình như nhận thấy được ánh mắt của y, cách đám người, hướng về phía y xa xa trông lại, lộ ra một nụ cười sáng rỡ.

"Hey, người anh em." Dean bưng hai ly Bia Bơ ngồi xuống bên cạnh Voldemort, "Muốn tới chút bia sao?"

Nụ cười trên mặt Harry và Voldemort cùng lúc cứng đờ, nhưng Voldemort cũng rất mau phản ứng kịp, không dấu vết một lần nữa lộ ra mỉm cười lễ phép, nhận lấy bia trên tay Dean: "Cảm ơn."

"Tôi thật sự hoài nghi cậu và Harry có phải đã sớm quen biết hay không." Dean ngửa đầu đổ một hớp bia lớn, hai gò má ửng đỏ, hiển nhiên là có chút say, "Hai người các cậu quan hệ tốt đến... Hừm, giống như là người yêu."

Voldemort đối với loại phương thức nói chuyện trực tiếp dứt khoát này cảm thấy bất đắc dĩ, y đang nghĩ ngợi làm sao xua đuổi tên say rượu này, thì nhìn thấy Harry từ trong đám người đi tới trước mặt hai người, dùng một loại giọng điệu chuyện đương nhiên nói: "Bọn này vốn chính là người yêu."

Dean chóng mặt mà đi ra ngoài.

Harry kéo Voldemort về ký túc xá, vừa vào phòng thì ngăn người ở trên cửa, hướng về phía môi mỏng khóe môi treo một tia cười yếu ớt hung hăng gặm cắn lên.

"Anh mới vừa rồi có phải không có ý định thừa nhận quan hệ của chúng ta hay không?" Harry hung ác mà hỏi.

"Ta cho rằng em sẽ không muốn để lộ quan hệ của chúng ta." Voldemort nói, trên nét mặt tràn đầy vô tội, "Dù sao cứu thế chủ có một người bạn trai, làm sao mà nói thì coi như là một tin tức lớn đi?"

Harry lập tức phản bác: "Em lúc nào nói qua em không muốn để lộ?"

Hừm... Giống như thực sự không có, Voldemort tỉ mỉ suy nghĩ một chút, y lần này giống như đích xác là tự cho mình thông minh, thế nhưng Chúa tể Hắc ám làm sao có thể thừa nhận chứ?

"Vậy em mới vừa nãy chạy tới nhanh như vậy, là lo lắng ta bất lợi với bạn học em?" Voldemort không trả lời lời của Harry mà là nhanh chóng dời đề tài đi.

Harry quả nhiên chột dạ lên, ngượng ngùng nói: "Em, em kia là theo phản ứng bản năng nha..."

"Tha thứ em." Voldemort cúi đầu ở trên môi Harry mổ nhẹ một chút, dự định làm sâu sắc nụ hôn này.

Harry nhướng nhướng mày, muộn màng nhận ra mà cảm thấy giống như có không đúng chỗ nào, cậu một tay đẩy Voldemort ra: "Anh tên hỗn đản này! Anh đổi trắng thay đen!"

Voldemort không có chút nào phòng bị mà đột nhiên bị đẩy ra, bất đắc dĩ cười khổ, người yêu nhỏ nhà mình quả nhiên không dễ gạt gẫm: "Khụ, không có đổi trắng thay đen, hai chúng ta một người không tín nhiệm đối phương một lần, huề nhau, cho nên ta tha thứ em, em cũng tha thứ ta, có được hay không?"

Những lời này quả thực không có logic chút nào! Harry trong lòng oán giận, nhưng cuối cùng vẫn là khẽ gật đầu một cái —— cố ý biểu hiện không tình nguyện.

Harry bộ dáng này thật sự là quá đáng yêu.

Voldemort đưa tay đang muốn ở trên đầu Harry xoa xoa một tay, lại nghe Harry còn nói: "Thế nhưng em có một cái điều kiện."

"Điều kiện gì?" Voldemort trong lòng có một loại dự cảm xấu.

"Anh tối hôm nay biến thành mèo ngủ cùng em." Cằm Harry khẽ nhếch, dáng dấp cực kỳ kiêu ngạo.

Voldemort:... Bạn trai yêu mèo hình như vượt qua yêu ta làm sao bây giờ?

Sáng sớm hôm sau, lúc Harry rời khỏi phòng ngủ bị Dean mang hai quầng thâm mắt gọi lại.

Ánh mắt Dean lơ lửng không dám nhìn thẳng Harry, cậu ta ấp a ấp úng nói: "Tớ... Tớ tối hôm qua giống như trong giấc mơ, giấc mơ... Nằm mơ thấy cậu nói, cậu và Tom ở cùng một chỗ..."

"Anh em." Ron đi tới tay khoát lên trên vai Dean, thay Harry trả lời, "Cậu không phải là đang nằm mơ, đó là thật."

Lúc này, Seamus từ phía sau cái màn giường thò đầu ra: "Harry... Chúc mừng các cậu. Còn có, chuyện lúc trước, xin lỗi."

Cậu ta là đang xin lỗi vì chuyện lúc khai giảng tin tưởng Nhật báo Tiên tri mà cho rằng Harry là lừa đảo.

Harry cười nói: "Cảm ơn, không quan hệ."

Dean lại hết sức ngạc nhiên: "Cậu đã vậy còn quá dễ dàng thì tiếp nhận? Tớ chính là suy nghĩ cả đêm, còn cảm thấy bản thân mình có thể là đang nằm mơ. Chẳng qua Harry, tớ tuyệt đối không có, không có ý tứ gì khác, tớ chỉ là... Này quá đột nhiên quá để cho người ta khiếp sợ."

"Chính là này ở Anh quốc không phải là lại chuyện cực kỳ bình thường sao?" Seamus nhún vai một cái.

"Được đi, quả thực." Dean nói, "Chỉ là dù sao đây là lần đầu tiên xuất hiện bên cạnh tớ, loại tình huống này."

Harry và Ron đi tới phòng sinh hoạt chung, thì nhìn thấy Voldemort và Hermione đã sớm thức dậy hồi lâu hình như đang tranh luận cái gì.

Đương nhiên, bọn họ tuyệt đối sẽ không cho là hai người kia là đang cãi nhau, dù sao sách so với gạch còn dầy hơn một ít trên tay Hermione cũng không phải là trang trí.

Harry trực giác cảm thấy, giữa Hermione và Voldemort có thứ gì thay đổi. Trước đây, Hermione tuy rằng tiếp nhận tồn tại của Voldemort, nhưng đây chẳng qua là biểu hiện ngoài mặt, có lẽ nói, ngay cả bản thân Hermione cũng đang gạt bản thân mình, trên thực tế đáy lòng của cô nàng vẫn là chống cự; nhưng bây giờ, Hermione lại rõ ràng là hoàn toàn tiếp nhận.

Harry có chút kỳ quái, giữa hai người kia lẽ nào xảy ra chuyện gì bản thân mình không biết sao?

"Các cậu đang nói cái gì vậy?" Harry đi lên hỏi.

"Tiến hành thảo luận học thuật hữu nghị." Voldemort quay đầu thấy là Harry, nụ cười trên khuôn mặt anh tuấn làm sâu sắc vài phần tình cảm ấm áp, "Có đói bụng không, chúng ta đi đại sảnh đường dùng bữa?"

Bụng Harry cực kỳ hợp với tình hình mà kêu một tiếng.

Sau khi ăn xong bữa sáng, Harry nhận lấy khăn tay Voldemort đưa tới lau miệng, ngẩng đầu nói với Hermione và Ron: "Hagrid hẳn là trở về, chúng ta trong chốc lát đi xem bác ấy một chút đi."

Tối hôm qua tất cả mọi người quá hưng phấn, cũng không có người nào đi tận tâm quan sát ngoài cửa sổ, chú ý tới chuyện này, nhưng Harry lại còn nhớ rõ thời gian Hagrid trở về, chỉ là lúc này đây, không cần lo lắng sẽ có người nào muốn đuổi Hagrid từ trong Hogwarts ra ngoài.

Nghĩ đến nơi này, Harry nhịn không được vểnh vểnh khóe môi.

Ron ba hai ngụm nhét đồ ăn trong dĩa vào trong miệng, nói hàm hồ không rõ: "Bụn mìn xẽ đi gay ba dờ."

Trên mặt Hermione cũng có sắc mặt vui mừng rõ ràng, nhưng cô lại lo lắng mà nhìn thoáng qua Voldemort.

"Ta đi thư viện." Voldemort giúp Harry mang tốt khăn quàng cổ, "Lúc bữa trưa ở đại sảnh đường chờ em, trên đường cẩn thận."

Harry nhịn không được vì bản thân mình bỏ Voldemort người lại mà cảm thấy áy náy, thế nhưng Ron và Hermione bên cạnh cậu lại chỉ cảm thấy đau răng.

Hermione nhịn không được nói: "Tốt rồi không nên lại trong anh có em trong em có anh, chỉ là tách ra một, buổi sáng, mà thôi!"

Gương mặt Harry trở nên đỏ bừng, sau đó nhanh chóng chạy đi bên ngoài hướng về đại sảnh đường: "Bọn mình đi nhanh đi!"

Ba người đạp tuyết đọng hai thước Anh đi đến nhà nhỏ Hagrid, trên đường, Hermione nhịn không được oán giận nói với Harry: "Tớ biết các cậu yêu đương lúc nào cũng sẽ kìm lòng không đậu, thế nhưng cậu vẫn phải cân nhắc cảm thụ của những người còn không có yêu đương qua như bọn tớ đây bên cạnh cậu một chút đi?"

Harry nhạy cảm khẽ động, thuận thế dự định tác hợp hai vị bạn tốt của mình một chút: "Vậy không bằng các cậu cũng nói yêu đương a!"

"Tớ ngược lại muốn." Ron thở dài, buồn rầu nói, "Chính là người nào sẽ nguyện ý cùng một chỗ với tớ chứ?"

Hermione lại là nghe hiểu ý tứ trong lời Harry nói, cô mặt đỏ lên, sải bước đi về phía trước, bỏ qua hai tên nam sinh phía sau, không muốn để cho bọn họ nhìn thấy dáng dấp hiện tại của mình.

Ron vẻ mặt hoang mang: "Cậu ấy làm sao thế?"

Harry vỗ vỗ bả vai của anh em tốt mình, nhịn không được lắc đầu.

"Đúng rồi Harry." Ron giống như là nghĩ đến cái gì, đột nhiên hưng phấn lên, "Ở trong đời trước của cậu, về sau tớ có người yêu sao? Cô ấy là người nào?"

"Ách..." Harry chú ý tới, bước chân Hermione hình như có ý định chậm lại, "Này, cũng không có."

"Ồ." Ron uể oải mà rủ xuống đầu, lại đột nhiên nhìn thấy, Harry vươn một ngón tay, hướng về phía trước chỉ. Ron không dám tin ngẩng đầu, nhìn chằm chằm bóng lưng Hermione, là... Là cậu ấy? Điều này sao có thể!

Ron chưa từng có nghĩ qua bản thân mình sẽ cùng một chỗ với Hermione, dù sao, ở trong mắt của cậu ta, bọn họ vẫn luôn đều là bạn tốt, cậu ta cho tới bây giờ không có suy nghĩ qua quan hệ của bọn họ còn có thể tiến thêm một bước phát triển, hơn nữa thì tính là... Thì tính là Hermione sẽ thích người nào, kia cũng phải là Harry mới đúng chứ? Chẳng qua, Harry hiện tại có Voldemort, có lẽ, có lẽ Hermione thật sự sẽ thích cậu ta?

Tâm tình Ron đột nhiên trở nên sáng tỏ thông suốt.

Ba người đi tới trước cửa nhà nhỏ của Hagrid, Hermione nhấc tay gõ cửa gỗ, bên trong truyền đến một trận tiếng chó sủa.

"Hagrid!" Harry cao giọng hô.

"Nga, ta đoán chính là các cháu." Thanh âm Hagrid từ bên trong truyền đến, từ xa đến gần, "Fang, tránh ra, tránh ra!"

Cửa mở, đầu Hagrid vươn tới.

Hermione thét chói tai kêu thành tiếng, rất nhanh lại phản ứng kịp, thấp giọng nói: "Xin lỗi, con chỉ là... Bác đây là có chuyện gì?" Hermione hỏi Hagrid, ánh mắt lại nhìn về phía Harry, ẩn ý trách cứ.

Harry trong lòng nhịn không được vì Voldemort âm thầm kêu oan, lại lại không thể nói ra tình hình thực tế, dù sao, đây là chuyện của Hagrid, vẫn là phải đợi bác ấy tới nói cho bọn họ biết mới tốt.

"Bác gặp phải cái gì?" Ron hiển nhiên cũng bị hù dọa.

===---0o0o0o0---===

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro