CHAPTER 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAPTER 21

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE


Harry muốn nói, em mới không phải đứa ngốc. Nhưng cậu lại chỉ gặt gao mà ôm lấy Voldemort, ngửa đầu tìm đúng môi đối phương, hung hăng hôn lên.

Voldemort tùy ý người yêu bé nhỏ trong lòng tùy ý ở trên môi lưỡi mình liếm liếm cắn đùa, trong con ngươi tất cả đều là ý cười cưng chiều.

Harry nghĩ, vô luận như thế nào, cậu không bao giờ có thể buông người đang ôm mình ra nữa.

Hôm nay qua đi, tâm tình Harry khôi phục được trạng thái như cũ, Voldemort ở thời khắc một cái đêm khuya vắng người, ẩn thân tiến vào phòng sinh hoạt chung của Slytherin, thi hành Bùa tẩy não với Malfoy nhỏ.

"Nói thật, ta thật là có chút hoài niệm cuộc sống ở Slytherin trước đây." Sau khi trở về Voldemort cảm thán như thế, "So với màu vàng và màu đỏ khoe khoang, ta quả nhiên vẫn là càng thích xanh biếc và bạc khiêm tốn."

Harry có chút khinh thường: "Cái gì mà khiêm tốn, rõ ràng là u ám. Rắn độc trong xương cốt là sẽ không hiểu nhiệt tình như lửa của sư tử."

"Không, ta có thể hiểu." Voldemort nhìn chằm chằm Harry, như có điều suy nghĩ, "Ở một ít lúc, ta vẫn là rất yêu thích tính chất đặc biệt Gryffindor ấy trên người em."

Harry dùng mấy giây mới phản ứng được ý tứ trong lời nói của Voldemort, sau đó sắc mặt trong nháy mắt biến đỏ, hung hăng liếc mắt đục Voldemort.

Hermione cầm sách trong tay giơ lên thật cao, Ron vùi đầu ở trên tấm da dê múa bút thành văn, hai người hết sức dùng hành động chứng minh, cái gì là "mắt không thấy, trái tim không phiền".

Theo nhiệt độ không khí giảm xuống, thời tiết càng ngày càng lạnh giá, trận bóng đầu tiên Quidditch học kỳ này —— thi đấu của đội Gryffindor và đội Slytherin sắp đến.

Harry và Ron gần như mỗi ngày đều phải đi huấn luyện.

Bởi vì dưới tình huống Dumbledore nhiều lần bảo đảm Tom là tuyệt đối sẽ không thương tổn Harry, Snape từ từ không hề quan tâm quá nhiều với Voldemort, mà là cũng đặt lực chú ý ở trên đọ sức của hai học viện. Mà giáo sư McGonagall, càng là ở một tuần trước trận đấu, miễn bài tập về nhà của bọn họ.

"Em thì hẳn là để cho anh chờ sau khi cuộc tranh tài Quidditch kết thúc cho Malfoy dùng Bùa tẩy não." Harry nhìn thấy Ron theo trận đấu tới gần mà càng ngày càng hồi hộp lộ ra lo âu lo lắng, "Chẳng qua cũng may hiện tại Umbridge không có ở đây, Slytherin tuy rằng đáng ghét, nhưng ít nhất sẽ không để cho chúng ta bị cấm thi đấu."

Ngài Voldemort "Slytherin đáng ghét", cảm thấy trên đầu gối bản thân mình trúng một mũi tên.

"Được rồi, anh có thể giúp em làm ra một lọ Phúc Lạc dược hay không?" Harry đột nhiên nghĩ đến chuyện lúc bản thân mình ở năm sáu đời trước đã làm.

Voldemort mở hai tay ra, bất đắc dĩ mà nói: "Nếu như em sớm hỏi ta nửa năm trước, ta có lẽ có thể giúp em nấu chế ra."

Nhưng tia sáng trong mắt Harry vẫn chưa rút đi: "Không, không nhất định cần thật sự là Phục Lạc dược, em chỉ cần để cho Ron tin tưởng vậy là đủ rồi."

Ngày thi đấu kia là một ngày sáng sủa, nhưng ánh mặt trời sáng rỡ nhưng cũng không thể xua tan lạnh giá dưới nhiệt độ thấp.

Harry và Hermione mang Ron tâm tình trầm thấp sáng sớm liền đi tới đại sảnh đường, Hermione thấy không có bóng dáng Voldemort, hỏi: "Tom đâu?"

Harry không để ý mà trả lời: "Đại khái trong chốc lát liền đến đi."

"Chào anh chị."

Harry quay đầu lại, tầm mắt đầu tiên bị mũ lớn đầu sư tử thật sự lung lay sắp đổ trên đầu Luna như vậy hấp dẫn.

Rất nhiều người cười đùa chỉ trỏ với cô bé.

"Em ủng hộ Gryffindor." Luna dùng đũa phép gõ gõ mũ, "Nhìn nó biết làm gì nè..." Mũ mở ra miệng rộng, phát ra một tiếng sư tử rống rất thật, làm người chung quanh giật nảy mình, nhưng không tính Harry.

Cậu thật tình thực lòng mà nói: "Thực sự là tốt cực!"

Luna mỉm cười: "Em muốn để cho nó ăn một con rắn, chính là không còn kịp rồi. Mặc kệ thế nào... Chúc anh nhiều may mắn, Ron!"

Luna bồng bềnh rời đi, mọi người còn không có từ trong sợ hãi mới vừa nãy phục hồi tinh thần lại.

Voldemort không biết lúc nào đi vào đã ngồi xuống bên cạnh Harry, y chậm rãi nói: "Ta phát hiện, ý nghĩ của bạn em thật đúng là thú vị, để cho sư tử ăn một con rắn..."

Harry sợ hết hồn: "Anh chừng nào thì qua đây?"

"Thì ở lúc em nói 'Thực sự là tốt cực'."

Lực chú ý của Hermione cũng bị thanh âm Voldemort hấp dẫn qua đây: "Thật đúng là hiếm lạ, hai người các cậu vậy mà còn sẽ có lúc không cùng một chỗ."

Voldemort nhướng mày, liếc mắt Harry, y cầm qua một ly nước bí đỏ, cố ý để cho bình nhỏ chứa chất lỏng màu vàng kim ở trong tầm mắt Hermione thoáng hiện. Hermione ngay từ đầu có chút mê hoặc, thẳng đến cô nàng nhìn thấy Harry từ trong tay Voldemort nhận lấy ly nước bí đỏ này lại đưa cho Ron.

"Các cậu đây là làm càn!" Hermione nhỏ giọng lại nghiêm khắc mà nói, "Nghe, các cậu không thể làm như vậy."

Ron cầm ly nước bí đỏ này, vẻ mặt mờ mịt.

Harry không để ý đến Hermione căm tức nhìn, thúc giục nói với Ron: "Mau mau uống đi, trong chốc lát tức khắc thì phải ra sân, tớ chỉ là mời Tom bỏ thêm một chút ma độc dược để cho tâm tình của cậu có thể bình tĩnh lại."

Ron nháy mắt mấy cái, một hơi thở uống sạch sẽ nước bí đỏ trong ly.

Hermione hai tay vòng ngực, giọng điệu cứng rắn: "Thì coi như các cậu thắng cũng là không vẻ vang."

"Đừng nghe cậu ấy." Tay Harry khoát lên trên vai Ron, nhỏ giọng thì thầm, "Phục Lạc dược chỉ là sẽ mang tới cho cậu một chút may mắn mà thôi."

Mắt Ron ngay lập tức sáng lên.

Lúc này, đội trưởng Angelina của đội Gryffindor mang Katie và Alicia vội vã đi tới, gọi Harry và Ron đi sân bóng.

Mấy người thì như vậy cùng nhau rời khỏi.

"Phúc Lạc dược không có thần kỳ như ngươi tưởng tượng vậy, nếu như Weasley năng lực không đủ, uống nhiều hơn nữa cũng không dùng được." Voldemort đột nhiên lên tiếng, "Hơn nữa thắng bại của Quidditch cũng không phải là do một mình vận may của cậu ta tới quyết định." Trên cơ bản công lao chủ yếu vẫn là ở trên người Harry nhà y.

"Nhưng đó là trận đấu, trận đấu cần công bằng!" Hermione vẫn cứ không cam lòng.

"Harry quả nhiên không có nói sai, phản ứng của ngươi mới là trợ giúp lớn nhất với Weasley." Voldemort nhịn không được cười khẽ, "Tiểu thư Granger yên tâm đi, căn bản cũng không có cái Phúc Lạc dược gì."

Voldemort lấy bình nhỏ ma độc dược kia ra, ném tới trước mặt Hermione.

Hermione tỉ mỉ quan sát trong chốc lát, phát hiện màu sắc của chất lỏng trong bình phải so với Phục Lạc dược tối hơn một ít, bừng tỉnh hiểu ra: "Harry chỉ là muốn cho Ron cho rằng bản thân mình uống Phục Lạc dược?"

Voldemort gật đầu: "Đi thôi, chúng ta cũng nên đi khán đài."

***

Trận đấu bắt đầu, một trận giọng ca vang dội mà từ trên khán đài Slytherin trên biển một mảnh bạc xanh biếc giao nhau kia vung lên:

Weasley dáng vẻ ngốc nghếch bé nhỏ kia,

Cậu ta một cầu cũng không ngăn cản được,

Người Slytherin lên tiếng hát,

Weasley là vua của chúng ta.

Weasley sinh ở thùng rác,

Cậu ta vẫn thả cầu vào trong cửa,

Weasley đảm bảo trận thắng này của chúng ta,

Weasley là vua của chúng ta.

Hermione bất an mà hướng phương hướng Ron nhìn lại, đã thấy Ron hình như vẫn chưa bị những tiếng ca này ảnh hưởng, trái lại có xu thế càng đánh càng hăng.

Hai đội thế lực ngang nhau, cũng không có một đội dẫn trước cách xa, hiện tại thì chỉ xem cuối cùng là Tầm thủ của đội nào có thể trước tiên bắt được Golden Snitch.

Thanh âm của các học sinh Slytherin dần dần yếu đi xuống.

Hermione thở dài một hơi: "Biện pháp của Harry quả nhiên có hiệu quả." Cô quay đầu đi nhìn Voldemort, lại phát hiện sắc mặt của đối phương thực sự không thể nói rõ đẹp mắt, "Làm sao?"

"Slytherin một đám ngu xuẩn."

"Ách..." Hermione cảm thấy bản thân mình có lẽ phải nói chút cái gì đi an ủi y một chút, lại suy nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra cái lời hay gì về Slytherin, nhưng cũng may Voldemort rất nhanh thì thu lại lửa giận, hết sức chuyên chú mà đi nhìn Harry.

"Nói thật, tôi đến bây giờ cũng còn có chút hoài nghi đây tột cùng không phải là tôi đang nằm mơ." Hermione đột nhiên mở miệng nói, "Hơn nữa, tôi vẫn luôn rất lo lắng, yêu của ông với Harry, có thể kiên trì bao lâu."

"Ngươi muốn nghe lời nói thật hay là nói dối?" Tầm mắt Voldemort vẫn cứ không có rời khỏi từ trên người Harry.

Hermione ngồi thẳng người: "Lời nói thật."

"Lời nói thật chính là, ta cũng không biết."

Sau khi yên lặng ngắn ngủi, Voldemort nhìn về phía Hermione, nói: "Ta là ở sau khi sống lại mới ý thức được bản thân mình đối với Harry vậy mà đã yêu sâu như vậy, ngươi biết, đời trước là Harry giết chết ta, nếu để cho ta từ góc độ lý trí tới nói, ta hẳn là càng thêm hận em ấy, đồng thời, hung hăng trả thù lại..."

Hermione căng thẳng thân thể, tức giận nói: "Ông tại sao có thể...!"

"Đúng, ta không thể, bởi vì ta làm không được." Voldemort bình tĩnh mà nói, "Lúc đó ý thức được sản sinh tình cảm với Harry ta thì dự định giết chết em ấy, nhưng cuối cùng ta chỉ là thi hành Bùa tẩy não với em ấy, cầm tù em ấy bên người, để cho em ấy thích ta."

"Em tuy rằng thích ta, nhưng cũng không vui vẻ, em ấy có lực ý chí cường đại để cho em ấy khôi phục ký ức, kết quả... Kỳ thực ta không một chút nào muốn lưu lại ở dưới mắt Dumbledore, càng không muốn giao tiếp với một đám sư tử, ta nghĩ để cho Harry chỉ đợi ở bên cạnh một người ta, tựa như... Giống đời trước vậy. Nếu như ta thật sự làm như vậy, Harry sẽ đồng ý, em ấy quá sợ các ngươi sẽ bị ta giết chết, nhưng ta không muốn, để một búp bê đồ chơi không có linh hồn bên người, ta càng muốn trên mặt em ấy có thể vĩnh viễn đều có nụ cười."

Thân thể căng thẳng của Hermione thả lỏng xuống, thì thào nói: "Ông thật sự rất yêu cậu ấy."

"Nếu như đây là yêu các ngươi bình thường nói, đó chính là vậy đi." Voldemort nói, "Nhưng ta cũng không thể bảo đảm ta sẽ yêu em ấy bao lâu, ta chỉ có thể bảo đảm, ta sẽ ở hiện tại tận lực làm tốt tất cả, phòng ngừa tương lai Harry sẽ chịu đến thương tổn có thể."

"Nếu như thật sự có một ngày như vậy, ông không yêu cậu ấy nữa, chính là thương tổn lớn nhất với cậu ấy."

"Cho nên ta cũng sẽ cố gắng khả năng lớn nhất, để cho bản thân mình vĩnh viễn nhớ kỹ những cảm thụ đó." Voldemort nghiêm túc nói.

Đột nhiên chung quanh bùng phát ra một trận tiếng hoan hô, Hermione bị sợ hết hồn, lúc này mới nhớ đến bản thân mình hiện tại đang ngồi ở trên khán đài sân bóng Quidditch.

Harry giơ Golden Snitch trong tay lên thật cao, hướng về phía phương hướng của bọn họ lộ ra nụ cười xán lạn.

"Mới vừa rồi..."

"Yên tâm, không có người nghe rõ chúng ta nói chuyện." Voldemort đoán được Hermione muốn nói cái gì, "Còn có, không cần nói cho Harry đối thoại hôm nay của ta và ngươi."

Voldemort nói xong, liền nhanh chóng đi xuống khán đài.

Vì cái gì không thể nói cho Harry? Hermione nghĩ, lẽ nào... Y xấu hổ? Hermione nhịn không được bởi vì ý nghĩ của chính mình rùng mình một cái.

===---0o0o0o0---===

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Ta không biết các cậu, đối với bàn tay vàng có thể tiếp thu tới trình độ nào?

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro