CHAPTER 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAPTER 20

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE


Voldemort ở bên hồ tìm được Harry, cậu ngồi ở chỗ kia, ngơ ngác nhìn mặt hồ.

"Xảy ra chuyện gì sao?" Voldemort ngồi xuống ở bên cạnh Harry, "Weasley và Granger cũng không chịu nói cho ta."

Harry lắc đầu: "Cũng không có xảy ra cái gì, chỉ là chính em..."

"Cái gì?"

"Không, không có gì." Harry quay đầu nhìn về phía Voldemort, cười cười trấn an, "Không có gì, chính em suy nghĩ rõ ràng thì tốt."

Voldemort rất muốn kéo Harry vào trong lòng, nhưng nhìn học sinh đi tới đi lui, y chỉ có thể đưa tay hung hăng ở trên đầu Harry xoa nhẹ một tay: "Có chuyện gì nói ra, chuyện không nghĩ ra, ta có thể giúp em nghĩ."

"Như vậy không giống nhau." Harry bĩu môi.

"Có cái gì không giống nhau?"

"Anh nghĩ rõ ràng, lại không phải là em có thể nghĩ rõ ràng." Harry liếc mắt, "Có một câu nói, người ngoài cuộc thì sáng, người trong cuộc mơ hồ."

"Ta cho rằng..." Voldemort nhíu mày, lại xít lại gần chút, mập mờ hướng phía trong lỗ tai Harry thổi khí, "Chúng ta là một thể."

Mặt Harry ngay lập tức nóng lên, cậu đẩy Voldemort ra, đứng lên: "Nhanh lên một chút trở về phòng nghỉ đi, bằng không thì Hermione và Ron phải lo lắng."

Nói xong, không đợi Voldemort đứng dậy, Harry thì bước mở nhịp chân đi về phía trước, mà Voldemort lại chậm chậm rì rì đi theo ở phía sau cậu.

***

Trên khóa Ma Độc dược, Harry bởi vì không yên lòng, bỏ vào sai một loại tài liệu, hủy diệt toàn bộ ma độc dược trong nồi nấu quặng.

Đây là lần đầu tiên từ học kỳ này khai giảng tới nay, Snape bắt được Harry phạm sai lầm. Hắn thi hành một "Scourgify" với nồi nấu quặng của Harry, nọc độc trong miệng không lưu tình chút nào phun đến trên người Harry.

Harry cúi đầu, thái độ thành khẩn tiếp nhận châm chọc Snape.

Draco chú ý tình huống nơi này, không giống như ngày thường nhìn có chút hả hê, mà là cẩn thận từng li từng tí mà nhìn thoáng qua người bên cạnh Harry, người nọ... Sắc mặt cực kỳ không tốt.

Draco không tự chủ được mà run run một chút, vội vã quay đầu lại, nhìn chòng chọc nồi nấu quặng của mình một lúc lâu, mới tiếp tục tiến hành chế tác ma độc dược bản thân mình chưa xong.

Giáo sư Snape có biết chuyện Chúa tể Hắc ám hay không? Như vậy... Potter thì sao?

Lúc tan học đi ra phòng học, Draco không yên lòng đụng vào Harry cũng không yên lòng.

"Nga nhá!" Draco đau kêu một tiếng, "Mày có mọc..." Thanh âm tức giận mắng ở lúc nhìn thấy người nọ phía sau Harry kẹt, sắc mặt của cậu ta ngay lập tức trở nên trắng bệch.

"Xin... Xin lỗi!" Nói xong câu đó, Draco liền nhanh chóng chạy mất, biến mất ở trong tầm mắt Harry.

Harry nháy mắt một cái, hình như còn có chút ở ngoài tình huống.

Voldemort kéo Harry mơ mơ màng màng, đi về phía phòng học tiết tiếp theo.

Mà bọn họ không biết là, ở sau lưng bọn họ, Snape mắt thấy tất cả này, hắn cau mày, đối với thân phận học sinh chuyển trường đột nhiên xuất hiện càng thêm hoài nghi.

Người có thể để cho Draco sợ hãi như vậy... Trong đầu Snape hiện ra một đôi mắt màu đỏ tươi, hắn nhìn bóng lưng Harry rời đi, trong con ngươi đen thâm trầm luôn luôn lạnh như băng, chứa đầy lo lắng.

Suy nghĩ hết lần này đến lần khác, Snape vẫn là quyết định đi phòng làm việc của hiệu trưởng một chuyến, hắn cũng không tin, Dumbledore sẽ dễ dàng như vậy đặt người nguồn gốc không rõ ở bên cạnh Harry.

Một khắc Đẩy cửa ra kia, Snape không có chú ý tới, một mảnh góc áo biến mất ở phía sau một cánh cửa khác.

"Severus." Dumbledore mỉm cười, "Thầy tại sao cũng tới?"

Snape ngồi vào đối diện Dumbledore, đi thẳng vào vấn đề: "Tom Roald. Tôi hoài nghi, hắn là người kia phái tới."

Dumbledore đặt một ly rượu mật ong vào trước mặt Snape: "Yên tâm đi, Tom không phải là Voldemort phái tới." Dumbledore nói dối đến không có áp lực chút nào, dù sao, y đích xác không phải là Voldemort phái tới, mà chính là bản thân Voldemort.

"Thân phận có thể làm giả." Snape nhìn cũng không nhìn ly rượu mật ong kia, "Coi như là cái gọi là ba mẹ người nhà, tôi tin tưởng lấy năng lực của người kia, cũng tuyệt đối có thể làm được."

"Hơn nữa, tôi thậm chí hoài nghi, kia rất có thể chính là bản thân y."

Nghe vậy, Dumbledore nhăn mày lại, hình như lưu tâm: "Làm sao sẽ nghĩ như thế?"

"Malfoy nhỏ hình như biết thân phận của y, thằng nhò... Rất sợ y." Snape nói, "Ngoại trừ người kia, tôi nghĩ không ra người thứ hai có thể để cho Draco sợ hãi như thế."

Dumbledore trầm tư một lúc lâu, mới nói: "Tôi biết, thầy đi về trước đi, không nên đánh cỏ động rắn, cũng không cần cố gắng từ chỗ Draco Malfoy thu hoạch tin tức, tôi sẽ cặn kẽ chú ý y, cũng sẽ nhắc nhở Harry cẩn thận."

Snape đứng dậy: "Con chó đần Black kia, đến bây giờ còn cho rằng là bởi vì nguyên do do tôi mới có thể để cho cụ dừng lại tất cả hoạt động của hội Phượng Hoàng, trên thực tế tôi cũng rất muốn biết, cụ vì cái gì lại đột nhiên làm như vậy?"

"Voldemort cũng dừng lại tất cả hoạt động của Tử thần Thực tử không phải sao?" Dumbledore nháy mắt mấy cái với Snape, cụ cũng không thể nói cho bọn hắn biết, là bởi vì Chúa tể Hắc ám đang bận nói chuyện yêu đương sân trường ngây thơ với cứu thế chủ, "Lấy tĩnh chế động, cũng là một sách lược, không phải sao?"

"Có đôi khi tôi thật sự hoài nghi, cụ có phải cũng bị người đánh tráo hay không." Snape nhìn thoáng qua rượu mật ong trên bàn, hiển nhiên là cảm thấy trên đời này không sẽ có người thứ hai có thể chịu đựng thứ ngọt ngấy ngầy như vậy nữa.

Sau khi Snape rời khỏi, Grindelwald đi ra: "Xem ra giúp bọn họ đánh yểm trợ cũng không phải là một chuyện dễ dàng."

Dumbledore vui vẻ mà ăn mứt hoa quả phúc bồn tử trên bàn: "Cũng may. Nếu như coi như một hồi trò chơi, cũng rất có niềm vui."

*mứt hoa quả phúc bồn tử 覆盆子果酱

"Lần này không giống lần trước, Voldemort biến mất không minh bạch như vậy, sẽ chỉ làm mọi người càng thêm hoảng loạn."

"Anh có biện pháp nào?"

"Quyết đấu." Grindelwald nói, "Chỉ cần một hồi quyết đấu, nói cho người đời, Voldemort chân chính chết đi, y liền có thể thuận lợi đội thân phận mới sinh hoạt."

***

"Quyết đấu?" Harry trợn to đôi mắt, "Con và Voldemort sao?"

Dumbledore gật đầu: "Không tệ, chờ quyết đấu kết thúc, trên cái thế giới này thì lại không có Voldemort, chỉ còn lại có Tom Roald."

"Vậy... Con trở về thương lượng một chút với y." Harry trong lòng cảm thấy biện pháp này có thể được.

"Đúng rồi, còn có một việc." Dumbledore gọi Harry xoay người muốn đi lại, "Giáo sư Snape, đã có chút hoài nghi thân phận của Tom, xét thấy biểu hiện kỳ quái của Draco Malfoy lúc đối mặt các trò. Thầy không, Malfoy có phải biết thân phận của y hay không?"

Harry cảm thấy hô hấp bị kìm hãm: "Đúng, y... Trước có hướng về phía Malfoy biểu lộ rõ ràng qua thân phận."

"Tuy rằng thầy đã nói với Severus không nên đi tìm Draco Malfoy hỏi thăm, chuyện này do thầy tới xác nhận." Dumbledore nói, "Nhưng nếu như con không dự định lại để cho càng nhiều người biết thân phận chân thật của y, tốt nhất cũng thương lượng chuyện này với y một chút."

"Vâng."

Harry rời khỏi phòng làm việc của hiệu trưởng, về tới phòng sinh hoạt chung Gryffindor.

Voldemort chào đón, nhỏ giọng hỏi: "Dumbledore nói cái gì với em?"

"Nơi này không phải là chỗ nói chuyện." Harry nhìn thoáng qua Hermione và Ron cặn kẽ chú ý bản thân mình nơi này, "Chúng ta đi lầu tám."

Bốn người đi tới Phòng Yêu cầu lầu tám, Harry hướng về phía bọn họ nói đối thoại của Dumbledore với mình.

Voldemort khẽ cười một tiếng: "Thì tính là bọn họ không đề cập tới, ta cũng đang cân nhắc chuyện này, chẳng qua, không thể là quyết đấu giống như Dumbledore và Grindelwald năm đó vậy, em hiện tại ở trong mắt tất cả người, vẫn chỉ là một đứa nhỏ vị thành niên. Cho ta chút thời gian, để cho ta lại tính toán một chút."

"Về phần chỗ Malfoy nhỏ, cùng lắm thì ta đi thi hành một Bùa tẩy não* cho cậu ta."

*Bùa tẩy não 遗忘咒 Memory Charm

Harry nhìn Voldemort: "Anh thật đúng là rất yêu thích dùng Bùa tẩy não a."

"Bằng không thì em còn có phương pháp có thể càng tốt sao?" Voldemort giả vờ không có nghe hiểu ý tứ trong lời nói của Harry, "Đừng quên, vị giáo sư Ma Độc Dược học kia của em, nhưng vẫn là một đại sư Bế quan Bí thuật vô cùng lợi hại, vậy thì có nghĩa là, hắn ở phương diện Triết Tâm Trí Thuật, cũng tuyệt đối không thua kém gì."

"Anh cho rằng người nào đều giống như anh vậy, yêu thích nhìn trộm tư tưởng của người khác như vậy sao?" Harry liếc mắt, "Thầy ấy dù sao cũng là một giáo sư, sẽ không dễ dàng làm ra chuyện như vậy với học sinh."

"Đúng vậy, nhưng nếu như dính đến vấn đề an toàn của em..."

Lời Voldemort còn chưa dứt, thế nhưng Harry cùng với Hermione và Ron đều hiểu ý tứ của y, Snape vì Harry, hoặc là nói, con trai của Lily, là ngay cả sinh mệnh đều có thể đủ buông tha.

Voldemort chú ý, tâm tình Harry lại rơi xuống.

"Các cậu đi về trước đi, ta có lời muốn đơn độc nói với Harry." Voldemort không đợi Harry nói chuyện, thì đuổi hai người Ron và Hermione ra ngoài.

"Này! Anh làm sao... Hừm..." Lời của Harry không nói xong, đều bị Voldemort ngăn ở giữa răng môi.

Một cái hôn kết thúc, Voldemort đẩy ngã Harry ở trên giường chẳng biết lúc nào xuất hiện: "Ta đã cho em thời gian rất lâu, chờ em chủ động thẳng thắn. Hôm nay, nếu như em không nói rõ ràng, cũng đừng nghĩ leo xuống cái giường này."

"Anh đừng ồn ào nữa..." Harry hốt hoảng nghĩ muốn đẩy người trên người ra.

"Đáp án không đúng." Voldemort cởi áo khoác trên người Harry ra, "Sẽ cho em một lần cơ hội."

Harry lại dứt khoát không giãy dụa nữa, nhắm mắt lại: "Vậy anh làm đi."

Voldemort vội vã ôm người vào trong lòng, dụ dỗ nói: "Đừng tức giận, ta biết, em là không muốn để cho Black và Snape bọn họ biết thân phận của ta, đúng hay không?"

"Anh biết còn ——!" Harry liếc mắt trừng y.

"Vì cái gì không muốn để cho ta biết?"

Harry yên lặng trong chốc lát, dúi đầu vào trong lòng Voldemort, buồn bực nói: "Bọn họ... Không giống với Ron còn có Hermione, giáo sư Snape yêu mẹ em như vậy, Sirius là bạn tốt nhất của cha em, nếu như bọn họ biết... Em cảm thấy thật có lỗi với bọn họ."

"Với em mà nói, ân oán cừu hận giữa em và anh, đã kết thúc ở đời trước. Em không muốn để cho anh cảm thấy, áy náy của em với bọn họ, là bởi vì trong tiềm thức cho rằng, còn hẳn là coi anh thành kẻ thù."

Voldemort xoa tóc Harry, than nhẹ: "Đứa ngốc."

===---0o0o0o0---===

*mứt hoa quả phúc bồn tử 覆盆子果酱

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro