CHAPTER 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAPTER 19

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE


Voldemort ở lúc thu hồi mảnh linh hồn trên người Harry kia, không chỉ nhìn thấy toàn bộ ký ức của Harry, còn cảm thụ được toàn bộ tình cảm thuộc về Harry.

Đó cũng là Voldemort lần đầu tiên cảm thụ được, cái gì là yêu.

Mảnh linh hồn trên người Harry kia, là một ngoài ý muốn hoàn toàn, nhưng càng làm Voldemort cảm thấy ngoài ý muốn là, mảnh linh hồn kia không có ý thức độc lập, đúng là như vậy vẫn gần gũi kí chủ của nó.

Voldemort biết mảnh linh hồn này với bản thân mình sản sinh ảnh hưởng, nhưng y lại tùy ý nó ngày càng làm sâu sắc.

Chỉ là, y không thể để cho bên cạnh mình tồn tại một uy hiếp to lớn như vậy, cho nên, y tiêu trừ toàn bộ ký ức của Harry.

Kết hợp của thể xác và tinh thần, mang đến cho Voldemort vô cùng thỏa mãn, về sau, y mới biết được, đây là "yêu" y từng chẳng thèm ngó tới nhất.

***

Một tuần lễ mới đến.

Sirius Black trở thành giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám mới, Voldemort cũng lấy thân phận mới "Tom Roald học sinh chuyển trường tới từ trường học pháp thuật Ilvermorny Bắc Mỹ" tiến vào học viện Gryffindor, cũng thành công vào ở phòng ngủ Harry.

Liên tiếp mấy ngày đều là thời tiết mưa dầm liên tục, nhưng tâm tình Harry lại vô cùng xán lạn như ánh sáng mặt trời.

Voldemort chịu đến ảnh hưởng Harry, tối tăm bởi vì xin giúp đỡ Dumbledore mà mang đến cũng quét một cái sạch, nhưng y hay là có chút buồn bực ——

"Dumbledore nhất định là cố ý, khắp nơi đều là Tom."

Harry cố gắng khuyên bảo người yêu của mình: "Không thể phủ nhận, tên này đích xác rất bình thường, thế nhưng nếu như anh đủ vĩ đại, mọi người vẫn sẽ ở trong thời gian đầu tiên nhắc tới tên này nghĩ đến anh, mà không phải là một con mèo."

"Mèo?"

Hermione nói: "Một bộ phim hoạt hình giới Muggle, nhà nhà đều biết, một trong nhân vật chính bên trong, là một con mèo nổi tiếng tên Tom."

Voldemort trong nháy mắt trở nên càng thêm sầu não, hơn nữa y rõ ràng biết, "vĩ đại" trong miệng Harry, tuyệt đối không phải là giống như bản thân mình đã từng vậy, mà là... Giống như Dumbledore vậy.

Dumbledore... Cũng không biết cụ xem xong những ký ức đó sau đó sẽ có cảm tưởng gì?

Voldemort thu hồi mạch suy nghĩ bay xa, cầm luận văn Harry mới vừa viết xong qua, sửa mấy chỗ viết sai cho cậu.

Voldemort ngẩng đầu, vừa lúc chống lại ánh mắt hâm mộ của Ron.

Chú ý tới tầm mắt của Voldemort, Ron vội vã cúi đầu, giả vờ thành một bộ dáng vẻ không có gì xảy ra cả.

Voldemort cong cong môi, đột nhiên cảm thấy, hai bạn nhỏ này của Harry vẫn là rất có thú, hơn nữa... Bọn họ có thể nhanh như vậy thì đón nhận bản thân mình, này chỉ có thể chứng minh, bọn họ thật sự rất quan tâm Harry.

Ở thư viện sau khi hoàn thành bài tập, bốn người hướng về đại sảnh đường đi đến.

Ron nhìn hai người Harry và Voldemort đi ở phía trước, vẻ mặt phức tạp. Thì ở một tuần trước, khi biết được Voldemort muốn lấy thân phận mới tiến vào Hogwarts —— hơn nữa còn là Gryffindor —— thì, cậu ta còn hướng về phía Hermione biểu thị qua lo lắng, hình thái người so với hình thái mèo để cho cậu ta bản năng cảm thấy càng thêm có sức uy hiếp, thế nhưng Hermione lại nói, cô tin tưởng yêu của Voldemort với Harry.

Tin tưởng Voldemort, đây thật là quá buồn cười!

Tựa hồ là nhìn ra ý nghĩ của Ron, Hermione còn nói: "Bọn mình càng hẳn là tin tưởng Harry, cậu ấy sẽ không để cho bọn mình ở chỗ nguy hiểm."

"Coi như là vì Harry, chúng ta vẫn phải thử đi tiếp thu sự tồn tại Voldemort."

Một tuần lễ sau, ở sau khi chứng kiến toàn bộ quá trình hai người kia ở chung, Ron rốt cuộc hiểu rõ Hermione vì cái gì sẽ "tin tưởng yêu của Voldemort với Harry", mà cậu ta hiện tại cũng chỉ muốn nói với Harry: lúc nói yêu thương với bạn trai cậu, xin cách bọn này xa một chút!

Trên đường, bọn họ gặp được Draco Malfoy. Nhưng mà, đối thủ một mất một còn này lúc nào cũng ở nhìn thấy bọn họ thì sẽ tới gần lên tới nói khiêu khích, hiện tại lại làm hết sức mà trốn bọn họ.

"Thật không biết anh rốt cuộc làm cái gì, để cho Malfoy sẽ sợ anh như vậy." Ron nghe được Harry ở phía trước oán giận nói.

Ron vô cùng muốn đi nói cho Harry, trên cái thế giới này người không sợ Voldemort, một tay đều có thể đếm hết đấy có được không?

Rất nhanh, có người thay cậu ta nói ra cái ý nghĩ này: "Cũng chỉ có em, người không biết không sợ, mới có thể từ đầu đến cuối cũng chưa từng có sợ ta đi?"

Harry kháng nghị nói: "Cái gì gọi là người không biết không sợ? Em kia là tinh thần can đảm thuộc về Gryffindor bẩm sinh có được hay không?"

"Được, là tinh thần can đảm bẩm sinh."

...

Ron đột nhiên cảm thấy đau răng, mà ở lúc dùng bữa, lúc cậu ta nhìn thấy Voldemort tha thiết vì Harry đoạt đồ ăn, răng cậu ta, càng thêm đau.

Ngày này còn xa xa không có kết thúc.

Sau khi về tới tòa tháp Gryffindor, Hermione vẫy vẫy tay, thì leo lên thang lầu đi thông phòng ngủ nữ sinh, nhìn ra được, cô mong ước nghĩ muốn rời xa hai người kia giống như Ron vậy vội vã vô cùng.

Mà Ron, thì không có dễ dàng thoát khỏi cơn ác mộng này như cô vậy.

Phòng ngủ của bọn họ được thi hành bùa chú kéo dài, theo sát bên cạnh giường Harry, để lên một giường bốn trụ mới, hơn nữa, hai giường bốn trụ này cũng được thi hành thần chú, biểu hiện ra không nhìn ra bất cứ vấn đề gì, nhưng Ron tin tưởng, nó trên thực tế đã biến thành một cái giường đôi.

Bởi vì có một ngày, cậu ta chính mắt nhìn thấy Harry mơ mơ màng màng mà từ trên giường Voldemort leo xuống!

Lúc mới bắt đầu, cậu ta cho rằng chỉ là Harry không cẩn thận lăn đến trên giường Voldemort, về sau, cậu ta lại phát hiện, thiết kế của giường bốn trụ của bọn họ, là không có khả năng để cho người ta lăn xuống.

Tiếp tục như vậy nữa, sớm muộn toàn trường đều sẽ biết, cứu thế chủ tiếng tăm lừng lẫy Harry Potter, và học sinh chuyển trường mới tới là một đôi người yêu.

Thứ hai, trên môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, Sirius giảng dạy thần chú thần Hộ mệnh, còn kéo Harry lên đi làm mẫu.

"Làm sao..." Sirius kinh ngạc mà nhìn mèo nhỏ màu trắng bạc trước mặt, "Khụ khụ, Harry làm không tệ, tốt, dưới đây thầy tới dạy mọi người..."

Ở trong ánh mắt ngạc nhiên của một đám, Harry đỏ mặt đứng trở về phía sau Voldemort.

Mắt Voldemort nhìn phía trước, mặt không đổi sắc, tay lại lặng lẽ chuyển qua phía sau, nắm tay Harry, khe khẽ nhéo một chút.

Ron và Hermione liếc nhau, không hẹn mà cùng ở trong lòng thở dài.

Rất nhanh, Sirius để cho mọi người tản đi khắp nơi luyện tập, tiếng niệm chú hết đợt này đến đợt khác mà vang lên.

Hermione luyện tập mà có chút tốn sức: "Sirius hiện tại thì dạy chúng ta cái này, có phải hay không có chút quá sớm? Dù sao không phải ai đều giống như cậu vậy, năng lực của phần lớn học sinh cũng còn không đạt được trình độ kia."

Harry nhìn thoáng qua Sirius hào hứng tràn trề đi ở giữa học sinh tỉ mỉ chỉ bảo bọn họ, bất đắc dĩ mà nói: "Tính tình của Sirius cậu còn không biết, chú ấy thật sự muốn dạy chúng ta một ít thứ càng thêm thực dụng, hơn nữa... Lúc đời trước, rất nhiều người cũng đều là ở năm năm liền học được."

Trong nháy mắt ánh mắt của Hermione trở nên kiên định: "Vậy tớ cũng không thể bị người khác làm cho tụt xuống."

Cuối cùng, chỉ còn lại có Ron một người vẫn cứ vẻ mặt đau khổ.

Harry an ủi anh em tốt của mình một chút, lại quay đầu nhìn về phía Voldemort: "Lại nói tiếp, giống như cho tới bây giờ chưa thấy qua anh dùng thần chú thần Hộ mệnh, anh sẽ không phải là không biết đi?"

"A, em cảm thấy khả thi sao? Chẳng qua là ta không cần mà thôi." Voldemort nói, thì vung vẫy đũa phép lên, thuận tay thi triển ra thần chú thần Hộ mệnh.

Vẻ mặt của Voldemort có chút phức tạp, thừa dịp Sirius không có chú ý đến tình huống nơi này, y để cho hươu đực trước mặt biến mất.

"Ừm... Nó... Rất đẹp." Ánh mắt của Harry có chút lơ lửng.

"Đáng tiếc." Voldemort nói.

"Cái gì?" Harry cảm thấy kỳ quái.

"Nếu là thần hộ mệnh của em không có thay đổi, hai chúng ta là có thể gộp thành một đôi." Voldemort cảm thấy vô cùng tiếc nuối.

"Có lẽ... Em có thể thử xem." Harry nhỏ giọng nói.

"Thử cái gì?"

"Để cho nó biến về."

***

Sau khi tan lớp, Harry, Hermione và Ron lưu lại nói chuyện với Sirius, Voldemort lại một người cô đơn lạnh lẽo mà rời khỏi.

"Dumbledore đột nhiên tạm dừng tất cả hoạt động của hội Phượng Hoàng." Sirius lo âu kinh khiếp nói, "Tuy rằng tin tức Snape mang về biểu hiện, Tử thần Thực tử cũng dừng lại tất cả hoạt động, nhưng chú dám nói, này nhất định là âm mưu của Voldemort, thật không biết Dumbledore vì cái gì thì tin tưởng lão dơi kia như vậy."

Harry phụ họa: "Đúng vậy, thực sự là quá kỳ quái!"

Ron nhịn xuống xung động mắt trợn trắng: "Đại khái Dumbledore có kế hoạch gì cũng nói không chừng."

"Ôi, trước không nói những chuyện này." Sirius nói, "Harry, thần hộ mệnh của con... Làm sao sẽ biến thành một con mèo? Có phải.... Có cô gái yêu thích hay không?" Nói, Sirius không khỏi liếc mắt nhìn Hermione mắt, dù sao, cô bé bên cạnh Harry ít lại càng ít, mà Hermione vừa mới thì có một con mèo, tuy rằng, thần hộ mệnh của Harry hình như cũng không qua giống với Crookshanks.

"Là có người thích..."

Harry cúi đầu, nhìn chân của mũi chân mình. Bộ dáng này ở trong mắt Sirius, nghiễm nhiên chính là một bộ dáng vẻ xấu hổ. Nhưng mà trên thực tế, Harry lại là cảm thấy có một cổ cảm giác tội ác thật sâu, để cho cậu không dám mắt nhìn mắt với Sirius.

"Nhưng, không phải là nữ sinh... Y, là một người đàn ông." Harry khó khăn mà hoàn thành những lời này.

Sau yên lặng Ngắn ngủi, Sirius vỗ vỗ vai Harry: "Không quan hệ, mặc kệ đàn ông phụ nữ, chỉ cần con yêu thích là được."

Dừng một chút, Sirius lại hỏi: "Có phải học sinh chuyển trường mới tới kia hay không? Gọi cái gì Tom? Cho nên... Các con hiện tại đã ở cùng một chỗ sao?"

"Không, còn không có." Harry vội vàng nói, "Chỉ là con hiện tại đơn phương yêu thích y mà thôi, y chỉ coi con là bạn tốt."

"Như vậy a... Vậy con nhưng phải cố gắng, hơn nữa phải trước tiên xác nhận rõ ràng đối phương có phải sẽ yêu thích cậu bé hay không." Sirius lời nói thấm thía mà giáo huấn nói, "Còn có, thì tính là đối phương đồng ý cùng một chỗ với con, cũng phải xác nhận rõ ràng y là thật tình hay là giả dối... Chẳng qua nếu được phân vào Gryffindor, vậy nhân phẩm sẽ không có vấn đề quá lớn."

Nhưng mà Sirius không biết là, Voldemort sở dĩ sẽ vào Gryffindor, hoàn toàn là kết quả Dumbledore thao tác trong bóng tối.

Sau khi Ba người tạm biệt với Sirius, Harry nói với hai bạn tốt: "Các cậu đi về trước đi, tớ muốn ở một mình một chút."

"Vậy..."

Hermione cắt đứt lời của Ron: "Được, vậy bọn mình đi về trước." Nói xong, thì kéo Ron rời khỏi.

"Cậu thì để Harry một người rời khỏi như thế, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì làm sao bây giờ?"

"Nơi này là Hogwarts, Harry có thể xảy ra chuyện gì?"

"Vậy sau khi trở về, người nào đó kia hỏi tới, bọn mình nói làm sao?"

"Đương nhiên thì nói tình hình thực tế a."

===---0o0o0o0---===

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro