Chương 103: Hồi ức tội ác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 103: Hồi ức tội ác

Editor: Ken Le

Beta: Rosaline


Đại danh phủ, thư trai Trần thị.

Ban đêm, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường phục kích, đem đám người bọn Trần Hoa tóm gọn.

Triển Chiêu gọi Chu Tham đến, thần bộ vừa thấy bộ hài cốt trong rương cùng xác định xong, liền túm mấy lão nhân chửi ầm lên, nói năm đó bọn họ cũng biết diễn a, truyền ra đứa nhỏ do bái quỷ hồ mới mất tích, kết quả lại chôn trong thư trai.

Triển Chiêu ngăn cản Chu Tham đang muốn mang mấy xú lão đầu ngụy quân tử đi nha môn gặp quan, hỏi hắn có thật sự xác định đây là thi thể của thư sinh họ Vương mất tích năm đó không.

Chu Tham nói, Vương thư sinh vốn tên là Vương Tân, đừng nhìn thành tích của hắn luôn không được tốt lắm, nhưng thủ công của hắn đặc biệt tốt, làm trang sức làm đồ này nọ, hắn cùng nha đầu kia là thanh mai trúc mã, hai người đều đeo một kiểu vòng tay bằng bạc, vòng tay đó là do Vương Tân dùng chỉ bạc bện thành.

Tiểu Tứ Tử vừa rồi đã tìm kiếm trong rương, ngoại trừ một bộ hài cốt đầy đủ ra, còn có một ít quần áo, giầy, một bên khuyên tai, cùng với một cái vòng tay đã muốn biến thành màu đen.

Tiểu Tứ Tử còn đang cân nhắc cái vòng bẩn hề hề đó là cái gì, thì ra là vòng tay bạc, nên tìm chút muối cùng bàn chải chà chà, kết quả đúng là một vòng tay thủ công được bện bằng bạc rất đặc biệt, chỉ tiếc có một chỗ bị ăn mòn nên gãy.

Tiểu Tứ Tử cầm vòng tay trừng mấy vị phu tử kia.

Chu Tham hỏi ba người vì sao lại lòng lang dạ sói hại chết tiểu hài nhi vô tội này.

Đám người Trần Hoa dựng tay thề thật sự không phải do bọn họ giết, bọn họ chỉ hỗ trợ hung thủ che dấu hành vi thôi...

"Cho nên hung thủ là ai?" Triển Chiêu hỏi, "Còn có a, Mị Nhi là ai?"

.........

Ba vị phu tử thấy không thể giấu diếm được nữa, đành kể ra.

Mười sáu năm trước, thư trai Trần thị so với bây giờ càng nghiêm khắc hơn, các đệ tử chỉ được về nhà hai lần một tháng, thời gian khác đều phải ở lại thư trai.

Vương Tân chỉ là một đệ tử rất bình thường trong thư trai, trong nhà có cửa hàng vàng bạc, nên có chút tiền. Đứa nhỏ cũng rất thiện lương, nhưng tài hoa hữu hạn, cũng không có chí lớn, nhưng trong nhà kỳ vọng quá nhiều, nên mới đưa đến đây học.

Mị Nhi là bạn thanh mai trúc mã với Vương Tân, nhà nàng mở cửa hàng giấy, cách vách với cửa hàng trang sức nhà Vương Tân, hai hài tử từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cảm tình đặc biệt tốt.

Lúc ấy giấy của thư trai đều mua từ cửa hàng nhà Mị Nhi, Mị Nhi liếc mắt thấy Vương Tân, liền thường xuyên đến tặng giấy.

Bộ dáng Mị Nhi rất được, hoạt bát vui vẻ, trong thư viện nam sinh nhiều, đều là tuổi bắt đầu mối tình đầu, ngày thường lại không được thấy cô nương cùng tuổi, nên có không ít đệ tử thầm mến Mị Nhi, nên vô cùng bất mãn với Vương Tân, cảm thấy Vương Tân bình thường lại chất phác, căn bản không xứng với Mị Nhi.

Lúc ấy, thư trai cũng có kết bè kết phái, đừng nhìn tuổi còn nhỏ, nhưng cấp bậc rõ ràng.

Trong thư trai, người có thế lực nhất chính là thế tử Quách An, còn có hai tên bạn tốt luôn đi theo hắn là Tiết An cùng Từ An, hay được gọi là Tam An, mặt khác còn có một thế tử ngoại tộc Lý Phiên, chỉ học một năm ở đây, học tiếng Hán.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều biết Quách An, Tiết An cùng Lý Phiên, lòng sinh nghi hoặc —— Từ An là ai?

"Sau đó thì sao? Vì sao Vương Tân lại chết?"

"Ai..." Trần Hoa bất đắc dĩ, vươn tay chỉ vào khuyên tai kia nói, "Chính là bởi vì đôi khuyên tai này."

"Khuyên tai?"

"Quách An dùng nhiều tiền mua đôi khuyên tai này từ cửa hàng ngọc trai, chuẩn bị đưa cho Mị Nhi, nhưng hôm đó khi Mị Nhi đến thăm Vương Tân, lại đeo một đôi khuyên tai giống như vậy. Quách An là thế tử thân vương, tặng đồ sao có thể trùng với người thường tặng được? Nên rất tức giận. Sau khi Mị Nhi đi rồi, bọn Quách An liền bao vây Vương Tân, hỏi đôi khuyên tai đó có phải là hắn tặng cho Mị Nhi không. Vương Tân nói khuyên tai đích thật là hắn tự tay làm ra... Bọn Quách An liền giễu cợt hắn, nói hắn phỏng theo mẫu người khác làm, tặng đồ giả* cho Mị Nhi. Vương Tân chân thực ngay thẳng, vốn hắn cũng không muốn cùng bọn Quách An tranh chấp, bị nói hai câu cũng không sao, nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện. Chính là ngày đó Vương Tân rất tức giận, hắn nói khuyên tai này là do chính tay hắn thiết kế, cho dù có phỏng theo thì cũng là cửa hàng trang sức phỏng theo thiết kế của hắn, không tin có thể đến cửa hàng hỏi cho ra lẽ, có đối chất hắn cũng không sợ, hắn sẽ không tặng đồ giả cho Mị Nhi... Nói qua nói lại liền nháo lớn. Bọn Quách An nhiều người, xô xô đẩy đẩy, kết quả Vương Tân bị Quách An đẩy ngã, không khéo ngã cạnh bồn hoa, gáy đập xuống tảng đá cạnh đó... Ai, lúc ấy mấy bằng hữu kia của Quách An còn đi lên đá hắn hai cái, kết quả, Vương Tân liền tắt thở."

*đồ giả ở đây là hàng nhái đó, chứ không phải chỉ chất lượng

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nghe đến đây thì nhìn nhau một cái —— vừa rồi ở cửa hàng hải châu, Từ bá nói khuyên tai chỉ có một đôi, một lão tiên sinh ở phòng thu chi nói, thật ra vị tiên sinh năm đó làm đôi khuyên tai này có nói, hắn ở trên đường nhìn thấy một Tiểu cô nương đeo một đôi khuyên tai như vậy, cảm thấy đặc biệt đáng yêu, nên mới thiết kế một đôi khác... Đúng là không phải do Vương Tân phỏng theo cửa hàng làm, mà là sư phụ chế tác phỏng theo thiết kế của hắn mà làm. Vương Tân tính tình ôn hòa sở dĩ vì chuyện này mà cùng bọn Quách An nháo lớn, là vì bọn họ nói hắn tặng đồ giả cho Mị Nhi, đây là tấm chân tình của hắn a...

Tiểu Tứ Tử nghe xong đôi mắt ửng đỏ, Tiêu Lương cũng tức giận, "Cái gì vậy a! Quá đáng a, thái độ làm người của các ngươi chính là tấm gương, thế nhưng lại có hành vi che giấu giúp kẻ phạm tội như vậy sao? Vương Tân căn bản không có đi bái quỷ hồ có phải hay không!"

Trần Hoa thở dài.

Chu Tham ở một bên lắc đầu, "Ta hỏi qua rất nhiều người, có luôn những người quen biết với Vương Tân, ngay cả cha mẹ Vương Tân, đều nói Vương Tân làm người vô cùng trung hậu cũng rất thiện lương, là loại người tuyệt đối sẽ không đi bái quỷ hồ nguyền rủa người khác... Nhưng lúc ấy các ngươi lại đưa bài thi của hắn cho ta nhìn, mang ta đi nhìn phu tử bị nguyền rủa đến trọng thương... Cho nên tất cả đều là do các ngươi tạo ra đúng không?"

Vẻ mặt Trần Hoa xấu hổ gật đầu, "Lúc gặp chuyện không may vì không có đệ tử khác nhìn thấy, chỉ có quản gia của thân vương phủ mà Quách An mang theo. Quản gia gọi bọn ta lại phân phó xử lý thi thể, ta..."

"Ngươi liền nghe theo?" Triển Chiêu mắt lạnh nhìn mấy vị đọc sách nhân mô cẩu dạng*.

*dạng chó hình người (thành ngữ TQ), nôm na là chỉ hành vi và vẻ ngoài thoạt nhìn rất phong độ, quang minh chính đại, nhưng thật ra nội tâm hèn hạ, nhát chết

"Ta cũng chỉ bất đắc dĩ, thân vương phủ thế lực quá lớn, hơn nữa..."

Triển Chiêu căn bản không muốn nghe hắn nói... này đều là lấy cớ, nên khoát tay chặn lại, hỏi hắn, "Kiều Bách Vạn có liên quan gì tới chuyện này?"

"Kiều Bách Vạn, lúc đó đang xây lại thư trai, hắn vừa lúc ngủ trong phòng trên lầu, thấy được toàn bộ quá trình." Trần Hoa nói tiếp, "Thật ra chủ ý bái quỷ hồ này là do hắn đưa ra, hắn bắt được nhược điểm, lấy không ít lợi ích từ thân vương phủ, hơn nữa việc tu sửa thư trai của ta từ đó đều do hắn một mình ôm lấy mọi việc. Hắn vốn chính là tiểu phú hộ, sau đó lại giàu lên nhanh chóng, hắn luôn nói là do cha hắn để lại, nhưng thực tế đều là tài sản vơ vét mà có."

"Sau đó thì sao?" Bạch Ngọc Đường hỏi, "Mị Nhi xảy ra chuyện gì?"

Trần Hoa thở dài, "Sau khi Vương Tân mất tích, Mị Nhi vẫn đến thư trai, vẫn ngồi cạnh bồn hoa chờ hắn, sau đó lại nghe được chuyện bái quỷ hồ, nàng cũng không tin, nhưng đợi nhiều ngày sau, Vương Tân vẫn không trở về, cho nên nàng liền một mình vào núi đi tìm. Sau đó cũng không thấy nàng tới nữa, nhà nàng cũng không tìm thấy nàng, có lời đồn rằng lúc nàng ở trong núi tìm Vương Tân thì trượt chân ngã chết..."

Nghe đến đó, Triển Chiêu nở nụ cười, nụ cười khác với sự ôn hòa trước đây, lúc này Triển Chiêu cười còn rét hơn so với trời mùa đông, "Mấy vị phu tử, chớp mắt đã mười sáu năm rồi a, mười sáu năm này, các ngươi đêm nào cũng có thể an tâm đi ngủ sao?"

Vài vị phu tử liên tục lắc đầu, nói bản thân cũng thường xuyên thấy ác mộng, áy náy không thôi...

"Sợ đến nỗi ngủ không được không phải là vì áy náy, mà là sợ bị phát hiện đi?" Triển Chiêu lấy giấy cùng bút lông ra, để bốn người đem toàn bộ hành vi phạm tội đều viết xuống, rồi lăn dấu tay nhận tội.

Vụ án đại khái rõ ràng, bây giờ chỉ còn mấy điểm đáng ngờ.

Triển Chiêu hỏi mấy người, Từ An là ai, mấy người nói, là cháu của Từ Tán Thăng. Từ Tán Thăng năm đó đã dạy trong thư trai Thần thị, sau khi xảy ra chuyện, hắn vốn muốn Từ An đi tự thú, nhưng bị bọn họ ngăn cản. Còn nữa, Từ An là con của ca ca ông ta, ca ca hắn đã chết bệnh nhiều năm trước, chỉ để lại đứa con, Từ Tán Thăng không đành lòng y vào đại lao, không còn mặt mũi làm phu tử nữa, nên rời khỏi Đại danh phủ, đến Khai Phong ở, nhưng nghe nói Từ An vài năm trước đã bệnh chết...

Nghe xong cả vụ án, Triển Chiêu cảm thấy còn một chỗ chưa rõ, liền thảo luận với Ngũ Gia, "Vì sao Tiết phu nhân lại chết?"

Ngũ Gia cũng thấy có chút kỳ quái, "Căn cứ theo lời nói của Tần Thục Vân, cái chết của nữ nhi của Tiết phu nhân cũng có liên quan đến thân vương phủ... Luận theo tuổi nhất định không phải Quách An... Có khi nào là Quách Lâm Hiến hay là Quách Lâm Thịnh không?"

Triển Chiêu bĩu môi, "Không ngờ mấy đời đều là cặn bã a? Hay cho một thân vương phủ!"

"Còn có một điểm rất khả nghi." Ân Hậu chỉ đứng nghe nãy giờ đột nhiên mở miệng nói, "Hiện tại Khai Phong Phủ đang nháo chuyện quỷ dụ người, có thể thấy được là tới báo thù mấy người đã giết tình lang năm đó. Nhưng nàng năm đó đã đi đâu... Nhiều năm mai danh ẩn tích như vậy, sao bây giờ mới đi báo thù?"

"Mị Nhi năm đó chỉ là thiếu nữ, có thể là học võ công hơn mười năm đi, có thể có kỳ ngộ hay không?" Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, lại hỏi Tiểu Tứ Tử, "Tiểu Tứ Tử, Tiểu cô nương mà nhóc thấy..."

"Tỷ tỷ ấy không phải Mị Nhi a." Tiểu Tứ Tử lắc lắc đầu, sau đó cười tủm tỉm nói, "Tỷ tỷ ấy là hỏa hồ ly a."

Ân Hậu nhìn nhìn Tiểu Tứ Tử, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lại nhìn Ân Hậu —— Ngoài Ngân Hồ ra thật sự còn có hồ tộc khác sao? Có khi nào còn có cả Hỏa Yêu Vương?

Ân Hậu không nói gì, "Đâu ra nhiều Yêu Vương như vậy..."

Nghĩ nghĩ, lão gia tử lại hỏi, "Lúc trước, tiểu tử ở Mãn ký có nói, người nhảy sông tự vẫn rồi mất tích là Mị Nhi đúng không, sau khi xuống nước cũng không nổi lên có phải không?"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều gật đầu.

"Võ công này, nghe có chút giống với võ công của Sơn Thần Cung!"

"Sơn Thần Cung?" Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nghe thấy có chút lợi hại.

"Cũng như Ma Cung, Dạ Xoa Cung, Cuồng phố." Ân Hậu giải thích, "Lúc ấy rối loạn, không ít cao thủ lựa chọn ở ẩn, có người đến Ma Cung, có người thì đến Dạ Xoa Cung, còn vài người thì trốn trong rừng già thâm sơn. Vì phòng ngừa bị tìm thấy, phần lớn đều giỏi về sử dụng ẩn thuật. Nếu có người đi nhầm vào, thì sẽ tạo sương mù, phòng ngừa người ngoài tìm được Sơn Thần Cung. Hơn nữa còn giỏi về giả thần giả quỷ, dọa chạy những người đi ngang qua. Cho nên Sơn Thần Cung thật ra so với Ma Cung càng bí ẩn hơn, cơ bản chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Hơn nữa Sơn Thần Cung có một đặc điểm, tất cả đều nuôi dưỡng sơn thần, cho dù là loại sơn thần nào, hay là phe phái khác nhau trong Sơn Thần Cung... Có sơn thần là chim ưng, thì sẽ nuôi ưng. Có khi là sói, thì sẽ nuôi sói... Lần này xuất hiện quỷ hồ mà nói, Sơn Thần Cung này chắc là nuôi hỏa hồ đi. Phía sau Minh Dương Sơn là thâm sơn rừng già còn có các loại sơn cốc khe núi, đúng là rất có thể tồn tại một Sơn Thần Cung. Mà hồ ly này, hẳn là được nuôi trong đó... Năm đó nếu Mị Nhi đúng như lời đồn không cẩn thận ngã xuống núi mà nói, có thể đã ngã nhẫm xuống Sơn Thần Cung nên được cứu."

"Vậy cành bông dính máu cùng khuyên tai là do ai để đó?"

Triển Chiêu hỏi Trần Hoa.

Trần Hoa nói, bông là Quách An bình thường hay đeo, người của thân vương phủ trước kia đều tùy thân đeo bông, sau khi gặp chuyện không may mới bắt đầu không đeo.

Lúc trước tranh chấp, bông có thể đã bị mất, cụ thể hắn cũng không rõ, khuyên tai cũng bị mất kia, sao lại không tìm được...

"Một bên khuyên tai được để vào rương cùng thi thể của Vương Tân, có thể lúc ấy sơ ý rớt nên không phát hiện." Triển Chiêu phân tích, "Cho dù cành bông với khuyên tai có rớt thật thì... Cũng không thể tự bay lên nóc nhà đi?"

Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, hỏi, "Vừa rồi bọn họ có nói, Mị Nhi mỗi ngày đều chờ ở bồn hoa, có phải hay không?"

Triển Chiêu gật đầu.

"Nàng vì sao cố tình chờ ở đây?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

Triển Chiêu tưởng tượng, nhíu mày, "Có khi nào nàng nhặt được một bên khuyên tai khác không?"

Nói xong, Triển Chiêu lại nhìn nhìn cành bông có đốm máu kia, "Nếu nàng cũng nhặt được cành bông này mà nói..."

"Vậy nàng sẽ đoán được, Vương Tân mất tích có quan hệ với Quách An." Ngũ Gia ánh mắt cũng lạnh đi vài phần, "Quách An muốn giết nàng diệt khẩu..."

"Không chừng nàng căn bản không phải tự mình lạc đường trượt chân, mà là bị bọn Quách An dẫn đi rồi hại..."

Triển Chiêu gật gật đầu, "Các ngươi đoán xem, Kiều Bách Vạn là bị ai hù chết?"

"Đúng, nếu đứng ngoài cửa là vong thê của hắn, thì chỉ dọa người, nhưng nếu là Mị Nhi, thì sẽ hù chết hắn." Ngũ gGa cũng gật đầu.

Triển Chiêu vô cùng tức giận, "Hay cho một tên Quách An a, ở nơi có quân hoàng thành giữ gìn trật tự, vậy mà lại còn có người tự mình cho bản thân có thể như quan phủ... Khó trách khi nhắc đến Mị Nhi thì Tiết An như người mất hồn. Còn có Lý Phiên, khi hắn nhìn thấy hồng hồ ly liền phản ứng lớn như vậy, hắn nói năm đó chưa từng vào rừng gặp quỷ hồ, ai tin a... Bọn họ đi vào làm gì? Tám phần là lúc hại chết Mị Nhi thì gặp được hồ ly! Cho nên khi du hồ nhìn thấy Mị Nhi nên bị dọa thành như vậy, nhìn thấy hồ ly thì có phản ứng lớn như vậy!"

Triển Chiêu phân tích xong cảm thấy hợp lý, lúc này mang Trần Hoa cùng hai vị phu tử kia về quy án, cùng nhau chạy về Khai Phong Phủ, chuẩn bị đem đám người có liên quan đến vụ án năm đó một lưới bắt gọn, cho dù hắn có là thân vương hay là cái gì, tên nào cũng đừng mong chạy thoát!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro