Chương 104: Hỏa Kỳ Lân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 104: Hỏa Kỳ Lân

Editor: Ken Le

Beta: Rosaline

Buổi trưa, có người từ quân hoàng thành đến bẩm báo với Âu Dương Thiếu Chinh, nói là trước cửa dịch quán bên kia có người gây sự đánh nhau.

Âu Dương nghe xong nhíu mày, ai lại chạy đến chỗ kia đánh nhau?

Nhưng phụ trách trật tự trong hoàng thành là chức trách của quân hoàng thành, Âu Dương Thiếu Chinh đương nhiên là muốn dẫn người đi xem, mấy ngày nay ngoại tộc tụ tập trong hoàng thành, là lúc tương đối nhạy cảm.

Dẫn theo một đội binh mã tới trước cửa dịch quán, chỉ thấy có rất nhiều người vây xem.

Âu Dương Thiếu Chinh đẩy đám người ra đi vào, thì thấy Phó thống lĩnh Quách An đã có mặt, nhưng vấn đề là...

Quách An hình như không phải đến để duy trì trật tự.

Âu Dương nhìn nhìn Phó Thủ Tào Lan.

Tào Lan buông tay —— Quách An mấy ngày nay luôn nói là bị bệnh muốn nghỉ dưỡng nên không đến quân doanh, hôm nay hắn mặc một thân thường phục, bên người có vài tùy tùng đi theo, đứng trước cửa dịch quán không biết đang làm.

Quách An hình như đang muốn cùng người của dịch quán xung đột, thì mấy tên tùy tùng liền lôi kéo hắn, sau khi nhìn thấy Âu Dương thì mặt càng biến sắc.

Âu Dương Thiếu Chinh nhìn nhìn đám người đứng đối diện Quách An... Là vài thủ vệ ngoại tộc, nhìn ra là người của dịch quán Tây Hạ.

"Đang làm gì đó?" Âu Dương hỏi hai bên.

Mấy người Tây Hạ đều chỉ vào Quách An, nói hắn muốn xông vào dịch quán.

Âu Dương nhíu mày nhìn Quách An một cái, tâm nói ngươi tốt xấu gì cũng là Phó thống lĩnh quân hoàng thành a, sao lại muốn xông vào dịch quán a?

Quách An nhìn thấy Âu Dương Thiếu Chinh thì xấu hổ.

Lúc này không khí cũng có chút vi diệu... Buổi sáng Âu Dương vừa từ chối thân vương cầu hôn, Quách Ái là muội muội của Quách An, gặp mặt như vậy nhất định là không được tự nhiên.

Quách An trừng mắt nhìn mấy người dịch quán một cái, xoay người bỏ đi.

Âu Dương để Tào Lan xua đám người vây xem đi, hỏi mấy thủ vệ Tây Hạ kia: "Chuyện này là sao?"

Mấy người Tây Hạ nhìn thấy Âu Dương Thiếu Chinh đều tương đối khách khí, nói dịch quán đang lo liệu tang sự của Lý Phiên, không được phúng viếng. Quách An đột nhiên chạy tới nói là bằng hữu của đặc sứ bọn ta, đặc sứ trước kia có mượn món đồ của hắn, hắn muốn tới lấy lại.

Âu Dương nhíu mày: "Cái gì vậy? Lý Phiên cùng Quách An có giao tình sao?"

"Chưa nghe nói qua, bọn ta theo đặc sứ đã lâu, đặc sứ cho tới bây giờ đều không qua lại với hắn, ai biết hắn có lừa đảo hay không." Mấy người đều rất bất mãn: "Bọn ta hỏi hắn là vật gì, có thể lấy cho hắn, nhưng hắn lại không chịu nói, vô cùng mãnh liệt."

Âu Dương nghĩ nghĩ, hỏi: "Ta đi vào nhìn một cái?"

Mấy thủ vệ nhìn nhau, nói đi vào hỏi một tiếng.

Âu Dương gật gật đầu.

Chỉ chốc lát sau, có cái quản sự đi ra, dẫn Âu Dương Thiếu Chinh đi vào.

Âu Dương Thiếu Chinh vào dịch quán của Tây Hạ, chỉ thấy Lý Vinh một thân y phục hàng ngày đi ra.

Trên mặt Lý Vinh có chút mệt mỏi, thấy Âu Dương đi vào liền hỏi: "Đây không phải là Quan tiên phong sao... Sao vậy? Tìm được hung thủ mưu hại chất nhi của ta rồi sao?"

Âu Dương nhìn hắn cười cười, không thấy ngoại vỗ vỗ vai hắn: "Bắt hung thủ thì ngươi đi hỏi Triển Chiêu a, lại nói, trong phòng chất nhi của ngươi có độc xà không? Ta đi vào không có gì nguy hiểm chứ?"

Nói nhảm thì Lý Vinh đương nhiên là không thắng được Âu Dương Thiếu Chinh, đành phải chỉ chỉ sân của Lý Phiên, tự mình mang Âu Dương đi vào.

Vừa đi Lý Vinh vừa hỏi: "Nghe nói, Quan tiên phong từ chối kết hôn với quận chúa?"

Âu Dương có chút oán giận: "Không nên lan truyền a, không tốt a."

"Khụ khụ." Lý Vinh nghiêm túc nói: "Tây Hạ của ta cũng có công chúa! Hơn nữa nhìn cũng được lắm!"

Âu Dương không nói gì khoát tay chặn lại: "Đừng nháo."

"Ai nháo với ngươi chứ!" Lý Vinh mở ra phòng của Lý Phiên, đi theo Âu Dương vào, cực lực đề cử mấy vị công chúa Tây Hạ cho hắn, còn nói lát nữa sẽ cho người đưa mấy bức họa đến Khai Phong Phủ.

Âu Dương cũng không biết có nghe không, đi kiểm tra quanh phòng Lý Phiên, mở hết các ngăn kéo ra.

Lý Vinh đi theo Âu Dương, luyên thuyên giới thiệu mấy vị công chúa nhà hắn, như đang đọc bài thuyết vậy.

"Chất nhi của ngươi có biết Quách An không?" Âu Dương đánh gãy Lý Vinh.

"Quách An?" Lý Vinh phản ứng đầu tiên —— là công chúa nào?

Âu Dương không biết nói gì: "Thế tử của Thân vương phủ a, vừa rồi trước cửa dịch quán có nói là bằng hữu của Lý Phiên."

"Ách..." Lý Vinh sờ sờ cằm: "Chắc là thật lâu trước kia có chút giao tình đi."

"Trước kia?" Âu Dương không hiểu: "Lý Phiên không phải mới đến Khai Phong không bao lâu sao?"

"Ai..." Lý Vinh thở dài, kéo ra cái ghế bên cạnh bàn ngồi xuống: "Lý Phiên khi còn nhỏ cũng thường đến đây, hoàng huynh ta vốn muốn cho hắn nhận thức những người trong này, kết giao bằng hữu... Nhưng sau đó hắn gây họa, bỏ chạy về. Sau đó thì tính tình có thay đổi lớn, cũng không ai quản hắn... Thật ra Lý Phiên khi còn nhỏ không phải cái dạng này, rõ ràng rất thông tuệ lại có tiền đồ a."

"Hắn gây họa gì?" Âu Dương tò mò.

"Cụ thể không rõ lắm, nghe nói là bị dọa." Lý Vinh lắc đầu: "Lúc ấy bị đưa trở về chừng mười sáu tuổi, sợ tới mức không nhẹ, cả người đều không bình thường, sau rất nhiều năm mới từ từ khôi phục lại."

"Mười sáu tuổi..." Âu Dương vừa tính tuổi, vừa tùy tay mở tủ treo quần áo...

Lục lục thì tìm được khối lụa màu đỏ.

Âu Dương mở ra, lấy ra một cái quần lụa mỏng màu đỏ của nữ nhân.

Theo váy bị kéo ra, trong tủ quần áo có vài kiện quần áo bị rớt ra, toàn bộ đều là quần áo của nữ nhân, đều là hồng y*.

*đồ đỏ

Âu Dương hỏi Lý Vinh" "Ngươi nói Lý Phiên tính tình thay đổi lớn, không lẽ là từ chất tử biến thành chất nữ chứ?"

Lý Vinh cũng buồn bực: "Kỳ quái... Hắn cũng chưa thành thân, dịch quán thì không có nữ nhân a..."

Kêu vài tên tùy tùng của Lý Phiên đến hỏi một chút, các tùy tùng bối rối nhìn nhau, một bộ muốn nói lại không dám.

"Rốt cuộc là đồ của ai?" Lý Vinh hỏi.

Cuối cùng có một tùy tùng mạnh dạng nói: "Có đôi khi vào buổi tối, bọn ta đi ngang qua cửa phòng đặc sứ, sẽ nhìn thấy một thân ảnh mặc hồng y đi qua đi lại trong phòng."

Lý Vinh nhíu mày: "A?"

"Nhưng bọn ta cho tới bây giờ chưa từng thấy có nữ tử ra vào."

"Hắn không lẽ là có giấu nữ nhân ở đâu chứ?"

"Cũng không phải..."

"Rốt cuộc là sao đây?" Lý Vinh thấy một đám người giấu giấu diếm diếm cũng có chút căm tức: "Nói cho rõ ràng!"

"Có đôi khi vào sáng sớm, bọn ta sẽ nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của đặc sứ." Vài tùy tùng kể chi tiết: "Chờ khi bọn ta vọt vào phòng, liền nhìn thấy đặc sứ đang xỉu trên giường, trên xà ngang trong phòng có treo bộ y phục màu đỏ, cách treo nhìn vào giống như thi thể của một nữ nhân hồng y vậy."

Lý Vinh nghe xong cũng choáng váng: "Cái gì?"

"Thật sự đặc biệt dọa người!" Mấy tên tùy tùng đều nói: "Ngay từ đầu bọn ta cũng tưởng là có chuyện ma quái gì đó, sau đó thì... Nghe nói đặc sứ thật ra có chút không bình thường."

Mấy người vừa nói vừa chỉ chỉ đầu.

"Nghe nói là khi còn nhỏ bị hoảng sợ quá độ." Mấy tên tùy tùng giải thích: "Cho nên bọn ta đều cảm thấy, có thể là do đặc sứ bị mộng du rồi tự mình treo lên, không chừng cái người mặc đồ nữ nhi đi tới đi lui cũng chính là đặc sứ. Chỗ này a, cả ba tầng trong lẫn ngoài đều có thủ vệ, còn nuôi chó, làm sao có người có thể vô thanh vô tức đi vào a."

Âu Dương Thiếu Chinh nghe xong khẽ nhíu mày —— nếu muốn vào, khinh công cỡ Triển Chiêu cũng không phải không có khả năng. Nhưng cao thủ lợi hại như vậy, lại đi kiếm tên ngốc Lý Phiên để pha trò sao?

Ngẩng đầu nhìn phía trên xà ngang, Âu Dương hỏi mấy tên tùy tùng: "Treo ở đó à?"

Tất cả mọi người gật đầu.

Âu Dương nhún người bay lên, đáp trên xà ngang nhìn nhìn, phát hiện bụi trên xà ngang có in lại mấy dấu giày.

Vươn tay đại khái đo đo, cảm giác dấu giày có chút nhỏ... Không lẽ là dấu giày của nữ nhi?

Âu Dương sờ cằm —— thật sự có người trong bóng tối chỉnh Lý Phiên sao?

Từ xà ngang nhìn xuống, Âu Dương cảm thấy sự tình có chút quỷ dị, thật sự là do người của Thân vương phủ làm trò quỷ sao? Hình như có liên quan đến tranh quyền đoạt lợi...

.........

Ra khỏi phòng Lý Phiên, Lý Vinh vẫn còn luyên thuyên giới thiệu mấy vị công chúa nhà mình với Âu Dương, Âu Dương Thiếu Chinh giao hắn cho đám người hầu của Tây Hạ, đi ra khỏi dịch quán.

Bên ngoài dịch quán, Trâu Lương không biết đã đến từ lúc nào, Hỏa Phượng cũng có mặt, đâng đùa với một con chó nhỏ trước cửa. Trâu Lương lâu lâu lại nhìn vào dịch quán, nhìn thấy Âu Dương đi ra liền ngoắc hắn.

Âu Dương hỏi hai bọn hắn sao lại đến đây.

Trâu Lương nói bọn Triển Chiêu đã trở lại, mang về vài phu tử của thư trai Trần thị.

Âu Dương không hiểu.

Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương cùng Âu Dương Thiếu Chinh đi về Khai Phong Phủ, hai bọn hắn vừa đi đường vừa kể lại sự tình cho Âu Dương.

Âu Dương nhíu mày: "Lý Phiên cũng từng học trong thư trai đó sao?"

"Đúng vậy." Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương đều gật đầu.

"Sự kiện kia xảy ra ở mười sáu năm trước?"

Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương tiếp tục gật đầu, vừa rồi Triển Chiêu nói rất rõ ràng.

"Nhưng vừa rồi ta nghe Lý Vinh nói, Lý Phiên bị dọa sợ là chuyện cách đây mười ba năm, nói cách khác, tức là ba năm sau mới có chuyện không may xảy ra."

Trâu Lương cùng Lâm Dạ Hỏa nhìn nhau một cái hỏi: "Xác định?"

Âu Dương gật gật đầu.

"Sau khi xảy ra án mạng, Lý Phiên không lập tức về Tây Hạ, mà là ở đây đợi ba năm, sau đó bị dọa sợ nên mới về Tây Hạ?" Trâu Lương nghĩ nghĩ, nghi hoặc: "Vậy thì có liên quan gì đến án tử năm đó trong thư trai kia?"

Lâm Dạ Hỏa lại bất mãn: "Tiểu tử này hại chết người còn yên tâm thoải mái ở lại lâu như vậy."

Âu Dương "Ha hả" hai tiếng: "Quách An cùng Lý Phiên đều là hoàng tộc, Tiết An cùng Từ An lại là quyền quý, hai tiểu hài nhi chết trong thư trai là người thường gia*, muốn Quách An vì hại chết hai người mà áy náy? Ta không tin. Ba tuổi thấy tương lai*, đám tiểu hài tử kia sở dĩ chưa chết, là bởi vì vẫn luôn có người làm chỗ dựa cho bọn họ, bọn họ nếu là người thường thì đã sớm phải đền mạng rồi. Cho nên ta nói, Mị nhi nếu thật sự không chết mà về báo thù, thì nên chỉnh chết bọn làm chỗ dựa là tốt nhất."

*gia đình bình thường.

*nghĩ là có thể thông qua tính cách lúc 3 tuổi mà đoán được tương lai của người ta.

Trâu Lương cùng Lâm Dạ Hỏa đều cảm thấy có lý.

"Ta đã cảm thấy kỳ quái, Thân vương phủ không có gì sao lại muốn kết thông gia với ta, không chừng họ căn bản không phải muốn mưu quyền, mà là muốn giữ mạng đi." Âu Dương vừa nói vừa xoa ngực, "Nguy hiểm a, cũng may lão tử không trúng mỹ nhân kế, không thôi sẽ oan uổng a, lão gia tử nhà ta một đời trong sạch, không cần làm thông gia với cặn bã."

Âu Dương Thiếu Chinh đi phía trước, vừa đi vừa thô tục ân cần thăm hỏi cả nhà Quách thân vương, phía sau, Trâu Lương thấp giọng hỏi Lâm Dạ Hỏa: "Có phát hiện gì khả nghi không?"

Lâm Dạ Hỏa lắc đầu: "Ta nhìn một đường, ngoại trừ hai chúng ta ra, không ai nhìn chằm chằm tên Hồng Mao kia."

Trâu Lương cũng không phát hiện, liền cân nhắc: "Nhưng Vương gia rõ ràng nói vận đào hoa kia luôn canh chừng hắn mười năm..."

Lâm Dạ Hỏa nghe xong thì cười: "Canh chừng mười năm không ai phát hiện? Vận đào hoa kia thật sự là một yêu tinh sao?"

Trâu Lương không hiểu nhìn Lâm Dạ Hỏa: "Có phải do nội lực của ngươi không đủ nên không phát hiện được không? Ngày mai đổi người khác xem... Ách."

Âu Dương Thiếu Chinh đang lẩm bẩm, chợt nghe huynh đệ kêu thảm thiết ở phía sau, nhìn lại thì thấy Lâm Dạ Hỏa nhéo tai Trâu Lương: "Ngươi muốn đổi ai a? Muốn chết sao!"

Âu Dương híp mắt lắc đầu: "Tú thí a tú*, có gì đặc biệt hơn người."

*Ý bạn Hỏa Kỳ Lân là "tú ân tú ái cái gì a"

Hỏa Kỳ Lân sải bước đi về hướng Khai Phong Phủ, tới cửa thì thấy Vương Triều Mã Hán mang theo rất nhiều nha dịch, còn cầm công văn của Khai Phong Phủ, bộ dáng giống đi bắt người.

Triển Chiêu cầm Cự Khuyết cước bộ nhẹ nhàng chạy khỏi nha môn, nhìn thấy Âu Dương Thiếu Chinh thì chào hắn.

Âu Dương hỏi hắn: "Bắt Quách An?"

"Ân." Triển Chiêu gật đầu.

"Một mình ngươi? Bạch Ngọc Đường đâu?" Âu Dương Thiếu Chinh mới vừa hỏi xong, Ngũ Gia liền từ trong nha môn chạy đến, vẫn một thân bạch y rất nhẹ nhàng khoan khoái, chắc là mới thay quần áo đi.

Âu Dương nghĩ nghĩ, nói: "Ta và các ngươi cùng đi đi."

Triển Chiêu cùng Ngũ Gia đều có chút buồn bực: "Ngươi cũng đi?"

Âu Dương gật đầu, Trâu Lương cùng Lâm Dạ Hỏa lúc này cũng đi tới cửa.

Âu Dương tựa hồ là có tính toán gì đó, cũng không nói cái gì, đi theo Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, còn để Tào Lan dẫn theo năm trăm quân hoàng thành đi theo.

Trâu Lương hình như đã biết trước, cũng không ngăn cản Âu Dương, mà là chạy đi tìm Triệu Phổ.

Lâm Dạ Hỏa nhìn trái nhìn phải, cảm thấy bắt người thú vị hơn, liền đi theo bọn Triển Chiêu.

.........

Chỉ chốc lát sau, trước cửa Thân vương phủ đã bị bọn nha dịch bao vây.

Thị vệ Thân vương phủ cũng không ít, một trăm tám mươi người chạy đến ngăn cản, quản gia chắn trước nói, Thân vương phu nhân là Hộ quốc phu nhân do chính Tiên Hoàng sắc phong, muốn vào Thân vương phủ thì lấy thánh chỉ lại đây.

Triển Chiêu lúc ra khỏi cửa, Thái sư cố ý chỉ cho hắn, nói hắn nên khách khí chút.

Cho nên Triển Chiêu vẫn đè cơn giận xuống, cầm công văn của Khai Phong Phủ, nói hắn ấn theo luật bắt hung thủ giết người Quách An về Khai Phong Phủ, người không liên quan thì tránh ra.

Bọn thị vệ của Vương phủ không cho vào, Triển Chiêu nói ai chống lại lệnh đều bắt lại.

Nha dịch cùng thị vệ nhân số tương đương nhau, song phương giằng co.

Triển Chiêu có chút không thoải mái, tâm nói Thân vương phủ ngay cả Khai Phong Phủ cũng không để vào mắt, khó trách năm đó nha môn ở Đại danh phủ căn bản không có biện pháp, đám người kia còn ỷ vào thế lực hại chết tiểu Vương Tân cùng Mị nhi, thật là buồn cười.

Bạch Ngọc Đường cùng Lâm Dạ Hỏa không phải người của nha môn, nên không tiện đứng phía trước, hai người đều đứng nhìn cách đó không xa.

Hỏa Phượng lắc đầu: "Ai nha, không chừng phải đánh nhau a."

Bạch Ngọc Đường lại cảm thấy Triển Chiêu nhẫn nại đã đến cực hạn, chắc muốn xông vào luôn rồi.

Quả nhiên, Triển Chiêu khoát tay đẩy ra hai thị vệ trước cửa, xông vào trong.

Lúc này, một vị lão phụ nhân chống quải trượng, trang dung đẹp đẽ quý giá thập phần khí phái đi ra, Thiếu thân vương Quách Lâm Hiến cùng Hình bộ thượng thư Quách Lâm Thịnh một trái một phải đỡ.

Vị này Triển Chiêu đương nhiên biết, đúng là phu nhân của cố thân vương Quách Mịch, hộ quốc phu nhân Thái phu nhân.

Lão phu nhân đừng nhìn lớn tuổi, khí thế vẫn không suy yếu, nhìn nhìn Triển Chiêu hỏi: "Triển đại nhân, vì sao lại mang người xông vào vương phủ của ta?"

Triển Chiêu đem công văn bắt phạm nhân giao cho quản gia vương phủ: "Bắt Quách An tội giết người."

Thái phu nhân tiếp nhận công văn quản gia đưa qua nhìn thoáng qua, mỉm cười, đưa tay xé.

Theo hành động của lão thái thái, đám người đều hít mạnh vào —— công văn của Khai Phong Phủ thế nhưng bị xé.

Ánh mắt Triển Chiêu cũng lạnh xuống, tâm nói —— được a, không coi luật pháp ra gì, quả thực thượng bất chính hạ tắc loạn.

"Triển đại nhân." Thái phu nhân không nhanh không chậm nói: "Tôn nhi của ta không có giết người, giết người chính là hai người cùng trường với hắn là Tiết An cùng Lý Phiên, phu tử trong thư trai Trần thị đã che giấu chân tướng. Tôn nhi của ta bất quá là cảm kích nên không báo, không thể trách hắn, năm đó tuổi quá nhỏ nên bị dọa sợ, tôn nhi của ta có tội gì?"

Xa xa, Lâm Dạ Hỏa nhịn không được tán thưởng —— mấy lời này cũng có thể nói cho ra...

Bạch Ngọc Đường lại xác định một chút —— nhìn bóng dáng, Triển Chiêu hẳn là vô cùng tức giận.

Nhưng lão thái thái đã một phen tuổi, nàng không đồng ý Triển Chiêu cũng không thể đánh nàng, đây là ỷ mình lớn tuổi mà càn quấy.

Triển Chiêu cảm thấy tức nghẹn —— Miêu nổi giận!

Đang muốn nói lại, thì đã có người từ bên cạnh đi lên, đứng trước mặt hắn.

Cái đầu đỏ rực như ngọn lửa dưới ánh mặt trời kia, còn ai ngoài Âu Dương Thiếu Chinh.

.........

Trong hoàng cung, Triệu Trinh đang chơi cờ với Bát vương gia, Nam Cung Kỷ chạy vào thấp giọng bẩm báo vài câu, sau đó đưa tờ giấy cho hắn.

Triệu Trinh mở ra đọc, đúng là tội trạng của viện trưởng Trần Hoa của thư trai Trần thị.

Triệu Trinh nhìn xong gật gật đầu, "Sách" một tiếng: "Ái khanh nhìn này, trâu bò cỡ nào a! Giết người cướp của đều được huấn luyện từ nhỏ, còn chưa đủ lông đủ cánh mà đã phạm nhiều tội như vậy! So với trẫm năm đó còn có tiền đồ hơn a, trẫm dầu gì mười bốn tuổi đăng cơ mới dám giết người."

Bát vương gia tiếp nhận tờ giấy mà Triệu Trinh đưa hắn đọc, nhíu mày bỏ tờ giấy xuống, Vương gia lắc đầu cảm thấy bực mình, đây là chuyện gì a...

"Sau đó đâu?" Triệu Trinh hỏi Nam Cung Kỷ: "Bao khanh gia để Triển Chiêu đến Thân vương phủ bắt người sao?"

Nam Cung gật gật đầu: "Bao đại nhân vốn muốn đem thượng phương bảo kiếm đưa cho Triển Chiêu, nói Quách An nếu chống lại liền trực tiếp chém chết, bất quá bị Thái sư ngăn cản."

Triệu Trinh ôm cánh tay gật đầu: "Chém rất tốt a, bắt lại làm gì? Đại lao của Khai Phong Phủ không đủ chỗ sao? Văn võ bá quan của Trẫm đều đang ăn cơm trong đại lao của Khai Phong Phủ a, về sau rõ ràng để Khai Phong Phủ phát bổng lộc cũng tốt lắm! Nếu không thì đơn giản để Tiểu Tứ Tử tính một chút, trong triều của Trẫm còn bao nhiêu hỗn đản tội ác tày trời, tất cả đều kéo ra ngoài trảm hết, cũng đỡ mệt cho Triển Chiêu cứ cách vài ngày lại bắt một người, trẫm một năm không có ngày nào yên ổn không nói, nhưng cũng không thể chậm trễ hắn đi cùng Bạch Ngọc Đường dạo phố ăn cơm nói chuyện yêu đương có phải không. Đau dài không bằng đau ngắn a, cho trẫm thống khoái có được không? Cái gì mà văn võ bá quan a? Buông tha! Cũng không quan trọng! Toàn bộ đều chém đầu!"

Nam Cung Kỷ cùng Bát vương gia đồng tình nhìn hoàng đế Đại Tống bị tức đến nói hưu nói vượn.

Triệu Trinh lấy ra bình gỗ đập xuống bàn, nói muốn viết thánh chỉ để văn võ bá quan đều đến Khai Phong Phủ tự thú, có tội hay không có tội trước tiên cứ lĩnh bốn mươi trượng lại nói! Bằng không trẫm cũng đi đi... Trẫm thật sự muốn biết cơm đại lao của Khai Phong Phủ ăn có ngon không, mà văn võ bá quan cùng hoàng thân quốc thích của hắn đều muốn vào đại lao ngồi, là đang tính toán cái gì chứ? Chẳng lẽ do Khai Phong Phủ có suất ca cùng nhiều thức ăn tốt sao?

Triệu Trinh đang đập bàn, Qua Thanh chạy vào từ ngoài viện, nói với Nam Cung Kỷ vài câu lại chạy ra ngoài.

Nam Cung nhíu mày, thấp giọng nới với Triệu Trinh, có vài vị triều thần nói muốn diện thánh.

Triệu Trinh nhếch miệng: "Gặp Trẫm làm gì? Muốn tự thú thì đến Khai Phong Phủ đi!"

Nam Cung không nói gì.

Bát vương gia thở dài: "Tám phần là tới cầu tình thay thân vương đi..."

"Cầu cái gì tình?" Triệu Trinh nghiến răng ken két: "Trẫm nếu bao che cho bọn họ thì sau này sao có thể đến Khai Phong Phủ nữa, Bao Chửng hắn cũng không phải không dám đánh trẫm."

Triệu Trinh nói còn chưa xong, tiểu Qua Thanh lại chạy vào, vừa định nói nhỏ với Nam Cung, Triệu Trinh đã đến trước mặt hắn, chỉ chỉ lỗ tai của mình: "Đến! Nói ở đây đi!"

Qua Thanh hồi bẩm: "Hoàng Thượng, đại thần của tam ti lục bộ đều đến đây, đang tụ tập trước cửa cung nói muốn diện thánh, còn có mấy nhà thân vương cùng tước gia khác."

"A, đến để làm gì? Mừng sanh thần cho Trẫm sao?" Triệu Trinh khó chịu: "Còn chưa đến ngày đâu!"

Tiểu Qua Thanh nhỏ giọng nói thầm một câu: "Nói nản lòng thoái chí, muốn từ quan..."

Triệu Trinh híp mắt: "Há! Ý là Trẫm không ủng hộ bọn họ liền tập thể từ quan sao?"

Nam Cung lắc đầu với Qua Thanh.

Qua Thanh nhìn nhìn Nam Cung, lại than thở một câu: "Nói Khai Phong Phủ tính nợ cũ, trong triều người người cảm thấy bất an..."

Nam Cung bất đắc dĩ nhìn Qua Thanh.

Qua Thanh bĩu môi đứng một bên, không nói gì nữa.

Bát vương gia uống ngụm trà: "Hoàng Thượng, Triển Chiêu trực tiếp dẫn người đến Thân vương phủ bắt người... Khả năng sẽ khiến rất nhiều triều thần bất mãn."

Triệu Trinh đột nhiên nở nụ cười hỏi: "Cho nên?"

Bát vương gia cùng Nam Cung đều nhìn Triệu Trinh.

"Bất mãn thì thế nào?" Triệu Trinh vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Muốn tạo phản?"

Bát vương gia cùng Nam Cung Kỷ ngược lại không đáp được gì.

Triệu Trinh gọi lại tiểu Qua Thanh đang chuẩn bị chạy đi hỏi: "Nghe nói nội lực của ngươi không tồi?"

Qua Thanh ưỡn ngực —— nội lực phái Thiên Sơn a!

Triệu Trinh nở nụ cười: "Qua Nguyên là gia gia của ngươi đi?"

Qua Thanh lại ưỡn ngực —— đúng a!

"Gia gia của ngươi chính là anh hùng, tám tuổi đã giúp U Liên trên chiến trường, cả đời chinh chiến sa trường, vô cùng dũng mãnh cũng rất nhân tình." Triệu Trinh chậm rì rì nói.

Cả mặt Qua Thanh đều như mơ —— Đúng a đúng a!

"Ngươi nếu phạm sai lầm, cha ngươi sẽ đánh ngươi sao?"

Qua Thanh gật đầu —— đương nhiên a.

"Cha ngươi phạm sai lầm, gia gia của ngươi sẽ đánh hắn đúng không sao?"

Qua Thanh nhe răng —— đã đánh gãy vài cái!

Triệu Trinh gật gật đầu: "Ngươi bây giờ đến cửa cung, nói tên gia gia của ngươi ra, rồi để bọn họ biết gia đình đứng đắn dạy dỗ hài nhi nhà họ ra sao, sau đó truyền khẩu dụ của trẫm."

Triệu Trinh một chữ dừng lại nói một câu, sau đó vung tay lên, Qua Thanh bỏ chạy ra ngoài.

Bát vương gia cùng Nam Cung sửng sốt một lát, đều hành lễ với Triệu Trinh: "Hoàng Thượng thánh minh."

Triệu Trinh tiếp tục bĩu môi: "Con bà nó, đều do Triển Chiêu sai!"

Nam Cung cùng Bát vương gia đều gật đầu —— đúng vậy đúng vậy! Đều do Triển Chiêu.

.........

Triển Chiêu nhu nhu cái mũi, nhìn Hỏa Kỳ Lân đang chắn trước người mình —— có dự cảm sẽ bị đoạt nổi bật, mặt khác, lỗ tai bên trái thật ngứa a...

Đồng thời, Bạch Ngọc Đường cùng Lâm Dạ Hỏa đều quay đầu lại nhìn hai người phía sau, Triệu Phổ cùng Công Tôn cũng đã đến.

Mọi người vừa rồi cũng nghe được lời nói của Thái phu nhân, Công Tôn nóng tính cũng muốn bùng nổ, cảm thấy cũng quá không biết xấu hổ rồi!

Lâm Dạ Hỏa lại là cảm thấy kỳ quái, hỏi Triệu Phổ: "Huynh đệ ngươi định làm gì đó?"

Triệu Phổ nhìn nhìn bóng dáng Âu Dương Thiếu Chinh, thản nhiên cười: "Quốc có quốc pháp gia có gia quy, người giang hồ có quy củ của người giang hồ, bọn ta cũng có của bọn ta..."

Lâm Dạ Hỏa cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, Công Tôn cũng nhìn Triệu Phổ —— bọn ta?

.........

Giật mình nhất chính là Thái phu nhân cùng Quách Lâm Hiến, người của Thân vương phủ đều nhìn Âu Dương Thiếu Chinh giống như là chuẩn bị can thiệp thay Khai Phong Phủ, cảm thấy hắn xen vào việc của người khác.

Lúc trước Âu Dương từ chối hôn sự, hơn nữa thân phận của Quách An còn là Phó thống lĩnh quân hoàng thành, còn có truyền thuyết về quỷ hồ... Thời điểm này, hắn không phải nên tận lực ở ẩn sao? Lúc này đi ra, Âu Dương Thiếu Chinh muốn làm đi? Không sợ miệng lưỡi thế gia sao? Không lẽ bị ngốc sao?

Âu Dương đứng trước cửa Thân vương phủ, nhìn nhìn Thái phu nhân cùng mọi người, cũng không nói chuyện, chỉ ngẩng đầu nhìn chằm chằm gia huy của Thân vương phủ.

Thật lâu sau mới mở miệng: "Cha ta cùng Quách thân vương quen biết đã lâu."

Tất cả mọi người nhìn Âu Dương.

"Ta khi còn bé thường nghe cha ta nói, Quách Mịch là một anh hùng, từ một nông dân trồng bông nơi hoang vu, rồi làm đến hộ quốc tướng quân, cuối cùng vì nước hy sinh thân mình. Biên quan có bao nhiêu tướng sĩ, từ nhỏ đã được nghe truyền thuyết của ông mà lớn lên, mỗi khi nhớ tới tên của ông, sẽ vô cùng xúc động."

Thái phu nhân sửng sốt.

Hai người Quách Lâm Hiến cùng Quách Lâm Thịnh cũng không hiểu, cảm thấy trên mặt có chút nóng, chỉ cúi đầu.

"Ta sở dĩ cự tuyệt cửa hôn sự này, là vì tôn trọng, không thể thành hôn vì lợi ích, đó là bất kính với Quách tiểu thư. Con của Quách gia đều là trung liệt, các ngươi đứng dưới gia huy, làm ra loại chuyện này, không biết sẽ dọa đến Quách Mịch sao?" Hỏa Kỳ Lân thanh âm băng lãnh vang dội lại rõ ràng: "Quách An là người của quân hoàng thành, là bộ hạ của ta, Triệu gia quân của ta quân kỷ nghiêm khắc, quan tướng phạm tội, tội càng thêm nặng. Lão tử gia nhập quân ngũ là để bảo vệ quốc gia chứ không phải để chơi với các ngươi, nam tử hán đại trượng phu, sai thì quỳ xuống nhận sai, đừng để ông ngươi mất mặt... Quách An! Ngươi ra đây cho ta! Hôm nay, cho dù là ai cũng không thể cứu được ngươi, cho dù có san bằng cả Thân vương phủ, ta cũng phải xử lý ngươi theo quân pháp!"

Nói xong, Hỏa Kỳ Lân khoát tay, phía sau hơn năm trăm quân hoàng thành rút ra binh khí đứng trước đám nha dịch của Khai Phong Phủ, gạt hết mấy người khác ra.

Triển Chiêu đơn giản đối bọn nha dịch khoát tay, toàn bộ lui ra phía sau, giao cho quân hoàng thành. Bản thân hắn lại là chạy đến bên cạnh Bạch Ngọc Đường, đưa tay xoa ngực —— Miêu thật hả giận!

Công Tôn cũng ngẩng đầu nhìn nhìn Triệu Phổ.

Cửu vương gia mỉm cười —— đây là quy củ...

Đang cười, dư quang Triệu Phổ quét qua đám người, thì nhìn thấy một nữ tử... Nàng bị che khuất, mặc đồ cũng rất điệu thấp, Triệu Phổ chú ý tới nàng, là vì mơ hồ nhìn thấy khuyên tai trên tai nàng.

Hai viên trân châu làm thành khuyên tai, giống y như cái bọn Bạch Ngọc Đường tìm thấy.

Triệu Phổ nhíu mày nhìn kỹ, vừa vặn, người đứng bên cạnh nữ tử đó lui về phía sau một bước...

Tuy rằng chỉ nhìn thoáng qua, Triệu Phổ cũng có thể thấy góc nghiêng của khuôn mặt, cảm thấy cô nương này không giống người qua đường ... Rất nhiều người qua đường đều đang xem náo nhiệt, nhưng cô bé kia chỉ nhìn Âu Dương Thiếu Chinh, ánh mắt cũng ửng đỏ, còn vươn tay lau nước mắt...

Chờ khi Triệu Phổ muốn nhìn kỹ, người qua đường đã chặn lại tầm mắt hắn, hắn nhanh chóng lui về phía sau một bước, nhưng cô bé kia đã không thấy đâu.

Triệu Phổ hỏi bọn Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường Lâm Dạ Hỏa: "Nhìn thấy không?"

"Ai?"

Lực chú ý của những người khác đều đặt trên người Âu Dương Thiếu Chinh.

Triệu Phổ cũng nói không xác định lắm, nhưng Cửu vương gia khẳng định mình không hoa mắt —— cô nương kia sao lại đến đây? Động tác xuất quỷ nhập thần như vậy...

Triệu Phổ đang tìm thì có người chọt hắn.

Quay đầu lại, thì thấy Trâu Lương cùng Long Kiều Quảng ở phía sau hắn, hai người nháy mắt mấy cái —— phát hiện vận đào hoa rồi?

Triệu Phổ gật đầu, chỉ vào đám người: "Ta hình như cũng thấy!"

Long Kiều Quảng cùng Trâu Lương đồng thời xua tay, tỏ vẻ không quan trọng! Sau đó đều vươn ra một ngón tay, ý bảo —— chỉ có một vấn đề!

Triệu Phổ có chút không biết nói gì mà nhìn động tác giống nhau của hai huynh đệ.

Long Kiều Quảng cùng Trâu Lương trăm miệng một lời hỏi: "Nam hay nữ?"

"Ách..." Cửu vương gia nghĩ nghĩ, xác định một cái: "Nữ!"

Hai người yên lặng nhìn nhau một cái, đồng thời nghiêng đầu: "Vậy, nguy hiểm..."

Triệu Phổ không nói gì nhìn trời: "Không biết!"

Hai huynh đệ mếu máo —— Vậy nguy hiểm kia là gì? Hỏi giúp Hồng Mao a!

Công Tôn yên lặng quay đầu lại nhìn ba huynh đệ một cái —— Âu Dương Thiếu Chinh khó được nổi bật một hồi, ba người các ngươi nghiêm túc một chút được không?

.........

Trước cửa cung, nhóm triều thần tới cầu tình nhìn tiểu Qua Thanh chạy đến tự giới thiệu, đều có chút không hiểu.

"Truyền khẩu dụ của Hoàng thượng..." Qua Thanh nói xong gia môn, hít sâu một hơi, dùng nội lực thuần khiết của phái Thiên Sơn cao giọng nói: "Đều lăn đi hết cho Trẫm!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro