Chương 105 Ngoài ý muốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 105 Ngoài ý muốn

Editor: Ken Le

Beta: Rosaline


Cửa Thân vương phủ, Âu Dương Thiếu Chinh mang binh đến muốn bắt Quách An.

Có đôi khi, ác nhân cần có ác nhân trị.

Triển Chiêu mang công văn đến vương phủ bắt người, Thái phu nhân liền dám xé công văn của Khai Phong Phủ trước mặt bao người, dựa vào cái gì? Thứ nhất, chính là dựa vào thân phận vương tộc, thứ hai Triển Chiêu là hiệp khách, không thể cãi nhau với lão thái bà. Không giống với Âu Dương Thiếu Chinh, luận thân phận cùng địa vị của Hỏa Kỳ Lân thì không cần sợ Thân vương phủ, luận tình cảm thì không cần nói tới, Triển Chiêu như thế nào cũng không thể rút kiếm vừa chém vừa giết đi vào Thân vương phủ, Âu Dương Thiếu Chinh lại không giống.

Hỏa Kỳ Lân nếu đã mở miệng, hôm nay cho dù có san bằng Thân vương phủ cũng sẽ bắt Quách An về quy án, có câu quân lệnh như núi, trừ phi là cấp bậc cao hơn hắn đến mở miệng, bằng không ai cũng không ngăn được.

Mà cấp bậc cao hơn Âu Dương Thiếu Chinh chỉ có hai người, là nguyên soái cùng phó soái, phó soái đang ở biên quan, nguyên soái thì đang xem náo nhiệt trong đám người.

Trừ phi...

Hiện tại thứ duy nhất có thể giải vây cho Thân vương phủ, chính là thánh chỉ từ trong cung... Nhưng mà...

Thái phu nhân không biết, nhóm thần tử kia đến trước cửa hoàng cung nhưng còn chưa được vào, nên chưa kịp chạy đến trước mặt hoàng thượng khóc lóc kể lể, đã bị tiếng "Hét~~" nội lực của tiểu Qua Thanh dọa chạy. Trên đường trở về, các đại thần vừa ù tai vừa nghĩ lại mà sợ, đều cảm thấy nước cờ này đã đi ngược với thánh ý...

Mà cục diện trước cửa Thân vương phủ bế tắc, cuối cùng Quách An đi ra tự thú mà chấm dứt.

Sau khi nghe Âu Dương Thiếu Chinh nói xong, không bao lâu sau Quách An đã tự mình đi ra.

Vị thế tử thân vương này khá tiều tụy, tựa hồ là bị đả kích không nhỏ, nghiêng ngả lảo đảo đi tới cửa, quỳ xuống trước gia huy ở cửa, nói hắn nhận tội, lúc trẻ đã từng hại chết Vương Tân cùng Mị Nhi, hắn nguyện đền tội, nhưng bà hắn cùng cha mẹ thật ra không liên quan đến chuyện năm đó, là lão quản gia uy hiếp đám phu tử của thư trai, lão quản gia cũng đã chết rồi.

Triển Chiêu hỏi hắn: "Mị Nhi cũng do ngươi giết?"

Tâm Quách An như tro tàn, hắn cũng không giấu diếm, nói Mị Nhi năm đó tìm được cành bông cùng khuyên tai nên biết được hắn cùng Vương Tân tranh chấp trong hoa viên, lúc nàng chất vấn, Lý Phiên lặng lẽ đánh thuốc mê nàng từ phía sau, cuối cùng hắn, Lý Phiên, Tiết An cùng Từ An đem Mị Nhi bỏ trong sơn cốc...

Quách An trước cửa Thân vương phủ cùng trước mắt bao nhiêu người, nói ra hết chuyện năm đó đã sát hại hai thiếu niên vô tội như thế nào, dân chúng vây xem không ít, trong lúc nhất thời đám người ồ lên. Lúc đầu cũng có nhiều người không hiểu vì sao Khai Phong Phủ cùng quân hoàng thành lại bao vây Thân vương phủ, dù sao thì ai cũng kính trọng Thân vương, ai mà ngờ thế tử thân vương lại giết chết hai mạng người a.

Hơn nữa vừa rồi Thái phu nhân còn xé công văn của Khai Phong Phủ, liền khiến mấy người vây xem bất mãn.

Cũng không biết là người nào bắt đầu ném trứng vào đám người Thân vương phủ, bộp một tiếng vừa lúc trúng đầu Thiếu thân vương Quách Lâm Hiến, làm cả mặt hắn toàn là trứng. Có một số việc chỉ sợ vừa bắt đầu thì sẽ sôi trào, trứng, đá, cải trắng cùng rau liền bị ném ra, trước cửa Thân vương phủ đại loạn.

Quách Lâm Hiến cùng Quách Lâm Thịnh nhanh chóng chắn trước người nương hắn, Quách An đang quỳ gối cũng thành bia ngắm.

Quân hoàng thành cùng bọn nha dịch nhanh chóng ngăn lại đám người đang phẫn nộ, Triển Chiêu lệnh cho Vương Triều Mã Hán bắt Quách An lại.

Người Quách gia muốn mang Thái phu nhân vào trong tránh né một chút, nhưng phu nhân sắc mặt xanh mét, nhìn thấy Quách An bị đội gông xiềng mang đi, lại nhìn thoáng qua đám người Khai Phong Phủ đứng trước cửa, cuối cùng lại nhìn chằm chằm vào Âu Dương Thiếu Chinh.

Mà Âu Dương Thiếu Chinh lúc này đang ngẳng đầu nhìn gia huy của Thân vương phủ. Gia huy tượng trưng cho tướng quân trồng bông cả đời truyền kỳ, bây giờ lại dính trứng cùng bùn đất, vô cùng chói mắt.

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu nhìn thấy Quách An vừa bị chửi bậy vừa bị mang đi, đồng thời nghĩ tới bốn chữ "Thân bại danh liệt", danh dự của Thân vương phủ coi như mất sạch, khó mà xây dựng lại.

Long Kiều Quảng thấp giọng nói với Trâu Lương cùng Triệu Phổ: "Lão Quách gia xem như xong rồi."

Triệu Phổ cũng nhíu mày, nhìn thoáng qua Âu Dương Thiếu Chinh còn đang đứng đó, Cửu Vương gia đi lên túm hắn một phen.

Âu Dương quay đầu lại nhìn Triệu Phổ.

Triệu Phổ ý bảo hắn dẫn người về.

Âu Dương liền cùng bọn Triển Chiêu rời đi, quân hoàng thành cũng rút lui.

Triệu Phổ đứng ở nơi vừa rồi Âu Dương Thiếu Chinh đứng, ngẩng đầu lên nhìn, Thái phu nhân mặt xám như tro tàn đứng đối diện.

Long Kiều Quảng cùng Trâu Lương đều ở phía sau nhìn Triệu Phổ.

Cửu Vương gia nhìn thoáng qua người Quách gia, cuối cùng nói với Thái phu nhân: "Dưỡng mà không giáo*, đây là hậu quả."

*nuôi mà không dạy

Quả nhiên, Thái phu nhân bị câu đó chọc giận: "Cửu Vương gia là đang dạy lão đây cách làm người sao?"

Triệu Phổ nghe nói như thế thì cười lắc đầu: "Ta dạy bà cách làm nương a."

Một câu này làm lão thái thái thiếu chút nữa thở không xong.

Triệu Phổ nhìn nhìn xung quanh, còn nói một câu: "Quách gia ngươi có ngày này, hẳn là không chỉ do một mình Quách An đi."

Nói xong, Cửu Vương gia lắc đầu rời đi.

Kỳ thật Triệu Phổ nói hai câu này cũng không phải bỏ đá xuống giếng, mà là có chút dụng ý. Thứ nhất, Âu Dương Thiếu Chinh cùng Thân vương phủ coi như đã kết thù, dù sao cũng là huynh đệ nhà mình, cùng Triệu Phổ lớn lên, thay vì để Âu Dương đắc tội người khác, không bằng hắn tự mình nhận đi.

Thứ hai, việc này hình như cũng không đơn giản, cứ đà này Quách gia sẽ bị tận diệt, sự tình rõ ràng không đơn giản là do Mị Nhi báo thù như vậy, có phải do Quách gia cũng đắc tội với người khác nên mới dẫn tới tai ương ngập đầu?

Cửu Vương gia đang nhắc nhở bọn họ trở về suy nghĩ một chút, cũng không biết đám người này bị tức đến hồ đồ, không còn tỉnh táo để suy nghĩ nữa.

Triệu Phổ đang đi, bỗng nhiên cảm giác được một trận "Vụt" ở phía sau.

Cửu Vương gia vừa quay đầu lại, chỉ thấy trước mắt bay đến một mẩu giấy...

Triệu Phổ bắt được mảnh giấy kia, Tử Ảnh cùng Giả Ảnh cũng đáp xuống.

Trên nóc nhà, Hôi Ảnh vẻ mặt mông lung lắc đầu với mọi người.

Triệu Phổ hỏi Giả Ảnh cùng Tử Ảnh: "Vừa rồi có người sao?"

Hai người nhìn nhau rồi trả lời: "Có cảm thấy hơi thở, nhưng không thấy được người..."

"Ngay cả ta cũng không nhìn thấy?" Triệu Phổ nhíu mày: "Tà môn... Vừa rồi là Triển Chiêu bay qua đi?"

"Cảm giác không giống nhau." Hai ảnh vệ đều lắc đầu.

"Triển Chiêu cũng sẽ có bóng dáng đi." Tử Ảnh gãi đầu: "Sao ngay cả Hôi Ảnh trên nóc nhà cũng không nhìn thấy, cứ vậy mà biến mất!"

Tất cả mọi người nhìn tờ giấy trong tay Triệu Phổ.

Mở ra tờ giấy, chỉ thấy có một hàng chữ nhỏ, chữ viết thanh tú —— Mị Nhi đã chết nhiều năm.

Triệu Phổ sau khi đọc xong sắc mặt càng nghiêm túc vài phần —— quả nhiên không đơn giản như vậy.

Vẻ mặt Tử Ảnh cùng Giả Ảnh cũng nghi hoặc.

Cầm tờ giấy, Triệu Phổ ngẩng đầu nhìn bốn phía, cuối cùng nói: "Ngươi... Vận đào hoa a, nếu có cần gì, thì tìm bọn họ truyền lời là được!"

Vừa nói vừa chỉ vào nhóm ảnh vệ của hắn.

Tử Ảnh cùng Giả Ảnh còn có Hôi Ảnh trên nóc nhà đều há hốc mồm —— vận đào hoa?

Triệu Phổ thu tờ giấy bước đi.

.........

Trong hoàng cung, tiểu Qua Thanh sau khi chạy ra truyền khẩu dụ xong, lại về nhà ăn cơm trưa, lúc hồi cung thì nghe chút chuyện bát quái.

Chuyện tốt không truyền xa chuyện xấu lại truyền ngàn dặm, cả hoàng thành Khai Phong đều nhốn nháo, đem chuyện nhà Quách gia truyền bá vô cùng kì diệu. Nói tóm lại là nói Quách An ỷ thế hiếp người, ỷ vào bản thân là hoàng tộc, hại chết hai thiếu niên vô tội, còn dựa vào quyền thế làm chuyện này lắng xuống, yên ổn thoải mái sống đến bây giờ. Hiện giờ sự tình bại lộ, Triển đại nhân đi bắt người, Thân vương phu nhân thế nhưng xé công văn của Khai Phong Phủ, thật sự buồn cười a! Quyền quý a, cũng không biết đã làm bao nhiêu chuyện xấu, đây là góc tối a...

Qua Thanh vừa trở lại cung, đã bị Triệu Trinh gọi lại.

Triệu Trinh vừa cùng Bát Vương gia ăn cơm xong, đang ở hoa viên tản bộ, hỏi Qua Thanh trên đường truyền cái gì.

Qua Thanh nói ra, Triệu Trinh cũng ngoài ý muốn: "Động tĩnh lớn như vậy a?"

Bát Vương gia cũng hỏi: "Thật sự có người ném trứng thối vào Thân vương phu nhân sao?"

Qua Thanh gật đầu: "Nghe nói ngay cả gia huy cũng bị dính đồ ăn."

Bát Vương gia thở dài: "Thật là... Ai, con cháu đời sau có vấn đề gì a, thanh danh một đời của Quách tướng quân bị hủy chỉ trong chốc lát, thật khiến người đau lòng a."

Triệu Trinh vuốt cằm, ở trong sân đi qua đi lại, giống như đang suy nghĩ gì đó.

Sau khi đi hai vòng, Triệu Trinh đột nhiên nói với Nam Cung: "Trẫm muốn xuất cung."

Nam Cung có chút khó xử nhìn Triệu Trinh —— lại đến Khai Phong Phủ? Không phải mới qua sao?

Triệu Trinh bị hắn chọc cười: "Ai đến Khai Phong Phủ, Trẫm muốn đến Thái sư phủ thăm nhạc phụ không được sao?"

Nam Cung cũng không có cách, đành phải đi chuẩn bị.

Sau đó, Thái sư mang theo Bàng Dục cùng vài vị phu nhân đứng chờ ở cửa Thái sư phủ, không lâu sau, xe ngựa trong cung đã tới, xuống xe ngựa không chỉ có Triệu Trinh, còn có Bàng phi cùng Hương Hương.

Triệu Trinh mấy ngày nay cân nhắc đến cân nhắc đi, làm sao để làm vợ vui vẻ? Cuối cùng cảm thấy để nàng về nhà mẹ đẻ ở hai ngày, chắc sẽ khiến nàng vui vẻ.

Không chỉ Bàng phi vui vẻ, trên dưới Thái sư phủ cũng vui vẻ.

Vài vị phu nhân cùng Bàng Dục mang Bàng phi cùng Hương Hương ra phía sau dàn xếp, Thái sư cùng Triệu Trinh cùng Bát Vương gia đến thư phòng ở tiền viện uống trà.

Thái sư cũng vui vẻ, khuê nữ từ khi vào cung đến giờ cũng đã nhiều năm, rốt cuộc cũng ra được vài ngày, Hoàng thượng cũng thật có tâm.

Nhưng Thái sư cao hứng thì cao hứng, trong lòng lại hơi nghi hoặc.

Đợi khi vào thư phòng ngồi xuống, Triệu Trinh bảo Nam Cung đóng cửa.

Nam Cung ra ngoài đóng cửa phòng lại, canh giữ bên ngoài.

Thái sư cùng Bát Vương gia nhìn nhau, đều nhìn Triệu Trinh.

Triệu Trinh nhìn nhìn hai người, mỉm cười: "Trẫm có một ý tưởng!"

Thái sư cùng Bát Vương gia đều nhướn người về phía Triệu Trinh —— ý tưởng gì?

"Lần này, Trẫm có thể phá án trước đám người của Khai Phong Phủ!" Triệu Trinh cười tràn đầy đắc ý: "Rốt cuộc có thể khoe khoang a! Ha ha ha..."

Thái sư cùng Bát Vương gia đều nhìn Triệu Trinh tâm tình đang rất tốt, cũng không biết là có đáng tin hay không.

"Hoàng Thượng..." Thái sư nhịn không được hỏi: "Lão hủ ngu dốt, kia... Hung thủ là người phương nào?"

"Trẫm còn chưa biết." Triệu Trinh cười tủm tỉm lắc đầu.

Thái sư yên lặng nhìn nhìn Bát Vương gia, ý là —— Hoàng thượng trước khi tới đây có uống rượu không?

Bát Vương gia cũng không hiểu, Hoàng thượng giống như bị Khai Phong Phủ khơi dậy dục vọng thắng bại kì quái nào đó.

"Nhưng Trẫm biết làm cách nào để dụ hung thủ ra!" Triệu Trinh tự tin vỗ ngực: "Trẫm chuẩn bị trong buổi thiết yến sinh thần, làm một cảnh đặc biệt trước mặt văn võ bá quan cùng người của Khai Phong Phủ, đem hung thủ chân chính phía sau màn tóm gọn. Tưởng tượng bộ dáng bọn Bao khanh trợn mắt há mồm mà nói, ha ha ha... Sinh thần của Trẫm! Chính là ngày Trẫm hãnh diện nhất!"

Vẻ mặt Bát Vương gia lo lắng nhìn Triệu Trinh, Thái sư thì kính trà Hoàng thượng: "Ngô hoàng thánh minh! Ngày Bao Chửng cúi đầu, cũng là ngày lão phu hãnh diện!"

Dứt lời, hai người cầm chén trà uống một hơi cạn sạch, sau đó cười ha ha.

Bát Vương gia bất đắc dĩ nhìn hai người lắc đầu —— có dự cảm không tốt lắm...

.........

Hậu viện Thái sư phủ càng thêm náo nhiệt, Hương Hương cùng một đám bà ngoại lớn nhỏ ở trong sân hồ nháo, Bàng phi cùng nương nàng ngồi uống trà ăn điểm tâm. Bàng phi đã lâu không thả lỏng như vậy, ôm mẫu thân nhà mình làm nũng.

Bàng Dục chạy tới chạy lui bưng trà bưng điểm tâm, ôm cháu gái chạy khắp sân.

Hô Diên Đại phu nhân còn hỏi Bàng phi, Hoàng thượng gần đây tâm tình tốt lắm sao?

Bàng phi nghĩ nghĩ: "Ân, hôm nay tâm tình đặc biệt tốt."

.........

So sánh với Thái sư phủ tiếng cười nói vui vẻ, Khai Phong Phủ ngiêm túc hơn.

Triệu Phổ đưa mảnh giấy cho bọn Triển Chiêu đọc, một đám người bu lại cùng nhau phỏng đoán tính cách của "Vận đào hoa" thông qua tờ giấy kia.

Âu Dương Thiếu Chinh đang muốn chen vào xem là chuyện gì nhưng đều bị đẩy ra.

Âu Dương bất mãn: "Các ngươi gần đây luôn xa lánh ta!"

Tiểu Tứ Tử đồng dạng không thể chen vào liền kéo Âu Dương qua một bên ngồi xuống ăn điểm tâm.

"Ngươi nói ngươi xem có khi nào vận đào hoa kia có đôi khuyên tai giống vậy không." Công Tôn khó hiểu: "Vậy người mà ngươi nhìn thấy không phải là Mị Nhi đi?"

Triệu Phổ lắc đầu: "Cô nương kia nhìn còn rất trẻ, tầm hai mươi, Mị Nhi đến giờ chắc cũng ba mươi đi... Hơn nữa..."

Triệu Phổ bĩu môi nhìn Âu Dương cách đó không xa đang cùng Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử ăn điểm tâm.

Mọi người cũng nhìn qua.

Âu Dương bị hoảng sợ, cầm điểm tâm nhìn mọi người.

Mọi người lại quay đầu lại: "Với... Nếu là Mị Nhi thì không thể là vận đào hoa của tên Hồng Mao kia được."

"Trên tờ giấy nói Mị Nhi đã chết, có thể tin được không?"

"Không chừng..."

"Người lưu lại tờ giấy cho ngươi..." Triển Chiêu hỏi: "Thân pháp nhanh đến nỗi ngươi cũng không nhìn thấy?"

"Hình nhữ cũng không hẳn là dựa vào tốc độ." Triệu Phổ hồi tưởng một chút: "Võ công rất kỳ lạ!"

"Cũng chính là Mị Nhi đã du hồ cùng bọn Lý Phiên sao?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

"Cảm giác không giống nhau, vừa rồi rõ ràng không có sương mù bay a." Triệu Phổ lắc đầu: "Hơn nữa bọn Lý Phiên cũng có ít công phu, phá bọn họ rất dễ dàng, ta không giống... Theo ta thì ta có thể cảm nhận được hơi thở nhưng lại không phát hiện ra ai, này không khỏi rất thần bí đi?"

Tất cả mọi người cảm thấy hợp lý, cùng nhau nhìn Triển Chiêu —— không chừng vận đào hoa kia cũng có Yến Tử Phi?

Triển Chiêu đột nhiên có chút không yên: "Không thể nào... Lúc ta hai mươi tuổi cũng không thể bay xẹt qua phía sau Triệu Phổ như một cơn gió a, đào hoa kia thiên phú thế nào a? Không lẽ ngoại công ta còn có một ngoại tôn nữ sao? Ta có muội muội?"

Triển Chiêu động não một hồi thì nghĩ như vậy, Bạch Ngọc Đường cảm thấy hứng thú hỏi hắn: "Nếu thật sự là muội muội của ngươi, thì Âu Dương có thể là muội phu..."

Ngũ Gia nói còn chưa xong, miệng Triển Chiêu vừa há lớn vừa lắc đầu: "Không được! Không cần! Không thể!"

"Cự tuyệt đến ba lần..." Mọi người đồng tình nhìn Âu Dương Thiếu Chinh.

Triệu Phổ tò mò: "Vì sao? Hồng Mao cũng không tệ a..."

Trâu Lương hỏi Lâm Dạ Hỏa: "Y Y thì sao..."

"Tìm chết! Tìm đánh! Muốn chết a!" Lâm Dạ Hỏa lập tức táo bạo đứng lên.

"Tóm lại không thể là người quen!" Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa cùng nhau lắc đầu.

"Vì sao?" Công Tôn tò mò: "Người quen thì làm sao a?"

"Vạn nhất vợ chồng cãi nhau!" Vẻ mặt của Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa nghiêm túc: "Thì giúp ai a?"

Bạch Ngọc Đường cùng Triệu Phổ nghĩ nghĩ, đều gật đầu: "Có lý..."

.........

Cách đó không xa, Âu Dương Thiếu Chinh đang cùng Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử ăn điểm tâm cũng bĩu môi: "Ta đều nghe được a, các ngươi là bọn hỗn đản!"

Tiểu Tứ Tử cũng lắc đầu, lại gắp một khối điểm tâm cho Âu Dương.

Bên này cũng thảo luận không ra kết quả gì, bên kia Bao đại nhân muốn thăng đường.

Công Tôn cầm giấy bút ngồi cạnh ghi chép, phía sau bình phong, các đại hiệp nghi hoặc đầy mình lắng nghe.

Quách An còn rất phối hợp, đem chuyện tình năm đó toàn bộ nói ra.

Hắn nói không khác với bọn Trần phu tử lắm, điều duy nhất Trần phu tử không biết chính là, Mị Nhi cũng không phải vào núi tìm Vương Tân, mà là sau khi bị bọn Quách An tập kích rồi bị bỏ lại sau núi. Khuyên tai cùng cành bông mà Mị Nhi tìm được cũng bị bỏ lại cùng nàng.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nghe xong nhíu mày —— vậy ai đã đem hai món đồ đó để vào tổ chim?

Nhưng Quách An cũng chưa nói xong.

Đối mặt với Bao đại nhân lạnh mặt, Quách An lại nở nụ cười: "Đại nhân, ngươi cảm thấy ta không còn thuốc chữa, hết thảy đều là trừng phạt đúng tội sao?"

Bao đại nhân nhíu mày: "Vậy ngươi có thấy vậy không? Tự mình gây tội nghiệt, có phải nên gánh vác hậu quả hay không?"

"Hậu quả?" Quách An cười sầu thảm: "Ta so với ai khác đều biết rõ cái gì mới là hậu quả... Bốn người bọn ta năm đó, Từ An chịu không nổi mà tự sát, còn lại ba, Tiết An, Lý Phiên cùng ta, đừng nhìn bọn ta bề ngoài người không bằng chó, thật ra bọn ta đã sớm điên rồi, điên hơn mười năm a! Nếu nói là báo thù, Mị Nhi đã sớm hung hăng trả thù bọn ta rồi!"

Mấy vị nghe xong không khỏi nghĩ —— cái gì đây? Mị Nhi đã báo thù xong rồi?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro