Chương 131: Kẻ khiêu chiến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 131: Kẻ khiêu chiến

Editor: Rosaline

Beta: Rosaline


Hơn nửa đêm, nhóm Triển Chiêu tìm được phong thư mà Thiên Tôn làm mất, đồng thời cũng phát hiện một vụ án giết người.

Trong thư không viết câu nào, mà chỉ có một khối hương chi bạch ngọc chất lượng tốt.

Thi thể tìm thấy có khuôn mặt đã bị hủy, chỉ nhận ra là một người mặc y phục dành cho trọng tài, nhưng bên trong trọng tài lại không thiếu một người nào.

Tình huống dưới mắt để cho Phương Tĩnh Tiếu phụ trách điều tra án này cũng gặp khó khăn, đây là có người giết trọng tài sau đó cải trang giả dạng chui vào trong đội ngũ trọng tài?

"Nhưng nếu như là như vậy... Tại sao còn để lại y phục trọng tài?" Triển Chiêu cảm thấy có chút kỳ quái, "Phá hủy mặt mũi biểu thị không hy vọng người chết bị nhận ra, nhưng giữ lại y phục trọng tài, đây không phải là quá sơ suất hay sao?"

Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu, vứt xác xuống sông, xem như không bị trôi đến bãi sậy, qua mấy ngày thi thể cũng sẽ nổi lên, thuyền bè đi tới nơi này nhiều như vậy, nhất định sẽ bị phát hiện.

Vụ án vẫn còn có chút kỳ hoặc, không nên vội vàng đưa ra kết luận.

Lư Nguyệt Lam mệnh nha dịch đem thi thể đưa trở về nha môn, Triển Chiêu bọn họ về trang viên nghỉ ngơi trước, sáng mai, mang Công Tôn cùng đi nha môn nghiệm thi.

...

Suốt đêm không nói chuyện, sáng sớm hôm sau, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường thức dậy sớm, sau khi rửa mặt chải đầu liền đi tới tiền viện, quả nhiên những người khác cũng đều tỉnh dậy, đang ăn điểm tâm.

Triệu Trinh ôm Hương Hương, hai cha con một người một cái bánh trứng, còn đang gặm gặm.

Tiểu Lương Tử, Tiểu Tứ Tử, Thẩm Nguyên Thần cùng Đường Lạc Mai bốn đứa con nít cũng đều thức dậy, mặc một thân hắc y, Công Tôn đang cột sợi dây lụa cho bọn nhỏ.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng Công Tôn nói đến tình trạng thi thể tối hôm qua nhặt được, Công Tôn nói một hồi phải cùng Lương Thần Mỹ Cảnh đi ghi danh trước, báo tên xong sẽ trực tiếp đi nha môn nghiệm thi.

Ngày hôm qua, mọi người trải qua một phen thảo luận, đội ngũ Lương Thần Mỹ Cảnh bước đầu đi tiếp, ngoài trừ bốn tiểu bằng hữu ra, còn có Triệu Trinh lĩnh đội, đội y Công Tôn, cùng với Triệu Phổ phụ trách chỉ huy.

Công Tôn cẩn thận nghiên cứu quy tắc thi đấu chi tiết một chút, phát hiện mỗi một đội ngũ đều có sáu cái ghế, ý là ngoại trừ hướng dẫn, lĩnh đội, đội y và bốn cầu thủ ra, còn có thể mang theo hai trợ thủ đi vào.

Đây có thể coi là cứu Nam Cung, như vậy ít nhất có thể cho Triệu Trinh dẫn theo thị vệ, nếu không Triệu Trinh, Công Tôn, Tiểu Tứ Tử ba người này là một chút sức chiến đấu cũng không có, ngồi chỗ nào cũng chỉ như là mục tiêu sống, Triệu Phổ cũng có thể chuyên chú chỉ huy tranh giải, không cần phân tâm chiếu cố mấy người.

Thiên Tôn cũng thức dậy rồi, cầm ly sữa đậu nành cùng Tiểu Tứ Tử cùng nhau nghiên cứu khối hương chi tối hôm qua tìm được kia.

Ân Hậu cùng Ngân Yêu Vương cái gì cũng không làm, liền nhìn Thiên Tôn chằm chằm.

Tối hôm qua Thiên Tôn cả người bùn đất chạy trở lại, Yêu Vương cũng ngây người, từ nhỏ đến lớn, Yêu Vương dạy bao lâu cũng mất bao nhiêu công phu, Tiểu Du đều không học được như thế nào là "Ôn nhu" đối xử với mọi người, hôm nay vậy mà sẽ có hành động "Ôn nhu" như vậy.

Ân Hậu ôm cánh tay nói Yêu Vương bại bởi Tiểu Bạch Đường, Yêu Vương liền ôm nắp lu nước ngồi chồm hổm ở góc tường buồn bực một đêm.

...

Triệu Trinh ăn xong điểm tâm, đem Hương Hương giao cho Bàng Phi, liền hỏi ai có hứng thú chờ lát nữa cùng đi luyện cầu.

Ngày hôm nay, Triệu Trinh an bài buổi sáng là như vầy, trước tiên dẫn theo bốn tiểu bằng hữu đi ghi danh, sau đó đi nơi so tài luyện cầu một hồi, thích ứng hạ tràng một chút, lại đi đến quán trên đường ăn cơm.

Ghi danh yêu cầu cầu thủ dự thi, lĩnh đội, hướng dẫn cùng đội y toàn bộ đến trình diện ghi danh, cho nên Công Tôn cùng Triệu Phổ cũng phải đi cùng.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường chuẩn bị đi theo ghi danh nhìn một chút, sau đó lại theo Công Tôn cùng đi nha môn.

Yêu Vương, Ân Hậu cùng Thiên Tôn cũng cảm thấy hứng thú với trận thi đấu, chuẩn bị đi tham gia náo nhiệt.

Mà Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương sáng sớm liền không lộ mặt, Thần Tinh Nhi nói hôm nay hai người thức dậy đặc biệt sớm, không biết đã làm gì.

Mọi người ăn cơm, cũng vô cùng náo nhiệt mà xuất môn.

...

Địa điểm ghi danh thi đấu Mai Hoa Cúc ngay tại bên cạnh sân huấn luyện, thời điểm Triệu Trinh bọn họ đến, đã xếp hàng thành đội ngũ thật dài.

Đội ngũ phân thành hai nhóm, tham gia đấu loại đều ở bên trái ghi danh sau đó rút thăm.

Đội ngũ tham gia so tài chính đều xếp hàng ở bên phải, tên của họ đều được đánh dấu để nhận lấy một danh thiếp dự thi thống nhất.

Sáng sớm cơ hồ mọi hài tử dự thi đều tập trung vào nơi này, náo nhiệt vô cùng.

Thẩm Nguyên Thần chạy ở trước mặt, vừa nhảy lên nhìn đội ngũ phía trước, vừa đối với Tiểu Lương Tử bọn họ ở sau lưng mà vẫy tay.

Tiểu Lương Tử cũng chạy tới, Tiểu Tứ Tử ôm cầu, cùng đi theo tham gia náo nhiệt, Đường Lạc Mai lại như một ông cụ non, lười biếng ngáp đi ở phía sau.

Công Tôn theo sát bốn tiểu hài tử, phụ trách coi chừng bọn nhóc không cho chạy loạn.

Triệu Trinh cùng Ngân Yêu Vương vừa đi vừa trò chuyện, phía sau Triệu Phổ cùng Ân Hậu bắt đầu dạy cho Thiên Tôn các quy tắc Mai Hoa Cúc thông dụng.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi ở cuối cùng, ven đường có nhiều cửa hàng đều bán các món đồ tinh xảo liên quan đến Mai Hoa Cúc, đủ loại mặt hàng. Triển Chiêu nhìn thấy một cúc cầu màu trắng cảm thấy thật đáng yêu, liền mua, cầm ở trong tay chơi, vừa cùng Bạch Ngọc Đường trò chuyện về thời điểm trước kia mình tranh giải rất thú vị.

Đứng xếp hàng, bốn tiểu hài tử bắt đầu thảo luận vấn đề rút thăm một hồi, đấu loại đều là tùy ý rút thăm, bình thường có 4 đội trong mỗi tổ, 2 đội đứng đầu vào trận chính chính, và điều quan trọng nhất là phải rút được thăm tốt.

Tiểu Lương Tử nói, "Để cho Cẩn Nhi tới rút a."

Thẩm Nguyên Thần cùng Đường Lạc Mai đều gật đầu, cảm thấy rất đáng tin.

Bên này đang nói chuyện phiếm, có mấy người từ bên cạnh bọn họ đi ngang qua, đột nhiên dừng lại, một người mở miệng, "Đây không phải là Thẩm Nguyên Thần của Thủy Nguyệt Cung sao?"

Tất cả mọi người theo tiếng quay đầu, chỉ thấy một thiếu niên cùng tuổi Thẩm Nguyên Thần không sai biệt lắm đang đứng ở bên cạnh bọn họ, nụ cười trên mặt mang chút khiêu khích, nói chuyện cũng âm dương quái khí không quá xuôi tai, "A? Thủy Nguyệt Cung năm ngoái không phải chỉ được hạng tám sao? Mặc dù thực lực chưa ra hình dáng gì, nhưng năm nay lại muốn đá đấu loại sao?"

Thẩm Nguyên Thần ngẩng đầu nhìn người nói chuyện một cái, liền có chút chán ghét.

Mọi người cũng quan sát hài tử đang nói chuyện kia, nhìn tuổi cùng bọn nhóc Tiểu Lương Tử không sai biệt lắm, vóc dáng cũng thật cao, da ngăm đen, một đầu tóc ngắn màu đỏ nâu, dáng vẻ ngược lại cũng không khó coi, chính là vẻ mặt cuồng vọng, nhìn hết sức rắm thối.

Mấy đại nhân đều tò mò quan sát —— tiểu quỷ này là ai vậy?

Đường Lạc Mai đi đến bên cạnh Thẩm Nguyên Thần, cười hỏi, "Đây không phải là Lưu Nguyệt của Lưu Tinh Môn sao? Như thế nào? Năm ngoái dựa vào đồng đội vào được bán kết, năm nay tiếp tục tới nhờ cậy sao?"

Thiếu niên được gọi là Lưu Nguyệt kia trên mặt liền đỏ lên, trợn mắt nhìn Đường Lạc Mai một cái, sau đó cười nhạt, "Ha, thì ra năm nay đổi đồng đội..."

Lưu Nguyệt quan sát Đường Lạc Mai trên dưới một chút, "Ngươi trước kia đá xúc cúc rồi sao?"

Đường Lạc Mai nhún vai.

Lưu Nguyệt "Hừ" một tiếng, rất khinh thường tới một câu, "Người ngoài nghề, chớ xem thường Mai Hoa Cúc!"

Triển Chiêu cùng Triệu Phổ lại khó hiểu cảm thấy tiểu hài này mặc dù có hơi rắm thối, nhưng lời nói thật ra cũng có đạo lý.

"Còn có một đồng đội nữa đâu?" Lưu Nguyệt tò mò nhìn sau lưng Đường Lạc Mai cùng Thẩm Nguyên Thần, "Còn có một người nữa là ai..."

Lời còn chưa dứt, Lưu Nguyệt liếc nhìn thấy Tiểu Tứ Tử mặc đội phục đang ôm cầu, liền ngây ngẩn cả người.

Nhìn chằm chằm Tiểu Tứ Tử một hồi, Lưu Nguyệt đột nhiên ha ha cười to, vừa cười vừa giậm chân, chỉ Tiểu Tứ Tử hỏi Thẩm Nguyên Thần, "Đây là người nào a? Là cầu thủ hay là quả cầu a, tròn như vậy còn có thể leo lên mai hoa thung sao..."

Miệng Tiểu Tứ Tử liền cong lên rồi.

Thẩm Nguyên Thần liền vén tay áo muốn đánh Lưu Nguyệt.

Thế nhưng còn không chờ nhóc tiến lên, bên tai một trận gió thổi qua, thứ gì đó bay đi.

Ngay sau đó "Bành" một thanh âm vang lên, Lưu Nguyệt bị một quả cầu đối diện đập trúng, vừa ngửa mặt đi lui về phía sau mấy bước, trên trán đập ra một cái dấu đỏ.

"Ai..." Lưu Nguyệt che đầu hỏi.

Thẩm Nguyên Thần cùng Đường Lạc Mai cũng quay đầu —— làm tốt lắm!

Quả cầu đập trúng Lưu Nguyệt bắn trở về, sau lưng Tiểu Tứ Tử, Tiểu Lương Tử đi lên, đưa tay tiếp lấy quả cầu kia, ngón tay nhoáng lên, chuyển cầu, hất mày nhìn Lưu Nguyệt, "Ngươi muốn chết hả."

Tiểu Tứ Tử núp ở sau lưng Tiểu Lương Tử gật đầu —— Chính xác! Thật đáng ghét!

Đường Lạc Mai cùng Thẩm Nguyên Thần cũng rất kinh ngạc nhìn Tiểu Lương Tử, hai nhóc gần đây mới vừa cùng Tiểu Lương Tử lăn lộn quen thuộc, đều cảm thấy Tiểu Lương Tử không đáng tin, không nghĩ tới nguyên lai lại lớn lối như vậy a! Thật có khí thế!

Triển Chiêu bọn họ chính là không nhịn được thổ tào, cũng không nhìn một chút xem Tiểu Lương Tử là đồ đệ của ai.

Triệu Trinh thấy vậy cũng chà xát tay —— A! Có cái loại bầu không khí này rồi! Mọi người cãi nhau a!

Lưu Nguyệt chưa thấy qua Tiểu Lương Tử, nhưng vừa rồi kia một chút nó cũng không kịp tránh, nhìn ra được tiểu hài nhi này công phu rất tốt.

Quan sát trên dưới Tiêu Lương một chút, Lưu Nguyệt có chút không hiểu —— Tiêu Lương là hỗn huyết tiêu chuẩn, cha nhóc là người Liêu còn mẹ là người Hán, vì vậy tướng mạo cùng hài tử Trung Nguyên phổ thông hoàn toàn khác nhau.

"Ngươi là ai?" Lưu Nguyệt hỏi.

Tiểu Lương Tử thờ ơ trả lời một câu, "Tiêu Lương."

"Ngươi không phải người Trung Nguyên?" Lưu Nguyệt không hiểu, "Thuộc môn phái nào?"

Tiểu Lương Tử nghiêng đầu suy nghĩ một chút, quay đầu nhìn Triệu Phổ, ý kia —— sư phụ, chúng ta tính là môn phái nào?

Triệu Phổ sờ cằm suy nghĩ —— cứng rắn muốn nói, đại gia tính ra là môn hạ* của Bạch Quỷ Vương.

*học trò

Tiểu Lương Tử dứt khoát đưa tay chỉ Triệu Phổ, "Sư phụ ta."

Triệu Phổ gật đầu.

Lưu Nguyệt lúc này thấy được mấy người cùng Thẩm Nguyên Thần bọn họ cùng đi ghi danh.

Nhân viên tham gia tranh tài dự thi cũng sẽ cột sợi dây lụa cùng loại với đội huy.

Ba người đứng ở phía sau Tiêu Lương, Triệu Phổ xem ra là đến hướng dẫn, dáng vẻ vị này võ công rất tốt cũng không dễ dây vào. Một người thư sinh, còn cầm theo hòm thuốc, nhất định là thầy lang theo đội, còn vị luôn phe phẩy chiết phiến kia thoạt nhìn là một công tử có vẻ nói năng tùy tiện, chớ không phải là lĩnh đội sao?

Lưu Nguyệt có chút xem không hiểu phối trí này của đội ngũ Thẩm Nguyên Thần, nhưng Đường Lạc Mai không dễ chọc hắn ngược lại là biết, hơn nữa còn có cái tên Tiêu Lương có chút thần bí này ... Còn có tiểu đoàn tử bên cạnh bọn họ không biết có lai lịch gì, nhưng dáng dấp lại rất đáng yêu.

Đang ngẩn người, sau lưng Lưu Nguyệt có hai người đi qua, một người trong đó đưa tay vỗ đầu hắn một cái, "Đi."

Lưu Nguyệt quay đầu, đánh đầu mình chính là một thiếu niên tướng mạo vô cùng hiền hòa, tư tư văn văn, ăn mặc một thân đồng phục của đội.

"Thiệu Thanh, lĩnh xong danh thiếp rồi sao?" Lưu Nguyệt hỏi.

Thiếu niên được gọi là Thiệu Thanh kia gật đầu một cái, quơ quơ trong tay một tấm bảng hiệu, mà ở sau lưng hắn, còn có một thiếu niên vóc dáng rất cao, biểu tình rất lãnh khốc.

Thẩm Nguyên Thần thấy người nọ, liền cùng Đường Lạc Mai nháy mắt.

Thiếu niên kia đi qua, ánh mắt người chung quanh đều bị hắn hấp dẫn, hài tử của những đội khác đều nhỏ giọng thảo luận.

"Cổ Dạ Tinh!"

"Là Cổ Dạ Tinh a!"

"Tiểu tử này không phải là so với năm ngoái cao hơn hay sao?"

"Nghe nói năm nay Lưu Tinh Môn sẽ đá biểu diễn thi đấu!"

"Đấu với Thiên Sơn sao?"

...

Đường Lạc Mai mặc dù trước kia không đá cầu, nhưng đều nhìn Thẩm Nguyên Thần đá, cho nên cầu thủ tương đối nổi danh nhóc đều biết —— Cổ Dạ Tinh là người giỏi trong Mai Hoa Cúc, Lưu Tinh Môn năm ngoái có thể thắng Thủy Nguyệt Cung, hoàn toàn dựa vào hắn. Cổ Dạ Tinh ở trên giang hồ cũng có chút danh tiếng, là thiếu chưởng môn của Lưu Tinh Môn, năm ngoái Lưu Tinh Môn chẳng qua là để thua đội Thiên Sơn vô địch một bàn, năm nay đều được mọi người xem như có thể giành chức vô địch.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường mới vừa rồi lúc tiến vào, thấy có cây quạt bày bán viết tên Cổ Dạ Tinh, còn có nhiều người đều mua, xem ra nhóc đó còn rất được hoan nghênh.

Mọi người cũng đều quan sát Cổ Dạ Tinh, mặc dù không có biểu tình gì, thoạt nhìn lạnh lùng, nhưng dáng vẻ cũng không tệ lắm, gầy gầy cao cao thật sự là có chút khí thế.

Cổ Dạ Tinh khóe mắt đảo qua bên này, tựa hồ cũng biết Thẩm Nguyên Thần cùng Đường Lạc Mai, cuối cùng ánh mắt ở trên người Tiểu Lương Tử dừng lại một hồi.

Thiệu Thanh đưa tay sờ đầu Tiểu Tứ Tử một cái, cảm thấy bé rất khả ái, vừa hỏi Tiểu Lương Tử, "Ngươi đá Mai Hoa Cúc bao lâu a? Trước kia chưa thấy qua ngươi."

Tiểu Lương Tử ngược lại là nghiêm túc tính toán một chút, trả lời, "Ngày hôm qua bắt đầu đá."

Mọi người đỡ trán.

Thiệu Thanh tựa hồ có chút giật mình, Cổ Dạ Tinh nghe được cũng nhíu mày một cái.

Lưu Nguyệt "Ha ha ha" liền cười lên, mới vừa muốn mở miệng cười nhạo đôi câu, liền bị Thiệu Thanh nhéo lỗ tai.

Cổ Dạ Tinh thu hồi tầm mắt, tiếp tục đi về phía trước, đột nhiên dừng lại, xoay mặt một cái, nhìn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi qua bên cạnh bọn họ.

"Triển Chiêu?"

Triển Chiêu quay đầu, chỉ thấy Cổ Dạ Tinh mặt đầy kinh ngạc quay đầu nhìn mình, "Ngươi là Triển Chiêu?"

Hắn một câu nói, phụ cận tất cả nhóm hài tử đều đứng lại, rối rít nhìn xung quanh.

"Triển Chiêu?"

"Người nào người nào?"

"Thật sự là Triển Chiêu?"

"Oa! Thật sự nha!"

"Hảo soái a!"

...

Trong lúc nhất thời, bọn nhỏ cũng điên rồi, toàn đến bên này tụ tập lại, rất nhanh Triển Chiêu liền bị bao vây.

Ngũ Gia bọn họ cũng tránh sang một bên, Thiên Tôn cùng Yêu Vương cũng hỏi Ân Hậu, "Chiêu Chiêu nổi danh như vậy sao?"

Ân Hậu đắc ý, "Đúng a! Nơi này nhiều hài nhi không chừng chính là khi còn bé nhìn Chiêu Chiêu tranh giải mới bắt đầu đá cầu đó, khi đó vẫn là một người so tài, Chiêu Chiêu nhưng là ba lần đoạt quán quân!"

Mọi người lúc này mới ý thức tới, "Mai Hoa Cúc Chi Thần" trong truyền thuyết là dạng gì tồn tại.

"Hóa ra không chỉ là Miêu Vương." Thiên Tôn không nhịn được mà thổ tào, "Còn là Cầu Vương!"

Yêu Vương cùng Bạch Ngọc Đường đều gật đầu.

Triệu Trinh phe phẩy cây quạt khen ngợi —— Triển hộ vệ thật là nhân tài a!

Triển Chiêu bị một nhóm hài tử đầy nhiệt tình vây quanh, cũng có chút ngượng ngùng.

Bọn nhỏ mắt đầy sùng bái, bảy miệng tám lưỡi đều nói trước kia xem qua trận thi đấu nào của Triển Chiêu, còn nói thích cái gì nhất ở Triển Chiêu.

Một nhóm trọng tài liền đi qua để duy trì trật tự, có mấy vị tuổi hơi lớn một chút cũng đều biết Triển Chiêu, vội vàng chào hỏi.

"Ai." Mọi người không nhịn được cảm khái —— Triển Gia Tiểu Miêu Gia, địa vị giang hồ không bình thường nga!

Thiên Tôn chọt chọt đồ đệ nhà mình, "Ngươi nhìn! Người ta khi còn bé đều ở đây chơi! Ngươi khi còn bé thì luôn ngẩn người a!"

Ngũ Gia còn chưa mở miệng tranh luận, Yêu Vương một bên liền "A" một tiếng.

Hai sư đồ xoay mặt nhìn Yêu Vương, chỉ thấy người liếc Thiên Tôn một cái, "Còn không phải là theo ngươi sao? Giống như khi còn bé ngoại trừ ngẩn người ra ngươi còn làm cái gì khác nữa a!"

Ngũ Gia cùng Ân Hậu đều gật đầu —— Đúng vậy!

Thiên Tôn liếc mắt nhìn Yêu Vương.

Yêu Vương xoay mặt một cái —— hừ! Ai kêu ngươi thiên vị Tiểu Bạch Đường!

...

Triển Chiêu khó khăn lắm từ trong đoàn người tránh thoát đi ra, chạy tới bên cạnh Bạch Ngọc Đường.

Vì để tránh cho một hồi tụ tập càng nhiều người hơn tới vây xem Triển Chiêu, trọng tài phụ trách ghi danh cầm danh sách tới, cho mọi người ký trước.

Tất cả mọi người ký tên mình vào, lại có một trọng tài cầm tới một rương gỗ nhỏ, hỏi Triệu Trinh là ai rút thăm.

Triệu Phổ đem Tiểu Tứ Tử bế lên, để cho bé đưa tay vào trong rương rút ra.

Tiểu Tứ Tử đưa tay vào trong rương xoay xoay mấy cái, lấy ra một quả cầu.

Trên quả cầu viết số chín.

Tiểu Tứ Tử cầm cầu cười híp mắt quay đầu nhìn Triệu Phổ.

Triệu Phổ đối với bé nháy mắt mấy cái.

"A, tiểu bằng hữu vận may không tệ a, phân tới tổ thứ chín a."

"Oa!" Thẩm Nguyên Thần cũng xúm lại, "Cẩn Nhi lợi hại! Tổ thứ chín a!"

Công Tôn tò mò, "Tổ thứ chín thì thế nào?"

"Lần này đội ngũ tham gia dự tranh tài tổng cộng là ba mươi lăm, tám tổ trước đều là mỗi tổ bốn đội, tổ thứ chín chỉ còn lại ba đội. Mỗi tổ lấy ra hai đội đứng đầu, tám tổ trước phải thắng hai trận mới có thể vào tranh tài chính thức, mà tổ thứ chín chỉ cần thắng một trận là có thể vào tranh tài chính a."

Tất cả mọi người gật đầu —— quả nhiên là Tiểu Tứ Tử a! Ra tay một cái liền biết có được hay không a!

Báo tên xong, mọi người chia binh hai đường, Triệu Trinh bọn họ dẫn theo bọn nhỏ đi xem sân luyện cầu, Triển Chiêu bọn họ thì đi nha môn.

Vừa định đi, Triển Chiêu cảm giác sau lưng thật giống như có người, quay đầu... Chỉ thấy Cổ Dạ Tinh cầm cầu, đi tới sau lưng mình, đứng lại, nhìn mình chằm.

Triển Chiêu có chút khó hiểu.

Cổ Dạ Tinh cầm cầu đưa tay, đưa tới trước mắt, vẻ mặt rất nghiêm túc nói, "Một chọi một!"

Mọi người bất ngờ một hồi, mới hiểu rõ, tiểu hài nhi này là hướng Triển Chiêu khiêu chiến a.

Triệu Phổ sờ cằm gật đầu —— quả nhiên nơi nào cũng có loại tiểu hài tử vừa cuồng vừa rắm thối này.

Thẩm Nguyên Thần lắc đầu một cái, khuyên Cổ Dạ Tinh, "Quên đi, ngươi không thắng được."

Cổ Dạ Tinh nhìn Thẩm Nguyên Thần một cái.

Lưu Nguyệt cùng Thiệu Thanh cũng có chút khó hiểu mà nhìn Cổ Dạ Tinh.

Triển Chiêu muốn đi nha môn, liền xua tay một cái, nói, "Hôm nay không còn kịp rồi, ngày khác đi."

"Muốn chạy trốn sao?" Cổ Dạ Tinh hỏi.

Tất cả mọi người nhíu mày —— ai nha, tiểu hài này thật là rắm thối.

Triển Chiêu ngược lại là cũng không tức giận, khẽ mỉm cười, chỉ chỉ mấy đứa trẻ Lương Thần Mỹ Cảnh Đội nhà mình mà nói, "Chờ ngươi thắng bọn họ rồi hãy nói."

Nói xong, túm lấy Bạch Ngọc Đường, cùng Công Tôn Triệu Phổ cùng nhau đi nha môn trước.

Cổ Dạ Tinh thu hồi cầu, nhìn Thẩm Nguyên Thần một cái, lưu lại một câu, "Cũng đừng đấu loại liền thua."

Thẩm Nguyên Thần trực giậm chân, "Làm sao có thể! Năm nay hạng nhất nhất định là chúng ta!"

Đường Lạc Mai cùng Tiêu Lương cũng ở phía sau nhìn Tiểu Thần —— điểm danh a huynh đệ, qua đấu loại rồi hãy nói.

Cổ Dạ Tinh nói xong, liền mặt không thay đổi mang theo hai đồng đội mặt đầy ngơ ngác đi.

Thiên Tôn nhận lấy Tiểu Tứ Tử từ trong tay Triệu Phổ, cùng Ân Hậu mang theo ba đứa con nít chạy đi sân luyện cầu.

Triệu Trinh phe phẩy cây quạt, cùng Yêu Vương đuổi theo, Nam Cung Kỷ đi ở phía sau cùng, nhìn Cổ Dạ Tinh đi ở phía xa, luôn cảm thấy... ánh mắt Cổ Dạ Tinh nhìn Triển Chiêu cùng ánh mắt của mấy đứa con nít bình thương kia không quá giống nhau. Thời điểm Cổ Dạ Tinh mới vừa rồi khiêu chiến Triển Chiêu, cũng quá mức nghiêm túc rồi... Chẳng lẽ là có quan hệ gì?

Loại ý nghĩ giống vậy, còn có Bạch Ngọc Đường.

Ngũ Gia vừa đi, vừa hỏi Triển Chiêu, "Ngươi trước kia đã gặp qua nhóc kia sao?"

Triển Chiêu nháy mắt mấy cái, "Hả?"

"Dáng vẻ người ta thật giống như rất ghét ngươi a." Triệu Phổ cũng phát hiện.

"Có không?" Triển Chiêu ngược lại là không cảm thấy như vậy, xua tay một cái, "Hài tử tương đối hiếu thắng mà thôi đi."

Rời đi sân cầu không xa chính là nha môn, mọi người đã thấy Phương Tĩnh Tiếu đi tới cửa đối với bọn họ vẫy tay, cũng liền không để ý nhiều đến chuyện này.

Duy chỉ có Bạch Ngọc Đường.

Ngũ Gia vốn dĩ xác thực là không để trong lòng, nhưng phản ứng của Triển Chiêu ngược lại để cho Bạch Ngọc Đường có chút để ý.

Thế nhưng bởi vì ở chung một chỗ quá lâu rồi, Bạch Ngọc Đường lại khó hiểu cảm thấy, Triển Chiêu cũng biết Cổ Dạ Tinh, hoặc là biết tiểu hài nhi này là ai. Triển Chiêu là cố ý tránh cái đề tài này, tại sao vậy chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro