Chương 133: Đội Thần Bí.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 133: Đội Thần Bí.

Editor: Rosaline, Ken Le

Beta: Rosaline


Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Công Tôn cùng Triệu Phổ ở nha môn giúp Lô Nguyệt Lam cùng Phương Tĩnh Tiếu tra án, kết quả vội vàng cho tới trưa, khiến cho đầu choáng váng tới não muốn trướng lên, lại không tra được manh mối hữu dụng gì, bí ẩn ngược lại càng tụ càng nhiều.

Mắt thấy sắp tới giờ cơm trưa, trước đó mọi người đã hẹn cùng Triệu Trinh đi ăn cơm, liền rời khỏi nha môn đến tửu lâu.

Lần này Triệu Trinh chọn chính là tửu lâu lớn nhất phủ Thiệu Hưng Long Tường tửu lâu kia, quy mô có thể so với Thái Bạch Cư của Khai Phong Thành.

Thời điểm bọn Triển Chiêu đến, Yêu Vương mang theo nhóm "Tiểu bằng hữu" cũng đến nơi, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn một chút, phát hiện số lượng tiểu hài tử gia tăng.

Triển Chiêu xa xa đã thấy được hai người quen, vươn tay xoa cằm, "Hoắc hoắc. . ."

Ngũ Gia cũng nhìn Nghiêu Tử Lăng cùng Dụ Mộ Trì, liền cùng Triển Chiêu nói, "Nghe Lục Phong nói, Dụ Mộ Trì ba ngày hai bữa đều đến tìm Nghiêu Tử Lăng, quan hệ hai người họ thực tốt."

Triển Chiêu tiếp tục xoa cằm, "Như vậy a. . . Cho nên ba cái đầu bóng phía sau là đội Thiên Sơn hay là đội Mộ Trì Lâu?''

Ngũ Gia xem xét một chút, cảm giác càng giống đội Thiếu Lâm.

Công Tôn chà xát hai tay, "Đầu thật tròn, cảm giác xoa chắc cũng rất tốt."

Mọi người tập hợp ở trước cửa tửu lâu rồi lên lầu hai ăn cơm.

Dụ Mộ Trì chào hỏi Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, thiếu chưởng môn nhịn không được cảm khái một chút, hai vị này đã lâu không gặp, càng lúc càng hảo nhìn, Triển Chiêu vẫn cười đẹp trước sau như một, khí chất quý công tử của Bạch Ngọc Đường đập vào mặt cũng là không ai sánh bằng.

Nghiêu Tử Lăng hôm nay ngược lại không còn trốn tránh Triển Chiêu như xưa, hơn nữa nhìn qua tâm tình còn có vẻ không tồi.

Triển Chiêu vừa định cùng hắn tán gẫu hai câu, Dụ Mộ Trì đột nhiên chỉ vào Triển Chiêu nói với ba đồ đệ, "Thần tượng của các đệ."

Ba tiểu hài nhi lập tức liền vây quanh Triển Chiêu.

Nghiêu Tử Lăng cùng Thiên Tôn cùng lên lầu, Dụ Mộ Trì cùng Ân Hậu cũng vừa trò chuyện vừa đi lên, Yêu Vương cùng Bạch Ngọc Đường vừa đi vừa quay đầu lại nhìn Triển Chiêu bị bọn nhỏ vây quanh.

Công Tôn một tay kéo nhi tử, một tay đưa qua, sờ ba cái đầu bóng loáng.

Triệu Phổ vào tửu lâu cảm thấy có chút kỳ quái —— Long Tường lâu hôm nay khá vắng, lầu một rất ít thực khách.

Triệu Trinh phe phẩy cây quạt hỏi tiểu nhị dẫn mọi người lên lầu, "Hôm nay sao lại mua bán vắng vẻ như thế?"

Tiểu nhị cười nói, "Đại khái đều chạy tới Phượng Tường lâu ăn."

"Long Tường cùng Phượng Tường là một nhà mua bán sao?" Hoàng Thượng cảm thấy tên 'Long Phượng trình tường' của tửu lâu này cũng rất may mắn.

"Đúng vậy, Long Tường ở giữa thành, Phượng Tường tại thành nam, hôm nay sân thành nam có hai đội ước chiến, rất nhiều người đều chạy đến tửu lâu thành nam ăn cơm." Tiểu nhị dọn dẹp cái bàn, chờ mọi người gọi món ăn.

"Ước chiến?" Triển Chiêu hỏi, "Ước cái gì chiến? Đánh lôi đài a?"

Tiểu nhị vội xua tay, "Sao có thể, ai có lá gan lớn như vậy dám đấu lôi đài ở phủ Thiệu Hưng chứ, là đấu một trận bóng."

"Trận bóng?" Dụ Mộ Trì ngồi ở giữa Triển Chiêu cùng Nghiêu Tử Lăng, tò mò hỏi, "Đấu Hoa Mai Cúc phải không?"

"Đúng vậy." Tiểu nhị cả kinh gật đầu, "Có đội khiêu chiến với đội Hà Minh, hẳn là rất đáng xem đi."

"Thiệt hay giả?" Thẩm Nguyên Thần nghe vậy liền không thể bình tĩnh, "Thế nhưng khiêu chiến với Hà Minh?"

"Hà Minh rất lợi hại sao?" Tiểu Lương Tử hỏi.

Tam bào thai Dụ Mộ gia cũng tham dự thảo luận.

"Hà Minh năm trước đứng thứ hai nha!"

"Rất lợi hại a!"

"Thần Toàn của Hà Minh, Cổ Dạ Tinh Lưu Tinh môn, còn có Phương Thiên Duyệt phái Thiên Sơn cũng xưng tam vương, Hà Minh năm nay cũng cực kỳ náo nhiệt!"

Ngũ Gia nghĩ nghĩ, hỏi, "Hà Minh? Là đội Hà bang Thủy Minh sao?"

Vài tiểu hài nhi đều gật đầu.

Thẩm Nguyên Thần nói, "Hà bang siêu có tiền, đệ tử môn hạ cũng rất nhiều, cho nên đội Hà Minh người đặc biệt nhiều, giống như một môn phái có chút lớn, có hơn hai mươi cá nhân cạnh tranh ba vị trí đã muốn kịch liệt đi, nhưng Hà bang là hơn một trăm cá nhân đến tranh vị trí chủ lực trong ba đội, hai đội trước thực lực mạnh hơn đội thứ ba! Hơn nữa thành viên cũng sẽ thường xuyên thay đổi."

Tất cả mọi người có chút không biết nói gì, "Đá trận thiếu niên mà thôi, sao. . ."

"Các vị không phải người địa phương đi?"

Tiểu nhị bưng trà đi lên nghe được mọi người thảo luận, cười nói, "Trong trận Hoa Mai Cúc này giống như diều gặp nước, đội có điểm lợi hại, hàng năm thi đấu thì kiếm được rất nhiều bạc. Còn có a, khiêu chiến danh môn là phương pháp nổi danh nhanh nhất. Lần này đội khiêu chiến với Hà Minh là một đội mới, bọn họ trước đó khiêu chiến hai đội thi đấu chính thức của năm trước, đều là thắng, thật là lợi hại!"

"Là đội ngũ của môn phái nào?"

Mọi người tò mò.

"Không biết sao!" Tiểu nhị trực tiếp lắc đầu, "Có thể là đội ngũ được nhà giàu nào đó nuôi trong nhà, không có môn phái, mặc một thân hắc y, đeo băng tay màu vàng, người xem đều gọi bọn hắn là Hắc Kim đội."

"Hắc Kim đội?"

"Đúng vậy!" Tiểu nhị cười nói, "Hôm nay các sòng bạc lớn đều mở bàn, nhìn xem Hắc Kim có thể cho Hà bang xuống ngựa hay không! Nếu thật sự thắng sẽ vô cùng nổi danh."

"Trận đấu lập tức sẽ bắt đầu, Hà bang lúc này tiếp nhận khiêu chiến không phải rất mạo hiểm sao?" Triệu Phổ cảm thấy không ổn, "Đối phương chỉ là vô danh tiểu tốt, thắng thì cũng không có gì hay, thua thì đánh mất sĩ khí, không sáng suốt a."

"Các đội được phái đi, giống nhau đều có chút đặc điểm của môn phái." Tiểu nhị đối với các đội rất có hiểu biết, phỏng chừng bình thường cũng nghe nhìn không ít những khách nhân tán gẫu, "Nói thí dụ như đội môn phái nào điệu thấp cũng sẽ tương đối điệu thấp, đại môn phái thì tương đối ổn, giống như phái Thiên Sơn ai khiêu chiến bọn họ cũng không đấu ngoại trừ trận đấu chính quy, cảm thấy bị hạ thấp thân phận."

Tất cả mọi người nhìn Thiên Tôn.

Thiên Tôn khoát tay, quy củ môn hạ chính là không cho phép đấu một mình.

"Hà bang Thủy Minh nổi danh bá đạo." Tiểu nhị hạ giọng nói, "Thương nhân đường biển có ai là dễ chọc đâu? Hà Minh thực cuồng vọng, ai khiêu chiến bọn họ đều sẽ ứng chiến, sau đó sẽ phái một vài tiểu cầu thủ không được sắp xếp trong trận đấu đi trêu chọc người ta."

Bạch Ngọc Đường có thể hiểu lời nói của tiểu nhị này, dù sao Hãm Không Đảo cũng giao tiếp cùng Hà bang không ít, đại ca của hắn cùng mấy minh chủ đương nhiệm của Hà bang đều có chút quan hệ cá nhân, cho nên sẽ cho nhau chút mặt mũi, đổi thành một ít đội tàu khác, thường xuyên sẽ bị ức hiếp.

Tiểu nhị vừa nói xong, trong tâm tất cả mọi người đều có chút ngứa, Triệu Trinh là người đầu tiên ngồi không yên, cùng Yêu Vương thương lượng, có muốn đổi chỗ ăn cơm hay không? Đến Phượng Tường lâu đi?

Yêu Vương cũng là người thích góp vui, hơn nữa bọn nhỏ muốn xem trận đấu, mọi người liền đứng lên đổi địa phương.

. . .

Cùng lúc đó, một nhóm khác vừa lúc tới Phượng Tường lâu ngoài thành nam.

Lâm Dạ Hỏa vội vã chạy ở phía trước, vào lâu liền hét, "Tiểu nhị, cho một phần xương sườn!"

Phía sau Hỏa Phượng, ba huynh đệ Trâu Lương, Long Kiều Quảng cùng Âu Dương Thiếu Chinh đi vào theo.

Sáng nay, Long Kiều Quảng, Trâu Lương cùng Âu Dương Thiếu Chinh ra ngoài lo liệu công việc đứng đắn.

Gần đây có một vật tư quân dụng muốn vận chuyển đến Tây Bắc, rất nhiều vật tư hôm nay sẽ lên xe đi về phía Bắc.

Từng quân doanh đều có đồ vật cần thiết của mình, hữu doanh có làm cung tiễn, tả doanh làm yên ngựa. . .

Lâm Dạ Hỏa lại là vô giúp vui.

Hỏa Phượng cùng Trâu Lương nhìn yên ngựa cho tới trưa, còn cầm bản vẽ chính mình họa, thỉnh sư phụ công tượng hỗ trợ làm yên ngựa mới cho Ngai Ngai.

Công tượng lão Trần Kia nghe nói là sư phụ làm yên tay nghề tốt nhất Giang Nam, Lâm Dạ Hỏa mang theo một đống hồng san hô tới, thỉnh lão Trần nạm lên yên ngựa. Vốn dựa theo tính tình lão nhân nhất định sẽ đuổi hắn đi, nhưng lão Trần cùng Trâu Lương quan hệ đặc biệt tốt, cho nên bán mặt mũi của Tả Tướng quân, đáp ứng hỗ trợ làm một cái yên ngựa "Đỏ rực sáng long lanh".

Mắt thấy đến giờ cơm, bốn người chuẩn bị tìm một tửu lâu gần đây ăn cơm, Lâm Dạ Hỏa từ xa thấy được một tòa chiêu bài thiệt lớn trên tửu lâu Phượng Tường lâu

Thời điểm đến gần tửu lâu, Lâm Dạ Hỏa nhìn thấy trước cửa nhà của một hộ ven đường có chó con, một đại hoàng cẩu mới vừa sinh chó con đang nằm ngáp, bên cạnh bụng ngủ một loạt chó con, Lâm Dạ Hỏa lập tức chạy thẳng đến tửu lâu muốn xương sườn.

Hôm nay tửu lâu thành nam rất đông, vốn đã khó có chỗ ngồi, nhưng Âu Dương Thiếu Chinh tùy thân mang theo một khối Bạch Ngọc của Bạch Hạ cho hắn.

Giang Nam rất nhiều thương gia cùng Bạch gia đều có mua bán qua lại, vừa thấy là khách quý của Bạch phủ, liền ở lầu trên cùng làm thêm một bàn.

Xương sườn được mang ra, Hỏa Phượng liền bưng xuống lầu cho chó mẹ bổ sữa.

Trâu Lương từ cửa sổ nhìn xuống, chỉ thấy Lâm Dạ Hỏa ngồi xổm ven đường lấy xương sườn cho chó ăn.

Âu Dương Thiếu Chinh cùng Long Kiều Quảng tán gẫu về mấy khôi giáp mới được làm năm nay, Trâu Lương ngồi đây nghe tiểu nhị báo tên đồ ăn. Tả Tướng quân nghe xong tiểu nhị huyên thuyên một đống lớn, cuối cùng nói một câu, "Chúng ta bốn người, ngươi tùy tiện chọn đi."

Tiểu nhị đáp ứng một tiếng vui tươi hớn hở đi xuống lầu.

Long Kiều Quảng cùng Âu Dương Thiếu Chinh không nói gì mà nhìn đệ đệ tự bế nhà mình, đều vươn tay chọt hắn để hắn sáng sủa một chút.

Ba người trò chuyện, liền phát hiện thành nam so với giữa thành còn náo nhiệt hơn.

"Mấy vị đại gia!"

Lúc này, có "Tiểu nhị" không quá giống tiểu nhị của lâu chạy tới, vui tươi hớn hở hỏi, "Hạ chú* không?"

*(Hạ chú ở ở đây là chỉ đặt cược nha)

Quảng Gia không hiểu, "Hạ chú? Là đặt cược sao?"

Vẻ mặt tiểu nhị kia kinh ngạc, "Mấy vị đại gia không biết sao? Lát nữa có tỷ thí a! Hắc Kim đấu với Hà Minh!"

Ba vị Đại tướng quân cũng không hiểu Hắc Kim Hà Minh là cái gì? Đây là đánh lôi đài hay là đá cầu?

Trâu Lương nhìn thấy rất nhiều người tụ tập bên ngoài, trong đám người còn có một cái sân Hoa Mai Cúc, liền tỏ ý bảo Âu Dương cùng Long Kiều Quảng nhìn.

Hữu tướng quân cười một tiếng, đối tiểu nhị kia khoát tay, tỏ vẻ không có hứng thú,

Tiểu nhị cũng không dám khuyên nhiều, ba người này tuy rằng kiểu dáng khác nhau, nhưng đều có khí tràng "Không giận tự uy", cảm giác không dễ chọc.

Quảng gia cùng Âu Dương đương nhiên không có hứng thú lấy trận đấu của tiểu hài tử ra bài bạc, hai người gọi một vò Hoa Điêu, thấy đồ ăn lên, để Trâu Lương đi xuống kêu Lâm Dạ Hỏa, nếu không đồ ăn sẽ nguội.

Dưới lầu, Hỏa Phượng một thân hồng y đã cho chó ăn xong, thấy đoàn người náo nhiệt, liền chạy tới nhìn.

Trâu Lương đơn giản đứng dậy, đi xuống lầu gọi hắn.

Long Kiều Quảng nhìn huynh đệ xuống lầu, nhịn không được cùng Âu Dương bát quái, "Hai người bọn họ gần đây có tiến triển gì không?"

"A." Âu Dương có chút buồn cười, "Có tiến triển hay không không quan trọng, ta chỉ quan tâm hai người bọn họ ai trên ai dưới..."

Quảng Gia đặt chén rượu xuống, nghiêm túc cùng hắn thảo luận, "Luận võ công huynh đệ chúng ta khẳng định đánh không lại người ta, luận trí tuệ có lẽ có chút hy vọng, cho nên phải dùng trí để tấn công!"

"Dùng trí. . . Hai loại tính cách đều không được tự nhiên này, có chút phiền toái." Âu Dương một tay cầm chén rượu một tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn, "Nói đến tính tình không được tự nhiên, tiểu hoa đào nhà ta không biết có cùng theo tới Giang Nam hay không nữa."

Long Kiều Quảng cũng thay Âu Dương sốt ruột, "Ngươi ngược lại tìm nàng thử xem, xem có thể hỗ trợ gì cho người ta..."

Âu Dương bĩu môi, "Ta cũng muốn a, gần đây kiếm không thấy người, thứ hai. . . Ngươi xem ta rời khỏi được sao?"

Quảng Gia cũng rất bất đắc dĩ, lần xuôi nam này bọn họ đều là đến chơi, duy chỉ có hai kẻ xui xẻo Âu Dương cùng Nam Cung là phải phụ trách toàn bộ an toàn cho hành trình của Hoàng thượng.

Long Kiều Quảng tương đối hòa khí nói, "Ngươi tìm xem hoa đào nhà ngươi ở đâu, đến lúc đó ta thay ngươi dẫn dắt quân hoàng thành một chút, ngươi đuổi theo người ta, dù sao nhiều người rảnh rỗi như vậy, một người hai người võ công thông minh tuyệt đỉnh, thật sự có chuyện khó khăn gì thì để Khai Phong Phủ hỗ trợ cũng được.

Âu Dương nước mắt lưng tròng nhìn Quảng Gia —— hảo huynh đệ a!

. . .

Hai người đang trò chuyện, chợt nghe dưới lầu một trận xôn xao, hai huynh đệ nhìn nhau liếc mắt một cái ra bên ngoài —— chỉ thấy có mấy chiếc xe ngựa đến, tiểu cầu thủ hai đội đều xuống xe ngựa, đám người tách ra, nhìn bọn họ chuẩn bị trận đấu.

Đám người lầu trên lầu dưới nghị luận sôi nổi.

"Hà Minh là ai tới a? Thần Toàn cũng tới sao?"

"Không có! Trước đó đội số ba cũng chưa ra, tới là đội thứ hai."

"Đội thứ hai đến cũng xem như là rất chú trọng trận này đi!"

"Thần Toàn không đến phần thắng của Hắc Kim sẽ rất lớn a!"

Long Kiều Quảng cùng Âu Dương Thiếu Chinh cũng có chút ngoài ý muốn, cả thấy mấy đội đấu Hoa Mai Cúc này thật sự rất nổi tiếng a, cảm giác Khai Phong Thành cùng Hắc Phong Thành cũng chưa chắc được hoan nghênh như vậy

. . . .

Dưới lầu, Trâu Lương tìm được Lâm Dạ Hỏa chạy vào đám người xem náo nhiệt.

Hỏa Phượng đang nghiên cứu sân đấu kia, cảm thấy cùng sân ở trong Bạch gia trang hình như không cùng một kiểu.

"Cái cọc sân Hoa Mai Cúc này là trực tiếp đóng trên mặt đá." Trâu Lương cũng thấy khác nhau, "Hơn nữa khoảng cách của mấy cọc Hoa Mai này so với cọc gỗ trận đấu bình thường cũng khác, khoảng cách của các cọc cũng xa hơn."

"Ý là muốn tăng độ khó lên sao?" Lâm Dạ Hỏa hỏi.

Trâu Lương nhíu nhíu mày, "Xác thực mà nói, phải là gia tăng tính nguy hiểm."

Tả Tướng quân chỉ chỉ đầu, "Trên mặt đất không có đất cát, nếu té xuống thì nguy hiểm hơn, khoảng cách cọc Hoa Mai Cúc xa, lúc ngã xuống không dễ dàng tìm được chỗ chống đỡ, dễ dàng gặp phải chuyện phát sinh ngoài ý muốn."

Lâm Dạ Hỏa cũng hiểu được có chút nguy hiểm, "Đều là tiểu hài tử thôi, sao lại làm quá như vậy?"

Trâu Lương chuyển hướng tới chỗ mấy tiểu nhị như ở sòng bạc lấy tiền đặt cược, trong đám người vây xem hỗn tạp không ít mấy tên du côn, con bạc, một cái hai cái đều uống đến say khướt ồn ào.

Tả Tướng quân cảm thấy có chút kỳ quái, đám người kia nghe giọng nói hình như cũng không phải là người địa phương, hơn nữa nha phủ Thiệu Hưng trị an không tồi, Lô Nguyệt Lam quản lý nghiêm khắc, có du côn cũng không dám càn rỡ như vậy. . . Cái cảm giác này, giống như có người muốn nháo ra chuyện.

Quan sát một chút, Trâu Lương đột nhiên nhận thấy xung quanh có vài ánh mắt không đúng lắm.

Lâm Dạ Hỏa đang nhìn cầu thủ hai đội, liền có hai tên du côn say khướt lại đây hỏi hắn là từ chỗ nào tới, có phải là yêu nữ Tây Vực tới hay không, đến chỗ người Trung Nguyên sinh sống không quen đi? Có muốn các ca ca chiếu cố ngươi hay không...

Trâu Lương sửng sốt một chút mới kịp phản ứng, hai tên này là chạy tới đùa giỡn Lâm Dạ Hỏa đi?!

Hỏa Phượng cũng xoay mặt nhìn hai tên du côn kia, đánh giá cao thấp một chút, đột nhiên cười lên.

Cái tên cách Lâm Dạ Hỏa gần nhất nhìn thấy liền tâm hoa nộ phóng, đánh bạo vươn tay ra, như là muốn nắm lấy bả vai hắn.

Nhưng tay mới vừa vươn ra, đã bị Lâm Dạ Hỏa nắm lấy vặn ra phía sau.

"Ai ô ô. . ."

tên du côn kia đau đến tỉnh rượu, khụy chân xin tha mạng. Tên còn lại vừa thấy không tốt liền chạy, Lâm Dạ Hỏa nhấc chân đạp vào chân hắn một cái, người nọ rầm một tiếng ngã xuống đất, bị Hỏa Phượng một cước đạp lên.

Du côn cầu xin, "Cô nương tha mạng. . ."

Hỏa Phượng đạp đạp đạp, "Mắt chó ngươi bị mù a, gọi đại gia!"

Du côn Kia theo đó mà cầu xin, "Đại gia tha mạng."

Trâu Lương buồn bực —— ngươi là đại gia thì ai là cô nương a?

Lâm Dạ Hỏa một tay nhéo một cái lại đạp một cái, giống như bố thí mà nói với hai tên du côn kia, "Đừng nhìn bộ dạng xấu muốn chết của hai ngươi, nhưng ít nhất thẩm mỹ vẫn là bình thường, đại gia ta đến Trung Nguyên lâu như vậy nhưng lại đụng phải người biết hàng, thưởng cho các ngươi cái gì tốt đây?".

Trâu Lương cho cái đề nghị hơi lạnh, "Phương Tĩnh Tiếu hình như nuôi rất nhiều ác điểu, các ngươi có nghe qua thiên táng bao giờ chưa a?"

Bên cạnh vài tên du côn muốn tới đây hỗ trợ liền sợ tới mức phun rượu ra, xoay người bỏ chạy.

Trâu Lương cũng ra tay, chỉ chốc lát sau đã bắt hết đám du côn về... đều ném bên chân Lâm Dạ Hỏa, "Đem đám này cho diều hâu ăn đi!"

. . .

Trên lầu, Âu Dương thấy phía dưới ồn ào, liền bảo Long Kiều Quảng nhìn, "Đánh nhau sao!"

Quảng Gia nhìn trong chốc lát, xoa cằm, "A. . ."

"Ngươi cũng thấy kỳ quái sao?" Âu Dương tựa hồ cũng phát hiện khác thường.

Long Kiều Quảng gật gật đầu, lúc này, Giả Ảnh cùng Tử Ảnh rơi từ trên nóc nhà xuống.

Âu Dương cũng nhìn bốn phía trên nóc nhà rơi xuống không ít ảnh vệ, hai người chỉ biết Hoàng Thượng của bọn họ có khả năng đã đến đây. Ngẩng đầu hướng về phía xa xa, quả nhiên, Triệu Trinh mang theo đám người của Khai Phong Phủ còn có vài tiểu bằng hữu đang đến đây.

Âu Dương nói "Không xong" liền đứng lên.

"Ôi chao." Quảng Gia ngăn cản hắn, nhẹ nhàng lắc đầu, "Chưa chắc là nhằm vào Đương gia, đừng đả thảo kinh xà*."

*đánh cỏ động rắn

Âu Dương ngẫm lại, yên vị không động, chuẩn bị quan sát một chút.

Hai người bọn họ ngược lại cũng không lo lắng cho an toàn của Triệu Trinh, bên người hoàng thượng có một đám cao thủ, nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì.

Lúc này, bọn Triển Chiêu cũng đi đến trước cửa Phượng Tường lâu, một đám tiểu bằng hữu chạy hối hả tìm sân đấu, Công Tôn theo ở phía sau sợ bọn họ đi lạc, đáng tiếc hắn ngoại trừ Tiểu Tứ Tử thì ai cũng bắt không được.

Mọi người tìm một vòng, trước tiên nhìn thấy chính là Trâu Lương cùng Lâm Dạ Hỏa đang đánh một đám lưu manh.

Triệu Phổ gật gật đầu —— huynh đệ hắn là nhất phẩm Đại tướng quân trẻ tuổi nhất triều đại, danh tướng địch nhân nghe tin đã sợ mất mật, trong quân doanh của hắn cũng xem như là cao thủ, "Thống soái" bầy sói lớn nhất Tây Vực, thế nhưng đang trên đường đánh lưu manh.

Triệu Phổ ngẩng đầu liếc một cái, chỉ thấy trên lầu Long Kiều Quảng cùng Âu Dương Thiếu Chinh đang thăm dò mà nhìn xuống.

Quảng Gia cùng Âu Dương cách thật xa liền thấy một ánh mắt có chút oán niệm của Triệu Phổ bay qua.

. . .

Cửu vương gia mời Yêu Vương bọn họ mang theo Triệu Trinh đi lên lầu trước, thuận tiện giúp Công Tôn bắt mấy đứa Tiểu Lương Tử lại, Dụ Mộ Trì cũng kéo ba đệ đệ cùng lên lầu.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường chuẩn bị đi xem Lâm Dạ Hỏa bọn họ xảy ra chuyện gì.

Lúc này, Nghiêu Tử Lăng cùng Dụ Mộ Trì đồng thời chuẩn bị lên lầu thì bỗng nhiên ngừng lại, chính mình hướng về phía bên cạnh Triển Chiêu đi qua thấp giọng nói, "Cái sân kia..."

Triển Chiêu dừng bước lại, xoay mặt nhìn Nghiêu Tử Lăng. . . Trong trí nhớ của hắn, đây coi như là lần đầu tiên Nghiêu Tử Lăng chủ động nói chuyện cùng hắn, vẫn là ngữ khí bình thường như vậy.

"Đó là sân đá dã cầu." Nghiêu Tử Lăng ý bảo Triển Chiêu nhìn sân, "Rất nguy hiểm, tuy rằng ba cầu thủ chính của Hà Minh không tới, nhưng tới là đội hai a. Đội thứ hai của Hà Minh dù sao cũng đều là cầu thủ bảo bối, không có khả năng lại bị đưa ra đá loại trận đấu nguy hiểm này."

Triển Chiêu khẽ nhíu mày, "Nghe có chút khác thường."

Nghiêu Tử Lăng gật đầu, "Là phi thường khác thường, Hắc Kim đội kia không rõ lai lịch, nghe nói trước đó bọn họ khiêu chiến hai đội, đều có cầu thủ bị thương, phải rời khỏi cuộc thi Hoa Mai Cúc."

Triển Chiêu ý bảo chính mình đã hiểu.

Nghiêu Tử Lăng liền xoay người cùng Dụ Mộ Trì lên lầu.

Triển Chiêu hí mắt, quay đầu, Ngũ Gia đã muốn lui trở lại.

Phía trước Triệu Phổ một tay một người, kéo Trâu Lương cùng Lâm Dạ Hỏa.

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường —— như thế nào?

Bạch Ngọc Đường nhỏ giọng nói, "hai du côn kia uống rượu đùa giỡn dân nữ."

Triển Chiêu vừa nghe bốn chữ "Đùa giỡn dân nữ" liền không nhịn được xắn tay áo lên, "Kia chỉ đạp đá mấy cái như thế nào đủ? Miêu gia xách bọn họ đến nha môn đánh bằng roi! Cô nương kia đâu? Có bị dọa sợ không?"

Ngũ Gia liếc Lâm Dạ Hỏa một chút —— ở đó đó, "Cô nương" kia không bị dọa sợ, du côn phỏng chừng bị dọa sợ tới mức không nhẹ.

Triển Chiêu cũng hiểu được, khiếp sợ, "Người mà hai tên này đùa giỡn không phải là Lâm Dạ Hỏa đi?!"

"Đúng nha."

Lúc này, phía sau có người thở dài.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường quay đầu lại, chỉ thấy Tiểu Lương Tử không biết từ khi nào đã chạy lại.

"Đám người kia thật sự là hầm cầu đốt đèn (đốt nến trong nhà xí 1) a." Tiểu Lương Tử không đầu không đuôi nói một câu.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường không hiểu được —— cái gì a?

"Tìm thỉ (tử) a!" Tiểu Lương Tử bĩu môi. (thỉ (tử) kết hợp với câu 1, trong nhà xí đốt nến lên thì biết nhìn thấy gì rồi nha, mọi người tự hiểu rồi ha)

Ngũ Gia cảm thấy có chút ảnh hưởng đến ham muốn ăn uống, vươn tay vỗ vỗ đầu Tiểu Lương Tử.

Triển Chiêu hỏi hắn, "Đệ như thế nào lại xuống dưới đây?"

Tiểu Lương Tử hướng về phía hai người vẫy tay, "Âu Dương đại ca để đệ xuống truyền lời."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều xoay người đi qua, Tiểu Lương Tử tại bên tai hai người bọn họ thì thầm mấy câu, liền nhón chân nhìn về hướng xa xa.

Lúc này, "Loảng xoảng" một tiếng, mới vừa rồi đám người bị rối loạn bên này bị hấp dẫn sự chú ý đều một lần nữa tập trung vào trận đấu trên sân —— trận đấu bắt đầu.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro