Chương 138: Sân bóng hay là Tu La tràng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 138: Sân bóng hay là Tu La tràng

Editor: Rosaline

Beta: Ken Le


Bên trong sân bóng, Lương Thần Mỹ Cảnh vừa đến liền đụng phải đội Thừa Phong.

Trùng hợp như vậy, hai đội là đối thủ trong vòng đấu loại thứ nhất, hơn nữa mấy người đội Thừa Phong còn là thân thích của Thẩm Nguyên Thần, hơn nữa tình cảm rõ ràng không phải là tốt.

"Yêu, đây không phải là Tiểu Nguyên Thần sao."

Một thiếu niên vóc dáng cao giọng mang theo chế giễu hỏi Thẩm Nguyên Thần, "Đây là tìm được đội hữu mới rồi?"

Thẩm Nguyên Thần liếc người nọ một cái.

Tiêu Lương nhỏ giọng hỏi Đường Lạc Mai, "Người nào nha?" Đường Lạc Mai nói với nhóc, "Là Thẩm Thiên Lãng của đội Thừa Phong, hai người phía sau lớn lên có chút giống chính là hai huynh đệ Thẩm Minh Dũng cùng Thẩm Minh Vũ."

Đôi bên gặp mặt hơi có điểm xấu hổ, ban đầu hai huynh đệ Thẩm Minh Dũng cùng Thẩm Minh Vũ là đội của Thẩm Nguyên Thần, bây giờ đều chạy sang đội Thừa Phong.

Hai huynh đệ Vũ Dũng quan sát Đường Lạc Mai cùng Tiêu Lương một chút, đều "Hừ" một tiếng, xoay người đi luyện cầu.

Thẩm Thiên Lãng nhìn có chút hả hê nhìn Thẩm Nguyên Thần nháy mắt mấy cái, chắp tay sau lưng cũng đi theo.

Sân huấn luyện đội Thừa Phong ngay phía trước Lương Thần Mỹ Cảnh, Triệu Phổ ôm cánh tay nhìn bên kia luyện cầu.

Triệu Trinh cũng vây xem một chút, cũng là có chút kinh ngạc, hỏi Thẩm Nguyên Thần đang đổi giày "Ai, hai huynh đệ Vũ Dũng kia nhìn kỹ thuật không tệ a, so với hai tay ngang Tiểu Đường cùng Tiểu Lương Tử mạnh hơn chút."

Một bên, Đường Lạc Mai cùng Tiểu Lương Tử vừa đổi xong giày đều không nói gì nhìn Triệu Trinh —— nói người nào là tay ngang chứ.

Thẩm Nguyên Thần thờ ơ nhướn mày, "Hai người bọn họ kỹ thuật cho dù tốt cũng không dùng được."

Vừa dứt lời, Triệu Phổ cũng đã trở về, chậm rì rì nói một câu, "Ngày mai thắng chắc."

Thẩm Nguyên Thần đối với Triệu Phổ gật đầu —— quả nhiên là làm nguyên soái liếc mắt một cái liền nhìn ra.

Tiểu Tứ Tử cầm khối da hươu đang vừa lau một trái cầu, vừa hiếu kỳ hỏi Triệu Phổ, "Cửu Cửu làm sao biết?"

Triệu Phổ ngồi xổm xuống nhỏ giọng cùng Tiểu Tứ Tử nói, "Ba người kia chính là loại người mà người khác ghét nhất trên chiến trường, không chỉ hại bản thân mà còn liên lụy đồng đội."

Tiểu Tứ Tử mở to hai mắt —— như vậy a?

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu lúc tiến vào cũng chú ý đội Thừa Phong luyện cầu một chút.

Triển Chiêu lắc đầu, "Đó là một đội đơn đả độc đấu, ba người đều tự mình đá, hoàn toàn không phối hợp."

...

Trên khán đài, Long Kiều Quảng cùng Trâu Lương chú ý tình huống nhìn thấy màn huấn luyện ở dưới của đội Thừa Phong cũng có chút ngán ngẩm.

Hữu tướng quân vẻ mặt ghét bỏ, "Ba tiểu hài nhi chỉ biết tự mình thể hiện."

"Loại này trên chiến trường chính là thứ gây hại." Trâu Lương nghiêng đầu qua chỗ khác, muốn nghe Lâm Dạ Hỏa đánh giá thế nào, lại phát hiện dưới dù trống không.

Tả tướng quân nhìn trái nhìn phải một chút, cuối cùng chọc chọc Quảng gia, chỉ chỉ chỗ trống bên cạnh mình —— ngươi nhìn thấy yêu nghiệt đâu không?

Long Kiều Quảng hướng về phía Trâu Lương "Sách sách sách" lắc đầu —— ngươi xem ngươi, người nhà mình cũng trông không xong.

Trâu Lương đem dù đưa cho Long Kiều Quảng, đứng dậy rời khỏi khán đài, đi tìm Lâm Dạ Hỏa.

Hữu Tướng quân cầm dù, bắt chuyện với tiểu hỏa kế đang bán đồ ăn vặt cách đó không xa, mua túi hạt dẻ rang đường, vừa ăn vừa nhìn cầu, tiếp tục hối hận không mang vợ hắn theo.

...

Tiểu Lương Tử bọn họ mới vừa lên cột Hoa Mai Cúc chuẩn bị luyện cầu, bỗng nhiên, có một trận xé gió bay tới.

Tiểu Lương Tử hơi nghiêng đầu, đưa tay ra đỡ trước Thẩm Nguyên Thần bên cạnh, liền tiếp nhận một trái cầu từ mặt bên bay tới.

Thẩm Nguyên Thần bất mãn, "Người nào đánh lén ta!"

Đường Lạc Mai nhìn bên kia, chỉ thấy có mấy thiếu niên cầm cầu đi qua, liếc bên bọn họ một cái, khóe miệng mang theo ý cười xấu xa.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường quan sát bốn phía một cái, cũng phát hiện có thật nhiều ánh mắt quan sát.

Công Tôn vừa kéo tay áo cho nhi tử, vừa hỏi Triệu Phổ, "Tại sao có nhiều người vây xem đội chúng ta như vậy?"

Triệu Phổ cũng bất đắc dĩ, trước đó ở Phượng Tường Lâu Tiểu Lương Tử đã làm ra danh tiếng, trong lúc nhất thời Lương Thần Mỹ Cảnh danh tiếng bùng nổ, bỗng nhiên được cho là sẽ đứng đầu, đương nhiên sẽ trở thành đối tượng được những đội lớn khác quan tâm.

Thiên Tôn cùng Ân Hậu đều lắc đầu, xét cho cùng, vẫn là phải trách hai người kia!

Tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhìn Yêu Vương cùng Triệu Trinh, hai người này đang hăng hái bừng bừng nhìn đội khác huấn luyện, da mặt so với tường thành còn dày hơn.

Bị vây xem là một chuyện, cầu nên luyện cần phải luyện, Tiểu Lương Tử bọn họ nắm chặt thời gian thi đấu, có người còn nói bọn họ có thể đến sân thi đấu ngày mai để thích ứng sân bóng một chút, tâm tình bốn tiểu hài nhi đều rất tốt.

Tiểu Tứ Tử kéo xong tay áo, hoạt động gân cốt một chút, chạy đến bên sân.

Thẩm Nguyên Thần một cước đá cầu ra, cự ly hơi xa một chút, rơi ra bên ngoài ranh giới, Tiểu Tứ Tử liền chạy chậm qua nhặt cầu.

Trải qua mấy ngày nay, Tiểu Tứ Tử cũng có thể đá cầu, mỗi lần nhặt cầu lên, cũng sẽ đá cho Tiểu Lương Tử đang chờ bé.

Cự ly giữa sân huấn luyện cùng sân bóng tương đối gần, một cước này của Thẩm Nguyên Thần, sau khi cầu hạ xuống lăn đến sân bên cạnh, Tiểu Tứ Tử liền đuổi theo cầu chạy tới sát vách.

Mới vừa đem cầu nhặt lên, chợt nghe đến phía trên có một thanh âm truyền đến, "Ôi chao, ngươi là người của đội nào?"

Tiểu Tứ Tử đang cầm cầu ngẩng đầu, chỉ thấy trên cột Hoa Mai Cúc đứng một thiếu niên mặc một thân xám, đang ngồi chồm hổm nhìn bé.

Thiếu niên kia vóc dáng còn thật cao, ngồi xổm trên cột, cùi chỏ gác trên đầu gối, hai cái tay đang chống mặt, giống như mặt hoa, nghiêng đầu quan sát Tiểu Tứ Tử.

Tiểu Tứ Tử trừng mắt nhìn, nhìn trên cánh tay hắn quấn băng lụa màu thủy lam, cảm thấy có chút quen mắt, hình như đội Hà Minh ngày hôm qua cũng là một dải bằng lụa như thế này.

Tiểu Tứ Tử đưa tay chỉ sân bóng sát vách, xoay người liền muốn đi về.

Thiếu niên kia đưa tay, lôi cổ áo bé liền đem Tiểu Tứ Tử đưa lên cột.

Đem Tiểu Tứ Tử đặt ở trên cột xong, thiếu niên kia xích lại gần nhìn bé, "Ngươi mấy tuổi a?"

Tiểu Tứ Tử ở gần nhìn thiếu niên kia, tuổi tác hẳn là so với Tiểu Lương Tử lớn một chút, phơi rất đen, lớn lên cũng không phải xấu xí, mặt con nít mắt hí, cười đến vô tâm vô phế (không tim không phổi).

"Thật đáng yêu!" Thiếu niên kia đưa tay muốn xoa đầu Tiểu Tứ Tử, tay mới vừa đưa qua, phía sau đột nhiên xuất hiện một người, hướng về phía mông hắn đá một cước, "Dám chạm vào Cẩn Nhi nhà ta!"

Tay của thiếu niên dừng lại trên đầu Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử chỉ thấy trước mắt bóng xám lóe lên, nhìn lại, người đã không thấy, trước mắt là Tiểu Lương Tử đang đá chân.

Tiểu Lương Tử đem Tiểu Tứ Tử kéo tới bên cạnh.

Thiếu niên kia đã rơi xuống đối diện bọn họ, một tay cầm cầu Tiểu Tứ Tử vừa mới cầm, một tay đang phủi phủi vạt áo.

Một cước vừa rồi của Tiểu Lương Tử không đạp trúng hắn, nhưng ở trên vạt áo hắn lưu lại một dấu giày.

Hai người đều có chút giật mình.

Tiêu Lương nheo mắt lại —— thân pháp người này rất nhanh a, vậy mà tránh được.

Thiếu niên kia cũng nheo mắt lại —— cước pháp người này rất nhanh a, dĩ nhiên không thể né toàn bộ.

"Di?"

Lúc này, một người ăn mặc như tiên phong đi tới, hỏi Tiểu Lương Tử, "Ngươi không phải là cái người của đội Lương Thần Mỹ Cảnh ngày hôm qua giúp chúng ta giải vây sao?"

Tiểu Lương Tử nhìn hắn một cái, nhận ra, là tiên phong của đội Hà Minh ngày hôm qua.

"Nga?" Thiếu niên kia híp mắt quan sát Tiểu Lương Tử trên dưới một chút, "Chính là ngươi a."

"Cẩn Nhi, Tiểu Lương Tử."

Lúc này, Thẩm Nguyên Thần cũng chạy tới, Đường Lạc Mai đi theo phía sau.

Trên Mai hoa thung hai người cầu thủ khác của đội Hà Minh cũng đã đi tới, một người nhìn ốm yếu, vừa ốm vừa cao, so với mai hoa thung to trên đất chút nhỏ, còn lại là đặc biệt béo, nhìn như toà núi nhỏ.

Tiểu Lương Tử đoán bọn họ đều là đội Hà Minh, không phải đội hai ngày hôm qua, như vậy hẳn là đội chủ nhà của đội Hà Minh đi.

"Thần Toàn, ngươi làm gì thế chứ?" Thẩm Nguyên Thần cũng lên mai hoa thung, khó chịu hỏi thiếu niên đang phủi phủi vạt áo.

Tiêu Lương cùng Tiểu Tứ Tử đều nhìn người nọ —— nguyên lai cái người này cùng Cổ Dạ Tinh, còn có Phương Thiên Duyệt của đội Thiên Sơn cũng xưng tam vương của thi đấu hoa mai Thần Toàn a...

Thần Toàn tựa hồ cùng Thẩm Nguyên Thần cũng rất quen, ôm cánh tay cùng hắn chào hỏi, "Tiểu Thần Tử, đội hữu năm nay không tệ a."

Thẩm Nguyên Thần bĩu môi một cái, "Đó là đương nhiên, năm nay phải đánh bại ngươi!" Vừa nói vừa đưa tay, "Trả cầu cho bọn ta!"

Thần Toàn mỉm cười, đưa tay đem cầu đưa cho đội hữu vóc dáng to lớn bên cạnh.

Mập mạp kia nhận cầu, khoát tay, liền đem banh hướng phía Đường Lạc Mai đứng ở bên sân, lười biếng đang ngáp thảy qua.

Thẩm Nguyên Thần cùng Tiêu Lương chợt nghe đến một tiếng "Hô" Bên tai, nhìn thân hình to lớn liền biết khí lực không nhỏ, khí thế của cầu hắn ném ra ngoài hướng về phía Đường Lạc Mai bay qua, liền giống như đá lớn lúc chiến xa công thành hướng về phía cửa thành đập bể.

Động tĩnh này ngay cả một đám cao thủ sân bóng sát vách đều kinh động.

Cầu cũng không phải là đến trước mặt Đường Lạc Mai, tiểu Đường không nhanh không chậm đưa tay, tiếp nhận cái cầu kia, tiếp tục ngáp.

"Nga..."

Tên thân cao to kia tán thưởng mà nhướng mày, vỗ vỗ tay, "Lợi hại lợi hại."

Người gầy bên cạnh hắn kia quan sát đội Lương Thần Mỹ Cảnh đối diện một chút, thở dài, rất ủ rũ mà lẩm bẩm, "Quả nhiên một năm so với một năm càng khó đá, dứt khoát đừng đá đi, về nhà bắt cá có được hay không..."

Thần Toàn cùng tên thân cao to kia bất đắc dĩ nhìn hắn một cái.

Thần Toàn giới thiệu một chút cho Tiểu Lương Tử bọn họ, tên thân cao to kia gọi là Chung Lộc, người cao gầy đang lẩm ba lẩm bẩm gọi Hà Kiêu, bọn họ chính là ba chủ lực của đội Hà Minh.

Thẩm Nguyên Thần giới thiệu Tiêu Lương, Đường Lạc Mai cùng Tiểu Tứ Tử.

Thần Toàn cùng Chung Lộc đều sờ cằm, "Thảo nào gọi đội Lương Thần Mỹ Cảnh! Quả nhiên là trời sinh một đội!"

Thẩm Nguyên Thần gật gật đầu, "Đúng không? Trời sinh một đội đi?"

Hà Kiêu tiếp tục ở một bên lẩm ba lẩm bẩm thổ tào, "Nhìn tên người ta lấy, nhiều may mắn, chúng ta vẫn còn gọi đội Hà Minh, một chút tính cách cũng không có, vừa nghe cũng không lợi hại,sao không gọi đội Cẩm Lý chứ!"

*cẩm lý = cá chép (mang ý nghĩa may mắn)

Thần Toàn cùng Chung Lộc tiếp tục bất đắc dĩ nhìn hắn.

"Ác, người còn rất đủ."

Bên này đang nói chuyện phiếm, lại có đội bóng khác đi qua, có người nói năng bậy bạ.

Thẩm Nguyên Thần nhìn một cái nhịn không được tiếp tục mắt trợn trắng, lòng nói, quỷ đáng ghét đều tụ lại đây.

Lần này ba người đi ngang qua nhưng thật ra tất cả mọi người đều nhận thức, Lưu Tinh môn, tiếp lời chính là Lưu Nguyệt, Thiệu Thanh tính tình rất tốt mỉm cười cùng mọi người lên tiếng chào hỏi, Cổ Dạ Tinh như trước diện vô biểu tình đi qua, không có ý tứ muốn trò chuyện đôi câu.

Thần Toàn cười xấu xa gọi hắn lại, "U, lại giả bộ thâm trầm a Tiểu Tinh Tinh."

Cổ Dạ Tinh dừng bước lại, quay đầu lại nhìn hắn một cái.

Thần Toàn ôm cánh tay hướng về phía đội Lương Thần Mỹ Cảnh bĩu môi, "Triển Chiêu Trong truyền thuyết đã xuất chiêu a."

Cổ Dạ Tinh chau mày, lại nhìn Lương Thần Mỹ Cảnh một cái, quay đầu bước đi.

Thiệu Thanh cùng Lưu Nguyệt có chút nghi ngờ nhìn nhau một cái, không thể làm gì khác hơn là đi theo.

Lúc đi ngang qua chỗ ở sân bóng Triển Chiêu bọn họ, Cổ Dạ Tinh lại nhìn Triển Chiêu một cái, ánh mắt mang chút khó chịu.

Lần này, tất cả mọi người quay đầu lại nhìn Triển Chiêu —— ánh mắt của tiểu hài tử này nhìn ngươi hình như cùng những đứa trẻ khác không giống nhau nga!

"Người ta hình như một chút sùng bái ngươi cũng không có, trái lại hình như rất ghét dáng vẻ của ngươi." Công Tôn lần trước đã phát hiện.

Bạch Ngọc Đường cũng nhìn Triển Chiêu, giống như lần trước, tựa hồ là muốn lấp liếm cho qua không muốn trò chuyện.

Lương Thần Mỹ Cảnh bên kia đều nhìn Thần Toàn —— dáng vẻ ngươi thật giống như biết rõ.

Thần Toàn ôm cánh tay nghiêng đầu, "Ôi chao? Các ngươi không có nghe nói tới sao?"

Thẩm Nguyên Thần hiếu kỳ, "Ngươi cùng Cổ Dạ Tinh quen nhau từ sớm đi? Hắn cùng Triển đại ca có khúc mắc gì sao?"

"Hoắc hoắc." Thần Toàn thần thần bí bí nói, "Các ngươi đều biết Triển Chiêu là bá chủ của thi đấu Hoa Mai Cúc ba lần liên tiếp đi?"

Tất cả mọi người gật đầu, "Vậy các ngươi có biết đứng đầu thi đấu Hoa Mai Cúc trước Triển Chiêu là ai hay không?"

Tất cả mọi người sửng sốt —— trước đó cũng có một sao?

"Kỳ thực trước Triển Chiêu cũng có một bá chủ của thi đấu Hoa Mai Cúc ba lần liên tiếp, nhưng Triển Chiêu thắng hắn cầm quán quân, kết quả thế nhân đều chỉ nhớ Triển Chiêu, mà quên mất người kia." Thần Toàn khoanh tay "Người kia gọi Cổ Minh Nguyệt... Là đại ca của Cổ Dạ Tinh."

"Cổ Minh Nguyệt..."

Thẩm Nguyên Thần sờ cằm, "Chưa từng nghe qua tên này, ôi chao, ba lần vô địch liên tiếp thực sự mạnh đến như vậy?"

Thần Toàn hơi nhún vai một cái, "Đúng vậy, hiện tại đã không có người nhớ ra cái tên đó... Từ sau khi Triển Chiêu xuất hiện, Cổ Minh Nguyệt cũng không còn thấy xuất hiện thi đấu nữa, nghe nói là thời điểm hắn đang cùng Triển Chiêu tranh tài bị thương, không bao giờ có thể đá cầu được nữa."

Mọi người cả kinh, đều quay đầu nhìn Triển Chiêu.

Đầu kia, Thiên Tôn hiếu kỳ hỏi Ân Hậu, "Có loại sự tình này?"

Ân Hậu chăm chú suy nghĩ một chút, tiểu hài nhi làm đối thủ của ngoại tôn hắn lần đầu tiên đá trận chung kết thi đấu kia hình như là họ Cổ... Hay là họ Cố?

Bạch Ngọc Đường cũng nhìn Triển Chiêu —— cho nên tiểu hài nhi kia xem ngươi làm kẻ thù? Chỉ bởi vì ngươi thắng đại ca hắn? Triển Chiêu hơi xấu hổ, xua xua tay —— vậy thì ... Không phải rồi.

Ngũ Gia híp mắt —— là thế nào?

Triển Chiêu đỡ trán.

Công Tôn tương đối quan tâm, "Bị thương rất nặng sao? Ta xem cho hắn một chút, có thể trị hết hay không?"

"Điều không phải..." Triển Chiêu xua tay.

Đang trò chuyện, chợt nghe phía sau có một thanh âm truyền đến, "Tiểu Triển?"

Triển Chiêu vừa nghe thanh âm hơi cao còn mang chút tung tăng này liền tiếp tục đỡ trán.

Tất cả mọi người quay đầu lại, chỉ thấy đứng phía sau Triển Chiêu là một người tuổi trẻ lưng đeo một túi cầu.

"Tinh Tinh nói thấy ngươi, ta còn không tin." Người trẻ tuổi kia vẻ mặt vui vẻ cùng Triển Chiêu chào hỏi, "Đã lâu không gặp rồi!"

Triển Chiêu gật gật đầu, "Đúng vậy đúng vậy... Rất lâu không gặp..."

Đột nhiên, Thần Toàn lại gần cùng Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử bọn họ bát quái, "Oa! Tới a, ôi chao! Người kia chính là Cổ Minh Nguyệt!"

Mọi người vừa nghe, đều chạy đến bên sân nhìn, một đám tiểu hài nhi xúm lại thảo luận.

"Người kia chính là Cổ Minh Nguyệt?"

"Hắn cũng là quán quân ba lần sao?"

"Thiệt hay giả?"

"Lớn lên cùng Cổ Dạ Tinh rất giống."

"Đâu như hắn, đại ca hắn biết cười a!"

"Thoạt nhìn không giống cùng Triển đại ca có cừu oán a!"

"Đúng nha, hai mắt đều tỏa sáng a."

...

Cùng vẻ mặt tê liệt Cổ Dạ Tinh tương đối bất đồng, thân là huynh trưởng Cổ Minh Nguyệt dị thường rộng rãi, chạy tới lôi kéo Triển Chiêu hỏi hắn mang người của đội nào, có hứng thú cùng nhau cho người so tài một chút không...

Mọi người giám định một chút, cảm thấy Cổ Minh Nguyệt này có khả năng là hoa đào cao hơn là cừu nhân, vì vậy đều xoay mặt nhìn Bạch Ngọc Đường.

Ngũ Gia nhìn Cổ Minh Nguyệt lôi kéo tay áo Triển Chiêu, ánh mắt có chút nguy hiểm.

Cách đó không xa, Cổ Dạ Tinh ném mạnh đôi giày xuống đất.

Lưu Nguyệt cùng Thiệu Thanh đều nhìn Cổ Minh Nguyệt phía sau cùng Triển Chiêu "Nhiệt tình trò chuyện", có chút không giải thích được.

Lưu Nguyệt hỏi Cổ Dạ Tinh, "Đại ca ngươi nhìn không giống như ghét Triển Chiêu a."

Thiệu Thanh cũng hỏi, "Ca ngươi không phải bị thương khi thi đấu sao, bị thương ở đâu?"

Cổ Dạ Tinh nói, "Ai nói hắn ghét Triển Chiêu chứ? Suốt ngày Triển Chiêu thật lợi hại, Triển Chiêu không đá cầu thật đáng tiếc, có cơ hội có thể nhìn Triển Chiêu đá cầu nữa thì tốt rồi... Phiền chết người đi được!"

Thiệu Thanh cùng Lưu Nguyệt đều sửng sốt, cùng nhau há to miệng nhìn Cổ Dạ Tinh, "Cho nên ngươi chán ghét người ta là vì ăn giấm?"

Cổ Dạ Tinh xoay mặt, bĩu môi, "Hắn là đại ca của ta chứ không phải đại ca của Triển Chiêu..."

Thiệu Thanh cùng Lưu Nguyệt đều không biết nói gì oán hắn, "Ngươi là một quỷ ấu trĩ! Ngươi vẫn là tiểu hài tử sao? !"

Lương Thần Mỹ Cảnh cùng hai người khác của đội Hà Minh không tín nhiệm mà nhìn Thần Toàn —— Cổ Minh Nguyệt thấy thế nào cũng là người hâm mộ Triển Chiêu, không phải là cừu địch!

Thần Toàn cũng xoa cằm —— lẽ nào bát quái không chính xác?

Ân Hậu thật ra nghĩ tới, "Nga... Hình như là có một tiểu hài nhi, sau khi bại bởi Chiêu Chiêu chẳng những không tức giận, còn ôm cầu đuổi Chiêu Chiêu chạy cả thành, nói phải cùng hắn làm bạn bè cùng nhau đá cầu gì gì đó."

Lúc này, Cổ Minh Nguyệt đã bắt đầu hẹn Triển Chiêu một hồi luyện xong cầu cùng nhau đi ăn cơm, còn nói muốn mời hắn chỉ đạo Cổ Dạ Tinh đá cầu gì gì đó, nói đệ đệ hắn có chút thói quen xấu thế nào cũng sửa không xong, hơn nữa đặc biệt không tuân thủ.

Cổ Dạ Tinh mặt càng đen hơn, "Thình thịch thình thịch" đạp mai hoa thung.

Thiên Tôn cùng Ân Hậu đều giúp đè Bạch Ngọc Đường xuống —— Tiểu Bạch Đường ổn định a, người ta chính là mê bóng mà thôi!

...

Đang lúc này, trong sân bóng đột nhiên có một trận rối loạn nhỏ, chợt nghe có người nói.

"Nhìn a! Đội Thiên Sơn tới!"

"Đi cùng đội Thiên Sơn là đội gì a?"

"Đó là đội Bàn Miêu trong truyền thuyết đi?"

"Đội này nhìn tuổi tác thật nhỏ... Đều mấy tuổi a?"

"Có điểm khả ái a!"

"Đeo vải là màu quất đi!"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều quay đầu lại.

Lúc này, hai đội bóng đi tới đồng thời hô lên.

"Sư tôn! Tiểu sư tổ!"

"Cung chủ! Tiểu Miêu gia!"

Hai đội bóng gọi xong mọi người đều sửng sốt, nhìn nhau một cái.

"Các ngươi từ đâu tới a?"

"Thiên Sơn, các ngươi thì sao?"

"Ma Cung a!"

Triển Chiêu hít sâu một hơi —— cái gì mà đội Bàn Miêu? Đó không phải là ba tiểu ma tinh của Ma Cung sao? Ba đứa này so với Tiểu Tứ Tử còn nhỏ hơn thế nào lại chạy ra ngoài!

Trong nháy mắt Ngũ Gia cảm thấy rất cân bằng.

Ân Hậu càng hết chỗ nói —— người nào dẫn bọn hắn tới? ! Ba đứa này không phải là mới cai sữa sao?

Triệu Phổ cùng Công Tôn còn lại là hiểu vì sao gọi là đội Bàn Miêu —— thứ nhất, đội Ma Cung dễ khiến tranh luận, thứ hai, trong tên này ẩn chứa lý tưởng của tiểu cung chủ bọn họ a...

Trên khán đài, một đám bà bà mới vừa đặt cuộc đều nhảy lên, hướng về phía mấy tiểu hài nhi ở sân bóng ngoắc ngoắc, "Tâm can nhi bảo " kêu lên.

Ba tiểu hài nhi "Đội Bàn Miêu" nhảy lên đáp lại kêu gọi ở phía khán đài, "Bà bà, di bà, cô nãi nãi!"

Một đám bà bà chạy xuống chuẩn bị đặt cuộc một chút cho đội Bàn Miêu.

Phía sau Ba tiểu hài nhi Ma cung, Tu La Vương cùng Thiên Tàn lão nhân cũng tới, xem ra là hai người bọn họ dẫn đội.

Thiên Tàn vừa vào cửa liền "Ha ha ha", trên toàn bộ cầu trường đều là tiếng cười rung trời như sét đánh, vài tiểu hài nhi đang luyện cầu sợ đến ngã xuống.

Đội Thiên Sơn cùng đội Bàn Miêu chạy tới chỗ Thiên Tôn Ân Hậu, Tiểu Tứ Tử có chút khẩn trương mà kéo Tiểu Lương Tử "Xong, Miêu Miêu cũng muốn làm phản sao!"

Ba đứa Lương Thần Mỹ trong nháy mắt có cảm giác nguy cơ.

Công Tôn cùng Triệu Phổ đều hỏi Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường, "Khi đấu thật hai ngươi chuẩn bị đứng ở bên kia?"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đồng thời lui về sau một bước —— ở đây không phải là sân bóng, đây là Tu La tràng!

Phía sau hai người, Ngân Yêu Vương cùng Triệu Trinh hài lòng gật đầu —— quá hảo chơi a!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro