Chương 139: Giữa tấn công cùng phòng thủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 139: Giữa tấn công cùng phòng thủ

Editor: Rosaline

Beta: Ken Le


Triển Chiêu nhìn ba tiểu bằng hữu đang nhảy nhót vây quanh Ân Hậu, thực sự là không nghĩ tới, "Đội Bàn Miêu" lại chính là đội Ma cung...

Còn không kịp khiếp sợ, vị Triển gia tiểu miêu gia này, tiểu cung chủ Ma cung, đã bị ba đoàn tử bao vây.

Tu La Vương cùng Thiên Tàn đến cũng đưa tới không ít ánh mắt, chủ yếu là Thiên Tàn, lão gia tử phiêu trên không trung, giống như cưỡi mây đạp gió mà tới.

Mấy tiểu hài nhi Ma cung này Bạch Ngọc Đường đều biết, một người tên là Tăng Tiểu Cửu, sáu tuổi, tiểu hài này lớn lên bạch bạch tịnh tịnh* đôi mắt nhỏ mũi nhỏ cái miệng cũng nhỏ nhắn, xa xa nhìn giống như cái bánh bao. Tăng Tiểu Cửu là đứa nhỏ lớn tuổi nhất trong Ma cung, là tằng tằng tằng tôn của Cửu Đầu Bà Bà, tiểu đồ đệ của Tu La Vương.

*trắng trẻo sạch sẽ

Một đứa khác tên là Miêu Vũ, là một nữ oa, năm nay cũng sáu tuổi, chất tôn nữ nhi của Thiên Thi Quái, tiểu nha đầu đặc biệt khả ái, mắt to miệng nhỏ mặt nga đản*, trời sinh hoàng phát**, chải hai bím tóc nhỏ, buộc chuông nhỏ kêu như tiếng nước chảy, lúc chạy vang lên leng keng leng keng.

*鹅蛋脸 = khuôn mặt trứng ngỗng: khuôn mặt chuẩn nhất của hầu hết các cô gái hầu hết các cô gái phương Đông, còn được gọi là khuôn mặt hình elip.(Baidu)

[Editor: tra bằng google hình ảnh thì thấy có khuôn mặt Triệu Lệ Dĩnh].

**tóc vàng

Người cuối cùng tuổi tác cũng nhỏ nhất , mới năm tuổi , gọi Tiết Tôn, là tôn nhi của đệ đệ Tửu tiên Tiết Tẫn, cũng là đồ đệ của Tiết Tẫn, từ nhỏ mang theo bên người nuôi lớn. Tiết Tôn lớn lên cùng Tiết Tẫn có chút giống, mặt vui vẻ*.

*QT (hoan hỉ kiểm) raw (欢喜脸).

Hai đứa 6 tuổi một đứa 5 tuổi này, mặt còn không lớn bằng trái cầu, cũng khó trách Ân Hậu nói bọn họ mới vừa cai sữa.

Ân Hậu rất không biết nói gì, oán giận với người mang đội tới là Tu La Vương , "Nhỏ như vậy thế nào so tài a?"

Tu La Vương vui vẻ, nói là mang ra ngoài vui đùa một chút, không quan trọng thứ hạng a.

Ân Hậu không vui, trong cung có mười một mười hai đứa nhỏ công phu tốt vô cùng nha, sao không làm ra một tổ thật sự, còn có, thế nào lấy tên đội là Bàn Miêu, quá không đứng đắn!

Tu La Vương nói bọn nhỏ lấy, người trong cung cả ngày nghe mấy hài tử này một tiếng meo meo hai tiếng meo meo, còn không phải là đội Bàn Miêu sao.

Triệu Trinh cùng Ngân Yêu Vương đều bị ba tiểu đoàn hấp dẫn, chạy tới hỏi tên, vừa nghe "Đội Bàn Miêu" làm Triệu Trinh cười đến hỏng.

Hoàng thượng vuốt cằm nói đội Bàn Miêu chỉ là nhũ danh, Trẫm đặt tên đứng đắn khác cho các ngươi, Trẫm đã nghĩ ra rồi! Tên các ngươi là "Tăng Tiểu Cửu, Miêu Vũ, Tiết Tôn..."

Phía sau Triệu Phổ tới một câu, đội "Cửu Ngũ Chí Tôn*?"

*Cửu Ngũ Chi Tôn [ jiǔwǔzhīzūn] [九五之尊]: Cửu (九) là lấy tên của Tăng Tiểu Cửu, Ngũ thì lấy 'Vũ' ( wǔ - 舞) trong Miêu Vũ, Tôn là trong 'Tôn' ( zūn - 樽) trong Tiết Tôn. Còn 'Chi' chắc là cho có vấn điệu á.

Tất cả mọi người cả kinh, Triệu Trinh "Hoắc" một tiếng, đuổi theo ba đứa nhóc cù lét, "Nguyên lai đều là phản tặc..."

...

Cùng đội Bàn Miêu đối lập chính là đội Thiên Sơn, ba người thiếu niên cao bằng nhau, vừa nhìn chính là võ công vô cùng tốt, thân thể cũng vô cùng tốt, Phương Thiên Duyệt, Khổng Thiên Lâm, Hứa Thiên Kỳ, thuộc về thế hệ thứ hai của phái Thiên Sơn. Chính là cha mẹ đều là đệ tử phái Thiên Sơn, hài tử từ nhỏ sẽ được đưa đến phái Thiên Sơn học công phu, ngay cả lấy tên đều cố ý lấy một chữ "Thiên" ở đầu.*

*'Thiên' (天) - Phương Thiên Duyệt (方天悦) - Khổng Thiên Lâm(孔天林) - Hứa Thiên Kỳ (许天奇)

Nhóm tiểu đồ đệ Phái Thiên Sơn vừa thấy Thiên Tôn thì ánh mắt như được lưu truyền từ cha mẹ chúng, phát sáng như sao, vây quanh lão gia tử một hơi "Sư tôn" mà gọi.

Thiên Tôn thật là thoả mãn, đứng một tư thế rất tuấn tú, vỗ vai từng người một, "Đều lớn hơn rồi a? Phải biểu hiện tốt một chút làm rạng danh phái Thiên Sơn a!"

Bạch Ngọc Đường cũng cùng Thiên Tôn cùng mấy người thiếu niên phái Thiên Sơn nói chuyện phiếm, Triển Chiêu cùng Ân Hậu cùng đùa ba tiểu bằng hữu Ma cung, bên này đang náo nhiệt, bỗng nhiên đón nhận một đạo ánh mắt "Lạnh thấu xương".

Bốn người ngẩng đầu một cái, chỉ thấy cách đó không xa, Tiểu Tứ Tử đang cầm cầu, sâu kín hướng bên này liếc mắt nhìn, sau đó bĩu môi nghiêng đầu —— hừ! Quả nhiên tình yêu là sẽ biến mất!

Công Tôn cùng Triệu Phổ cũng sâu kín nhìn bốn người —— kẻ phản bội!

...

Lương Thần Mỹ Cảnh trở lại sân huấn luyện tiếp tục luyện cầu, mấy tiểu bằng hữu Ma cung rõ ràng là đến chơi, vây quanh Tu La Vương cùng Thiên Tàn vòng tới vòng lui.

Ba người đội Thiên Sơn cũng không vội đi, nhìn đội Lương Thần Mỹ Cảnh luyện cầu.

Triển Chiêu nhìn trộm, phát hiện đội Thiên Sơn tựa hồ không có ai mang đội, có chút không giải thích được, hỏi Phương Thiên Duyệt, "Lĩnh đội của các ngươi đâu?"

Phương Thiên Duyệt nói lần này mang đội tới là ba sư tỷ, đại sư tỷ Thẩm Hoài Nguyệt, tiểu sư tỷ Triệu Viện cùng Cẩm Lân, đi theo người thương hội thương lượng chuyện thi đấu.

"Thi đấu." Triển Chiêu hiếu kỳ, "Không phải nói các ngươi không tham gia sao?"

Phương Thiên Duyệt cũng rất bất đắc dĩ, "Vốn là không tham gia, cảm giác thật phiền toái, nhưng Hà Minh thối lui, nói là đội hai bị thương, đội một nếu như lại bị thương trong khi đang thi đấu sẽ không thể đá được."

Phương Thiên Duyệt vừa nói, hai mắt thỉnh thoảng lại nhìn đội Lương Thần Mỹ Cảnh trên cầu trường đang luyện cầu.

Ngũ Gia hỏi hắn, "Thế nào?"

Phương Thiên Duyệt cười tủm tỉm hỏi Bạch Ngọc Đường, "Tiểu sư tổ muốn nghe nói thật hay nói dối?"

Ngũ Gia cùng cùng Triển Chiêu đều cảm thấy lời này có chút ý tứ.

...

Phương Thiên Duyệt năm nay mười hai, là một trong những tiểu đồ đệ đông đảo phái Thiên Sơn rất được xem trọng, Lục Phong thường xuyên cùng Bạch Ngọc Đường cùng Thiên Tôn nhắc tới hắn.

Đứa nhỏ này dị thường đáng tin, văn võ song toàn, thông minh, tính cách tốt, ngay cả tướng mạo đều rất xuất chúng.

Hài tử khác học võ, thông thường hơi có chút thiên phú, đến bảy tám tuổi mà bắt đầu tìm danh sư, nhưng Phương Thiên Duyệt vẫn an an phận phận ở phái Thiên Sơn đặt nền móng. Kỳ thực mấy năm nay có không ít danh gia tìm tới hắn, hắn chưa từng đi theo, nói là võ học của phái Thiên Sơn bác đại tinh thâm, thiên phú cho dù tốt, kiến thức cơ bản ít nhất phải luyện mười năm. Chờ trụ cột vững chắc, sau đó học cái gì cũng có thể.

Lời này Lục Phong trước đó đã cùng Thiên Tôn nói qua, Thiên Tôn tương đối thỏa mãn, cảm thấy tuổi này có thể hiểu thấu đáo nội lực phái Thiên Sơn, tiểu hài tử này thật sự rất giỏi.

Ba tuổi Phương Thiên Duyệt bắt đầu ở phái Thiên Sơn học võ, luyện một lần liền luyện tròn mười năm, Thiên Tôn nói đến lúc thì tìm một sư phụ thích hợp nhất cho hắn.

...

"Nói thật là nói như thế nào, nói dối thì nói như thế nào?"

Triệu Trinh không biết từ đâu nhảy ra, hỏi Phương Thiên Duyệt.

"Nói dối sao, không có vấn đề gì." Phương Thiên Duyệt hơi nhún vai, "Nói thật sao, có vấn đề rất lớn."

"Vấn đề lớn?" Triển Chiêu cũng không hiểu rõ, "Là bởi vì Tiểu Lương Tử cùng Tiểu Đường đều mới chơi nên không có kinh nghiệm sao?"

Phương Thiên Duyệt lắc đầu, nói, "Không cảm thấy ba người bọn hắn hình thức giống nhau, phương pháp đá như nhau, thậm chí suy nghĩ cũng rất giống nhau sao?"

"Hình thức giống nhau..." Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều quay đầu lại nhìn ba tiểu hài nhi Lương Thần Mỹ trong sân huấn luyện luyện cầu.

Triệu Phổ đứng phía trước tựa hồ cũng nghe được, quay đầu lại nhìn thoáng qua, đưa tay, nhẹ nhàng xoa cằm.

Phương Thiên Duyệt chép miệng, "Năm ngoái đội Hà Minh đứng thứ hai, Thần Toàn phụ trách tấn công, Hà Kiêu phụ trách phòng thủ cùng chuyển cầu, Chung Lộc có cú đá mạnh, hơn nữa vóc dáng rất cao bước chân rất lớn, có thể phòng được cầu cao cùng cầu đánh qua. Kỳ thực bàn về năng lực cá nhân, ba người bọn hắn đều không phải mạnh nhất, thế nhưng có thể bổ sung cho nhau."

Nói rồi, Tiểu Phương lại ý bảo mọi người nhìn Lưu Tinh môn, "Lưu Tinh môn năm ngoái đứng thứ ba, năng lực cá nhân của Cổ Dạ Tinh rất mạnh, chiến thuật rèn luyện hàng ngày của Thiệu Thanh rất cao, có thể vì toàn đội hi sinh, toàn bộ hành trình phụ trách phòng thủ. Còn Lưu Nguyệt kia năm ngoái là dự khuyết, nhìn hắn huấn luyện, tốc độ di động rất nhanh, chắc là có thể tấn công nhanh, năm nay thực lực của Lưu Tinh môn cũng không yếu."

Phương Thiên Duyệt nói xong, lại quay đầu lại nhìn đội Lương Thần Mỹ Cảnh, "Ba người bọn hắn hình như tình cảm rất tốt, đều rất ưu tú, năng lực xuất chúng. Nhưng đây là ưu điểm đồng thời cũng là khuyết điểm. Một đội bóng phải công thủ cân đối mới có thể thắng, nhưng không phải nói tất cả mọi người phải vừa có khả năng tấn công. Đội Hà Minh nếu có ba Thần Toàn, Lưu Tinh môn có ba Cổ Dạ Tinh, thì cũng không thể thắng sau cùng."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, đều cảm thấy Tiểu Phương nói có lý.

Triệu Trinh cũng gật đầu, ôm cánh tay suy nghĩ.

Đằng trước, Triệu Phổ như có điều suy nghĩ nhìn đội Lương Thần Mỹ Cảnh.

Cửu vương gia cảm thấy, mình tựa hồ có chút khinh thường chuyện so tài này, vấn đề căn bản của Lương Thần Mỹ Cảnh, đích thật là Phương Thiên Duyệt nói đúng. Đối phó đội yếu tuyệt đối không thành vấn đề, nhưng đối phó với đội mạnh thì có vấn đề rất lớn.

Công Tôn cũng cười cười, "Thi đấu hoa mai cùng với đánh trận giống nhau, không bằng nói cũng như xem bệnh."

Triệu Phổ nhìn Công Tôn.

Công Tôn mỉm cười, "Không phải toàn bộ thuốc bổ vào chung một chỗ thì là thuốc tốt, có đôi khi phải hỗ trợ lẫn nhau thêm vào bớt ra mới cân bằng, thậm chí thuốc độc cũng có thể trộn chung với thuốc bổ."

Triển Chiêu hỏi Phương Thiên Duyệt, "Vậy ngươi có đề nghị gì không?"

Phương Thiên Duyệt cười cười, "Trận đấu kỳ thực không phải luận võ cũng không phải đánh trận, tuy rằng cũng vì thắng nhưng thật ra là thuộc về hai việc khác nhau."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều cảm thấy tiểu hài nhi đứng đắn này có chút ý tứ, "Vậy khác nhau ở đâu?"

"Mục đích của thi đấu là thắng nhiều hơn đối phương một bàn! Kết quả ghi thêm mười bàn thắng cùng ghi thêm một bàn thắng là như nhau. Luận võ không phải chỉ so thắng đối phương trong một chiêu, đánh trận cũng không phải so với đối phương chết nhiều hơn một người, những đại sự này đều liên quan đến tính mạng." Tiểu Phương vừa nói vừa chỉ chỉ đầu, "Mà thi đấu hoa mai, chỉ là một loại trò chơi có quy tắc. Lấy vui vẻ làm mục đích, không lấy vui vẻ là mục đích, còn không thì lấy thắng lợi làm mục đích, gọi là thi đấu."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều quay đầu lại nhìn Triệu Phổ.

Cửu vương gia cũng nhẹ nhàng "Sách" một tiếng, nhìn Lương Thần Mỹ Cảnh rất vui vẻ luyện, "Phải thế nào mới có thể làm cho bọn họ ý thức được vấn đề của mình chứ..."

"Cần giúp một tay không?" Phương Thiên Duyệt hỏi.

Triệu Trinh vội vàng gật đầu, "Ngươi có biện pháp sao?"

Phương Thiên Duyệt mỉm cười, đối với Khổng Thiên Lâm cùng Hứa Thiên Kỳ đang nhìn cầu phía trước huýt sáo một tiếng.

Hai người quay đầu lại, chỉ thấy Phương Thiên Duyệt đối với bọn họ nhướng mày, "Đi dạy tiểu bằng hữu một chút."

Khổng Hứa hai người hiểu ý cười, gật đầu.

Triệu Phổ đi lên trước, gọi Lương Thần Mỹ Cảnh cùng đội Thiên Sơn luyện tập.

Tiểu Lương Tử bọn họ đương nhiên cao hứng, nhưng ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện đi lên chỉ có hai người, chính là Khổng Thiên Lâm cùng Hứa Thiên Kỳ, Phương Thiên Duyệt không lên.

Động tĩnh bên này đưa tới không ít người chú ý.

Bên phía Hà Minh. Thần Toàn nhìn về bên này một cái, bĩu môi, "Phương Thiên Duyệt tiểu tử kia lại xen vào việc của người khác."

Bên cạnh Hà Kiêu lảm nhảm niệm "Phương Thiên Duyệt rất lợi hại a, liếc mắt liền nhìn ra vấn đề bên kia, lại ra tay hỗ trợ, cái này càng ngày càng phiền toái... Vẫn là đừng đá nữa, chúng ta về nhà bắt cá đi..."

Thần Toàn một cước đem hắn đạp xuống mai hoa thung, để hắn đi nhặt cầu.

Cách đó không xa, Lưu Tinh môn đã quan tâm trận đấu bên này.

Thiệu Thanh cười cười, "Phương Thiên Duyệt là muốn cho trận đấu tăng độ khó sao?" Cổ Minh Nguyệt đứng ở sân bóng bên cạnh gật đầu, "Kỹ nhân phẩm* của Tiểu Phương không cần phải nói a, bàn về năng lực ở trong thế hệ này của các ngươi hắn là mạnh nhất, thiên phú gần với Triển Chiêu năm đó... Ai nha."

Cổ Minh Nguyệt nói còn chưa dứt lời, bị Cổ Dạ Tinh kí đầu một cái.

Cổ gia đại ca ôm đầu, có chút ủy khuất quay đầu lại nhìn em trai.

Cổ Dạ Tinh trừng hắn —— ngươi ở bên kia sao?!

...

Rất nhanh, trận đấu bắt đầu.

Trải qua mấy ngày đặc huấn, ba người Lương Thần Mỹ phối hợp ăn ý, cầu kia bị đá hoa cả mắt, nhưng mà... Một đoạn thời gian đá xuống đến, xuất hiện một vấn đề —— Lương Thần Mỹ Cảnh được thế không được điểm.

Đá thật là đẹp mắt, ba tiểu hài nhi luân phiên công kích, nhưng cầu đến đối diện cũng sẽ được cứu lại. Tiểu Tứ Tử ở một bên thấy thì có chút trợn tròn mắt, ba người Lương Thần Mỹ vẫn luôn tấn công đủ kiểu, ngược lại, hai người đội Thiên Sơn từ đầu đều chỉ phòng thủ, căn bản không phản công, chính là chỉ đá cầu về.

Nhưng Thiên Sơn đối với mỗi lần nhẹ nhàng đá cầu trở về lại khiến cho Lương Thần Mỹ Cảnh bên này rất khẩn trương, hơn nữa một lần so với một lần càng khó đón, phát động tiến công cũng một lần so với một lần khó khăn.

Đá được nửa bàn, ba tiểu hài nhi Lương Thần Mỹ Cảnh bên này mệt mỏi đầu đầy mô hôi, tấn công nửa ngày một điểm cũng không có. Hai người đội Thiên Sơn ngay cả thở cũng không thở gấp, tuy nói toàn bộ quá trình đá bị tấn công, nhưng còn được hai điểm, tình thế đối với Lương Thần Mỹ Cảnh cực kỳ bất lợi.

Trận đấu bên này đưa tới chú ý của đội bóng ở sân huấn luyện, hầu như toàn bộ cầu thủ đều không luyện cầu, đều tụ tập xung quanh vừa nhìn vừa phân tích.

Thần Toàn thấy "Sách" một tiếng, "Đội Thiên Sơn năm nay lại mạnh hơn a."

"Đã nói sớm về nhà bắt cá..." Hà Kiêu nói còn chưa dứt lời, bị Chung Lộc phía sau bịt miệng.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cảm thấy rất thú vị, vừa rồi Lương Thần Mỹ còn luyện rất vui vẻ đá rất thuận lợi, hiện tại đá không thuận lợi cũng không vui, càng muốn tấn công càng không được điểm, còn càng ngày càng không phòng cấu đối phương đá về, dáng vẻ có chút chật vật.

Hai người bên cạnh, Phương Thiên Duyệt ngồi trên ghế cạnh Tiểu Tứ Tử, nâng cằm nhìn Lương Thần Mỹ bên này cảm thán, "Thiên phú thật tốt a... Nếu như đổi thành tỷ võ thì có thể hạng nhất a."

Lúc này đội Lương Thần Mỹ Cảnh, mọi người biểu tình bất đồng.

Thẩm Nguyên Thần sốt ruột, Đường Lạc Mai bất đắc dĩ, Tiểu Tứ Tử lo lắng, Tiểu Lương Tử cúi đầu cau mày...

Triệu Phổ cũng không lên tiếng, chỉ nhìn Tiêu Lương.

Công Tôn thấy Tiểu Tứ Tử không lên sân khấu đều gấp đến độ một ót đầy mồ hôi, vội vàng chọc chọc Triệu Phổ, "Ngươi không phải là chỉ đạo sao! Nhanh đi chỉ đạo một chút!"

Triệu Phổ cũng bất đắc dĩ, "Hai đội viên đội Thiên Sơn, cũng không có chỉ đạo, chúng ta bên này là ba đánh hai."

Công Tôn cũng có chút nôn nóng, cùng nhi tử cùng nhau dậm chân, Triệu Phổ vừa trấn an Công Tôn, vừa quan sát Tiêu Lương.

Cửu vương gia có ý kiến gì đây? Hắn muốn nhìn một chút giới hạn của đồ đệ mình. Thiên phú có thể quyết định giới hạn của một người luyện võ, Tiểu Lương Tử có thiên phú lại nỗ lực, giới hạn nhất định sẽ không thấp. Nhưng trong mắt Triệu Phổ xem ra, chân chính quyết định giới hạn của một người, là thứ ở bên trong, là bụng dạ cùng cảnh giới của một người. Tiểu Lương Tử có phẩm chất này hay không đây?

Lúc nghỉ ngơi giữa trận, Tiểu Tứ Tử đang cầm nước cho ba người, vừa nhìn biểu tình ba người.

Đường Lạc Mai cùng Thẩm Nguyên Thần đang thương lượng chiến thuật kế tiếp.

Tiểu Lương Tử cầm túi nước Tiểu Tứ Tử đưa hắn, đứng đờ ra tại chỗ, một câu cũng không nói.

Rất nhanh nửa hiệp sau lại bắt đầu, trước khi ra sân, Tiểu Lương Tử đột nhiên nói với Đường Lạc Mai cùng Thẩm Nguyên Thần, "Ta sẽ đem cầu truyền cho hai ngươi."

Hai người đều sửng sốt, quay đầu lại nhìn Tiêu Lương.

"Ta phụ trách phòng thủ, đón toàn bộ cầu rơi xuống, ta sẽ không tấn công." Tiêu Lương nói. Thẩm Nguyên Thần cùng Đường Lạc Mai cũng không hiểu, "Thế nhưng... Tấn công của ngươi rất có lực uy hiếp!"

"Bọn họ chắc cũng nghĩ như vậy, cũng bởi vì chúng ta mỗi lần lấy được cầu đều sẽ tấn công, cho nên bọn họ biết phải phòng thế nào." Tiểu Lương Tử nói, "Nếu như tiếp tục đá như thế nhất định sẽ thua! Mục đích của chúng ta là để thắng, không phải là vì được đá thống khoái, chỉ sợ bản thân chúng ta đá không thuận, chỉ cần làm cho đối phương càng không thuận, thắng vẫn là chúng ta."

Thẩm Nguyên Thần cùng Đường Lạc Mai nhìn nhau một cái, hỏi Tiểu Lương Tử, "Cụ thể là làm sao?"

"Đầu tiên, chúng ta phải bảo đảm không để rớt cầu!" Tiểu Lương Tử nói, "Ta khinh công tốt nhất, cho nên ta sẽ phụ trách phòng thủ, hai ngươi phụ trách tìm cơ hội tấn công. Khi thời điểm bọn hắn quen hai ngươi tấn công ta phòng thủ, chúng ta đổi lại, Tiểu Thần Tử phòng thủ, ta cùng Tiểu Mai Tử tấn công, như vậy không ngừng mà thay đổi, tìm cơ hội. Hiện tại chúng ta thua hai trái, từng cái một đuổi kịp, chỉ cần để bọn họ không thể nhìn thấu quy luật bên này của chúng ta, bọn họ dù có kinh nghiệm cũng sẽ không thắng được!"

Đường Lạc Mai cùng Thẩm Nguyên Thần đều hỏi Tiểu Lương Tử, "Chúng ta đây không vội tấn công sao?"

Tiểu Lương Tử gật đầu, "Phải, bọn họ đoán không được chúng ta muốn tấn công hay muốn phòng thủ, phải để bọn họ cảm thấy chúng ta sẽ làm thế nào, nhưng lúc đó chúng ta lại không làm gì, như vậy bọn họ mới không đoán được, chúng ta mới có cơ hội!"

Tiểu Lương Tử nói xong, vươn tay —— có tin ta hay không?

Thẩm Nguyên Thần cùng Đường Lạc Mai gật đầu, đều vươn tay —— tin!

Cuối cùng Tiểu Tứ Tử cũng đưa tay, bốn cái tay nhỏ bé vỗ cùng nhau —— Lương Thần Mỹ Cảnh! Tất thắng!

Đám ba người lại một lần nữa lên sân, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đã cảm thấy ánh mắt của ba tiểu hài nhi này có chút không giống.

Triệu Phổ nhìn chằm chằm đồ đệ mắt sáng rực lên vài phần.

Công Tôn vội hỏi hắn, "Có hi vọng sao?"

Triệu Phổ cười xấu xa, con ngươi hôi bạch kia đều phai nhạt, nhìn chằm chằm đồ đệ nhảy lên mai hoa thung, thấp giọng nói, "Để bọn họ nhìn một cái!"

"Hừ hừ hừ."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nghe được tiếng cười bên cạnh truyền đến, quay đầu nhìn, chỉ thấy Phương Thiên Duyệt đang ngồi lúc này đã ngồi xổm trên ghế, vẻ mặt hưng phấn xoa xoa tay, "Có trò hay để xem!"

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Có rất nhiều người trong một đội bóng trong quyển này, nên để cho mọi người dễ nhận biết xem phần dưới.

1/ Đội Lương Thần Mỹ Cảnh (đội chủ yếu của chúng ta)

Tiêu Lương: Tiểu Lương Tử cũng không cần giới thiệu.Thẩm Nguyên Thần: tiểu cung chủ Thủy Nguyệt cung, cầu si, tính nôn nóng, hoạt bát rộng rãi.Đường Lạc Mai: đồ đệ của Thánh tổ Viên Đế, trời sinh thần lực, tính chậm chạp.Công Tôn Cẩn: Tiểu Tứ Tử khả ái đệ nhất thế giới của chúng ta.

2/ Đội Thiên Sơn (đội suất ca phái Thiên Sơn, nhóm người hâm mộ Thiên Tôn)

Phương Thiên Duyệt: tổ thực lực thi đấu Hoa mai thiếu niên NO. 1, ngôi sao ngày mai của phái Thiên Sơn.Khổng Thiên Lâm: kỳ tài chiến thuật, am hiểu nhớ vị trí của mai hoa thung (chương sau sẽ nhắc tới)Hứa Thiên Kỳ: kỳ tài phòng thủ.

3/ Đội Bàn Miêu (Ma cung) ( ba con mèo nhỏ của Ma cung, tất cả mọi người cho rằng bọn họ đến để gây cười, nhưng xuất phẩm Ma cung nhất định là tinh phẩm! )

Tăng Tiểu Cửu: tằng tằng tằng tôn Cửu Đầu Bà Bà, đồ đệ Tu La Vương.Miêu Vũ: chất tôn nữ nhi của Thiên Thi Lão Quái.Tiết Tôn: tôn nhi của đệ đệ Tiết Tẫn, đồ đệ của Tửu tiên Tiết Tẫn.

4/ Đội Lưu Tinh ( đội bóng có thực lực vị trí thứ 3 trong thi đấu hoa mai, đối thủ mạnh của Lương Thần Mỹ Cảnh.)

Cổ Dạ Tinh: huynh khống nghiêm trọng thêm ngạo kiều, thực lực cực mạnh, mặt thanThiệu Thanh: Tính cách ôn hòa, tâm tư kín đáo, hậu thuẫn toàn đội.Lưu Nguyệt: Tốc độ nhanh, lỗ mãng dễ xúc động, cùng Thẩm Nguyên Thần không hợp nhau.

5/ Đội Hà Minh (đứng thứ hai năm ngoái, một đội tràn đầy thổ tào nhiệt huyết)

Thần Toàn: thực lực thi đấu Hoa mai gần với Phương Thiên Duyệt.Hà Kiêu: Rất bi quan, chấp nhất với về nhà bắt cá.Chung Lộc: Rất bình tĩnh, thân hình cao lớn.

6/ Đội Tâm Tưởng Sự Thành* (tam bào thai đầu bóng lưỡng)

Dụ Mộ Hân, Dụ Mộ Hưởng, Dụ Mộ Thừa.

*心想事成 [xīn xiǎng shì chéng]: muốn sao được vậy! >< 炘 [xīn]: hân, 享 [xiǎng]: hưởng, 丞 [chéng]: thừa; 迟 [chí]: trì (trong Dụ Mộ Trì ca ca của tam bào thai)

7/ đội Hắc Kim (đội thần bí, biết công phu [Trích Diệp Phi Hoa]*, vô cùng khả nghi )

*Hái Lá Phi Hoa

Ba cầu thủ còn không có lên sân khấu.

Một ít đội tương du khác không cần nhớ.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro