Chương 141: Nguy Hiểm Đáy Hồ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 141 Nguy hiểm đáy hồ.

Editor: Rosaline

Beta: Ken Le


Thời điểm Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đuổi tới nha môn, liền nhìn thấy ngoài cửa có rất nhiều người vây quanh, tầng tầng lớp người, tất cả đều nhón chân nhìn vào bên trong.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều buồn bực —— làm cái gì vậy chứ? Lô Nguyệt Lam đang thẩm án tử sao?

Về phương diện này thì hai người bọn họ rất có kinh nghiệm, vây xem thẩm án không phải nên đến nha môn sao... Đây là tình huống gì a?

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đứng ngoài đám người, nên chen giữa đám người mà vào, hay qua hẻm nhỏ bên cạnh leo tường vào?

Đang do dự, chợt nghe phía sau có người nói chuyện, "Tiểu sư tổ?"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường quay đầu lại, Chích Kiến đứng phía sau ba vị mỹ nhân, đúng là Thẩm Hoài Nguyệt, Triệu Viện cùng Liễu Cẩm Lân phái Thiên Sơn.

Trước đó Phương Thiên Duyệt có nói, lần này chính là ba vị sư tỷ này của phái Thiên Sơn mang đội tới, nhưng không phải đang cùng với nhóm thương hội thương lượng chuyện thi đấu sao? Sao lại đến đây? Vừa vặn đi ngang qua?

Ngũ Gia hỏi các nàng sao lại đến chỗ này.

Thẩm Hoài Nguyệt nói, các nàng vốn đến để tham gia thương lượng cùng đám người trong thương hội, nhưng thật chất là không muốn đi.

"Không tham gia sao?" Triển Chiêu cùng Ngũ Gia đều hỏi.

Thẩm Hoài Nguyệt nhỏ giọng nói, "Ý của bọn ta là, tốt nhất là trận chung kết không nên đá trên hồ, rất nguy hiểm có phải hay không!"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường theo bản năng đều gật đầu, dù sao nếu để hai người bọn họ đá trên mặt hồ thì hai người cũng chưa chắc sẽ đá được, vạn nhất rớt xuống nước thì rất phiền toái.

"Vậy kết quả của việc thương lượng thế nào?" Ngũ Gia hỏi.

Liễu Cẩm Lân thở dài, nói người thương hội vô cùng khinh thường, nói cái gì mà bọn họ mua loại gỗ tốt nhất thuê thợ tốt nhất, đã dùng thuyền kéo đến Kính hồ khởi công, hiện tại nếu dừng sẽ gây tổn thất rất lớn.

Triệu Viện cũng bĩu môi, "Cho nên bọn ta nói vậy tìm người Hà Minh đến, Hà Minh kỹ năng bơi rất tốt a, nhưng họ nói Hà Minh đều không tham gia."

Thẩm Hoài Nguyệt cũng khó xử, "Thương hội nói Thiên Sơn cùng Hà Minh ít nhất chọn một đi, nhiều người vì muốn thấy các ngươi chơi nên tốn rất nhiều tâm tư muốn đem trận cầu kì này làm khác biệt một chút. . . Muốn trốn cũng trốn không được, thật là phiền phức."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau liếc mắt một cái, hỏi, "Vậy cuối cùng đáp ứng rồi?"

"Không có a." Thẩm Hoài Nguyệt lắc đầu, "Nói một nửa đột nhiên xảy ra chuyện, người thương hội bỏ chạy đến nha môn."

Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn mấy cỗ kiệu ngay trước cửa nha môn, "Xảy ra chuyện gì?"

"Không rõ lắm, nói cái gì mà trọng tài đã chết, sẽ ảnh hưởng đến trận đấu linh tinh." Liễu Cẩm Lân buông tay, bọn ta cũng chỉ đi theo xem thôi.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhíu mày —— trọng tài chết? Là thi thể trước đó sao? Hay là lại có cái mới?

Cửa nha môn không thể đi vào, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đành phải leo tường vào, Thẩm Hoài Nguyệt mang theo Liễu Cẩm Lân cùng Triệu Viện cùng leo tường theo, thời điểm vào sân ba nha đầu còn rất buồn bực, đây là nha môn sao? Như thế nào xung quanh lại có nhiều chim chóc như vậy?

Trong nha môn, quả nhiên là có vài viên ngoại mặc quần áo hoa lệ đang cùng Lô Nguyệt Lam tranh luận, tính tình còn rất lớn.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lưu ý một chút, phát hiện Dương Đại Long không có ở đây.

Lô Nguyệt Lam cau mày ứng đối với mấy viên ngoại kia, Phương Tĩnh Tiếu thấy Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đã tới nên đi qua.

"Làm sao vậy?" Triển Chiêu tò mò.

Phương Tĩnh Tiếu thở dài, thấp giọng nói, "Không biết tin tức sao lại bị truyền ra ngoài, nói là trong nha môn mấy ngày trước trong cỏ lau tìm được một thi thể mặc quần áo của trọng tài. Bọn họ hoài nghi hung thủ giết người đã trà trộn vào nhóm trọng tài có ý đồ bất chính, yêu cầu đổi hết trọng tài."

"Đổi hết?" Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều không biết nói gì, "Vài trăm trọng tài đấy chứ!"

Phương Tĩnh Tiếu gật đầu —— còn không phải sao!

. . .

Cùng lúc đó, bên kia sân bóng.

Sau khi đá một trận kịch liệt, nhóm cầu thủ hưng trí còn rất cao, hơn nữa nhóm tiểu bằng hữu vây xem bất tri bất giác đều trở thành bằng hữu.

Bình thường cầu thủ có năng lực cùng kỹ thuật tốt đều sẽ được cầu thủ khác tôn kính, Lương Thần Mỹ Cảnh mới đến, danh khí lập tức vang dội, nhưng rất nhiều tiểu bằng hữu cũng chưa xem qua bọn họ đá cầu, nên cũng có không ít không phục.

Nhưng trải qua trận đấu cùng phái Thiên Sơn, tất cả mọi người có thể nhìn ra phương diện kinh nghiệm của Lương Thần Mỹ Cảnh tuy rằng rất ít, cho dù thực lực không bằng đội Thiên Sơn, nhưng cũng có thể nghĩ ra biện pháp làm hòa điểm số. Tuy rằng trận đấu thua, nhưng gặp khó khăn không chịu thua còn cố gắng đến giây cuối cùng đều khiến mọi người thích. Hơn nữa, ai đá cầu cũng biết muốn phá hỏng phòng thủ của Khổng Thiên Lâm, muốn tiếp được cầu của Hứa Thiên Kỳ đá cũng không phải là chuyện dễ dàng, Lương Thần Mỹ Cảnh thế nhưng đều làm được, khiến mọi người có thêm vài phần kính trọng.

Nhiều tiểu cầu thủ đều lại đây chào hỏi Lương Thần Mỹ Cảnh, mà nơi này được hoan nghênh nhất, dĩ nhiên là Tiểu Tứ Tử không lên sân khấu.

Tiểu Lương Tử bọn họ đang luyện cầu, Tiểu Tứ Tử phụ trách hỗ trợ nhặt cầu, cũng không biết cách vách những tiểu bằng hữu có phải cố ý hay không, lâu lâu sẽ có cầu bay vào, Tiểu Tứ Tử hỗ trợ nhặt lên trả về, rồi sẽ bị giữ chặt nói chuyện phiếm, còn được tặng rất nhiều đồ ăn ngon.

Tiểu Lương Tử cùng Tiểu Thần Tử cũng không còn tâm tư luyện cầu, một chút không chú ý Cẩn Nhi đã không thấy tăm hơi, hai người bọn họ đều nhón chân đi tìm, chỉ sợ Tiểu Tứ Tử bị bắt mất.

Công Tôn nhìn một bàn đồ ăn vặt trên bàn, cũng có chút giật mình —— Tiểu Tứ Tử kết giao được thật nhiều bằng hữu!

Triệu Phổ gật đầu —— tiểu đoàn tử vẫn có nhân khí như vậy.

Mà bên kia, Ân Hậu cùng Thiên Tôn cũng rất bận rộn.

Ân Hậu bị ba tiểu miêu Ma Cung vây quanh luyện cầu, Ân Hậu đá cầu ra bên ngoài, nhóm tiểu bảo bối sẽ đá trở về. Lão gia tử liền giống như đùa mèo mà cầm vài trái cầu ném đến ném đi.

Bên kia, Thiên Tôn bị ba hài nhi phái Thiên Sơn vây quanh, vừa vặn người lớn trong phái Thiên Sơn cũng không ở đây, Phương Thiên Duyệt mời Thiên Tôn hỗ trợ giám sát, ba tiểu hài nhi luôn miệng sư tôn, kêu đến Thiên Tôn vui vẻ.

Ngân Yêu Vương ở một bên, nhìn tổ Tương Du bị bọn nhỏ vây quanh, cảm khái —— tổ Tương Du nhà ta là quỷ kiến sầu, sau khi lớn lên thế nhưng lại được hoan nghênh như vậy!

Triệu Trinh nhìn vẻ mặt cha già Yêu Vương vui mừng tươi cười, cũng hiểu được ý tứ, thần tiên cũng có một mặt phàm nhân a, nhìn bọn nhỏ sống tốt, đều sẽ vui vẻ.

Hoàng Thượng tâm tình tốt, ống tay áo vung lên mời khách ăn cơm.

Bọn nhỏ luyện cầu xong đều đói bụng, hoan hô đi theo hoàng đế Đại Tống đến tửu lâu.

Triệu Phổ nhìn Triệu Trinh mang theo mấy chục tiểu hài nhi đá đến nỗi cả người đầy bụi bặm đi về phía tửu lâu, bất đắc dĩ thở dài.

Công Tôn giúp Tiểu Tứ Tử thu thập xong đồ vật, nhóm bà bà trên khán đài cũng xuống, ôm ba đoàn tử đi theo góp vui.

Triệu Phổ thấy Long Kiều Quảng cùng Âu Dương vừa nói vừa cười lại đây, duy độc không thấy Trâu Lương, liền hỏi, "Tiểu tử kia đâu?"

Long Kiều Quảng xua tay, "Đi tìm người nhà hắn rồi, vẫn chưa về, phỏng chừng đi chỗ nào chơi rồi đi."

Triệu Phổ liền tà tà suy nghĩ nhìn hai người —— hai ngươi như thế nào lại không quản hắn một chút?

Quảng Gia cùng Âu Dương tà tà nhìn trở về —— vợ chồng son người ta đi ra ngoài dạo phố chúng ta như thế nào quản a?

Triệu Phổ ngẫm lại cũng đúng, quay đầu lại giúp Công Tôn xách bao lớn bao nhỏ, mang theo vài tiểu bằng hữu cùng đi ăn cơm.

. . .

Vậy Trâu Lương cùng Lâm Dạ Hỏa đi đâu đây? Hai người một đường chạy tới Kính hồ.

Lâm Dạ Hỏa vừa rồi vốn là đang hảo hảo mà nhìn cầu, thấy nhóm bà bà đặt tiền cho Lương Thần Mỹ Cảnh, hắn cũng muốn xuống đặt ít bạc.

Mới vừa đặt tiền xong, dư quang thoáng nhìn cách đó không xa có con chó lớn màu đen bóng đang ngồi ven đường, Hỏa Phượng liền đi qua định chào hỏi nó.

Con chó lớn đó đang ngồi trước một cửa hàng nhỏ bán đồ ăn vặt gần sân bóng, bên trong có một tiểu nha đầu, cô bé nhanh chóng giới thiệu tiểu hắc cho Lâm Dạ Hỏa. Tiểu cô nương còn nói cho hắn biết trong ngõ nhỏ phía trước có một nhà nuôi chó, bên trong có rất nhiều giống chó khác nhau, đặc biệt đáng yêu.

Lâm Dạ Hỏa liền đi vào trong ngõ nhỏ kia, quả nhiên tìm được nhà nuôi chó, cách tường viện chợt nghe đến tiếng chó sủa.

Hỏa Phượng vòng quanh tường viện chạy đến đường lớn phía trước, chỉ thấy phía trước cửa mở ra, ngay cửa có hàng rào lớn, bên trong có rất nhiều chó.

Lâm Dạ Hỏa tới cửa, những con chó đều chạy về hướng cửa, trong chốc lát đã vây thành một đống, quẫy đuôi với Hỏa Phượng.

Trong nhà có vài gia đinh cũng hiếu kỳ nhìn qua, vị này là ai a? Sao lại được đám chó hoan nghênh như vậy?

Trâu Lương từ thời điểm Lâm Dạ Hỏa tới cửa đặt tiền liền đi theo hắn, theo một đường này, lúc này đang ôm cánh tay dựa vào tường, nhìn Hỏa Phượng đang vui vẻ đùa với mấy con chó qua hàng rào.

Lâm Dạ Hỏa đùa chó một hồi thì rời khỏi, liền thấy Trâu Lương đứng ngay góc tường, vốn hắn muốn theo Trâu Lương trở về tiếp tục xem trận đấu, nhưng dư quang chợt lóe, hắn thấy một người.

Lâm Dạ Hỏa không ngừng nhìn, Trâu Lương cũng nhìn thấy. . . Chỉ thấy có người mặc quần áo trọng tài, dựa vào tường đi ra từ một ngõ nhỏ, tốc độ rất nhanh mà chạy vào ngõ đối diện.

Hai người cũng biết, trọng tài có quy định không thể hành động một mình, phải đi chung hai ba người, cùng vào cùng ra. Hơn nữa nhớ tới sự tình trước đó trong cỏ lau nhặt được thi thể mặc quần áo trọng tài, hai người cảm thấy người này có chút khả nghi.

Hỏa Phượng vứt cho Trâu Lương một ánh mắt ra hiệu, Trâu Lương liền đi theo, Lâm Dạ Hỏa nhảy lên tường viện, hai người vừa lên thì đi theo trọng tài kia.

Theo hai bước, hai người cảm thấy người này thập phần lén lút, hắn đại khái cũng khiến cho người ta hoài nghi, tận lực yên lặng đi đường nhỏ, hơn nữa vẫn luôn cúi đầu, nhìn không thấy mặt.

Hai người bọn họ không dám theo quá gần, sợ bị phát hiện đả thảo kinh xà*.

*đánh cỏ động rắn

Xuyên qua hai ngõ nhỏ, phía trước là một đường lớn trống trải, đối diện đường vừa lúc là bến tàu.

Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương phát hiện bến tàu có rất nhiều thuyền vận chuyển củi, ngoại trừ có rất nhiều người chèo thuyền, còn có rất nhiều trọng tài.

Tên trọng tài kia thừa dịp có người đẩy xe qua bên đó, liền cong thắt lưng trốn phía sau đoàn xe, lặng lẽ đi qua, sau đó trà trộn vào trong đám người.

Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương thấy toàn bộ quá trình đều nhíu mày —— ây nha!

Hỏa Phượng hỏi Trâu Lương, "Ai vậy?"

Trâu Lương cũng buông tay, "Không thấy rõ mặt."

"Vậy mùi thì sao?" Hỏa Phượng chỉ chỉ mũi, ý bảo Trâu Lương tìm mùi một chút.

Trâu Lương trừng hắn, "Ta không phải chó!"

"Bên kia đang làm?" Lâm Dạ Hỏa chỉ vào thuyền lớn vận bó củi trong Kính hồ.

"Đang làm sân bóng đi." Trâu Lương thấy cầu nổi trong hồ đã gắn phiến, xoa cằm, "Xem bộ dáng chắc là trước tiên làm cầu nổi, sau đó làm mấy lỗ trống, rồi đem cọc hoa mai cắm vào những lỗ trống đó, rồi dùng xích nối lại đi?"

Lâm Dạ Hỏa nhìn vài công tượng đứng trên cầu nổi đốc thúc, có chút không biết nói gì, "Vậy có thể đứng được sao? Dùng sức đạp một cái không phải sẽ đem nửa sân bóng chìm luôn sao?!"

Trâu Lương cũng thấy không ổn, "Không biết ai nghĩ ra chủ ý này, hơn nữa nghe nói trận chung kết là buổi tối."

Hỏa Phượng lắc đầu, "Vậy thì càng nhiều nguy hiểm a, Kính hồ buổi tối nước đều tối đen đi, hơn nữa hồ này sâu như vậy, vạn nhất đứa nhỏ rơi xuống nước thì phải làm sao. . ."

Hỏa Phượng nói còn chưa dứt lời, bỗng nhiên, chỉ thấy bến tàu một trận rối loạn, sau đó trên thuyền truyền đến tiếng kêu thảm thiết.

Hai người sửng sốt, nhanh chóng chạy qua.

Chỉ thấy nhiều người trên bến tàu đều chèo thuyền tới giữa hồ, mà có rất nhiều người đang đứng trên con thuyền lớn giữa hồ, đang ném lưới đánh cá.

Tình huống này không cần hỏi, nhất định là có người rơi xuống nước.

Mặt hồ bến tàu rối loạn, Trâu Lương dù sao cũng đã dẫn dắt thủy trại một thời gian, nên tương đối có kinh nghiệm, liền hỏi vài người chèo thuyền là có phải có người rơi xuống nước hay không?

Vừa rồi có người chèo thuyền thấy toàn quá trình nói, "Vừa rồi Dương viên ngoại đứng ở bên thuyền, đột nhiên trong nước có một con cá lớn lủi lên, ngoạm lấy Dương viên ngoại lôi xuống nước."

Trâu Lương cùng Lâm Dạ Hỏa đều sửng sốt.

"Dương viên ngoại?" Trâu Lương không hiểu, "Cái gì Dương viên ngoại?"

"Là Dương Đại Long a!"

"Đúng vậy, trận đấu trên nước lần này là chủ ý của Dương viên ngoại, hắn phụ trách trông coi.

"Nhưng lại bị thủy quái mang đi rồi."

Hỏa Phượng nghe cũng khiếp sợ, "Trong Kính hồ có cá lớn như vậy sao? Cụ thể là lớn bao nhiêu?"

Vài người chèo thuyền đều khoa tay múa chân diễn tả cho Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương, nói có một con cá lớn như một người vậy!

"Kỳ quái a! Ta ở bến tàu này hơn hai mươi năm, cho tới bây giờ chưa từng thấy qua trong Kính hồ có con cá lớn như vậy!"

"Ta từ nhỏ lớn lên gần đây, ta cũng chưa thấy qua!"

"Là cá gì?" Trâu Lương hỏi, "Ai thấy rõ chủng loại không?"

Công nhân bến tàu đều lắc đầu, nói bọn họ nhìn thấy vây lưng cá, nhìn cũng không giống cá bình thường, lưng hình như là màu đen.

"Có thể là cá chuối không?"

"Làm sao có thể lớn như vậy a?"

"Hơn nữa cá trong hồ vì sao lại tập kích người?"

Trâu Lương cùng Lâm Dạ Hỏa càng nghe càng buồn bực —— cá gì có thể bay a?

Lúc này, chợt nghe trên thuyền trong hồ lại truyền đến một trận rối loạn, đám người lộn xộn, giống như lại xảy ra chuyện gì lớn vậy, lại đang kéo lưới đánh cá.

"Nhanh chóng đi báo quan!"

"Ai nha! Bị cắn chết a!"

"Dương viên ngoại bị ngư quái cắn chết rồi!"

"Như thế nào lại có cá lớn như vậy a?"

. . .

Trong hồ một tảng đỏ lớn, lưới đánh cá bị kéo lên, bên trong một cổ thi thể huyết nhục mơ hồ, Lâm Dạ Hỏa kéo Trâu Lương hướng bờ biển đi qua, cả kinh lui về phía sau.

Trâu Lương nói muốn đi xem thi thể, Hỏa Phượng vẻ mặt ghét bỏ, nói có cái gì mà coi, cách bờ biển xa một chút, vạn nhất cá kia lại bay lên thì sao? Hai ta cũng không phải Triển Chiêu, không ăn hải sản!

Trâu Lương nhìn chằm chằm Lâm Dạ Hỏa đang kéo cánh tay hắn một hồi, sửa lại, "Là tôm cá tươi!"

. . .

Chỉ chốc lát sau, người nha môn liền tới, cả Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng đi theo đến đây.

Triển Chiêu bọn họ vừa rồi trong nha môn nhìn Lô Nguyệt Lam đối phó với mấy người thương hội, từ lúc đầu người thương hội yêu cầu đổi trọng tài, cho đến lúc Lô Nguyệt Lam không cho phép trận chung kết diễn ra trên mặt hồ, bởi vì vô pháp cam đoan an toàn, song phương không ai nhường ai hoàn toàn không đồng ý.

Lô Nguyệt Lam không hổ là trúc mã của Công Tôn, tài ăn nói kia hoàn toàn có thể sánh bằng Công Tôn, thậm chí so với Công Tôn còn độc miệng hơn, giáo huấn đến nỗi mấy viên ngoại kia đều không nhớ rõ bọn họ đến để làm gì.

Đang ồn ào, có nha dịch chạy vào nói đang tu kiến sân thì xảy ra chuyện, Dương viên ngoại bị cá cắn chết.

Lô Nguyệt Lam vừa nghe cũng thấy mới mẻ, "Bị cá cắn chết? Là cá gì? Trong Kính hồ có cá sấu sao?"

Nha dịch cũng nói không rõ, nghe nói là thủy quái, từ dưới sông bay lên cắn Dương Đại Long.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhìn Phương Tĩnh Tiếu —— thủy quái? Ngươi biết không?

Phương Tĩnh Tiếu cũng sửng sốt —— trong Kính hồ lúc nào thì có thủy quái a?

Người thương hội vừa nghe Dương Đại Long chết, cũng vừa kinh vừa sợ, hơn nữa mọi người cảm thấy chuyện này vừa xảy ra, càng không thể ở trên sông tổ chức trận đấu, Lô Nguyệt Lam tuyệt đối sẽ không đồng ý.

Quả nhiên, lại nhìn Lô Nguyệt Lam, mặt liền đen hết —— chỉ chuẩn bị tổ chức một trận hoa mai mà đã chết một đống người.

Tri phủ Thiệu Hưng trừng mắt nhìn người thương hội, lệnh cho bọn họ tạm dừng tu kiến sân đấu trên sông, thi đấu cũng không làm tiếp được, hết thảy chờ nha môn điều tra rõ ràng rồi nói sau.

Bỏ lại nhóm người thương hội trợn mắt há mồm, Lô Nguyệt Lam mang theo Phương Tĩnh Tiếu, cùng Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường đi đến bến tàu.

Ba vị mỹ nhân phái Thiên Sơn vốn cũng muốn đi theo, nhưng vừa nghe Thiên Tôn đang ở sân bóng, cân nhắc giữa sư tôn cùng thủy quái, ba người dứt khoát quyết định đi tìm Thiên Tôn.

. . .

Bên bến tàu, Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương nhìn thấy Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường đến đây, liền chạy tới.

Triển Chiêu còn rất buồn bực, hỏi hai người bọn sao lại đến đây, hai người bọn họ nói là đi theo một tên trọng tài tới đây.

Bạch Ngọc Đường nhìn thoáng qua đám người kêu loạn, bên trong có không ít trọng tài, đều là đến giám sát sân bóng tu kiến, liền hỏi hai người bọn họ người nọ ở trong đó sao?

Hỏa Phượng cùng Trâu Lương buông tay, không thấy rõ mặt, người nọ một đường cúi đầu bộ dáng rất cẩn thận.

Triển Chiêu nhíu mày, "Trọng tài kia đến đây Dương Đại Long liền chết?"

Trâu Lương cùng Lâm Dạ Hỏa nghĩ nghĩ —— đích thật là thực xảo*!

*trùng hợp

"Hai ngươi đã thấy qua cá sao?" Ngũ Gia hỏi.

Hai người đều lắc đầu, hai người bọn họ vừa rồi cố tìm trọng tài, không chú ý mặt hồ.

Lúc này, thi thể Dương Đại Long đã được nhóm người chèo thuyền ba chân bốn cẳng nâng lên bờ. Thi thể chỉ còn lại một nửa, một cánh tay một chân cũng bị mất, trên người huyết nhục mơ hồ. .

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều cảm thấy vị này chết rất kỳ quái —— như thế nào người chết cố tình lại là hắn chứ? "Thủy quái" kia cũng biết chọn người quá. Dương Đại Long vốn là một nhân vật mấu chốt của manh mối, chết thì nhiều manh mối đều bị chặt đứt.

Lô Nguyệt Lam sau khi nghe nhóm người chèo thuyền kỹ càng tỉ mỉ miêu tả một chút quá trình thủy quái ăn thịt người, liền nhìn chằm chằm thi thể Dương Đại Long ngẩn người —— cá gì mà lợi hại như vậy?

Phương Tĩnh Tiếu lại nhíu mày, hắn quan sát thi thể Dương Đại Long, cho dù bị hổ tập kích, cũng không có khả năng chỉ trong nháy mắt đã tạo thành tổn thương lớn như vậy, này phải là con cá lớn cỡ nào chứ?

Trong đó có mấy người chèo thuyền nói mình thấy rõ mặt con cá kia, nói là con cá mặt quỷ, một đôi mắt to còn có một cái miệng máu to, trong miệng đều là răng nanh.

Phương Tĩnh Tiếu càng không tin —— làm gì có con cá nào lại có diện mạo này. . .

Thi thể máu chảy đầm đìa được đặt trên bờ, nhóm người chèo thuyền cũng không dám xuống nước, Phương Tĩnh Tiếu muốn đi xuống xem một chút, nhưng bị Lô Nguyệt Lam ngăn cản.

Mọi người bình tĩnh nhìn Kính hồ —— sao đột nhiên lại có thủy quái xuất hiện?

Triển Chiêu nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường, nhỏ giọng hỏi, "Nếu không thì để Giao Giao đi xuống nhìn một cái?"

Ngũ Gia gật gật đầu, để Giao Giao xuống nước.

Trước đó Giao Giao đã theo Thiên Tôn đi xuống một lần, cảnh sắc dưới nước Kính hồ cũng không tệ lắm, Giao Giao cũng không sợ, liền đi xuống.

Trên bờ mọi người hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì, tiếp tục thảo luận, Bạch Ngọc Đường lại nghiêm túc thông qua Giao Giao nhìn tình huống dưới nước.

Lúc này sắc trời đã gần đến chạng vạng, tầm nhìn trong Kính hồ không có ánh nắng như buổi sáng, xuống càng sâu, đáy hồ cũng càng lúc càng mờ.

Giao Giao vẫn lặn xuống chỗ Linh Điệp Cung, Bạch Ngọc Đường cũng có chút lo lắng, trước đó vẫn không nghe nói qua dưới Kính hồ có thủy quái, sau khi sư phụ hắn xuống nước cầm cầu trên nóc nhà Linh Điệp Cung lên, đột nhiên liền xuất hiện một con cá lớn, chuyện này có chút kỳ quái, hai cái này có liên quan gì chăng. . .

Giao Giao càng lặn càng sâu, rốt cục đến gần Linh Điệp Cung, ngẩng đầu nhìn lên trên, bên trên cách đó không xa chính là cầu nổi, còn có chiếc thuyền mà Dương Đại Long bị tập kích.

Sau khi Giao Giao vây quanh Linh Điệp Cung một vòng, phát hiện một việc. . . trên tường bốn phía Linh Điệp Cung, không biết khi nào thì xuất hiện bốn lỗ thủng đen sì. Lỗ thủng kia vuông vuông, lớn nhỏ hẳn là đủ một người ra vào. . .

Ngũ Gia nhíu mày —— trước kia Linh Điệp Cung kín kẽ một cửa vào cũng không có, không lẽ sư phụ hắn cầm đi viên cầu trên nóc nhà kia, nên đã kích hoạt cơ quan gì, nên lỗ thủng này đã chậm rãi mở ra?

Giao Giao bơi đến một lỗ hổng nhìn vào trong, nhưng bên trong là một mảnh tối đen.

Ngũ Gia đang do dự không biết có nên để Giao Giao đi vào nhìn trộm một chút không, bỗng nhiên, chợt nghe đến phía sau có một trận tiếng nước khác thường.

Giao Giao mãnh liệt quay đầu lại, chỉ thấy trước mắt xuất hiện một mặt quỷ miệng đầy răng nanh.

Giao Giao theo bản năng né qua một bên, Ngũ Gia cũng hoảng sợ. . .

Sau khi Giao Giao thối lui, trước mắt là một con cá lớn hơn người một chút, bơi vào trong cái lỗ thủng đen kia. . .

Giao Giao cả kinh không ít, Ngũ Gia mãnh liệt ngước đầu lên, Triển Chiêu chỉ thấy Giao Giao đột nhiên xuất hiện trước mắt, biến thành bộ dáng tiểu hài nhi nhảy vào trong lòng mình.

Triển Chiêu ôm tiểu Giao Giao đang sợ hãi, khó hiểu mà nhìn Bạch Ngọc Đường —— nhìn thấy cái gì mà bị dọa thành như vậy?

Ngũ Gia hắng giọng một cái, kỳ thật hắn cũng hoảng sợ.

Trâu Lương giúp tìm tới giấy bút, Ngũ Gia đem bộ dáng con cá kia đại khái vẽ ra.

Phương Tĩnh Tiếu cầm bản vẽ cảm thấy hình như mình bị chấn động.

Triển Chiêu cũng bị chấn động, như thế nào cũng không thấy con cá này có liên quan gì đến mấy con "tôm cá tươi" kia —— bộ dạng này cũng không thể ăn a!



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro