Chương 142: Mặt quỷ và cá.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 142: Mặt quỷ và cá.

Editor: Rosaline

Beta: Chim Ba Chân, Ken Le


Dương Đại Long giám sát nhóm công nhân dựng sân thi đấu Hoa Mai trên hồ, kết quả bị một con cá lớn không biết từ đâu bơi tới tha xuống nước, lúc được vớt lên, lão Dương đã chết.

Ngũ Gia để Giao Giao xuống nước, kết quả phát hiện không hiểu vì sao tòa Linh Điệp Cung dưới nước vốn dĩ bị phong kín kia lại mở vài lỗ thủng, Giao Giao còn chưa kịp đi vào xem thử đã bị một cá mặt quỷ lớn dọa cho hoảng sợ.

Lâm Dạ Hỏa và Trâu Lương nghe Ngũ Gia miêu tả tình huống dưới nước thì đều sinh ra hứng thú với mấy lỗ thủng đó, ý là Linh Điệp Cung sắp mở ra sao?

"Giao nhân của nhà ngươi chưa tiến vào sao?" Hỏa Phượng tò mò hỏi.

Ngũ Gia liếc bên cạnh một cái.

Lúc này, Triển Chiêu một tay nâng mông tiểu Giao Giao, một tay đang nhẹ nhàng vỗ lưng hắn.

Giao Giao bị doạ sợ y như Tiểu Tứ Tử, đầu chôn ở trong ngực Triển Chiêu. Ngũ Gia nhìn Giao nhân nhà mình, không hiểu sao liền có chút ăn dấm*. Ngũ Gia tự cảnh tỉnh mình, sao mình lại có ý kiến với nội lực của mình chứ?

*ăn dấm = ghen

Đợi trong chốc lát, Lâm Dạ Hỏa và Trâu Lương phát hiện Bạch Ngọc Đường đang nhìn chằm chằm Triển Chiêu, ánh mắt có vẻ hung dữ, mà cũng không nói lời nào.

Hỏa Phượng quơ quơ tay trước mắt Ngũ Gia —— đừng nhìn, hắn có ngươi cũng có, có cái lông gì để coi a!

Bạch Ngọc Đường lấy lại tinh thần, ho khan một tiếng, xua tay.

Lâm Dạ Hỏa không hiểu được ý hắn, quay đầu nhìn Trâu Lương.

Trâu Lương xua tay, không hiểu.

Trên bờ lúc này, Lô Nguyệt Lam để thuyền của thương hội đều trở về bến tàu trước, Phương Tĩnh Tiếu chỉ huy bọn nha dịch khiêng thi thể Dương Đại Long về nha môn.

. . .

Trong Kính hồ có quái ngư lớn ăn thịt người, rất nhanh, tin tức này truyền khắp toàn bộ Thiệu Hưng phủ.

. . .

Trong Long Tường lâu ở trong thành, nhóm Triệu Trinh đang dùng bữa, cũng nghe tiểu nhị mang thức ăn lên nói chuyện này, từ người lớn đến trẻ con đều kinh ngạc.

"Sao có thể chứ?" Thẩm Nguyên Thần là người đầu tiên nhảy dựng lên, "Ta ở gần Kính hồ lâu như vậy, trong hồ ngay cả con rùa lớn cũng không có, lấy đâu ra quái ngư ăn thịt người?"

Người địa phương cũng đều sôi nổi tỏ vẻ không tin, nhưng Dương Đại Long đích thực đã chết, người nha môn phong toả bến tàu, cho nên cũng không phải tin đồn vô căn cứ. . .

Chỉ chốc lát sau, có hai ảnh vệ đến chuyển lời thay Triển Chiêu, nói là bọn họ tới nha môn trước, thỉnh Công Tôn tiên sinh ăn cơm xong tới giúp khám nghiệm tử thi.

Triệu Phổ rất tò mò, "Thật sự có quái ngư đả thương người?"

Nhóm ảnh vệ tỉ mỉ kĩ càng kể lại lời của Triển Chiêu cho mọi người nghe, còn lấy ra bức vẽ quái ngư mà Bạch Ngọc Đường đã vẽ cho mọi người xem.

Bởi vì chuyện này quá ly kỳ nên mấy người Triệu Phổ cùng nhau thảo luận, đặc biệt là Công Tôn, vội vội vàng vàng ăn cơm, muốn ăn xong rồi nhanh chóng chạy tới nha môn.

Ân Hậu khẽ nhíu mày, liếc qua Thiên Tôn đang cố gắng lột tôm ở bên cạnh.

Ngũ Gia không ở bên cạnh thì không ai giúp Thiên Tôn lột tôm, lão gia tử cầm đôi đũa gắp một con tôm lớn, hai ngón tay nắm vỏ tôm kéo xuống, con tôm lập tức đứt đôi.

Ân Hậu gọi hắn, "Này."

Rốt cuộc Thiên Tôn cũng lột được vỏ tôm, ném vỏ qua bên cạnh, rồi quay đầu nhìn Ân Hậu —— gì đấy?

"Quả cầu kia đâu?" Ân Hậu hỏi.

Thiên Tôn trừng mắt nhìn, sờ sờ trên người —— không có. . .

Lão gia tử cả kinh, chỉ thấy bên cạnh có người dâng một cái bao tới.

Thiên Tôn nhìn lại, là Nam Cung Kỷ.

Lão gia tử cũng nhớ ra, trước đó hắn cầm quả cầu kia, Ngũ Gia sợ hắn vứt bừa bãi rồi ném mất, nên mua cái bao bỏ vào. Triệu Trinh nhìn thấy, giao cái bao đó cho Nam Cung, để hắn cầm giúp Thiên Tôn.

Lão gia tử cười tủm tỉm tiếp nhận, còn thuận tay cầm quả cam đưa cho Nam Cung.

Nam Cung tiếp nhận quả cam, chú ý tới ánh mắt hâm mộ bên cạnh. . . Chỉ thấy mấy tiểu đồ đệ phái Thiên Sơn đều đang nhìn mình —— sư tôn cho hắn quả cam!

Nam Cung cầm quả cam, không hiểu sao lại có cảm giác nên đem quả cam này về nhà cúng bái. Hắn nhanh chóng lắc lắc đầu, tật xấu này của phái Thiên Sơn sẽ lây sao?

Thiên Tôn đưa quả cầu cho Ân Hậu, còn mình thì cầm đũa gắp tôm ăn tiếp, lại xoa tay, chuẩn bị lột một con nữa.

Ân Hậu cầm quả cầu đồng kia, lại nhìn nhìn Thiên Tôn bên cạnh đang cầm đôi đũa, chọc một cái vào đầu đũa, hỏi hắn, "Trước kia trong hồ chưa từng có quái ngư, ngươi mang quả cầu này lên liền có. . . Có phải có quan hệ gì với quả cầu này không?"

Thiên Tôn nhìn quả cầu kia, cũng không hiểu, hai người đều xoay mặt nhìn Yêu Vương.

Yêu Vương hiển nhiên cũng nghe được cuộc trò chuyện của mọi người, vươn tay muốn quả cầu kia.

Ân Hậu bỏ quả cầu vào tay hắn.

Sau khi thành công lột được con tôm thứ hai, Thiên Tôn nhìn thấy có tiểu nhị đến đưa điểm tâm cho bàn nhóm tiểu bằng hữu ở cách vách, lập tức đứng lên, chạy tới chỗ Tiểu Tứ Tử cầm hai cái bánh hạch đào rồi chạy về.

Chia cho Ân Hậu một cái, Thiên Tôn tiếp tục gắp tôm lột vỏ.

Một tay Yêu Vương nâng quả cầu, một tay nâng cằm, nhìn Ân Hậu vừa ăn bánh hạch đào, vừa dùng đũa giúp Thiên Tôn đè lại con tôm, rồi chỉ cho hắn dùng hai tay lột tôm.

Yêu Vương nhớ tới vài chuyện cũ, khi còn bé, bởi vì Ân Hậu đến bên cạnh mình sau Thiên Tôn, nên hắn để Thiên Tôn chăm sóc Ân Hậu.

Thiên Tôn liền hỏi hắn, "Phải chăm sóc thế nào?"

"Thì theo nó lăn lộn đó."

"Lăn lộn như thế nào?"

Yêu Vương cũng không nóng nảy, kiên nhẫn dạy Thiên Tôn, "Ví dụ như nói chuyện phiếm với nó, hỏi nó thích ăn gì chẳng hạn!"

Thiên Tôn gật gật đầu, làm theo.

Đầu tiên, hắn nói chuyện phiếm với Ân Hậu một ngày , sau đó, hỏi hắn thích ăn cái gì.

Kết quả hỏi đến đây thì cả hai đều bị mắc kẹt.

Ân Hậu hoàn toàn không biết mình thích ăn cái gì.

Nguyên tắc của Thiên Tôn là nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ Yêu Vương giao cho, thế nên Thiên Tôn bắt đầu tìm rất nhiều đồ ăn cho Ân Hậu thử. Kết quả sau hai tháng cố gắng nếm thử, cuối cùng Thiên Tôn cũng phát hiện Ân Hậu thích ăn nhất là bánh hạch đào, đồng thời cũng khiến Tiểu Ân Hậu béo lên một vòng. Ân Hậu cảm thấy, nguyên nhân chủ yếu khiến lúc nhỏ mình béo ú là bởi vì hai tháng đó Thiên Tôn không ngừng mang đồ ăn cho hắn ăn.

Sau đó, Thiên Tôn học được kỹ năng kết bạn từ chỗ Yêu Vương, nếu bằng hữu không vui, cho hắn đồ hắn thích sẽ khiến hắn vui trở lại.

Cho nên, mỗi khi nhóm Tương Du cãi nhau, tối hôm trước hai đứa nhỏ không thèm để ý đối phương, nhưng sáng hôm sau thức dậy, Ân Hậu sẽ phát hiện Thiên Tôn đặt bánh hạch đào trên gối của mình, còn xếp thành một vòng tròn quanh đầu mình... Sau đó, hai đứa trẻ làm hoà.

Yêu Vương ngẩn người nhìn chằm chằm nhóm Tương Du nhà mình, nhiều năm như vậy không có mình ở bên cạnh, hẳn Tiểu Du cũng luôn lấy bánh hạch đào đưa cho Tương Tương. . .

"Khụ khụ."

Triệu Trinh ở bên cạnh đúng dịp mà ho khan một tiếng, Yêu Vương cũng lấy lại tinh thần, đùa nghịch quả cầu đồng kia một hồi, nói, "Nói tới cá mặt quỷ. . . Ta ngược lại nhớ tới vài chuyện."

Tất cả mọi người nhìn Ngân Yêu Vương.

Ân Hậu và Thiên Tôn, một người ngậm tôm, một người ngậm bánh hạch đào, đều híp mắt nhìn hắn —— chẳng lẽ chuyện này lại liên quan tới ngươi nữa hả?

Yêu Vương khoát tay áo, lấy bức họa cá mặt quỷ kia qua nhìn, nói, "Không liên quan gì tới ta, nhưng ta biết đi đâu tìm manh mối về cá mặt quỷ."

Hỏi kỹ càng tỉ mỉ, Yêu Vương nói trong chốc lát nói không rõ, chờ một lát Tiểu Bạch Đường bọn họ trở về Bạch gia trang rồi nói sau.

. . .

Ăn cơm xong, Yêu Vương, Thiên Tôn, và Ân Hậu mang theo Triệu Trinh cùng với bọn nhỏ về Bạch gia trang trước, Triệu Phổ đi theo Công Tôn tới nha môn.

Hai người tới nha môn Thiệu Hưng phủ, trong viện còn rất náo nhiệt, Bạch Ngọc Đường, Lâm Dạ Hỏa, Trâu Lương và Phương Tĩnh Tiếu đang ngồi ở bên cạnh bàn đá nói chuyện phiếm, trên bàn đặt một cái giá gỗ rất lớn, trên cái giá có một con chim cực lớn.

Hai người vừa thấy con chim này, liền đoán được có lẽ chính là ưng mặt hầu* trong truyền thuyết.

*cú mặt khỉ = cú lợn

Con chim này có bộ lông màu nâu nhạt, bên trên điểm những đốm trắng nhỏ, lông bụng và lông mặt đều là màu trắng, khuôn mặt nhìn đặc biệt giống mặt người, nhìn vào còn có biểu tình, giống đại thúc nghiêm túc.

Lâm Dạ Hỏa cầm đôi đũa, đang gắp một miếng thịt tươi ở một cái nâm trên bàn cho con ưng ăn, trông có vẻ khá tình cảm.

Triệu Phổ cũng nổi hứng, chạy đến cạnh bàn cùng mọi người quan sát con ưng kia.

Phương Tĩnh Tiếu giới thiệu với hắn, con ưng mặt hầu này gọi là Tông Tuyết.

Cửu Vương gia gật đầu tán thưởng —— tên rất hay!

Công Tôn lại là chạy tới phòng ngỗ tác phía sau.

Trong phòng ngỗ tác, Triển Chiêu cùng Lô Nguyệt Lam đang nghiên cứu thi thể, nghe được tiếng bước chân thì ngẩng đầu lên, chỉ thấy Công Tôn mang vẻ mặt kích động chạy tiến vào, còn bị cánh cửa đập phải, "Ta xem xem, thật sự là bị cá cắn chết sao?"

Triển Chiêu và Tri phủ đại nhân đều có chút bất đắc dĩ, nhìn thấy thi thể mà "hưng phấn" như vậy cũng chỉ có Công Tôn.

. . .

Công Tôn buông hòm thuốc ra trước, dạo qua một vòng quanh thi thể Dương Đại Long.

"Chỉ còn lại có hơn phân nửa này sao?" Công Tôn hỏi.

Triển Chiêu và Lô Nguyệt Lam đều gật đầu.

Khi nói chuyện, Công Tôn chú ý tới Triển Chiêu đặt một tay trên ngực, ngay đúng gần vị trí dạ dày, cảm thấy khó hiểu, "Ngươi sao thế? Đau dạ dày hả?"

"Ách. . ."

Triển Chiêu còn chưa kịp trả lời, mặt Công Tôn liền nghiêm túc, "Sớm nói ngươi phàm ăn như vậy sớm muộn gì cũng gặp chuyện không may mà! Để ta xem!"

Nói xong, Công Tôn vươn tay chọc bụng Triển Chiêu.

"Ôi chao!" Triển Chiêu vội vàng ngăn Công Tôn lại.

Công Tôn và Lô Nguyệt Lam là nhìn không thấy, lúc này tiểu Giao nhân còn đang treo trên cổ Triển Chiêu.

Mới vừa rồi Giao Giao vô tình bị Công Tôn chọc vào mông, vươn tay xoa xoa, quay đầu lại liếc mắt một cái.

Triển Chiêu giải thích cho Công Tôn chuyện ban nãy Giao Giao xuống nước bị dọa sợ, Công Tôn cảm thấy phản ứng của Giao Giao thật giống Tiểu Tứ Tử, có chút bất mãn, "Hai ngươi cũng thật là, dưới nước vừa đen vừa tối, sao lại để trẻ con đi xuống chứ!"

Triển Chiêu liếc Giao Giao trong ngực mình, oán thầm —— lúc nó biến lớn cũng cao bằng Miêu Miêu Lâu đấy...

Lô Nguyệt Lam kéo kéo Công Tôn, kéo lực chú ý của hắn trở lại trên thi thể, hỏi hắn có đầu mối gì hay không.

Công Tôn nhìn trong chốc lát, nhíu mày, để hai người bọn họ miêu tả kỹ càng tỉ mỉ khoảng thời gian từ khi Dương Đại Long rớt xuống nước đến khi được vớt lên đại khái mất bao lâu.

Triển Chiêu nhớ lại một chút, nói là rất nhanh, cảm giác là trong tức khắc.

Công Tôn xoa cằm, cuối cùng nói, "Trong sông khả năng không chỉ có một con cá."

Lô Nguyệt Lam cùng Triển Chiêu đều cả kinh, "Cái loại cá mặt quỷ này? Không chỉ có một con?"

Công Tôn gật đầu, "Ừ! Thi thể Dương Đại Long không phải bị cắn thành như vậy, mà là bị xé thành như vậy."

Công Tôn chỉ vào chỗ không trọn vẹn trên thi thể Dương Đại Long, "Miệng vết thương không có dấu răng! Dấu răng đều ở trên chân và tay."

Lô Nguyệt Lam cùng Triển Chiêu nghe xong cũng nhịn không được nhíu mày, "Cho nên. . . Là bị hai con cá cắn nát sao?"

Công Tôn lắc đầu, vươn ra ba ngón tay, "Ba con!"

Triển Chiêu cùng Lô Nguyệt Lam nhịn không được có chút đồng tình với Dương Đại Long, chết như vậy quá thảm.

"Thậm chí có ba con cá?" Lô Nguyệt Lam lo lắng, "Đây chẳng phải là rất nguy hiểm sao?"

Công Tôn lấy bức họa cá mặt quỷ kia ra, "Cảm giác không giống cá thật lắm!"

Triển Chiêu vô cùng đồng tình gật đầu, "Có vài con cá rất xấu, nhưng ít nhất là có bộ dạng của cá, cái này cảm giác không giống cá."

Công Tôn lại nghiên cứu bức họa một chút, lại nhìn nhìn thi thể, than thở một câu, "Cảm giác con cá này giống như đeo mặt nạ."

Triển Chiêu cùng Lô Nguyệt Lam liếc mắt nhìn nhau một cái, đều nghiêng đầu hỏi Công Tôn, "Cá không có lỗ tai thì đeo như thế nào?"

Công Tôn cũng thấy không khả thi, "Đúng rồi, vừa rồi Yêu Vương nói hắn có thể biết chút manh mối về cái cá mặt quỷ này, nhưng mà nói không rõ, đợi đến chiều tối quay về sẽ kể cho các ngươi nghe."

Triển Chiêu vui vẻ —— lão gia tử biết manh mối sao?

"Kia việc này không nên chậm trễ." Lô Nguyệt Lam cũng rất sốt ruột, "Chúng ta cùng đi Bạch gia trang đi?"

Triển Chiêu gật đầu, Công Tôn lại xua tay nói không vội, để hắn xem thi thể, hai người chờ hắn một lát, vừa nói vừa vươn tay vỗ lên ngực Triển Chiêu.

Triển Chiêu nhìn tiểu Giao Giao trong ngực bị vỗ trúng mông.

Quả nhiên, nhóc con che mông quay đầu lại có chút giận dỗi liếc mắt nhìn Công Tôn một cái, rồi quay đầu lại tiếp tục chôn trong ngực Triển Chiêu. Triển Chiêu ôm nó xoa xoa —— ngay cả nội lực cũng đáng yêu như này, trên đời chỉ có của Tiểu Bạch Đường!

Công Tôn lại nhìn chỗ tay Triển Chiêu đang ôm, cảm khái —— nội lực này quả nhiên là của Bạch Ngọc Đường a. . .

Ngoài cửa, Ngũ Gia đang sờ đầu Tông Tuyết đột nhiên quay mặt, tiêu sái mà hắt hơi một cái.

. . .

Trải qua khám nghiệm tử thi, Công Tôn cẩn thận phát hiện vài điểm tương đối khả nghi, đi ra nói với mọi người.

"Đầu tiên, Dương Đại Long uống rất nhiều rượu."

"Không phải hắn đi trông coi sao, còn uống rượu?"

Công Tôn gật đầu, cường điệu, "Hơn nữa là uống rất nhiều nữa! Nói cách khác, lúc hắn ở trên thuyền thì đã ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa say!"

Mọi người nghe đều cảm thấy có chút khác thường.

"Còn có một điểm cũng rất kỳ quái." Công Tôn hỏi Triển Chiêu cùng Lô Nguyệt Lam, "Mới vừa rồi nói cá không thể mang mặt nạ đúng không?"

Hai người đều gật đầu, còn lại mấy người đầu óc đều lơ mơ —— mang mặt nạ?

Công Tôn lấy ra một cái bọc giấy, mở ra, "Trên đùi của thi thể ta phát hiện một vết dấu cắn, hẳn lúc đó hắn bị một con cá kéo chân xé rách lưu lại. . . Các ngươi nhìn!"

Công Tôn chỉ vào một thứ gì đó màu đỏ mỏng như giấy trong bọc giấy cho mọi người thấy.

Triệu Phổ cầm cái nhíp gắp lên, tất cả mọi người sát vào nhìn kỹ.

Lâm Dạ Hỏa nghiên cứu trong chốc lát, kinh ngạc, "Đây là nước sơn sao?"

Công Tôn gật đầu, "Không chỉ có một mảnh này, có rất nhiều."

Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường, "Cá mặt quỷ kia trông thế nào?"

Ngũ Gia bắt đầu nhớ lại, cũng may mắn trí nhớ của Bạch Ngọc Đường rất tốt, được Công Tôn nhắc nhở thì lập tức nhớ ra, hắn cũng nhịn không được nhíu mày lại, "Nói như vậy, thực sự giống đeo mặt nạ quỷ. . ."

"Cá thì đeo mặt nạ như thế nào?" Lâm Dạ Hỏa có cùng nghi vấn như Triển Chiêu, "Lại không có lỗ tai, mặt nạ đeo vào đâu chứ?"

"Mấu chốt là ai đeo lên cho chúng nó?" Phương Tĩnh Tiếu lắc đầu, "Cá không có lỗ tai chúng nó cũng không có tay, làm thế nào mà tự đeo mặt nạ?"

"Nếu như có thể vớt lên xem thì tốt rồi." Triệu Phổ hỏi Bạch Ngọc Đường, " Không phải đúng lúc Nhị Gia, Tứ Gia đang ở đây sao, có thể bắt con cá này chứ?"

Ngũ Gia gật gật đầu, "Cá nguy hiểm như vậy để dưới hồ chung quy không phải cách tốt nhất, nhất định phải bắt, vùng này có thể bắt cá lớn, thuyền Hãm Không Đảo có thể, Hà Minh bên kia hẳn cũng có thể."

"Vì an toàn của dân chúng trong thành cần phải bắt lên." Lô Nguyệt Lam hỏi Bạch Ngọc Đường, "Có thể gặp khó khăn gì không? Cá rất lớn đó."

Ngũ Gia ngược lại cảm thấy không có gì, "Hải ngư* còn hung dữ hơn con cá này, hẳn không phải vấn đề gì lớn, đi về hỏi Nhị ca ta xem."

*theo tui là cá mập á

Thật ra không cần Ngũ Gia đi về hỏi, vừa nghe nói có ngư quái đả thương người, người chèo thuyền ở gần bến tàu cũng đã có người chuẩn bị bắt cá, thời điểm chạng vạng, người Hà Minh, Hãm Không Đảo và người chèo thuyền ở bến tàu đều phái người tới nha môn, nói muốn tổ chức bắt cá.

Đương nhiên Lô Nguyệt Lam rất vui, mọi người thương lượng một phen, quyết định sáng sớm ngày mai sẽ căng buồm tiến vào Kính hồ bắt cá.

. . .

Lúc Triển Chiêu bọn họ trở lại Bạch gia trang, trời đã tối rồi.

Tất cả mọi người không kịp ăn cơm đã chạy đi tìm Ngân Yêu Vương.

Yêu Vương mang bọn họ đi tới cửa trước Vân Đài, cũng chính là cửa chính của tòa nhà kỳ kỳ quái quái năm đó Bạch Nguyệt Vân cư trú.

Ngũ Gia không hiểu Yêu Vương tới nơi này để làm gì.

Yêu Vương cảm thấy bất ngờ, "Ngươi chưa bao giờ tiến vào sao?"

Ngũ Gia cũng không hiểu là đang chơi trò gì, "Vân Đài sao?"

Yêu Vương lắc đầu, "Thư phòng của Bạch Nguyệt Vân."

Ngũ Gia lại càng không hiểu —— toàn bộ Vân Đài không phải là thư phòng của Bạch Nguyệt Vân sao?

Yêu Vương nở nụ cười, hỏi Bạch Hạ một bên theo tới giúp vui, "Chẳng lẽ ngươi cũng chưa từng tiến vào sao?"

Bạch Hạ cũng không hiểu, "Vào đâu chứ?"

Yêu Vương lắc lắc đầu, ý bảo mọi người đi theo hắn.

Đoàn người đi theo Yêu Vương cùng vào Vân Đài, xuyên qua gian nhà thứ nhất, đi tới gian thứ hai, đâu đâu cũng đều có chỗ thông gió.

Yêu Vương đi đến trước một ngọn đèn đá xinh đẹp.

Trên ngọn đèn đá này khắc một con tiên hạc và một con rùa, một cao một thấp một gầy một béo, hai thần thú đối diện nhau mà cười, còn có vẻ rất buồn cười.

Yêu Vương túm lấy con Tiên Hạc kia, đẩy sang một bên.

Tiên hạc và rùa xoay quanh một vòng.

Hai người Bạch Hạ và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau —— sao lại không nghĩ tới đẩy ra xem chứ?

Sau khi ngọn đèn đá xoay quanh một vòng, trong vách tường gắn ngọn đèn đá kia vang lên mấy tiếng lách cách, sau đó, một cánh cửa đá từ từ mở ra.

Phía sau cửa đá là một căn phòng tối, bên trong có một đường hầm tối đen như mực.

Mọi người đều nhìn vào đường hầm, Triển Chiêu vô cùng kinh ngạc nhìn Bạch Ngọc Đường —— nhìn thấy không! Quả nhiên nhà giàu người ta đều có mật thất!

Ngũ Gia cũng dở khóc dở cười —— sao cô nãi nãi* hắn có mật thất mà không nói cho hậu bối một tiếng. . .

*cô nãi, cô bà = bà cô = em của gia gia= cô cô của phụ thân

Yêu Vương nói với Tiểu Lương Tử cần lửa để châm vào ngọn đèn đá.

Cũng không biết là có cơ quan kỳ diệu gì, đèn đá sáng ngời, trong phòng tối bỗng chốc sáng lên.

Yêu Vương mang theo mọi người đi vào, nói, "Bạch Nguyệt Vân thích nhất mấy trò tạo cơ quan, tìm lời giải."

Bạch Hạ ở một bên túm con trai mình —— sở thích đó của ngươi xem ra là giống như cô nãi nãi ngươi.

"Bạch Nguyệt Lâm vô cùng cưng chiều muội muội, tìm hầu hết các loại đồ chơi tốt khắp thiên hạ đem đến đây cho nàng, giấu trong thư phòng ở Vân Đài. Thật ra phía sau mới là thư phòng thật sự, cái trên mặt đất kia là chỗ Bạch Nguyệt Vân và các bằng hữu uống trà xã giao mà thôi."

Mọi người đi theo Yêu Vương đi xuống bậc thang bằng đá thật dài, vốn tưởng rằng xuống dưới chính là mật thất u ám, nhưng ai biết dĩ nhiên là tiên cảnh y như Thủy Nguyệt Động Thiên*.

*đại khái là chỗ cho thần tiên ở

Mật thất này một nửa ở trong núi, một nửa lại nằm ngay dưới đầm nước trong Vân Đài, nửa lưu ly làm thành khung đỉnh và tường, nhìn ra ngoài là đầm nước trong suốt, có thể nhìn thấy sao trời ban đêm, đàn cá màu sắc rực rỡ bơi qua bơi lại trong đầm nước,...

Mấy đứa trẻ đều chạy đến bên tường lưu ly xem cá, nhóm người lớn cũng bị thiết kế tinh xảo làm rung động, Bạch Nguyệt Lâm này năm đó giàu nhất thiên hạ, đối muội muội thật là muốn sao sẽ không hái trăng.

Tất cả mọi người đột nhiên ngộ ra, khó trách Bạch Ngọc Đường lại sủng người như vậy, nhìn xem cái huyết thống này của Bạch gia và Lục gia. . . Đáng tiếc Ngũ Gia không có muội tử a, bằng không phỏng chừng cũng sẽ sủng đến lên trời.

Thư trai bị rất nhiều giá sách cỡ lớn ngăn cách, sách được chồng thành từng chồng một, giá sách một tầng lại một tầng xếp cao lên, trên thang lầu và lan can đều có, đi đến tầng giá sách cao nhất nhìn xuống, cảm giác phải cao bằng mái nhà Miêu Miêu lâu. Nơi này không chỉ trữ sách, còn trưng bày và chất chứa rất nhiều thứ kì lạ, Bạch Nguyệt Vân quả nhiên là người thích tìm kiếm cái lạ.

Bạch Ngọc Đường nhìn trái nhìn phải, còn có mấy tầng bậc thang bên trên nữa, thấy cái gì cũng đều mới mẻ.

Triển Chiêu khó được nhìn thấy Ngọc Đường nhà hắn có ánh mắt này, giống như tiểu hài nhi nhìn thấy sự vật hiếm lạ, thậm chí có chút vui vẻ.

Thiên Tôn ôm cánh tay mỉa mai Bạch Nguyệt Lâm, "Lão nhân kia thật là, nói cho hậu nhân một tiếng sớm một chút, thì lúc bé Ngọc Đường có thể tới chỗ này chơi."

Bạch Hạ cũng gật đầu, hiếm khi nhìn thấy nhi tử vui vẻ như vậy.

Ân Hậu hỏi Yêu Vương, "Nơi này liên quan gì đến con cá kia?"

Yêu Vương mỉm cười, vẫy vẫy tay, mọi người tiếp tục đi theo Yêu Vương.

Đi qua vài giá sách, Yêu Vương mang theo mọi người lên lầu, cuối cùng dừng lại trước một mặt tường.

Yêu Vương chỉ vào bức tường.

Tất cả mọi người đứng trước bức tường cảm thấy choáng váng, chỉ thấy trên mặt tường này treo đầy mặt nạ quỷ, loại nào cũng có, mặt quỷ không lớn, đều là quy cách thống nhất, thô sơ giản lược mà tính chỉ sợ có đến vài ngàn, sắp xếp đầy tường, liếc mắt một cái đều nhìn không hết.

"Đây là cái gì nha?" Thiên Tôn cảm thấy Bạch Nguyệt Vân còn nghiện giấu đồ hơn cả mình, quả thực là phát rồ.

"Cái này gọi là tường mặt quỷ." Yêu Vương nói, "Trước kia lúc Bạch Nguyệt Vân làm vu nữ, có một lần giúp người ta xử lý một vụ án có liên quan tới mặt quỷ. Qua nghiên cứu, nàng vô cùng hứng thú với mặt quỷ, bắt đầu thu thập. Mặt quỷ nơi này đều là nàng bắt được, mỗi một cái đều có xuất xứ và điển cố, có ghi lại kỹ càng tỉ mỉ."

Yêu Vương nói với Bạch Ngọc Đường, "Ngươi tìm xem xem, nơi này có mặt quỷ ngươi thấy không."

Tất cả mọi người cảm thấy độ khó của yêu cầu này quá cao, nhiều mặt quỷ như vậy, mắt đều phải tìm đến mệt.

Cũng may trí nhớ của Ngũ Gia rất tốt, hắn chắp tay sau lưng, ngẩng mặt, đi xem từng cái từng cái một.

Mấy đứa trẻ như Tiểu Tứ Tử cũng học theo hắn, chắp tay sau lưng, đi theo phía sau hắn nhìn những mặt quỷ.

Tiểu Tứ Tử và Thẩm Nguyên Thần nhắm thẳng phía sau Tiểu Lương Tử và Tiểu Mai Tử trốn —— có mấy cái mặt quỷ rất dọa người!

Những người khác cũng không nói lời nào, nhìn chằm chằm Ngũ Gia đang nhìn mặt quỷ, lẳng lặng mà chờ.

Bạch Ngọc Đường đi một hồi lâu, đột nhiên ngừng lại, vươn một lóng tay chỉ vào một cái mặt quỷ chỗ cao nhất, quay đầu lại nhìn Triển Chiêu.

Thật ra, người Bạch Ngọc Đường nhìn chính là Giao Giao trong ngực Triển Chiêu.

Tiểu Giao Giao cũng đang nhìn chằm chằm mặt quỷ kia, cũng gật gật đầu.

Triển Chiêu nhảy lên tường, tháo mặt quỷ treo trên chỗ cao kia xuống.

Công Tôn cầm bản vẽ đến so sánh —— đích thật là giống y như đúc.

"Miệng và răng nanh trên mặt quỷ này hoàn toàn phù hợp với vết cắn trên thi thể." Công Tôn nghiên cứu thử, "Hơn nữa miệng còn có nước sơn đỏ!"

Triển Chiêu lật mặt nạ lại, chỉ thấy trong mặt nạ viết ba tổ hợp số.

Yêu Vương chỉ giá sách đối diện, "Ý là xếp ở tầng mấy giá mấy, đi tìm đi, toàn bộ tin tức về mặt nạ này đều được ghi lại ở đó."

Mọi người vui vẻ chạy đi tìm sách.

Ân Hậu và Thiên Tôn đều quay đầu lại nhìn Yêu Vương.

Yêu Vương đang giúp Triển Chiêu ôm tiểu Giao Giao, nhướng mày nhìn nhóm Tương Du, như là hỏi —— lợi hại chứ?

Ân Hậu và Thiên Tôn đều giơ ngón tay cái lên với hắn, vừa định khen hắn hai câu, chợt nghe cách đó không xa truyền đến tiếng la của Lâm Dạ Hỏa, "Trống không! Là trống không!"

Yêu Vương nháy mắt mấy cái, Ân Hậu cùng Thiên Tôn cũng đều chạy tới nhìn.

Chỉ thấy một đám người vây quanh một tầng giá sách, một tầng kia không có gì cả.

Triển Chiêu đưa tay sờ xuống, mặt trên giá sách còn tích tầng bụi, có thể thấy không phải bị người lấy đi gần đây, hoặc là nói —— có lẽ căn bản là không có tư liệu liên quan?

Tất cả mọi người nhìn Yêu Vương —— là như thế nào?

Yêu Vương há miệng thở dốc, vươn tay gãi đầu —— không nghĩ tới. . .

Nhóm Tương Du nuốt lại lời định khen hắn, cùng nhau lắc đầu, "Đầu voi đuôi chuột."

Yêu Vương cũng buồn bực, đi qua nhìn cái giá kia —— không lý gì a! Rõ ràng Bạch Nguyệt Vân từng nói, tất cả mặt nạ đều có lai lịch nha!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro