Chương 143: Vật đánh rơi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 143: Vật đánh rơi

Editor: Rosaline

Beta: Rosaline


Mọi người đã tìm được mặt nạ quỷ, nhưng lại không tìm được hồ sơ ứng với mặt nạ.

Yêu Vương khó có khi thất thủ, mọi người đều nhìn hắn, nhóm Tương Du ở một bên thổ tào hắn ngựa mất vó trước mèo mất chân trước*, một hồi làm việc mạnh như hổ, kết quả nhìn lại là đồ ngốc...

*Mã thất tiền đề miêu thất tiền trảo: ý nói trượt ngã, ẩn dụ phạm sai lầm

Lão gia tử đưa tay muốn nhéo lỗ tai nhóm Tương Du một cái, Ân Hậu cùng Thiên Tôn đều chạy tới bên cạnh đứa nhỏ nhà mình mà trốn tránh.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường giúp ấn ngoại công cùng sư phụ nhà mình, không để cho hai người bọn họ quấy rối Yêu Vương, Triệu Phổ hỏi Yêu Vương, "Lão gia tử, có thể tìm những hồ sơ kia hay không?"

Yêu Vương suy nghĩ một chút, nói, "Ta cảm thấy khả năng bị trộm đi không lớn, có lẽ là Bạch Nguyệt Vân lấy đi hoặc là đặt ở chỗ nào rồi."

Bạch Hạ nói Bạch gia trang thủ vệ sâm nghiêm, địa hình lại phức tạp, cơ quan đề phòng trộm xâm nhập rất nhiều, không thể có khả năng người ngoài tiến vào.

"Có thể là bị nha đầu kia tiện tay đặt ở chỗ nào rồi, hoặc là nàng suy tính đến cái gì cho nên giấu đi." Yêu Vương đề nghị, "Không bằng đi tìm xem ?"

"Tìm?" Mọi người suy nghĩ một chút đến quy mô của Bạch gia trang, vẻ mặt không nói nên lời —— đi chỗ nào tìm ? Một tòa nhà lớn như vậy mà.

Bạch Hạ vỗ tay một cái, "Ta có bản đồ, chúng ta phân công đi tìm đi."

...

Mọi người ra khỏi thư phòng lên Vân Đài, Bạch Hạ lấy ra một tấm địa đồ cổ lớn, trải ở trên bàn.

Mấy người Triệu Phổ bọn hắn cảm thấy dở khóc dở cười, lại cùng sa bàn bọn họ đang dùng trước khi đánh trận giống nhau như vậy.

Bạch gia trang chủ yếu phân mấy khu lớn, còn có một số tiểu trạch viện rải rác, Bạch bá phụ hỗ trợ phân công việc, mọi người hai người một tổ, phân công nhau đi tìm.

Ngân Yêu Vương mang nhóm Tương Du trở về thư phòng dưới đất tiếp tục tra cứu thư tịch, bốn tiểu bằng hữu Lương Thần Mỹ Cảnh vẫn là đi luyện cầu.

Mọi người tản đi, chạy tới các khu vực của Bạch gia trang.

...

Ngoài ra, Bạch Hạ còn phân chia rất "Hợp khẩu vị ", Triển Chiêu nhìn về cửa trù phòng phía trước, không hiểu hỏi Bạch Ngọc Đường, "Cô nãi nãi của ngươi sẽ đem một phần hồ sơ cất giữ ở trong trù phòng sao?"

Ngũ Gia suy nghĩ một chút, nói, "Nhưng thật ra cũng không nhất định, nghe nói Bạch Nguyệt Vân rất thích làm thức ăn ngon, nhất là làm điểm tâm, có lẽ tiện tay đặt ở trong phòng bếp đây?"

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường —— hay là củi đốt không đủ, lấy đi đốt, cảm giác rất có tác phong thổ hào của nhà họ Bạch ngươi nha.

Ngũ Gia cảm thấy trái lại cũng không đúng, liền mang theo Triển Chiêu vào cửa trước.

Vào phòng bếp, Triển Chiêu nhìn thấy một hoa viên rất lớn trước mắt, càng không hiểu, hỏi Ngũ Gia, "Trù phòng nhà ngươi tại sao dẫn đến hoa viên?"

Ngũ Gia nhìn bốn phía, "Đây là vườn rau a."

Triển Chiêu cầm một hoa cúc tròn tựa như gương mặt của Tiểu Tứ Tử mà hỏi Bạch Ngọc Đường, "Cái này để làm món ăn gì a?"

Ngũ Gia nói phỏng chừng đều là nương hắn dùng để làm trà hoa, thức ăn đều ở trong viện phía sau.

"Đi xem thử là món gì a!" Triển Chiêu liền chạy về phía sau, bị Ngũ Gia bắt được, "Chúng ta đến tìm sách, nhìn món ăn cái gì."

Trù phòng tại Bạch gia trang có mấy gian, bây giờ đúng lúc là giờ cơm tối, xa xa trong đại trù phòng ra ra vào vào rất nhiều người. Ngũ Gia mang Triển Chiêu đi đến bên một tòa tiểu lâu tinh xảo.

Tiểu lâu này chắc là chuyên môn dùng để làm điểm tâm, tiểu lâu hai tầng, tầng phía dưới có lộ ra một cái bàn lớn, trên bàn đều là công cụ tinh xảo, bên cạnh có bếp nấu, lầu hai có bàn tròn, mấy cái ghế, chắc là chỗ để ăn điểm tâm.

Bạch Ngọc Đường nói, "Nghe nói Bạch Nguyệt Vân có mấy vị hảo bằng hữu đặc biệt, đều cùng chung một chỗ để làm điểm tâm, làm xong liền lên lầu ăn."

Triển Chiêu nhưng thật ra rất ngoài ý muốn, "Giang hồ đồn đãi đều nói Bạch Nguyệt Vân vừa cô tịch vừa thần bí, cảm giác hoàn toàn không phải là có chuyện như vậy sao!"

Đang nói chuyện, Triển Chiêu thấy một bên trên giá sách bày mấy cuốn sách, liền lấy xuống lật xem, phát hiện đều là sách công thức làm ra một ít điểm tâm.

Những công thức nấu ăn này đều là Bạch Nguyệt Vân tự nghĩ rồi vẽ ra, Triển Chiêu nghiên cứu một chút, tán thưởng, "Nhìn cũng không tệ, cái món thang viên hoa khai phú quý này thật là đẹp mắt."

"Vừa cô tịch vừa thần bí không có nghĩa là nàng tịch mịch." Ngũ Gia cũng liếc mắt nhìn sang một cái, "Cuộc sống của Bạch Nguyệt Vân kỳ thực rất đặc sắc, hơn nữa nàng cũng không thiếu bằng hữu."

Triển Chiêu tán thành gật đầu.

Hai người đem công thức nấu ăn đều xem xong, lầu trên lầu dưới tìm một vòng, không phát hiện hồ sơ liên quan đến mặt quỷ.

"Hẳn là không ở nơi này đi."

Hai người ra cửa, vừa vặn đụng phải nhóm bà bà Ma cung đang bưng điểm tâm đi ra, Triển Chiêu ngửi thấy mùi thơm liền bị dẫn đi, còn cầm quyển công thức nấu ăn kia cùng làm nũng với mấy bà bà nói muốn ăn điểm tâm bên trong.

Ngũ Gia cùng hùa theo, cũng nói món thang viên hoa khai phú quý nhìn rất ngon.

...

Bên kia, Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương được an bài đi thăm dò hầm rượu.

Người nhà Bạch gia là hảo tửu lượng tổ truyền, trong hầm rượu cất giữ số lượng rượu lại càng kinh người.

Hỏa Phượng cùng Trâu Lương nhìn một cái cũng không thấy được thùng rượu cuối cùng, cũng đều không hiểu, đây là muốn đi nơi nào tìm a? Bạch Nguyệt Vân cũng không đến nỗi đem sách bỏ vào trong một thùng rượu nào chứ?

Hai người ở trong hầm rượu tiền tiền hậu hậu đi ba vòng, cuối cùng sách không tìm được, nhưng lại tìm được mấy bình hoa điêu thượng phẩm. Hỏa Phượng cầm ra hai cái ly, cùng Trâu Lương uống rượu tại chỗ.

Nguyệt Nha Nhi đi ngang qua nhìn thấy, liền mang đến cho hai người bọn họ đồ nhắm.

...

Triệu Phổ và Công Tôn là bị phân đi thăm dò phòng dược liệu.

Bạch Nguyệt Vân tinh thông y thuật, trong Bạch gia trang có một dược phòng quy mô lớn có thể so với ngự y viện.

Cửu Vương gia ngước mặt, nhìn khắp tường dược phòng đều là ngăn kéo, lòng nói quyển sách kia không phải là bị cất giấu vào một trong mấy cái ngăn kéo nào trong số kia đi? Cái này mà muốn mở từng cái ra để tìm thì không biết đến ngày tháng năm nào nữa?

Công Tôn vào dược phương, lỗ mũi vừa ngửi, liền nói dược liệu thật giống như rất lâu rồi còn chưa được phơi nắng, ngửi được có mùi mốc.

Kết quả là, vấn đề tìm sách lập tức liền bị lãng quên, tiên sinh tìm nha hoàn tiểu tư của Bạch phủ, ở cửa bày hàng giấy dầu, mở ngăn kéo cầm dược liệu ra, sàng lọc lại một lần nữa, chuẩn bị ngày mai phơi dược liệu.

Cửu Vương gia không nói gì mà chỉ nhìn Công Tôn vội vội vàng, lắc đầu, Thư Ngốc nhà mình không chỉ là thần y trăm năm hiếm gặp, lại là mệnh lao lực trăm năm khó gặp!

Triệu Phổ muốn đưa tay đem hắn kéo trở về, tìm không được sách liền đi về nghỉ ngơi.

Công Tôn thấy Triệu Phổ tới, liền để một cái khay vào trong tay Triệu Phổ, để cho hắn giúp sàng thuốc.

Cửu Vương gia cầm cái khay cũng liền hỗ trợ sửa sang lại.

Sắp xếp dược liệu, Triệu Phổ cũng buồn bực —— hắn đường đường Binh Mã Đại nguyên soái, tại sao lại sợ một thư sinh tay trói gà không chặt? Nên xách cổ áo đem hắn xách đi mới đúng!

Nhưng Cửu Vương gia nghĩ là nghĩ như vậy, nghiêng đầu mới vừa liếc mắt nhìn vị trí cổ áo của Công Tôn, Công Tôn quay đầu nhìn Triệu Phổ —— làm gì a?

Triệu Phổ vội vàng đem dược liệu cầm trên tay thả vào trong khay, sau đó lại đi lấy một bó thuốc khác tới.

Công Tôn còn khen Triệu Phổ —— động tác rất mau a!

Cửu Vương gia cảm thấy rất hưởng thụ, càng ra sức mà sàng thuốc.

...

Mấy nhóm người chạy đi tìm sách, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi theo nhóm bà bà làm điểm tâm, Trâu Lương cùng Lâm Dạ Hỏa mỗi người ôm một vò rượu uống đến vui vẻ, Triệu Phổ cùng Công Tôn vội vàng sắp xếp dược liệu.

Cùng lúc đó, Triệu Trinh cùng Nam Cung đi hí lầu tìm sách thế nhưng lại cùng Bàng Phi và Lục Tuyết Nhi các nàng cùng nhau xem kịch.

Quảng Gia cùng Tiểu Muội đi hoa viên cuối cùng lại đi thưởng hoa.

Lương Thần Mỹ Cảnh ở trên Vân Đài treo đèn lồng, sử dụng để huấn luyện vào ban đêm.

Âu Dương Thiếu Chinh mang theo Tiểu Ngũ đi chuồng ngựa, vào lúc này đang cầm hai sọt táo uy ngựa.

Ở trong thư trai, Ngân Yêu Vương cùng nhóm Tương Du đi dạo mấy vòng, trái đợi phải đợi cũng không gặp người nào trở lại, ba lão gia tử cũng cảm thấy kỳ quái —— tòa nhà này là bao lớn a? Thế nào đi lâu như vậy cũng chưa trở lại?

Đợi đến nửa đêm, Ân Hậu cùng Thiên Tôn đều nói đói bụng mệt mỏi không làm, Yêu Vương cũng không sai biệt lắm đem bên trong thư trai tiền tiền hậu hậu tìm khắp một lần, cũng không tìm được đầu mối liên quan tới mặt quỷ kia.

Ba lão gia tử từ thư trai đi lên, nhưng phát hiện trong Vân Đài rất náo nhiệt.

Vừa nhìn xuyên qua tòa nhà một cái, chỉ thấy tất cả mọi người đều trở lại, phải nói là náo nhiệt.

Triển Chiêu mang theo Thần Tinh Nhi cùng Nguyệt Nha Nhi, cầm theo điểm tâm còn đang phân chia.

Thiên Tôn nhận một chén, phát hiện trong chén có mấy viên bánh tròn tròn trắng trắng, dáng vẻ đặc biệt tinh xảo, tựa như hoa mẫu đơn mập vậy.

Hiếu kỳ hỏi Bạch Ngọc Đường, "Đây là cái gì nha? Bánh trôi sao?"

Ngũ Gia nói mấy bà bà căn cứ công thức nấu ăn của Bạch Nguyệt Vân mà làm ra, gọi là phú quý hoa khai.

Thiên Tôn cầm cái muỗng vớt lên một cái, cắn một miếng, ngọt ngào, mùi vị không tệ.

Lão gia tử gật đầu một cái, cùng Ân Hậu cùng nhau ngồi ăn điểm tâm.

Mới vừa ngồi xuống, cũng cảm giác sau lưng có vật gì, hai người quay đầu vừa nhìn, dở khóc dở cười —— chỉ thấy Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương có thể là uống quá chén rồi, Trâu Lương tựa vào bên tường ngẩn người ra, Lâm Dạ Hỏa ôm Câm nhà hắn, gối đầu lên chân Trâu Lương mà ngủ say.

Âu Dương Thiếu Chinh vừa chải lông cho Tiểu Ngũ, vừa lắc đầu, "Đây là uống bao nhiêu a..."

Một bên, Công Tôn cũng nằm, Triệu Phổ đang xoa thắt lưng cho hắn.

Ân Hậu không hiểu, "Làm sao vậy? Thắt lưng đau?"

Triệu Phổ bất đắc dĩ gật đầu, mới vừa rồi Công Tôn cầm khay đan vừa đứng lên liền "Rắc" một tiếng, Triệu Phổ bị dọa sợ vội vàng đem dược liệu trong tay Công Tôn ném đi, khiêng người trở về.

Triệu Trinh xem kịch xong, mang theo tức phụ nhi cùng khuê nữ tới Vân Đài nhìn Lương Thần Mỹ Cảnh luyện cầu, Đường Tiểu Muội cầm điểm tâm gọi bọn nhỏ đi lên ăn khuya.

Yêu Vương nhìn mọi người nhiệt nhiệt nháo nháo*, nhịn không được hỏi Bạch Ngọc Đường, "Tìm được rồi sao?"

*vui vẻ náo nhiệt

Ngũ Gia còn kinh ngạc một chút, như là hỏi —— tìm cái gì?

Yêu Vương không nói nên lời, tiểu hài tử bây giờ sao lại không đáng tin cậy như vậy.

Thần Tinh Nhi bưng chén điểm tâm tới cho Yêu Vương, Yêu Vương cầm chén, lòng nói hoàng đế không vội thái giám vội chết, dứt khoát cũng mặc kệ, ngồi vào chỗ ăn điểm tâm.

Lúc này, Lương Thần Mỹ Cảnh bên ngoài đã trở lại.

Mấy tiểu hài tử cũng đầu đầy mồ hôi, đặc biệt là Lương Thần Mỹ đã sớm đói, cầm chén lên ăn trước.

Tiểu Tứ Tử lau mồ hôi, trước tiên chạy đi xem cha mình bị đau thắt lưng.

Công Tôn không có gì đáng ngại, thấy tóc mấy đứa trẻ đều ướt, liền thúc giục bọn nhóc ăn xong rồi thì nhanh đi tắm, đừng để bị cảm lạnh.

Tiểu Tứ Tử cũng cầm một chén điểm tâm, đi tới bên cạnh Yêu Vương ngồi xuống, chậm rì rì ăn.

Yêu Vương nhìn bé một hồi, buông chén xuống cùng bé nói, "Tiểu bảo bối nhi, giúp ta tìm một món đồ đi."

Tiểu Tứ Tử ngẩng đầu lên nhìn Yêu Vương.

Triển Chiêu một bên nghe được, cũng chạy tới —— thật ra thì mới vừa rồi Triển Chiêu cũng đang suy nghĩ, muốn tìm đồ vật gì hỏi Tiểu Tứ Tử trước một chút.

Yêu Vương vừa định miêu tả đồ vật muốn tìm cho Tiểu Tứ Tử là một quyển sách hoặc là một phần hồ sơ... Chỉ thấy Tiểu Tứ Tử đột nhiên buông chén xuống, chạy đến bên cạnh một đống bản thảo để trên bàn, lật lên.

Nơi này có không ít bản thảo của Bạch Nguyệt Vân, đa phần là nàng ghi chép lại những sự kiện kỳ kỳ quái quái, còn có một chút đồ án vẽ tay.

Tiểu Tứ Tử đưa ra một đồ vật như một quyển sách, cầm về đưa cho Ngân Yêu Vương.

Yêu Vương mở ra nhìn, mọi người cũng đều tiến tới vây xem...

Thế nhưng Tiểu Tứ Tử tìm được cũng không phải là bản thảo nào liên quan tới mặt nạ, mà là một bộ sổ sách

Phía trên ghi chép đều là vật liệu đá mua vào giá bao nhiêu, mua bao nhiêu xe, nhân công bao nhiêu, cần bao nhiêu thuyền, kỳ hạn công trình mất bao lâu...

Yêu Vương có chút không hiểu.

Mọi người cũng nhìn Tiểu Tứ Tử —— Đoàn Tử đột nhiên không linh? Có phải mệt mỏi hay không?

Yêu Vương tiếp tục lật xem, thời điểm lật tới một nửa, đột nhiên phát hiện trong quyển sổ sách này kẹp một tờ giấy.

Đem tờ giấy kia lấy ra nhìn một cái, chỉ thấy là một tấm giấy vay nợ.

Trên giấy vay nợ viết chính là mượn một bộ sách, còn vẽ một mặt quỷ đơn giản, chính là thứ mà bọn họ tìm được.

Mà phía dưới tờ giấy nợ, là một chữ "Thẩm", chung quanh có hai vòng vằn nước cùng đồ án vẽ một con hồ điệp.

Tất cả mọi người kinh ngạc —— đây là...

"Đây là gia huy Thủy Nguyệt Linh Điệp." Ngũ Gia để cho Thẩm Nguyên Thần tới nhìn.

Thẩm Nguyên Thần nhìn một cái liền gật đầu, nói đây chính là gia huy Thẩm gia nhà mình, là trước khi bị phân gia, bây giờ không còn dùng.

Yêu Vương cầm tờ giấy nợ, "Cho nên Bạch Nguyệt Vân là đem hồ sơ liên quan tới mặt nạ, cho Thẩm Linh mượn?"

"Vẫn luôn không có trả lại sao?" Triển Chiêu đưa tay sờ gương mặt Tiểu Tứ Tử một cái, "Khó trách không tìm được, kia có thể vẫn còn ở trong Thủy Nguyệt Cung hay không?"

Thẩm Nguyên Thần cầm chén lắc đầu một cái, "Nếu là ở Thủy Nguyệt Cung phỏng đoán có thể tìm được, thế nhưng cũng có thể ở Linh Điệp Cung..."

Mọi người nghe thấy cũng cau mày —— đây chẳng phải là chìm dưới đáy hồ sao?

Lúc này sắc trời đã tối, cũng không có khả năng hơn nửa đêm chạy đi Thủy Nguyệt Cung tìm sách, mọi người quyết định nghỉ ngơi trước, chờ ngày mai nói sau.

...

Ăn đêm xong, trở về phòng của mình nghỉ ngơi.

Triển Chiêu tắm rửa trở lại, trong phòng Yêu Yêu cùng Tiểu Ngũ rúc vào với nhau mà ngủ mất.

Triển Chiêu trải giường xong, mới vừa chui vào chăn, cửa liền mở ra, Bạch Ngọc Đường cầm một bó xích sắt màu đen đi vào.

Triển Chiêu nhìn Ngũ Gia đem xích sắt màu đen kia để lên bàn, có chút hiếu kỳ.

Bạch Ngọc Đường buông đồ xuống liền muốn đi thay y phục, nhưng vừa quay người, đường đã bị cái đuôi của Yêu Yêu ngăn cản.

Yêu Yêu một ngày rồi đều không nhìn thấy Ngũ Gia, vào lúc này thật vất vả mới đuổi kịp, vội vàng làm nũng ngăn lại.

Ngũ Gia ngồi xuống, đưa tay lại gần sờ sờ đầu lớn của Yêu Yêu.

Triển Chiêu từ trong chăn lại đi ra, chợt lách người đến bên cạnh bàn, đưa tay cầm xích sắt trên bàn nhìn.

Xích sắt này thoạt nhìn cũng chỉ lớn chừng chiếc đũa, Triển Chiêu cầm lên kéo kéo, ngược lại phát hiện rất kiên cố, liền tò mò hỏi, "Ngọc đường, đây là cái gì?"

Ngũ Gia nói đây là Yêu Vương mới vừa từ trong thư trai tìm được, nói là trước kia Bạch Nguyệt Lâm tiêu tốn giá cao chế tạo, gọi là vạn hoa tỏa.

"Vạn hoa tỏa?" Triển Chiêu nhắc tới nghiên cứu, lại nghe được "leng keng" một tiếng, xích sắt đứt.

Triển Chiêu giật mình, "Đứt a!"

Ngũ Gia tựa hồ đã liệu được, hơi cười một tiếng.

Triển Chiêu nghiên cứu hai dây xích sắt, không hiểu, "Làm sao bị đứt a? Cũng không bị rỉ cũng không có lỗ thủng..."

Cầm hai dây xích quơ quơ, lại leng keng một tiếng, gãy thành bốn đoạn.

Triển Chiêu vội vàng đem xích sắt buông xuống, xoay mặt nhìn Ngũ Gia, "xích sắt này là làm bằng đậu hũ hay sao?"

Ngũ Gia đứng lên, đi tới bên cạnh bàn cầm lên xích sắt bị đứt rắc rắc hai tiếng, lại đưa cho Triển Chiêu, xích sắt đã kết nối lại.

Triển Chiêu không hiểu, hỏi Bạch Ngọc Đường, "Đây là tình huống gì?"

"Ta cũng là lần đầu tiên thấy loại xích này." Ngũ Gia biểu diễn cho Triển Chiêu nhìn, "Xích này kiên cố, cho dù có kéo cách nào cũng không thể kéo đứt, nhưng buông lỏng một chút lại dễ dàng mở ra."

"Vật này dùng để làm gì a?" Triển Chiêu tò mò.

Ngũ Gia nhún vai, "Yêu Vương nói để cho chúng ta mang theo, còn muốn Long Kiều Quảng ngày mai cũng mang theo cung tên, bắt cá dùng đến, Người còn nói mấy con cá kia có thể là bị oan uổng."

Triển Chiêu nghe thấy điều mới mẻ, "Cá bị oan uổng?"

"Ai biết được." Ngũ Gia buông xích sắt xuống, cầm y phục đi thay còn nói muốn đi tắm.

Triển Chiêu chuẩn bị tiếp tục trở về chui vào chăn.

Ngũ Gia đi tới cửa, quay đầu lại hỏi Triển Chiêu, "Có muốn đi chung hay không? Thuận tiện uống hai ly?"

Triển Chiêu vừa nghe, cười meo meo cùng chạy theo.

...

Bên phòng khác, Ân Hậu cùng Thiên Tôn cũng chuẩn bị nghỉ ngơi, chỉ thấy Yêu Vương tựa vào trên giường, vẫn còn lật xem quyển sổ sách vừa rồi có kẹp tờ giấy vay nợ kia.

Ân Hậu đi qua nhìn một cái, hỏi, "Quyển sổ sách này có gì đẹp để nhìn?"

"Cát đá này cùng số lượng công nhân, cảm giác là muốn xây một công trình thật lớn." Yêu Vương nói, "Hơn nữa bên trong còn có ghi chép thuê rất nhiều thuyền, tựa hồ là muốn làm việc trên nước."

"Có nói là xây cái gì không?"

Yêu Vương lắc đầu một cái, "Tờ giấy nợ vừa vặn còn kẹp ở một trang này, cảm giác không phải thuận tay để vào."

Thiên Tôn nằm ở trên giường, ném ném quả cầu đồng kia chơi, "Linh Điệp Cung mở ra mấy con cá kia liền đi ra, như vậy chứng tỏ bên trong Linh Điệp Cung là có nước sao?"

Ân Hậu thấy có đạo lý, gật đầu một cái.

Thế nhưng Yêu Vương giống như là được nhắc nhở tới cái gì, đột nhiên ngồi xuống, trong miệng lầm bầm lầu bầu, "Hèn chi..."

Thiên Tôn cùng Ân Hậu nhìn nhau một cái, cũng hỏi Yêu Vương, "Hèn chi cái gì?"

Yêu Vương khẽ mỉm cười, "Ngày mai không phải muốn bắt cá sao, cùng đi đến Thủy Nguyệt Cung một chuyến đi."

Ân Hậu không hiểu, "Đi Thủy Nguyệt Cung? Tìm sách sao?"

"Ta muốn gặp Thẩm Linh Nguyệt một lần, hỏi nàng một ít chuyện, không chừng còn có thể cứu nàng một mạng."

"Thẩm Linh Nguyệt gặp nguy hiểm?" Thiên Tôn hỏi.

Yêu Vương gật đầu một cái, có chút khó xử, "Chính là không biết nàng có chịu nghe người khuyên hay không."

Yêu Vương lời ra khỏi miệng, Thiên Tôn liền chỉ chỉ Ân Hậu nói, "Mang theo hắn đi, hắn nói phỏng đoán đều nghe, mỹ nam kế a mỹ nam kế!"

Ân Hậu nhặt gối lên ném Thiên Tôn.

...

Sáng sớm hôm sau, mọi người dậy thật sớm chạy tới bến tàu.

Lúc này bến tàu tụ tập không ít thuyền, lần này Thủy Nguyệt Cung, Hãm Không Đảo và Hà Bang cũng ra thuyền cùng người có kinh nghiệm trợ giúp, chuẩn bị bắt cá.

Hà Minh cùng Hãm Không Đảo lấy hai chiếc thuyền lớn ra, nghe nói là dùng bắt cá lớn trên biển.

Phụ cận bến tàu Thiệu Hưng Phủ có rất nhiều bách tính vây xem.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường hứng thú còn rất cao, Long Kiều Quảng cầm cung cũng lên thuyền, Yêu Vương thông báo với hắn mấy câu, liền hướng về phía Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ngoắc ngoắc tay.

Triển Bạch hai người còn chuẩn bị nhìn bắt cá a, có chút không hiểu đi theo Yêu Vương xuống thuyền, "Đi chỗ nào vậy?"

"Đi đến Thủy Nguyệt Cung một chuyến." Yêu Vương trả lời.

"Đi tìm sách sao?" Triển Chiêu hỏi.

Yêu Vương lại khoát tay một cái, "Đi tìm chìa khóa."

←Chương trước: Chương 142: MẶT QUỶ CÙNG←

→Chương sau: Chương 144→

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro