Chương 159: Ngũ Trấn Ngũ Cung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 159: Ngũ Trấn Ngũ Cung

Editor: Chim, Rosaline

Beta: Rosaline, Lily


Kim Hoa phủ có phố xá sầm uất, Lâm Dạ Hoả và Trâu Lương đi hỏi thăm tình hình, lựa chọn một tửu lâu náo nhiệt ngồi uống trà.

Trâu Lương phát hiện có không ít người dùng ánh mắt tò mò nhìn Lâm Dạ Hoả.

Có điều chuyện này cũng bình thường thôi, Lâm Dạ Hoả khá bắt mắt, ngoài một thân màu đỏ thì vóc dáng của hắn cũng không thể nào khiêm tốn cho được.

Nhưng mà lần này, dường như người đi đường còn thảo luận về hắn, Trâu Lương mơ hồ nghe được hình như có ai đó nói: "Liệu có phải hắn không?"

Tả tướng quân cảm thấy có chút nghi ngờ, ngẩng đầu nhìn Lâm Dạ Hỏa đang uống trà –—— sao lại có phải hắn hay không chứ?

Lại ngồi thêm lúc nữa, có một người quấn dây mây bên hông đi tới, hỏi: "Hai vị huynh đài, có phải người của Thần cung không?"

Trâu Lương ngẩng đầu quan sát người đó, cũng không trả lời —— hai người họ vốn ra phố hỏi thăm tin tức về Thần cung, cái này có thể tính là tin tức tự mình đưa tới không?

Lâm Dạ Hoả giương mắt nhìn người trước mặt, hỏi: "Sao? Muốn tìm Sơn Thần cung hả?"

Nghe được câu hỏi, người kia vội vàng cười lấy lòng, ngồi xuống hỏi: "Hai vị là người của Thần cung đó sao?"

Lâm Dạ Hoả hỏi hắn: "Ngươi cảm thấy sao?"

"Có phải là Hoả Hồ cung và Tuyết Lang cung không?"

Lâm Dạ Hỏa thật muốn khen vị này tinh mắt, mình một thân đỏ, bị ngộ nhận là người của Hỏa Hồ cung cũng hiểu được, sao hắn có thể ngộ nhận Trâu Lương là sói chứ? Còn là Tuyết Lang cung nữa...

Trâu Lương bắt đầu để suy nghĩ bay xa... Không biết sói tuyết con có lớn không...

"Ha ha." Người kia tiếp tục làm quen, hỏi muốn gia nhập Sơn Thần cung phải làm sao, có thể tham gia đại điển cúng tế lần này không.

Dọc đường đi, Lâm Dạ Hoả và Trâu Lương thấy rất nhiều người quấn dây mây, dây leo hoặc hoa cỏ lá cây quanh thân, vốn cho rằng bản thân những người này chính là người Sơn Thần cung, có thể nghe ngóng được, hoá ra những người này là định tham gia Sơn Thần cung.

Lâm Dạ Hoả có chút buồn bực —— Sơn Thần cung được hoan nghênh thế sao?

Trâu Lương hồi tưởng lại thế trận lần trước tiểu đào hoa nhà Âu Dương mang tới, trong cung hẳn có không ít cao thủ....

................

Cũng tò mò về Sơn Thần cung, còn có mấy người Triển Chiêu.

Tri phủ Kim Hoa phủ Diêu Đình Yên nghe có người giả danh nha dịch đi lừa đảo, thậm chí còn trộm thi thể, phá hỏng hiện trường án giết người, lửa giận bốc cao ba thước.

Vị này vốn và phó tướng Triệu gia quân, rất nóng tính, sai người vẽ hình truy nã, lùng bắt hai nha dịch giả Vương Thiệu và ngỗ tác giả mạo khắp thành.

Theo Diêu Đình Uyên về nha môn đợi tin tức, Triển Chiêu bọn họ liền hỏi hắn, có biết chuyện cúng tế của Sơn Thần cung không.

Diêu Đình Uyên nghe được ba chữ "Sơn Thần cung" liền lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.

"Gần đây cũng không biết thế nào, đột nhiên xảy ra rất nhiều chuyện liên quan tới Sơn Thần cung, làm mưa làm gió cả thành, còn tới không ít người kì lạ."

Lúc trước Diêu Đình Uyên ở tả doanh, tin tức tình báo rất tốt, hắn đã sớm cho người đi nghe ngóng, Sơn Thần cung nhất định sẽ giải tán.

"Nói thật, trước kia ta cũng chưa nghe nói gì về Sơn Thần cung cả." Diêu Đình Uyên nói: "Gần đây mới biết, nơi đó giống như là môn phái bí ẩn ẩn cư thâm sơn, đời đời vô tranh. Nói đến sơn, có Ngũ Nhạc và Ngũ Trấn, Ngũ Nhạc đều là những môn phái lớn, mà Sơn Thần cung này lại ẩn cư trong Ngũ Trấn. Đông trấn Nghi Sơn, tây trấn Ngô Sơn, bắc trấn Lư sơn, trung trấn Hoắc sơn, nam trấn làm trung tâm, Hội Kê Sơn cũng chính là thuộc nam trấn. Sơn Thần cung chọn chủ thần có quy tắc thần bí ngàn năm lưu lại, nghe nói chủ thần tiền nhiệm đã qua đời, dựa theo thứ tự, nghi thức chọn chủ thần năm nay sẽ cử hành ở nam trấn."

Mọi người sáng tỏ: "Thế nên nơi này mới tụ tập nhiều người của Sơn Thần cung thế sao?"

Diêu Đình Uyên nghe xong, không ngừng lắc đầu: "Bỏ đi, người ăn mặc kì quái trên đường căn bản không phải người của Sơn Thần cung, mà là người nghe danh mà tới, muốn gia nhập Sơn Thần cung!"

"Không phải người Sơn Thần cung?"

Điều này cũng không nằm trong dự liệu của mọi người.

"Nghe nói Sơn Thần cung vô cùng thần bí, hơn nữa không chủ động nhận môn đồ." Diêu Đình Uyên vừa nói vừa vươn ra ba ngón tay: "Gần đây có nhiều lời đồn, ta phái người nghe ngóng, đại khái có ba kiểu đồn đại."

"Thứ nhất, bảo vật, chính là nguyên nhân chủ yếu hấp dẫn nhiều người như vậy muốn gia nhập Sơn Thần cung. Nghe nói Sơn Thần cung vô cùng giàu có, từ các triều đại tích luỹ được tài sản vô tận, đặc biệt là ở thời thượng cổ, rất nhiều lăng tẩm của các vị đế vương đều ở trong núi, các hoạt động cúng tế sơn thần đều cung phụng cho sơn thần rất nhiều tài bảo. Chỉ cần vào được Sơn Thần cung sẽ có được vinh hoa phú quý vô tận."

Mọi người có chút bất lực —— mơ đẹp quá!

"Thứ hai, là thần linh. Cái này thì khá mơ hồ. Nghe nói Sơn Thần cung có thần minh che chở, các thần vật đều có thần lực, gia nhập Sơn Thần cung sẽ có thể tiến vào thần địa ở thâm sơn, nơi đó hoàn toàn khác với nhân gian, sau khi vào sẽ không già không chết. Đặc biệt là chủ thần, nghe nói chủ thần của Sơn Thần cung hoàn toàn là dựa vào ý trời, cho dù không có gì cả, cũng có thể được chọn, nếu trở thành chủ thần, sẽ tiến vào một thế giới khác, bản thân sẽ thực sự trở thành thần."

Mọi người không nhịn được cau mày —— nghe có chút lừa người!

"Thứ ba, chính là môn phái! Cái này nghe khá thực tế. Nghe nói vốn dĩ trước kia Sơn Thần cung rất hùng hậu, đích thực là tích luỹ được nhiều tài sản, sau đó lại sa sút. Trải qua bao nhiêu năm tu thân dưỡng tính, môn phái có khuynh hướng lớn mạnh. Hơn nữa gần đây là giai đoạn võ lâm gây dựng lại, Sơn Thần cung cũng muốn góp một chân. Chủ thần được chọn có thể sẽ mở rộng môn phái, tham gia giang hồ, cho nên rất nhiều người muốn tới đầu quân."

Mọi người sờ cằm —— cái này nghe cũng được đấy.

"Nhưng mà trước mắt mới đến đó thôi." Diêu Đình Uyên lắc đầu: "Còn chưa thực sự gặp phải người của Sơn Thần cung, cho nên ta vẫn luôn nghi ngờ, có phải có người có mưu đồ khác nên cố ý tung tin đồn nhảm hay không."

Mọi người nghĩ cũng cảm thấy rất có thể.

"Chuyện này đã ồn ào bao lâu rồi?" Triệu Phổ hỏi.

"Cũng gần mấy tháng rồi, càng ngày càng náo nhiệt." Diêu Đình Uyên nói: "Ta sắp xếp tai mắt khắp nơi, quan sát đám người giang hồ này, phòng người xảy ra chuyện."

Mọi người gật đầu, vị tri phủ đại nhân này vẫn khá đáng tin cậy.

Đợi một buổi chiều, mắt thấy trời sắp tối rồi, vẫn không có chút tin thức nào về nha dịch giả và Vương Thiệu.

Triển Chiêu bọn họ rời khỏi nha môn, về Bạch phủ trước.

Bạch phủ ở Kim Hoa phủ rất lớn, khác với ngôi nhà cũ ở Thiệu Hưng phủ, Bạch phủ này nằm trong thành, giữa phố xá phồn hoa.

Bạch gia thân thích rất đông, đều là văn nhân như Bạch Hạ, thừa kế sản nghiệp tổ tiên và làm ăn buôn bán, gia đại nghiệp đại.

Nơi này cách Hãm Không Đảo rất gần, có không khí người nhà.

Mấy người Triệu Trinh sớm đã về Bạch phủ nghỉ ngơi, giờ đang ăn tối.

Thân thích Bạch gia nghe nói Bạch Ngọc Đường tới, vội chạy tới thăm hắn, các vị trưởng bối đều rất thân thiết. Triển Chiêu dưới sự truyền bá của Bạch Hạ và Lục Tuyết Nhi, đã có danh tiếng ở Bạch gia, thúc thúc thẩm thẩm đều chọc hắn, khiến Triển Chiêu thật xấu hổ.

Mọi người náo náo nhiệt nhiệt ăn xong cơm tối, các vị thân thích đều về, Bạch phủ trở lại yên tĩnh.

Lâm Dạ Hoả và Trâu Lương cũng về, hai người bọn họ ra ngoài đi dạo một buổi chiều, bị ngộ nhận thành người của Sơn Thần cung.

Nhưng mà nghe thì nghe được, lại chưa từng chính thức gặp người nào của Sơn Thần cung, có chút quái dị.

Ban đêm, mọi người tụ tập ở đại viện nói chuyện.

Ngũ Gia vào sân, thấy một đoàn màu trắng đập vào mặt, đưa tay ra sờ, là Yêu Yêu.

Yêu Yêu xoè cánh làm nũng với hắn.

Triển Chiêu đưa tay sờ đầu nói: "Không phải là theo chân đại nhân tới Hàng Châu sao? Sao lại về rồi?"

Triệu Phổ nói là mấy người Hắc Ảnh, Bạch Ảnh tới Hàng Châu đưa tin, Yêu Yêu không tìm được Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liền náo loạn, nghe nói bọn họ muốn ở Kim Hoa phủ mấy ngày, Bao đại nhân bảo nhóm ảnh vệ mang nó tới.

Nghe được Hoàng Phi và Bao đại nhân bọn họ đều đã đến hành cung Lâm An, Triển Chiêu cũng được yên tâm.

Ngân Tuyết đã quen thuộc với mọi người, ba đứa trẻ Lương Thần Mỹ đang luyện công, Tiểu Tứ Tử ngồi bên cạnh, cầm bàn chải, chải lông cho Ngân Tuyết.

Tiểu Tứ Tử nói, cảm giác lông của Ngân Tuyết còn mềm hơn lông của Tiểu Ngũ.

Tiểu Ngũ và Yêu Yêu đều vây quanh Ngân Tuyết.

Ngân Tuyết cảm thấy rất hứng thú với Yêu Yêu, có lẽ là lần đầu nhìn thấy Hải Long Tích, cả người đều trắng, khá dễ gần.

Tiểu Ngũ vẫn dán sát Ngân Tuyết như cũ, Ngân Tuyết cũng không đánh nó, chỉ dùng móng vuốt đẩy nó ra, mà tư thái còn thật đáng yêu.

............

Quản gia đến tìm Bạch Ngọc Đường, nói lão hổ của Từ gia đã sắp xếp ổn thỏa rồi, đường thúc của Ngũ Gia có đảo giữa hồ ở gần đây, trên đảo có một vườn vật báu, trong đó còn có một vườn hổ, vẫn không nuôi hổ, bây giờ đúng lúc nuôi mấy con hổ kia trong đó. Hơn nữa, người ngoài cũng có thể tới thăm vườn vật báu đó, ngồi thuyền rất gần, rất nhiều người yêu thích vẽ tranh cũng tới đó vẽ chim thú kỳ lạ.

Ngũ Gia cảm thấy sắp xếp như vậy vô cùng tốt, rất hài lòng.

Quản gia lại nói với Ngũ Gia: "Trên đường còn có người hỏi có bán hổ không, ta nói phải về hỏi lại đã..."

Vừa nói, quản gia vừa đưa cho Bạch Ngọc Đường một tờ giấy: "Người nọ họ Hùng, mở tửu lầu trong thành, nói nếu bằng lòng bán thì thông báo cho hắn, giá cả có thể thương lượng."

Bạch Ngọc Đường nhận tờ giấy, hỏi quản gia tại sao người kia muốn mua hổ?

Quản gia lắc đầu, nói là thích hổ, dựng vườn trong nhà muốn nuôi hai con hổ.

Quản gia nói xong muốn đi, nhưng hơi do dự, lại nói với Bạch Ngọc Đường: "Thiếu gia, có chuyện này rất kì lạ. Chúng ta sợ bị người vây xem nên chuồng hổ đều dùng vải đen che lại. Hổ của Từ gia cũng vô cùng hiền lành, trên đường không kêu không nháo... Nhưng sao người kia không hỏi không nhìn, cũng biết chúng ta vận chuyển bạch hổ chứ?"

Ngũ Gia gật đầu, hiểu ý quản gia —— nghĩa là người kia đã sớm biết.

Bạch Ngọc Đường đưa tờ giấy cho Triển Chiêu.

Triển Chiêu cảm thấy cần để ý: "Còn họ Hùng nữa, có phải trùng hợp không?"

"Ngày mai hẹn gặp mặt đi, nhìn xem có đầu mối không." Công Tôn đề nghị.

Triển Chiêu cảm thấy có thể.

Ngũ Gia để quản gia sáng mai phái người đi xem thử, hẹn người kia ăn trưa ở Ngọc Đường lâu.

Mọi người nghe được ba chữ "Ngọc Đường lâu" đều theo bản năng nhìn Bạch Ngọc Đường.

Ngũ Gia bế tắc, đích thực là sinh ý của Bạch gia.

Mọi người đều nhảy lên, nói ngày mai muốn tới Ngọc Đường lâu ăn cơm.

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường —— ngươi nha! Có một nơi như Ngọc Đường lâu mà lại không mang ta tới ăn cơm.

Ngũ Gia bất lực: "Chỉ là một tửu lâu thông thường mà thôi."

Triển Chiêu lắc đầu —— tên Ngọc Đường lâu thì làm sao có thể thông thường được.

.............

Đêm khuya, trăng sáng treo cao, trước khi ngủ, mọi người tụ tập trong sân đi dạo ngắm trăng.

Khác với kiến trúc vừa tinh tế vừa hùng vĩ ở cố trạch Bạch gia, Bạch phủ vô cùng ấm áp, bên trong có đình đài lầu các, cầu nhỏ, nước chảy, thích hợp để ngồi tán gẫu và đoàn tụ cả nhà.

Ao sen nuôi khá nhiều uyên ương, Yêu Yêu xuống nước, lắc đuôi chơi đùa với đám uyên ương trên nước.

Lâm Dạ Hoả tìm được một cái xích đu, ngồi trên xích đu lắc lư, Trâu Lương ngồi bên cạnh đút cho Câm ăn.

Công Tôn đi đến đình trong ao sen, mang đàn ra dạy mấy đứa trẻ chơi đàn.

Lương Thần Mỹ cũng coi như là đến Khai Phong phủ, dạy võ là chuyện của sư phụ, dạy văn là chuyện của Công Tôn. Ngoài việc để ý mấy đứa nhỏ học chữ, Công Tôn còn dạy chúng cầm kỳ thi hoạ.

Triệu Phổ cầm một ly rượu, ngồi dựa bên đình, dưới cơn gió mát ban đêm, xem Công Tôn dạy tiểu hài nhi chơi đàn.

Ngân Yêu Vương xem nhóm Tương Du tới chơi cờ, Thiên Tôn và Ân Hậu giết tới trời đất u ám, Yêu Vương cầm ly rượu, luôn miệng chỉ nước cho hai đồ đệ.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ngồi ở băng ghế bên hồ, nhìn Tiểu Ngũ và Ngân Tuyết.

Ngân Tuyết nằm trên khối đá lớn bên hồ nước, thò đầu nhìn cá chép bơi qua bơi lại dưới ao, cái đuôi vẫy vẫy, có vẻ rất vui.

Tiểu Ngũ cũng nằm ở tảng đá bên cạnh, cằm đặt trên cái chân đen thui, nhìn cá chép một hồi, lại nhìn Ngân Tuyết một hồi.

........

Âu Dương Thiếu Chinh sắp xếp cho thị vệ và quân hoàng thành xong, lại quan sát địa hình xung quanh Bạch phủ xong, cầm cái bánh, vừa gặm vừa đi vào.

Vừa vào cửa, thấy bên ao, Triệu Trinh cầm nửa cái bánh bao ngoắc tay gọi hắn.

Âu Dương đi tới.

Triệu Trinh chỉ khoảng đất trống cạnh mình: "Ái khanh đứng nơi này một lúc rồi đi."

Âu Dương quay đầu nhìn Nam Cung Kỷ đang xem bản đồ Bạch phủ.

Triệu Trinh bĩu môi: "Sớm biết đã mang ái phi đến rồi..."

Âu Dương Thiếu Chinh nhìn khắp sân, quả nhiên đang khoe ân ái.

Hoả Kỳ Lân bĩu môi, chia nửa cái bánh bao cho Triệu Trinh, đứng ở bên ao đút cho cá ăn.

.............

Mọi người trong sân đều có vui thích riêng, đều rất thoải mái, chuẩn bị lát nữa về phòng nghỉ ngơi.

Lúc này, một canh cửa Bạch phủ chạy vào, cầm thư trong tay giao cho Âu Dương Thiếu Chính, nói là vừa rồi có người tới cửa Bạch phủ, nói muốn giao cho tướng quân.

Âu Dương tiếp nhận thư, chỉ thấy trên phong thư màu trắng, vẽ một đóa hoa đào nhỏ khả ái.

"Diệu!"

Triệu Trinh nhìn thấy, bánh màn thầu trong tay đều quăng mất, "Tiểu hoa đào đưa thư tới sao?"

Triệu Trinh nói xong, Âu Dương nhìn nơi ghi tên người nhận, đúng a, rồi nhìn mọi người xung quanh.

Triệu Phổ còn thúc dục hắn, "Nhanh mở ra xem! Trong thư viết cái gì."

Âu Dương tỉ mỉ đem phong thư mở ra, bên trong có một tờ giấy viết thư hơi mỏng, trong tờ giấy còn kẹp theo một tờ giấy khác.

Trên tờ giấy này vẽ năm đồ án trên một hàng.

Bên trong một vòng tròn, có hồ ly.

Bên trong một hình vuông, là hùng*.

*con gấu

Bên trong một tam giác, là lộc*.

*hươu, nai

Bên trong một hình thoi, là lang*.

*sói

Trong một hình lục giác, là hổ.

Âu Dương đem tờ giấy này đưa cho mọi người truyền nhau xem.

Bạch Ngọc Đường cảm thấy đồ án trên dấu chân hắn thấy ở trong rừng trúc, chính là đồ án được vẽ trong tờ giấy, hình vuông có con gấu bên trong.

Mà đồ án trên giày thêu Âu Dương mang theo, là trong vòng có hồ ly,

Mặt trái tờ giấy, ứng với mỗi một đồ án đều có chữ tương ứng —— Hỏa Hồ, Tuyết Lang, Kim Lộc, Hạt Hùng, Ngân Hổ

Nội dung trong thơ lại vô cùng giản đơn, chỉ có một câu.

'Thâu giày, bảo vệ tốt Ngân Tuyết, cẩn thận lộc cùng hùng."

Âu Dương nhìn chằm chằm hàng chữ kia liền bất động.

Mọi người đều thấy được, dưới chuyện thảo luận, đây cũng là nhắc nhở của tiểu hoa đào cho bọn hắn... Bảo vệ tốt Ngân Tuyết? Lẽ nào người giả mạo nha dịch trước đó, là muốn đánh chủ ý lên Ngân Tuyết sao?

Thấy Âu Dương vẫn còn dao động, tất cả mọi người nhìn hắn, muốn nghe một chút xem hắn có ý kiến gì.

Sau khi Âu Dương bình tĩnh lại thật tốt, đột nhiên tiến tới, ngửi giấy thư một cái.

Mọi người nhìn trời, Triệu Phổ giơ tay lên liền vỗ đầu hắn, "Đừng có cùng tên biến thái giống nhau có được hay không!"

Âu Dương còn thật bất mãn, thu thư trở về trong phong thư, "Làm gì nữa? Ngửi mùi của tiểu hoa đào nhà ta một cái không không được hả?"

Triệu Trinh còn thật tò mò, "Mùi vị gì?"

Âu Dương lại ngửi một cái, nửa ngày liền nghẹn ra một câu, "Mùi giấy."

Tất cả mọi người thở dài.

"Tiểu hoa đào là Hỏa Hồ cung đi?" Triển Chiêu hỏi.

Ngũ Gia gật đầu, Ngân Tuyết đoán chừng là thần vật của cung ngân hổ.

"Cẩn thận lộc cùng hùng."

Tất cả mọi người cân nhắc những lời này —— chẳng lẽ kim lộc cung cùng hạt hùng cung là xấu sao?

Âu Dương đối với nội dung trên thư tựa hồ không có bao nhiêu hứng thú, hỏi thủ vệ một câu, là ai đưa tới, có đúng hay không là một nha đầu xinh đẹp?

Thủ vệ thiếu chút nữa bị hắn chọc cười, nói là một lão bà bà.

Mọi người đều nhẫn cười... Trong cung tiểu hoa đào thật nhiều bà bà.

Âu Dương hỏi Triệu Phổ, "Nếu như buổi tối đem cửa phòng ngủ tháo ra, thì có bao nhiêu khả năng là tiểu hoa đào sẽ chạy tới trong phòng ta ?"

Triệu Phổ liếc hắn thẳng thắn nói, "Người ta đường đường là một cô nương, người nào hơn nửa đêm lại chạy đến phòng ngươi!"

Công Tôn ở bên cạnh thổ tào thêm, "Gió buổi tối còn rất lớn, không có cửa, chờ hoa đào có đến hay không không nói, nhưng cảm lạnh khẳng định sẽ chờ đến được."

Tất cả mọi người cười.

Âu Dương hầm hừ thu thư trở về phòng, cầm gối đầu rải tràn lan trên mặt đất.

Triển Chiêu bọn họ đều ở cửa nhìn hắn, "Làm gì ?"

Âu Dương lại cùng nha hoàn của Bạch phủ nói muốn chăn giường, trải một một cái thật lớn trên đất, rồi đối với Ngân Tuyết vẫy tay.

Ngân Tuyết chậm rì rì đi tới cửa phòng Âu Dương, chân trước vượt qua cánh cửa, cũng không đi vào trong, ngoẹo đầu nhìn Âu Dương nằm dưới đất.

Âu Dương vỗ vỗ đệm chăn bên người, "Đến! Hai ta cùng hàn huyên tâm sự!"

Ngân Tuyết lặng lẽ thối lui.

Triển Chiêu nhanh chóng mang theo Ngân Tuyết cùng Tiểu Ngũ chạy.

Âu Dương "Hừ" một tiếng, cuốn lại chăn đệm đã trải ra rồi phóng lên nóc nhà.

Triệu Phổ cùng Trâu Lương đều ở phía dưới hỏi hắn, "Làm gì vậy ?"

Âu Dương đem đệm chăn hướng trên nóc nhà trải ra, bản thân mình nằm thì nằm trên đó tứ ngưỡng bát xoa*, đối với ánh trăng trên cao gào thét, "Hoa đào ơi mau tới a ~~~~~ "

*四仰八叉: có nghĩa mặt chữ là "Bốn chi ngửa ra hai tay chắp lại", chỉ người nằm tư thế không lịch sự, ngửa mặt lên trời, tứ chi giơ ra.

Mọi người lắc đầu, tất cả giải tán, lưu lại một mình hắn ở trên nóc nhà phát điên.

Triệu Trinh ôm cánh tay nhìn Âu Dương trên nóc nhà gật đầu, cùng Nam Cung nói, "Ái khanh thật là người si tình trong thế gian! Bằng không Trẫm phong hắn làm Hoa Đào Tướng quân..."

Nam Cung không nói gì lôi Triệu Trinh quay về đi ngủ.

Triệu Phổ cầm một gối đầu từ trong phòng đi ra, hướng về phía Âu Dương ném qua, "Mau biến trở về phòng ngủ!"

Âu Dương đem gối đầu trên mặt lấy xuống, chép chép miệng, lại từ trong lòng ngực lấy phong thư ra.

Lật qua lật lại nhìn một chút, Âu Dương đột nhiên phát hiện —— ở mặt trái phong thư, vị trí góc, còn viết một hàng chữ nhỏ...

(Ros: A a a, viết gì vậy, tui cũng muốn biết ~~ Chẳng lẽ hẹn hò đêm khuya hay là nói nhớ Hỏa Kỳ Lân a~~ Cuối cùng là viết gì vậy ~ Hảo tò mò ~)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro