Chương 158 Thật giả khó phân biệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 158 Thật giả khó phân biệt

Editor: Ken Le, Rosaline

Beta: Rosaline, Lily


Ngân Tuyết đột nhiên quấn lấy Âu Dương Thiếu Chinh... Hoặc là nói, quấn lấy đôi giày thêu mà Âu Dương Thiếu Chinh hay mang theo bên người, có vẻ rất hứng thú.

Đây là chiếc giày của hoa đào của Âu Dương, nàng tiểu hồ ly hoa đào của hắn, chiếc giày này là nàng ta ném cho hắn, nên hắn cất lại xem như vật định ước.

Âu Dương luôn mang theo đôi giày này bên người, chuyện này mấy huynh đệ của hắn ai cũng biết, lúc trước mấy huynh đệ còn khuyên hắn, giày này ngươi muốn giữ thì cứ giữ, nhưng đừng lúc nào cũng mang theo bên người, này nếu như bị bắt gặp, ngươi sẽ bị nói thành kẻ phong lưu, còn nghĩ ngươi là tên không bình thường.

Âu Dương đương nhiên không thèm để ý, nói phong lưu thì phong lưu, không bình thường thì không bình thường, dù sao cũng vẫn mang theo, biết đâu một ngày nào đó hoa đào đột nhiên xuất hiện, chiếc giày sẽ biến mất thôi.

Bọn họ cũng không còn biện pháp với hắn.

Ngân Tuyết ngồi cạnh Âu Dương, nghiêng đầu nhìn hắn.

Tiểu Ngũ cũng đi qua.

Cũng không biết vì Ngân Tuyết đang chăm chú nhìn Âu Dương, hay vì nguyên nhân khác... Lúc trước Tiểu Ngũ đến gần nó sẽ bị nó đánh, nhưng giờ Tiểu Ngũ đến bên cạnh nó nhưng không bị đuổi đi.

Âu Dương ăn xong một chén hồn đồn, liền vươn tay xoa đầu Ngân Tuyết một cái, sau đó vội vàng chạy đi bận việc của hắn.

Ngân Tuyết thấy Âu Dương chạy ra ngoài liền nhăn mặt, rồi nhìn thấy Tiểu Ngũ ngay bên cạnh nó.

Tiểu Ngũ nhìn Ngân Tuyết, còn lắc đuôi.

Tất cả mọi người trên bàn cơm đều cầm bát, hồi hộp nhìn diễn biến tiếp theo, Ngân Tuyết có khi nào lại thưởng cho Tiểu Ngũ một trảo hay không?

Nhưng Tiểu Ngũ cùng Ngân Tuyết nhìn nhau một hồi, Ngân Tuyết bỗng phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp, như đang trao đổi gì đó với Tiểu Ngũ.

Tiểu Ngũ lập tức đáp trả, hai con hổ lúc thì gầm gừ lúc thì khò khè như đang tán gẫu với nhau vậy.

Triển Chiêu không hiểu thế nào, cuối cùng chỉ có thể nhìn Yêu Vương cùng Tiểu Tứ Tử hỏi hai đứa nó đang nói gì vậy?

Yêu Vương nhún vai, Tiểu Tứ Tử cũng bắt chước Yêu Vương nhún vai, một lớn một nhỏ tiếp tục ăn hồn đồn.

Triệu Phổ tò mò nhìn Công Tôn —— đứa nhỏ này học được cách nhún vai khi nào vậy?

Công Tôn nghĩ nghĩ, cũng nhún vai.

Hai con hổ nói nhỏ một hồi, thái độ của Ngân Tuyết đối với Tiểu Ngũ rõ ràng tốt hơn trước một chút, ít nhất là không có địch ý.

Triển Chiêu huých Bạch Ngọc Đường bên cạnh —— qua cửa!

Ngũ Gia cũng cười —— hôm nào mở tiệc rượu cám tạ Âu Dương!

Lúc này, Thiên Tôn cũng đã ăn xong hồn đồn, vươn tay qua xoa đầu Ngân Tuyết.

Đại khái là do toàn thân cũng cùng màu trắng nên nhìn hợp mắt, ánh mắt Thiên Tôn cũng mang theo vài phần yêu thích.

Ngân Tuyết bình thường sẽ không thích cùng đề phòng, theo như Từ Thiên Vĩ nói, ngoại trừ cha hắn ra, Ngân Tuyết không tới gần người nào, ngay cả hắn muốn xoa đầu thì nó cũng chạy đi mất.

Nhưng hôm nay Thiên Tôn xoa đầu nó, Ngân Tuyết lại không tránh đi, còn dùng đầu dụi dụi Thiên Tôn, nhìn như rất thân thiết.

Ân Hậu cũng nhịn không được đi qua sờ một chút, Ngân Tuyết cũng ngửi ngửi Ân Hậu, ngước đầu đánh giá ông, ánh mắt lúc này khác hoàn toàn với lúc trước.

Triển Chiêu buông chén, chạy đến ngồi xuống xoa xoa hai cái tai của nó.

Ngân Tuyết lắc lắc tai, nhìn Triển Chiêu.

Nhìn ánh mắt này, Triển Chiêu nháy mắt liền thấy sự khác nhau giữa con đực và con cái, cảm giác giống như nam nữ không giống nhau vậy!

Triển Chiêu vươn tay ôm Ngân Tuyết cọ cọ hai cái, Ngân Tuyết cũng thuận theo cọ cọ Triển Chiêu, nhưng khác với Tiểu Ngũ, chỉ dùng mũi cọ, không như Tiểu Ngũ cọ cả người.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường trong mắt đều phát sáng hiện rõ hai chữ —— con dâu!

Thái độ của Ngân Tuyết thay đổi, hiển nhiên là có liên quan đến Âu Dương Thiếu Chinh... Hay là nói, có liên quan đến chiếc hài kia của Âu Dương Thiếu Chinh.

Biểu hiện của Ngân Tuyết bây giờ đối với bọn họ là tín nhiệm cùng thân mật.

Mọi người nháy mắt sinh ra hứng thú với "Sơn Thần Cung", tiểu hồ ly hoa đào Sơn Thần Hồ, Ngân Tuyết là Sơn Thần Hổ, hai sơn thần này có khi nào quen biết nhau?

Mọi người có chút tò mò quay đầu nhìn Ngân Yêu Vương —— cầu giải thích!

Yêu Vương lúc này cũng ăn xong điểm tâm rồi, giơ tay vẫy vẫy Ngân Tuyết.

Ngân Tuyết đi qua, Yêu Vương ôn nhu nhẹ nhàng xoa đầu hổ của Ngân Tuyết.

Hiển nhiên Yêu Vương đúng là có biện pháp với mèo, Ngân Tuyết dựa vào bên cạnh hắn, từ từ nhắm hai mắt, phát ra tiếng kêu gầm gừ.

Tiểu Ngũ cũng đi qua, Tiểu Tứ Tử xoa Tiểu Ngũ... Hai lão hổ im lặng nằm xuống, được hai ngân hồ một lớn một nhỏ vuốt lông.

"Ngươi vừa rồi nhìn thấy chiếc hài đi, con gấu sao?" Yêu Vương hỏi Ngọc Đường.

Ngũ Gia gật gật đầu, miêu tả hình hài đó một chút.

"Sơn Thần Cung." Yêu Vương nói, "Môn phái nằm giữa núi rừng, mang theo các loại truyền thuyết thần bí môn."

"Thuộc loại môn phái giang hồ sao?" Mọi người đều tò mò, cho tới bây giờ chưa từng nghe qua .

"Cũng không giống với các môn phái bình thường khác." Yêu Vương không nhanh không chậm nói với mọi người, "Nhưng Sơn Thần Cung phi thường nghiêm mật, tính chất cũng như Ma Cung, đều thu nhận những thứ cùng đường mà đi sâu vào ngọn núi. Sơn Thần Cung ở các nơi, đều thờ phụng thần vật khác nhau, hồ ly, sói, hổ, gấu, lộc, lợn rừng, rắn... Ta nghe nói Sơn Thần Cung gần đây đã dần xuống dốc, nghe nói lúc hưng thịnh, Sơn Thần Cung có năng lực có thể thao túng núi rừng.

"Khống chế núi rừng?" Triệu Trinh là hoàng đế, hắn có chút mẫn cảm nói, "Khống chế như thế nào?"

Yêu Vương khẽ cười cười, "Một mảnh rừng thì nghe Sơn Thần, hay nghe hoàng đế?"

Triệu Trinh nheo mắt lại —— đất trong thiên hạ đều của hoàng đế!

Triệu Trinh còn nhìn Triệu Phổ —— đúng không? Cửu thúc!

Triệu Phổ bên này gật đầu, bên kia oán thầm —— đương nhiên nghe sơn thần, thâm sơn rừng già ai nghe ngươi.

"Đương nhiên nghe sơn thần." Yêu Vương nói một câu, Triệu Trinh "Hừ" một tiếng.

"Sơn Thần Cung đừng nhìn phân bố rải rác, nhưng quan hệ lại vô cùng chặt chẽ!" Yêu Vương nói, "Sơn Thần Cung chia ra thần núi lớn cùng thần núi nhỏ, còn có thần. Thần núi lớn sống trong Sơn Thần Cung, thần vật trong đó cũng có địa vị rất cao. Mà thần núi nhỏ là vua sống trong rừng, cũng rất ít, sơn thần cũng nhỏ. Thần núi lớn cùng thần núi nhỏ hội tụ lại, tiến hành một nghi thức thần bí từ xa xưa, tuyển ra một thần. Thần này sẽ đứng đầu các thần núi lớn, cũng khống chế vua núi rừng chân chính, cho đến khi hắn chết, mới có thể tiến hành nghi thức lần thứ hai để tuyển ra tân vương."

Mọi người cân nhắc một chút, không ngờ lại giống một giang hồ thu nhỏ, sơn thần cũng có võ lâm minh chủ?

"Nhưng võ lâm minh chủ cũng không phải chết rồi mới tuyển người khác, hơn nữa có rất nhiều môn phái cũng không nghe theo võ lâm minh chủ, càng đừng nói đến võ lâm còn phân Trung Nguyên cùng Tây Vực, chính cùng tà." Yêu Vương nói đúng,... "Trên đời này khu rừng lớn nào cũng thuộc về sơn thần..."

Mọi người đều theo bản năng nhìn thoáng qua Triệu Trinh —— cảm giác người ta so với ngươi trâu hơn !

Hoàng Thượng bất mãn —— trẫm mới là chân mệnh thiên tử!

Triệu Trinh tựa hồ không cam lòng, vươn tay nhu tai Ngân Tuyết.

Ngân Tuyết lắc đầu, nhìn Triệu Trinh liếc mắt một cái

Hoàng Thượng hít mạnh, ôm Tiểu Ngũ nói, "Ai nha! Nha đầu kia cấp bậc như vậy a! Còn cái thân phận kia a, ngươi lấy cái gì so với người ta a!"

Triển Chiêu nhìn Ngọc Đường, kia ý tứ ——Tiểu Ngũ của chúng ta cũng không tính là bình thường đi? Rõ ràng rất xứng đôi !

Ngũ Gia gật gật đầu với Triển Chiêu, "Cái khác ta không chắc, nhưng sính lễ thì khỏi nói! "

Triệu Phổ thấy một đám người không tập trung, liền hỏi, "Căn cứ theo hình máu trên giày để lại, hung thủ là một trong các thần trong Sơn Thần Cung, phái sơn thần gấu đi? "

"Chứng cớ tương đối rõ ràng."Triển Chiêu gật gật đầu, nhưng cũng không xác định, vì chứng cứ lưu lại vừa như sơ ý nhưng lại khá rõ ràng như vậy, cũng có thể là vu oan hãm hại.

"Muốn biết có vu oan hay không cũng rất đơn giản." Triệu Phổ hỏi, "Vừa gấu vừa hổ, lúc trước nha môn còn nói hiến tế... Có thể nào Sơn Thần Cung muốn chọn tân thần* không?"

*thần mới

Cũng có thể, giống như chọn võ lâm minh chủ, các thần cung tương đương với các gia môn phái, vì vị trí đó cũng có thể chém giết lẫn nhau.

"Lão gia tử." Lâm Dạ Hỏa hỏi Ngân Yêu Vương: "Hiến tế cụ thể như thế nào ?"

Yêu Vương lắc lắc đầu, "Ta đây cũng không rõ, khẳng định không dựa vào luận võ mà tuyển ra, hẳn là căn cứ theo nghi thức, sau đó hơn phân nửa là theo ý trời."

Bạch Ngọc Đường gật gật đầu, "Chắc giống với phái Thiên Sơn khi tuyển chưởng môn, nghi thức là bốc thăm, ai được chọn trúng thì theo ý trời."

Mọi người đều bị chọc cười .

Thiên Tôn nhìn đồ đệ liếc mắt một cái.

Ngũ Gia mỉm cười vươn tay xoa tai Ngân Tuyết.

Mọi người đều cảm thấy tâm tình Bạch Ngọc Đường hình như không tồi.

Triển Chiêu còn không hiểu hắn nghĩ gì sao, lại nhìn tiểu lão hổ! Có hổ cái giá trị nhan sắc như này, sau này sinh hổ con thì còn gì đẹp bằng, có rất nhiều nhóc đáng yêu !

Ăn điểm tâm xong, Triển Chiêu cùng Công Tôn đều muốn đến nha môn.

Triệu Phổ nói hắn cũng muốn đi dạo phố xem xét, vạn nhất việc này thật sự có liên quan đến Sơn Thần Cung, không chừng tiểu hoa đào của Hồng Mao kia cũng đến... Xem có thể giúp đỡ đệ muội cái gì không.

Bạch Ngọc Đường cảm thấy dù sao cũng ở lại lâu, vậy đơn giản nhân cơ hội này mang Triển Chiêu đi gặp một vài thân thích, đi gặp nhóm thúc thúc thẩm thẩm.

Trước khi ra ngoài, Âu Dương Thiếu Chinh đã trở lại, nói vùng này địa hình phức tạp, không thích hợp phân ra hành động.

Từ Thiên Vĩ rất thông minh, hắn cũng nhìn ra thận phận của Triệu Trinh không đơn giản, liền hỏi Bạch Ngọc Đường, "Nếu Ngân Tuyết thích các ngươi như vậy, không bằng các ngươi mang nó vào thành ở đi, để cho nó cùng Tiểu Ngũ ở chung chậm rãi bồi dưỡng tình cảm."

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ, Triển Chiêu cũng có chút ngượng ngùng, được sao? Mới đến một ngày đã bắt cóc "khuê nữ" nhà người ta?

Từ Thiên Vĩ bị hai người bọn họ chọc cười, nói Ngân Tuyết đi theo Ngọc Đường ta còn có thể không yên tâm sao? Khi nào ngươi mang theo cả hổ viên thì mới đáng nói !

Mọi người thương lượng, cảm thấy vậy cũng tốt, hơn nữa mọi người đều ở chỗ này ở cũng gây thêm phiền toái.

Ngũ Gia nghĩ nghĩ, cũng không thể cứ như vậy mà dẫn Ngân Tuyết đi, bất quá...

"Nếu không thì thế này đi, bọn ta mang theo Ngân Tuyết, rồi tìm một nơi xây hổ viên, mang mấy con hổ qua thay ngươi nuôi chúng nó, ngươi lúc nào cũng có thể đến thăm." Ngũ Gia nói, "Tìm những người có kinh nghiệm đến lựa chọn kĩ càng, nếu già rồi thì dưỡng chúng nó sống hết quãng đời còn lại, nếu còn nhỏ thì luyện tập một chút, sau này thả về rừng cho chúng tự do."

"Ai u!"Từ Thiên Vĩ thở dài hành lễ với Ngũ Gia, "Ta cám ơn ngươi, vậy là giải quyết được cọc tâm sự của ta a, cuối cùng không cần mỗi ngày lo nghĩ nuôi dưỡng đàn sản nghiệp tổ tiên này."

Bạch Ngọc Đường sau khi nói xong, hắn gọi quản gia đến xử lý, quản gia nói ngài yên tâm, hắn sẽ cho an bài thỏa đáng.

Từ Thiên Vĩ vô sự một thân nhẹ nhàng, cũng không trì hoãn, sự tình giao cho quản gia hai nhà tiếp nhận, hắn để Từ Dũng dọn dẹp một chút, rồi trở về.

Âu Dương dắt xe ngựa đến, Ngân Tuyết lên xe, quay đầu lại nhìn Từ Thiên Vĩ.

Từ Thiên Vĩ đi tới vươn tay xoa đầu nó.

Ngân Tuyết lúc này không tránh, còn nhẹ nhàng cọ cọ hắn, hình như biết sắp phải cáo biệt.

Từ Thiên Vĩ mỉm cười, vỗ vỗ nó nói, "Cha ta vẫn nói ngươi có tâm sự, ở nhà bọn ta chỉ là ở tạm, hiện tại ông ấy đi rồi, ngươi ở lại đây cũng lâu rồi, chúng ta cáo biệt từ đây, ngươi bảo trọng nha."

Ngân Tuyết nhẹ nhàng ngoắc cái đuôi, nhìn theo Từ Thiên Vĩ.

Tiểu Ngũ đi đến trước mặt Ngân Tuyết, hình như muốn an ủi một chút, ai ngờ Ngân Tuyết lại cho nó một trảo.

Triển Chiêu nhẫn cười nhìn Tiểu Ngũ trúng một trảo lăn ra đất —— muội tử tuy rằng đáp ứng đi cùng chúng ta, nhưng ngươi phải từ từ a...

Tiểu Ngũ vô tâm vô phế ngoắc cái đuôi nằm sấp bên cạnh Ngân Tuyết, nó gầm gừ vài cái, giống như đang nói nhỏ, nhưng nhìn ra được Tiểu Ngũ đang đặc biệt vui vẻ.

Một chuyến này cũng trì hoãn không ít thời gian, mắt thấy sắp đến buổi trưa , mọi người chia ra ba đường.

Bọn Yêu Vương đi cùng Triệu Trinh và Âu Dương mang theo đoàn xe về phủ dàn xếp trước.

Trâu Lương cùng Lâm Dạ Hỏa nói vừa đi mua đồ vừa hỏi thăm tình huống của Sơn Thần Cung.

Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường cùng Công Tôn Triệu Phổ đi một chuyến đến nha môn, hết thảy đợi về phủ rồi nói sau.

Đại đội xe ngựa về phủ như thế nào thì khoan đề cập tới, trước tiên nói về đám người Triển Chiêu đi đến nha môn.

Đi vào Kim Hoa phủ, sự phồn hoa này không chút nào thua kém Thiệu Hưng phủ, trên người có rất nhiều người qua lại có thể thấy rõ sự phồn vinh của nơi này.

Triển Chiêu hơi yên tâm một chút, tình huống trong nha môn tri phủ hẳn cũng không phải là không đáng tin đi, có thể chỉ là do ngỗ tác có chút thiếu kinh nghiệm thôi đi.

Bạch Ngọc Đường cũng nói tri phủ của phủ hẳn là tạm được, cũng thật sự rất có năng lực, hình như từng nghe cha hắn nhắc qua là một người văn võ song toàn.

Dọc theo đường đi, mọi người đều để ý đến, trên đường không ít người mặc trang phục "Hình thù kỳ quái", hình như không phải là dân bản địa, hơn nữa trên người nhiều người đều lấy đằng mạn* làm đai lưng, hoặc là trên ngực, trên mũ đính lá cây hoặc là hoa cỏ. Còn có một ít người mặc bố y vải bố đủ mọi màu sắc cổ quái, bên hông treo các loại mặt nạ.

Triển Chiêu đoán những người này có khả năng là người của Sơn Thần cung đi...

"Nhìn một chút cũng không thần bí a." Triệu Phổ nhịn không được thổ tào —— cùng mấy người hát tuồng giống nhau.

Đi tới cửa nha môn.

Một nha dịch đi ra hỏi các ngươi tới đây là gì? Tìm người hay là thưa kiện? Hay là tìm chó?

Triển Chiêu lấy ra lệnh bài của Khai Phong phủ, nói muốn gặp tri phủ đại nhân của các ngươi một lần.

Nha dịch kia xem lệnh bài cùng danh thiếp của Triển Chiêu, nhanh chóng để cho mọi người đi vào trong, nói đại nhân nhà hắn đang ở thư phòng xử lý công vụ a.

Một đường đi vào trong.

Bọn họ quan sát tình huống bên trong nha môn, cảm giác là một chỗ đáng tin.

Công Tôn nhịn không được liền hỏi nha dịch kia, "Thây băm ban nãy mang trở về đã nghiệm thi rồi sao?"

Nha dịch hơi sững sờ, có chút không hiểu nhìn bọn họ nói, "Thây băm?"

Bọn họ nhìn thấy phản ứng của hắn cũng có chút không giải thích được.

"Án thây băm ban nãy xảy ra ở Hội Kê sơn bên kia a, Vương bộ khoái cùng ngộ tác mang theo nha dịch có lẽ là đem thi thể về rồi đi..." Triển Chiêu hỏi, "Đại nhân các ngươi mới thẩm lý* sao?"

*thẩm tra + xử lý

Nha dịch kia không hiểu ra sao, "Vương bộ khoái? Nha môn chúng ta không có Vương bộ khoái ! Ban nãy cũng không có nhận được người nào đến báo án nói có án băm thây... Chúng ta sáng sớm đều ở cửa, trong nha môn chúng ta không có ra ngoài !"

Lần này, mấy người Triển Chiêu bọn họ đều sửng sốt.

Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu, "Hình như gọi là Vương Thiệu hay là Vương gì ấy..."

Nha dịch kia suy nghĩ một chút, vỗ tay một cái "Nga! Vương Thiệu a, còn có biệt hiệu là Vương Đại Nhĩ, có một lỗ tai rất lớn a!"

Ngũ Gia gật đầu, "Ta nhớ kỹ đúng là bộ khoái đó..."

"Ây!" Nha dịch kia xua tay, "Vương Đại Nhĩ kia đã sớm không làm! Ba năm trước đây bởi vì bị kiện cáo đánh nhau, bị đại nhân đánh cho một trận đuổi đi, thiếu chút nữa ngồi ở đại lao."

Bọn họ hai mặt nhìn nhau.

Công Tôn cau mày, "Còn có một sư gia cùng ngỗ tác..."

"Sư gia cùng ngỗ tác của chúng ta đều ở trong nha môn mà!" Nha dịch đang nói, chợt nghe cách đó không xa truyền tới một thanh âm trầm ổn khẩu âm rất nặng, "Chuyện gì mà có tiếng động lớn ồn ào như vậy?"

Bọn họ ngẩng đầu, chỉ thấy cách đó không xa, một nam tử trung niên mặc quan bào tri phủ đang đi tới.

Vừa nhìn người này liền biết là xuất thân võ quan, vóc người khôi ngô, tướng mạo cũng rất chính khí, da ngăm đen.

Người kia đang đi qua hành lang gấp khúc, tựa hồ nghe được nha dịch ồn ồn ào ào nói, liền mở miệng hỏi.

Ngẩng đầu một cái thấy mấy người xa lạ, cũng hơi ngẩn người, sau đó nhãn tình hắn đột nhiên sáng lên, đưa tay chỉnh chỉnh y quan, bước nhanh đi tới cấp Triệu Phổ làm đại lễ, "Ty chức tham kiến nguyên soái! Nguyên soái biệt lai vô dạng!"

Triệu Phổ hơi sững sờ, nhìn kỹ, đưa tay liền đỡ, "Diêu phó tướng!"

Vị Diêu phó tướng kia đứng lên gương mặt kích động, Triển Chiêu đánh giá người kia một chút —— vị này khẳng định là ở trong Triệu gia quân, cái biểu tình này chính là biểu tình tiêu chuẩn của quan tướng Triệu gia quân thấy Triệu Phổ.

Triệu Phổ vừa giới thiệu, vị tri phủ Kim Hoa phủ này gọi Diêu Đình Uyên, lúc ban đầu là một phó tướng ở trong tả doanh của Trâu Lương, dũng mãnh thiện chiến tiền đồ vô lượng, nhưng mấy năm trước lão mẫu bệnh nặng, tưởng niệm con trai ở biên quan xa. Diêu Đình Uyên là một đại hiếu tử, liền cùng Triệu Phổ thương lượng, nói hiện tại biên quan thái bình, nhiều hơn một người là hắn cũng hay ít hơn một người là hắn cũng không bao nhiêu, chờ ngày nào đó thật muốn vì hiếu trung hắn sẽ trở lại, nếu không có chiến sự, hắn trở về nhà bồi lão nương.

Triệu Phổ lúc đó còn rất đau lòng, có người nói bởi vì Diêu Đình Uyên đi đi Trâu Lương còn náo loạn nóng nảy một trận. Nhưng dù sao hắn cũng là một người tài, Triệu Phổ đặc biệt viết thơ cho Triệu Trinh, tiến cử hắn đảm nhiệm làm văn chức... Nghe nói đã an bài chức vị thích hợp cho hắn, hoá ra tới làm tri phủ của Kim Hoa phủ.

"Lệnh đường khỏe không?"Triệu Phổ hỏi.

Diêu Đình Uyên gật đầu, nói thân thể vẫn khỏe, đang ở phía sau nhìn tôn tử .

Triệu Phổ sau đó nghe ngóng, Diêu Đình Uyên sau khi trở về cũng thành hôn, bây giờ tử nữ song toàn*, tất cả mạnh khỏe.

*con trai con gái đều có.

Cửu vương gia rất an tâm.

Bên này hàn huyên, Công Tôn cùng Triển Chiêu lại sốt ruột, đều cùng Triệu Phổ nháy mắt.

Diêu Đình Uyên hỏi là có chuyện gì sao.

Triển Chiêu tổng thể nói một cái.

Diêu Đình Uyên cũng sửng sốt, hắn để cho nha dịch đem ngỗ tác cùng sư gia tìm đến.

Kết quả ngỗ tác sư gia tới, Triển Chiêu cùng Công Tôn cũng đều choáng váng.

Bạch Ngọc Đường cũng cau mày —— cùng hai người vừa nãy hoàn toàn không phải là một.

"Cho nên có người giả mạo nha môn, mang thi thể đi?" Diêu Đình Uyên vừa nghe xong, lập tức phái bộ khoái mang nha dịch đi tìm Vương Thiệu.

Nhưng sau khi đến nhà Vương Thiệu nghe ngóng, Vương Thiệu đã sớm dọn nhà, hàng xóm bây giờ cũng không biết hắn ở nơi nào, chỉ nói hắn đã lâu không có lộ diện.

Diêu Đình Uyên tự mình mang theo nha dịch, cùng Triển Chiêu bọn họ đến ven đường quan đạo, nhưng hiện trường hung rõ ràng đã được thanh lý qua, quét dọn vô cùng sạch sẽ.

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu nhìn nhau một cái, đột nhiên nghĩ đến sáng nay đám nha dịch giả kia ban đầu tới trước vườn hổ của Từ Thiên Vĩ hỏi thăm chuyện lão hổ mà.

Hai người nhanh chóng trở lại vườn hổ.

Lúc này, trong vườn hổ thật nhiều người, quản gia Từ phủ làm việc nhanh nhẹn, đang mang theo rất nhiều đồ đạc đem lão hổ chuẩn bị chuyển đi thật xa.

Mà đa số người của Từ phủ cũng đều theo Từ Thiên Vĩ trở về thành, chỉ còn ít người lưu lại trông coi nhà cũ.

Ngũ Gia hỏi mấy hỏa kế ở ngoài cửa phủ, ban nãy phụ cận có người nào khả nghi hay không.

Hỏa kế nói có mấy nha dịch đã tới, nói điều tra hung án sáng sớm, còn qua đây hỏi thăm một chút, hỏi chuyện tính vận chuyển lão hổ đi đâu.

Triển Chiêu hỏi đám kia kế trả lời như thế nào.

Hỏa kế vui vẻ, hắn tự nhiên cũng không nói, nói là bọn họ đi hỏi quản gia, bọn họ chỉ làm việc được sai thôi.

Mấy nha dịch kia có người nói hỏi thăm một chút rồi đều đi, lúc đi vẻ mặt vô cùng không tốt.

Triển Chiêu hỏi Diêu Đình Uyên gần nhất có thuê qua thợ săn đến trên núi bắt hổ hay không.

Diêu Đình Uyên nghe đều cảm thấy mới mẻ, "Không có việc này, ở trên Hội Kê sơn ngay cả lợn rừng còn không có một con, từ đâu lại có lão hổ tới."

Bọn họ đều cảm thấy việc này thật kỳ hoặc —— thì ra nha dịch trước đó vẫn luôn là giả. Như vậy thì, đám ngươi kia giống như là đang có mục đích gì liên quan đến lão hổ! 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro