Chương 157: Dấu Giày

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 157: Dấu Giày

Editor: Rosaline

Beta: Ken Le


Mọi người Khai Phong trùng trùng điệp điệp bồi Tiểu Ngũ đến tìm tương thân, kết quả còn nhìn hợp nhãn, Tiểu Ngũ bị một lão hổ "Ngân Tuyết" trong vườn hổ Từ gia hấp dẫn, nhất kiến chung tình.

Triển Chiêu bọn họ liền ở tạm Từ phủ, chuẩn bị cho Tiểu Ngũ một ít thời gian hảo hảo theo đuổi vị hổ cô nương này một chút.

Bởi vì người tương đối nhiều, cho nên dàn xếp tốn rất nhiều thời gian, đặc biệt là cửa sau tương đối nhỏ, nhiều xe ngựa vẫn phải từ cửa trước tiến vào. Nhưng cửa trước bị thợ săn vây quanh cũng không chịu đi, rất không tiện.

Trái phải vô sự, Triển Chiêu thích quản chuyện người khác liền nhiệt tâm đi ra ngoài hỏi ý của nhóm thợ săn, là loại hổ gì đả thương người.

Những thợ săn này đều nói không có nhìn thấy.

Triển Chiêu liền buồn bực, "Không nhìn thấy, các ngươi thế nào xác định trong núi có hổ?"

Có một thợ săn dẫn đầu liền nói, bọn họ đều là ở phụ cận thôn, thường ngày cùng lên núi bắt thỏ rừng chim trĩ chồn và vân vân, cũng chưa thấy qua hổ.

Thế nhưng mấy ngày nay, có người đưa giá cao thuê thợ săn phụ cận đến ngọn núi săn hổ, nói là có hổ ở bên cạnh quan đạo tập kích thương nhân là mọi người kinh sợ.

Thợ săn từ nhỏ đã ở trong vùng Hội Kê sơn này săn bắn, bắt được lớn nhất cũng chỉ là lợn rừng, chỗ nào gặp qua hổ a, cho nên cũng hoài nghi là lão hổ của vườn hổ đi ra ngoài.

Triển Chiêu ban nãy đã kể lại mấy lão hổ nhìn thấy trong vương hổ Từ gia kia, ngoại trừ Ngân Tuyết ra, toàn bộ hổ thể trọng đều vượt quá mức bình thường. Từ Thiên Vĩ gia cực giàu có, mấy lão hổ này lại là cha hắn lưu lại cho hắn làm "sản nghiệp tổ tiên", mỗi ngày ngoại trừ đều phải cung phụng như thái gia* ra thì còn phải kính nể. Mấy lão hổ kia đi đường còn tốn sức, sao có thể đi ra ngoài đả thương người? Hơn nữa ngoại trừ Ngân Tuyết được nhặt ra, mấy con khác đều do Từ lão gia tử nuôi hơn mười hai mươi năm, tuổi tác đã cao.

*thái gia = ông cụ, ông cố.

Triển Chiêu cùng mấy thợ săn giải thích một chút, còn dẫn bọn hắn đi xem đám hổ béo trong vườn hổ.

Những thợ săn này đến ầm ĩ, phần lớn vẫn là vì an toàn của bản thân mình... Bọn họ cũng sợ vào núi gặp phải hổ.

Nhưng trải qua một phen kiểm tra, cảm thấy đúng là không giống là hổ của vườn hổ đi ra ngoài đả thương người, Từ Dũng liền cho thợ săn một ít ngân lượng, mọi người cầm tiền, cũng đều tán đi.

Trước khi nhóm thợ săn tản đi, Bạch Ngọc Đường hiếu kỳ hỏi một câu, là ai thuê các người tới bắt hổ?

Nhóm thợ săn đều nói là người nha môn, gần đây người qua lại quan đạo đặc biệt nhiều, hình như là có người muốn vào núi làm lễ cúng bái gì đó rất lớn, còn làm gì thì cụ thể không rõ, cho nên nha môn sợ gặp chuyện không may.

Sau khi nhóm thợ săn rời đi, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường trở lại vườn hổ, chỉ thấy Triệu Trinh mang theo bốn tiểu hài nhi Lương Thần Mỹ Cảnh, đang nghĩ kế cho Tiểu Ngũ.

Triển Chiêu phát hiện, qua nửa ngày, Tiểu Ngũ đi phía trước một bước cũng chưa tới, Ngân Tuyết lắc lắc mặt cũng không nhìn nó, tới gần một chút cũng sẽ bị gừ.

Triệu Trinh còn an ủi Tiểu Ngũ, "Đừng buồn, nha đầu kia nếu như là người, đoán chừng là ở cấp bậc mỹ nhân như ái phi của ta đó! Theo đuổi khó một chút cũng là bình thường!"

Một đám tiểu hài nhi đều gật đầu theo.

Nam Cung bất đắc dĩ đi theo phía sau Triệu Trinh, tay lôi vạt áo hắn, sợ hắn đi lên tiếp cận sẽ bị cào một trảo.

Lâm Dạ Hỏa đi thay quần áo khác, cầm một trái táo vừa ăn vừa đi bộ ra, nhìn tình hình không có chút tiến triển này, không mười ngày nửa tháng là không được.

Ngũ Gia cảm thấy có mười ngày nửa tháng cũng không thể đi, Ngân Tuyết có vẻ đối với Tiểu Ngũ một chút hứng thú cũng không có.

Tiểu Ngũ cũng không khác mấy, nhìn như rất thích Ngân Tuyết, rất muốn cùng nó chơi với nhau a, lắc đuôi đến lắc đuôi đi, giống nó lúc bình thường trong chuồng cùng mấy con ngựa kia đùa giỡn cũng không kém.

Ngân Tuyết khả năng cảm thấy nó chính là một kẻ lỗ mãng, nhìn ánh mắt của nó còn mang theo chút ghét bỏ.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn Tiểu Ngũ cũng mang chút ghét bỏ —— ngươi thế nào vô dụng như vậy? Phương Tĩnh Tiếu không phải nói ngươi dễ nhìn sao?

Công Tôn cảm thấy khi đó nên đem Phương Tĩnh Tiếu theo, không chừng có thể cùng Ngân Tuyết câu thông.

Bởi vì định ở một đây một thời gian, cho nên Triệu Phổ phái người đưa thư báo cho Bao đại nhân cùng Bạch gia trang bên kia, đem hành trình sớm định ra chậm lại nửa tháng. Triệu Trinh cũng cũng không có việc gì, để cho Bao đại nhân cùng thái sư trước tiên ở Hàng Châu du ngoạn một chút, bồi bồi người nhà.

Màn đêm buông xuống, mọi người đi đường mệt nhọc cũng đều sớm đi ngủ.

Tiểu Ngũ cùng Ngân Tuyết cùng nhau ở trong sân ngủ một đêm, Ngân Tuyết ngủ trên hang đá hổ dưới tàng cây ngân hạnh, Tiểu Ngũ ngủ ở chân tường trong sân.

Triển Chiêu nửa đêm len lén chạy tới nhìn hai lần.

Trong phòng, Ngũ Gia thấy Triển Chiêu lắc đầu trở về, liền hỏi, "Có tiến triển sao?"

Triển Chiêu cũng không biết nên cao hứng hay là bất đắc dĩ, "Tiểu Ngũ nhà ta còn là một Liễu Hạ Huệ, dù sao cũng nhất định là chính nhân quân tử... quân hổ..."

Triển Chiêu vừa nói, vừa đưa tay ra dấu một chút khoảng cách từ cửa đến bên giường, "Nằm cách xa như vậy mà, có thể có cái tiến triển gì."

Ngũ Gia suy nghĩ một chút, "Đứa nhỏ này không lẽ không biết mấy việc này đi? Cũng không có người dạy nó."

Triển Chiêu thở dài, nằm trên giường đắp chăn, "Hay là đi hỏi Tiểu Tứ Tử cùng Yêu Vương xem có chiêu nào khác không."

...........................

Sáng sớm hôm sau, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường bị một trận tiếng cãi vã đánh thức, hai người đều có chút nghi ngờ đứng lên, đi ra thì thấy từ cửa phủ tới một đám nha dịch.

Từ Thiên Vĩ mới vừa dậy, đang cùng mấy bộ khoái ăn mặc quan binh câu thông, nhìn còn thật bất đắc dĩ.

Triển Chiêu đi qua hỏi xảy ra chuyện gì.

Từ Dũng nhỏ giọng cùng Triển Chiêu nói, tối hôm qua ở bên quan đạo có người bị hổ cắn chết, người nha môn đến xem tình huống, phỏng chừng là đang nhìn chằm chằm lão hổ của nhà chúng ta.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, đều hỏi, "Ở nơi nào? Cách vườn hổ xa sao? "

"Không xa, bên cạnh rừng trúc phía trước.

Triển Chiêu khẽ nhíu mày —— cái rừng trúc kia thời điểm bọn họ tới đã đi qua, đích xác cách nơi này không xa. Nếu như xảy ra sự kiện ác hổ cắn chết, vậy bọn họ hẳn là nghe được động tĩnh a.

Ân Hậu cùng Thiên Tôn dậy cũng quá sớm, Yêu Vương trước sau như một làm điểm tâm, ngày hôm nay làm ra hình như là hồn đồn*.

*vằn thắn mì

Triệu Trinh đang cầm chén hồn đồn tới vô giúp vui, còn hỏi Nam Cung, "Tối khuya hôm qua có nghe được hổ gầm hoặc là kêu thảm thiết sao? "

Nam Cung lắc đầu, cũng biểu thị hoài nghi.

Triển Chiêu liền đi tới, lấy ra lệnh bài Khai Phong phủ cho mấy bộ khoái kia nhìn.

Bộ khoái vừa nhìn là người Khai Phong, cũng rất giật mình.

Triển Chiêu hỏi, "Cắn chết mấy người? Tình huống cụ thể thế nào?"

Một người cầm đầu bộ khoái họ Vương, Vương bộ khoái còn nhận thức Bạch Ngọc Đường, liền đại khái nói lại vụ án cho mọi người.

Sáng nay, có thương nhân đi đường ở trên quan đạo phát hiện vết máu cùng người, bị dọa sợ rồi chạy đến nha môn báo quan, bọn họ dẫn người đến nhìn, phát hiện ven đường có thi thể, thi thể bị cắn thất linh bát lạc, ngỗ tác nha môn nhìn qua khẳng định là bị dã thú cỡ lớn cắn chết, có thể là hổ.

"Có người thấy hổ đả thương người sao? "

Triển Chiêu hỏi.

Vương bộ khoái lắc đầu, không có.

"Trước đó phát sinh án tử tập kích sao?" Bạch Ngọc Đường cũng hỏi, "Có người tận mắt nhìn thấy hổ sao?"

Vương bộ khoái nói ngược lại cũng không có, thế nhưng có người đi đường qua gần rừng trúc, chỉ nghe được thanh âm cùng loại với mãnh thú từ ngọn núi truyền tới.

"Rất giống thanh âm cùng loại mãnh thú gầm rú, đều cũng không nhất định là của mãnh thú phát ra."

Lúc này, Công Tôn cũng tới rồi.

Tiên sinh liền hỏi, "Thi thể còn đang ven đường sao? Mang ta đi nhìn."

Vương bộ khoái vừa nghe là ngỗ tác của Khai Phong phủ, còn là thần y, dĩ nhiên là mừng rỡ dẫn đường.

Bộ khoái Kia trên đường còn hỏi Công Tôn, "Tiếng kêu của mãnh thú không phải là của mãnh thú phát ra, đó là của cái gì phát ra?"

Công Tôn nói, "Có rất nhiều loài chim có thể phát ra tiếng kêu tương tự, còn có tiếng gió thổi của ngọn núi, thanh âm của dưới nền đất, đều có khả năng."

Bộ khoái gật đầu, dù sao cũng là người địa phương, đều biết rằng trên Hội Kê sơn không có mãnh thú.

Địa điểm án tử phát sinh ở phụ cận rừng trúc một bên quan đạo, tràng diện vẫn còn có chút sợ hãi, trước đường rừng trúc đều bị máu tươi nhiễm đỏ.

Công Tôn trước tiên nhặt tay gãy kia lên nhìn một chút, khẽ nhíu mày, rồi đi kiểm tra cỗ thi thể kia.

Thi thể này không còn đầu, đều bị đập vỡ vụn, thất linh bát lạc mà ném vào trong rừng trúc.

Ngỗ tác của nha môn nói nhất định là hổ cắn chết.

Công Tôn nhìn quanh một chút, lắc đầu, "Nói bậy! Người nọ là bị binh khí hình răng cưa phân thây, là do người tạo ra vì muốn dựng hiện trường giả là hổ đả thương."

Ngỗ tác đó còn chưa tin, hỏi Công Tôn có chứng cớ gì, Vương bộ khoái muốn ngăn cũng ngăn không kịp.

Công Tôn chỉ chỉ máu tươi đầy đất hỏi "Trên mặt đất vì sao một vết chân hoa mai máu cũng không có? Con hổ kia có thể bay sao?"

Ngỗ tác bỗng chốc bị giật mình.

Triển Chiêu ngồi chồm hổm dưới đất, phát hiện phụ cận có mấy vết tích vết bùn đất quét trơn nhẵn, "Chắc là có người cố ý che đậy vết chân."

Ngỗ tác đó liền vội vàng gật đầu, "Đúng vậy! Có người đem dấu chân của hổ che đi!"

Không đợi hắn nói xong, Triển Chiêu giơ tay lên nhẹ nhàng đảo qua... Trên mặt đường một tầng lớp đất phủ tản ra, mặt đất xuất hiện mấy dấu chân rất rõ ràng, mang vết máu... Bất quá vết chân này không phải hình hoa mai, mà là dấu giày, nhìn còn không nhỏ, chắc là dấu giày của nam tử trung niên.

Công Tôn hỏi ngỗ tác hồ đồ sơ ý kia, "Lão hổ này còn mang giày?"

Ngỗ tác đó chép miệng một cái, cũng không nói gì thêm.

Vương bộ khoái liền đến hòa giải, vùng này vẫn luôn rất thái bình, bình thường không có án mạng gì, ngỗ tác cũng không có kinh nghiệm.

Triển Chiêu cùng Công Tôn đều có chút lo lắng —— một ngỗ tác vô dụng như vậy, vậy một năm có bao nhiêu án oan?

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường một chút.

Ngũ Gia nhướng mày —— hắn cơ bản cũng không ở nhà, cũng không phải rất rõ ràng trình độ tra án gì ở đây.

Vương bộ khoái nói, nếu là án giết người, vậy cũng không liên quan gì đến vườn hổ Từ gia, hắn về bẩm báo đại nhân, lại điều tra kỹ càng tỉ mỉ.

Nha môn tra hung án đều theo trình tự, ngỗ tác kiểm tra thi thể, sư gia nha môn vẽ lại, bọn nha dịch thu thi thể, rồi trở về.

Triển Chiêu bọn hắn cũng không thể làm gì khác hơn là về vườn hổ trước.

Công Tôn đứng tại chỗ không đi, nhìn đám nha dịch xa xa, đang xem xét ngỗ tác kia.

Triển Chiêu cho rằng hắn lo lắng, liền vỗ vỗ hắn nói, "Một hồi cơm nước xong ta đến nha môn một chuyến xem tiến triển một cái."

Công Tôn lại cau mày, nhỏ giọng nói, "Có điểm không đúng!"

Bạch Ngọc Đường cùng Triệu Phổ cũng đều dừng bước lại, nhìn Công Tôn, "Là lạ ở chỗ nào?"

"Là tên ngỗ tác kia!" Công Tôn nói, "Thi thể này vết thương có rất nhiều vết răng cưa rõ ràng, tuổi tác của ngỗ tác đó cũng không nhỏ, nhìn cũng có chút kinh nghiệm, sao lại không phát hiện được! Liếc mắt nhìn chính là án giết người, không phải là do hổ đả thương người."

Bởi vì quan hệ đến vườn hổ của Từ Thiên Vĩ cho nên Bạch Ngọc Đường nghe xong Công Tôn nói, cũng có chút lưu ý.

Ngũ Gia nói "Là ngỗ tác có ý định muốn che giấu hung án, thay hung thủ thoát tội, còn muốn giá họa cho vườn hổ? "

"Cũng có thể."Công Tôn tương đối chắc chắn nói, "Ta cảm thấy tên ngỗ tác kia nhất định là có vấn đề!"

Tất cả mọi người gật đầu, Công Tôn nói bọn họ đương nhiên tin tưởng.

Triệu Phổ ý bảo, "Về ăn trước, cơm nước xong dù sao cũng nhàn rỗi, vào thành đến nha môn một chuyến xem tình huống thế nào một chút."

....................

Trước khi quay về, Bạch Ngọc Đường còn đặc biệt nhìn thoáng qua hai vết chân máu kia.

Đế giày của giày này còn thật đặc biệt, chính giữa dấu giày có một hình vuông, bên trong còn có một đồ án, nhưng nhìn không rõ lắm là cái gì, hình như là một con gấu.

"Loại giày này chưa bao giờ thấy qua a." Triển Chiêu cũng cảm thấy dấu giày có chút đặc biệt.

...................

Trở lại Từ phủ, trong viện tất cả mọi người vây quanh ăn điểm tâm.

Triển Chiêu mới vừa trở về, chợt nghe Ân Hậu cùng Thiên Tôn đang nói chuyện phiếm.

"Nhìn! Chúng ta vừa tới! Lúc chiều tối liền xảy ra án mạng!"

Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu "Hừ" một tiếng, ngồi xuống ăn điểm tâm, oán thầm —— chính là muốn nói Miêu gia mang suy a.

"Kỳ thực đây chưa chắc là suy vận."

Ngân Yêu Vương lại tựa hồ như có ý kiến bất đồng.

Mấy người Triển Chiêu bọn hắn đều nhìn lão gia tử —— không phải là suy vận?

"Thế gian vạn vật đều có nhân quả." Yêu Vương cười nói, "Trước tiên Tiểu Miêu Tể* vào Khai Phong phủ, đây là một nhân. Vì sao hắn lại vào Khai Phong? Không phải là vì tra án sao. Cho nên hắn đi đến chỗ nào, án oan án mạng liền tìm đến hắn, đây chẳng phải là quả vì hắn vào Khai Phong phủ sao! Cho nên nhân, cùng với quả là một loại vận, không bằng nói là một loại may mắn!"

*Con mèo nhỏ

Triển Chiêu bưng chén hướng về phía Ngân Yêu Vương gật đầu —— lão gia tử nói đúng!

Những người khác cũng muốn cười, theo như lão gia tử nói, cũng không phải là không có đạo lý, vận may của Triển Chiêu trước tiên không biết là có hay không, nhưng ít nhất án tử đều phá, chính là hung thủ cần phải đụng tới mang suy của Triển Chiêu đi.

Bạch Ngọc Đường hỏi Thiên Vĩ, "Gần đây có đắc tội với người nào không?"

Từ Thiên Vĩ suy nghĩ một chút, "Không có nha... Ta vẫn luôn ru rú trong nhà."

Ngũ Gia để cho hắn suy nghĩ thật kỹ.

Bên này đang trò chuyện, Âu Dương Thiếu Chinh bận rộn từ sáng sớm cũng tiến vào.

Hỏa Kỳ Lân mới vừa dàn xếp binh mã quân hoàng thành thật tốt, một hồi còn muốn đem vùng núi phụ cận đều kiểm tra một lần.

Âu Dương ngồi xuống bưng một chén hồn đồn lên liền nhanh chóng ăn sạch, Công Tôn nói hắn ăn chậm một chút, cẩn thận nghẹn.

Hỏa Kỳ Lân đang ăn, bỗng nhiên cảm giác phía sau lưng mao nhung nhung, như có cái gì cọ bên hông hắn.

Âu Dương đưa tay sờ sờ, xúc cảm làm hắn còn tưởng là Tiểu Ngũ.

Nhưng lúc này, tất cả mọi người đang ngồi hầu như không ăn, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Âu Dương chằm chằm.

Âu Dương ăn ăn cũng cảm thấy không thích hợp, Tiểu Ngũ làm gì một mực hướng trong lòng ngực mình chui? Cúi đầu vừa nhìn, Hỏa Kỳ Lân sợ đến nhảy lên.

Lúc nãy cọ bên hông hắn đích thật là một lão hổ, nhưng không phải là hắc hổ, mà là bạch hổ...

Ngân Tuyết không biết lúc nào đã tới, một chân trước đặt lên ghế Âu Dương đang ngồi, đầu tiến đến bên hông Âu Dương, mũi ngửi tới ngửi lui, đầu còn cọ thắt lưng hắn, như là tìm cái gì đó.

Âu Dương không giải thích được, những người khác lại càng không hiểu rõ, Từ Thiên Vĩ lại là có chút không dám tin tưởng, "Ngân Tuyết ngoại trừ cha ta... Cho tới bây giờ chưa từng chủ động lại gần bất kì kẻ nào..."

"Trong bao của ngươi có cái gì?"Triệu Phổ chỉ vào túi nhỏ treo ở bên hông Âu Dương.

Âu Dương vội vàng đem hầu bao cầm lên ôm trong lòng, "Ai! Cái này là bảo bối của ta, cũng không thể cho ngươi......"

Ngân Tuyết đuổi theo, đích thật là hướng về phía hầu bao ngửi, còn duỗi trảo gẩy.

Tiểu Ngũ cũng lại gần nhìn.

Trâu Lương bên cạnh vỗ Âu Dương, "Lấy ra nhìn là cái gì?"

Âu Dương rất không tình nguyện, nhưng nhìn Ngân Tuyết, Hỏa Kỳ Lân vẫn là đem thứ đem trong bao đem ra...

Mọi người vừa nhìn cũng vô ngữ, dĩ nhiên là một chiếc giày thêu.

Ngân Tuyết đi tới ngửi giày thêu một cái, liền ngẩng đầu nhìn Âu Dương chằm chằm.

Từ Thiên Vĩ há to miệng, hắn còn tưởng rằng trong túi Âu Dương Thiếu Chinh có cái gì ăn ngon hoặc là bảo bối gì chứ, tại sao là lại giày của hài nhi?

Công Tôn còn sợ Từ Thiên Vĩ hiểu lầm Âu Dương tùy thân mang giày thêu, không phải là người đứng đắn, vội vàng giải thích, "Cái này muốn nói ra gì rất dài dòng..."

Ngân Tuyết hướng về phía Âu Dương Thiếu Chinh, trong miệng khò khè khò khè phát ra tiếng gầm nhỏ liên tiếp, tựa hồ là muốn biểu đạt cái gì.

Âu Dương đương nhiên không hiểu ý tứ trong đó, chính là cảm thấy lão hổ này thật là đẹp, liền đưa tay sờ sờ đầu hổ.

Triển Chiêu hỏi Yêu Vương cùng Tiểu Tứ Tử, "Ngân Tuyết làm sao vậy? Nó nhận thức giày trong tay Âu Dương sao?"

Tiểu Tứ Tử cũng ngoẹo đầu —— biểu thị không hiểu.

Ân Hậu cùng Thiên Tôn đều nhìn Ngân Yêu Vương.

Yêu Vương sờ sờ cằm.

Lúc này, Bạch Ngọc Đường đột nhiên gọi Âu Dương, nói muốn nhìn đế giày một chút.

Âu Dương đem giày lật qua, cho mọi người thấy đế giày.

Chỉ thấy dưới đáy giày, ở giữa có một vòng, trong vòng có một đồ án tiểu hồ ly. Đồ án này là khắc vào đế giày, tựa như một con dấu vậy.

Bạch Ngọc Đường liền nghĩ đến hai cái dấu chân máu bên cạnh thi thể vụn nát vừa nãy, tuy rằng khổ giày cùng đồ án cũng không giống, nhưng cảm giác là một nguyên lý...

Âu Dương cười hì hì cầm giày đùa Ngân Tuyết, "Đây là của tiểu đào hoa nhà ta, chẳng lẽ ngươi biết?"

Ngân Tuyết ngồi một bên, đôi mắt hổ ngân sắc xinh đẹp, không hề chớp mắt mà nhìn Âu Dương Thiếu Chinh chằm chằm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro