Quyển 5: Sơn Thần Chi Cung - Chương 156: Ngân Tuyết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

∴⋅⋅⋅∴ Quyển 5: Sơn Thần Chi Cung∴⋅⋅⋅∴

Chương 156: Ngân Tuyết

Editor: Rosaline

Beta: Chim


Sau khi án tử của Linh Điệp cung chấm dứt, mọi người Khai Phong liền dự định rời khỏi Thiệu Hưng phủ, tiếp tục hành trình Giang Nam của mình.

Đại thù của Phương Tĩnh Tiếu đã báo, hắn và Lô Nguyệt Lam cũng không chấp nhất với việc ở lại Thiệu Hưng phủ.

Dường như Triệu Trinh đã sớm có chuẩn bị, hắn đã chọn xong người tiếp nhận chức tri phủ của Thiệu Hưng phủ của Lô Nguyệt Lam, mà người đó cũng đến rồi, Lô Nguyệt Lam bàn giao công vụ xong, dễ dàng rời chức.

Triệu Trinh bảo hai người bọn họ trước tiên không vội mà đi Khai Phong, chờ lúc hắn trở về cùng đi.

Kế tiếp, mọi người theo kế hoạch đã lên trước đó là phải đi Hàng Châu, hội hợp với đám người trường Thái Học.

Nhưng Bạch Ngọc Đường muốn đi Kim Hoa phủ một chuyến trước, tìm bằng hữu của hắn để tìm tương thân cho Tiểu Ngũ.

Ban đầu, Ngũ Gia là dự định cùng Triển Chiêu mang theo Tiểu Ngũ đi xem thôi, nhưng Triệu Trinh muốn cùng đi, nói muốn tham mưu cho Tiểu Ngũ.

Triệu Trinh muốn đi có nghĩa là nhiều người khác người đều phải đi, Âu Dương Thiếu Chinh phụ trách quân hoàng thành khẳng định chạy không được.

Tiểu Tứ Tử cũng nói muốn đi, ôm Tiểu Ngũ không buông tay, kết quả Lương Thần Mỹ Cảnh cũng không thể thiếu, đám tiểu hài nhi muốn đi Công Tôn, Triệu Phổ tự nhiên cũng muốn đi.

Lâm Dạ Hỏa muốn đi xem hổ, Trâu Lương cũng muốn đi theo.

Yêu Vương và nhóm Tương Du cũng đều nói muốn đi xem hổ...

Cuối cùng Ngũ Gia hết cách, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục kéo cả nhà mấy chục miệng ăn đi Kim Hoa phủ.

Bao đại nhân lần này đi Giang Nam mang theo vài quyển Long Đồ Án, có mấy quyển là án chưa giải quyết của phủ Hàng Châu.

Mọi người thương lượng một chút, quyết định chia làm hai đường, Bao đại nhân và Thái Sư mang theo gia quyến, Long Kiều Quảng Đường Tiểu Muội cùng với một đám lão gia lão thái Ma cung, một bộ phận binh mã, trước tiên cùng nhau ngồi thuyền đi phủ Hàng Châu sắp xếp.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường bọn họ trang bị nhẹ nhàng đơn giản, đi đường bộ đến Kim Hoa phủ, giúp Tiểu Ngũ tìm tương thân.

Nguyên quán của Ngũ Gia là Kim Hoa phủ, tổ trạch cùng đại bộ phận thân thích của Bạch gia đều ở đó.

Ngũ Gia nói nếu như vào trong thành vậy thì phiền toái, các gia trưởng bối cũng phải đi bái kiến, đủ loại ăn uống, không có 10 ngày nửa tháng nhất định là ra không được.

Mọi người ngẫm lại cũng đúng a, mặc cho ngươi là đại hiệp lợi hại hơn nữa, thất đại cô bát đại di muốn mời ngươi ăn cơm ngươi vẫn phải là đi, chậm trễ người nào đều không được.

Cuối cùng, mọi người quyết định đi tới ngoài thành, hổ viên của vị bằng hữu kia của Ngũ Gia ở gần vùng phụ cận núi, đi một chuyến còn rất thuận tiện.

Trên đường, Triệu Trinh còn thật tò mò, hỏi Bạch Ngọc Đường người bạn này làm gì, vì sao nuôi nhiều hổ như vậy.

Bạch Ngọc Đường cười cười, hỏi ngược lại Triệu Trinh, "Hoàng thượng có bức tranh hổ sao?"

"Hổ a." Triệu Trinh gật đầu, "Nhận được mấy bức, thích nhất hổ Hứa Phong vẽ, đáng tiếc đại sư năm ngoái về cõi tiên."

Ngũ Gia gật đầu, nói, "Người bạn này của ta gọi Từ Thiên Vĩ, chính là trường tử của Hứa Phong, hổ trong vườn này kỳ thực đều là hổ Hứa Phong nuôi, bởi vì nuôi hổ cho nên vẽ hổ mới tốt như vậy. Lão gia tử trước khi mất dặn Từ Thiên Vĩ, những lão hổ này phải nuôi còn phải hầu hạ thật tốt...."

Triển Chiêu sờ sờ đầu Tiểu Ngũ, cảm thấy hổ không dễ nuôi như vậy, khác nuôi con mèo lại còn thật lớn, hơn nữa sẽ không phải toàn bộ hổ đều có linh tính không đả thương người giống Tiểu Ngũ, kia cơ bản vẫn là mãnh thú cực độ nguy hiểm, phải nuôi ở trong lồng sắt, hổ chịu tội người cũng chịu tội, còn không bằng đều thả về núi.

Ngũ Gia cũng cảm thấy Triển Chiêu nói rất có lý, "Sau khi Từ lão gia tử qua đời, Từ Thiên Vĩ đích xác từng hỏi thăm mấy hổ này có thể thả đi không, nhưng mấy con hổ này dường như đều là nuôi từ nhỏ, thả về núi sợ bọn chúng chết đói. Hơn nữa phụ cận cũng không có rừng sâu núi thẳm gì, ngộ nhỡ chạy đến đả thương người hắn còn bị kiện."

Triển Chiêu suy nghĩ một hồi, hỏi, "Vậy năm con hổ nhà hắn tuổi cũng rất lớn đúng? Tiểu Ngũ của ta còn nhỏ mà."

Ngũ Gia chọc cười hắn, "Nữ lớn hơn ba ôm đỉnh vàng không phải sao."

Triển Chiêu đang bưng đầu của Tiểu Ngũ lắc qua lắc lại, "Thì ra như vậy là tỷ đệ luyến, ngươi như thế này cũng quá nghịch, cẩn thận tiểu tỷ tỷ người ta chướng mắt ngươi."

Tiểu Ngũ lắc đầu ngoắc cái đuôi, liền cùng Triển Chiêu làm ầm ĩ, cũng không biết mọi người là vì nó đặc biệt chạy chuyến này.

Vườn hổ của Từ gia không xa, đi đường không bao lâu đã đến.

Bạch Ngọc Đường trước đó đã phái người qua đưa tin, thấy cửa Từ gia có không ít người, còn tưởng rằng là tới đón.

Nhưng đến trước cửa vừa nhìn lại cảm thấy không đúng lắm, cửa Từ gia tụ tập nhiều người, nhìn trang phục có vẻ như đều là thợ săn.

"Ngũ Gia!"

Lúc này, có một tiểu hỏa kế xuyên qua đám người chạy ra, ý bảo mọi người đừng xuống xe ngựa, theo hắn từ đi cửa sau.

Mọi người quay đầu ngựa lại, theo hỏa kế đi về phía cửa sau.

Tiểu hỏa kế này gọi Từ Dũng, là tiểu quản gia của Từ phủ, cùng Ngũ Gia còn rất thân quen.

Bạch Ngọc Đường liền hỏi hắn, "Này là ai a? "

"Ai, đừng nói nữa." Từ Dũng vẻ mặt bất đắc dĩ, "Lúc này cũng không biết thế nào, nói là trên núi có lão hổ, còn làm bị thương mấy người đi đường. Những người này đều là thợ săn trong thành, nói là hoài nghi mấy con hổ nhà ta đi ra ngoài đả thương người."

Bạch Ngọc Đường nghe đều mới mẻ, "Trong núi có hổ sao?"

Từ Dũng thần thần bí bí nói, "Có nhưng thật ra không đúng thật sự lắm, dù sao cũng không phải là của nhà chúng ta đi ra ngoài."

Mọi người tới cửa sau, chỉ thấy một công tử trẻ tuổi tư tư văn văn đi ra, nói chuyện với Bạch Ngọc Đường, "Ui, ngươi nhưng coi như là trở về quê nhà nha, bao nhiêu năm cũng không thấy ngươi."

Bạch Ngọc Đường xuống ngựa, cùng người nọ hàn huyên, vừa giới thiệu Triển Chiêu bọn họ cho hắn nhận thức.

Văn sinh này là Từ Thiên Vĩ, có người nói cũng là người vẽ tranh, bất quá chỉ thích vẽ sơn thủy, không yêu thích vẽ hổ như cha hắn.

Từ Dũng giúp đỡ dàn xếp xe ngựa, phát hiện cũng không có lồng sắt, liền tò mò, "Hắc hổ kia đâu? Dẫn theo sao..."

Lời mới vừa hỏi xong, chỉ thấy từ trên xe ngựa Tiểu Ngũ theo Tiểu Tứ Tử bọn họ đi xuống tới.

Triển Chiêu đối với Tiểu Ngũ vẫy tay.

Tiểu Ngũ đi bộ đến bên cạnh hắn, lắc lắc lông màu lam đen thật dày trên lưng, ngồi xuống ngẩng đầu quan sát Từ Thiên Vĩ.

Hai người Từ Thiên Vĩ cùng Từ Dũng đều sợ đến lùi một bước, "Liền... Cứ như vậy mang theo bên người?"

Một câu nói này làm tất cả mọi người vui vẻ.

Triển Chiêu vỗ vỗ đầu của Tiểu Ngũ, "Không sợ, không cắn người."

Từ Thiên Vĩ vây quanh Tiểu Ngũ quan sát, Triển Chiêu bọn họ trong lòng nói —— may là không mang Yêu Yêu đến.

Mời mọi người vào nhà, Từ Thiên Vĩ vừa đi còn vừa hỏi Ngũ Gia có muốn có thêm lão hổ hay không, nếu không thì hơn mười con kia cũng đều cho ngươi đi?

Ngũ Gia dở khóc dở cười, lắc đầu nói đó không phải là sản nghiệp tổ tiên cha ngươi để lại cho ngươi sao, ta cũng không muốn.

Vẻ mặt Từ Thiên Vĩ cầu xin, "Ai... Nuôi nhưng thật ra cũng không lao lực, nhưng nếu xảy ra chuyện gì a liền có người chạy tới chỗ ta."

Mọi người tới trước vườn hổ.

Vườn hổ này quy mô thực sự, hơn mười con hổ, nuôi đến mập mạp, đang phơi nắng a.

Tiểu Ngũ trốn ở phía sau Triển Chiêu, thăm dò nhìn thoáng qua, liền lại rút về.

Triển Chiêu vỗ vỗ nó, "Ôi chao, ngươi xem thích ai?"

Tiểu Ngũ liếc vài cái, mấy con lão hổ kia tự mình ngủ, cũng không mang phản ứng nó.

Mọi người thấy, phát hiện hình như mỗi con đều lớn gần bằng nhau, Từ gia không chỉ có bạch hổ, hổ thường cũng có, phẩm cấp cũng không tệ.

Từ Thiên Vĩ mang theo mọi người tham quan xong, Triển Chiêu liền ngồi xổm xuống hỏi Tiểu Ngũ, "Có vừa ý ai sao?"

Tiểu Ngũ tựa hồ hoàn toàn không nghĩ đến phương diện kia, liền lăn lộn cùng Triển Chiêu đùa giỡn.

Bốn tiểu hài nhi Lương Thần Mỹ Cảnh một đường theo nhìn, cảm thấy đều không phải là quá xứng, bản thân hình thể tướng mạo Tiểu Ngũ đều cùng lão hổ thông thường khác nhau,.

Lâm Dạ Hỏa cũng nói, "Cảm giác không phải là một giống a, một chút tướng phu thê cũng không có."

Tất cả mọi người gật đầu, đúng a.

Triệu Trinh cùng Bạch Ngọc Đường nói, "Trẫm cũng cảm thấy không phải là quá xứng, Tiểu Ngũ nhà ngươi nhìn liền cùng Cửu thúc ta giống nhau, mấy con bạch hổ này... Không có khí chất của Công Tôn tiên sinh!"

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đều bị hắn chọc cười, cái này giống nhau như thế nào a?

Triệu Trinh còn hỏi Tiểu Tứ Tử có phải như vậy hay không? Tiểu Tứ Tử gật đầu a gật đầu, biểu thị, "Hoàng Hoàng quả nhiên rất hiểu!"

Cửu vương gia nhìn Công Tôn một cái, Công Tôn cũng cân nhắc —— ta là cái khí chất gì?

Bạch Ngọc Đường thấy Tiểu Ngũ tựa hồ đối với con nào con đều không có hứng thú, cảm thấy lần này khả năng là một chuyến tay không, không có biện pháp, vậy cũng chỉ có thể tiếp tục một mình...

Lúc này, Từ Dũng đột nhiên lôi kéo tay áo của Từ Thiên Vĩ, nhỏ giọng hỏi, "Thiếu gia, có muốn để cho Tiểu Ngũ đi gặp Ngân Tuyết không? "

"Ách..." Từ Thiên Vĩ sau khi nghe xong lời này, tựa hồ có chút hơi khó xử, "Cái này..."

Triển Chiêu thính tai, nghe được liền hỏi, "Ngân Tuyết? "

Từ Thiên Vĩ do dự một hồi, nói, "Trong viện ta còn có một lão hổ, gọi Ngân Tuyết, là chí ái của cha ta, lão hổ kia cũng không lớn, hơn một tuổi, vẫn chưa tới hai tuổi, cha không lâu trước khi mất nhặt được ở trong núi, lúc nhặt về vẫn chỉ là một tiểu hổ."

Công Tôn hiếu kỳ, "Vì sao lại nuôi một mình?"

Từ Thiên Vĩ nói, "Ừm... Ngân Tuyết tính tình không phải là quá tốt, sẽ đánh nhau với mấy con hổ khác, cũng rất quái gở, chỉ đối với cha ta tốt vô cùng. Có lẽ bởi vì cha ta đã cứu nó đi, sau khi cha qua đời, Ngân Tuyết vẫn một mình đợi."

"Đã tới cũng đều tới rồi."

Lúc này, Yêu Vương một đường xem lão hổ Vương đột nhiên mở miệng, "Không bằng gặp mặt một chút đi? "

Từ Thiên Vĩ gật đầu, mang theo mọi người hướng một tòa đại viện tường cao sau vườn hổ đi, "Muốn nói đẹp, Ngân Tuyết thật là đẹp mắt, chính là có chút quái gở."

Hắn vừa nói còn vừa dặn Tiểu Ngũ, "Một hồi nàng nếu như rống ngươi thì ngươi nhanh chạy a, hổ trong vườn hổ nhà ta đều sợ nó nhất, tiếp cận tới trước mặt liền bị đánh."

Triển Chiêu đối với Bạch Ngọc Đường nháy mắt —— kia xong, Tiểu Ngũ ngay cả mèo đều đánh không lại, tức phụ nhi quá hung sẽ bị khi dễ đi?

Bạch Ngọc Đường nhưng thật ra bị gợi lên chút lòng hiếu kỳ, nghe ra là lão hổ rất có tính cách.

............................

Đi tới cửa viện, Từ Dũng đem đại môn mở ra.

Trong cửa là một hoa viên, cũng không có lồng sắt, cùng tình huống bên ngoài không quá giống, đối diện cửa chính có một nguyệt môn hình tròn*, phía sau cửa nhiều cây hạnh vừa cao vừa lớn, lúc này gần vào tết, lá rụng màu vàng đang theo gió bay xuống.

*nguyệt môn

Từ Thiên Vĩ nhìn phong cảnh trong sân có chút tức cảnh sinh tình, "Ai, cha ta sinh tiền thích nhất chính là ở viện này vẽ một chút, trước khi hắn mất vẫn luôn đang vẽ Ngân Tuyết."

"Chỗ này không có lồng sắt sao?"Triển Chiêu hiếu kỳ.

Công Tôn nhanh chóng kéo tay nhi tử, không cho bé chạy loạn.

"Ngân Tuyết chỉ cùng lão hổ đánh nhau, không đả thương người."Từ Thiên Vĩ ý bảo mọi người nhỏ giọng.

Đi qua nguyệt môn, chỉ thấy giữa sân có một gốc cây ngân hạnh rất lớn, lá cây màu vàng vẩy đầy đất.

Dưới cây có một hang hổ đá màu đen, ngay trên tảng đá kia, một con hổ màu trắng bạc nằm.

Mọi người nhìn thoáng qua, đều ngây ngẩn cả người... Lão hổ này không phải là thuần trắng, là màu trắng bạc, nhìn gần giống màu tóc của Thiên Tôn.

Lông màu bạc trắng có vằn màu đen, thân hình cân xứng.

Ngũ Gia nhìn một bóng lưng đã nghĩ nuôi lão hổ này, cũng không biết vì sao...

Ngân Tuyết lúc này tựa hồ đang ngẩn người, thấy có người đến, quay sang nhìn thoáng qua.

Nhìn kỹ tướng mạo nó, đầu hổ tròn trịa, hai cái lỗ tai cũng là tròn, tướng mạo thật tốt, một chút cũng không hung ác, đặc biệt nhất là, một đôi mắt hổ đều là màu bạc.

Mọi người theo bản năng đều cúi đầu nhìn Tiểu Ngũ.

Mà lúc này, Tiểu Ngũ tựa hồ ngây dại, mở to đôi, nhìn chằm chằm Ngân Tuyết ở dưới cây, vài lá rụng màu vàng ở trước mắt nó thổi qua, nó ngay cả mắt cũng không chớp.

Cánh tay Triển Chiêu đụng Ngũ Gia, "Hình như có thể thành!"

Ngũ Gia cũng có chút buồn cười, "Cái này rõ ràng nhất kiến chung tình, ngươi xem biểu tình của Tiểu Ngũ!"

Triệu Trinh cùng Triệu Phổ đều gật đầu theo, nhìn Tiểu Ngũ lại nhìn Ngân Tuyết —— xứng!

Tiểu Lương Tử cùng Thẩm Nguyên Thần đều đẩy Tiểu Ngũ, ý kia —— đi tới chào hỏi nha! Nhanh!

Tiểu Ngũ liền đi về phía trước hai bước.

Ngân Tuyết nhìn còn thật cao lãnh, nằm tiếp tục đờ ra, không để ý tới mọi người bên này.

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đang nhìn hai lão hổ, cũng cảm giác có người sau lưng túm tay áo mình.

Ngũ Gia quay đầu lại, chỉ thấy Thiên Tôn nhắc nhở, "Cẩn thận cẩn thận, coi chừng bị đánh..."

Quả nhiên, chỉ thấy Tiểu Ngũ mới vừa đi tới cách phía sau Ngân Tuyết không xa, Ngân Tuyết đột nhiên vừa quay đầu lại, giơ vuốt lên tát.

Cũng may Tiểu Ngũ phản ứng rất nhanh, lui về phía sau hai bước, rồi dừng lại vẫy đuôi với Ngân Tuyết.

Ngân Tuyết xoay người, đi vòng qua phía sau cây đi, núp ở núp ở ở đó cảnh giác nhìn Tiểu Ngũ.

Tiểu Ngũ quay đầu lại nhìn Triển Chiêu, dáng vẻ còn rất ủy khuất.

Mọi người cũng đều nhìn Từ Thiên Vĩ —— Ngân Tuyết chán ghét lão hổ khác như thế sao?

Từ Thiên Vĩ cũng bất đắc dĩ, "Kỳ thực nó ngoại trừ cha ta ai cũng chán ghét, chúng ta bình thường đi qua, nó cũng sẽ trốn đi, nhưng sẽ không công kích người, liền chỉ công kích lão hổ."

Triển Chiêu đi tới ngồi xổm bên cạnh Tiểu Ngũ, hỏi nó, "Vậy làm sao bây giờ a? Nếu không từ từ đi? Ngươi từ từ tiếp cận thử xem sao?"

Tiểu Ngũ ngồi ở bên cạnh Triển Chiêu, ngoẹo đầu đầu đánh giá Ngân Tuyết, tiếp tục vẫy đuôi.

Lúc này, Ngân Yêu Vương đi lên, hỏi Từ Thiên Vĩ, "Con cọp này, là lệnh tôn ở trên núi nhặt được sao?"

Từ Thiên Vĩ gật đầu, "Cha ta thích đi lên núi một chút, hắn lớn tuổi cũng đi không xa, thời điểm cuối năm kia, đang ở bên cạnh thác nước phía sau cánh rừng, nhặt được Ngân Tuyết. Lúc ấy Ngân Tuyết mới vừa cai sữa, trên người đều là bùn bẩn, ghé vào bờ nước hấp hối, cha ta liền nhặt nó về.

"Thông thường ấu hổ đều có hổ mẹ dưỡng dục, có phải hay không là hổ mẹ xảy ra điều gì ngoài ý muốn?" Công Tôn hỏi.

"Chắc là, nếu như đã đánh mất tiểu Hổ, hổ mẹ nhất định sẽ tìm khắp nơi, lâu như vậy cũng không có xuất hiện, na tám phần mười là xảy ra ngoài ý muốn." Từ Thiên Vĩ lắc đầu, "Nhưng kỳ quái là, phụ cận cũng không có nghe đồn thợ săn bắt được lão hổ, nhưng thật ra gần nhất mấy ngày nay không biết vì sao, đột nhiên truyền ra tin tức mãnh hổ đả thương người."

Mọi người tiếp tục quan sát.

Tiểu Ngũ lại đi tới gần trước mặt Ngân Tuyết vài bước, hướng về phía đuôi đong đưa, trong miệng huyên thuyên không biết nói lầm bầm cái gì, như là trêu chọc Ngân Tuyết vui vẻ.

Ngân Tuyết nhìn nó, thần tình coi như so với chút hơi chút hòa hoãn, cũng nhìn chằm chằm Tiểu Ngũ.

Ngũ Gia đi tới, cùng Triển Chiêu cùng nhau ngồi xổm bên cạnh Tiểu Ngũ, hỏi Triển Chiêu, "Thế nào?"

Triển Chiêu gật đầu, "Nếu không ở vài ngày? Cho Tiểu Ngũ chút thời gian để hiến ân cần a?"

Bạch Ngọc Đường cũng cảm thấy không sai, liền đối với Từ Thiên Vĩ gật đầu.

Từ Thiên Vĩ nói cũng tốt a, liền đều ở đây đi, cho chút thời gian bồi dưỡng một chút tình cảm.

Âu Dương liền mang theo người cùng Từ Dũng cùng đi dàn xếp.

Triệu Trinh cùng mấy tiểu hài nhi Lương Thần Mỹ Cảnh đều chạy đi vây xem Ngân Tuyết, lão hổ này càng xem càng đẹp, một thân lông màu bạc trắng kia a, nhìn cao quý vô cùng!

Lâm Dạ Hỏa còn đùa chứ, nói Tiểu Ngũ cùng Ngân Tuyết ở cùng nhau, có điểm cảm giác Bao đại nhân cùng phu nhân hắn ở cùng một chỗ.

Tất cả mọi người ngưỡng mặt lên suy nghĩ một chút —— thật là có chút giống...

Ân Hậu cùng Thiên Tôn nói chuyện phiếm, hỏi hắn có cảm giác hay không Ngân Tuyết có chút quen mắt.

Thiên Tôn buồn bực, "Nhìn quen mắt? Ngươi trước đây gặp qua? "Ân Hậu lắc đầu, "Không phải nói tướng mạo nhìn quen mắt, ta cũng chưa từng thấy ngân hổ đẹp mắt như vậy, lão hổ này cho ta cảm giác giống như đã từng quen biết..."

Thiên Tôn nhìn chằm chằm Ngân Tuyết, "Cảm giác ."

"Kia!" Lão gia tử vỗ Ân Hậu, "Nó giống hồng hồ ly chúng ta trước đó ở Nam An tự đụng phải?"

Ân Hậu bị Thiên Tôn nhắc tỉnh, cũng gật đầu, "Đúng! Có cái cảm giác kia, đều là dáng vẻ rất cao quý giống nhau, không để ý tới người còn rất bình tĩnh, chính là tính tình con hồ ly béo kia so với nó tốt hơn rất nhiều."

Hai người đang trò chuyện, chợt nghe Yêu Vương bên cạnh nở nụ cười.

Hai người đều quay sang nhìn Yêu Vương một cái cười cái gì?

Yêu Vương thấp giọng nói, "Giống là bình thường, bởi vì xuất thân giống nhau."

Thiên Tôn không giải thích được, "Hồ ly kia có cái xuất thân gì?"

Ân Hậu suy nghĩ một chút, hỏi, "Hồ ly kia không phải chỉ là con hỏa hồ sao? Nói là ăn đồ cung phụng sơn thần hồ lớn lên.... Cái gì mà thần vật của Sơn Thần cung của tiểu đào hoa nhà Hồng Mao kia sap?"

"Lão hổ này cũng là sơn thần sao?" Thiên Tôn hỏi.

Ngân Yêu Vương gật đầu, "Nếu như ta không nhìn lầm, đây không phải là lão hổ, Ngân Tuyết chắc là hổ sơn thần, hổ này đây là thần vật sơn thần của phái Sơn Thần Cung."


→Chương sau: Chương →

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro