Chương 175 Bí ẩn của Sơn Thần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 175 Bí ẩn của Sơn Thần

Editor: Ken Le

Beta: Lilly


Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường mang theo Tiểu Tứ Tử quay về Bách Hoa cốc tìm la bàn, ai biết trên đường trở về không những tìm được hai chỗ miếu thần của người khổng lồ, còn ngoài ý muốn đụng phải Tiểu hoa đào nhà Âu Dương.

Triển Bạch hai người cũng chưa gặp qua Tiểu hoa đào lần nào, đừng nói hai người bọn họ, ngay cả Âu Dương cũng chưa gặp qua, thứ duy nhất có thể dùng để nhận dạng, ngoại trừ chiếc hài Âu Dương đang giữ ra, cũng chỉ còn lại đôi bông tai của Mị nhi để lại năm đó.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đang nghĩ nghĩ, chợt nghe có tiếng "Hì hì tác tác", có hai con hồng hồ ly mập mạp đi tới đây.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều âm thầm "Nga" một tiếng, không chỉ có chiếc giày cùng bông tai —— còn có cặp hồ ly này nữa.

Bà bà vừa rồi thu kiếm, nhìn hai người Triển Bạch một cái, chắp tay sau lưng bước đi.

Tiểu hoa đào hỏi Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường làm sao tìm tới nơi này.

Triển Chiêu đem Tiểu Tứ Tử để xuống, Tiểu Tứ Tử lúc này không sợ nữa, chạy tới ngưỡng mặt lên thay Âu Dương đánh giá Tiểu hoa đào, hơn nữa còn bị hai con hồ ly béo bao vây.

Triển Chiêu lấy la bàn ra cho nàng xem, muốn tán gẫu hai câu nhưng không biết xưng hô thế nào, gọi người ta là Tiểu hoa đào cũng không tốt .

Cũng may lúc này Tiểu Tứ Tử đã mở miệng, kéo tay Tiểu hoa đào hỏi nàng, "Tỷ tỷ ngươi tên gì nha?"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhìn Tiểu Tứ Tử, đoàn tử cùng các tỷ tỷ và di di một chỗ đặc biệt tự nhiên...

Tiểu hoa đào xoa đầu Tiểu Tứ Tử, nhỏ giọng nói, "Ta gọi là Lục Hiểu Hiểu."

"Hiểu Hiểu tỷ tỷ." Tiểu Tứ Tử lập tức gọi người, còn nói tên dễ nghe.

Bạch Ngọc Đường nghe nói cô nương họ Lục, gật gật đầu, dòng họ không tồi.

Tiểu hoa đào tiếp nhận la bàn mà Triển Chiêu đưa, bắt đầu ngẩn người.

Lúc này, phía sau lại có động tĩnh.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường quay đầu lại, chỉ thấy ở cửa động có con thuyền nhỏ đi vào, có mấy người từ trên thuyền đi xuống, cầm đầu là một nữ tử, mang mặt nạ màu trắng, mặt nạ đó không có ngũ quan, không đẹp cũng không xấu.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều cảm thụ một chút, cảm thấy nội lực của nữ tử này hình như có chút quen thuộc.

"Các ngươi thật đúng là đủ thần, loại địa phương này mà cũng có thể tìm được..."

Nàng ta mở miệng, thanh âm thoáng có chút khàn khàn, nội lực hùng hậu đồng thời còn có chút quen tai.

"A!" Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều cất tiếng lên, vị này hẳn chính là Linh nhi, là vị trong quỷ hồ án ở Khai Phong lần đó, can nương của Tiểu hoa đào!

"Can nương." Lúc này, Tiểu hoa đào đưa la bàn cho Linh nhi xem.

Linh nhi nhìn chằm chằm la bàn một hồi, có chút nghi hoặc hỏi Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, "La bàn này ngươi từ chỗ nào có được?"

Triển Chiêu đại khái kể lại mọi chuyện.

Linh nhi lắc lắc đầu, hình như cảm thấy có chút buồn cười, "Cũng là ý trời, nhiều năm như vậy, thế nhưng ở trong tay Thiên Tôn..."

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đều muốn làm rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Tiểu hoa đào vẫy tay với bọn họ, ý bảo bọn họ đi theo.

Ba người lại một lần nữa leo lên lưng Yêu Yêu, đi theo mọi người Sơn Thần cung ra sơn động, theo thuyền tới một bến tàu nhỏ gần một cánh rừng.

Cố định thuyền xong, mọi người xuống thuyền, cùng nhau đi sâu vào cánh rừng. Con đường quanh co trong rừng bị sương mù dày đặc bao phủ, đi hết mấy vòng, ngay cả Bạch Ngọc Đường cũng quên luôn đường đi.

Chỉ chốc lát sau, trước mắt sương mù tán đi, xuất hiện một sơn cốc, bên trong sơn cốc cất giấu một thôn trang nhỏ, nhìn như thế ngoại đào nguyên.

Mọi người vào thôn, đi vào một tòa tiểu lâu, những người khác đều tản đi, chỉ còn lại Linh nhi cùng Tiểu hoa đào chiêu đãi ba người.

Yêu Yêu vẫy cánh, ở bãi đất trống trước tiểu lâu chơi cùng mấy con nai con cùng tiểu hồ ly, bà bà mặc hắc y vừa rồi mang theo một thùng gỗ đến, bên trong là một thùng cá cho Yêu Yêu ăn.

Bà bà ngồi xuống băng ghế gần bàn đá, ngồi nhìn Yêu Yêu ăn cá, còn xoa đầu Yêu Yêu, vừa xoa vừa cười, hé ra miệng đã rụng hết răng, nhìn có chút hiền lành.

Tiểu Tứ Tử vào phòng, phát hiện trên nhuyễn tháp có mấy tiểu hồ ly mới sinh, rất mập mạp, đang dựa vào nhau ngủ, liền chạy lại ngồi chồm hổm nhìn.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng cùng Linh nhi ngồi xuống, Tiểu hoa đào lấy trà cụ, pha trà cho mọi người.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều có chút đau lòng thay Âu Dương, sớm biết vậy đã mang hắn đi cùng, cơ hội tốt như vậy...

Uống xong trà, Tiểu hoa đào lại cầm điểm tâm đến, kéo Tiểu Tứ Tử lại đây, cùng bé ngồi ăn bánh quả hồng.

Linh nhi đem la bàn để lên bàn, lại từ trong phòng lấy ra một cái hộp gỗ mở ra, bên trong cũng có một cái la bàn hoàng kim, giống y như cái của bọn Triển Chiêu.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái.

Linh nhi nói, "La bàn tổng cộng có năm cái."

Thấy hai người Triển Bạch trên mặt có chút hoang mang, nàng gật gật đầu nói, "Vốn không muốn phiền toái đến các ngươi, nhưng không nghĩ tới các ngươi vẫn bị cuốn vào, cũng là ý trời."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều gật đầu —— còn không phải sao, vốn muốn chọn đối tượng cho Tiểu Ngũ, đúng là không nghĩ tới...

"Các ngươi đã thấy người khổng lồ vừa rồi đi." Linh nhi hỏi.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều gật đầu, còn nói lúc ở núi Thái Bạch cũng thấy bốn người.

"Núi Thái Bạch..." Linh nhi có chút ngoài ý muốn, "Đó hẳn là miếu lớn hơn."

"Bản thân ta cũng không phải người của Sơn Thần cung." Linh nhi kể lại nguyên nhân dẫn đến mọi chuyện cho hai người nghe, "Người thu lưu ta là cung chủ của Hồ cung năm đó, cái này các ngươi đều đã biết, ta cũng không nhiều lời nữa. Lịch sử Sơn Thần cung đã có từ lâu, quy mô đã từng rất lớn mạnh... Các ngươi đã thấy qua người khổng lồ, là thần mà Sơn Thần cung cung phụng, mọi người trong Sơn Thần cung ai cũng thờ phụng người khổng lồ, cái này cũng giống với người bình thường tin vào Phật vậy."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều hiểu rõ —— quả nhiên người khổng lồ là một loại thần thờ cúng.

"Cho nên người khổng lồ không phải là hài cốt sao?" Tiểu Tứ Tử hỏi.

Tiểu hoa đào lắc lắc đầu nói, "Người khổng lồ kỳ thật là được điêu khắc từ một loại gỗ đặc thù a."

"Là tượng điêu khắc bằng gỗ?" Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường kinh ngạc.

Tiểu hoa đào gật đầu, "Loại cây này chính là Sơn Thần mộc trong truyền thuyết, đã tuyệt chủng rồi. Loại cây này rất lớn, có thể cao đến mấy trượng, hơn nữa Sơn Thần mộc không mục không nát, chính là ở lâu bên ngoài sẽ có trạng thái như bị hong gió, cho nên người khổng lồ thoạt nhìn giống như một bộ hài cốt."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều an tâm —— quả nhiên không phải do người sống biến thành... Tiểu Tứ Tử một bên cắn bánh quả hồng, một bên gật đầu —— đã nói rồi mà!

"Sơn Thần cung từng có quy mô bao lớn..." Linh nhi hỏi hai người, "Các ngươi chắc biết Ưng Vương Triều đi? "

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều cười cười, đương nhiên biết.

Triển Chiêu còn ngồi thẳng lên —— bất tài, đời sau của Ưng Vương Triều là tại hạ...

"Lúc Sơn Thần cung cường thịnh nhất, quy mô có thể so với Ưng Vương Triều." Linh nhi nói tiếp, "Sơn Thần cung lúc ấy hầu như khống chế được tất cả núi rừng trong thiên hạ, chính là trong thời kì đó, bắt đầu kiến tạo số lượng lớn chùa miếu cho người khổng lồ, loại chùa miếu này đều dùng để làm hiến tế và cầu phúc."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều hiểu được —— thì ra là thế .

"Sơn Thần cung sở dĩ có thể lớn mạnh như vậy, là vì biết phương pháp tìm kiếm hoàng kim, tên là tìm kim thuật."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều gật đầu —— tới điểm lợi hại rồi.

"Bộ tìm kim thuật phi thường thần bí, Sơn Thần cung không thể so với vương triều bình thường, không có lãnh địa cố định, Sơn Thần cung sống phân tán, môn hạ trong cung cũng tùy theo núi rừng, đều có lãnh địa của riêng mình, nhất là năm tộc lớn như Lộc, Hổ, Hùng, Lang cùng Hồ, chiếm cứ năm nơi chủ yếu của các khu vực, thực lực đều rất hùng hậu. Vì để phòng ngừa khai phá hoàng kim quá độ dẫn đến phân tranh, tổ tiên của Sơn Thần cung đem phương pháp tìm kim thuật khắc lên một khối vàng, rồi chia ra đem giấu đi. Muốn tìm được đủ năm khối, nhất định phải thu thập đủ năm la bàn hoàng kim. Mà năm la bàn này giấu trong năm thần miếu khác nhau. Năm thần miếu được năm tộc hệ trông coi... Trong lãnh thổ của mỗi tộc hệ đều có vài miếu người khổng lồ, trong đó chỉ có một cái có giấu la bàn. Mà miếu có giấu la bàn thì người khổng lồ ở đó cũng có cơ quan, một khi la bàn bị lấy đi, cơ quan sẽ mở ra."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nghe đến chỗ này, đều nhớ đến năm đó cha của Khương Vọng Lâu lúc lấy đi la bàn thì người khổng lồ đã cúi đầu nhìn hắn, không ngờ như thế là mở cơ quan ..." Thật ra mấy cái truyền thuyết này đã rất lâu rồi, lúc Sơn Thần cung huy hoàng còn sớm hơn so với Ưng Vương Triều, theo niên đại thay đổi, chiến hỏa, thiên tai... Sơn Thần cung đã xuống dốc, dần dần biến thành một đám người không nhà để về, chỉ trốn trong núi rừng ẩn cư, ngay cả môn phái cũng không giống."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều gật đầu thì ra là vậy ...

"Nhưng nhiều năm trước, có xảy ra chút chuyện." Linh nhi thở dài chỉ chỉ Tiểu hoa đào, "Hiểu Hiểu nguyên bản là hậu nhân của Lộc cung, nhưng Lộc cung xảy ra phản loạn, biểu thúc của nàng liên hợp với tộc người, giết chết cung chủ của Lộc cung, cũng chính là cha mẹ của Hiểu Hiểu cùng với người thân, cướp đoạt vị trí cung chủ Lộc cung. Cũng may lúc ấy nhũ mẫu chăm sóc Hiểu Hiểu đã cứu nàng ra, mang nàng chạy trốn tới Hồ cung tị nạn. Ta thu nàng làm con gái nuôi, sau đó bọn ta vẫn sinh hoạt cùng nhau... Nhưng la bàn hoàng kim của Lộc cung vẫn chưa tìm được, đã nhiều năm như vậy, có còn có người muốn giết Hiểu Hiểu... Bọn ta vì tự bảo vệ mình, nên phân tán thành mấy thôn xóm, trằn trọc trốn nhiều nơi khác nhau, thôn này chính là một cứ điểm của hậu nhân Hồ cung."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều hiểu được —— khó trách Hiểu Hiểu họ Lục không phải họ Hồ, thì ra là hậu nhân của Lộc cung ở nhờ Hồ cung.

"Kỳ thật năm đó cũng may Hiểu Hiểu được mang đến Hồ cung, bọn ta có thời gian phòng bị nên mới không bị diệt môn... Thì ra năm đó Lộc cung còn cùng Hùng cung liên thủ, chuẩn bị tiêu diệt mấy cung khác, độc chiếm tất cả la bàn. Hổ cung thì không may mắn như vậy, tất cả đều bị Hùng cung tiêu diệt, thần Hổ cũng không sống được, la bàn hẳn cũng đã mất."

Tiểu Tứ Tử hỏi, "Vậy Lang cung thì sao?"

"Lang cung từ mấy trăm năm trước đã không còn tồn tại." Linh nhi sâu kín thở dài, xoa đầu hỏa hồ đã đi đến bên chân nàng nằm xuống liếm lông, "Thần thú Lang cung không hề tín nhiệm tộc nhân của mình, nên rời khỏi... Sơn Thần cung mà không có thần thú thì không thể tồn tại nữa."

"Vậy có thể nói hiện tại Sơn Thần cung chỉ còn lại có ba tộc?" Triển Chiêu hỏi, "Hồ, Hùng cùng Lộc?"

Linh nhi gật đầu, "La bàn cũng chỉ có bốn cái, một cái là Hồ cung do bọn ta giữ, một cái là của Lộc cung trong tay các ngươi, mà trong tay Hùng cung cùng Lộc cung hẳn là của Hùng cung cùng Hổ cung. Còn có Lang cung, mấy trăm năm trước cũng chẳng biết ở đâu."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nghe xong Linh nhi nói, đại khái đã rõ ràng quan hệ của Sơn Thần cung, nhưng đồng thời hai người cũng sinh ra rất nhiều nghi vấn.

"Vậy Ngân Tuyết cùng Kim Diệp là chuyện gì xảy ra?" Triển Chiêu hỏi.

"Ngân Tuyết là thần Hổ, thần thú đều rất có linh tính, năm đó sau khi Hổ cung bị tiêu diệt, thần Hổ liền mất tích. Thần thú không dễ nuôi dưỡng hay thuần phục, chỉ có người kế thừa Sơn Thần cung chân chính xuất hiện, thần thú mới có thể xuất hiện, hiện tượng này cũng rất thần bí... Giống như Kim Diệp, được sinh ra trong đàn lộc bình thường ở gần đây, kết quả Hiểu Hiểu phát hiện, lần đầu tiên khi Kim Diệp nhìn thấy Hiểu Hiểu thì đã đi theo nàng rồi." Linh nhi nói, "Ngân Tuyết cũng giống vậy, nó xuất hiện ở Hội Kê sơn, được người hữu duyên nuôi lớn, cuối cùng theo các ngươi rời đi, chứng tỏ nó đã nhận ra người thừa kế của Hổ cung là một trong số các ngươi."

Lời này làm cho Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường có chút mơ hồ —— một truyền nhân của Hổ cung...

Nhìn vẻ mặt hai người khó hiểu, Linh nhi giải thích nói, "Truyền nhân của Sơn Thần cung cũng không đơn thuần là cha truyền con hay là mẹ truyền con, truyền nhân chân chính thật ra là do thần thú quyết định, người đó được thần thú thừa nhận, chính là cung chủ của Sơn Thần cung, là người được tất cả thần thú thừa nhận, chính là thế hệ chủ thần mới, có thể thống lĩnh Sơn Thần cung."

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu cảm thấy bộ tộc Sơn Thần cung này khá phức tạp, còn có... Ngân Tuyết xác định truyền nhân của Hổ cung là ai ? Có khi nào là Tiểu Ngũ?

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường.

Ngũ Gia nghĩ nghĩ, cũng nhìn Triển Chiêu —— Ngân Tuyết ngay từ đầu không phản ứng Tiểu Ngũ, sau đó là phải nhờ tới ai đó thì thái độ của nó mới chuyển biến?

Triển Chiêu mở to hai mắt nhớ tới Âu Dương?

Thấy hai người nhìn nhau, Linh nhi cũng không biết hai người đang trao đổi cái gì.

Nhưng Tiểu Tứ Tử lại ngưỡng mặt hỏi Tiểu hoa đào, "Hiểu Hiểu tỷ tỷ, Ngân Tuyết thừa nhận người thừa kế Hổ cung là Chinh Chinh sao?"

Hiểu Hiểu nghe thế, đột nhiên mặt có chút hồng, xoa đầu Tiểu Tứ Tử.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng có chút khó hiểu nhìn Linh nhi.

Linh nhi ho khan một tiếng nói, "Tên Hồng Mao kia sớm hay muộn cũng sẽ là người của Sơn Thần cung ta! Mặc kệ là Hổ hay không, dù sao hắn nhất định là muốn cưới dâu ở đây!"

Hiểu Hiểu đỏ bừng mặt túm túm can nương nàng.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lại gật gật đầu —— tốt tốt! Hai người bọn họ thay Âu Dương đáp ứng !

Tiểu hoa đào có chút ngượng ngùng, đứng dậy bỏ chạy ra ngoài, Tiểu Tứ Tử cầm bánh quả hồng cũng cùng đi ra ngoài.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn ra cửa sổ, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu hoa đào cùng nhau ngồi bên cạnh Yêu Yêu chơi với mấy con nai con, đoàn tử còn rất nhiệt tình... Chắc là muốn thay Âu Dương hỏi thăm tình huống của Tiểu hoa đào.

"Những chuyện xảy ra gần đây..." Bạch Ngọc Đường hỏi Linh nhi, "Là Hùng cung cùng Lộc cung sau lưng gây khó dễ sao?"

Linh nhi thở dài, "Gần đây có chút biến cố... Sơn Thần bà bà đã qua đời, có nghĩa là sẽ có một chủ thần mới."

"Sơn Thần bà bà? " Triển Chiêu hỏi, "Là chủ thần cấp bậc cao nhất sao? "

Bạch Ngọc Đường đột nhiên nghĩ tới bà bà dắt theo bạch lộc mà hắn nhìn thấy trước kia, còn có người thay ông của Khương Vọng Lâu trả lại kim mâu, liền hỏi một câu.

Linh nhi có chút ngoài ý muốn hỏi Bạch Ngọc Đường, "Ngươi đã gặp qua Sơn Thần bà bà?"

Bạch Ngọc Đường gật đầu.

Linh nhi nói, "Sơn Thần bà bà vừa mất không lâu... Chủ thần của Sơn Thần cung vốn có quyền lực có thể thống lĩnh toàn bộ cung chúng, nếu xuất hiện loại phản loạn như Lộc cung cùng Hùng cung, nàng cũng có thể hiệu lệnh tất cả đệ tử của Sơn Thần cung trấn áp phản loạn, thậm chí có thể hạ lệnh thần thú rời đi thần cung phản loạn đó."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường khó hiểu —— vậy sao bà ấy không làm?

"Bởi vì từ sau khi Lang cung biến mất, đã không còn chủ thần đứng đầu chân chính!" Linh nhi thở dài, "Thần Lang không còn xuất hiện, chủ thần của Sơn Thần cung cũng chỉ là cái danh, Sơn Thần bà bà tồn tại đúng là có thể ngăn chặn Hùng cung cùng Lộc cung, nhưng vẫn không thể ngăn cản nhóm phản loạn. Hiện tại nàng vừa chết, trước khi chủ thần mới xuất hiện, Hùng cung cùng Lộc cung có thể sẽ ra tay tiêu diệt tất cả Sơn Thần cung khác, sau khi tập hợp đầy đủ hết la bàn, đem Sơn Thần cung đổi thành môn phái có tài lực cùng thế lực lớn nhất... Cắt đứt truyền thống, không ẩn cư trong núi rừng nữa, mà bắt đầu giao thiệp với giang hồ, thậm chí không chừng còn có dã tâm lớn hơn nữa..."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đại khái cũng hiểu... Sơn Thần cung kết cấu tuy rằng phức tạp, nhưng hiện tại thân phận của hung thủ phía sau màn cũng đã rõ ràng, chỉ có thể là Hùng cung cùng Lộc cung.

Nhưng vấn đề là...

"Hùng cung cùng Lộc cung này ở chỗ nào ?" Triển Chiêu nghi hoặc, "Nếu Hội Kê sơn là chỗ năm đó của Lộc cung, thì biểu thúc của Hiểu Hiểu cô nương còn ở trong Hội Kê sơn sao?"

"Đây cũng là chuyện mà bọn ta cực lực điều tra nhiều năm qua!" Linh nhi cũng có chút bất đắc dĩ, "Năm đó Hùng cung cùng Lộc cung phản loạn, Sơn Thần bà bà kỳ thật cũng đã tìm kiếm bọn họ, vốn cũng muốn khắc chế bọn họ... Nhưng Hùng cung cùng Lộc cung giống như biến mất vậy, cứ điểm cũng tìm không thấy, mấy năm nay rốt cuộc cũng có xuất hiện, nhưng là để ám sát Hiểu Hiểu."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng nhíu mày —— lần này cũng vậy, một mực nói trong Hội Kê sơn có Sơn Thần cung lẩn trốn quấy phá, ai cũng chưa chân chính gặp qua người của Sơn Thần cung! Duy nhất có chút liên quan chính là lúc trước quanh thi thể kia có dấn ấn của Hùng cung.

"Hơn nữa..." Linh nhi ý bảo Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lúc này bên ngoài, Tiểu Tứ Tử, Hiểu Hiểu cùng vị hắc y bà bà vừa rồi đang ngồi vây quanh cùng một chỗ nướng khoai lang ăn.

Triển Chiêu vừa rồi đã ngửi thấy mùi khoai lang nướng, cảm thấy khoai lang hẳn là không tồi...

"Vị kia là Huy bà bà, chính là nhũ mẫu năm đó đã cứu Hiểu Hiểu." Linh nhi nói, "Nàng không chỉ là nhũ mẫu của Hiểu Hiểu, còn là người một tay nuôi lớn biểu thúc của Hiểu Hiểu."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường kinh ngạc —— chính là tên phản loạn kia?

Linh nhi gật đầu, "Huy bà bà nói, biểu thúc của Hiểu Hiểu thật ra có cảm tình rất tốt với một nhà của Hiểu Hiểu, hơn nữa con người cũng rất thiện lương, đặc biệt rất yêu thương Hiểu Hiểu, hắn tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện đáng sợ này... Mà khi Huy bà bà tận mắt nhìn thấy biểu thúc đại khai sát giới, bà luôn cảm thấy hắn không giống hắn của bình thường, hết thảy đều rất khác thường."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nghe tới chỗ này, không hẹn mà cùng nghĩ tới đám người giang hồ bị Vô Sự tán khống chế... Không lẽ biểu thúc của Hiểu Hiểu năm đó cũng bị Vô Sự tán khống chế?

Đồng thời, hai người lại nghĩ tới Phí Vũ giả dạng Lục Diêu Xuyên rồi bị giết, còn có chuyện mà bá phụ của Lục Diêu Xuyên là Lục Tuyên từng thấy ở Hội Kê sơn... Đều họ Lục, hơn nữa Lục Tuyên cũng biết thời gian nai con được sinh ra... Người của Lục gia trong Kim Hoa phủ cùng Lục Hiểu Hiểu có quan hệ gì ?

Nghĩ đến đây, Triển Chiêu liền cảm thấy chuyện này rất không đơn giản, đừng để đến cuối cùng, căn bản không đơn thuần chỉ là nội bộ Sơn Thần cung tranh đấu, mà là họ bị ngoại nhân lợi dụng ...

"Tiền bối." Triển Chiêu đề nghị, "Nếu không thì để Hiểu Hiểu theo bọn ta về đi."

Linh nhi hơi sửng sốt.

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu một cái —— Miêu nhi, chúng ta đang giúp Âu Dương lừa vợ về sao?

Triển Chiêu nhắy mắt với Bạch Ngọc Đường.

Ngũ Gia cũng thấy ý tưởng không tồi, liền nói với Linh nhi, "Tiền bối, chuyện này nếu không liền giao cho bọn ta tra đi."

Linh nhi khó xử, "Nhưng đây là chuyện của Sơn Thần cung bọn ta... Sao có thể liên lụy đến các ngươi."

Triển Chiêu nói chuyện Vô Sự tán với Linh nhi, cảm thấy sự tình có thể cũng không đơn giản, có lẽ năm đó Hùng cung cùng Lộc cung làm phản cũng không phải do nội bộ của Sơn Thần cung, mà là có người ngoài nhúng tay vào. Sơn Thần cung hiện tại người quá ít, phần lớn đều có thói quen sống ẩn cư. Phương diện này Triển Chiêu tương đối có kinh nghiệm, dù sao trong Ma Cung cũng có một đám ma đầu, mà điều Hiểu Hiểu quan tâm nhất hẳn là sự an toàn của mọi người trong Hồ cung.

Bạch Ngọc Đường cũng đồng ý, nếu Kim Diệp cùng Ngân Tuyết đều yên tâm giao cho Bạch phủ nuôi, vậy cùng Hiểu Hiểu đều là người một nhà, không cần khách khí.

Linh nhi nhìn Hiểu Hiểu đang vừa cười vừa nói với Tiểu Tứ Tử ngoài cửa sổ, có chút khó xử, "Nha đầu kia đặc biệt sợ người lạ, lại mạnh mẽ, nói là muốn đem mọi chuyện điều tra rõ ràng, còn nói không muốn khiến tên Hồng Mao kia thiêm phiền..."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường tâm nói, Hồng Mao kia mỗi ngày đều ngóng trông a, một chút cũng không thấy phiền!

Triển Chiêu còn nói, "Tiền bối, ta là quan sai, nhà Hiểu Hiểu là án diệt môn đi? Án tử lớn như vậy nên giao cho Khai Phong phủ điều tra là thiên kinh địa nghĩa, người trong nha môn sẽ không để người bị hại tự đi điều tra án diệt môn nhà mình! Hiểu Hiểu là người sống sót duy nhất năm đó, ngài cũng nói mấy năm nay vẫn luôn có người muốn ám sát nàng, bọn ta đương nhiên sẽ bảo hộ nàng an toàn."

Linh nhi hiển nhiên cũng có chút động tâm, "Ta là can nương đương nhiên cũng muốn nàng ở cùng với các ngươi để có thể chiếu ứng lẫn nhau, chính là nàng có chút..."

Triển Chiêu đứng lên, "Ta đi nói chuyện với nàng."

Nói xong thì chạy ra ngoài.

Bạch Ngọc Đường cùng Linh nhi chỉ thấy Triển Chiêu chạy ra bên ngoài nói với Tiểu Tứ Tử hai câu, sau đó một lớn một nhỏ một trái một phải ngồi xuống bắt đầu thương lượng với Hiểu Hiểu.

Huy bà bà hình như cũng đồng ý với đề nghị của Triển Chiêu, liền giúp đỡ khuyên Hiểu Hiểu.

Trong phòng, Linh nhi có chút lo lắng nhìn tình huống bên ngoài, nới với Bạch Ngọc Đường, "Thật ra... Nếu thật sự có thể khiến Hiểu Hiểu đi với các ngươi, ta cũng yên tâm."

Bạch Ngọc Đường nghe nàng nói hình như có ý gì đó, liền hỏi, "Tiền bối cảm thấy Hiểu Hiểu cô nương có nguy hiểm?"

Linh nhi thở dài nói, "Bình thường, nếu không phải là người thừa kế tương ứng với cung điện, thì sẽ không được các thần thú khác đồng công nhận. Thần Lộc nghe lời Hiểu Hiểu thì không có gì đáng nói, nhưng kỳ quái chính là, ngay cả thần Hồ cũng nghe lời nàng."

Bạch Ngọc Đường hỏi, "Không phải bởi vì từ nhỏ do người nuôi lớn sao?"

Linh nhi lại lắc đầu, "Ngân Tuyết đối với người nuôi nó cũng không thân cận." Bị nàng nhắc tỉnh, Bạch Ngọc Đường cũng nghĩ tới, kỳ thật Ngân Tuyết chỉ nghe Âu Dương nói, là bởi vì ngửi thấy mùi của chiếc hài mà Âu Dương hay mang theo bên người, hay nói cách khác, chính là nghe lời Hiểu Hiểu...

"Người được tất cả thần thú tán thành, chính là chủ thần tiếp theo..." Bạch Ngọc Đường hỏi Linh nhi, "Tiền bối cảm thấy, Sơn Thần đứng đầu tiếp theo có thể là Hiểu Hiểu?"

Linh nhi gật gật đầu.

"Nói đến Sơn Thần..." Ngũ Gia lại hỏi một câu, "Vì sao khi ta thấy Sơn Thần bà bà, bà ấy lại phát ra bạch quang?

"Này là một loại truyền thuyết của Sơn Thần cung." Linh nhi nói, "Chủ thần của Sơn Thần sau khi được nhóm thần thú tán thành, thì sẽ cử hành đại hình hiến tế cầu phúc, ở điển lễ, nội lực của chủ thần chân chính sẽ phát ra bạch quang. Nhưng sau khi Lang cung biến mất thì không còn cử hành loại điển lễ này nữa, mọi người cũng chưa thấy qua Sơn Thần bà bà sáng lên."

Bản thân Linh nhi cũng chưa thấy qua, còn rất hiếu kì hỏi Bạch Ngọc Đường thật sự thấy rõ ràng sao? Có phải do ánh trăng buổi tối tạo lỗi giác không?

Ngũ Gia cũng không quá rõ ràng, dù sao lúc nhìn thấy hắn cũng còn nhỏ...

Tiểu Tứ Tử cùng Triển Chiêu liên thủ, cơ bản sẽ không ai có thể từ chối, quả nhiên, sau khi hai người một phen cố gắng, hơn nữa Linh nhi cùng vài vị bà bà khuyên bảo, Tiểu hoa đào cuối cùng cũng gật đầu, đáp ứng cùng ba người trở về. Đồng thời, nàng cũng hy vọng những người khác trong Sơn Thần cung có thể an toàn sống cuộc sống ẩn cư, không nên mạo hiểm.

Nhìn thấy Hiểu Hiểu và Tiểu Tứ Tử cùng lên lưng Yêu Yêu, Triển Chiêu nháy mắt với Bạch Ngọc Đường—— Âu Dương còn có thể không đãi chúng ta ăn một bữa sao!

Ngũ Gia cũng cười, ăn một lần sao đủ? Ít nhất cũng phải ăn một năm!


→Chương sau: Chương →

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro