Chương 174 Chạm mặt ngoài ý muốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 174 Chạm mặt ngoài ý muốn

Editor: Ken Le, Rosaline

Beta: Lilly


Ai cũng bị dọa sợ, vô luận là ai, công phu có tốt đến đâu, dù là cấp bậc của Thiên Tôn Ân Hậu vẫn cứ sợ hãi.

Ngân Yêu Vương cũng không biết là cố ý hay vô tình, trong bầu không khí thế này mà còn cao giọng "Oa" một tiếng.

Thiên Tôn Ân Hậu ngước đầu, cũng sợ tới mức giật mình. Xung quanh rừng cây âm u, thi thể của người khổng lồ kia rõ ràng đột nhiên cúi đầu, thật sự bị dọa đến hoảng!

Bất quá mấy người sau khi bị dọa cũng có những biểu hiện khác nhau, tỷ như Tiểu Tứ Tử khi bị dọa, phản ứng đầu tiên chính là nhảy dựng lên chạy vào lòng của người lớn để trốn, nếu không thì cũng trốn sau lưng Tiểu Lương Tử... Nhưng Ân Hậu cùng Thiên Tôn bị dọa thì không chạy vào lòng người nào hết...

Phản ứng của hai vị lão gia tử sau khi bị dọa chính là tiến hành công kích đối tượng, xung quanh Thiên Tôn nháy mắt bị đông lại, quanh người Ân Hậu bắt đầu có cuồng phong gào thét, trong nháy mắt cả động nổi lên bão tuyết.

Mắt thấy xương cốt của người khổng lồ kia có nguy cơ bị nghiền thành tro, chợt nghe Yêu Vương đột nhiên hô lớn, "Chạy mau!"

Nói xong, lão gia tử bất chấp tất cả, nắm tay tổ Tương Du bỏ chạy.

Chờ khi Thiên Tôn cùng Ân Hậu phục hồi tinh thần, thì đã bị Yêu Vương kéo chạy đi, hai lão gia tử nhìn nhau một cái, cùng nhau quay đầu lại.

Lúc này, bão tuyết vừa nổi lên đã ngừng, trong động bị đông một nửa, trên người của người khổng lồ đóng một tầng sương, quần áo bị thổi đến lệch đi.

Mà càng quỷ dị chính là, người khổng lồ vừa rồi cúi đầu, lúc này lại đang chậm rãi ngẩng đầu, mắt một lần nữa nhìn về phía trước, giống như đang nhìn bọn họ chạy đi.

Nếu nói lần đầu bị dọa, thì bây giờ hai vị lão gia tử đã bình tĩnh lại, hai người cũng không hiểu mà nhìn Ngân Yêu Vương đang kéo bọn họ chạy, hỏi, "Chạy cái gì a?"

Lúc này, ba người vừa vặn chạy được nửa đường, vừa chạy một đường nên đuốc trên tay Ân Hậu cùng Thiên Tôn đều bị dập tắt.

Lúc này hai đầu đều tối như mực, không thấy năm ngón tay.

Ân Hậu nhét cây đuốc vào tay Thiên Tôn, để hắn cầm hai cái, bản thân thì lấy hỏa chiết tử ra để nhóm lửa.

Cây đuốc mới vừa sáng lên, hai người vừa ngước đầu, lại phát hiện không thấy Yêu Vương.

Hai người sửng sốt, lúc này chợt nghe phía sau có người "Oa!" một tiếng, xuất hiện phía sau hai người bọn họ.

Thiên Tôn cùng Ân Hậu cùng quay lại, chỉ thấy Yêu Vương đang ở phía sau hai người, tươi cười trên mặt như thiếu đánh.

Thiên Tôn đem cây đuốc đưa cho Ân Hậu, xắn tay áo lên muốn đánh Yêu Vương.

Yêu Vương nhanh chóng bỏ chạy, nói Thiên Tôn khi sư diệt tổ, Thiên Tôn nói dù thế nào cũng phải khi sư diệt tổ.

Trong thông đạo tối như mực, hai người chạy quanh Ân Hậu, Ân Hậu không nói gì chỉ giơ hai cây đuốc đứng ở giữa.

Đang nháo, bỗng nhiên trong bóng tối của huyệt động truyền đến một tiếng "Rầm".

Một thanh âm vừa vang lên đã làm chấn động cả mặt đất.

Sau đó lại có thêm một tiếng "Rầm", mặt đất lại run lên.

Thiên Tôn cùng Yêu Vương đều ngừng lại, Ân Hậu giơ đuốc quay đầu lại nhìn vào nơi đó, tiếng này là tiếng bước chân a...

Yêu Vương đột nhiên nói một tiếng, "Không tốt!"

Thiên Tôn cùng Ân Hậu đều tà tà nhìn hắn —— ngươi có yên hay không? Ngươi là con nít ba tuổi sao!

"Người khổng lồ kia có thể đuổi tới!" Yêu Vương cũng mặc kệ tất cả, quay người lại, túm tay hai đồ đệ tiếp tục chạy.

Thiên Tôn cùng Ân Hậu vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn... Tiếng bước chân rất rõ ràng, mặt đất cũng chấn động, nhưng kỳ quái chính là, phía sau cũng không thấy người khổng lồ xuất hiện. Theo lý mà nói cũng không rất xa, lấy chiều cao của người khổng lồ, không cần vài bước đã có thể đuổi theo... Sao lại nhìn không thấy?

Chỉ chốc lát sau, ba người đã chạy ra khỏi sơn động, đứng trước của động thở hổn hển, lại nghe phía sau có tiếng bước chân vang lên, hơn nữa... So với trong hang động thì rõ ràng hơn.

Ân Hậu cùng Thiên Tôn ngẩn người, Ngân Yêu Vương đứng trước hai người họ quay đầu lại, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên, sau khi nhìn rồi hỏi hai người bọn hắn, "Biết vì sao trong động lại không nhìn thấy người khổng lồ không?"

Ân Hậu cùng Thiên Tôn đều yên lặng quay đầu lại, cùng hắn nhìn cùng một hướng.

Chỉ thấy phía trên cửa động, một người khổng lồ cao tầm một trượng đang đứng đó.

Thiên Tôn cùng Ân Hậu cũng hiểu được, thì ra không phải là người khổng lỗ ngồi khi nãy đứng lên đuổi theo bọn họ, mà là phía trên sơn động có người khổng lồ đi...

Lúc này người khổng lồ như đang uống rượu, thân mình đi phía trước lắc lư, nâng chân lên, giống như muốn một cước đạp chết bọn họ.

Thiên Tôn cùng Ân Hậu híp mắt, tâm nói —— giết chết ngươi!

Chính là hai lão còn chưa ra tay, lại bị Yêu Vương túm một phen, hô lớn, "Chạy mau!", rồi kéo hai đồ đệ chạy đi.

. . . . . .

Khác với tình hình không xong trên ngọn núi, lúc này ngoài núi lại chính là năm tháng tĩnh lặng.

Trong tiểu trà bằng*, Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương chờ nhóm Yêu Vương cũng không cảm thấy buồn chán, hai người vừa thay phiên nhau canh gác, vừa đùa với mấy con chim trong rừng. Trong rừng có con chim nhỏ đặc biệt mạnh dạng, Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương huýt sáo như thế nào, nó liền hót theo như vậy, bắt chước đặc biệt giống.

* tiểu trà bằng: chỗ nghỉ chân

Đang chơi vui, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng gì đó, nghe xong thì khẽ nhíu mày, "Giống như có tiếng bước chân."

Lâm Dạ Hỏa cũng nghe một chút... Đúng là có tiếng bước chân, bất quá hai người bọn họ nghe được cũng không phải là tiếng bước chân của người khổng lồ, mà là có rất nhiều người đi trên quan đạo đến đây.

Hỏa Phượng mỉm cười, "Được lắm, cuối cùng cũng đến."

Trâu Lương cũng nhìn nhìn, mấy người giang hồ vừa rồi bị bọn họ đuổi đi đã trở lại, phía sau còn một đám người đi theo, nhìn trang phục hẳn là môn hạ của ba môn phái khác nhau, còn có ba người đi đầu, hai người hắn đã gặp qua, Khương Vọng Lâu cùng Đổng Nguyệt Minh, người còn lại thì... Phỏng chừng chính là Khuê Phong gì gì đó.

Trâu Lương nhìn thoáng qua, rồi nói với Lâm Dạ Hỏa, "So với ngươi kém xa."

Lâm Dạ Hỏa nhướn mi cười.

Trâu Lương sau khi nhìn thấy nụ cười của hắn, quay đầu lại nhìn thoáng qua, tăng thêm ngữ khí, "Ngươi cách hắn cả mấy con phố."

Lâm Dạ Hỏa vỗ đầu Trâu Lương khen ngợi, "Ngoan!"

Trâu Lương liền hỏi, "Ngoan thì có được thưởng gì không?"

Lâm Dạ Hỏa nhéo tai hắn.

Khương Vọng Lâu mang người đi tới gần trà bằng, mấy đệ tử của Thu Phong Viên mới vừa rồi bị đánh đuổi chỉ vào Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương nói với Khuê Phong, "Chưởng môn, chính là bọn họ!"

Khương Vọng Lâu mở miệng trước, "Nguyên lai là Hỏa Phượng đường chủ."

Khuê Phong cũng tiến lên vài bước, "Nghe hạ nhân của ta nói, đã có người đi vào Hội Kê sơn, chính là môn hạ của Hỏa Phượng đường sao?"

Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương tâm nói, đúng là có người đi vào, nhưng không phải là môn hạ của Hỏa Phượng đường, mà là tổ tông của các ngươi...

Thấy Khuê Phong hùng hổ hỏi, Hỏa Phượng cũng không trả lời, thản nhiên lắc tay.

"Ngươi nói bậy!" Mấy môn hạ trước đó la lên, "Vừa rồi rõ ràng nhìn thấy người của các ngươi vào núi, có ba người!"

Khương Vọng Lâu có chút lo lắng, "Lâm Đường chủ, lúc này phái người vào núi không an toàn."

Khuê Phong cũng gật đầu, "Ngày hôm qua mấy đại môn phái bọn ta đã thương lượng qua, mấy ngày gần đây không nên đi vào Hội Kê sơn..."

Không đợi hắn nói xong, Hỏa Phượng tặc lưỡi lắc đầu, chỉ chỉ mọi người, "Các ngươi là muốn chiếm sơn vi vương* hay là vào rừng làm cướp?"

*chiếm núi xưng vua

Tất cả mọi người sửng sốt.

"Đang làm môn phái giang hồ rất tốt mà, sao lại muốn làm sơn tặc a?" Lâm Dạ Hỏa cười hỏi.

"Lâm Đường chủ sao lại nói như vậy?" Khương Vọng Lâu lắc đầu, "Sơn Thần cung còn ẩn nấp trong Hội Kê sơn, chờ cơ hội bắt người qua đường, trước khi Sơn Thần cung bị diệt trừ thì không nên tới gần mới thỏa đáng, bọn ta cũng là có ý tốt."

Lâm Dạ Hỏa gật gật đầu, "Nếu nói như vậy, vậy ngươi nói cho ta biết... Cung chủ của Sơn Thần cung là ai?"

Khương Vọng Lâu cùng Khuê Phong nhìn nhau một cái.

"Các ngươi đã gặp qua người của Sơn Thần cung sao? Đã từng bắt được môn hạ của Sơn Thần cung sao?" Lâm Dạ Hỏa cười cười, "Không bằng không chứng sao cứ nói là Sơn Thần cung bắt người ? Ta thật ra cảm thấy các ngươi cản người khác vào núi cũng rất khả nghi... Không phải là trong núi có báu vật gì chứ?"

Lâm Dạ Hỏa nói hết lời, sắc mặt của một đám người giang hồ không mấy tốt.

Khuê Phong chỉ hắn, "Lâm Dạ Hỏa, ngươi chớ ngậm máu phun người, bọn ta là có ý tốt, ngươi không nghe còn chưa tính, thế nhưng còn hãm hại bọn ta..."

Nói xong, Khuê Phong lôi Khương Vọng Lâu, "Khương huynh, lúc trước khi các ngươi tìm được mấy người giang hồ bị nhốt, bọn họ đã đến trước! Nói không chừng hắn còn có Bạch Ngọc Đường chính là đồng bọn của Sơn Thần cung!"

"Ai." Khương Vọng Lâu khoát tay áo, "Bạch hiền đệ sẽ không..."

Khuê Phong nhíu mày, "Khương huynh, tri nhân tri diện bất tri tâm, ngươi cũng không nên quá thiện tâm!"

Phần đông người giang hồ phía sau đều gật đầu phụ họa.

Trâu Lương nhìn nhìn Lâm Dạ Hỏa, cảm thấy nếu cứ theo diễn biến này, thì phải ói hết cơm ra.

Lâm Dạ Hỏa đương nhiên cũng thấy buồn cười, đặc biệt là sau khi Công Tôn đã tra ra chuyện Vô Sự tán.

Hỏa Phượng liền cân nhắc —— đám người giang hồ phía sau có cảm kích hay không tạm thời không nói đến, Khương Vọng Lâu, hai huynh đệ Khuê gia cùng cái tên Đổng Nguyệt Minh núp phía sau không nói một lời, nhất định là có bí mật. Bọn họ muốn cái gì trong Hội Kê sơn? Hơn nữa còn một lòng muốn hại Bạch lão ngũ xuống nước, Bạch Ngọc Đường không có ở đây, còn phải mang tiếng....

......

Bên này đang đối diện, trên quan đạo lại tới mấy người nữa.

Trâu Lương vừa thấy —— là bọn Triệu Phổ cùng Triệu Trinh đến đây.

Triệu Trinh còn rất sốt ruột, đuổi tới gần trà bằng liền thấy một đám người giang hồ vây quanh ở đó, đối diện trà bằng là Trâu Lương và Lâm Dạ Hỏa đang ngồi, thoạt nhìn vừa mới bắt đầu đấu khẩu, còn chưa động tay động chân!

Hoàng Thượng xem như yên tâm —— không bỏ qua phần kịch tính!

Nam Cung liếc mắt nhìn một đoàn người giang hồ, nhanh chóng túm đai lưng Triệu Trinh, Triệu Trinh còn muốn chạy lên trước, Nam Cung túm có chút lao lực.

Triệu Phổ cùng Công Tôn đi ở phía sau, nhìn thấy Nam Cung túm đai lưng Triệu Trinh, đều có một ý tưởng không phúc hậu... Quân doanh lúc kéo chó đi cũng giống như vậy...

Nghĩ đến đây, hai người cùng nhau lắc đầu —— ai nha, đại nghịch bất đạo đại nghịch bất đạo ...

Phía sau hai người, ba tiểu bằng hữu đi theo Âu Dương Thiếu Chinh cũng tới.

Tiểu Lương Tử chỉ chỉ phía trước, thấy một đám người giang hồ, có chút bất mãn, "Tên gia hỏa kia quả nhiên tìm tới Hỏa Kê gây phiền toái!"

Nói đến cũng khéo, trên quan đạo bên kia, cũng đi đến một nhóm người, đều là thôn dân bản địa.

Hiện tại mấy thôn trang phụ cận đều có chút trông gà hoá cuốc, lúc trước một thôn trang có mấy người ra ngoài không trở về, thôn dân phụ cận liền tập hợp lại, cùng nhau đến Hội Kê sơn tìm kiếm.

Lúc này, trà bằng nho nhỏ tiền náo nhiệt, một bên là Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương, đối diện là ba đại môn phái có hơn trăm người giang hồ, bên trái là nhóm Triệu Trinh Triệu Phổ, bên phải là vài thôn dân cầm cuốc cầm xẻng.

Tứ phương nhân mã đều tụ tập ở đường vào Hội Kê sơn.

Khương Vọng Lâu biết tình huống không đúng, liền tiến lên ngăn cản Khuê Phong, miệng nói, "Ai, mọi chuyện nên thương lượng, tránh tổn thương hòa khí..."

Chính là hắn nói còn chưa xong, bỗng nhiên, trong rừng phía sau vang lên một trận tiếng chim hót, sau tiếng đàn chim kinh hoảng, trong rừng nổ "Ầm" một tiếng, cả núi rừng rung lên.

Ngay sau đó, trong rừng liên tục vang lên tiếng nổ, giương mắt nhìn lên, trên tán cây cao lớn, hình như có một con quái vật lớn đang từ trong rừng lao tới.

Mọi người ở đây chấn lăng, trong rừng chạy ra ba người.

Ngân Yêu Vương kéo Thiên Tôn cùng Ân Hậu nhảy từ trong rừng nhảy ra, rơi xuống đất trống, hô to một tiếng, "Chạy mau !"

Nói xong, ba lão gia tử chạy trước tiên.

Mà phía sau bọn họ, giữa không trung xuất hiện một cái đầu điểu cực lớn.

"Oa! " Nhóm thôn dân la lên sợ hãi một tiếng, nhanh chân bỏ chạy.

"Người... Người khổng lồ!" Triệu Trinh nhìn thấy cái đầu điểu lớn trong rừng kia, kích động nhảy dựng lên, muốn chạy tới nhìn cho rõ ràng.

Kết quả bị Nam Cung khiêng lên xoay người bỏ chạy.

Âu Dương cũng túm ba đứa nhỏ chạy theo.

Công Tôn so với Triệu Phổ còn kích động hơn, hô "Như thế nào có thể!" rồi chạy vào rừng.

Cửu vương gia vốn cũng muốn đi xem, nhưng Công Tôn đi thì hắn lại không cho, liền khiêng Công Tôn chạy theo Nam Cung.

Đám người giang hồ cũng sợ hãi...

Người chính là như vậy, nếu không ai chạy, thì tất cả mọi người sẽ không chạy, chỉ khi nào có một người chạy, những người khác cũng sẽ chạy theo, huống chi chạy đầu tiên lại là ba người có võ công tốt nhất kia.

Trâu Lương ngửi mùi, nói với Lâm Dạ Hỏa, "Chính là mùi lần đó!"

Lâm Dạ Hỏa thật ra không vội chạy, mà đi đến cánh rừng quan sát, Hỏa Phượng có chút tò mò —— cái gì lợi hại như vậy, cho dù người khổng lồ còn sống, cũng không thể khiến cả ba người Yêu Vương, Thiên Tôn cùng Ân Hậu sợ tới mức bỏ chạy ...

Nhưng đến gần bìa rừng, người khổng lồ lại không đuổi theo, hơn nữa lúc này trong rừng cũng đột nhiên im lặng.

Trâu Lương cũng chạy tới, hai người đều ngưỡng mặt nhìn lên sườn núi, chính lúc này, liền nhìn thấy trong rừng hình như có cái gì đó đang lăn ra.

Hai người hướng bên cạnh chợt lóe, "Đương" một tiếng, một cái đầu chim bằng vàng ròng đang lăn xuống triền núi, lăn đến bên chân Lâm Dạ Hỏa.

Hỏa Phượng theo bản năng dùng chân đạp lên chặn lại.

Đó là một cái mặt nạ còn lớn hơn cả cửa hang, nói là mặt nạ, không bằng nói là nón giáp được cấu tạo như mặt nạ.

Hỏa Phượng đem mặt nạ lăn lại, nhìn nhìn bên trong... Trống trơn, cái gì cũng không có.

Trâu Lương gõ gõ, lại vỗ vỗ, gật gật đầu với Lâm Dạ Hỏa, "Là vàng thật ."

Lâm Dạ Hỏa nâng mặt nạ ước lượng một chút, đích thật là có chút nặng... Vấn đề là... Người khổng lồ kia sao lại làm rớt mặt nạ? Là cố ý hay do không cẩn thận?

. . . . . .

Mà lúc này, đồng dạng nhìn chằm chằm vào món đồ bằng vàng, còn có Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường và Tiểu Tứ Tử.

Nói đến cũng có thú vị, ba người ngồi trên Yêu Yêu tiếp tục chạy về, mắt thấy cách Kim Hoa phủ không còn xa, nhưng lúc đi ngang qua một mảnh núi rừng, la bàn lại vang lên.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều có chút hết chỗ nói, có khi nào gần đây cũng có thạch huyệt của người khổng lồ không?

Ba người vẫn quyết định đi nhìn thử.

Kết quả đi theo la bàn, lại một lần nữa tìm thấy một cái sơn động.

Lần này huyệt động ở trên mộ thủy đàm, động vẫn rất rộng rãi, còn muốn lớn hơn cửa vào của núi Thái Bạch trên vách núi đá.

Ba người ngồi Yêu Yêu bay vào, cảm thấy chiến thuyền vào cửa hang này cũng dư giả.

Tiến vào cửa động không lâu thì xuất hiện một chỗ nước cạn, phía sau là một con đường dốc thật dài, không giống như cái trước, bởi vì không phải hướng xuống mà là hướng lên.

Yêu Yêu bay qua chỗ đó, phía trước lại xuất hiện một cái huyệt động lớn.

Chỗ này so với ngọn núi không lớn, bên trong chỉ có hai người khổng lồ, một ngồi một đứng. Đứng cầm một bộ da lông màu vàng, ngồi thì hai tay nắm tay vịn của ghế dựa, mắt nhìn phía trước.

Tiểu Tứ Tử xoa cằm, mi tâm cũng nhíu nhíu, lắc đầu nói, "Không đúng nga không đúng nga!"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều hỏi bé, "Không đúng chỗ nào?"

"Nơi này ẩm ướt như vậy, sao có thể có thây khô a!" Tiểu Tứ Tử nghĩ nghĩ, rồi xắn tay áo, từ trong hầu bao nhỏ lấy ra một bộ da nhỏ.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường tò mò nhìn bé.

Chỉ thấy Tiểu Tứ Tử mở bộ da ra, lấy ra một cây dao nhỏ.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cả kinh, nhìn đoàn tử cầm con dao.

Tiểu Tứ Tử chạy lên vài bước, đi đến trước chân khô của người khổng lồ, giơ dao lên...

"Ai!" Triển Vhiêu nhanh chóng đi lên ngăn lại, cầm lấy cổ tay đầy thịt của bé hỏi, "Tiểu Tứ Tử, đệ muốn làm gì?"

Thần thái của Tiểu Tứ Tử lúc này đặc biệt giống với Công Tôn, "Mở ra xem có phải là thây khô hay không!"

Triển Chiêu muốn cười, cảm thấy đoàn tử y như Công Tôn.

Bạch Ngọc Đường lấy dao trong tay Tiểu Tứ Tử hỏi, "Mổ như thế nào? "

Tiểu Tứ Tử cùng Triển Chiêu đều nhìn Ngọc Đường.

Ngũ Gia nhướn mi, ý bảo Tiểu Tứ Tử —— ta đến, đệ nói đi.

Tiểu Tứ Tử chỉ chỉ ngón chân của người khổng lồ nói, "Khoét một cái lỗ để nhìn."

Ngọc Đường một dao bổ xuống, lúc này, Triển Chiêu đột nhiên ôm lấy Tiểu Tứ Tử lui lại.

Trước mắt "Xoẹt" một tiếng, một bóng đen lướt qua.

Ngọc Đường cũng lui lại vài bước, hắc y nhân từ trước mặt nhảy ra sau lưng hắn, sau đó hàn quang chợt lóe, một kiếm đâm tới.

Triển Chiêu ôm Tiểu Tứ Tử vọt đến một bên, vừa lôi Yêu Yêu đi.

Chỉ thấy một người áo đen đột nhiên xuất hiện, cầm trong tay một thanh đoản kiếm công kích Bạch Ngọc Đường. Người này nội lực không thấp, khinh công cũng vô cùng tốt, ban nãy thẳng đến khi hắn xuất hiện, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng không phát hiện hắn đang ở phụ cận.

Vân Trung Đao của Ngũ Gia cũng chưa ra khỏi vỏ, trước hết tiếp vài chiêu, phát hiện Hắc y nhân kia là một cao thủ, đang muốn rút đao ra... Cách đó không xa truyền đến tiếng kêu của một nữ tử, "Chờ một chút! Người một nhà!" Ngũ Gia hơi sững sờ, người áo đen kia cũng nhanh chóng lui về phía sau mấy bước, người khổng lồ phía trước rơi xuống, khom người đứng.

Lúc này Triển Chiêu cùng Tiểu Tứ Tử cũng thấy rõ, tập kích bọn họ chính là một bà bà vóc dáng vô cùng thấp bé, mang trên mặt nửa cái mặt nạ, lộ ở bên ngoài nửa khuôn mặt còn dư lại, thoạt nhìn nhiều nếp nhăn, hẳn là tuổi tác không nhỏ. Dáng vẻ không hề hung ác, nhưng sắc mặt không dễ nhìn, hình như đối với kẻ cố gắng cắt người khổng lồ của bọn họ có chút bất mãn.

Hai phe đồng thời lui vài bước, bóng người trên đỉnh đầu nhoáng lên.

Ngũ Gia giương mắt nhìn thoáng qua, cảm thán trong lòng một tiếng ——khinh công thật tốt.

Triển Chiêu cũng ôm Tiểu Tứ Tử chạy tới, đứng ở bên cạnh Ngũ Gia.

Trước mắt ba người, rơi xuống một nữ tử tuổi còn trẻ.

Cô nương này thoạt nhìn cũng chỉ chừng hai mươi, gầy gầy cao cao, mày liễu mắt phượng da trắng nõn, môi hơi có chút nét cười, tướng mạo thanh tú khả ái. Tóc vừa đen vừa dày, mặc cả người sa quần trắng, áo màu tím nhạt, trên cần cổ có một chuỗi ngọc màu trắng.

Tiểu Tứ Tử nháy mắt mấy cái —— tỷ tỷ xinh đẹp.

Nữ tử ka ngăn cản Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, nói, "Hiểu lầm."

Vừa quay đầu lại, trấn an bà bà đang sinh khí kia.

Bà bà kia "Hừ" một tiếng, thu hồi kiếm.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường còn đang chú ý tới một bộ vòng tai nữ tử này đeo —— hai quả hải châu kim sắc một lớn một nhỏ, mang kiểu dáng hoạt bát, nhìn quen mắt vô cùng...

Hai người sửng sốt một chút, sau đó nhìn nhau một cái, hỏi nữ tử kia, "Ngươi là.. . ."

Tiểu Tứ Tử cũng vỗ tay một cái, hô lên, "Tiểu hoa đào tỷ tỷ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro