Chương 178: Phong tồn lão trạch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 178: Phong tồn lão trạch (Niêm phong cất vào kho nhà cũ)

Editor: Rosaline

Beta: Ken Le


Yêu Vương phân tích một trận, mọi người nghe xong đều cảm thấy tổ tiên của Sơn Thần cung không đơn giản, đây không phải là bẫy người sao!

Nhưng dù có lý thế nào đi nữa cũng chỉ là phỏng đoán, tình huống chính xác thì không ai biết.

Buổi chiều, tất cả mọi người nghỉ ngơi một hồi, trước giờ cơm tối, nhóm ảnh vệ chạy về hồi báo, nói trên đường trở nên lộn xộn.

Triển Chiêu liền cau mày, "Lại xảy ra chuyện gì?"

Nguyên lai là ban nãy sau khi thấy người khổng lồ trong rừng, bọn họ thì không sao, nhưng đám người giang hồ của ba đại môn phái kia cùng một đám thôn dân thế nhưng bị dọa sợ.

Một buổi xế chiều, toàn bộ Kim Hoa phủ đều truyền khắp nơi, nói trong Hội Kê sơn có người khổng lồ, mấy trăm người chứng kiến.

Thời điểm mọi người Khai Phong đang ở Bạch phủ ăn mì, lời đồn đã truyền thành vài phiên bản khác nhau... Một hồi thì là Sơn Thần một hồi thì là người khổng lồ, có sợ có muốn đi cầu phúc, loạn thành một đoàn.

Triệu Trinh vừa nghe tình huống trên đường, lập tức vỗ tay một cái, "Chúng ta xuống quán ăn đi!"

"Thiếu gia."

Mọi người đang chuẩn bị xuất môn, quản gia của Bạch phủ chạy vào, cùng Bạch Ngọc Đường nói, "Đại bá cho người đến, nói mời các ngươi đến Hải Trân quán ăn cơm."

Bạch Ngọc Đường hỏi, "Đại bá? "

"Đúng vậy." Quản gia gật đầu, "Đại bá bảo hôm nay có hải sản tươi vừa tới, có một con cua lớn cỡ cái bàn, hắn để trống lầu ba của Hải Trân quán, để đầu bếp làm cua."

Mọi người theo bản năng cúi đầu, nhìn bàn trong sân một chút.

Quản gia xua tay, "Không phải là bàn này, là bàn lớn của quán cơm, rất lớn a!"

"Con cua lớn như vậy?" Triệu Trinh lấy làm kinh hãi.

Đám hài tử hoan hô một tiếng, vây quanh Triển Chiêu hô lên, "Con cua lớn a!"

Triển Chiêu nỗ lực khắc chế bản thân không để mình kích động reo lên giống nhóm hài tử, tất cả mọi người nhìn Bạch Ngọc Đường.

Ngũ Gia đương nhiên cũng vui vẻ cùng mọi người xuất môn đến Hải Trân quán ăn cơm.

...............

Hải Trân quán này là do đại gia Bạch gia Bạch Xuân mở buôn bán. Bạch đại gia mở rất nhiều quán cơm, các loại khẩu vị đều có, bản thân Đại bá chính là một cật hóa, sơn nam hải bắc cái gì ăn được ăn ngong liền đào đầu bếp người ta đi, cùng Triển Chiêu trò chuyện đặc biệt vui vẻ.

Xe ngựa mọi người dừng lại trước cửa Hải Trân quán, đại gia liền tự mình ra đón, dẫn mọi người lên lầu.

Phòng lớn lầu một cùng thực khách lầu hai cũng không ít, ngày hôm nay hải sản tươi đến, những người thích ăn đều tới một lượt.

Bạch gia bốn vị Xuân Hạ Thu Đông, đại gia vóc người cao nhất, lớn hơn những người còn lại một chút, tương đối phúc hậu, nhưng tướng mạo lại đường đường.

Vừa đi, Bạch Xuân còn vừa cùng mọi người hỏi thăm, "Trong Hội Kê sơn làm ầm ĩ cái gì vậy? Ngày hôm nay đều ở đây nói cái gì mà người khổng lồ, ta dẫn người vào núi, trước đây cho tới bây giờ không có đụng phải!"

Bạch Ngọc Đường thật ra cũng nghĩ tới, đại bá của hắn thích săn thú, bình thường cũng sẽ mang ít người vào núi đi bắt thỏ rừng vân vân.

"Đại bá, ngươi gần đây có lên núi sao?" Ngũ Gia hỏi thăm.

"Gần đây không có đi, mùa này không phải là mùa săn thú, chờ lạnh một chút mới được." Bạch Xuân dẫn mọi người lên lầu ba, bọn tiểu nhị đã bắt đầu dọn thức ăn lên. Trên bàn chính giữa bày một con cua to, mọi người cả kinh —— thật lớn!

Đầu bếp của Hải Trân quán họ Vương, nhân xưng Giải Vương*, xem như là đầu bếp làm hải sản lợi hại nhất vùng Giang Nam, đặc biệt là làm cua.

*Cua vương

Con cua lớn này được lấy hết thịt ra rồi làm thành các món ăn, sau đó xếp vỏ lại thành hình con cua lớn, thế nhưng chỉ cần mở mai ra, bên dưới sẽ thấy một nồi lẩu cua, tám cái chân cũng được tách thịt ra, làm thành mười sáu món ăn khác nhau, mỗi khúc một gia vị, sắc hương vị có đủ.

Bạch Xuân đang cầm một vò rượu chào hỏi mọi người, vừa giới thiệu cho mọi người mấy món ăn có thứ gì.

Âu Dương mang tiểu hoa đào đến, đang hỏi nàng có thích ăn hải sản hay không, có kiêng ăn cái gì không, vô cùng cẩn thận.

Tất cả mọi người buồn bực —— Âu Dương như thế này, cũng quá khéo léo, đến tột cùng tại sao vẫn luôn độc thân a?

Tất cả mọi người trong Khai Phong tương đối hiền hoà, có mấy người còn rất không yên lòng, nhóm lão gia tử đều không câu nệ tiểu tiết, sau một ngày một đêm ở chung, Lục Hiểu Hiểu cùng mọi người đã quen thuộc.

Mọi người ăn được mỹ thực, liền trò chuyện đề tài người khổng lồ.

Triển Chiêu nói với Bạch Xuân, người khổng lồ kia thật ra chính là một tượng gỗ, không cần lo lắng.

Bạch Xuân gật đầu, lại hỏi Bạch Ngọc Đường, "Lần trước ngươi có đi tìm tứ thúc của ngươi chưa?"

Ngũ Gia gật đầu.

Bạch Ngọc Đường trước đó cảm thấy mơ hồ, Bạch đại bá lúc này mời mọi người đến ăn cơm, chắc chắn là có chuyện gì đó... Quả nhiên.

"Ta gần đây nghe nói Khương Vọng Lâu đã trở về có đúng hay không? Còn mang theo người giang hồ vào ngọn núi cứu người gì gì đó, khiến cho danh tiếng vang vội." Bạch Xuân có chút bất đắc dĩ nói, "Vừa rồi ta với tứ thúc ngươi còn có mấy người bạn bè thương hội cùng nhau ăn cơm, kết quả có mấy người lão bằng hữu khen Khương Vọng Lâu, tứ thúc ngươi nghe không vô liền bỏ đi, còn ầm ĩ rất không vui."

Ngũ Gia xem như là hiểu, nói đại bá của hắn không cần lo lắng, chuyện tình Khương Vọng Lâu bọn họ sẽ tra rõ.

"Ngọc Đường..." Bạch Xuân nhỏ giọng nói với Bạch Ngọc Đường, "Đại bá có chuyện này muốn nói với ngươi một chút."

Bạch Ngọc Đường nhìn Bạch Xuân, Triển Chiêu cũng tò mò mà nhìn sang.

"Ngươi còn nhớ lúc ngươi còn bé, nói Khương Vọng Lâu sau khi cha hắn tự sát hắn đã cười không?" Bạch Xuân hỏi hắn.

Ngũ Gia gật đầu.

Triển Chiêu cũng không đoái hoài tới ăn nữa, cầm một chân cua nhìn Bạch Xuân.

"Đại bá lúc ấy không phải nói ngươi nhìn lầm sao..."

Bạch Ngọc Đường đúng là có nhớ, ngày đó ầm ĩ rất không thoải mái, đặc biệt không ít bằng hữu thân thích của Khương Vọng Lâu đều có thành kiến với hắn, lúc đó đại bá của hắn nói năm đó tuổi còn nhỏ có khả năng buổi tối nằm mơ hoặc là nhìn lầm rồi, mới đem những người đó đuổi đi.

Bất quá nhiều năm như vậy Ngũ Gia cũng không bởi vì chuyện này mà trách Bạch Xuân, dù sao lúc đó hắn còn nhỏ, hơn nữa có một số việc đúng là vu khống.

Thấy Bạch Xuân tựa hồ áy náy, Ngũ Gia lắc đầu, "Đại bá..."

"Ai." Bạch Xuân lại khoát tay áo, cắt đứt lời nói của Bạch Ngọc Đường, "Ngươi nghe đại bá nói xong đã, thật ra năm đó ta với cha ngươi còn có tam thúc tứ thúc ngươi nữa, đều tin lời ngươi nói là thật. Chẳng qua lúc đó không có bằng chứng, nếu như lại dây dưa tiếp, cùng lúc làm lớn chuyện thì không tốt, về phương diện khác, ngươi còn quá nhỏ, bọn ta cũng sợ sẽ có người đối phó với ngươi, cho nên đã lừa gạt cho qua. Thật ra sau sự kiện kia, cha ngươi không phải rất nhanh đã mang ngươi cùng sư phụ ngươi đến Ánh Tuyết cung sao?"

Bạch Ngọc Đường gật đầu.

"Trước khi đi, cha ngươi có dặn ta làm một chuyện." Bạch Xuân nói, từ trong tay áo lấy ra một tờ khế đất đưa cho Bạch Ngọc Đường. "Năm đó Khương Vọng Lâu rất nhanh đã bán hết của cải cùng khế đất nhà cửa lấy tiền, rồi mang tiền cao chạy xa bay... Trên thực tế tổ trạch nhà hắn, là do cha ngươi để ta an bài bạn bè vùng khác mua lại."

Ngũ Gia sửng sốt.

Triển Chiêu cũng kinh ngạc.

"Thế nhưng tổ trạch Khương gia kia không phải đã bị sập rồi được xây lại sao..." Ngũ Gia không giải thích được, tòa nhà kia cách Bạch phủ không xa, trước đó hắn có thấy qua, đã được xây lại.

Bạch Xuân cười cười, "Bọn ta lúc đó sau khi mua tòa nhà này liền giữ vững nguyên dạng, cha ngươi đi vào tra xét tỉ mỉ, thế nhưng cũng không tìm được chứng cớ gì có thể chứng minh Khương Vọng Lâu là hung thủ giết cha ruột hắn. Nhưng cái tính khí kia của cha ngươi ngươi cũng biết đi, hắn phát hiện tuy rằng Khương Vọng Lâu đã đi, nhưng gần đó vẫn luôn có người hỏi thăm tòa nhà này được ai mua lại, nên lại càng hoài nghi hơn... Cho nên, cha ngươi nghĩ ra một biện pháp."

Nói, Bạch Xuân lại móc ra một cái chìa khóa đưa cho Bạch Ngọc Đường, "Cha ngươi gọi người xây một ngôi nhà bên ngoài mỗi một khu nhà trong Khương gia, bên ngoài là nhà mới, nhưng bên trong mọi kiến trúc cũ vẫn được giữ nguyên vẹn. Năm đó lúc khởi công đặc biệt xây tường cao bao lại, có người hỏi thăm liền nói người mua nghe nói có người chết nên ngại xui, nên đã đập hết toàn bộ xây lại."

Ngũ Gia kinh ngạc, Triển Chiêu cũng hỏi, "Cho nên nhà cũ kia vẫn luôn được bảo tồn hoàn hảo?"

Bạch Xuân gật đầu, "Chuyện này chỉ có ta cùng Nhị đệ biết, chưa từng nói cho tam đệ tứ đệ, với tính tình táo bạo của hai người bọn họ, hơn nữa uống nhiều rồi thì miệng không biết cân nhắc, chỉ sợ bị lộ ra hết còn dẫn tới mầm tai vạ."

Ngũ Gia nhận chìa khóa cùng khế đất, nhất thời cũng không biết nên nói gì cho phải... Hắn khi còn bé còn tưởng rằng không ai tin lời hắn nói...

"Vốn là sự tình qua lâu như vậy, nhưng vẫn luôn không có cơ hội nói ra." Bạch Xuân lắc đầu, "Đã có một lần, cha ngươi cũng cảm thấy có khả năng bọn ta đã oan uổng Khương Vọng Lâu, ta cũng dần dần đem chuyện này quên đi, hai năm trước thật đúng là thiếu chút nữa đem tòa nhà này xây lại. Kết quả nghe tứ thúc ngươi nói một cái, ta không yên lòng chuyện Khương Vọng Lâu trở về lần này."

Bạch đại gia nói đến đây còn rất tức giận, "Ta cũng đã phái người hỏi thăm một chút, tiểu tử kia đừng xem miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, nhưng ngoài sáng đã ngầm nói ngươi cùng Sơn Thần cung có quan hệ, tam thúc ngươi ngày hôm qua ở tửu lâu còn xém chút nữa cùng người ta cãi vã, nói có mấy người giang hồ sau lưng truyền chuyện ngươi khi còn bé oan uổng Khương Vọng Lâu, còn nói ngươi lúc ấy đố kị hắn..."

Triển Chiêu nghe xong híp mắt một cái —— thối lắm!

Ngũ Gia cũng cảm thấy rất muốn cười.

Bạch đại gia bất mãn, "Tam thúc ngươi cũng nói, Khương Vọng Lâu hắn không tự đi soi lại bản thân xem, Ngọc Đường nhà chúng ta từ nhỏ đến lớn đều là hài tử tốt, tâm so với tuyết trên đỉnh núi Thiên Sơn còn trắng hơn, làm sao có thể đố kị thứ người như hắn, còn vu hại hắn... Khương Vọng Lâu hắn xứng sao!"

Ngũ Gia nghe xong ngượng ngùng, đưa tay vỗ vỗ cánh tay của đại bá, để hắn bớt giận.

Triển Chiêu ôm cánh tay ở một bên gật đầu —— tam thúc nói đúng!

"Tiểu tử kia ghi hận ngươi cho tới bây giờ, càng nói rõ hắn đúng là trong lòng có quỷ!" Bạch Xuân vỗ vỗ vai Bạch Ngọc Đường, "Con người Khương bá phụ ngươi mặc dù không phải là thập toàn thập mỹ, nhưng khi ngươi còn bé hắn thế nhưng rất thương ngươi, gia môn bất hạnh lại có một nghịch tử như thế. Hôm nay cũng là thiên ý, ngươi nên tra ra chuyện năm đó, cho lão Khương một công đạo!"

Ngũ Gia gật đầu.

Bạch Xuân lại vỗ Triển Chiêu, ý kia —— ngươi cũng không thể để cho Ngọc Đường gặp chuyện!

Triển Chiêu vỗ ngực một cái gật đầu —— đại bá yên tâm! Túi ở trên người ta!

Bạch Xuân nói xong, tâm tình cũng khá hơn nhiều, quay qua bên cạnh cùng Triệu Trinh uống rượu vung quyền.

Ngũ Gia nhìn khế đất cùng chìa khóa trong tay một chút, trên mặt cũng xuất hiện nụ cười.

Triển Chiêu nhìn hắn nở nụ cười cũng cười theo... Gắp cho Ngũ Gia đũa thịt cua, sau khi Ngũ Gia thu đồ vào, cùng Triển Chiêu vừa nói vừa cười uống rượu ăn cua.

Một bên, Thiên Tôn nâng cằm nhìn, lão gia tử cũng cười, cầm một ly rượu chậm rì rì uống.

.........

Rượu qua ba tuần, lầu ba nhưng vẫn náo nhiệt.

Mấy tiểu hài nhi vây quanh bàn thỏa mãn chạy quanh.

Triệu Trinh tựa hồ là uống nhiều rồi, Nam Cung đỡ trán bắt được hoàng đế say khướt.

Những người khác hai người một đôi, cầm ly rượu đứng ở cửa sổ ngắm trăng.

Tiểu hoa đào uống hai chén rượu gương mặt ửng đỏ, Âu Dương càng nhìn càng thích, cảm thấy rượu đêm nay đều rất ngọt! Thịt cua chấm không phải là dấm mà là đường trắng!

...............

Một bữa cơm ăn tận hứng, hơn nữa còn có thu hoạch ngoài ý muốn.

Ăn cơm xong, mọi người trước khi quay về Bạch phủ, đi một chuyến đến nhà cũ Khương gia.

Chính như Bạch Xuân nói, tòa nhà này chính là phòng trong phòng, phía ngoài tòa nhà chỉ là cái vỏ, bên trong là nhà cũ còn nguyên.

Tất cả mọi người cảm khái một chút, chuyện này cũng chỉ có người Bạch gia mới có thể làm được... Đừng nói, mấy năm này giá đất còn tăng chỉ ra tiền không lỗ.

...........

Mọi người đi phòng ngủ trước, cũng chính là gian phòng Khương lão thắt cổ tự sát kia.

Nhà cũ được bảo tồn tương đối hoàn hảo, cái ghế ngã sấp xuống cùng sợi dây đều ở trên xà nhà.

Triển Chiêu cùng Công Tôn trong trong ngoài ngoài tỉ mỉ tra xét một lần, đích thật là không có đầu mối gì đặc biệt.

Yêu Vương ở trong phòng đi vòng vòng, phát hiện trong phòng có một ít góc ẩn núp, dán rất nhiều phù chú.

Đưa tay tháo xuống phù chú, Yêu Vương nhìn kỹ một chút, đưa tay, giao cho Bạch Ngọc Đường nhìn.

Bạch Ngọc Đường nhận, không hiểu sao cảm thấy phù chú này có chút quen mắt, liền hỏi Yêu Vương, "Đây là phù chú gì? "

Triển Chiêu cũng sang đây xem, "Trừ tà sao?"

Yêu Vương lại lắc đầu, nói, "Cái gì cũng không phải, chính là phù chú loạn vẽ."

"Chỉ là vẽ loạn?" Ngũ Gia cầm tấm bùa kia nhìn.

Yêu Vương đưa tay, chặn hơn nửa bộ phận của phù chú, hỏi Bạch Ngọc Đường, "Nhìn như cái gì? "

Ngũ Gia hơi sững sờ, lập tức nhớ tới, "Giống cái kia..."

"Đầu chim!"

Đối với đầu chim đặc biệt quen thuộc Lâm Dạ Hỏa đã ở phía sau thấy được, chỉ vào phù chú liền hỏi Trâu Lương giống hay không.

Trâu Lương cũng gật đầu, "Đúng vậy! Nửa phần dưới của phù chú từ nét bút thấy được như cái đầu chim kia."

"Tứ thúc ngươi không phải đã nói, Khương lão gia tử gặp chuyện không may trở nên rất bất an, vẫn luôn nhớ tới cái người khổng lồ đầu chim kia còn thấy ác mộng sao?" Yêu Vương hỏi Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường gật đầu, "Ân! "

Ân Hậu cũng nhìn ra chút môn đạo, "Còn không phải là do mấy thứ phù chú này đi? Lão Khương có thể bị mấy phù chú này làm bất an không..."

"Tác dụng tâm lý sao?" Thiên Tôn hỏi, "Ban ngày suy nghĩ ban đêm nằm mơ, ban ngày mỗi ngày thấy phù chú vẽ đầu chim, buổi tối mới thấy ác mộng!"

Tất cả mọi người cảm thấy có khả năng này, vậy ai đã dán phù chú này cho lão gia tử? Cái này rõ ràng cho thấy cố ý hù dọa lão gia tử a!

"Di?!"

Lúc này, Công Tôn đã đi tới, hắn cũng nhận lấy tấm bùa kia nhìn kỹ.

Triển Chiêu hỏi hắn, "Tiên sinh biết bùa này sao? "

Công Tôn lắc đầu, "Không biết, bất quá nhìn quen mắt!"

Tất cả mọi người nhắc nhở, "Đầu chim..."

"Không phải, ta không phải nói hình dạng của tự phù, mà là họa pháp của tự phù này." Công Tôn vừa nói, vừa kêu Triệu Phổ sang đây xem.

Cửu vương gia xem một hồi, hơi nhướn mày, "Chúng ta trước đó có lẻn vào căn phòng của Đổng Nguyệt Minh, trên bàn trong phòng hắn có để một xấp phù chú..."

"Ta cũng cảm thấy như vậy!" Công Tôn cũng gật đầu, "Tuy rằng nội dung của phù chú không giống nhau, thế nhưng họa pháp giống nhau! Còn có vật liệu giấy này, cảm giác xuất hát từ cùng một người. "

" Hai cái này sao lại liên quan đến nhau?" Triển Chiêu không nghĩ ra.

Mọi người cũng cảm thấy không hiểu —— thời điểm Khương lão gia tử chết Đổng Nguyệt Minh mới bao lớn? Tại sao có thể có phù chú này?

"Ta cùng Thư Ngốc trước đó đã hoài nghi, phù chú của Đổng Nguyệt Minh có khả năng cũng không phải do hắn tự vẽ." Triệu Phổ nói.

"Hơn nữa ta cảm thấy Đổng Nguyệt Minh này cũng có thể là giả." Ý nghĩ của Công Tôn càng thêm lớn mật một ít, "Dù sao thì thấy thế nào cũng không giống một vu y!"

...............

Sau đó mọi người lại tìm tìm, không có đầu mối gì, muốn đổi gian phòng khác.

Lúc này, Tiểu Tứ Tử đột nhiên đưa tay, đè xuống một cái đệm ghế.

Cơ hồ là đồng thời, tay khác cũng đè xuống cái đệm.

Hai cái tay một lớn một nhỏ cùng để xuống, ngẩng đầu một cái, Tiểu Tứ Tử cùng Yêu Vương nhìn nhau một cái, sau đó liền cười.

Tất cả mọi người nhìn cái ghế đệm đồng thời bị Yêu Vương cùng Tiểu Tứ Tử đè xuống kia —— ai nha! Cái đệm này sao mà vinh hạnh vậy? Đây là được thần tiên lớn nhỏ cùng chứng nhận a!

Yêu Vương đem đệm cầm lên để lên bàn, lật qua, ... Chỉ thấy phía sau đệm có tường kép.

Đưa tay tiến vào trong tường kép lục lọi một chút, Yêu Vương rút ra một thứ gì đó, nhìn như là khối da dê cũ.

Trên da dê, có một chút đồ án cùng tự phù, tựa hồ là bản đồ gì đó.

Mọi người nhìn chằm chằm một hồi, lại một lần nữa cảm thấy nhìn quen mắt.

Trước đó bọn họ đuổi theo Lục Diêu Thiên giả mạo, kết quả mất tích là thương nhân thổ sản vùng núi, người chết hư hư thực thực của vụ án bầm thây Phí Vũ, thời điểm đến Vũ Hương các nơi Phí Vũ đặt chân. Tương hảo của Phí Vũ là Xảo nhi cô nương có lấy ra hành lý của Phí Vũ giao cho Triển Chiêu bọn họ.

Trong hành lý của Phí Vũ có một bao quần áo, bên trong cũng có mấy tờ bản đồ da dê cũ như vậy.

Yêu Vương để cho Triển Chiêu trước tiên thu vào, chờ một hồi về lại cùng nhau nghiên cứu.

Đi ra căn phòng của lão Khương, mọi người lại đi một gian khác... Phòng ở lúc đó của Khương Vọng Lâu.


→Chương sau: Chương →

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro