Chương 179: Mặt Nạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 179: Mặt Nạ

Editor: Rosaline

Beta: Ken Le


Mọi người điều tra nhà cũ Khương gia, sau khi ở trong phòng của Khương lão gia tử tìm được phù chú không rõ lai lịch cùng một phần bản đồ, lại tới gian phòng Khương Vọng Lâu ở trước đây.

Tòa nhà Khương Vọng Lâu ở cách không xa chỗ của Khương lão gia tử, khác với tình huống lộn xộn trong phòng lão gia tử, trong phòng của Khương Vọng Lâu tương đối ngăn nắp sạch sẽ, nhìn ra được là lúc rời đi đặc biệt đã quét tước qua.

Trong phòng có không ít sách, nhìn kỹ một chút, đều có chút liên quan tới địa lý của Hội Kê sơn cùng một ít điển tịch thuật lại chuyện cổ quái, còn có một chút y thư*.

*sách y học

Công Tôn lấy ra mấy cuốn sách lật một cái, cau mày, "Tiểu tử này đang nghiên cứu mấy thứ kỳ kỳ quái quái gì đó..."

"Làm sao vậy? " Triệu Phổ hiếu kỳ tiến tới nhìn.

"Ngươi nhìn mấy cuốn y thư này một chút!"

Cửu vương gia nhận lấy, lật vài tờ, cũng có chút không giải thích được, "Mặt trên cái này sao lại có nhiều bức họa đáng sợ như vậy?"

Triệu Phổ nói một câu, đem Lâm Dạ Hỏa cùng Triển Chiêu cũng bị hấp dẫn, "Bức họa đáng sợ gì?"

Mọi người nhìn kỹ, phát hiện đây căn bản cũng không phải là y thư phổ thông, mà là một loại sách tà thuật so với vu y còn khoa trương hơn, các loại máu tanh cùng quỷ dị.

Công Tôn "Hừ" một tiếng, "Tà môn ngoại đạo!"

Bạch Ngọc Đường tìm được rất nhiều bản đồ của Hội Kê sơn, đây đều là còn dư lại, kệ sách trống không, coi bộ có đại bộ phận đều bị mang đi.

"Thảo nào Khương Vọng Lâu đối với địa hình của Hội Kê sơn hiểu rõ như vậy, nguyên lai từ nhỏ đã nghiên cứu." Triển Chiêu mở ngăn kéo tủ quần áo tìm kiếm, không có phát hiện khả nghi gì khác.

Mọi người cuối cùng rời khỏi căn phòng của Khương Vọng Lâu, nhưng ra cửa, Tiểu Tứ Tử liền lôi kéo tay của Triển Chiêu nói muốn đến hậu viện.

Mọi người theo tiểu đoàn tử đi tới hậu viện.

Hậu viện trống không, bốn phía có một ít cỏ dại, một mặt bên tường chất thật nhiều củi, còn có chút thiết giá tử* lụp xụp, ở giữa một cái giếng cạn, không có gì khác cả.

*cái giá, cái khung bằng sắt.

Yêu Vương đi tới hướng đến trong cái giếng nhìn một chút... Phát hiện trong giếng có rất nhiều bùn nhão, đã khô rồi.

"Là miệng giếng cạn đi." Triệu Phổ qua đây, ôm Tiểu Tứ Tử qua đùa bé, "Chẳng lẽ trong giếng giấu thi thể?"

Nghe được những lời này của Triệu Phổ, tất cả mọi người theo bản năng nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu giận, "Đáng ghét!"

Tất cả mọi người co rút khóe miệng —— ngươi dĩ nhiên nói chán ghét đoàn tử?!

Triển Chiêu đưa tay đem Tiểu Tứ Tử ôm tới —— dĩ nhiên không phải chán ghét đoàn tử! Là chán ghét các ngươi!

"Có thể thật sự có thi thể hay không?" Triệu Trinh vây quanh giếng cạn dạo qua một vòng.

"Xác định là một miệng giếng sao?" Bạch Ngọc Đường phát hiện ở hai bên miệng giếng có hai cái lỗ lõm hình vuông, tựa hồ là hai cái rãnh.

Hai cái rãnh ở giữa có một cái đường thẳng lõm xuống, không biết là thời điểm trát bùn nhão không lau sạch, hay là cố ý làm ra... Có tác dụng gì chứ?

Những người khác đều kiểm tra khắp nơi, Trâu Lương đứng trước một đống bó củi, không giải thích được "Khương Vọng Lâu tốt xấu cũng là một thiếu gia đi, hơn nữa Khương gia lớn như vậy chẳng lẽ còn không có một gian sài phòng* sao? Vì sao mang củi chất ở chỗ này?"

*phòng chứa củi.

"Nói đến củi..." Lâm Dạ Hỏa đưa tay, từ bên tường cầm lên một cái búa lớn, "Cừ thật... Búa này còn rất lớn! Cùng binh khí phá núi giống nhau."

Nói, cầm búa xoay một vòng... Chỉ là Lâm Dạ Hỏa mới vừa vẫy một chút, chợt nghe "Hô" một tiếng, búa thế nhưng lại bay.

"Oa! " phía sau hắn, Triệu Trinh bị Nam Cung một tay kéo đến phía sau, búa vừa lúc rơi xuống chỗ Triệu Trinh vừa đứng.

Triệu Trinh sợ đến vỗ ngực.

Nam Cung không nói gì.

Lâm Dạ Hỏa nhanh chóng buông tay thả cáng búa xuống.

Mọi người cũng nhìn hắn suýt nữa thì giết vua rồi.

Nam Cung một mặt lại càng hoảng sợ, nhưng một mặt lại cảm thấy rất hả giận, nhìn Triệu Trinh vỗ ngực —— biết sợ rồi sao!

Ân Hậu đưa tay nhặt búa lên, phát hiện búa này là lạ, rất mỏng, hơn nữa chỗ tay cầm búa rất nhỏ còn ở chính giữa, như vậy có thể sử dụng lực lên sao?

Thiên Tôn ở trong đống nát sắt vụn tìm được một thiết giá tử hình chữ nhật, liền cầm lên nhìn nhìn.

Ân Hậu đối với hắn vẫy tay, ý bảo hắn, lấy tới.

Thiên Tôn không giải thích được, tuy nhiên vẫn cầm giá tử kia tới.

Ân Hậu nhìn giá tử một chút lại nhìn búa một chút, tựa hồ nghĩ tới điều gì, liền đi tới, đem giá tử hướng về phía hai cái lỗ lõm của miệng giếng cạn kia, phát hiện vừa vặn thích hợp, vừa vặn cố định ở đó.

Lại đem búa kia bỏ vào ở giữa giá tử... Chợt nghe một tiếng kim loại chói tai, búa kia xuôi dọc theo giá tử rơi xuống, "Ba" một tiếng, chặt trên mặt giếng trong mối nối thẳng.

"Đó là một đoạn đầu đài! " Tiểu Lương Tử hô lên.

Mọi người cũng nhìn chằm chằm miệng giếng cạn kia... Đây căn bản không phải cái giếng cạn gì, mà là đoạn đầu đài! Lấy cao độ của miệng giếng, một người quỳ gối bên cạnh giếng, đầu vừa lúc đặt ở trên mặt giếng.

Lúc này, tất cả mọi người chỉ có một ý nghĩ —— cái đoạn đầu đài xảo diệu này bị ngụy trang thành dáng vẻ của giếng cạn, vấn đề là... Khương Vọng Lâu có dùng qua đồ chơi này hay không ?

Công Tôn liền nghĩ tới tà thư vừa rồi lật xem, liền tiến vào lấy ra lại lật một cái.

"Khương Vọng Lâu hình như rất si mê với phương pháp trị liệu máu người." Công Tôn cau mày lắc đầu, "Kỳ thực máu người cùng máu heo không có gì khác nhau, không chỉ không thể chữa bệnh còn có thể mang bệnh... Đều là chút tà thuật kỳ quái của bọn bịp bợm giang hồ biên soạn tạo nên, Khương Vọng Lâu cảm giác có chút tẩu hỏa nhập ma."

"Hắn cụ thể muốn trị bệnh gì? " Triển Chiêu hiếu kỳ.

"Chắc là si mê với tà thuật khởi tử hồi sinh các loại." Công Tôn đem toàn bộ y thư đều lấy xuống lật xem, lắc đầu, "Sách lưu lại quá ít."

Mọi người ở tại nhà cũ Khương gia thẳng đến nửa đêm, nhưng đầu mối phát hiện vẫn rất ít.

Trở lại Bạch phủ, trước tiên tạm thời trở về phòng mình nghỉ ngơi.

Triển Chiêu ban nãy ngay cả nóc nhà của Khương gia cũng đã tra xét qua, tiêu hao năng lực quá lớn, con cua ban nãy cũng đã tiêu mất. Vốn muốn ngủ, kết quả tắm rửa xong đã đói bụng, liền chạy vào phòng bếp kiếm ăn. Vừa lúc đụng phải Tiểu Lương Tử bọn họ luyện công xong, đám hài tử cũng đói bụng.

Đầu bếp làm đồ ăn khuya cho mọi người.

Mấy tiểu hài nhi thời điểm chờ ăn, cứ tiếp tục thảo luận sự tình Khương gia sát vách.

Đầu bếp đột nhiên liền hỏi Triển Chiêu, Khương Vọng Lâu kia có phải có vấn đề không?

Triển Chiêu hiếu kỳ hỏi đầu bếp biết cái gì.

Đầu bếp này của Bạch gia họ Vương, ở Bạch gia nấu nướng vài thập niên, con người đặc biệt hòa khí, hắn nói với Triển Chiêu, hắn có một bằng hữu họ Lý, là đầu bếp trước kia của Khương gia.

Vương đại trù cùng Lý đại trù hai người đều thích câu cá, là bạn câu cá, không có chuyện gì làm thì hai người thường xuyên hẹn nhau ở bờ sông phía sau câu cá nói chuyện phiếm, quan hệ đặc biệt tốt.

Sau khi Khương gia bán đi, Lý đại trù đi nhà khác làm việc, bọn họ thỉnh thoảng còn liên hệ.

Vương đại trù nói, Lý đại trù trước đây thường cùng hắn oán giận nói, thiếu gia nhà mình Khương Vọng Lâu có chút tật xấu.

"Có chút tật xấu?"

Triển Chiêu ăn khuya cùng bốn tiểu hài nhi, cùng đầu bếp ngồi chung một chỗ mà nói chuyện phiếm.

"Lão Lý nói với ta, thiếu gia nhà hắn trước sau đều đặc biệt bình thường, văn võ toàn tài cái gì cũng tốt, thế nhưng hắn lại cảm thấy thiếu gia nhà hắn hình như có cất giấu bí mật gì đó. Hắn nói, nhà bếp Khương gia có một đoạn thời gian rất hay mất gà, hắn còn tưởng là do chồn làm, nên buổi tối muốn canh bắt chồn. Kết quả tối đến ăn trộm gà lại là Khương Vọng Lâu... Lão Lý bởi vì hiếu kỳ liền đi theo thiếu gia nhà hắn xem bắt gà sống để làm gì. Kết quả thiếu gia nhà hắn làm một đoạn đầu đài ở giếng cạn hậu viện, một đao chém đầu gà. Sau đó lại làm một đàn tế, vừa phù chú vừa châm lửa, còn dùng thuốc bột vân vân, còn nói lẩm bẩm giống như đang tụng gì đó, cả buổi tối cứ lăn qua lăn lại cạnh con gà chết kia." Vương đại trù lắc đầu, "Lão Lý nói, hắn bởi vì hiếu kỳ, liền nhìn chòng chọc thiếu gia nhà hắn vài ngày, phát hiện hắn hầu như mỗi tối đều phải giết chết một động vật nhỏ, sau đó 'thi pháp' các loại, hình như là muốn nghiên cứu thuật khởi tử hồi sinh gì đó."

...........

"Khởi tử hồi sinh?"

Trong phòng, Bạch Ngọc Đường mới vừa nằm xuống, Triển Chiêu cầm cái bánh bao trở về, đóng cửa lại chui vào ổ chăn liền nói một mạch.

Nói cho Bạch Ngọc Đường sự tình từ chỗ Vương đại trù nghe được.

Ngũ Gia nhìn Triển Chiêu dựa vào gối đầu mình gặm bánh bao, trên dưới quan sát, hiếu kỳ mèo này phàm ăn... Thịt đều đi chỗ nào trên người chứ?

Ngũ Gia còn đưa tay vén chăn lên nhìn một chút.

Triển Chiêu ăn xong bánh bao vừa xuống giường đi rửa tay, vừa nói, "Ngươi nói xem, Khương Vọng Lâu từ nhỏ đã cổ quái như vậy, có thể có quan hệ với việc cha hắn cho hắn cái la bàn hoàng kim kia không?"

Ngũ Gia nâng cằm dựa vào gối đầu, tiếp tục nhìn Triển Chiêu rửa tay, tìm xem Miêu nhi nhà mình ăn vào chút thứ tốt lại đi đâu hết rồi.

"Được rồi." Triển Chiêu rửa tay xong, lại "Sưu" một tiếng chạy về bên giường, cùng Bạch Ngọc Đường nói, "Vừa nãy ta nghe Tiểu hoa đào nói cơ quan của người khổng lồ đều rất đơn giản, chỉ có thể cúi đầu ngẩng đầu, nhấc tay thả tay các loại, đều là tính chất đe dọa! Nàng cho tới bây giờ chưa thấy qua người khổng lồ có thể đi lại, đi ra khắp nơi chuyển động càng không thể!"

Ngũ Gia nghe xong khẽ nhíu mày, "Vậy trước đó Lâm Dạ Hỏa nói, có một người khổng lồ đuổi theo Yêu Vương cùng sư phụ ta còn có ngoại công ngươi chạy khắp núi là gì?"

"Ân." Triển Chiêu gật đầu, "Ban nãy ngoại công cũng nói chuyện này, hắn còn nói, cảm giác Yêu Vương là cố ý không cho hắn và Thiên Tôn hủy hoại người khổng lồ kia, dẫn người khổng lồ chạy ra ngoài núi, giống như cố ý muốn cho mọi người bên ngoài thấy người khổng lồ, thế nhưng hỏi hắn hắn lại không nói."

Triển Chiêu nói xong, chọc chọc Bạch Ngọc Đường đang nhìn mình chằm chằm, "Yêu Vương làm như vậy không phải là có ý tưởng gì đi? Ngày đó bên ngoài Khương Vọng Lâu bọn họ đều ở đó, có khi nào Yêu Vương muốn cho đám người kia lột xuống vỏ ngoài a?"

Triển Chiêu hỏi xong, thấy Ngũ gia vẫn không phản ứng, liền chọc chọc gương mặt hắn.

Ngũ Gia ngẩng đầu, đưa tay bấm bấm cánh tay của Triển Chiêu.

Triển Chiêu nghiêng đầu —— làm gì?

Ngũ Gia bấm cánh tay xong, lại bấm thắt lưng một cái.

Triển Chiêu che thắt lưng, bắt tay hắn lại, "Làm gì! Yêu Yêu còn ở trong phòng!"

Ngũ Gia nhìn thoáng qua Yêu Yêu cách đó không xa đang ngáp trên thảm lớn, chỉ một ngón tay về phía cánh cửa, ý nói —— đi ra ngoài!

Yêu Yêu nghiêng đầu, không nhúc nhích.

Ngũ Gia lại một ngón tay chỉ cánh cửa.

Yêu Yêu lại nghiêng đầu.

Triển Chiêu nhìn vui vẻ, vỗ Bạch Ngọc Đường, "Ngươi xem ngươi, nói nó cũng không nghe."

Nói xong, Triển Chiêu hướng về phía Yêu Yêu khoát tay, ý —— đi ra ngoài!

Yêu Yêu vỗ cánh liền bay.

Triển Chiêu mỉm cười, nhưng Yêu Yêu không bay ra cửa lớn cũng không bay ra cửa sổ, mà là phịch một cái bổ nhào lên giường, chen vào giữa hai người lăn lộn.

Triển Chiêu nhanh chóng chạy, Ngũ Gia bất đắc dĩ đẩy đầu lớn của sỏa long cọ hắn, còn "Yêu Yêu" gọi không ngừng.

Triển Chiêu cười tủm tỉm nhìn Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng vỗ đầu Yêu Yêu, đột nhiên cảm thấy hình như thiếu cái gì, nhìn chung quanh một chút, hỏi, "Tiểu Ngũ nhà ta đâu?"

Ngũ Gia bị hắn chọc cười, "Cái gì mà Tiểu Ngũ nhà ngươi ? Bây giờ là Tiểu Ngũ nhà Ngân Tuyết!"

Triển Chiêu nghi ngờ bò lên trên giường, mở cửa sổ ra, thăm dò ngoài viện.

....

Trong viện, cửa phòng Âu Dương, Hỏa Kỳ Lân không biết từ đâu mà lấy ra hai củ khoai lang nướng đến, cùng Hiểu Hiểu ngồi trên bậc thang trước cửa phòng.

Trên đùi Hiểu Hiểu còn có Kim Diệp đang ngủ, bên cạnh là Ngân Tuyết cùng Tiểu Ngũ nằm cạnh nhau liếm lông cho lẫn nhau.

Khoai lang rất nóng, Âu Dương mở bọc giấy, vừa thổi thổi vừa giúp Hiểu Hiểu lột, Hiểu Hiểu cúi đầu nhìn, đột nhiên chú ý tới bức tranh có trên giấy...

Hiểu Hiểu nhìn chằm chằm một hồi, đưa tay đem tờ giấy kia lôi ra chút.

Tờ giấy này là Âu Dương tùy tiện cầm, kỳ thực chính là bức họa "Sơn thần" trước đó Ngô Đại Mao miêu tả được vẽ ra. Nhóm ảnh vệ vẽ vài tờ, vốn chuẩn bị dán thông báo tìm kiếm, nhưng bức Sơn thần này không cẩn thận bị rách, cho nên không có dán ra ngoài, chỉ dán bức họa của Phí Vũ.

Một đống bức tranh Sơn thần kia liền chất trên bàn trong sân.

"Đây là cái gì? " Tiểu hoa đào hỏi Âu Dương.

Âu Dương đã đem chuyện tình Ngô Đại Mao thấy sơn thần nói cho Tiểu hoa đào nghe.

Hiểu Hiểu kinh ngạc, "Ngươi nói người này phát quang?"

"Công Tôn nói hắn dùng dược phấn, mang lân phấn các loại."

Tiểu hoa đào cau mày nhìn chằm chằm bức họa kia nói, "Ta đã thấy người mang mặt nạ này."

Âu Dương vội hỏi, "Ở nơi nào gặp qua?"

"Khi còn bé." Hiểu Hiểu cau mày nói, "Vào đêm cha nương ta gặp chuyện không may, ta thấy hắn ở trong Hỏa Hồ cung!"

Âu Dương đem khoai lang nướng lột xong đưa cho Hiểu Hiểu, lại chạy qua bên cạnh bàn cầm bức họa sạch sẽ qua đây, hỏi, "Người nọ là hung thủ giết cha nương ngươi?"

"Huy bà bà cũng đã nói với ta về người này, nàng nói những người phản loạn trong cung, hình như là nghe một người chỉ huy mang mặt nạ, thế nhưng lúc đó tràng diện quá hỗn loạn, nàng chỉ lo mang ta chạy, không có thấy rõ ràng." Hiểu Hiểu nói, "Người này võ công rất cao, có mấy người đệ tử của Hỏa Hồ cung đều chết trong tay hắn, sơn thần bà bà cũng đã nói, phải cẩn thận người này!"

"Hắn cũng là người của Sơn Thần cung sao?" Âu Dương hỏi.

Hiểu Hiểu lắc đầu, "Khả năng không phải nhưng hắn xuất hiện vài lần, đều là ở phụ cận hang đá của người khổng lồ."

Hiểu Hiểu nhìn bức họa ngây ngô, Âu Dương vốn cũng rất chuyên chú nhìn bức họa, bất quá vừa quay đầu, phát hiện Hiểu Hiểu cùng hắn dựa vào đặc biệt gần, không sai biệt lắm cánh tay kề bên cánh tay, tóc dài của cô nương đều rơi trên vai hắn.

Hỏa Kỳ Lân sờ sờ đầu, nhanh chóng ngưỡng mặt lên nhìn trời, vừa hướng về phía ánh trăng cười khúc khích —— ai nha! Có muội tử thời gian quả nhiên không giống nhau... Aha ha.

Triển Chiêu lắc đầu, lùi về trong phòng đóng cửa cửa sổ, vừa quay đầu lại, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường đã ở trên giường hắn.

Triển Chiêu híp mắt một cái.

Ngũ Gia chỉ chỉ đối diện.

Chỉ thấy Yêu Yêu chiếm giường của Ngũ Gia, đang cọ cọ gối đầu hắn.

Ngũ Gia vung tay lên, tắt đèn, màn giường cũng buông xuống.

......

Sáng sớm hôm sau, mọi người lục tục rời giường, tụ tập vào trong viện, ăn điểm tâm Yêu Vương làm.

Mới vừa ngồi xuống, nhóm ảnh vệ chạy vào.

Triệu Phổ ngẩng đầu, thấy khuôn mặt bát quái của Giả Ảnh, liền hỏi hắn, "Lại ra cái loạn gì?"

"Xảy ra chuyện lớn! " Giả Ảnh nói, "Chưởng môn Thu Phong Viên Khuê Thu đã chết!"

Tất cả mọi người sửng sốt.

Lâm Dạ Hỏa hỏi, "Vị ca ca Kim Phượng kia?"

Giả Ảnh gật đầu, "Có người nói Khuê Thu ngày hôm qua mang người vào ngọn núi tìm người khổng lồ, tối đến không trở về, kết quả sáng nay thi thể bị phát hiện treo ở trên cây bên núi."

Tất cả mọi người cau mày.

"Ban nãy ngoài Hội Kê sơn tụ tập rất nhiều người giang hồ!" Giả Ảnh nói, "Khuê Phong nói sẽ báo thù cho đại ca hắn, dù cho có san bằng Hội Kê sơn, cũng phải tìm được người của Sơn Thần cung!"

Lục Hiểu Hiểu đang ở một bên im lặng ăn điểm tâm nghe đến đó liền ngẩng đầu, không hiểu hỏi, "Người kia là ai? Vì sao nói là Sơn Thần cung ta làm?"

Mọi người thật ra cũng thật bất đắc dĩ —— Tiểu hoa đào hẳn còn chưa biết, Sơn Thần cung của nàng mạc danh kỳ diệu đã thành nhân vật phản diện lớn nhất ẩn nấp trong núi.

"Còn có lời đồn ghê hơn nữa!"

Không đợi mọi người bắt đầu thảo luận, Giả Ảnh lại tới một câu nữa, "Có thôn dân thấy, sáng nay có một đội nhân mã, mang theo một con hùng từ trong Hội Kê sơn ra. Bọn họ sau khi đi ra, trên cây liền treo thi thể, đám người kia sau đó lại vào Kim Hoa phủ, bởi vì mang theo hùng cho nên rất dễ thấy... Ban nãy Khuê Phong mang theo nhóm lớn người tìm đám người kia tính sổ đi."

Tử Ảnh bổ sung một câu, "Bây giờ đang ở Ngọc Đường lâu..."

Tử Ảnh nói chưa hết lời, tay cầm thìa của Bạch Ngọc Đường liền dừng lại.

Tất cả mọi người nhìn hắn, chỉ chốc lát sau, Ngũ Gia đột nhiên ngẩng đầu hỏi, "Hùng kia là màu trắng sao?"

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: thấy thật nhiều nhắn lại nói ngày càng tốt đến hoảng sợ 2333 (bị trói bị giam phòng tối nhỏ còn chưa tính, vẫn còn có nói bị đoạt xá... Các ngươi đùa thật tốt)

Chớ hoảng sợ, ta năm nay chính là suy nghĩ viết nhiều điểm văn, long đồ có thể duy trì cập nhật hàng ngày, ngày nào đó không có cập nhật ta sẽ sớm thông báo.

SCI cùng An Cách Nhĩ sát vách cũng sẽ từ từ có tốc độ nhanh hơn.

Mọi người an tâm xem văn là được rồi ~~


→Chương sau: Chương 180:→

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro