Chương 183: Thần Thụ Cùng Tế Đàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 183: Thần Thụ Cùng Tế Đàn

Editor: Rosaline

Beta: Ken Le


Dưới sự chỉ dẫn của la bàn, mọi người quả nhiên tìm được huyệt động khác.

Đi vào huyệt động, phía trước vẫn là thông đạo rộng rãi, nhưng khác với huyệt động trước, lối đi này đi không bao lâu, liền xuất hiện ngã rẽ.

Tại giữa những ngã rẽ trên thạch trụ, có người dùng chu sa vẽ một ít ký hiệu, như là đánh dấu gì đó.

Từ trên cao nhìn xuống những kí hiệu này, chắc là mới có gần đây, hơn nữa màu sắc cũng tương đối mới mẻ.

Mọi người đang do dự phải từ lối nào đi tiếp, mãng xà kia vẫn quấn trên cổ tay của Hiểu Hiểu thè lưỡi trườn xuống, tiến vào lối đi bên phải, còn quay đầu lại, nhìn mọi người một chút.

"Nó là muốn dẫn đường cho chúng ta sao? "

Bốn người tiểu hài nhi Lương Thần Mỹ Cảnh theo mãng xà chạy lên trước vài bước, hướng bên trong lối đi nhìn xung quanh.

Mọi người quyết định di theo mãng xà.

Đi không xa, phía trước lại xuất hiện ngã rẽ, càng đi về phía trước ngã rẽ càng nhiều, chu sa ký hiệu trên tường cũng bắt đầu thay đổi hỗn loạn.

Mọi người lúc này trong lòng đều có chút sợ hãi, dưới nền đất của ngã rẽ đã bắt đầu xuất hiện đan chéo, trước mắt cảm giác chính là một mê cung, một hồi có thể đi ra sao?

Bất quá nhìn hai bên một chút, Yêu Vương Tiểu Tứ Tử cùng Lâm Dạ Hỏa đều ở đây, nên cảm thấy rất an tâm, chắc sẽ không bị lạc đường đi...

Mà con rắn kia hình như cũng biết đường, ung dung trườn trườn phía trước.

Lại đi một đoạn đường, phía trước xuất hiện tia sáng, còn có tiếng gió.

Chờ đi ra thông đạo, trước mắt xuất hiện một thạch huyệt rất lớn, phía trên hình bán cầu...

Dưới đáy thạch huyệt này là một hình tròn, vừa nhìn chính là sức người mở ra... Trên mặt đất có một vòng đồ án nhô lên, phân bố hình cái vòng, ở giữa một khối gạch hình tròn bằng phẳng. Ngẩng đầu nhìn, trên đỉnh lối ra có một hình tròn giống nhau như đúc, đối diện bầu trời. Rọi sáng vào thạch huyệt đen như mực, tạo thành một cột ánh sáng.

Tất cả mọi người cảm thấy đồ án nhô lên trên mặt đất có chút quen mắt.

Yêu Vương đi tới trung tâm hình tròn kia, cầm la bàn so sánh một chút, cười nói, "Đó là một đại la bàn!"

Triển Chiêu nhảy nhảy lên phía trên lối ra của hình tròn, vừa nhìn xuống, quả là một cái la bàn lớn. Lại nhìn phía trên cửa động có một sơn cốc, núi vây quanh bốn phía, sơn cốc cũng hình tròn.

Ở chung quanh cửa động, cũng có một vòng đồ án hòn đá hình vuông chất lên, cùng đồ án một vòng hở ra bên trong động giống nhau, nhưng mà quy mô lớn hơn chút.

Triển Chiêu ngưỡng mặt lên nhìn chung quanh vách núi, phát hiện trên thạch bích vây quanh sơn cốc, hướng về phía bốn vị trí tổ đồ án, phân biệt còn có bốn cái thạch động.

Trong Thạch huyệt mọi người lục tục cả lên, đứng trong sơn cốc, cảm giác địa hình này hình như một cái la bàn lớn. Sơn cốc chính là nắp la bàn, thạch huyệt dưới đất là bên trong của la bàn sau khi mở nắp ra.

"Tuy rằng không biết cái này xây lên để làm gì..." Lâm Dạ Hỏa cảm khái, "Thế nhưng thật là đồ sộ!"

Những người khác cũng gật đầu tán thành, như là di tích lịch sử nào đó.

Yêu Vương chỉ một ngón tay vào một huyệt độngvcách đó không xa trên vách núi đá, ý bảo Triển Chiêu đi nhìn.

Triển Chiêu nhảy hai cái liền lên vách núi, giống con chim bay vào trong động.

Chỉ chốc lát sau, Triển Chiêu chạy ra ngoài, hướng về phía mọi người vẫy tay, nói bên trong có bích hoạ.

Bạch Ngọc Đường Triệu Phổ cùng Lâm Dạ Hỏa phân biệt đi xem ba sơn động khác, phát hiện đều có số lượng lớn bích hoạ.

Thiên Tôn cùng Ân Hậu lại đối với hòn đá to chất ở đáy cốc tương đối có hứng thú, những đá này ngay ngắn chỉnh tề, một khối cao có thể so với một người, nhìn ra nặng hơn một nghìn cân, chất đống rất chỉnh tề, còn bày thành đồ án, đoán chừng là "Người khổng lồ" làm đi.

Ngân Yêu Vương hỏi Triệu Trinh một bên ngước mặt nhìn bầu trời trống không, có ý kiến gì?

Triệu Trinh nói nhìn như một tế đàn cổ xưa, hẳn không phải là nơi thông thường, có một loại cảm giác túc mục*

*nghiêm túc và trang trọng, trang nghiêm

Yêu Vương gật đầu, tựa hồ cũng tán thành.

Công Tôn đi tới trước vách núi, hướng về phía Triệu Phổ phía trên vẫy tay, nói muốn nhìn bích hoạ một chút.

Cửu vương gia nhảy xuống, mang theo Công Tôn đi vào cửa động.

Sát vách Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng tới, mà Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương còn lại là đi cái huyệt động Triển Chiêu vừa mới nhìn kia.

Mấy vị cao thủ đem bốn cái huyệt động dạo qua một lần, phát hiện từng bích hoạ trong huyệt động nội dung đều không khác nhau lắm, vẽ cùng một cảnh tượng tế tự cỡ lớn, dưới một gốc cây thần thụ khổng lồ, có bốn người khổng lồ đầu điểu ngồi xung quanh, mang theo động vật tham bái, mà động vật này liền đứng trên bốn cái cự thạch.

Công Tôn đi tới cửa động, chỉ vào phía dưới đáy cốc, "Bố cục của cự thạch giống nhau a, trước đây chính giữa trong động có một thần thụ trưởng giả đúng không a?"

Triển Chiêu bọn họ cũng cảm thấy trong bích hoạ miêu tả chính là cảnh tượng trong sơn cốc, chính là thiếu một gốc cây thần thụ khổng lồ.

Bốn người người khổng lồ trong bích họa trong tay đều cầm mấy món đồ, tấm bia đá, trường mâu, cùng mãng xà...

"Di?" Triển Chiêu chọc chọc Bạch Ngọc Đường hỏi, "Ngọc Đường, bố cục này có giống cái bên núi Thái Bạch không?"

Ngũ Gia cũng phát hiện —— đúng là giống nhau.

Mà chỗ khác nhau duy nhất chính là, chỗ thần thụ kia không phải là mười điểu mười mặt trời, mà là chín điểu chín mặt trời. Ở trên ngọn cây còn đứng một người, phía sau người kia vẽ một vòng sáng, cũng không biết là muốn biểu thị phía sau có một ánh sáng mặt trời, hay là người này đang phát quang.

Người khổng lồ bên cạnh trên chày đá có bốn loại động vật, theo thứ tự là hồ ly, hổ, lộc cùng... Xà!

"Là xà?" Công Tôn kinh ngạc, "Không có hùng a!"

Lục Hiểu Hiểu cùng Âu Dương cũng chú ý tới điểm này.

"Đây không lẽ là nơi diễn ra tế tự chọn chủ thần của Sơn Thần cung thời cổ đại chứ?" Triệu Phổ nhìn bích hoạ suy đoán, "Nếu không có lang, ngay cả hùng cũng không có, thần thú thứ tư lại là xà..."

Nói xong, tất cả mọi người nhìn về tiểu kim mãng xà sau khi dẫn dường xong lại quấn lên cánh tay Hiểu Hiểu nghỉ ngơi.

Trước không nói con rắn này đối với Hiểu Hiểu dị thường thân cận, cùng với các loại biểu hiện ra linh tính, chỉ nhìn ngoại hình cùng thần tình, quả là nó cùng Ngân Tuyết, Kim Diệp, hỏa hồ cảm giác rất gần gũi.

Triển Chiêu cũng đưa tay sờ sờ đầu kim mãng xà, "Cho nên ngươi mới là thật sao? Đã nhiều năm như vậy, hùng vẫn luôn chỉ là một thủ thuật che mắt sao?"

Kim mãng xà nghễnh đầu thật cao, hướng về phía Triển Chiêu thè lưỡi.

Triển Chiêu cùng nó nhìn nhau một hồi, nghiêng đầu, "Ai nha! Quả thực chính là trong xà có miêu! Thảo nào ngoại công thích!"

Mọi người không hiểu sao lại cảm thấy cách nói trong xà có miêu này rất chuẩn xác.

Phía dưới vách núi, Thiên Tôn cùng Ân Hậu vây quanh cửa động một vòng, luôn cảm thấy hình như thiếu thiếu cái gì đó.

"Vì sao ở đây một người khổng lồ cũng không có chứ?" Ân Hậu hỏi.

Thiên Tôn cũng gật đầu có vẻ trống rỗng.

Hai vị lão gia tử đều cảm thấy người khổng lồ kỳ thực còn rất thực dụng, nhất là xây nhà, khuân đồ, làm được công việc nặng và việc ở trên cao.

"Cảm giác người của Sơn Thần cung chính là sơn dân cổ đại, lợi dụng sơn thần đặc điểm mộc bất hủ bất lạn*, kiến tạo ra đồ thủ công người khổng lồ." Thiên Tôn vừa nói, vừa đi phía trước mấy bước, ngồi xổm xuống, nhặt lên một món đồ.

*không thối rữa không mục

Ân Hậu cũng tiến tới nhìn một chút, chỉ thấy là một tiền đồng... Là loại tiền đang thông dụng trong triều đại này.

"Xem ra, đã có người đến nơi này." Ân Hậu nhìn đồng tiền một chút rút ra kết luận, "Sơn cốc này tuy rằng đồ sộ, nhưng không có đồ gì đáng giá, không giống với mấy cái khác, khắp nơi đều có kim khí to lớn."

Triển Chiêu bọn họ cũng từ trên vách núi đá xuống, cũng cảm thấy căn cứ miêu tả của bích hoạ, trong sơn cốc này khả năng đã từng có bốn người khổng lồ.

"Người khổng lồ cùng vật đáng tiền đều bị dời đi đi." Yêu Vương cảm thấy có chút tiếc nuối.

"Vì sao tế đàn đặc biệt làm thành hình dạng la bàn?" Âu Dương hiếu kỳ hỏi Hiểu Hiểu, "Ngoài trừ cái la bàn tìm bản đồ hoàng kim trong truyền thuyết, còn có cách dùng khác sao?"

Hiểu Hiểu tuy rằng thân là truyền nhân Sơn Thần cung, nhưng nàng trên thực tế cái gì cũng không biết, có một số việc đều là can nương nàng Linh nhi nói cho nàng biết, Sơn Thần bà bà cũng chỉ là thỉnh thoảng gặp vài lần, còn phần lớn đều là khi nàng còn bé...

Nghĩ tới đây, Hiểu Hiểu đột nhiên đưa tay, đem tay của Âu Dương kéo lên, sau đó dùng đầu ngón tay ở trong lòng bàn tay hắn vẽ một đồ án.

Âu Dương đã cảm thấy lòng bàn tay tô tô tê tê.

Hiểu Hiểu vẽ xong ngẩng đầu, khuôn mặt Âu Dương nhìn trời, sờ sờ cái ót.

Triệu Phổ cùng Trâu Lương ở một bên thấy lắc đầu —— chút tiền đồ này!

"Ta nhớ kỹ khi còn bé, Sơn Thần bà bà luôn lây tay ta vẽ một ký hiệu." Hiểu Hiểu nói.

Công Tôn lấy giấy bút cho Hiểu Hiểu.

Lục Hiểu Hiểu nhớ lại một hồi, vẽ ra một hình tròn vô cùng kỳ quái. Cái đồ án này giống như là vẽ một con chim, bên ngoài còn có vòng nửa.

Yêu Vương đưa tay bắt lấy tay của Âu Dương, đưa tới trước mặt Hiểu Hiểu, để cho nàng dựa theo động tác của Sơn Thần bà bà vẽ lại một lần.

Hiểu Hiểu ở trong lòng bàn tay Âu Dương vẽ lại một lần, mọi người phát hiện Hiểu Hiểu trước tiên vẽ là một con điểu đơn giản, vẽ tiếp nửa vòng, cuối cùng điểm một chút, là vị trí ánh mắt điểu.

Yêu Vương nhìn xong, hỏi Hiểu Hiểu, "Sơn Thần bà bà có cho ngươi vật gì đó không? Hoặc là cha nương ngươi có cho ngươi món đồ gia truyền gì không?"

Hiểu Hiểu từ bên hông rút ra một cây đoản côn trúc dài mảnh. Đoản côn này chất liệu chắc là kim, so với cây sáo dài hơn một chút.

Hiểu Hiểu vung lên, cây gậy tức khắc dài ra một đoạn, hình tứ lăng*, một đầu là lưỡi dao, là một cây đao tương đối đặc biệt.

*tứ giác

"Ác." Thiên Tôn lại gần nhìn, hắn ban đầu cũng cho rằng cô nương này tùy thân mang theo cây sáo kim, không nghĩ tới dĩ nhiên là một cây đao.

"Đây là ta khi còn bé, Huy bà bà lúc luyện công cho ta, nói là thánh vật của Hỏa Hồ cung."

Bạch Ngọc Đường trước đó cùng Huy bà bà giao thủ qua, võ công của Sơn Thần cung là tự thành nhất phái, cùng con đường của võ lâm Trung Nguyên không quá giống nhau.

"Ngươi xem cái đồ án này." Yêu Vương đem đồ Hiểu Hiểu vừa tự mình vẽ đưa cho nàng, "Giống đao pháp ngươi bình thường luyện không? "

Hiểu Hiểu sửng sốt một chút, hơi chút vẫy tay một chút, gật đầu, "Đúng nga... Có rất nhiều chiêu thức rất giống..."

Yêu Vương chỉ chỉ cửa động phía dưới, cái cục gạch giữa "La bàn" quang trụ chiếu kia, "Đi tới đó luyện theo đồ án này đi."

Hiểu Hiểu gật đầu, đem kim mãng xà đưa cho Âu Dương, Âu Dương giúp nàng nâng, nàng liền từ cửa động nhảy xuống.

Hiểu Hiểu đứng trên vòng tròn chính giữa thạch huyệt, nhớ lại một chút động tác bà bà vẽ cái ký hiệu kia, giơ đao làm theo. Âu Dương vốn cũng muốn xuống phía dưới, bất quá Yêu Vương khoát tay áo, ý bảo mọi người, lui về phía sau một ít.

Hiểu Hiểu cũng cảm giác theo bước chân nàng di động, cục gạch dưới chân đạp phải đều động, mà cuối cùng nàng giơ đao nửa vòng, hướng về phía mặt đất một đao đâm xuống chợt nghe đến "Răng rắc" một tiếng, đao dĩ nhiên đâm vào trong, sau đó đã bị kẹt lại...

Hiểu Hiểu buông tay, dưới bàn chân liền run lên.

Yêu Vương ở phía trên đối với nàng gọi, "Đừng nhúc nhích."

Hiểu Hiểu liền đứng tại chỗ bất động, mặt đất dưới chân chậm rãi dâng lên một cái vòng tròn trụ sau đó lên cao tốc độ càng lúc càng nhanh, trực tiếp liền vọt ra khỏi đỉnh chóp của cửa động.

Cây cột càng lên càng cao, Yêu Vương hướng về phía Hiểu Hiểu gọi, "Đứng ở giữa!"

Hiểu Hiểu liền hướng trung tâm cây cột đứng.

Ở thời điểm lên tới cao bằng một người, cây cột hướng ba phương hướng đưa ra ba "cành cây" .

Sau đó cây cột liền dừng lại, ở giữa cây cột, lại toát ra một cây cột nhỏ một chút, tiếp tục đi lên trên, đang đến gần vị trí cao hai trượng, lại đưa ra ba nhánh cây, cây cột kia cũng dừng lại. Trung gian lại nhô ra cây thứ ba, tiếp tục lên tới vị trí sắp đến ba trượng, toát ra ba cành cây.

Mọi người ngước mặt, mắt thấy dưới nền đất dâng lên một gốc cây "Bất lão thần thụ" khổng lồ!

Cành cây từng tầng một triển khai, cuối cùng, cây này đến gần vị trí cao hơn ba trượng, ngưng "sinh trưởng".

Hiểu Hiểu đi xuống nhìn một cái, hoàn hảo nàng khinh công tốt lá gan lại lớn, người bình thường đứng phỏng chừng chân đều mềm nhũn.

Dưới tàng cây mọi người ngửa mặt nhìn, đều nhìn choáng váng —— tổ tiên Sơn Thần cung này đơn giản là cơ quan cuồng ma, cái gì người khổng lồ a thần thụ a, nguyên lai đều là cơ quan bọn họ kiến tạo ra được!

Hiểu Hiểu đem đao rút ra, cây kia tự động đi xuống, cành cây cũng chậm rãi thu về, cuối cùng, lại một lần nữa giấu vào mặt đất.

Bất lão thần thụ sau khi hạ xuống, Hiểu Hiểu cũng rời khỏi cái vòng tròn kia. Nàng mới vừa đi tới một bên, chợt nghe trong vòng tròn lại truyền tới "Cùm cụp" một tiếng.

Tất cả mọi người từ cửa động nhảy xuống tới, chỉ thấy dưới nền đất, lại dâng lên một "Cục gạch"

Tiểu Lương Tử đưa tay nhặt lên, phát hiện là một hộp thiết hình vuông, bên trong còn vang cùm cụp cùm cụp, thử tách ra một chút, đúng là có thể mở.

Bên trong có một la bàn màu vàng.

Mọi người suy nghĩ một chút, thật ra cũng thấy hợp lý, Hùng cung nếu không phải là Thần cung chân chính, thì la bàn của Hùng kia cũng vậy, cho nên trong tay Hùng cung không có la bàn, la bàn này là thuộc về Xà cung mới đúng.

"Tổ tiên của Sơn Thần cung thực sự là kẻ trộm gà." Triệu Phổ nhịn không được thổ tào, đây là xếp đặt bao nhiêu bẫy rập, bốn cái la bàn bốn cái Thần cung, kết quả còn lấy hai cái giả, đem một cái thực sự giấu đi, muốn lấy ra cái la bàn này còn phải khởi động thần thụ. Cái này một vòng lại một vòng, tràn đầy cơ quan!

Như vậy thoáng cái bốn cái la bàn đều gọp đủ.

Yêu Vương để cho bốn người tiểu hài nhi mỗi một người lấy một cái la bàn mở ra.

Mọi người vây quanh nhìn, chỉ thấy bốn cái la bàn đều chỉ về hướng khác nhau.

Một đám người đều nhìn Yêu Vương —— vầy là có ý gì a? Bốn cái la bàn đều đủ, có thể tìm vàng sao?

Yêu Vương suy nghĩ một chút, đột nhiên đưa tay.

Ánh mắt của mọi người đều đuổi theo phương hướng ngón tay hắn.

Bất quá Yêu Vương không có chỉ phương hướng nào, mà là đánh vào ót của Triển Chiêu một cái.

Triển Chiêu nhanh chóng che ót.

Ngũ Gia có chút kinh ngạc —— đánh một cái mà vang lên như thế sao?!

Công Tôn cũng gật đầu —— cùng đánh lên nắp chum giống nhau.

Ân Hậu cùng Thiên Tôn đều che miệng cười.

Yêu Vương nói, "Các ngươi tự mình động não, tiểu hài tử đừng có cái gì không hiểu liền hỏi đại nhân."

Triển Chiêu bưng ót có chút ủy khuất hướng đi tới cạnh Ngũ Gia —— vì sao lại đánh ta?

Bạch Ngọc Đường đẩy tay hắn ra nhìn, trên ót có một hồng ấn, không biết đánh có choáng váng hay không, nhưng đoán chừng là rất đau, Ngũ Gia còn giúp thổi thổi.

Đem la bàn đều thu vào, Âu Dương cất thay Hiểu Hiểu, Yêu Vương tựa hồ cũng chơi đã, mang theo tổ Tương Du rút lui.

Vừa đi, Yêu Vương còn vừa cùng Thiên Tôn thảo luận, nói cái ót của nhà Tương Tương là gia truyền a! Ôi chao! Xúc cảm cùng thanh âm lúc đánh đều giống nhau.

Ân Hậu đòi la bàn của kim mãng xà từ Hiểu Hiểu, cầm trong tay đùa giỡn, cũng đi theo trỏ về.

Thời điểm mọi người đi ra vô cùng thuận lợi.

Thấy Triển Chiêu sau khi bị Yêu Vương đánh một cái, nhóm tiểu bối đều lên tinh thần, Lâm Dạ Hỏa phụ trách dẫn đường, một chút cũng không đi sai.

Công Tôn còn nhỏ tiếng cùng Triệu Phổ giao lưu, "Thảo nào Thiên Tôn nói đứa nhỏ không đánh không nên thân, nguyên lai đều học từ Yêu Vương."

Cửu vương gia cũng gật đầu, quay đầu lại liếc mắt nhìn Tiểu Lương Tử.

Tiểu Lương Tử theo bản năng che ót, Tiểu Tứ Tử một bên nhìn Triệu Phổ một cái.

Khi mọi người rời khỏi Hội Kê sơn trở lại Bạch phủ, trời đã gần tối.

Đừng nói, đi vào núi một chuyến còn thật mệt mỏi, đặc biệt là Triệu Trinh thường ngày "Đại môn không ra nhị môn không môn", nói chân xót xương sống thắt lưng cổ cũng xót, Nam Cung nhìn dáng vẻ của hắn cảm thấy còn rất hả giận.

Triệu Phổ hỏi Giả Ảnh, Hùng cung cùng đám người giang hồ kia có động tĩnh gì.

Giả Ảnh nói, Hùng cung vẫn luôn ở khách điếm, đám người giang hồ kia không phụ sự mong đợi của mọi người, Thu Phong Viên ra vẻ nên bằng hữu giang hồ không ít, thoáng cái tới thật nhiều người, còn có một đám đang trên đường chạy tới, ba bốn ngày phỏng chừng có thể gọp đủ hơn một nghìn người.

Tất cả mọi người lắc đầu không nói gì —— những thứ này đều là danh xứng với thực nghìn dặm tặng đầu người.

Vì để phòng vạn nhất, Công Tôn mở phương thuốc ra, để nhóm ảnh vệ lấy số lượng lớn dược liệu, chế tác càng nhiều giải dược của Vô Sự tán càng tốt.

Triệu Phổ mang theo một nhóm ảnh vệ trợ thủ cho hắn, cầm một bát dược "Khuông khuông" giã dược.

.....

Trong viện, tứ đại thần thú đều gọp đủ.

Ngân Tuyết, Kim Diệp, Huy bà bà giúp mang tới một đôi hỏa hồ, cùng với tiểu kim mãng bị Ân Hậu bế tới choáng váng.

Kỳ thực coi như là năm con thần thú, bởi vì hồ ly có hai, có người nói hỏa hồ vẫn luôn xuất hiện hai con a.

Bị Yêu Vương yêu cầu "tự mình động não", mọi người Khai Phong ngồi vây quanh cạnh bàn đá.

Lúc này thần thú cùng la bàn đều đã đủ, hơn nữa Hiểu Hiểu, cảm giác đại tế Sơn Thần cung nên có đều có... Nhưng này có nghĩa là gì? La bàn nhìn không hiểu, nhóm thần thú ngoại trừ khả ái hình như cũng không có tác dụng nhiều lắm.

"Dựa theo tràng diện trên bích hoạ miêu tả, còn thiếu không ít thứ, phụ cận không có người khổng lồ, trên cây không có điểu cùng thái dương, Hiểu Hiểu cũng sẽ không phát quang." Triển Chiêu vừa nói thầm, vừa tiến tới nhìn Bạch Ngọc Đường.

Ngũ Gia vừa mới trở về sau đó liền cùng Tiểu Tứ Tử vội vàng.

Trước đó bọn họ không phải từ Vũ Hương các lấy được rất nhiều da dê Phí Vũ lưu lại sao, hơn nữa từ trong đệm ghế nhà Khương lão gia tử tìm được một khối, tổng cộng có năm khối.

Những da dê này chất liệu đều giống nhau, tuy rằng không thể ghép lại, nhưng luôn cảm thấy giữa hai bên có liên hệ gì đó, sắp xếp thế nào đều có một bộ phận có thể kết nối với nhau.

Tiểu Tứ Tử đứng ở trên băng đá, cùng Ngũ Gia cùng nhau hợp lại da dê. Một lớn một nhỏ thảo luận da dê có phải là cắt ra hay không, bằng không lấy giấy vẽ lại câcs phần rồi thử xem sao?

Lúc này, quản gia chạy vào, nhỏ giọng cùng Ngũ Gia nói, "Gia, có người cầu kiến."

Ngũ Gia ngẩng đầu hỏi, "Người nào a?"

"Khương Vọng Lâu."

Bạch Ngọc Đường có chút nghi hoặc, Triển Chiêu mắt liền nheo lại, những người khác cũng đều nhìn sang.

"Hắn nói muốn một mình gặp thiếu gia, không hy vọng có người ngoài ở đây." Quản gia bổ sung một câu.

Ánh mắt của Triển Chiêu bắt đầu trở nên nguy hiểm —— được lắm!

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, để quản gia mang Khương Vọng Lâu đến phòng khách.

Ngũ Gia đứng dậy, thấy Triển Chiêu vẻ mặt khó chịu ngồi vận khí, liền hỏi hắn, "Có đi hay không?"

Triển Chiêu nháy mắt mấy cái, nhìn Bạch Ngọc Đường, ý kia —— ta cũng đi sao? Không phải nói một mình gặp...

Ngũ Gia cười, "Ngươi cũng không phải người ngoài."

Triển Chiêu thoáng cái liền xoay chuyển tâm tình, cười tủm tỉm chạy theo ra ngoài. Kết quả hai người mới vừa đi ra sân, ở phía sau liền nghe được tiếng bước chân, vừa quay đầu lại, được chứ phần phật theo một đoàn.

Ngũ Gia bất đắc dĩ, vừa muốn ngăn cản, Thiên Tôn còn không vui, "Thế nào? Mèo nhỏ không phải là người ngoài a? Ta là người ngoài a?"

Ngũ Gia vội vàng lắc đầu.

Thiên Tôn chỉ chạy về phía trước.

Những người khác cũng đều nhìn Bạch Ngọc Đường —— thế nào, chúng ta đều là người ngoài sao?

Ngũ Gia cũng không còn cách nào, không thể làm gì khác hơn là mặc kệ, trước tiên kéo Triển Chiêu, cùng Thiên Tôn đi đến phòng khách.

Những người khác chạy đến cửa sau phòng khách tìm chỗ nghe trộm...


→Chương sau: Chương →

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro