Chương 184: Ác Ngôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 184: Ác Ngôn

Editor: Rosaline

Beta: Ken Le


Khương Vọng Lâu đột nhiên đến Bạch phủ, nói muốn một mình gặp Bạch Ngọc Đường.

Căn cứ kinh nghiệm nhiều năm của Triển Chiêu, phàm là muốn một mình gặp Tiểu Bạch Đường nhà hắn, cơ bản đều không phải là người tốt lành gì!

Ngũ Gia đương nhiên cũng biết Khương Vọng Lâu không phải là người tốt, nhưng một đám người miệng nói là người nhà này cùng đi nghe trộm cũng khiến hắn rất bất đắc dĩ, hơn nữa Thiên Tôn còn muốn cùng đi... Nói thật, sư phụ hắn đi vào trong phòng, Khương Vọng Lâu còn dám ra sao?

Ngũ Gia liền cùng Thiên Tôn thương lượng, nói cho dù biết tiểu tử kia muốn làm chuyện xấu, cũng phải trước tiên nghe hắn nói thế nào một chút, ngươi ngồi một bên không phải là muốn hù chết hắn sao?

Thiên Tôn liếc đồ đệ, lại nhìn Triển Chiêu —— Triển Tiểu Miêu có thể ở trong phòng vì sao vi sư không thể ở? Tiểu Miêu so với vi sư thân hơn có đúng hay không a?

Ngũ Gia nhìn trời, lòng nói ngươi cùng Triển Chiêu ghen cái gì a? Hai ngươi có thể giống nhau sao!

Thiên Tôn xoay mặt một cái, còn ầm ĩ nóng nảy —— dù sao thì ngồi trong đó nghe không giống đứng ngoài cửa nghe!

Cũng may ở trong phòng khách có một bình phong rất lớn, Ngũ Gia ở sau tấm bình phong có bày một cái ghế Thái sư cho hắn, vừa hay để Thiên Tôn ngồi đó nghe.

Thiên Tôn miễn cưỡng đáp ứng, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cùng nhau giúp hắn dời cái bàn, còn rót cho hắn chén trà, để hắn một hồi nếu nghe cái gì không hợp cũng không đi ra đánh chết Khương Vọng Lâu, chờ hắn nói xong rồi hãy nói.

Thiên Tôn nâng chén trà xua tay, ý kia —— hiểu rồi!

......

Mà lúc này, những người khác cũng tụ tập trên hành lang của cửa sau phòng khách, nghe động tĩnh trong phòng.

Trong viện chỉ còn lại vài người không theo tới, không phải vì cảm thấy mình là người ngoài của Bạch Ngọc Đường, mà là có việc vội vàng hơn.

Ân Hậu ngồi bên cạnh bàn, đang cầm thịt đút cho kim mãng xà.

Lúc vừa trở về, tiểu kim mãng xà này vẫn luôn quấn trên cánh tay Ân Hậu. Nuôi mãng xà đúng là có nhiều giống nuôi mèo, từ từ cẩn thận, chạm vào nó nhiều, mãng xà sẽ thành thói quen để người chạm vào, sẽ càng thêm dịu ngoan.

Tiểu kim mãng xà ở trên cánh tay Ân Hậu trườn tới trườn lui, tựa hồ là muốn trườn lên vai Ân Hậu.

Ân Hậu còn rất có kinh nghiệm, tay trái đổi qua tay phải rồi tay phải đổi qua tay trái, kết quả kim mãng xà kia bò nửa ngày cũng không xê dịch, giống như xoay quanh tại chỗ, ở trên hai tay Ân Hậu lộn đến ngã xuống. Cuối cùng có thể do mệt mỏi, xà liền bất động, hình như còn có chút tức giận, quấn thành một quả cầu, ngay cả đầu cũng giấu đi.

Yêu Vương cùng Thiên Tôn còn chê cười nó là ngốc ngốc, tự mình đánh một cái nút kết cho mình.

Ân Hậu tới nhà bếp cầm đồ ăn đến, dỗ một hồi, nó mới chậm rì rì thè lưỡi, đưa đầu ra ngoài ăn thịt.

Tiểu Tứ Tử an vị ở bên người Ân Hậu, cầm ra một tờ giấy Tuyên Thành lớn trải lên bản đồ da dê trên bàn đá, đang chăm chú tô đồ, chuẩn bị cắt ra rồi ghép lại nghiên cứu.

Yêu Vương cầm chén trà ngồi một bên, vừa nhìn vừa đưa tay xoa đầu Tiểu Tứ Tử, nói Tiểu Tứ Tử rất đáng tin, dù sao so với mấy đại nhân kia thì đánh tin hơn.

Công Tôn ban nãy để Triệu Phổ đi nghe, mình bây giờ có chút bận, một hồi chờ Triệu Phổ trở về bát quái cho mình là được.

Đang cầm một dược bát, Công Tôn vừa đảo dược vừa ra khỏi phòng, ngồi trên bậc thang phơi nắng, Yêu Yêu một bên thấy Công Tôn đi ra, nghiêng người nằm trước mặt Công Tôn lăn lăn.

Công Tôn đưa tay xoa đầu lớn của Yêu Yêu.

Hiểu Hiểu ngồi trên bậc thang đối diện, Ngân Tuyết Tiểu Ngũ Kim Diệp còn có Câm nhà Lâm Dạ Hỏa đều vây quanh nàng.

Hiểu Hiểu cầm trong tay bốn cái la bàn kia đang nghiên cứu, lúc đầu Âu Dương cũng bồi nàng, nhưng vừa nghe Khương Vọng Lâu tới, Âu Dương biết tiểu tử này không có ý tốt, ngoại trừ hại Bạch Ngọc Đường hắn không chừng còn hại Sơn Thần cung, cho nên cũng chạy đi nhìn tình huống một cái!

Tiểu kim mãng xà bởi vì nuốt mất một bàn thịt lớn, liền ở đó ngây người bất động.

Ân Hậu ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Ngân Yêu Vương cầm chén trà nghĩ gì đó, "Ngươi lại không đi theo? "

Yêu Vương khoát tay áo, "Tiểu Du không phải đã đi theo sao, Khương Vọng Lâu kia bất quá chỉ là tiểu nhân vật, Ngọc Đường Miêu Miêu ứng phó được."

Ân Hậu có chút không biết nói gì nhìn hắn —— ngươi thế nào lại theo Tiểu Tứ Tử gọi ngoại tôn nhà ta là Miêu Miêu a?

"Hừ hừ." Yêu Vương để chén xuống, hỏi Ân Hậu, "Ngươi đoán bốn người khổng lồ kia đang ở đâu?"

Ân Hậu suy nghĩ một chút, "Phỏng chừng giấu trong núi đi, người khổng lồ lớn như vậy, không có khả năng ra khỏi núi còn không bị phát hiện."

"Sao lại phải giấu đi?" Yêu Vương hỏi tiếp.

Ân Hậu nhún vai, vậy thì hắn không biết, nếu như là người Hùng cung giấu đi, đoán chừng là để tế tự ngày đó đi? Nhưng cũng không dùng đến, ngoại trừ Lục Hiểu Hiểu, không ai có thể để thần thụ mọc ra.

Ngân Yêu Vương cũng cười, đưa tay chọc cái bụng dưới gồ lên như một cái túi của kim mãng xà, lẩm bẩm nói, "Cảm giác tổ tiên Sơn Thần cung, một mực khảo nghiệm bọn tử tôn đời sau của mình..."

Ân Hậu nghe câu nói của hắn tựa hồ có hàm ý khác, liền nhìn hắn một cái.

Ngân Yêu Vương cầm chén trà tiếp tục uống trà, vừa cảm thán, "Thực sự là tổ tiên nghiêm khắc a..."

..........

Trong phòng khách, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường mới vừa dàn xếp tốt cho Thiên Tôn, quản gia liền mang theo Khương Vọng Lâu đi đến.

Khương Vọng Lâu vừa vào cửa liền thấy Triển Chiêu đã ở, tựa hồ là hơi nhíu nhíu mày.

Tâm tình Triển Chiêu lập tức tốt hơn vài phần.

Cho bại hoại này ngột ngạt, là chuyện Triển Chiêu ngoại trừ hỗ trợ người tốt ra thích làm nhất, Khương Vọng Lâu càng phiền hắn càng phải ở chỗ này, dù sao thì Ngọc Đường nói hắn không phải là người ngoài!

"Khụ khụ." Khương Vọng Lâu ho khan một tiếng, có chút lưu ý mà nhìn hai mắt Triển Chiêu.

Thông thường, nói một mình gặp mặt, Bạch Ngọc Đường lại dẫn theo người, cái này dù sao cũng phải giải thích một chút đi. Nhưng Ngũ Gia chưa từng phản ứng hắn, ý kia rất rõ ràng —— thích nói liền nói, không muốn nói thì thôi.

Khương Vọng Lâu thấy Bạch Ngọc Đường an vị uống trà, cũng liền thức thời mà không hỏi nhiều, đến bên cạnh bàn ngồi xuống.

Quản gia dâng trà, liền lui ra.

Khương Vọng Lâu cũng không khách sáo, khai môn kiến sơn* mà hỏi Bạch Ngọc Đường, "Hiền đệ, ban nãy thế nhưng vào Hội Kê sơn?"

*nghĩa đen là mở cửa ra thấy núi, nghĩa bóng của câu này người Trung Quốc dùng để chỉ việc nói thẳng, không nói vòng vo tam quốc.

Ngũ Gia hơi nhướn mày, bất trí khả phủ* nhìn hắn một cái.

*Không nói ý mình ra, chẳng nói ra ý kiến nào cả.

Triển Chiêu cũng liếc hắn một cái, lòng nói ngươi quản còn rất rộng, đi chỗ nào còn phải tới hỏi ngươi a?!

"Các ngươi ban nãy, có đúng hay không... Tiến vào tế đàn trong núi của Sơn Thần cung?" Khương Vọng Lâu hỏi.

Ngũ Gia không thay đổi sắc mặt, Triển Chiêu hỏi một câu, "Tế đàn?"

"Cái sơn cốc kia, chính là chỗ cử hành điển lễ thần tế của Sơn Thần cung, cũng chính là thánh địa tế đàn của Sơn Thần cung." Khương Vọng Lâu nói xong, hỏi một câu, "Các ngươi làm sao tìm được nơi đó?"

Bạch Ngọc Đường tự nhiên cũng không nói cho hắn biết chuyện la bàn, mặc kệ hắn có biết hay không, dù sao cũng sẽ không nhắc tới, nên cũng không lên tiếng.

Triển Chiêu có chút ngạc nhiên, hỏi ngược lại hắn, "Nghe khẩu khí của ngươi, ngươi đã đi vào?"

Khương Vọng Lâu gật đầu, "Ta khi còn bé hầu như chạy khắp mỗi ngõ ngách của Hội Kê sơn, cái cửa vào của tế đàn kia ta rất sớm liền phát hiện, nhưng bên trong lối rẽ nhiều lắm, giống như mê cung, ta tốn nhiều năm mới tìm được lối đi đúng."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nghĩ tới dấu hiệu chu sa ở ngã rẽ, xem ra những thứ kia là Khương Vọng Lâu lưu lại.

"Năm đó ta cũng là bởi vì tế đàn kia, mới kết giao Hùng Viên." Khương Vọng Lâu nói tiếp, nhưng lại khiến Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường có chút ngoài ý muốn.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhíu nhíu mày —— tiểu tử này dĩ nhiên thừa nhận cùng Hùng cung nhận thức... Trong hồ lô này lại có gì đây?

"Ta cùng cung chủ Hùng cung Hùng Viên rất nhiều năm trước cũng đã nhận thức, người này thật không đơn giản." Khương Vọng Lâu nói tiếp, "Hùng Viên vẫn luôn tìm tế đàn kia cùng thần thụ của Sơn Thần cung cùng với thần thú. Ta bởi vì quen thuộc địa hình, cho nên giúp hắn mấy lần, lộ tuyến bên trong tế đàn cũng là ta nói cho hắn biết đi như thế nào. Hùng Viên không biết làm sinh ý gì, nhưng trên tay tương đối có tiền, tiền ta xây Vọng Lâu thành, cũng đều do hắn giúp đỡ, nói là cảm tạ ta thay hắn tìm được tế đàn của tổ tiên hắn."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều có chút không biết nói gì, Khương Vọng Lâu giống như đang giải thích cùng hai người số tiền hắn dùng để mua đảo là từ đâu mà có. Tuy nói hắn đem mình tẩy sạch sẽ, nhưng cái gọi là giấu đầu lòi đuôi, hắn càng giải thích lại càng khả nghi!

Hai người cũng bất động thanh sắc, nhìn hắn xem tiếp theo hắn sẽ nói gì.

"Ta từ sau khi xây Vọng Giang lâu cũng không cùng Hùng cung lui tới, lần này vốn là bởi vì sơn thần của Sơn Thần cung nháo mới trở lại thăm một chút, nhưng sau đó lại phát hiện sự tình càng nháo càng lớn, bây giờ nhìn khuynh hướng có điểm không thể vãn hồi... Đại điện thần tế này của Sơn Thần cung khẳng định sẽ xảy ra chuyện, ta nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là đến nói trước cho các ngươi mới tốt."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhìn Khương Vọng Lâu, hai người lúc này có chung một ý nghĩ —— người này là thật lòng hay giả vờ, nghe hắn nói như thế thì thấy thế nào hắn cũng là người tốt. Không chỉ như vậy, trên giang hồ hỏi một vòng, hầu như mọi người ai cũng tán thưởng hắn. Nhưng trên thực tế thì sao? Hắn vì la bàn mà có thể sát hại phụ thân thân sinh, còn có đoạn đầu đài cất giấu trong viện kia, hành vi của người này chứng minh hắn thuộc loại người cực kỳ hung tàn, cũng là người dối trá thành tính!

Hai người Triển Bạch đương nhiên không tin hắn, nhưng nghe hắn nói như vậy, chắc chắn là có ý đồ gì đi.

Có đồng dạng ý nghĩ, còn có mọi người đang nghe lén ở cửa sau, cùng với Thiên Tôn sau tấm bình phong.

Khương Vọng Lâu khiến Thiên Tôn nhớ lại rất nhiều người giang hồ đã từng gặp qua, chuyện bọn họ nói cùng việc mà bọn họ làm căn bản không giống nhau, bọn họ nói ra khỏi miệng vô cùng đạo đức, nhưng thật ra là yêu cầu người khác, hay bản thân làm những chuyện kia, lại hoàn toàn ngược lại.

....

"Kỳ thực Hùng Viên làm nhiều như vậy, mục đích duy nhất là muốn trở thành chủ thần của Sơn Thần cung. Thế nhưng Sơn Thần cung chi chủ là thiên phú, hết thảy đều phải xem thiên ý, ép buộc không thể thành công. Hùng Viên nghĩ hết tất cả biện pháp, là muốn ở tế tự ngày đó, chứng minh mình chính là thiên tuyển chi tử*."

*con trai của trời, người do ông trời tuyển chọn.

Ở cửa, Triệu Trinh bĩu môi một cái —— đầu năm nay thế nào nhiều thiên tuyển chi tử vậy a?! Đám người này, ngay cả hoàng đế cũng không dám tự xưng là thiên tuyển chi tử, có xấu hổ hay không a!

"Các ngươi cũng biết."

Khương Vọng Lâu thần thần bí bí đối với Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nói, "Sơn Thần cung này, có thể nói là một môn phái tà ác nhất trên đời! Lịch sử của các chủ nhân của sơn thần, đều là nhân vật ác quỷ!"

Lời vừa nói ra, ngoài cửa Triệu Phổ cùng Trâu Lương vội vàng đè lại Âu Dương đang muốn bùng nổ.

Âu Dương mài răng, "Mẹ nó, tiểu tử này quả thực miệng chó không mọc được ngà voi!"

Trâu Lương khuyên hắn, "Ngươi trước tiên chờ hắn nói xong đã, tiểu tử này mang tội thí phụ*, cuối cùng nhất định sẽ bị chém đầu."

*giết cha.

Triệu Phổ cũng gật đầu, "Chờ sau khi chém hắn rồi băm ra cho chó ăn."

Trâu Lương cùng Lâm Dạ Hỏa đều căm tức nhìn Triệu Phổ —— cẩu trêu chọc ngươi hay sao mà lại phải ăn thứ kia?

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng rất tức giận, nhưng vẫn trước tiên chịu đựng, nghe hắn nói tiếp.

"Các ngươi biết đại điển tế tự của Sơn Thần cung, là tuyển ra chủ thần như thế nào không?" Khương Vọng Lâu hỏi.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhìn hắn —— chọn thế nào?

"Trên đại điển tế tự, cần lợi dụng số lượng lớn máu để tưới thần thụ, cây kia mới có thể mọc ra. Thần thụ sẽ phát ra mùi hư thối, đưa tới phi điểu, cuối cùng ngọn cây sẽ kết xuất một quả đỏ như máu, quả kết thành hình dạng lớn nhỏ, hình dạng bộ xương khô. Người được chọn kia leo lên đỉnh cây, sau khi hái xuống sẽ phát quang... Rồi ăn quả kia, ngoại trừ công lực tăng mạnh, tính tình người đó cũng sẽ đại biến, hoặc là nói chỉ còn lại một mặt tà ác." Khương Vọng Lâu vừa nói, vừa lấy ra một xấp bản vẽ.

"Đây là ta mấy năm nay sưu tập, một ít tư liệu liên quan tới Sơn Thần cung được lưu truyền."

Triển Chiêu đưa tay nhận lấy, mở ra vừa nhìn, liền cau mày.

Bạch Ngọc Đường cũng nhìn thoáng qua, trên những tờ giấy này miêu tả lại những tình cảnh người sống lúc tế tự vô cùng đáng sợ.

Nhưng Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ở trong tế đàn thấy qua bích hoạ, bích hoạ Sơn Thần cung lưu truyền chẳng những một chút cũng không máu tanh, thậm chí có một loại cảm giác rất thần thánh túc mục. Đặc biệt là ban nãy chính mắt thấy cảnh giải cơ quan của sơn thần thụ từ mặt đất mọc lên, có thể nói rất chấn động, cây kia cũng tương đối đẹp...

Ở hai người xem ra, những bức họa này, không giống phong cách của Sơn Thần cung, trái lại giống như tà điển tà thư của Khương Vọng Lâu hơn.

Mà lúc này Thiên Tôn sau tấm bình phong lại bắt đầu lên tinh thần... Đã nhiều năm như vậy, mấy người giang hồ đáng ghét này không chỉ loại hình không thay đổi, ngay cả thủ đoạn lời nói cũng sử dụng, một chút không thay đổi.

Hắn nhớ kỹ thanh thanh sở sở, năm đó rất nhiều người giang hồ cũng nói Ma Cung cùng Ân Hậu như vậy. Nói Ma Cung là tồn tại của tàn ác nhất trên đời này, nói Ân Hậu là ác ma sát nhân đa nghi, rất nhiều sách cùng tập tranh truyền lưu bên ngoài, nói là Ma Cung ăn thịt người đích đích xác xác...

.....

Mà lúc này, cái đại ma đầu "Ăn thịt người" trong truyền thuyết kia, đang ở sân trong đùa kim mãng xà.

Kim mãng xà tiêu hóa xong thức ăn đại khái là đã no, nên lại bắt đầu quấy rầy Tiểu Tứ Tử đang chăm chú tô bản đồ. Lại gần mấy bức họa trên giấy của Tiểu Tứ Tử, đuôi còn đụng phải nghiên mực hất một cái, trên giấy một cái dấu đen.

"Ôi chao nha!" Tiểu Tứ Tử vội vàng nắm đuôi rắn, nhúng vào nước rửa bút.

Tiểu kim mãng xà đơn giản trườn vào trong đồ rửa bút, vẩy vẩy đuôi văng nước khắp nơi, Tiểu Tứ Tử luống cuống tay chân cứu giúp bức tranh vừa mới được tô.

Ân Hậu đem mãng xà quấy rối cầm lên.

Tiểu Tứ Tử một tay cầm giấy lên, một tay kia cầm bút lông, chọc tiểu kim mãng xà, "Ngươi thế nào lại nghịch ngợm như vậy."

Nói phân nửa, Tiểu Tứ Tử đột nhiên bất động nghiêng đầu, nhìn chằm chằm da dê trên bàn.

Ân Hậu cầm khăn muốn lau nước trên da dê, lại bị Tiểu Tứ Tử ngăn cản.

Tiểu Tứ Tử đem giấy Tuyên Thành cùng bút lông xuông xuống, cầm lên tấm da dê, giơ lên hướng về phía ánh mặt trời.

Ân Hậu cùng Yêu Vương cũng đều nhìn chằm chằm.

Tiểu Tứ Tử nghiên cứu một hồi, lại đem da dê trải lên bàn, cầm giấy Tuyên Thành thấm ướt, bắt đầu lau da dê. Kết quả sau khi bản đồ da dê ướt, hiện ra rất nhiều đồ án trước kia không có, hơn nữa những thứ đồ án này lại có thể kết hợp với nhau.

"Minh tuyến chỉ là thủ thuật che mắt, ám tuyến mới là chân thật a!" Yêu Vương đưa tay, xoa đầu tiểu kim mãng xà trong tay Ân Hậu đang cuộn người lại, khen nó có khả năng.

Tiểu Tứ Tử nhanh chóng hợp năm tấm bản đồ lại.

Ân Hậu cùng Yêu Vương nhìn kỹ, đều gật đầu, "Thì ra là thế a..."


→Chương sau: Chương →

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro