Chương 185: Tự chui đầu vào lưới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 185: Tự chui đầu vào lưới

Editor: Chim, Rosaline

Beta: Chim


Tiểu Tứ Tử và tiểu Kim Mãng, không biết may mắn thế nào, tóm lại đánh bậy đánh bạ, lại phát hiện bí mật giấu trong bản đồ da dê kia.

Bản đồ bình thường đều dùng để chỉ đường, trên các loại sách cổ viết bằng da dê cũng chỉ ghi chép đường đi tới các loại cổ mộ, cổ bảo, cổ bảo tàng gì đó... Nhưng những đường nét ẩn dưới lớp da dê sau khi lộ ra, được hợp lại một chỗ, lại thành một dáng người.

Mỗi tấm da dê đều ghi chép rất nhiều đường phức tạp, nhưng dính lại với nhau, lại bản đồ kinh lạc và huyết mạch, càng ướt thì càng hiện ra nhiều đường cong, kết cấu phức tạp đến mức khiến người ta thán phục. Chỉ một đoạn cánh tay đã có hơn ngàn đường kẻ rậm rạp chằng chịt, còn có các loại điểm và kí hiệu.

Ân Hậu và Ngân Yêu Vương nhìn qua, hiểu được đây không phải là bản đồ cổ gì, mà là một bức vẽ huyết mạch trên cơ thể người của y thuật cổ xưa.

Tiểu Tứ Tử nhìn chằm chằm một hồi, đột nhiên kích động hô lên: "Cha!"

Công Tôn đang ngồi trên bậc thang đảo thuốc, Yêu Yêu lăn lộn bên cạnh hắn chơi đùa, lại dùng cái đuôi to không ngừng quạt tóc Công Tôn.

Lúc Tiểu Tứ Tử gọi hắn, Công Tôn đang ôm chén thuốc vuốt lại tóc.

"Cha!" Tiểu Tứ Tử đứng trên ghế vẫy Công Tôn: "Hình như là huyết lung đồ nha."

"Cái gì?" Công Tôn cả kinh, nhảy vọt tới... Yêu Yêu còn bị đạp một cước.

Ân Hậu và Ngân Yêu Vương đều nghe được Yêu Yêu "mieo" một tiếng, lăn một vòng, trên cái bụng trắng tuyết xuất hiện một dấu giày.

Hai lão gia tử dở khóc dở cười, Yêu Yêu nằm trên đất làm nũng, trong miệng không ngừng kêu "mieo", thật giống như đang tố cáo Công Tôn đạp nó, cái cánh khỏe khoắn lăn lộn hồi lâu toàn là đất.

Hiểu Hiểu nghe Tiểu Tứ Tử gọi cũng muốn chạy tới xem, nhưng Yêu Yêu lại lăn đến trước mắt, nàng ngồi xuống xem con rồng đang la lối om sòm kia. Thấy trên người Yêu Yêu có một dấu giày, nàng muốn đưa tay giúp nó lau, nhưng Yêu Yêu lại không cho, xoè cánh bay tới bay lui mà tránh, giống như muốn giữ lại "tội chứng" Công Tôn đạp nó.

Công Tôn chạy tới bên cạnh Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử và Ân Hậu cầm tờ giấy Tuyên Thành ướt nhẹp lau da dê, vì chỉ cần để khô, những hình vẽ ẩn bên dưới sẽ biến mất.

Công Tôn cẩn thận nhìn một hồi, vỗ bàn nói: "Thật sự là huyết lung đồ."

Ân Hậu tò mò hỏi: "Huyết lung đồ là cái gì?"

Lời nói vừa ra khỏi miệng, hai cha con Công Tôn vốn đang hưng phấn đều kinh ngạc nhìn Ân Hậu, sau đó cùng nhau híp mắt lại, rồi cùng nhau lắc đầu, ý như muốn nói – Ân Ân, thậm chí cả huyết lung đồ cũng chưa từng nghe nói đến nha!

Hai cha con, một lớn một nhỏ, một gầy một béo, một đôi mắt phượng một đôi mắt to tròn, nhưng cử chỉ lại giống nhau như đúc, ngay cả nhịp độ lắc đầu cũng như nhau, Ân Hậu không nhịn được cười.

Đương nhiên Yêu Vương từng nghe nói đến, ngài nói với Ân Hậu: "Huyết lung đồ là một tấm y đồ trong truyền thuyết, trên tấm bản đồ này miêu tả cặn kẽ các loại huyết mạch kinh lạc bên trong cơ thể, có tác dụng vô cùng lớn đối với việc trị bệnh nan y, có điều, cái này là thật sao?"

"Phải." Công Tôn gật đầu. "Sư phụ ta có một bản chép tay của huyết lung đồ, ta nhớ rất rõ, gần như giống y đúc tấm da dê này, hơn nữa thứ này còn kỹ lưỡng hơn..."

Công Tôn vừa nói vừa ngồi xuống cạnh Tiểu Tứ Tử, cầm tấm bản đồ kia nhìn: "Trong truyền thuyết, huyết lung đồ là do một bộ lạc ẩn cư sơn lâm chế tạo ra. Trong núi có rất nhiều độc xà trùng,, nhưng đồng thời lại có vô số dược liệu trân quý. Thứ sơn y tinh thông nhất là thuật giải độc, bọn họ có một bộ y thuật của riêng mình, khác với y thuật chúng ta sử dụng thường ngày..."

Công Tôn thao thao bất tuyệt giới thiệu cách dùng của huyết lung đò với mọi người, Ân Hậu và Hiểu Hiểu đều nghe không hiểu lắm, chỉ biết tấm da dê này nhất định là thứ tốt.

Yêu Vương cũng nói: "Dù sao thì bức vẽ này cũng giá trị hơn vàng rất nhiều."

Công Tôn và Tiểu Tứ Tử đều gật đầu.

Công Tôn còn sờ đầu Tiểu Tứ Tử, khen bé có khả năng.

Tiểu Tứ Tử đưa tay sờ đầu tiểu kim mãng, nói: "May có Cầu Cầu."

Tiểu Tứ Tử ôm tiểu kim mãng cuộn thành một cuộn lên – còn không phải một quả cầu sao....

....

Ở hậu viện, mọi người phát hiện "hi thế trân bảo" nên hân hoan vui sướng, trong phòng khách, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nghe Khương Vọng Lâu nói luyên thuyên một hồi, mới nghe thôi đã muốn đánh người.

Triển Chiêu cảm thấy, tiểu tử này lại nói xấu Sơn Thần cung như vậy, sẽ có nguy cơ bị Âu Dương xé đôi ra mất, nên cắt ngang lời hắn: "Ngươi nói một hồi, rốt cuộc muốn chúng ta làm gì?"

"Muốn trước khi lễ cúng tế bắt đầu, diệt trừ Hùng Viên!" Khương Vọng Lâu nói.

Triển Chiêu cười nói: "Khương thành chủ, ngươi quên ta là quan sai sao? Nếu Hùng Viên thật sự thập ác không tha như vậy, ngươi báo quan bắt hắn không được sao?"

"Haizz." Khương Vọng Lâu khoát tay: "Ta nói diệt trừ cũng không phải là muốn giết hắn, mà muốn cản hắn..."

Triển Chiêu nghe đến đây, đột nhiên có một ý tưởng, lập tức chuyển đề tài, nói: "Hơn nữa, hắn cũng chỉ tốn nhiều tiền đi tìm cội nguồn mà thôi, tìm di vật của tổ tông không phạm pháp, cũng không phạm phải tội tày trời như giết cha giết huynh."

Lúc Triển Chiêu nói mấy chữ "giết cha giết huynh" còn cười với Khương Vọng Lâu, Ngũ gia tiếp tục uống trà, mọi người nghe được đều gật đầu: "Nói hay lắm! Triển Chiêu lên đi! Thu thập hắn!"

Sắc mặt Khương Vọng Lâu có chút lúng túng, nhưng lấy quan hệ giữa Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, hắn nghe nói mình và Bạch Ngọc Đường từng có mâu thuẫn về chuyện đó, trái lại cũng hợp tình hợp lý. Nhưng Khương Vọng Lâu lại không biết, Triển Chiêu không chỉ nghe nói, mà còn chính mắt nhìn thấy hắn bóp chết cha ruột của hắn.

"Ta đây không phải là... Không có chứng cứ sao?" Khương Vọng Lâu cũng cười với Triển Chiêu.

Ý là – ngươi nói ta giết cha cũng không có chứng cứ, chỉ dựa vào mấy câu nói lúc nhỏ của Bạch Ngọc Đường, cũng không làm được gì.

Triển Chiêu "sách" một tiếng: "Nói đúng lắm! Cũng không phải là không có chứng cứ sao? Nếu có chứng cứ đã sớm đưa hắn lên đoạn đầu đài rồi, đúng không?"

Khương Vọng Lâu ngẩn người, nhìn Triển Chiêu, hiển nhiên lúc Triển Chiêu nói ba chữ "đoạn đầu đài", còn cố ý nhấn mạnh.

Khương Vọng Lâu cũng có chút nghi ngờ.

Triển Chiêu nói tiếp: "Hơn nữa, cũng không thể vì truyền thuyết mà định tội một người được. Ngươi nói Hùng Viên muốn lấy máu người để trở thành thần chủ, nhưng không phải hắn còn chưa ra tay sao? Nếu không đợi hắn ra tay mà chúng ta đã vội bóp chết hắn, vậy người có tội chính là chúng ta."

Triển Chiêu lại lần nữa nhấn mạnh hai chữ "bóp chết".

Khương Vọng Lâu nhìn Triển Chiêu trước mặt mình đang cười tủm tỉm giống như đùa giỡn, cũng không nắm bắt được rốt cuộc hắn trùng hợp nói bậy bạ thôi, hay đã biết gì đó rồi... Chuyện đoạn đầu đài và bóp chết khiến Khương Vọng Lâu không khỏi nghi ngờ, Triển Chiêu biết chuyện này từ đâu chứ?

"Nói đi thì phải nói lại." Triển Chiêu tiếp tục xoay vòng vòng Khương Vọng Lâu: "Nếu quả thực Hùng Viên có ý định đó, thì không phải chúng ta không thể làm gì cả!"

Khương Vọng Lâu gật đầu: "Đúng vậy! Có thể điều tra trước, đừng nói chứ, rất có thể Khuê Thu đã nhìn thấy gì đó không nên nhìn ở trong núi, thế nên mới chết trong tay Sơn Thần cung. Lúc ấy trong núi chỉ có mấy người Hùng Viên, không thể tin lời của một mình hắn."

Triển Chiêu gật đầu, hỏi: "Chuyện này ngươi có đầu mối không?"

Khương Vọng Lâu bất đắc dĩ lắc đầu: "Vẫn không có chứng cứ."

"Ừm..." Triển Chiêu khó xử: "Không có chứng cứ thì phải làm sao đây? Cũng không thể bóp cổ buộc hắn nói phải không?"

Khương Vọng Lâu cau mày, Triển Chiêu vẫn tiếp tục nhấn mạnh chữ "bóp cổ", rốt cuộc là cố ý hay...

"Như thế này?" Triển Chiêu đột nhiên ngồi thẳng lên, đưa tay học làm động tác bóp cổ: "Ngươi nói đi, không nói ta sẽ giết ngươi, giết ngươi..."

Triển Chiêu nói mấy câu này xong, cả người Khương Vọng Lâu đều cứng lại.

Triển Chiêu thu tay về, nâng cằm nhìn Khương Vọng Lâu, không nhanh không chậm nói: "Chỉ cần kiên trì điều tra, nhất định sẽ phát hiện đầu mối! Cái này gọi là nếu không muốn người khác biết, trừ phi mình đừng làm, ngươi nói có đúng không?"

Mặt Khương Vọng Lâu trắng bệch, hắn nhìn Bạch Ngọc Đường một bên ngồi tự mình uống trà, lúc này trong lòng loạn thành một đoàn.

Mấy câu Triển Chiêu mới vừa... Căn bản cũng không phải là nói lung tung, mà là có ý định đang ám chỉ chuyện đã xảy ra đêm đó! Nếu như nói bóp chết là hắn đoán, đoạn đầu đài là hắn hỏi người ở lão gia trước đây điều tra ra, mà chuyện đã xảy ra khi tối hắn là làm sao mà biết được?

Khương Vọng Lâu duy nhất có thể nghĩ tới lúc này chính là —— lúc tối có người chứng kiến!

Người kia là ai? Hẳn không phải là Bạch Ngọc Đường... Nếu như là lời của hắn trước đó thì khẳng định cũng đã nói, vậy còn có ai?

Triển Chiêu thấy trong mắt Khương Vọng Lâu lóe lên một tia lo nghĩ, biết mình đã thành công hù hắn.

"Khụ khụ."Triển Chiêu ho khan một tiếng, tiếp tục bổ đao, "Bất quá Khương huynh cũng là có hảo ý, chúng ta sẽ nhìn chằm chằm Hùng Viên kia thật chặt, nếu như hắn làm chuyện xấu thật vậy hắn tuyệt đối trốn không thoát, nhất định sẽ làm cho hắn, nợ máu trả bằng máu!"

Nói xong, Triển Chiêu dừng lại nhấp một ngụm trà, đặt chén trà xuống lại hỏi, "Được rồi, Khương huynh gần nhất ở chỗ nào?"

"Hả?" Khương Vọng Lâu có chút nghi ngờ nhìn Triển Chiêu, "Thập..."

"Nga, ta cảm thấy nếu như người Hùng cung biết ngươi tới mật báo, không chừng sẽ gây bất lợi cho ngươi, cho nên dự định phái vài người chăm sóc ngươi." Triển Chiêu không đợi Khương Vọng Lâu cự tuyệt, lại nói tiếp, "Khương huynh có nghe nói qua Long Đồ Án quyển chưa?"

Khương Vọng Lâu ngẩn người, Khai Phong phủ có Long Đồ Án quyển cái này ai cũng biết, mấy năm nay Triển Chiêu theo Bao Chửng đi tuần, là vì đến các nơi điều tra những vụ án chưa được giải quyết, còn ghi lại trên Long Đồ Án quyển.

"Khai Phong phủ ta thời gian gần đây đều đang điều tra án chưa giải quyết phát sinh trước đây, đặc biệt là mấy vụ án giết người. Nhưng tiếc là..." Triển Chiêu lắc đầu, thở dài, "Có vài bản án cũ lâu năm, nói thí dụ như xảy ra chừng mười năm hai mươi năm các loại, rất nhiều chứng cứ đều đã tiêu hủy."

Khương Vọng Lâu thoáng nhẹ nhõm.

Âm lượng Triển Chiêu đột nhiên đề cao vài phần, "Thế nhưng! Lưới trời lồng lộng tuy thưa nhưng khó thoát, không có vật chứng còn có nhân chứng!"

Khương Vọng Lâu nhíu mày một cái, "Nhân chứng? Nhưng lời nói của một bên không được chính xác..."

"Ai! Ai nói là lời nói của một bên! Chỉ cần người chứng kiến vượt lên hai người, đó chính là bằng chứng như núi."Triển Chiêu cười, "Hơn nữa Khai Phong phủ ta có thần y a! Vô luận án mạng bao nhiêu năm trước, dù cho thi thể hư thối chỉ còn lại một cỗ hài cốt, cũng là có thể tra được nguyên nhân cái chết chân chính!"

"Nga..." Khương Vọng Lâu gật đầu, tuy cố gắng trấn định, nhưng rõ ràng cả người đã có chút luống cuống.

Lại ngồi nhấp một ngụm trà, Khương Vọng Lâu liền đứng dậy cáo từ, Triển Chiêu còn tiễn hắn tới cửa.

Cơ hồ là đồng thời, sau cửa Triệu Phổ đã thông báo Giả Ảnh, sắp xếp nhân thủ, theo dõi sát sao Khương Vọng Lâu!

Giả Ảnh ngầm hiểu, sắp xếp nhân thủ đi theo dõi.

Kỳ thực Triển Chiêu vừa mới nói một phen kia, mọi người ngoài cửa nghe lén, đều biết tặc miêu kia muốn làm gì, dùng cách của Triệu Phổ nói, cái này gọi là "kế nghi binh".

Khương Vọng Lâu năm đó giết cha vừa không có nhân chứng lại không có vật chứng, sự tình trôi qua chừng mười năm, muốn lại đem hắn ra công lý, khó như lên trời. Nhưng tuyệt đối không thể như thế thả hắn, Khương Vọng Lâu cũng không biết Triển Chiêu là thông qua Ma Vương Nhãn thấy sở tác sở vi* của hắn năm đó, nghe thấy Triển Chiêu miêu tả, hắn tự nhiên sẽ hoài nghi năm đó có người chứng kiến. Chỉ cần hắn hoài nghi, hắn liền nhất định sẽ đi thăm dò. Triển Chiêu còn nhắc tới thần y có thể mở quan khám nghiệm tử thi, Khương Vọng Lâu rất có thể sẽ hủy diệt thi thể vong phụ của hắn....

*hành vi đã làm

Một khi trúng kế, Khương Vọng Lâu tùy thời có thể sẽ tự chui đầu vào lưới, Triển Chiêu cũng đã nghĩ xong kế hoạch.

Tiễn Khương Vọng Lâu, Triển Chiêu trở lại phòng khách, chỉ thấy Ngũ Gia nâng cằm đang nhìn hắn.

Triển Chiêu hướng bên cạnh hắn ngồi xuống, liền nói "Tiểu tử này rất xấu rồi, nhất định phải để cho hắn đền tội! Hắn không phải tự xưng là thông minh sao, để hắn biết thông minh quá sẽ bị thông minh hại!"

Bạch Ngọc Đường gật đầu, hỏi, "Ngươi bây giờ gạt hắn cho rằng năm đó có người chứng kiến, còn dọa hù hắn phải mở quan khám nghiệm tử thi... Vậy sau đó thì sao? Chuẩn bị làm như thế nào? "

Triển Chiêu cười hì hì nói, "Phải cảm ơn bữa ăn khuya tối hôm trước a! Liền nghĩ ra cái biện pháp, hắn còn tự mình đưa tới cửa, cái này kêu là tự chui đầu vào lưới!"

Ngũ Gia dở khóc dở cười cái này cùng ăn có quan hệ gì?

"Vương đại trù nói trước đây trù tử Khương gia cùng hắn nói qua chút chuyện về Khương Vọng Lâu a!" Triển Chiêu nói, "Khương gia gia đại nghiệp đại, lúc Khương lão gia tử chết trong nhà cũng phải có ít hơn hơn mười người! Khương Vọng Lâu nhất định sẽ tìm cách điều tra toàn bộ người của Khương gia ở lúc tối hắn hành hung!"

Ngũ Gia gật đầu.

"Chúng ta chỉ cần an bài người, ngụy trang ra mấy người chứng kiến!"Triển Chiêu nhỏ giọng cùng Bạch Ngọc Đường nói, "Khương Vọng Lâu sau khi tra đi ra nhất định sẽ tìm hại những người đó, đến lúc đó là có thể bắt hắn vào lúc chuẩn bị gây án rồi!"

Bạch Ngọc Đường nghe cảm thấy thật là kế tốt, suy nghĩ một chút, Ngũ Gia đột nhiên hỏi, "Miêu nhi, ngươi nói... Năm đó có thể hay không thật sự có người chứng kiến? "

Triển Chiêu hơi sững sờ.

"Khương gia nhiều người như vậy, nha hoàn gã sai vặt hoa tượng trù tử... Chẳng lẽ lúc tối đó thật sự có người thấy được, nhưng không dám nói đi?"

Triển Chiêu vuốt cằm gật đầu, "Cũng có đạo lý, không bằng chúng ta cũng tra một chút? "

Lúc này, sau tấm bình phong Thiên Tôn bưng chén trà đi ra, Triệu Phổ bọn hắn ở ngoài cửa sau cũng đều tiến vào.

Mọi người vốn là nghĩ thảo luận một chút, ai biết lúc này, quản gia lại chạy vào, cùng Bạch Ngọc Đường nói, "Gia, lại người đến!"

Bạch Ngọc Đường buồn bực, "Người nào a?"

"Hùng Khê."Quản gia nói, "Nói muốn gặp ngài cùng Triển đại nhân."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái —— hôm nay là cái ngày gì?

Ngũ Gia để cho quản gia đi đem người mang đến, lại đem Thiên Tôn giấu vào sau tấm bình phong Triệu Phổ bọn họ cũng đều không tình nguyện lại đến cửa sau nghe trộm.

Triển Chiêu còn nói căn phòng này cách âm cũng quá kém, ở phía sau cửa trong hành lang gấp khúc nghe rõ ràng như vậy.

Ngũ Gia cảm thấy có lý, nhà cửa nên kiến thiết lại!

Chỉ chốc lát sau, quản gia liền mang theo Hùng Khê tiến vào.

Hùng Khê cùng hai người khách khí vài câu, sau khi nhấp một ngụm trà, liền mở miệng nói, "Hai vị thiếu hiệp có nghe nói qua, chuyện tình huyết tế đại điển tế tự của Sơn Thần cung? ! "

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều có chút không nói gì —— đây là chuẩn bị nghe lại lần nữa sao? Chẳng lẽ người này cùng Khương Vọng Lâu là một phe?

Nhưng kế tiếp Hùng Khê, lại nói một cái cố sự cùng Khương Vọng Lâu mới vừa nói, hoàn toàn bất đồng.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: chủng loại của tiểu kim mãng là tiểu cầu mãng* màu vàng.... Cầu mãng ở quốc gia của ta là động vật được bảo vệ, người không nên nuôi a, không thì tù mọt gông 23333 ta rất sợ rắn thế nhưng rất thích xem rắn, đặc biệt các loại cầu mãng gen phối khác nhau, thật sự là quá dễ nhìn!

*Cầu mãng (球蟒) = trăn hoàng gia/ trăn quả bóng: (tên khoa học Python regius) là một loài trăn sống ở Châu Phi. Đây là loài nhỏ nhất trong số các loại trăn châu Phi và là một loài vật nuôi tương đối phổ biến - nguyên do là tính tình tương đối dễ chịu của nó. Cái tên "trăn quả bóng" bắt nguồn từ việc con trăn có thói quen cuộn tròn lại thành hình quả bóng khi căng thẳng hay lo sợ còn cái tên "trăn hoàng gia" (tiếng La Tinh: regius nghĩa là "hoàng gia") bắt nguồn từ thông tin cho rằng nữ hoàng Ai Cập Cleopatra VII thường mang loài trăn này trên cổ tay mình. (Tìm hiểu thêm tại Wikipedia, Link: https://vi.wikipedia.org/wiki/Tr%C4%83n_ho%C3%A0ng_gia)



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro