Chương 188: Nút thắt trong lòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 188: Nút thắt trong lòng

Editor: Chim, Rosaline

Beta: Chim


Bạch Ngọc Đường và Lâm Dạ Hoả đạp bay cửa Lục phủ, đây chính là cổng lớn của thế gia vọng tộc*, hai cánh cửa nặng cả mấy trăm cân, mang theo tiếng gió bay ra ngoài, vù vù, quay mấy vòng trên không trung, cuối cùng "bành" một tiếng đập vào tường viện, đập ra hai cái lỗ lớn.

*gia đình giàu có

Nhưng mọi người cũng không quan tâm được nhiều như vậy, xông vào trong nhìn thử.... Nhưng một màn xuất hiện trước mắt lại khá là dở khóc dở cười.

Chỉ thấy Triển Chiêu lúng túng đứng trong sân, đối diện là một nữ nhân còn trẻ tuổi đang ôm một đứa bé, còn có một một nha hoàn đang cầm cái chày cán bột.

Mà nhìn lại Triển Chiêu.... Trên chiếc áo khoác màu xanh của Triển đại nhân toàn là bột mì, vừa ho khan, vừa khoát tay xua bột trước mắt.

"Nương?"

Lúc này, nữ nhân đang ôm đứa bé nhìn thấy Lưu bà bà liền kêu lên.

Lưu bà bà nhanh chóng chạy qua, ôm lấy nàng, khoát tay ra hiệu bảo nàng đừng sợ, người tới không phải người xấu.

Mọi người đoán nữ nhân đang ôm đứa bé kia chính là "Tiểu Mễ Lạp", thấy nàng không sao cả, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Ngũ Gia đi qua xem Triển Chiêu.

Triển Chiêu khoát tay, ý là —— không sao cả!

Hoá ra, vừa rồi Triển Chiêu cuống cuồng nhảy tường vào sân.

Đúng lúc đó, Lục phu nhân, cũng chính là khuê nữ "Tiểu Mễ Lạp" nhà Lưu bà bà đang làm sủi cảo cùng với nha hoàn. Đột nhiên có một nam nhân trèo tường vào, phu nhân và nha hoàn đều sợ hãi kêu lên.

Trong tay tiểu nha hoàn kia đang cầm túi bột mì, bị dọa sợ lập tức ném túi bột mì qua, đúng lúc gió thổi tới, thổi hết lên người Triển Chiêu.

Tiểu Mễ lạp ôm lấy đứa bé muốn chạy đi, lại nghe rầm một tiếng thật lớn, cửa bay mà tường cũng sập, hai người đều ngây ngẩn, gia tướng cầm gậy chạy tới cũng ngây ngẩn, ngay cả tiểu bảo bối mà Tiểu Mễ Lạp đang ôm trong lòng cũng ngây ngẩn.

"Khụ khụ." Triển Chiêu rất xấu hổ, quay lại xin lỗi.

Lưu bà bà để gia tướng giải tán hết, bảo bọn họ ra ngoài sửa cửa, kéo khuê nữ lại, gọi mọi người đi vào phòng.

Tiểu Mễ Lạp vốn tên là Vương Mễ Nhi, bởi vì dáng người nhỏ nhắn, nên khi còn bé đều gọi thân mật nàng là Tiểu Mễ Lạp.

Động tĩnh bên này rất nhanh liền đưa tới không ít người, chỉ chốc sau, một người trẻ tuổi từ ngoài cửa cuống cuồng chạy vào, vừa vào cửa đã kêu lên: "Nương tử!"

Mọi người quay đầu lại nhìn, đều sửng sốt —— người tới thật quen, là thiếu chưởng quỹ của Lộc Trân đường —— Lục Diêu Thiên.

Lúc này Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường mới biết, hoá ra Lục phủ là quý phủ của Lục Diêu Thiên... Nghĩ lại, hoá ra Lục phủ ở ngay phía sau Lộc Trân đường, là sân trước sân sau, phía trước làm sinh ý, phía sau để người thân ở, cửa bị đá bay thật ra chính là cửa sau, cửa hàng của Lộc Trân đường ở phía trước mới là cửa trước.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều không biết nói gì —— đây là trùng hợp, hay là do Kim Hoa phủ quá nhỏ chứ?

Có cảm giác lá gan của Vương Mễ Nhi không lớn, vừa rồi mới bị doạ một chút mà khuôn mặt đã trắng bệch, thật lâu sau mới bình tĩnh lại.

Triển Chiêu đứng từ xa nhìn, vô cùng áy náy.

Lưu bà bà mỉm cười an ủi nữ nhi, nói không sao cả, vừa rồi chỉ là hiểu lầm, hơn nữa làm gì có kẻ xấu có võ công cao cường vậy chứ, ha ha ha...

Triển Chiêu đưa tay gãi đầu.

Ân Hậu cũng lắc đầu —— Nhìn đi! Quả nhiên bị xem là cường đạo.

Thiên Tôn cảm thấy có thể đuổi kịp đã tốt rồi, vẫn tốt hơn là chậm một bước, Triển Tiểu Miêu có tiến bộ.

Lục Diêu Thiên đang ở phía trước bàn sinh ý, nghe tiểu nhị vội vàng chạy tới nói có người xông vào cửa sau dọa sợ thiếu nãi nãi thì cũng sợ hãi. Nhưng nhìn thấy người đến là Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, Lục Diêu Thiên lại bảo tiểu nhị trở về tiếp tục làm sinh ý, bản thân đóng cửa lại, hỏi ý đồ của mọi người.

Lưu bà bà nói lại chuyện đã xảy ra.

Nhìn lại Vương Mễ Nhi, lúc này sắc mặt nàng còn kém hơn ban nãy.

Nghe nhạc mẫu nói, Lục Diêu Thiên đứng lên, ra hiệu với nhóm Triển Chiêu —— nói chuyện chút đã.

Mọi người theo hắn ra ngoài, Lục Diêu Thiên để nhạc mẫu nhà mình ở lại bên cạnh nương tử, sau đó đóng cửa phòng lại, cũng đóng cả cửa viện lại, cuối cùng chỉ vào bàn đá trong sân.

Mọi người đi tới đó ngồi.

Lục Diêu Thiên trầm mặt nói: "Đích thực năm đó Mễ Nhi đã nhìn thấy."

Mọi người kinh ngạc nhìn Lục Diêu Thiên —— ngươi biết sao?

Lục Diêu Thiên gật đầu: "Chuyện này nàng không nói cho ai cả, chỉ nói với một mình ta, là ta dặn nàng không được nói, ngay cả mẹ ruột của mình cũng không thể nói."

Mọi người nhìn hắn, chờ hắn kể tường tận.

Lục Diêu Thiên nói: "Ta và Mễ Nhi là thanh mai trúc mã, nhạc mẫu đại nhân trước kia không chỉ làm công cho một mình Khương gia, còn làm ở nhà ta nữa. Khi còn bé ta ở nhà đọc sách, cách hai ngày Mễ Nhi sẽ theo nương nàng tới một lần, hai ta vẫn luôn chơi chung, cha mẹ ta cũng đặc biệt thích nàng. Vốn dĩ ta luôn ở nhà cũ trong Hội Kê sơn, nơi đó khá yên tĩnh... Sau đó chúng ta thành thân, rồi dời đến thành Nam. Nơi này là nhà của bá phụ, bởi vì ta muốn làm sinh ý ở Lộc Trân đường, nên mới mang hai mẹ con nàng tới đây luôn."

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu, mặc dù có một bộ phận người trong Hội Kê Sơn sống gần quan đạo, nhưng khu vực xung quanh miếu Đại Vũ cũng có rất nhiều trách viện, còn có rất nhiều từ đường cũng xây ở đó.

"Ta chưa từng gặp người Khương gia, nhưng đã từng nghe Mễ Nhi đề cập tới, nói mẹ nàng làm việc ở đó, có một vị Khương lão gia, người này đặc biệt tốt." Lục Diêu Thiên nói tiếp: "Nhưng có một thời gian, đột nhiên Mễ Nhi không tới nữa. Ta đã hỏi nhạc mẫu, bà ấy nói Mễ Nhi bị bệnh, ta khá là lo lắng, nên đã kéo lang trung trong nhà xuống núi xem bệnh cho nàng."

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhìn Lục Diêu Thiên, vị này tuổi tác gần bằng Vương Mễ Nhi, nói cách khác năm đó hắn cũng là trẻ con... Hai người này nghe có vài phần giống Triệu Trinh và Bàng phi.

"Sau khi lang trung chẩn mạch cho Mễ Nhi cũng không nhìn ra được lý do gì, nói có thể nàng bị dọa sợ hoặc bị tích tụ gì đó, phải điều dưỡng lại." Lục Diêu Thiên thở dài: "Lúc ấy ta muốn đưa nàng lên Hội Kê Sơn ở mấy ngày, nhưng ai biết nàng vừa nghe nói phải tới Hội Kê Sơn, sợ hãi tới mức chui vào tủ trốn, túm chặt cửa sống chết không chịu đi ra."

Triển Chiêu có thể hiểu được tại sao nha đầu kia lại sợ đến vậy, dù sao khi đó cũng còn nhỏ, hơn nữa ban đêm nghe tiếng Khương Vọng Lâu, tưởng tượng cũng ra hình ảnh đó đáng sợ thế nào.

"Sau đó ta về nhà, nghe được mấy gia tướng nói chuyện phiếm, nói tiểu thiếu gia Khương Vọng Lâu nhà bên cạnh quá đáng thương, nhỏ như vậy mà cha đã tự vẫn, chỉ để lại một mình hắn, nghe nói hàng xóm nhà hắn còn có người nghi ngờ hắn hại chết cha hắn, sao có thể được chứ?"

...

Triển Chiêu cau mày lại, càng nghe càng tức giận.

Cũng may Lục Diêu Thiên là người thông minh, lúc ấy hắn đã hỏi nhạc mẫu tương lai, có phải Khương lão gia nhà nàng làm công đã chết hay không.

Lưu bà bà nói phải.

Lục Diêu Thiên ở nhà tính toán, nghĩ tới nghĩ lui, đều cảm thấy sự bất thường của thanh mai trúc mã nhà mình có thể liên quan tới cái chết của Khương lão gia. Mà hàng xóm Khương gia cũng nói Khương Vọng Lâu có liên quan đến cái chết của cha hắn, Vương Mễ Nhi lại sợ tới Hội Kê Sơn tới vậy, tiểu lâu mà Khương Vọng Lâu ở lại đúng dịp cách biệt viện nhà hắn rất gần...

Lục Diêu Thiên càng nghĩ càng thấy không đúng, hắn chạy tới nhà Lưu bà bà, trực tiếp hỏi Vương Mễ Nhi, có phải nàng thấy Khương Vọng Lâu sát hại cha hắn hay không.

Bị hắn hỏi như vậy, Tiểu Mễ Lạp khóc lóc nói hết chuyện nàng đã thấy cho hắn.

Ngày hôm đó, Tiểu Mễ Lạp hái được một trái đào rất ngon trong Hội Kê sơn, nàng cùng mẹ đi tới Khương gia làm việc. Nàng cảm thấy gần đây tâm trạng Khương lão gia không được tốt, nên muốn tặng đào cho ông ấy. Nhưng tối đó, lúc nàng đi vào viện, lại phát hiện bên trong không thắp đèn. Bình thường vào lúc này, Khương lão gia đang ở trong sân ngắm trăng hay ngắm hoa gì đó. Nàng vốn cho rằng lão gia tử đã ra ngoài, nhưng vừa định đi, lại nghe trong phòng có tiếng động kì quái, dường như có ai đó đang kêu "Giết ngươi..."

Vương Mễ Nhi tò mò, đi tới cửa phòng, lúc ấy cửa đang khép hờ, nàng đi vào nhìn thử, liền thấy Khương Vọng Lâu đang bóp cổ cha hắn.

Tất cả mọi người đều cau mày.

Lục Diêu Thiên cau mày nói: "Mễ Nhi nói, lúc ấy nàng ngẩn cả người, nàng nói chỉ nhìn bóng lưng Khương Vọng Lâu thôi cũng thấy kinh khủng, hơn nữa còn không ngừng gào thét, giống như muốn ăn thịt người vậy. Ngay lúc nàng bị dọa sợ ngây người, nàng nhìn thấy Khương lão gia tử đang giãy giụa đột nhiên nhìn thấy nàng. Lúc ấy lão gia tử hẳn đang thoi thóp, nàng nhìn thấy lão gia tử nhẹ nhàng khoát tay với nàng... Mễ Nhi nói, trước kia lão gia tử ở trong sân đuổi tiểu miêu tiểu cẩu đều dùng động tác khoát tay như vậy, ý là —— đi ra đi. Mặc dù lúc ấy nàng còn nhỏ, nhưng nàng biết trước khi chết Khương lão gia tử đã bảo nàng nhanh chạy đi."

Đám người Triển Chiêu đều nghe đến sốt ruột —— lấy trình độ điên rồ lúc ấy của Khương Vọng Lâu, nếu như Tiểu Mễ Lạp bị phát hiện, nhất định nành sẽ lành ít dữ nhiều. Lão Khương thật chẳng đáng, tuy rằng lúc trẻ ông ấy bị ma quỷ ám ảnh mà cầm la bàn đi, nhưng đích thực bản tính của ông ấy vẫn hiền lành, tại sao lại sinh ra đứa con trai như vậy chứ?

"Mễ Nhi sợ hãi, nhưng cũng không dám nói cho mẹ nàng biết, cho nên luôn giấu trong lòng không dám nói ra." Nói tới đây, Lục Diêu Thiên thở dài: "Lúc ta nghe nàng kể chuyện này, ta đã muốn kéo nàng tới nha môn báo quan. Nhưng Mễ Nhi lại nói, nghe nói tiểu thiếu gia ở bên cạnh Khương gia cũng xác nhận Khương Vọng Lâu là hung thủ, kết quả là nha môn không những không tin, mà hàng xóm láng giềng còn lời ra tiếng vào, nói hắn hàm oan người tốt. Nhà đó là đại gia tộc bản xứ, tiểu thiếu gia lại là đồ đệ của võ lâm tôn giả, lời hắn nói không ai tin, bản thân mình nói ra càng không ai tin, không chừng còn hại mẹ nàng."

Triển Chiêu ôm cánh tay nghiêng đầu —— Tức chết hắn! Chỗ nào cũng tức!

"Lúc ấy ta âm thầm hỏi thăm chuyện của Khương Vọng Lâu, sau khi nghe ngóng, ta phát hiện hàng xóm láng giềng đều khen hắn, nói hắn tri thư đạt lễ, là người khoan hậu."

Nói đến chỗ này, Lục Diêu Thiên lắc đầu, "Lúc đó ta đã cảm thấy, người này tuyệt đối không đơn giản, cho nên mới nói Mễ Nhi tạm thời đừng nhắc tới chuyện này, ta sẽ điều tra thử. Lại qua một thời gian, tòa nhà của Khương gia và cả của cải trong nhà đều bị Khương Vọng Lâu bán lấy tiền, Khương Vọng Lâu cũng dời đi đâu chẳng biết... Nhưng ta phát hiện cách một thời gian, sẽ có một vài người lai lịch không rõ, đến hỏi thăm có ai đang điều tra án mạng năm đó của Khương lão gia tử hay không. Về sau lại nghe nói Khương Vọng Lâu mua một hòn đảo, xây môn phái, tên là Vọng Lâu thành... Ta nói với Mễ Nhi, có lẽ chúng ta có chút có lỗi với Khương lão gia tử, thế nhưng, chuyện này trước tiên chỉ có thể đừng nhắc tới. Bởi vì chúng ta chẳng những không có năng lực giải oan cho lão gia tử, còn có thể liên luỵ đến tính mạng của mình cùng thân nhân..."

Lục Diêu Thiên rất có lỗi nói với Triển Chiêu, "Nói ta ích kỷ cũng được, so với việc đi giải oan cho người khác, ta cảm thấy bảo vệ Mễ Nhi và người nhà quan trọng hơn. Cho nên cho dù sau đó các ngươi đến Lộc Trân đường của ta, ta cũng không nhắc tới chuyện này... Nếu như muốn truy cứu trách nhiệm biết tình tiết sự kiện mà không báo, vậy cũng đều do ta quyết định, Mễ nhi mấy năm nay vẫn luôn ăn không ngon, ngủ không yên, vừa sợ hãi, lại vừa cảm thấy có lỗi với Khương lão gia..."

Triển Chiêu nghe xong khoát tay áo, ý bảo mình hiểu được, bọn họ tới đây không phải để truy cứu trách nhiệm.

Bạch Ngọc Đường và Lâm Dạ Hỏa cũng cảm thấy trông Lục Diêu Thiên như một tên thư sinh tay trói gà không chặt thế thôi, nhưng phương diện chăm sóc thê tử vẫn rất tốt, rất đáng mặt nam nhân.

"Nhưng thực tế đây cũng không phải là kế lâu dài." Lục Diêu Thiên nói tiếp, "Chuyện này giống như một cây gai, luôn cắm sâu trong lòng chúng ta, đối với Mễ nhi lại càng là nút thắt trong lòng, những năm gần đây nàng cũng chịu dằn vặt. Ban nãy ta nghe có người xông tới, người thứ nhất ta nghĩ tới chính là Khương Vọng Lâu phái người tới giết Mễ nhi diệt khẩu..."

Triển Chiêu cũng gật đầu, "Cách duy nhất để cởi bỏ khúc mắc của tôn phu nhân, trả lại cuộc sống an bình cho các ngươi, chính là đem Khương Vọng Lâu ra công lý."

Lục Diêu Thiên gật đầu, "Nhưng Triển đại nhân, chỉ có một nhân chứng là Tiểu Mễ, thực sự có thể được sao? "

Nói xong, Lục Diêu Thiên cũng ngẩng đầu nhìn Bạch Ngọc Đường, ý tứ rất rõ ràng —— Năm đó lúc Mễ Nhi nhìn thấy, nàng còn nhỏ tuổi hơn Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường nói không ai tin, Mễ nhi nói có thể có người tin sao?

Thiên Tôn đột nhiên hỏi Bạch Ngọc Đường, "Lúc đó vì sao đám người kia không tin ngươi nói a? Còn nữa năm đó tại sao ngươi không nói với vi sư chuyện này?"

"Bởi vì thời điểm ta thấy hắn ra vào Khương gia, hắn lẽ ra là ở trong nhà cũ trong Hội Kê sơn." Ngũ Gia giải thích, "Từ nhà cũ của Hội Kê sơn đến Khương gia, đi bộ nhanh nhất cũng hơn nửa canh giờ. Nhưng ta thấy Khương Vọng Lâu xuất hiện ở Khương gia trong đoạn thời gian đó, có rất nhiều nha hoàn gia tướng ở nhà cũ đều thấy hắn, hắn không có khả năng trong khoảng thời gian ngắn xuất hiện ở nhà cũ Khương gia giết người, cho nên mọi người càng tin tưởng hắn nói mà không phải ta. Hơn nữa..."

Thiên Tôn nháy mắt mấy cái, "Hơn nữa cái gì? "

Ngũ Gia cũng không nói tiếp —— hơn nữa đồ đệ ngươi là ta nhân duyên ở nhà không được tốt a.

"Liền chỉ là chút lý do này?" Thiên Tôn thấy Ngũ Gia không trả lời, chau mày, "Vậy chứng minh hắn trong thời gian ngắn có thể tới Khương gia không được sao, hơn nữa ngươi và nha đầu kia tận mắt nhìn thấy, bằng chứng như núi a!"

Ân Hậu hỏi, "Muốn chứng minh như thế nào? Lúc ấy tiểu tử kia cũng mới hơn mười tuổi, cho dù dùng tới khinh công, cũng không cách nào thoáng cái liền xuất hiện ở hai nơi khác nhau phải không? "

Những người khác cũng gật đầu, Triển Chiêu hỏi, "Có thể có đường tắt gì hay không..."

Lục Diêu Thiên lại lắc đầu, "Ta năm đó đã thử hết các con đường có thể đi từ Hội Kê sơn vào trong thành, Hội Kê sơn tuy rằng không tính là cao, nhưng trên đường xuống núi rất khó đi, dễ lạc đường, tối càng không dễ đi..."

"Đi địa đạo thì sao?" Thiên Tôn thuận miệng một câu.

Tất cả mọi người sửng sốt.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều vừa quay đầu lại, nhìn chằm chằm lão gia tử.

Ân Hậu cũng nhẹ nhàng "A" một tiếng.

Lâm Dạ Hỏa vuốt cằm nhìn Thiên Tôn —— lão gia tử thật là kỳ nhân a!

Ân Hậu suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng đúng, lão quỷ kia lạc đường liền trực tiếp đào động để đi, ý tưởng kỳ thực là giống nhau...

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu lại nhìn nhau một cái, hai người bọn họ đều không hẹn mà cùng nhớ lại tên Hùng Khê kia.

Trước đó nhóm ảnh vệ cùng Giao Giao cùng nhau theo dõi Hùng Khê vào Hội Kê sơn, không bao lâu người nọ liền mất tích không thấy... Có phải trong Hội Kê sơn có địa đạo hay không a.

Hỏa Phượng gật gật đầu —— ngọn núi hẳn là bị đào rỗng rồi.

Ngũ Gia lại nhìn Thiên Tôn, chỉ thấy lão gia tử híp mắt đang bất mãn nhìn hắn, như là oán giận —— ai bảo ngươi khi còn bé không nói với vi sư một tiếng? Cha ngươi không giúp được ngươi nhưng vi sư ta còn không giúp được ngươi sao? Sư phụ ngươi là ai ngươi nhớ sao?! Ngươi một tiểu hài tử lại cứ giữ mình khư khư, bị ủy khuất gì ngươi cũng không biết tìm sư phụ làm nũng sao?! Bạch Hạ cũng thật là,vậy mà cũng không nói với ta, quá kỳ cục!

Bạch Ngọc Đường đưa tay sờ sờ cổ.

Ân Hậu ở một bên nhỏ giọng thầm thì, "Lúc đó ngươi cũng không biết có địa đạo a... Hơn nữa ngươi vừa nghe người thân bên cạnh bị oan uổng liền nổ tung, hài tử dám nói cho ngươi biết sao? Không sợ ngươi động thủ làm thịt người ta sao."

Thiên Tôn liếc Ân Hậu.

Lục Diêu Thiên cũng cảm thấy có được hy vọng, mới vừa muốn hỏi một chút chuyện tình làm sao tìm được địa đạo, chợt nghe có người gõ cửa.

Mở viện môn vừa nhìn, là hỏa kế cửa hàng.

"Thiếu gia, mua bán lớn đến, khách nhân nói muốn gặp ngài."

Lục Diêu Thiên cũng có chút do dự, hắn hiện tại cũng vô tâm buôn bán, nhưng cửa hàng là tâm huyết suốt đời của đại bá của hắn, cũng không tiện chậm trễ sinh ý.

"Nếu không ngươi đi trước chào hỏi khách nhân." Triển Chiêu đề nghị, một hồi trở lại hẳng nói.

Lục Diêu Thiên suy nghĩ một chút, cũng chỉ đành như vậy, đứng lên liền hỏi hỏa kế, "Là ai?"

"Là Khương Vọng Lâu."

Hỏa kế một câu nói ra khỏi miệng, tất cả mọi người sửng sốt, cùng lúc đó, chợt nghe trong phòng truyền đến "Ba "Một tiếng.

Tất cả mọi người đứng lên.

Lưu bà bà ôm tôn nhi đến mở cửa , thấy mọi người đều khẩn trương nhìn bên trong, vội vàng xua tay, "Không có chuyện gì, ta không cẩn thận là rớt ly."

Phía sau Lưu bà bà, Vương Mễ nhi khẩn trương nhìn Lục Diêu Thiên phía ngoài, hiển nhiên nàng ở bên trong cũng nghe đến lời của hỏa kế.

Lục Diêu Thiên để cho hỏa kế đi trước chào hỏi khách nhân, hắn sau đó sẽ tới.

Hỏa kế đi, ban nãy ở bên trong nghe xong toàn bộ đối thoại bên ngoài Lưu bà bà cũng gấp đến không được, hỏi Lục Diêu Thiên, "Ai nha trời cao ạ, có phải tên bại hoại kia đã biết cái gì, cho nên tìm tới cửa hay không?!"

Lục Diêu Thiên cũng cảm thấy không chính xác, quay đầu lại nhìn Triển Chiêu bọn họ.

Triển Chiêu đối với hắn nói, "Đừng lo lắng, hắn không động vào các ngươi được."

Nói xong, để cho Lục Diêu Thiên buông lỏng một chút, cẩn thận ứng đối với hắn, bọn họ ngay lúc bên ngoài phòng phối hợp.

Lục Diêu Thiên gật đầu, hít sâu một hơi, đứng đối diện ở cửa đối với vợ gật đầu, ý bảo nàng không cần lo lắng.

Vương Mễ nhi cũng gật đầu, đưa mắt nhìn Lục Diêu Thiên liền cùng Triển Chiêu cùng đi ra sân.

Bạch Ngọc Đường cùng Thiên Tôn cũng đi theo, Lâm Dạ Hỏa cùng Ân Hậu thì lưu lại trong sân. Hỏa Phượng hỗ trợ ôm tiểu bảo bảo của Lục gia, hài tử này mới vừa cai sữa, tiểu đoàn đặc biệt khả ái.

Ân Hậu ý bảo Lưu bà bà cùng Vương Mễ nhi ngồi vào cạnh bàn.

Lo lo lắng lắng Lưu bà bà đỡ khuê nữ tâm hoảng ý loạn đi tới ngồi xuống bên cạnh Ân Hậu. Hai người mới vừa ngồi xuống, bỗng nhiên cũng cảm giác được toàn thân cao thấp có một loại thả lỏng cùng thư thích không nói ra được.

Vương Mễ Nhi ban đầu trái tim đều muốn nhảy ra, đặc biệt khẩn trương, nhưng lúc này không biết vì sao, cả người cùng tâm bình tĩnh rồi.

Ân Hậu cho hai nương nhi* rót hai ly trà, để cho hai nàng nghỉ ngơi một hồi, cái gì cũng không cần sợ.

*mẹ con

Lời của lão gia tử tựa hồ như có ma lực nào đó, hai nương nhi đều gật đầu, Vương Mễ Nhi thậm chí còn cảm thấy có chút đói bụng.

Lưu bà bà nhanh chóng gọi nha hoàn đi nấu cháo.

Lâm Dạ Hỏa đang ôm một tiểu đoàn tử, cảm thụ được nội lực ôn hòa kia của Ân Hậu ở trong viện quanh quẩn, không khỏi có chút cảm khái... Nội lực này cũng quá có cảm giác an toàn! Năm đó đến tột cùng là tên ngốc nào nói Ân Hậu là ma vương ăn thịt người...

Cùng bầu không khí ở hậu viện thư giãn bình tĩnh bất đồng, tiền viện thật có chút giương cung bạt kiếm.

Triển Chiêu hôm nay là quyết tâm, vô luận như thế nào cũng phải tìm được chứng cứ... Nên làm như thế nào a?

Bạch Ngọc Đường còn lại là vừa đi vừa nghĩ —— Khương Vọng Lâu tìm đến Lục Diêu Thiên thật là vì nhân chứng mục kích Vương Mễ Nhi này sao? Hay là có việc khác? Cùng với... Trước đó Phí Vũ mạo danh chính là tên của Lục Diêu Thiên, Người Lục gia tựa hồ cùng Sơn Thần cung có thiên ty vạn lũ* liên hệ.

*ngàn mối tơ vò —— mô tả tình cảm hoặc mối quan hệ phức tạp.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vừa đi vừa suy nghĩ.

Mà Thiên Tôn đi theo phía sau hai người đột nhiên ngẩng đầu nhìn bầu trời...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro