Chương 189 Huyết nguyệt (hiện tượng trăng đỏ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 189 Huyết nguyệt (hiện tượng trăng đỏ)

Editor: Ken Le

Beta: Rosaline


Thiên Tôn ngẩng đầu nhìn lên không trung.

Lúc này thời tiết rất tốt, trên bầu trời màu lam lại có thể nhìn ánh trăng màu đỏ rõ ràng.

Thiên Tôn nhìn chằm chằm trên không trung một hồi, hôm nay không chừng là nhật nguyệt đồng huy, buổi tối có thể còn có huyết nguyệt...

......

Đồng dạng nhìn mặt trăng đỏ trên trời, còn có Ngân Yêu Vương trong Bạch phủ.

Yêu Vương ngủ trưa dậy không thấy tổ Tương Du đâu, nghe Triệu Phổ nói là đã theo bọn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi tìm nhân chứng mục kích.

Lão gia tử nghĩ nghĩ, lại hỏi Triệu Phổ, gần đây mấy người giang hồ thế nào? Có động tĩnh gì không?

Triệu Phổ nói nhóm ảnh vệ vừa trở về nói có rất nhiều người giang hồ, đều là bằng hữu của Thu Phong Viên, khách điếm đều chứa không đủ. Sau đó Khương Vọng Lâu chạy tới Lộc Trân đường, phỏng chừng không phải đi mua lộc nhung, mặt khác tạm thời hết thảy bình thường.

Yêu Vương lúc sau lại đến phòng chế thuốc của Công Tôn.

Trong phòng trên bàn bình bình quán quán đều rải đầy, nhóm ảnh vệ mỗi người một lọ. Công Tôn để bọn họ đến các tửu lâu khách điếm lớn bỏ vào nước giếng, tóm lại những nơi có người giang hồ tụ tập đều cho vào nước của chỗ đó hết.

Yêu Vương cầm phương thuốc mà Công Tôn khai nhìn nhìn, lại cầm một bình thuốc ngửi ngửi, nghiêng đầu tiếp tục suy nghĩ.

Công Tôn nhìn thấy hành động của Yêu Vương liền hỏi, "Lão gia tử, thuốc này có vấn đề gì sao?"

"Ân?" Yêu Vương nhanh chóng lắc đầu, "Không có... Thuốc này ta lấy hai bình được không?"

Công Tôn vội vàng cầm mấy hai cái bình đưa hắn.

Yêu Vương cầm lấy liền xuất môn.

Công Tôn nhìn bóng dáng Yêu Vương xuất môn, lắc lắc đầu, tâm nói... Ai, Tiểu Tứ Tử nhà ta về sau thật sự có cao được như vậy sao?

......

"A thu."

Trong viện, Tiểu Tứ Tử đang đồ lại Huyết Lung đồ thì đột nhiên hắt xì một cái.

Lương Thần Mỹ ba tiểu bằng hữu viết xong công khóa lại ra phía sau viện luyện cầu.

Vừa rồi Triển Chiêu bọn họ vội vã cùng Lưu bà bà xuất môn, cũng không mang bọn họ theo.

Trâu Lương một bên nhìn chằm chằm, Lâm Dạ Hỏa cũng không thấy đâu, nghe Tiểu Tứ Tử nói đã đi cùng bọn Triển Chiêu rồi, Trâu Lương cũng không còn cách, trái phải không có chuyện làm, đành an vị làm trợ thủ cho Tiểu Tứ Tử.

Tiểu Tứ Tử đang đồ lại Huyết Lung đồ, mọi người đem đống da dê đều giao hết cho bé, nên bé bắt đầu làm một bản viết tay của Huyết Lung đồ. Làm ướt da dê tới đâu bé đồ theo tới đó, đây chính là công việc đòi hỏi sự cẩn thận, cũng chỉ có Tiểu Tứ Tử mới có kiên nhẫn làm việc này.

Trâu Lương nhìn thấy "Công tác" của Tiểu Tứ Tử, liền vươn tay xoa đầu bé —— mọi người ở cùng nhau cũng chưa chắc có khả năng như đệ!

Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm ngước đầu, lại hắt xì một cái.

Trâu Lương liền hỏi bé có phải cảm lạnh hay không?

Bất quá Tiểu Tứ Tử hắt xì xong cũng không động, sửng sốt trong chốc lát, sau đó liền hơi hoang mang quay đầu lại, vươn tay xoa cằm.

Suy nghĩ trong chốc lát, tiểu tử kia ngẩng đầu, nhìn nhìn lên không trung.

Trâu Lương cũng ngẩng đầu theo, thấy cảnh tượng bầu trời nhật nguyệt đồng huy, lầm bầm lầu bầu một câu, "Là huyết nguyệt a..."

"Trâu Trâu." Tiểu Tứ Tử đột nhiên buông bút, nhích lại gần Trâu Lương bên cạnh, ngưỡng mặt hỏi hắn, "Huynh có học tiếng sói tru không?"

Trâu Lương bị bé chọc cười, cúi đầu nhìn Nắm đang ngước mặt, "Sói tru?"

Tiểu Tứ Tử gật gật đầu.

Trâu Lương nhìn nhìn xung quanh, thừa dịp không ai chú ý, liền ngẩng mặt...

Triệu Phổ mới vừa đi vào phòng Công Tôn, đang giúp hắn đem thuốc bột cho vào hủ, đột nhiên chợt nghe trong viện truyền đến, "Ngao ô..." một tiếng.

Cửu vương gia buông chai, chạy vào trong viện nhìn thoáng qua, sau đó liền trở lại.

Công Tôn cũng buồn bực, "Trong Bạch phủ có nuôi sói sao? Bạch Ngọc Đường không phải không thích chó sao..."

Cửu vương gia khoát tay, nói là Trâu Lương tru, phỏng chừng để hống Tiểu Tứ Tử chơi đi, thu một mình thì không có chuyện gì đâu.

Công Tôn sửng sốt, "Tru một mình thì không có chuyện gì đâu... Trước kia hắn còn tru với bầy sao?"

"Kia cũng không phải." Triệu Phổ cười nói, "Mãi cho đến hơn mười tuổi, mỗi khi đêm trăng tròn hắn sẽ chạy lên nóc nhà tru dưới ánh trăng, sau đó đám sói trong Hắc Phong Lâm theo đó mà ngao ô ngao ô, giống như cùng hợp xướng."

Công Tôn cũng bị chọc cười, "Thật sự tru dưới ánh trăng a? Đúng rồi ta hình như đã nhìn thấy chuyện này trong quân quy."

"Hiện tại đã bỏ, trước đây không có chuyện gì cũng đột nhiên ngao ô vài tiếng, bọn ta hỏi hắn đang làm gì, hắn nói không biết, có cảm giác như có gì đó gọi hắn về."

Công Tôn hỏi, "Là dã tính trong truyền thuyết sao?"

Triệu Phổ cười, "Lúc Trâu Lương vừa tới, Âu Dương ý đồ lấy nhánh cây cùng cầu đùa hắn, kết quả một thân bị thương."

"Lấy nhánh cây cùng cầu đùa hắn như thế nào?" Công Tôn không hiểu được.

"Quăng đi cho hắn nhặt về a." Triệu Phổ cười.

Công Tôn có chút không biết nói gì —— các ngươi làm ca ca sao lại khi dễ hắn như vậy a?

Lại làm dược một hồi, Công Tôn nhịn không được hỏi, "Hắn thật sự chạy đi mang về sao?"

Triệu Phổ nở nụ cười, ý bảo Công Tôn —— nhìn a.

Nói xong, Cửu vương gia cầm cầu nghiền dược của Công Tôn chạy đến cửa, đem cầu thảy trên mặt đất, nhẹ nhàng đẩy.

Từ cửa phòng đến trong viện là sườn dốc, cầu thủy tinh kia kêu lộc cộc lăn xuống...

Trâu Lương tru xong một tiếng rồi nhìn Tiểu Tứ Tử.

Tiểu Tứ Tử còn vỗ tay, nói "Học thật giống nga! Nhưng không phải loại này nga, có loại tru khác không a?"

Trâu Lương nghi hoặc, "Một loại khác?"

"Chính là lúc muốn tập kích con mồi a, cái loại vô cùng tàn ác đến dọa người a."

Trâu Lương nghe xong, gật gật đầu, vừa định mở miệng, đột nhiên chợt nghe một trận thanh âm "lộc cộc", vừa quay đầu lại... Chỉ thấy sườn dốc trước mắt có một hòn bi đang lăn xuống.

Ánh mắt Trâu Lương không tự giác mà nhìn chằm chằm quả cầu kia, cuối cùng hưu một cái phóng qua.

Tiểu Tứ Tử nháy mắt mấy cái —— người đâu?

Chỉ chốc lát sau Trâu Lương đã trở lại, cầm quả cầu kia.

Tiểu Tứ Tử liếc mắt một cái nhận ra, "Ai nha, này không phải thứ mà phụ thân dùng để nghiền dược sao?"

"Là tiên sinh sao?" Trâu Lương cầm cầu chạy đến cửa phòng Công Tôn, chạy vào đưa cho Công Tôn.

Công Tôn dựa theo Triệu Phổ dạy hắn, nhận lấy cầu, cười tủm tỉm gật đầu với Trâu Lương nói "Cám ơn."

Trâu Lương chạy ra ngoài.

Công Tôn không hiểu sao lại cảm thấy Trâu Lương mặt than, vừa rồi trong nháy mắt hình như rất vui vẻ, hơn nữa bóng dáng chạy đi kia...

Triệu Phổ đi qua hỏi hắn, "Giống đi?"

Công Tôn tuy rằng cảm thấy có chút không phúc hậu, bất quá bộ dáng Trâu Lương chạy ra thật sự giống như có cái đuôi to dang quẫy phía sau...

Trâu Lương chạy về bên cạnh Tiểu Tứ Tử ngồi xuống, tiếp tục nói chuyện vừa rồi.

Tiểu Tứ Tử quan sát một chút —— Tâm tình Trâu Trâu hình như không tồi.

"Không phải sói tru, là tiếng sói gầm sao?" Trâu Lương hỏi Tiểu Tứ Tử.

Tiểu Tứ Tử gật gật đầu.

Trâu Lương cúi đầu rống lên vài tiếng.

Tiểu Tứ Tử nhìn hắn một hồi, sau đó lại xoa cằm bắt đầu suy nghĩ.

Lúc này, chợt nghe từ xa truyền đến tiếng gió, ngay sau đó có gì đó bay tới.

Trâu Lương theo bản năng chạy tới tiếp được, sau đó vừa quay đầu... Chỉ thấy Triệu Phổ đang ở cửa ngoắc hắn.

Trâu Lương chạy tới vài bước, nghĩ nghĩ hình như có chỗ nào đó không đúng, cúi đầu vừa thấy, cầm trong tay chính là hòn bi vừa rồi.

Trước đây bọn Triệu Phổ không ít lần đùa hắn như vậy, Trâu Lương tức giận, cầm cầu ném Triệu Phổ.

Triệu Phổ tiếp cầu, chạy vào cười với Công Tôn.

Trâu Lương hầm hừ đến bên cạnh bàn ngồi xuống, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử nhìn hắn, tiểu tử kia yên lặng, từ trong hà bao nhỏ lấy ra một hòn bi.

Tả tướng quân híp mắt nhìn tiểu đoàn tử.

Tiểu Tứ Tử ngoan ngoãn cất cầu đi, lại hỏi Trâu Lương, "Trâu Trâu có muốn cắn người chưa?"

Trâu Lương nhỏ giọng nói thầm một câu, "Vậy muốn xem là cắn ai."

"Ân?" Tiểu Tứ Tử không nghe được.

"Khụ khụ." Trâu Lương ho khan một tiếng lắc đầu, nghiêm mặt nói, "Sẽ không cắn, kỳ thật sói cũng không phải muốn cắn người, là do đi săn cùng tự vệ."

Vừa nói, Trâu Lương vừa hé miệng chỉ chỉ răng nanh của mình, "Răng nanh của người thật ra không thích hợp cắn người."

Tiểu Tứ Tử nhìn răng Trâu Lương một chút, cảm thấy răng của Trâu Trâu cùng Miêu Miêu giống nhau, đều có đầy răng nanh a!

Trâu Lương nâng cằm, vươn tay chọt chọt tiểu đoàn tử hỏi bé, "Đệ hỏi thăm chuyện này làm gì?"

Tiểu Tứ Tử nói, "Đệ nhìn thấy có chút chuyện khó lường a!"

......

Lộc Trân đường, Khương Vọng Lâu không phải đến một mình, còn dẫn theo mấy chưởng môn của môn phái giang hồ đến.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường không cùng Lục Diêu Thiên ra phía trước.

Mặt tiền của cửa hiệu Lộc Trân đường ngoại trừ tiền thính còn có phòng khách, chuyên dùng để tiếp đãi khách quý, mà cách vách phòng khách còn có cái phòng.

Phòng này có thể nghe được thảo luận từ phòng khách, bình thường bọn tiểu nhị đều ở đây đợi lệnh, lúc chưởng quầy tiếp đãi khách nhân ở phòng khách cần cái gì thì chỉ cần nói lớn một tiếng là được.

Bọn Triển Chiêu liền vào gian phòng này, nghe ngóng tình huống bên phòng khách.

Bạch Ngọc Đường đi theo Triển Chiêu vào phòng, thì thấy sư phụ hắn không theo vào, mà là đứng ở cửa phòng, ngước mặt nhìn không trung.

Ngũ gia nhìn thoáng qua, hôm nay hiện tượng thiên văn còn rất độc đáo, phỏng chừng sư phụ hắn đang thưởng thức đi, nên cũng không hỏi nhiều.

Lục Diêu Thiên ổn ổn tâm tình, đi ra tiếp đãi mọi người.

Khương Vọng Lâu vẫn luôn chu đáo có lễ, đứng dậy giới thiệu với Lục Diêu Thiên.

Lục Diêu Thiên thấy mấy người này đều là nhân vật có tiếng trên giang hồ, liền đánh giá Khương Vọng Lâu hẳn không phải vì chuyện mục kích mà tới.

Khương Vọng Lâu trước tiên khác khí cùng Lục Diêu Thiên vài câu, hỏi hắn sinh ý thế nào.

Lục Diêu Thiên liền đáp lại.

Uống xong tuần trà, Khương Vọng Lâu nói ra ý đồ của hắn.

"Lục chưởng quầy đừng chê cười, ta tới là có việc muốn nhờ."

Lục Diêu Thiên hỏi, "Khương thành chủ có việc gì cần ta hỗ trợ sao?"

"Nga, ta nhớ rõ Lục gia ở Hội Kê sơn có một tòa nhà có phải hay không?" Khương Vọng Lâu hỏi, "Cách tòa nhà của ta cùng gần."

Lục Diêu Thiên gật đầu, "Là nhà cũ của Lục gia ta sao?"

"Đúng vậy." Khương Vọng Lâu nói tiếp, "Nhà cũ đó có người ở không?"

Lục Diêu Thiên lắc lắc đầu, nói người nhà hiện tại không còn ở đó, chỉ có hàng năm lúc thanh minh hay tế tổ thì ở vài ngày, bình thường chỉ lưu lại mấy người trông coi thôi.

"Nga."Khương Vọng Lâu gật gật đầu, hỏi, "Ta muốn mượn tòa nhà kia của Lục huynh!"

Lục Diêu Thiên ngẩn người, trăm triệu lần không nghĩ tới lại phát triển theo hướng như vậy, "Mượn nhà cũ của ta?"

Khương Vọng Lâu có chút bất đắc dĩ nói, "Gần đây Hội Kê sơn có vài chuyện xảy ra nên bằng hữu giang hồ đến đây rất nhiều, ở trong thành thì không tiện, chỗ của ta lại không đủ, nên ta nghĩ tới ngươi, mạo muội đến nhờ vả. Bất quá ta cũng sẽ không ở không, coi như là ta thuê, giá cả không thành vấn đề, chúng ta cũng không ở lâu, nhiều nhất chỉ nửa tháng. Đồ vật trong phòng nhất định sẽ không hư tổn, xin yên tâm!"

Trong phòng cách vách, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái —— đây là tình huống gì? Làm nửa ngày hóa ra là đến mượn nhà?

Lục Diêu Thiên nghĩ nghĩ, không đáp ứng cũng không cự tuyệt, à nói, "Cá nhân ta thì không có vấn đề gì, bất quá nhà cũ cũng là từ đường nhà ta, ta cần hỏi trưởng bối trong nhà một chút xem có cái gì... kiêng kị không."

Khương Vọng Lâu gật đầu, "Nga, vậy cũng tốt, vậy cũng tốt!"

Lục Diêu Thiên cười cười, "Như vậy đi, Khương huynh thư thả ta một ngày, ta hỏi trưởng bối trong nhà một chút, được hay không ta cũng sẽ phái người truyền lời cho ngươi!"

Khương Vọng Lâu nhanh chóng nói lời cảm tạ.

Lúc sau, Khương Vọng Lâu để lại tên tửu hắn đang ở, còn cùng bằng hữu mua một ít lộc nhung, sau đó rời đi.

Lục Diêu Thiên quan sát đám người, cảm thấy Khương Vọng Lâu hẳn cũng không biết chuyện tình... Cho nên chỉ là đơn thuần đến mượn nhà sao?

Chờ Khương Vọng Lâu rời đi, Lục Diêu Thiên đơn giản phân phó bọn tiểu nhị, hôm nay trước tiên đóng cửa hàng đã.

Đóng cửa xong, Lục Diêu Thiên trở lại phòng tìm Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường.

Lục Diêu Thiên có chút không hiểu ý muốn của Khương Vọng Lâu... Này có thật sự là chỉ muốn mượn nhà không?

Bạch Ngọc Đường liền hỏi, "Nhà cũ Lục gia, đại khái có thể ở bao nhiêu người?"

Lục Diêu Thiên nghĩ nghĩ, nói cũng tầm hơn một trăm người đi.

Ngũ gia liền nhíu mày, "Vậy còn tòa nhà của Khương gia thì sao?"

"Không sai biệt lắm." Lục Diêu Thiên nói, "Tòa nhà bên kia cơ bản lớn không khác nhau lắm."

"Vậy Lục gia có cho mượn tòa nhà cũng không đủ dùng đi." Ngũ gia hỏi, "Người giang hồ đến hơn một ngàn người, cho dù một tòa nhà chen chúc hai trăm người, thì hai tòa nhà cũng mới bốn trăm, vậy hơn sáu trăm người còn lại cũng không thể ngủ trong rừng đi?"

Triển Chiêu cũng thấy kỳ lạ, liền để nhóm ảnh vệ đi hỏi thăm một chút.

Kết quả nhóm ảnh vệ trở về nói, Khương Vọng Lâu lại đi thăm một nhà khác, hình như là định thuê hết mấy tòa nhà ở gần nhà hắn trong Hội Kê sơn.

Lục Diêu Thiên nghe xong lo lắng một chút, nói, "Nếu không ta nói tòa nhà đều được thân thích cho người khác mượn rồi, gần đây có người ở. Nhưng thật ra cách nhà ta không xa còn có một tòa nhà, đó là một tòa nhà trống của một bằng hữu. Hắn dọn đi nơi khác, tòa nhà bỏ không cũng uổng, nên nhờ ta bán giúp hắn... Có thể cho bọn hắn mượn một thời gian."

Triển Chiêu gật đầu, cảm thấy cách này cũng chu đáo, "Bọn ta có thể đến chỗ nhà cũ của ngươi, âm thầm giám thị bọn họ, đồng thời cũng tìm đường hầm trong Hội Kê sơn."

Lục Diêu Thiên gật đầu —— hắn cũng tính toán như vậy.

Chủ ý đã định, mọi người quyết định chút chiều sẽ đến nhà cũ của Lục gia trong Hội Kê sơn, mà vợ chồng Lục Diêu Thiên cùng Lưu bà bà ở chỗ này cũng không an toàn, liền đơn giản cùng nhau đến Bạch phủ ở, đợi án tử kết thúc rồi nói sau.

Lục Diêu Thiên ngàn ân vạn tạ, cùng bọn Triển Chiêu trở lại hậu viện tìm vợ, đi vào viện môn chính là sửng sốt...

Chỉ thấy thê tử hắn ôm tiểu hài tử, cùng nhạc mẫu đại nhân vừa nói vừa cười, đặc biệt có tinh thần. Nụ cười kia giống lúc còn nhỏ chơi đùa trong sân, cảm giác vô ưu vô lo.

Lục Diêu Thiên thấy còn có chút ngây người, đôi mắt đều đỏ lên.

Triển Chiêu vào sân cũng cảm giác được nội lực của ngoại công hắn... Nội lực này hắn rất quen thuộc, trước kia trong Ma Cung, cơ hồ cả tòa sơn đều bao phủ loại nội lực này. Cũng nhờ nội lực này, mấy vị thúc bá bà bà trong Ma Cung mới có thể an tâm mà sống.

Thu thập hành lý đơn giản, mọi người cùng nhau về Bạch phủ.

Đem Lục Diêu Thiên cùng nữ quyến dàn xếp xong, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường quay về sân của họ.

Còn chưa vào cửa, chợt nghe trong viện truyền đến "Ngao ô ngao ô".

Tất cả mọi người sửng sốt, tiếng "Sói tru" truyền đến liên tiếp, hơn nữa nghe giống như có rất nhiều con sói đang tru, có vài tiếng mang theo tức giận.

Mọi người khó hiểu đi vào sân vừa thấy.

Chỉ thấy Trâu Lương mang theo bốn tiểu bằng hữu Lương Thần Mỹ Cảnh đang học tiếng sói tru đâu.

Trâu Lương đi đầu kêu một tiếng, bốn tiểu bằng hữu học kêu theo, Tiểu Tứ Tử ngưỡng mặt, hai tay nắm lại thành đấm dùng sức, khuôn mặt đều đỏ lên.

Tiểu Lương Tử bọn họ càng đùa, phát hiện ngồi kêu không hiệu quả, nhất định phải ngồi chồm hổm kêu mới có thể có cảm giác như sói kêu.

Triệu Trinh ở một bên thấy vậy cũng nóng lòng muốn thử, bất quá vì tôn nghiêm của hoàng đế nên đang cố gắng khắc chế.

Nam Cung thật sự sợ Triệu Trinh cũng học theo mấy tiểu hài tử học tiếng sói tru, này nếu để Thái hậu cùng Bát vương gia thấy...

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều có chút hoang mang, này là trò chơi gì?

Lâm Dạ Hỏa lại chà xát tay nói một câu, "Thật đáng yêu!"


vÌ LÝ DO WATTPAD CHỈ CÓ 1 TRUYỆN POST ĐƯỢC 200 CHƯƠNG NÊN NẾU NHƯ QUYỂN 5 VƯỢT QUÁ GIỚI HẠN THÌ MẤY CHƯƠNG CUỐI SẼ ĐƯỢC POST GỘP NHA CẢ NHÀ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro