CHƯƠNG 55: TRẠCH*

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 55: TRẠCH*

* Trạch (宅): nơi ở, chỗ ở

Editor: Rosaline

Beta: Yuna

Bao Duyên cùng Bàng Dục ăn xong cơm tối, vừa đi bộ vừa nói chuyện phiếm, trở về Khai Phong Phủ, mới vừa vào viện môn liền nghe được trong phòng ngỗ tác truyền ra động tĩnh không nhỏ, tại sao dường như còn nghe được thanh âm của Lâm Tiêu. Hai người chạy vào sân nhìn một cái, chỉ thấy Lâm Tiêu từ trong phòng ngỗ tác chạy ra, còn ngồi chồm hổm ở trong góc tường mà ói.

"Xảy ra chuyện gì rồi?" Bao Duyên cùng Bàng Dục vội vàng chạy tới hỏi.

Trong phòng ngỗ tác, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi ra, mọi người cũng là mặt đầy ngưng trọng.

......

"Nếu như người chết thật sự là Đại Thường Tô, vậy năm đó người chết là ai chứ?" Triệu Phổ hỏi.

"Đó chính là một mạng người khác rồi." Triển Chiêu nhớ tới trước đó Tiểu Tứ Tử nói ở trong chậu vàng thấy được đầu người, liền hỏi bé, "Tiểu Tứ Tử, đệ mới vừa nhìn thấy là đầu của người nào?"

Tiểu Tứ Tử suy nghĩ lại một chút, nói, "Cũng là một nữ nhân, trên mặt có rất nhiều máu a..."


Vừa nói, Tiểu Tứ Tử lại nghiêm túc nhớ lại một chút, "Ừm... Đệ thấy khi đầu của nữ nhân đó rơi vào trong chậu, phía sau đầu giống như bị đập bể rồi, lúc đó đầu cũng đã được cắt rời ra, người hẳn đã chết."

Mọi người nghe được cũng kinh hoàng, làm gì mà lại thấy cái hình ảnh kinh khủng như vậy.

Bàng Dục khều khều Đoàn Tử, "Tiểu Tứ Tử, đệ không sợ sao?"

Tiểu Tứ Tử mắt to chớp chớp, "Sợ cái gì nha?"

"Người chết nha!"

Tiểu Tứ Tử lắc đầu một cái, "Người chết có cái gì đáng sợ, đã chết rồi a."

Công Tôn ở một bên gật đầu —— đúng a.

Mọi người mặt đầy bội phục nhìn Tiểu Tứ Tử đứng trong sân đang tay trong tay với Tiểu Lương Tử, không khỏi cảm khái —— đoàn tử quá trâu rồi, cái gì cũng sợ, nhưng lại không sợ người chết cùng sâu bọ a!

"Tiểu Tứ Tử nói cũng không sai, người chết có cái gì đáng sợ, chỉ có người sống mới có thể hại người, người chết chính là người bị hại a."

Lâm Tiêu vào lúc này cũng tỉnh táo lại, đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống, Thần Tinh Nhi bưng ly trà tới cho hắn.

Triển Chiêu nói Lâm Tiêu cũng đừng đi Nguyệt Liên Các, để mình phái người đi mời Nguyệt Liên phu nhân tới, nhân tiện cũng để nhận dạng thi thể của Đại Thường Tô.

"Ngươi chắc chắn người chết là Đại Thường Tô sao?" Bạch Ngọc Đường lại hỏi Lâm Tiêu một lần.

Lâm Tiêu gật đầu, "Không sai được, chính là nàng."

"Trước đó, ở quán cơm cũng có nhiều người đem nàng nhận thành Tiểu Thường Tô, hai nàng nhìn có chút giống nhau." Triển Chiêu lầm bầm lầu bầu, "Hơn nữa đến cả kiểu tóc cũng rất giống."

"Cái đó gọi là búi tóc dạng phiến*, Đại Thường Tô trước kia rất thích làm kiểu tóc này, Tiểu Thường Tô là học theo nàng." Lâm Tiêu uống hai hớp trà, về cảm giác buồn nôn kia cũng đè xuống, hít một hơi mạnh, ổn định lại tinh thần.

*

Lúc này, Vương Triều và Mã Hán dẫn theo nha dịch cùng thi thể Tô Vân tiến vào, còn có cái rương dùng để đựng chậu vàng kia.

Lâm Tiêu đi tới, vén lên mảnh vải dùng để đắp thi thể, nhìn di dung* Tô Vân một cái, trên mặt xuất hiện một tia sầu não.

*di dung: dung nhan người chết

Triển Chiêu để Lâm Tiêu ngồi xuống, những người khác cũng ngồi vây quanh một vòng ở bên cạnh.

Công Tôn liền hỏi Lâm Tiêu, "Chúng ta mới vừa rồi từ Nguyệt Liên Các trở lại, thật giống như chân tâm thật ý vì Tô Vân khổ sở cũng không có nhiều người."

Mọi người cũng đều gật đầu một cái, còn có chuyện quỷ dị về Tiểu Thường Tô lại không đề cập tới, giống như trừ Nguyệt Liên phu nhân ra, những người khác đừng nói thương tâm, còn có nhiều người vẻ mặt đều là biểu tình "Như vậy là chết rồi" , không khỏi làm người ta lòng nguội lạnh.

Lâm Tiêu cũng xuất thần, nhớ tới chút chuyện cũ, "Ta trước cùng các ngươi nói, khi còn bé bị Đại Thường Tô ném cây sắt khều lửa vào người. Lúc ấy người khác hỏi, ta cũng nói là không cẩn thận cho nên bị phỏng, sau đó có một lần Tô Vân đột nhiên âm thầm hỏi ta, là ai làm phỏng ta, trong lầu có phải là có người khi dễ ta hay không. Ta cuối cùng nói cho hắn là Đại Thường Tô làm... Hắn sau khi nghe, phản ứng thật ra thì cũng không bất ngờ cho lắm."

Tất cả mọi người nhìn hắn —— bất ngờ?

"Hắn thật giống như đã đoán được là Đại Thường Tô làm, vỗ ta một cái, nói 'Đừng để ý tới nàng, nàng không bình thường'." Lâm Tiêu nói, "Ta vốn là rất để ý chuyện này, một mực đang suy nghĩ có phải nơi nào đắc tội Đại Thường Tô hay không, nhưng Tô Vân cùng ta nói 'Người bình thường thích một người không cần lý do, ghét một nhân tài cần lợi dụng. Người không bình thường thích một người cần lý do, ghét một người nhưng lại không cần lý do, ngươi sau này nếu gặp phải cái loại người vô duyên vô cớ liền không thích ngươi thì ngươi cũng đừng để ý, không phải ngươi làm không tốt, mà là người kia không bình thường."

"Nói rất có đạo lý." Triệu Phổ tựa hồ rất đồng ý.

Công Tôn cùng Bạch Ngọc Đường cũng đều gật đầu.

"Tô Vân cùng ta mặc dù không có giao tình nhiều, nhưng hắn nói những lời này ta vẫn luôn nhớ."

"Nguyệt Liên phu nhân nói, Đại Thường Tô là hồng nhan tri kỷ của Tô Vân?" Triển Chiêu hỏi Lâm Tiêu, "Thế nhưng Tiểu Thường Tô nói thời điểm nàng thấy Tô Vân chết, tại lầu ba có quỷ hồn của Đại Thường Tô."

"Quỷ hồn?"

Tất cả mọi người gật đầu.

"Ta cũng nghe qua chuyện ma quỷ lộng hành ở Nguyệt Liên Các." Lâm Tiêu cau mày, "Nhưng quỷ hồn nói ra ta vẫn không tin. Ngoài ra... Tô Vân đừng xem khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng hắn đối với Đại Thường Tô ngược lại không để ý, ngược lại là Đại Thường Tô đối với hắn một mực tình thâm, rất nhiều người không phục, cảm thấy Tô Vân là người cặn bã, cũng bởi vì một điểm này."

"Cái chậu kia đâu?"

Triển Chiêu đem cái chậu vàng từ trong rương lấy ra, bỏ lên trên bàn cho Lâm Tiêu nhìn.

Lâm Tiêu liếc một cái, tựa hồ là biết cái chậu đó, liền nói, "Đây là cái chậu Đại Thường Tô hay dùng."

"Vậy cái chậu này là ai đưa cho nàng? Hay là do nàng làm ra?" Triển Chiêu đối với cái chậu này cảm thấy rất hứng thú.

"Là có người đưa tới." Lâm Tiêu cười một tiếng, "Thời điểm Đại Thường Tô trưởng thành là như thế nào rạng rỡ a! Từng nhóm kim chủ đều đưa tới cho nàng từng rương vàng. Thế nhưng bất quá chỉ là tiểu kim chủ, Đại Thường Tô còn có một vị đại kim chủ, xuất thủ rộng rãi, thân phận thần bí, một bộ kim khí này, từ chậu rửa mặt đến đồ trang điểm, từ chén đũa đến tất cả mọi thứ, toàn bộ đều được chế tạo bằng vàng ròng, thiết kế hình dạng lá sen và hoa sen, giá trị liên thành."

"Ngươi không biết là ai sao?" Triển Chiêu tò mò.

Lâm Tiêu lắc đầu một cái, "Nguyệt Liên Các hàng năm đều đến Khai Phong Thành hai chuyến, vào mùa hạ và mùa thu, mỗi lần dừng lại từ nửa tháng đến một tháng không cố định thời gian, vị đại nhân kia hẳn là ở Khai Phong thành, thỉnh thoảng sẽ đến chiếu cố. Mỗi khi người ấy tới, đều là đi xe ngựa đến cửa Nguyệt Liên Các, sau đó Nguyệt Liên Các liền dọn dẹp sạch sẽ, ngày này liền không buôn bán, trên thuyền tiểu nhị hơn phân nửa cũng được nghỉ đi ra ngoài chơi, không cho phép ở trên thuyền. Trong khoang thuyền từ ngoài cửa bắt đầu dựng lên màn vải, một mực dựng đến trước cửa xe ngựa, vị đại nhân kia cũng không lộ diện, chỉ thấy một người là Đại Thường Tô. Ngày này Đại Thường Tô cũng chỉ bồi một mình người ấy..."

"Phô trương lớn như vậy?" Triệu Phổ cũng thật ngoài ý liệu.

"Cũng không phải sao." Lâm Tiêu vừa nói, hạ thấp giọng, "Lúc ấy có lời đồn đãi nói, vị quý khách kia là Hoàng thượng."

Tất cả mọi người híp mắt nhìn Lâm Tiêu —— không phải đâu...

Triệu Phổ chính là xua tay, "Đó là không thể nào."

Lâm Tiêu từng thấy Triệu Trinh, sau khi gặp Triệu Trinh cũng không tin lời đồn đãi kia, "Đúng vậy, người ấy không phải là Hoàng thượng."

Mọi người cũng đều cảm thấy không thể là Triệu Trinh, Triệu Trinh tựa như không phải loại người này, cũng không thấy Triệu Trinh lúc nhàn rỗi không có chuyện gì làm thì đi nhìn mỹ nhân khiêu vũ gì gì đó, nhiều lắm là thỉnh thoảng nghe Bàng Phi ở trong sân đánh đàn, nhiều khi Triệu Trinh còn đưa tay quấy rối, chọc cho Bàng Phi dùng tay đánh mới vừa lòng. Trong cung Thái hậu cùng Bàng Phi ngược lại là rất thích xem kịch nghe hát, Triệu Trinh thì lại càng thích suy nghĩ làm sao để giày vò văn võ bá quan trong triều.

"Triệu thị hoàng tộc ta hoặc là sùng võ hoặc là thượng văn, ngược lại không có háo sắc." Triệu Phổ nói, "Nhưng không chừng có thể là một vị đại quan nào đó."

"Quan viên vì sao thần bí như vậy?" Công Tôn không hiểu, "Hơn nữa như vậy ngược lại càng khiến người để mắt nhìn kỹ, tại sao không phái người lặng lẽ đem Đại Thường Tô tiếp đi?"

...

Đang trò chuyện, Vương Triều, Mã Hán mang Thẩm Nguyệt Liên tiến vào, lần này Tây Môn Dược cũng phụng bồi đi theo.

Lâm Tiêu đứng dậy gọi người, cùng Tây Môn Dược phụng bồi Thẩm Nguyệt Liên vào phòng ngỗ tác.

Khi nhìn thấy đầu người kia một cái, Thẩm Nguyệt Liên cả người đều ngây ra.

Ngay cả Tây Môn Dược cũng không thể tin trợn to hai mắt, "Cái này ... Đây chính là Đại Thường Tô a!"

Thẩm Nguyệt Liên sau khi sững sờ một hồi, hai mắt liền trợn tròn, tựa hồ là mang theo mấy phần tức giận, nàng đi lên phía trước, cởi cổ áo Đại Thường Tô ra.

Nhóm người Triển Chiêu cũng quay đầu tránh.

Công Tôn chính là đi lên nhìn xem Thẩm Nguyệt Liên muốn làm gì.

Cởi ra cổ áo thi thể phía bên phải ngực, bên trên có một khối màu đỏ, là thai ký kích thước bằng đồng tiền.

Thẩm Nguyệt Liên đem cổ áo khép lại, đối với Công Tôn gật đầu một cái, nói, "Chính là Đại Thường Tô! Đầu và thân người đều đúng!"

Công Tôn hỏi Thẩm Nguyệt Liên, "Phu nhân... Năm đó thi thể của Đại Thường Tô các ngươi không có cho người nghiệm qua sao?"

"Nghiệm rồi!" Thẩm Nguyệt Liên trả lời, "Trên thi thể cũng có cái thai ký này, cho nên ta cũng không nghi ngờ! Nhưng đầu người lại vẫn không tìm được."

"Cho nên Đại Thường Tô ban đầu là giả chết sao?" Bạch Ngọc Đường hỏi Tây Môn Dược, "Nàng trước khi xảy ra chuyện có cái gì khác thường không?"

Tây Môn Dược cũng không nắm rõ lắm, không thể làm gì khác hơn là nhìn mẫu thân mình.

Thẩm Nguyệt Liên cau mày không nói, nhưng nhìn vẻ mặt nàng, thật giống như là vô cùng tức giận.

Triển Chiêu thấp giọng hỏi Thẩm Nguyệt Liên, liên quan tới thân phận vị đại kim chủ đưa cho Đại Thường Tô chậu vàng kia sao.

Thẩm Nguyệt Liên do dự một chút, nhỏ giọng nói, "Vị khách nhân kia cũng không phải là quan lớn trong triều, nhưng tài sản cự phú là thật, người ấy gọi là Hạng Liêm."

"Hạng Liêm..." Triển Chiêu nghe tên không có ấn tượng gì, liền hỏi Bạch Ngọc Đường, "Nghe qua bao giờ chưa?"

Ngũ gia lắc đầu một cái, mình cũng chưa từng nghe qua.

"Hạng Liêm..."

Bàng Dục ngược lại là nghĩ đến người nào, liền hỏi, "Ở thành Nam có một bộ trang viên rất lớn, gọi là Hạng Trang, nghe nói trang chủ là cự phú, bất quá làm người rất đê điều... Có phải chính là hộ kia hay không?"

Nguyệt Liên phu nhân gật đầu một cái, " Ừ, Hạng Liêm là thiếu gia Hạng Trang, là người đọc sách, nhìn rất hào hoa phong nhã, nhưng thân thể rất yếu, sợ gió, chỉ cần gió thổi một cái toàn thân liền mắc bệnh sởi (nổi mụn), thật giống như là một tia gió cũng không chịu đựng nổi. Mỗi lần cậu ta tới, cũng muốn một phen bố trí thật tốt, chỉ sợ một cơn gió thổi tới chỗ cậu ấy."

Mọi người đều hiểu —— khó trách phải dựng màn vải xếp thành hàng dài như vậy.

"Có loại bệnh này sao?" Triển Chiêu tò mò hỏi Công Tôn.

Công Tôn sờ cằm một cái, "Có..."

Vừa nói, Công Tôn liền đi nhanh trở về phòng ngỗ tác.

Tất cả mọi người đi theo vào, chỉ thấy Công Tôn đi tới bên cạnh cỗ thi thể nam nhân không đầu kia, đưa tay cởi quần áo ra nhìn kỹ làn da.

Thi thể bị cắt thành mấy khối, nhưng vẫn là có thể thấy màu đỏ ban văn bề ngoài thi thể, giống như là bị bệnh sởi vậy.

Nhóm người Triển Chiêu cũng nhích lại gần để nhìn, Ngũ gia ghét bỏ đứng một bên, tự xét lại mình tại sao trời đã tối rồi lại không đi ngủ, còn ở chỗ này nhìn thứ "đồ vật" ác tâm như vậy.

"Người chết rất có thể là Hạng Liêm." Công Tôn nghiên cứu một chút, có kết luận.

"Chắc là cậu ta." Thẩm Nguyệt Liên cũng gật đầu, "Trên cánh tay cậu ta hàng năm đều có loại ban đỏ này."

Nói xong, Thẩm Nguyệt Liên cười lạnh một tiếng, "Năm đó không chừng là hai người bọn họ đồng mưu giả chết."

"Đồng mưu?"

"Hạng Liêm vô cùng thích Đại Thường Tô, từng cùng ta đề cập tới không chỉ một lần muốn thay nàng chuộc người." Thẩm Nguyệt Liên liền buông tay, "Đại Thường Tô là một tay ta nuôi lớn, cũng là đầu bài của Nguyệt Liên Các ta, phí chuộc người dĩ nhiên là không thấp. Hơn nữa ta lúc ấy cũng hỏi Đại Thường Tô, nàng nói không thích Hạng Liêm, chỉ coi cậu ấy là khách nhân thông thường, cũng không muốn cùng cậu ta đi, cho nên chuyện này vẫn luôn không thành."

"Xác định là đồng mưu sao? Không phải là bị bắt đi?" Triển Chiêu hỏi.

"Trong lầu ta nhiều cao thủ như vậy, chuyện này nếu như Đại Thường Tô không phối hợp, nơi nào dễ dàng thành công như vậy? Bây giờ nhớ lại, nàng hôm đó đúng là có bộ dạng khả nghi, luôn thấp thỏm không yên lòng." Thẩm Nguyệt Liên càng nghĩ càng giận, "Ta nuôi nàng nhiều năm như vậy, nàng thật muốn đi có thể cùng ta thương lượng, cần gì phải đùa bỡn thủ đoạn này, hại trong lầu của ta dính dáng đến án kiện giết người, còn hại ta thương tâm lâu như vậy, nàng khi ta Thẩm Nguyệt Liên là người nào? Thật là một tấm chân tình nuôi chó, tức chết ta!"

Tây Môn Dược vội vàng đỡ mẫu thân mình ngồi xuống nghỉ một lát, tránh cho nàng tức giận lại ảnh hưởng tới sức khỏe.

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu một chút.

Triển Chiêu luôn cảm thấy trong chuyện này có chút kỳ lạ.

Lâm Tiêu cùng Tây Môn Dược trước tiên đưa Thẩm Nguyệt Liên trở về, nhóm Triển Chiêu cũng không cách nào đi ngủ, liền chia binh thành hai đường tiếp tục đi thăm dò vụ án.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi Hạng Trang để điều tra, thi thể nam nhân này nếu quả thật là Hạng Liêm, làm sao thiếu gia mất tích lại không người báo án lại chứ? Mà Công Tôn chính là lôi Triệu Phổ, mang một nhóm ảnh vệ, đi đào thi thể Đại Thường Tô giả mạo kia.

Phải nói Thẩm Nguyệt Liên quả thật là rất thương Đại Thường Tô, còn ở Khai Phong Thành mua cho nàng một khối phong thủy bảo địa xây cả một mộ viện, cũng khó trách khi biết Đại Thường Tô giả chết để gạt mình, Thẩm Nguyệt Liên lại tức đến như vậy.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cùng đi ra cửa tới thành nam, Tiểu Ngũ cũng đi theo ra ngoài, đỉnh đầu còn có Yêu Yêu bay quanh quẩn đi theo hai người.

"Có cảm giác nơi nào không đúng lắm hay không?" Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường.

Ngũ gia không biết làm sao cười một tiếng, "Hẳn là ở mọi chỗ a."

"Đúng vậy!" Triển Chiêu gật đầu, "Vụ án này câu được câu không, một hồi mất tích án kiện, một hồi bằm thây án kiện, lúc này lại kéo tới án mạng một năm trước ở Nguyệt Liên Các."

"Nhưng lại ít nhiều gì cùng có chút quan hệ tới Tử Ngọ Hạng." Triển Chiêu vừa nói vừa ngáp một cái, "Hạng Liêm nếu như cùng Đại Thường Tô đồng mưu giả chết, chính là vì trốn phí chuộc người? Cảm giác có chút không nói được."

"Một bộ kim khí kia chính là giá trên trời, cảm giác không phải bộ dạng không trả nổi phí chuộc người." Bạch Ngọc Đường cũng cảm thấy không hợp lý, "Không bằng chuộc người quang minh chính đại đi lại, sau này còn có thể đi đường, tội gì làm cái chuyện bội bạc tín nghĩa này chứ, đã vậy còn thêm vào một mạng người."

"Đúng vậy." Triển Chiêu thở dài, "Nữ nhân chết thay cho Đại Thường Tô lại là người nào a?"

Hai người vừa đi vừa trò chuyện, dần dần, đã đến Thành Nam vào một khu phố tương đối tĩnh lặng.

Khu phố này bất đồng với sự náo nhiệt ở phụ cận cầu Bạch Hồ trong thành, ban đêm ở khu vực này cơ hồ là không có người.

Bạch Ngọc Đường chưa tới khu vực này bao giờ, liền hỏi Triển Chiêu, "Vì sao lại có cảm giác tiêu điều như vậy."

"Bởi vì phụ cận đây tương đối nhiều miếu, cho nên không có bao nhiêu nhà dân xây ở chỗ này." Triển Chiêu chỉ cách đó không xa là Nam An Tự, "Cũng không phải nói là nhà xây dựng gần miếu thì xui xẻo sao."

Ngũ gia gật đầu một cái, "Đây là phía sau Nam An Tự phải không? Ban ngày ngược lại không cảm thấy tĩnh lặng như vậy."

"Ban ngày hương khói vượng a, nhiều người thắp hương, buổi tối hòa thượng cũng ngủ sớm." Vừa nói, Triển Chiêu chỉ xa xa một tòa nhà thật lớn, hỏi, "Có phải tòa nhà kia hay không?"

Bạch Ngọc Đường nhìn theo hướng ngón tay Triển Chiêu chỉ, đúng a, phía trước có một tòa trang viên rất lớn, nhìn vô cùng khí phái.

"Đại khái là vậy."

Hai người theo tường viện đi về phía trước, quẹo qua một khúc cua, đã đến cửa chính trang viên.

Tòa nhà này xây dựng thật lớn, độc môn độc hộ, phụ cận không có hàng xóm, ngay phía trước có một con đường rất rộng, đường đối diện chính là sông, bên kia bờ sông là tường viện phía sau Miếu Quan Âm.

Bạch Ngọc Đường nhìn Miếu Quan Âm bên kia sông, hỏi triển chiêu, "Địa hình nơi này cùng phong thủy này..."

Triển Chiêu cũng là dở khóc dở cười, nhìn một chút cách đó không xa Nam An Tự, lại nhìn Miếu Quan Âm đối diện một chút, quay người lại, một hướng khác còn có một ngôi chùa nhỏ, "Cái này đã không chỉ là xây ở bên cạnh miếu, mà là bị miếu bao vây a?"

Hai người hướng cửa chính trang viện đi đến, chỉ chốc lát sau liền thấy bảng hiệu nhà trên cửa, là bảng hiệu màu đen chữ màu trắng —— Hạng Trang.

Hai người đều gật đầu, xem ra là tìm đúng rồi...

Nhưng đồng thời hai vị đại hiệp cũng cảm thấy có chút kỳ quái... Ngôi nhà lớn như vậy, đèn lồng ngoài cửa đều không treo hai ngọn, cái này chính là ngay ngắn một cái đường phố tối lửa tắt đèn a, nếu không phải ánh trăng thật sáng, không chừng ngay cả bảng hiệu cũng không thấy rõ.

Hai người đang muốn đi lên bậc cấp gõ cửa một cái, bỗng nhiên, một trận gió qua, liền nghe được tiếng "Cót két cót két" vang lên.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng bất ngờ một chút, hai người bọn họ đồng thời chú ý tới, cửa cũng không khóa, mà là khép hờ, theo gió thổi qua, một cánh cửa đang nhẹ nhàng lay động, phát ra tiếng vang chói tai.

Hai người nhìn nhau một cái.

Ngũ gia đối với Triển Chiêu gật đầu một cái —— ngươi đây coi là suy vận kéo dài rồi? Chỉ nhặt được đầu người vớ được hung án đều không đủ, đây là khuynh hướng muốn nhặt luôn cả hung trạch a?

Triển Chiêu mắt cũng sắp nhíu lại —— cũng có thể là quên đóng cửa a! Ngươi cũng biết Khai Phong trị an rất tốt a, cư dân ban đêm không đóng cửa rất bình thường.

Ngũ gia nhìn Triển Chiêu —— lời này nói ra bản thân ngươi tin sao?

Triển Chiêu càng nghĩ càng cảm thấy chột dạ.

Hai vị cao thủ đứng ở cửa một hồi, một loại dự cảm bất thường cũng dâng lên một chút xíu —— quá an tĩnh rồi! Trong nhà này một chút khí tức người sống cũng không có! Một tòa nhà lớn như vậy, chẳng lẽ lại là vô trạch*?

*(nhà không người)

"Có nên đi vào nhìn một chút hay không?" Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu.

Triển Chiêu cảm thấy tình thế không ổn, được rồi cũng có thể là một tòa vô trạch, không thể nào tệ đến mức có mấy trăm cổ thi thể chất ở bên trong, Tiểu Tứ Tử cũng mở kim khẩu là có chuyện xảy ra, Đoàn Tử dĩ nhiên là chính xác.

Thở dài, Triển Chiêu đi lên bậc cấp.

Ngũ gia nhìn Tiểu Ngũ ngồi ở bên cạnh một chút, Tiểu Ngũ lúc này cũng vô cùng an tĩnh, một đôi mắt hổ nhìn chằm chằm về phía cánh cửa đang khép hờ, trong vẻ mặt tựa hồ là có chút cảnh giác.

Ngũ gia vỗ nhè nhẹ vào đầu của Tiểu Ngũ một cái, cũng đi lên nấc thang, Tiểu Ngũ đứng dậy, theo sau.

Triển Chiêu đến cổng lớn, đưa tay gõ cửa một cái.

Trong nhà không có truyền tới thanh âm mở cửa, chỉ có tiếng vang trống trải. Triển Chiêu đưa tay đè lại mắt phải của mình, âm thầm thở dài —— ông trời phù hộ nhất định phải là vô trạch ngàn vạn lần chớ là hung trạch...

Lúc này, một vòng trăng tròn lưng chừng trời kia bị mây đen che đậy, bốn phía xung quanh tối xuống, cơ hồ là đưa tay không thấy được năm ngón, duy nhất sáng lên chỉ có một đôi mắt xanh của Tiểu Ngũ mang một vòng kim quang.

Triển Chiêu còn muốn gõ cửa một cái, thế nhưng tay mới vừa đụng phải cánh cửa, đột nhiên liền nghe được "Đông... Đông đông..." mấy tiếng truyền tới.

"Đông... Đông đông..."

Một tiếng lại một tiếng gõ quỷ dị rõ ràng, thanh âm quen thuộc...

Triển Chiêu ngẩn người, nhìn Bạch Ngọc Đường —— đây không phải là cái thanh âm tối hôm qua...

Bạch Ngọc Đường tự nhiên cũng đã hiểu, ngay tại thời điểm hai người nghiêm túc phân biệt thanh âm này là từ đâu tới, đỉnh đầu truyền tới một trận tiếng kêu to.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu, chỉ thấy Yêu Yêu đang xoay quanh trên bầu trời, theo tiếng kêu của nó, trong thôn trang bỗng nhiên có một mảng lớn chim bị kinh động, kêu "Cạp cạp" bay về phía phương xa.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng cau mày —— nhiều quạ đen như vậy?

Ngũ gia cũng muốn đưa tay thay mèo nhà mình vuốt mí mắt rồi.

Lúc này, Tiểu Ngũ phía sau hai người gầm nhẹ một tiếng, đụng cánh cửa đang khép hờ, chạy vào.

"Ai! Tiểu Ngũ!" Triển Chiêu nhanh chân đuổi theo Tiểu Ngũ chạy vào.

Ngũ gia cũng theo vào cửa.

Vượt qua ngưỡng cửa thật cao, nhắc tới cũng đúng dịp, mây trên trời cũng tản đi, ánh trăng chiếu xuống, chiếu sáng cảnh tượng trong sân.

Bạch Ngọc Đường dừng bước lại, nhíu mày.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro