CHƯƠNG 56: NGƯỜI GIẤY

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 56: Người giấy

Editor: Ken Le

Beta: Rosaline

Ngũ gia đi vào Hạng trang, cảnh tượng trước mắt vô cùng quỷ dị dị thường.

Triển Chiêu vào trước hắn, lúc này cũng đứng ngẩn người trong viện, một tay nắm đuôi Tiểu Ngũ, không cho nó chạy lên trước để tránh phá hỏng cảnh tượng trước mắt.

Trong viện Hạng trang không có núi thi biển máu, cũng không có phát sinh chuyện cả trăm thi thể chất chồng lên nhau.

Viện to như vậy, chính giữa lại có một gốc cây ăn quả rất lớn, cành lá xanh tươi tốt, lá vàng rụng đầy mặt đất.

Thật ra cảnh trí này phải là rất đẹp, nhưng trên thân cây ít nhất ngàn năm tuổi này dán đầy phù chú giấy vàng chữ đỏ, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường không hề nghiên cứu mấy vụ trừ tà bắt ma kia, nhưng... Phù chú kia thấy thế nào cũng toát ra tà khí.

Một thân cây như vậy cũng đủ quỷ dị đi? Nhưng dưới tán cây cũng là cảnh quỷ dị không kém.

Dưới tán cây lá vàng chất đống, lộ ra bàn đá bên dưới, vây quanh bàn đá có ba người ngồi... Thật ra là ba người giấy.

Ba người bằng giấy này làm rất giống thật, ngồi ngay giữa đối diện với cửa là nữ nhân, nhìn diện mạo cùng mặt, thì rõ ràng đây là người đã bị phân thây, thi thể còn đang nằm trong phòng khám nghiệm tử thi của Khai Phong Phủ - Đại Hằng Tô.


Người giấy hình Đại Hằng Tô tay trái giơ lên, trong tay cầm một cây đao, trên đó còn dính máu.

Hai mắt hạ xuống nhìn bàn đá, tay phải để ra phía trước như đang ấn gì đó xuống bàn đá.

Trên bàn là cái gì? Là một đầu người.

Đầu là của nam nhân, hai mắt trợn lên, mặt đầy hoảng sợ, giống như bị kinh hách trước khi chết.

Đầu người trên bàn, Đại Hằng Tô một tay ấn đầu người, tay kia thì giơ đao máu, nhìn vào cảnh tượng giống như cái đầu là do Đại Hằng Tô chặt xuống.

Hai bên bàn còn có hai người giấy.

Người giấy ngồi bên tay trái của Đại Hằng Tô, người này Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng biết, đó là Tô Vân.

Trạng thái của Tô Vân là đang đánh đàn, trên bàn bày ra một huyền cầm, cũng làm bằng giấy.

Tô Vân hai mắt nhắm lại, tựa hồ như đang thật sự đàn tấu, trên ót của người giấy Tô Vân, có dán một miếng giấy đen nhỏ, phía trên có viết – Ngọ.

Ngồi đối diện Tô Vân, cũng là bên tay phải của Đại Hằng Tô là một nữ nhân, cách ăn mặc cùng đồ trang sức có chút giống với Đại Hằng Tô, người này Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vừa mới gặp qua – Tiểu Hằng Tô.

Tiểu Hằng Tô hai tay giơ lên, trong tay có cầm một cái chén bằng giấy, giống như đang chuẩn bị ăn canh, mắt cùng miệng của Tiểu Hằng Tô đều có máu chảy ra, nhìn như là thất khiếu chảy máu, mà trên ót của nàng cũng có dán tờ giấy, đó là giấy trắng chữ đen – Tử.

Bạch Ngọc Đường lúc này cũng phục hồi tinh thần, đi lên hai bước đứng bên cạnh Triển Chiêu.

Triển Chiêu vươn ngón tay chỉ chỉ hai miếng giấy trên ót hai người giấy hai bên: "Tử Ngọ". Rồi chỉ đến đầu người: "Hạng!"

Hai người đều đứng hình mà nhìn.

Qua hồi lâu sau, Bạch Ngọc Đường đột nhiên hỏi Triển Chiêu: "Miêu nhi... Có phải bên cạnh còn có người hay không?"

Triển Chiêu cũng cảm giác được, hơi thở mỏng manh, cảm giác hình như không chỉ một người.

Hai người liền đi qua bàn đá đi hết sân, tìm theo hơi thở.

Tiểu Ngũ chạy phía trước, mang theo hai người tới trước cửa một khu nhà, dùng móng vuốt cào cửa.

Triển Chiêu đẩy cửa ra, cửa không cài chốt, đẩy là mở ra.

Đây là một gian nhà bình thường, phỏng chừng là nơi ở của hạ nhân trong trang, có dãy giường ghép.

Trên giường ghép, có bốn người nằm song song.

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu nhanh chóng đi vào, vươn tay dò xét hơi thở, mấy người này chưa chết, nhưng đều trong trạng thái hôn mê, giống như bị trúng thuốc mê.

Triển Chiêu cảm thấy người trung niên mập mạp nằm ở giữa nhìn rất quen mắt, liền hỏi Bạch Ngọc Đường: "Hắn không phải là Cao sư phụ ở Mãn Ký chứ?"

Ngũ gia cũng thấy quen mắt, lúc trước đi ăn cùng Tiểu Tứ Tử cũng đã gặp qua.

Triển Chiêu nhìn lại: "Mấy người này có phải là Trần sư phụ ở Lạc Văn trà lâu, Vương sư phụ ở Xảo Ký bố phường, Trương tiên sinh ở Thiên Âm Các không?"

Ngũ gia gật đầu, cảm thấy rất đúng.

Triển Chiêu thấy mấy người này đều bất tỉnh, nên dùng chút nội lực vỗ ván giường.

"Bang" một tiếng, giường bị giật kịch liệt như động đất, vài vị sư phụ bị chấn động đến nỗi bay lên không cao lắm, sau đó té xuống.

"Ai u!"

Triển Chiêu lần này ra tay rất nặng, vài vị đều bị đau tỉnh, xoa thắt lưng ai oán.

Chờ thêm chốc lát, mấy người đều tỉnh táo lại, nghi hoặc chính mình đang ở đâu, nhìn thấy Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường thì nét mặt cũng đầy khó hiểu.

Triển Chiêu hỏi thân phận của bọn họ một chút, quả nhiên chính là mấy vị sư phụ đã mất tích.

Mọi người kể lại so với Phùng đại trù không khác nhau lắm, mọi người đều đi tìm Tử Ngọ Hạng, rồi được một nha dịch đầu bạc chỉ đường đi, sau đó thì hôn mê.

Lại nói tiếp, mấy người đều cảm giác chuyện lúc trước trải qua như trong mơ, thập phần không đúng.

Nhưng người đã tìm được, mấy vị sư phụ cũng không chết, coi như vô cùng may mắn.

Triển Chiêu cảm thấy nên để những người khác đến đây xem, nên ra ngoài phóng một quả tên lệnh lên.

............

Mà lúc này, nha dịch của Khai Phong Phủ cùng rất nhiều quân hoàng thành đều đang ở trên đường.

Âm thanh kì quái lại vang vọng khắp Khai Phong Thành trong đêm, Bao đại nhân cùng Triệu Trinh đều đứng ngồi không yên.

Triệu Trinh trong tẩm cung tức giận đến dậm chân, Bàng phi thì đang bịt tai Hương Hương, bất đắc dĩ nhìn vị thiên tử có hai quầng mắt thâm đen như gấu trúc vì ngủ không đủ giấc.

Bao đại nhân cũng không tin chuyện kì quái, hắn sai hết người trong nha môn ra ngoài, lùng sục tìm kiếm chỗ nào phát ra âm thanh.

Không chỉ nha môn, quân hoàng thành cũng xuất động tất cả, ngay cả người dân ở Khai Phong Thành, các cao thủ tới tham gia tiệc cưới, đều dẫn theo mọi người cầm theo đèn lồng tìm kiếm đầy đường, đến tột cùng là ai hơn nửa đêm lại phá người bằng thanh âm đó?

Tên lệnh liên lạc đưa Âu Dương Thiếu Chinh đến, hắn đang ở gần đó, còn tưởng rằng Triển Chiêu tìm được nơi phát ra thanh âm.

Chờ khi số lượng lớn người ngựa tụ tập đến cửa Hạng trang, âm thanh kia cũng đột nhiên biến mất.

Ngũ gia dựa vào sư tử bằng đá ước lượng thời gian, tiếng vang lần đầu tiên xuất hiện cùng thời gian kết thúc không khác nhau lắm.

Âu Dương Thiếu Chinh vừa xuống ngựa đã chạy tới hỏi hắn: "Bức tường kia là do các ngươi đánh sập sao?"

Ngũ gia bị hỏi thì không hiểu chuyện gì, chỉ chỉ cửa lớn của Hạng trang, để hắn đi vào nhìn.

Âu Dương đi vào nhìn thoáng qua rồi nhanh chóng chạy đến: "Nương a, cái gì nha?"

Lúc này, Triển Chiêu mang theo vài vị sư phụ đã thanh tỉnh đi ra, thấy trước cửa có quân hoàng thành, liền để bọn họ đem mấy vị sư phụ này về Khai Phong Phủ để hỏi chuyện, sau đó thông tri mấy cửa hàng có người mất tích tới đón người.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường biết Công Tôn cùng Triệu Phổ đi đào mộ, hai người bọn họ liền hỏi Âu Dương Thiếu Chinh là Yêu Vương có ngủ không, tốt nhất là để người cùng Công Tôn Mỗ lão gia tử đến xem tình huống trong viện này, xem có phải là nghi thức gì hay không.

Âu Dương xác định vững chắc là không ngủ a, chỗ nào ngủ được a, Thiên Tôn vừa rồi bị đánh thức, còn ở trong sân đập bể bình rượu a.

Đang trò chuyện, Vương Triều Mã Hán đã tới.

"Hai ngươi tới vừa lúc." Triển Chiêu còn muốn để hai người bọn họ mang Yêu Yêu trở về, đem bọn Yêu Vương đến đây, ai ngờ hai người đến trước mặt đã nói: "Triển đại nhân! Lại có án mạng a!"

Triển Chiêu sửng sốt: "Ai chết?"

"Thẩm phu nhân vừa rồi đến Khai Phong Phủ báo án, nói khi nàng trở lại Nguyệt Liên Các, phát hiện Tiểu Hằng Tô đã chết!" Vương Triều nói: "Công Tôn tiên sinh đi đào thi thể Đại Hằng Tô vừa trở về, lúc này đã đi đến Nguyệt Liên Các."

Âu Dương Thiếu Chinh nghe được lại lắc đầu - đêm nay đã chết hai người a?

"Tiểu Hằng Tô chết như thế nào?" Bạch Ngọc Đường đột nhiên hỏi một câu.

"Thẩm Nguyệt Liên có đem nha hoàng đã nhìn thấy Tiểu Hằng Tô chết đến nha môn." Mã Hán trả lời: "Nha hoàn nói, Tiểu Hằng Tô sau khi ăn chén tổ yến thì thất khiếu chảy máu mà chết, như bị trúng độc. Chén tổ yến kia là phòng bếp làm, Tiểu Hằng Tô mỗi đêm trước khi ngủ đều uống một chém!"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nghe nói như thế, đều dừng lại một chút, hai người nhìn nhau một cái, đồng thời quay đầu lại nhìn mấy người giấy trong sân của Hạng trang.

Người giấy Tiểu Hằng Tô, không phải cũng đang cầm chén uống cùng thất khiếu đang chảy máu sao?

Triển Chiêu cùng nha dịch cầm đèn lồng trở về trong viện, giơ đèn lồng cẩn thận chiếu vào mấy người giấy kia.

Thì thấy Tiểu Hằng Tô là thất khiếu chảy máu, trên cổ Tô Vân có vết thương màu đỏ, mà cổ cùng đầu của Đại Hằng Tô tách ra, dùng kim chỉ để nối lại.

"Cách chết của Đại Hằng Tô, Tiểu Hằng Tô cùng Tô Vân đều giống với tình trạng của người giấy." Triển Chiêu chỉ mấy người giấy: "Làm mấy người giấy này chắc cũng chỉ mất một hai ngày đi?"

"Cho nên làm người giấy chính là hung thủ?" Âu Dương cũng tiến vào góp vui.

"Cho dù không phải hung thủ, cũng là người biết bọn họ sẽ chết như thế nào." Bạch Ngọc Đường vừa nói vừa xoay người ngồi xổm xuống.

Hắn cảm thấy giống như dưới chân dẫm lên cái gì đó.

Phủi hết lá vàng trên mặt đất, Ngũ gia nhặt lên một món đồ.

Triển Chiêu đem đèn lồng tới gần chút, mọi người nương theo ngọn đèn, phát hiện thứ Bạch Ngọc Đường nhặt lên là cây bút lông. Ngòi bút màu đỏ đen, hẳn là đã nhúng máu, cũng đã khô.

Bạch Ngọc Đường có chút ghét bỏ ném cây bút lên bàn.

Lúc này, đỉnh đầu lại truyền đến tiếng kêu to, Yêu Yêu còn đang bay bên trên.

Triển Chiêu hỏi: "Vừa rồi quạ đen kia..."

"Trong viện chẳng phải chỉ có một đầu người chết sao? Cũng không có dấu vết bị quạ mổ qua." Bạch Ngọc Đường ra hiệu với Yêu Yêu để nó bay xuống.

Yêu Yêu vẫy cánh đáp xuống, miệng kêu vang, như là muốn biểu đạt cái gì đó.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều leo lên Yêu Yêu, Yêu Yêu giương cánh bay lên, bay đến hậu viện của Hạng trang.

Quy mô của Hạng trang thật lớn, có thể thấy chủ nhân của tòa trang này là gia tư cự phú, nhưng đến tột cùng là mua bán gì vậy?

"Phía sau còn có hai tòa lâu rất cao, trên nóc nhà hình như là có cái gì đó?" Triển Chiêu chỉ vào món đồ màu trắng rơi trên nóc nhà cho Bạch Ngọc Đường thấy.

Ngũ gia nhíu mày: "Là cái gì?"

Trên nóc nhà còn có mấy con quạ đen, thấy Yêu Yêu bay lại gần thì kêu quác quác rồi bay đi.

Triển Chiêu nhảy từ lưng Yêu Yêu xuống nóc nhà, ngồi xổm xuống nhìn, thì thấy trên nóc nhà có rất nhiều xương cốt.

Triển Chiêu lấy một cái lên nhìn, nhíu mày để xuống lại, lại tiến lên vài bước, dưới chân lại đụng tới nửa bộ xương khô.

Triển Chiêu có chút buồn nôn, khoát tay áo với Bạch Ngọc Đường còn trên lưng Yêu Yêu quan sát bên dưới, ý bảo hắn không cần xuống đây.

Triển Chiêu về lại trên lưng Yêu Yêu.

Bạch Ngọc Đường hỏi: "Là cái gì?"

"Có người quăng vài thứ lên nóc nhà uy quạ đen." Triển Chiêu nói xong chần chờ một chút, liếc Ngọc Đường.

Ngũ gia cũng nhíu mày, nghĩ nghĩ hỏi: "Không lẽ là..."

Triển Chiêu gật đầu: "Ta vừa rồi nhìn thấy một ngón tay, còn có một cái đầu chưa bị quạ rỉa sạch thịt."

"Có người mang thịt đến uy quạ đen?" Ngũ gia nhíu mày: "Chẳng lẽ còn có người khác chết?"

"Hẳn đã chết lâu rồi." Triển Chiêu nghĩ nghĩ nói: "Trước kia ta đã nghe Cửu nương nói qua, có vài bọn buôn người, sẽ đem thi thể người chết vì bệnh hoặc bị giết ném lên nóc nhà uy quạ đen. Quạ đen sẽ ăn thi thể chỉ còn lại xương cốt, sau khi xương dầm mưa dãi nắng thì cốt sẽ rất giòn, sau nửa năm sẽ thu thập một lần, nghiền nát rồi đem bón cho cây."

Bạch Ngọc Đường nghe xong hoảng sợ: "Nghề Hạng trang lớn mạnh, dị thường điệu thấp còn không biết là làm mua bán gì... Không lẽ là mua bán người sao?"

"Không thể." Triển Chiêu cảm thấy án tử lần này không đơn giản như vậy, hơn nữa bên trong hoàng thành lại có cá nhân buôn lậu người lớn như vậy, bọn họ lại hoàn toàn không biết! Giấu diếm như thế nào? Quả thực không thể tưởng tượng.

Triển Chiêu ấn đầu Yêu Yêu, hạ xuống viện.

Lúc này, Âu Dương Thiếu Chinh đang bố trí thủ vệ, chuẩn bị phân công, dán giấy niên phong trước cửa lớn rồi trở về, chờ sáng mai người của Khai Phong Phủ đến.

Vừa nghe Triển Chiêu nói tình huống trên nóc nhà, Hỏa Kỳ Lân thiếu chút nữa bùng nổ: "Cái gì? Bọn buôn người?"

Quan tiên phong cảm thấy nghi vấn này rất cao? Hắn ra lệnh quân hoàng thành lục soát quanh sân, còn ra lệnh cho vài người đến tìm Trâu Lương mang vài con chó đến.

Trâu Lương tự mình mang theo năm mươi quân khuyển đến, thả chó lục soát đại trang...

Cuối cùng, bọn khuyển tụ tập ở chuồng phía sau viện trống trơn bắt đầu đào bới.

Trâu Lương ngồi xổm xuống sờ soạng một trận, tìm được một cửa ngầm bị khóa, một phen túm lấy giật ra, đem cửa hầm mở ra, thấy được một cái thang thật dài.

Quân hoàng thành giơ cây đuốc, đi theo Triển Chiêu xuống hầm.

Chỉ chốc lát sau, chỉ thấy Triển Chiêu chạy lên: "Phía dưới có người! Giống như đều trúng thuốc mê, nhanh chóng tìm Công Tôn lại đây."

Bạch Ngọc Đường cưỡi Yêu Yêu đến Nguyệt Liên Các tìm Công Tôn.

Chờ bọn Triệu Phổ Công Tôn đi theo Bạch Ngọc Đường đuổi tới Hạng trang, bọn Triển Chiêu đã mang được mấy người dưới tầng hầm lên, tổng cộng chín người, sáu nam ba nữ, tuổi không nhỏ.

Công Tôn bắt mạch rồi nhíu mày: "Đều trúng thuốc mê."

Cửu vương gia hỏi: "Không phải nói là tìm được bọn buôn người sao? Mấy người này là người bắt hay người bị bắt?"

"Nhìn thì không giống như là bị bắt." Âu Dương Thiếu Chinh quan sát một chút: "Ăn mặc nhìn như là hạ nhân làm việc trong nhà."

"Căn hầm này diện tích rất lớn." Triển chiêu nói: "Nhìn sơ qua có thể chứa cỡ một trăm người a!"

Tất cả mọi người kinh ngạc.

Triệu Phổ cảm thấy không hợp lý: "Hoàng thành không phải vẫn kiểm tra rất nghiêm khắc sao? Không mua bán ở Khai Phong, thì hệ mục, hộ tịch, thuế má một năm ít nhất kiểm tra hai lần. Mua bán ở Khai Phong, mua bán lớn giống Thái Bạch Cư hay Mãn Ký cơ hồ đều kiểm tra từng tháng ra, hộ bộ lâu lâu còn đích thân đột nhiên tới cửa, những kẻ buôn người lớn như vậy làm sao giấu được?"

"Trong triều có người của chúng?" Triển Chiêu hỏi: "Trước khi mỗi lần nha môn đi thăm dò đều mật báo?"

"Không thể."

.........

Trong Khai Phong Phủ, Thiên Tôn cùng Ân Hậu bị đánh thức mới vừa nằm xuống, chợt nghe bên ngoài có tiếng nhiều nha dịch ra vào, đi tới đi lui không dứt.

Võ công cao cường cũng có chỗ bất tiện, chính là nhĩ lực quá thính.

"Oaa~~ a..." Thiên Tôn ngáp một cái: "Còn chưa ngưng a!"

"Còn ồn hơn ở Ma Cung của ta." Ân Hậu bất mãn: "Tối rồi còn đập ồn ào như vậy!"

"Thanh âm này hình như không giống như tiếng đục tường." Thiên Tôn nghiêng người tựa vào gối đầu, cảm thấy chút đói bụng: "Giống như tiếng đập bột làm bánh gạo..."

Thiên Tôn có chút muốn ăn bánh gạo chiên nên thuận miệng nói vậy, nhưng Ngân Yêu Vương nằm yên nãy giờ bỗng dưng ngồi dậy.

Thiên Tôn chậc một tiếng: "Chúng ta xuống nhà bếp kiếm bánh gạo ăn đi?"

Ân Hậu cảm thấy nửa đêm canh ăn bánh gạo chiên cũng được, nên hai người đều nhìn Yêu Vương.

Ngân Yêu Vương bỗng nhiên sâu kín quay đầu, hỏi hai người: "Hai ngươi trước đây rất thích ăn bánh gạo chiên đúng không?"

Thiên Tôn cùng Ân Hậu đều gật đầu, Yêu Vương trước đây khi không làm gì cũng hay làm bánh gạo chiên cho hai người ăn, vừa ngọt vừa dẻo.

Ngân Yêu Vương ngồi xếp bằng trên giường, dựa vào cột giường suy tư, lầm bầm lầu bầu nói: "Trước kia nghe qua một lần, bọn buôn người sẽ giả dạng thành người bán bánh gạo chiên, đi qua từng thôn trang một. Bọn họ chờ thời cơ tốt, sau đó đem bánh gạo chiên phát miễn phí cho vài tiểu hài nhi ăn. Vài ngày sau, vào ban đêm, bọn buôn người sẽ dùng gỗ đập vào nhau ở trước cửa nhà nào có tiểu hài tử, thanh âm giống như tiếng đập bánh gạo. Có vài tiểu hài tử nửa đêm tỉnh lại, rồi đi theo tiếng vang đó. Người xấu đã chờ sẵn trong ngõ nhỏ, vẫy tay với tiểu hài tử... Tiểu hài tử chỉ cần chạy tiến ngõ nhỏ, sẽ bị bắt đi..."

Thiên Tôn nghe xong nhíu mày: "Sao lại khủng bố như vậy a!"

"Trước kia là một ít lão thái thái nói để hù dọa bọn trẻ ban đêm làm ầm ĩ không chịu ngủ." Ngân Yêu Vương dựa vào cột giường ngẩn người: "Tử Ngọ Hạng..."

"Tử là hài nhi, Ngọ Hạng là con hẻm nhỏ vào ban đêm?" Ân Hậu hỏi: "Là có ý này sao?"

"Có gượng ép quá không?" Thiên Tôn ôm cánh tay nghĩ nghĩ: "Kết hợp với thanh âm này hình như cũng có chút liên quan..."

Ba người đang thảo luận, chợt nghe tiếng Bao đại nhân vỗ bàn từ viện cách vách: "Nực cười! Ở Khai Phong Thành này thế nhưng có người dám buôn người!"

Bên này ba người liếc mắt nhìn nhau một cái - Thật sự có?

Thiên Tôn nghiêng tai lắng nghe: "Tiểu Bao Tử còn đang phát hoả a!"

Ân Hậu gật đầu: "Còn không phải sao..."

Yêu Vương dựa vào cây cột, ngón tay nhẹ nhàng xoa mép: "Thanh âm kia... Làm cách nào phát ra được? Có quy luật nào sao...?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro