Chương 63: Độc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 63 Độc

EDITOR: KEN LE

BETA: ROSALINE NG~

Ngũ Sơn Xuyên bỗng nhiên mời Tạ Viêm dự yến tiệc, Triển Chiêu thấy đây là cơ hội điều tra Ngũ Sơn Xuyên, nên muốn đi cùng.

Đang trò chuyện, Vương Triều cầm thiếp mời đi vào giao cho Triển Chiêu, nói là người của Ngũ Long Trại đưa tới.

Triển Chiêu mở ra đọc, thiếp mời là bút tích của Ngũ Sơn Xuyên, đại khái là nói hắn muốn mời vài học sinh ở Thái Học Viện cùng người của Đường môn dự yến tiệc, nhân cơ hội này cũng muốn cùng Tạ Viêm cùng Đường môn bồi lễ. Nhưng Ngũ Sơn Xuyên sợ xấu hổ, nên muốn thỉnh Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường có quan hệ tốt với cả hai bên cùng đi, để hỗ trợ giải thích một chút.

Triển Chiêu cười tủm tỉm quơ quơ thiếp mời "Cơ hội tới!"

Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu "Hắn mời người nào ở Đường môn?"

"Ách..." Triển Chiêu lại nhìn thiếp mời, không nói rõ ra là ai.

Lâm Dạ Hỏa bĩu môi "Người của Đường môn chưa chắc trả lời hắn."

"Sẽ không sao?" Triển Chiêu hỏi.

Hỏa Phượng bĩu môi "Cho dù có đi cũng không chắc sẽ cho hắn hoà nhã!"


"Đối tượng chủ yếu Ngũ Sơn Xuyên nhắm vào là Đường Tiểu Muội, nàng sắp thành hôn, nhất định sẽ không đi, can nương ta tuổi đã lớn, cũng sẽ không đi." Ngũ Gia nghĩ nghĩ "Cũng chỉ còn lại bốn huynh đệ Đường gia."

"Nói là bốn người, nhưng mà Đường Tứ Đao có chút thành thật..." Lâm Dạ Hỏa lắc đầu "Người nào đi cũng không nên để lão ấy uống hết một bầu rượu, mắc công lại làm chuyện mất mặt."

Triển Chiêu kinh ngạc "Đường Tứ Đao lại thành thật như vậy sao?"

Lâm Dạ Hỏa chỉ chỉ Bạch Ngọc Đường "Bình thường người nhỏ nhất sẽ là kẻ mạnh nhất nhưng lại thiếu tâm cơ nhất a..."

Nói hết lời, Ngũ Gia sờ cằm, những người khác lại cảm thấy rất có tính thuyết phục.

Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường "Bốn huynh đệ Đường gia rõ ràng ở chung tốt lắm nha."

"Ngươi là ân nhân của Đường môn, bốn huynh đệ đương nhiên đối với ngươi rất tốt." Ngũ Gia cũng hiểu được Lâm Dạ Hỏa nói có đạo lý "Trên thực tế Đường Đại Đường Tam tính cách đều không dễ chọc vào, Đường Nhị là khó tính nhất, ngươi đừng nhìn hắn luôn nhã nhặn cười tủm tỉm mà lầm, Đường Tứ thật ra mới là người thanh thật nhất."

Lâm Dạ Hỏa ở một bên bổ sung "Bình thường hay nói trong nhà có nhiều hơn ba đứa, Lão Nhị là người không nên động vào nhất!"

Tất cả mọi người ngẩng đầu cân nhắc lời này.

Triệu Phổ tính tính "Mấy huynh đệ nhà ta nếu ta được tính là Lão Đại thì... Lão Hạ đứng thứ hai a..."

Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn sang Hạ Nhất Hàng đang ngồi uống trà trong viện... Không hiểu sao lại cảm thấy rất có tính thuyết phục!

Tới bữa tiệc còn lại một chút thời gian, mọi người đều ai làm việc nấy.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi ra viện sau xem vườn trúc của gấu trúc, phát hiện hơn phân nửa hậu viện của Khai Phong đều bị san bằng, ngay cả mấy cái chuồng ngựa cũng không thấy đâu.

Rất nhiều thợ xây đang dùng trúc dựng thành bức tường, các lão gia tử ở Ma Cung đều đang phô diễn tuyệt kĩ bản thân, dùng gỗ cùng đá điêu khắc rất nhiều tượng, bận tới bận lui.

"Đây là đang làm cái gì a?"

Triển Chiêu hỏi Mã Si Nham Bật đang vác một vài thứ giống như để ngựa ăn.

Nham Bật nghiêng đầu "Chiêu Chiêu không phải muốn một cái vườn bách thú sao?"

Triển Chiêu hít mạnh "Vườn bách thú cái gì a? Không phải chỉ xây chuồng nuôi gấu trúc thôi sao?"

Nham Bật nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường bên cạnh Triển Chiêu.

Ngũ Gia quay người lại, đi tới chỗ Tiểu Tứ Tử cùng bọn họ xem gấu trúc.

"Tiểu Bạch Đường trước kia không phải có đào ao nuôi cá sao." Nham Bật nói với Triển Chiêu "Hắn chi nhiều bạc nói là phải sửa lại hoa viên phía sau Khai Phong Phủ, ngươi xem cả bản vẽ hắn cũng vẽ ra rồi a."

Nói xong, Nham Bật lấy ra bức họa của lão đại cho Triển Chiêu xem.

Triển Chiêu nhìn xong cũng há to miệng "Đây là ngự hoa viên sao?"

Nham Bật cười tủm tỉm chỉ Triển Chiêu "Tiểu Bạch Đường nói, dù sao cũng muốn nuôi gấu trúc, chuồng cũng nên tốt một chút, sau này Tiểu Ngũ cùng Yêu Yêu cũng có chỗ chơi, Khai Phong Phủ không phải có rất nhiều mèo sao? Đơn giản làm một cái vườn mèo luôn. Còn có rùa a, còn có lừa của Công Tôn a, còn có thể nuôi khổng tước, tiên hạc, uyên ương..., sau đó không chừng sẽ có tiểu hổ cùng rắn... Còn có a, Yêu Vương lúc trước có nói muốn đem bảy con tiểu hồ ly đến nuôi, sau đó Tiểu Bạch Đường lúc trước có xin mấy con báo tuyết ở Cuồng Thạch Thành, còn có Cửu vương gia nói muốn xin một con gấu chó nuôi... Cung chủ từ Tây Vực mua hai tiểu dương đà*... Lục đảo chủ tặng hơn mười con nai, còn có một đôi tuyết hào**, đúng rồi! Ổ chó ở Hỏa Phượng Đường bên kia không đủ dùng, có mấy con chó muốn nuôi ở đây!"

*dương đà = Lạc đà Alpaca

*tuyết hào = cú tuyết

Triển Chiêu cảm thấy đầu ong ong "Các ngươi làm lớn như vậy có hỏi qua Bao đại nhân chưa..."

"Hỏi qua a." Nham Bật gật đầu "Bao đại nhân cũng có hứng thú với tiểu hắc hùng*!"

*tiểu hắn hùng: gấu đen nhỏ

Triển Chiêu hoàn toàn không biết nói gì, nghiêng đầu nhìn về viện trước, suy nghĩ muốn lễ thành hôn nhanh chóng kết thúc để dàn gia gia nãi nãi về Ma Cung hết, bằng không bọn họ có Tiểu Bạch Đường làm chỗ dựa, có tiền lại nhàn rỗi, mỗi ngày liền vui vẻ gây sức ép!

Ở trước viện, học trò của Thái Học Viện chưa đi, một đám tiểu tài tử ngồi quanh bàn đọc sách, thật ra cũng đang bồi bên cạnh Lâm Tiêu đang tâm phiền ý loạn.

Triển Chiêu cũng đi qua ngồi xuống, Tạ Viêm rót chén trà cho hắn nói "Triển Đại ca, ta muốn hỏi thăm một chuyện."

Triển Chiêu gật đầu, chờ Tạ Viêm hỏi.

Tạ Viêm chỉ chỉ thiếp mời của Ngũ Sơn Xuyên đưa tới "Vị trí của tòa trạch này...!"

Triển Chiêu nhìn thoáng qua, trên thiếp mời viết vị trí biệt viện của Ngũ Gia, ngay tại thành Nam, gần cầu Thượng Thổ.

"Nơi đó có không ít trang viên." Triển Chiêu nhớ Hãm Không Đảo cũng có một tòa biệt viện gần đó.

Tạ Viêm nâng cằm hỏi "Ngũ Sơn Xuyên là trại chủ của môn phái giang hồ mới, cũng có chút liên quan đến Cao Hà Trại. Chỉ riêng Hãm Không Đảo, cũng dùng buôn bán trên sông nước là chính đi."

Triển Chiêu gật đầu, chính xác a.

"Cho dù hắn thâu luôn cả Cao Hà Trại, nhưng vận tải đường biển cần căn cơ nhân mạch, có thể kiếm tiền đều là kinh doanh mười mấy năm thậm chí là vài thập niên, mới có được đoàn thuyền lớn." Tạ Viêm chỉ chỉ địa chỉ ghi trên thiếp mời "Hoàng thành Khai Phong tấc đất tấc vàng, môn phái bình thường có thể mua được trang viên như này thì cũng rất tốn kém, hắn thế nhưng có một trang viên trong thành. Còn nữa, cha ta kinh doanh đó là kênh đào cùng bến tàu của phủ Hàng Châu, cũng không phải người bình thường có thể mua được, ta cảm thấy Ngũ Gia Trại có rất nhiều tiền, có thể nào là lai lịch bất chính không?"

Triển Chiêu nghe xong cũng cân nhắc —— Cũng đúng a, trước kia Ngũ Gia Trại bất quá chỉ là môn phái không lớn không nhỏ, hơn nữa lại ở phía Tây Nam xa xôi, gần đây như thế nào đột nhiên giống với nhà giàu mới nổi, chạy tới Khai Phong mua nhà, lại đi Giang Nam mua bến tàu. Cao Hà Trại bất quá là cái xác rỗng, Ngũ Sơn Xuyên thu đệ tử cũng không thể có nhiều tiền a... Như thế nào lại giàu lên?

"Ngũ Sơn Xuyên nói hắn muốn mua bến tàu, cha ta không để ý tới hắn, có hai khả năng. Một là hắn đang nói dối, mà một khả năng khác, có thể là do cha ta cũng biết tiền tài của hắn lai lịch không rõ, cho nên không cùng hắn lui tới."

Triển Chiêu nghĩ nghĩ hỏi "Làm cách nào mới có thể một đêm đã giàu lên?"

Tất cả mọi người nhìn chằm chằm Triển Chiêu.

Vừa vặn, Bạch Ngọc Đường đi từ bên ngoài vào.

Tạ Viêm sau khi thấy Bạch Ngọc Đường, vài vị tài tử cùng nhau nhìn Triển Chiêu "Có thể... Gả hoặc lấy người nhà giàu..."

Triển Chiêu liếc nhìn mọi người.

Ngũ Gia đi tới ngồi xuống, cũng không biết vừa rồi có nghe được hay không, mượn chén của Triển Chiêu qua uống trà.

"Giàu trong một đêm trừ phi là tiền của phi pháp." Bàng Dục cũng có nghiên cứu vấn đề này "Hắn không đi trộm đồ trong bảo tàng gì chứ..."

Mọi người đang nói chuyện, Lâm Tiêu nãy giờ không nói gì bỗng nhiên nhíu mày "Nói đến đồ giấu trong bảo tàng... Ta đột nhiên nhớ ra một chuyện."

"Có quan hệ với Đại Hằng Tô Tiểu Hằng Tô sao?" Triển Chiêu hỏi.

"Có thể có..." Lâm Tiêu nói "Đại Hằng Tô, Tiểu Hằng Tô cùng Tô Vân đều thích thu thập tranh."

"Thì sao?" Bao Duyên tò mò, thích thu thập tranh thì sao?

Lâm Tiêu chỉ bản thân "Nhưng các nàng chưa bao giờ thu thập tranh của ta."

Tất cả mọi người ngẩn người, nghĩ lại, đúng là vậy! Thích thu thâp tranh vì sao không thu thập của Lâm Tiêu? Người trong Khai Phong Thành muốn thu thập một bức tranh của Lâm Tiêu mà đến mức đầu rơi máu đổ.

"Vậy các nàng thu tranh gì?" Ngũ Gia hỏi.

"Thu bức tranh có nước từ trên núi chảy xuống." Lâm Tiêu nhớ lại một chút "Nhiều nhất là mấy bức tranh phong cảnh có con đê, bãi bùn, bến tàu..., thuyền của can nương ta đi Thiên Nam Hải Bắc, đến mỗi một nơi, các nàng đều thích đi tìm vài bức tranh như vậy, Tô Vân cũng thường đi."

"Có thể nào là đang tìm cái gì không?" Triển Chiêu hỏi.

"Bến tàu của cha ngươi ở Giang Nam, cụ thể là ở đâu ngươi biết không?" Bạch Ngọc Đường hỏi Tạ Viêm.

Tạ Viêm để thư đồng đi mượn bản đồ đường thuỷ ở Giang Nam của Bao đại nhân.

Thư đồng lập tức cầm đồ trở lại.

Tạ Viêm đem bản vẽ mở ra trên bàn, lấy bút ra khoanh vị trí của mấy bến tàu.

"Kỳ quái a." Ngũ Gia dù sao ở trên Hãm Không Đảo lâu như vậy, đối với đường thủy vận tải cũng quen thuộc "Này cũng không phải là vị trí bến tàu tốt!"

Tạ Viêm cũng gật đầu "Cha ta cũng không phải cố ý mua mấy bến tàu này, đa số đều do người khác lấy đến gán nợ cho ông ấy, ta nhớ những chỗ này cũng không tính là tốt. Cho nên nói Ngũ Sơn Xuyên nếu muốn mua, cha ta không lý nào lại không bán cho hắn."

"không màn giá cả lại hao hết tâm tư mua lại bến tàu này còn lôi kéo làm quen... Giá trị vậy sao?" Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường.

Ngũ Gia lắc đầu "Có thể thật sự có mưu đồ khác."

"Vậy Ngũ Sơn Xuyên cảm thấy hứng thú với bến tàu, Đại Hằng Tô Tiểu Hằng Tô hình như cũng thấy hứng thú." Bàng Dục chọc chọc Lâm Tiêu "Ngươi trước kia có từng gặp qua Ngũ Sơn Xuyên chưa?"

Lâm Tiêu liền nâng cằm nhớ lại, bình thường người thích vẽ tranh trí nhớ đều rất tốt, lúc Lâm Tiêu tuổi còn nhỏ thường ở trên thuyền của Thẩm Nguyệt Liên. Người ra ra vào vào Nguyệt Liên Các thật sự rất nhiều, hắn cũng không nhớ nổi, hơn nữa hắn cũng không thường bên cạnh Đại Hằng Tô cùng Tiểu Hằng Tô.

Suy nghĩ một hồi, Lâm Tiêu bỗng nhiên đi lấy bức họa lúc trước khi du hồ đem ra.

Tranh này là do phần đông học trò ở Thái Học Viện cùng nhau sáng tác, chuẩn bị đưa cho Long Kiều Quảng cùng Đường Tiểu Muội làm hạ lễ, còn chưa hoàn thành.

Lâm Tiêu đem bức họa mở ra, chỉ vào biểu tượng trên những chiếc thuyền của Ngũ Long Trại trong bức họa nói "Này... Ta nhớ trước đây đã từng thấy qua, nhưng không phải là năm con rồng, mà là giống năm người tụ lại một chỗ..."

Lâm Tiêu nói xong, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đồng thời nghĩ tới lời Bạch Long Vương nói lúc trước, lúc ấy Ngũ Tử Giáo thờ phụng chính là Tà Thần —— Ngũ Nguyên Thần Khâu.

"Ngươi trước đây đã nhìn thấy ở đâu?" Bàng Dục giúp lấy ra văn phòng tứ bảo "Vẽ ra đi xem một cái?"

"Không cần họa, can nương ta biết nơi đó!" Lâm Tiêu đứng lên "Ta biết vì sao Đại Hằng Tô Tiểu Hằng Tô không thích rồi."

Nói xong, liền chạy ra khỏi viện.

Mọi người nhanh chóng đi theo hắn ra ngoài, cùng nhau chạy tới Nguyệt Liên Các.

.........

Nguyệt Liên Các xảy ra chuyện lớn như vậy, mấy ngày nay đương nhiên không thể mở cửa. Quân hoàng thành cùng nha dịch niêm phong thuyền, tất cả mọi người không ai được lên thuyền, mọi người trên thuyền ai muốn ra ngoài đều phải đi cũng nha dịch.

Thẩm Nguyệt Liên tối qua đau lòng cả đêm, dù sao cũng đã có tuổi, vừa đau lòng vừa túc giận, vừa ngủ một chút lại thấy đau đầu.

Tây Môn Dược chiếu cố bên người nàng.

Thẩm Nguyệt Liên lúc này đang tựa trên giường uống trà, còn có chút lo lắng hỏi Tây Môn Dược "Nguyệt Liên Các xảy ra nhiều chuyện loạn như vậy, có ảnh hưởng đến Tiêu nhi đang học ở Thái Học Viện không, đứa nhỏ này tiền đồ tốt, không nên bị can nương như ta làm chậm trễ."

Tây Môn Dược an ủi nàng, nói nàng không cần lo lắng, chờ Khai Phong Phủ phá án xong thì tốt rồi, còn nói với nàng những lời này ngàn vạn lần đừng nói trước mặt Lâm Tiêu, đứa nhỏ đó sẽ tức giận.

Hai mẫu tử đang nói chuyện, chợt nghe tiếng bước chân vang lên.

Lâm Tiêu mang theo một đám người chạy vào.

Thẩm Nguyệt Liên khó hiểu, Tây Môn Dược cũng hỏi hắn "Làm sao vậy?"

"Can nương? Bức họa của ta đâu?" Lâm Tiêu hỏi.

"Ách... Đều ở trong rương a." Thẩm Nguyệt Liên chỉ chỉ cái rương nàng dùng để cất tất cả bức họa.

Lâm Tiêu mở ra bắt đầu tìm kiếm.

Mọi người đứng một bên nhìn.

Tây Môn Dược nhỏ giọng hỏi Bạch Ngọc Đường "Tình huống gì đây?"

Bạch Ngọc Đường hỏi ngược lại hắn "Các ngươi biết Ngũ Sơn Xuyên không?"

Tây Môn Dược nhìn nương hắn.

Thẩm Nguyệt Liên ngồi dậy "Ngũ Sơn Xuyên đã từng đến thuyền của ta."

Tất cả mọi người nhìn lại "Thật không?"

"Kể lại chút." Triển Chiêu cũng không thấy ngại, đem bàn cùng ghế dựa đến ngồi xuống nghe.

"Rất nhiều năm trước." Thẩm Nguyệt Liên nói "Lúc ấy Ngũ Sơn Xuyên cùng đến với bằng hữu của hắn, bằng hữu đó các ngươi hẳn là cũng biết, chính là tiêu bổ đầu của Trình Vân tiêu cục, Lỗ Trình Vân!"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều gật đầu, vốn là huynh đệ kết nghĩa, nhưng giờ đã trở mặt vì nữ nhân.

"Lỗ Trình Vân đến Nguyệt Liên Các?" Triển Chiêu cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

"Lỗ Trình Vân là bị Ngũ Sơn Xuyên mang đến đây." Thẩm Nguyệt Liên hiểu được Triển Chiêu muốn nói gì "Con người Lỗ Trình Vân chính khí, lúc vừa tới cũng rất câu nệ, Ngũ Sơn Xuyên trước đó đã tới vài lần, quen biết Tố nhi ở chỗ của ta. Hắn để Tố nhi bồi Lỗ Trình Vân, thường xuyên qua lại, cũng dần quen biết. Dần dần, Ngũ Sơn Xuyên không đến nữa, Lỗ Trình Vân chỉ đến một mình, hơn nữa chỉ tìm Tố nhi."

Bàng Dục ngồi một bên nghe được rầu rĩ nói "Lỗ Trình Vân là Người Trên Bờ sao?"

Ngoại trừ Thẩm Nguyệt Liên cùng Tây Môn Dược thì những người khác đều quay đầu lại nhìn hắn "Cái gì mà Người Trên Bờ?"

"Tiểu Hầu gia trước kia cũng ăn chơi không ít, nên biết được cách thức của nơi này." Tây Môn Dược giải thích một chút "Vũ cơ ca cơ đều dùng tuổi thanh xuân, lúc hào hoa phong nhã thì phủng ngươi lên trời, lấy tiền thu tới tay, chỉ khi qua cái tuổi đó rồi, liền có chút thê lương. Cho nên các cô nương lầu xanh đều có giao kết ngầm, tới một tuổi nhất định, sẽ tìm người vớt các nàng, loại này gọi là chỗ dựa. Tuy nói ca cơ vũ cơ không phải là nữ tử phong trần, nhưng bồi rượu bán rẻ tiếng cười nói ra cũng không dễ nghe, rất khó tìm được người trong sạch mà gả, làm mối thì không có khả năng, chỉ có thể dựa vào vận khí. Loại người như Lỗ Trình Vân, chính là chỗ dựa tốt nhất, ít đến chỗ trăng hoa, mà có đến cũng rất ít lần. Nói trắng ra là chưa từng gặp qua nữ nhân nào, chỉ cần lúc này nắm được hắn, làm hắn cảm thấy hai người là ông trời tác hợp, hữu duyên thiên lí năng tương ngộ, hắn tự nhiên sẽ khăng khăng một mực thích ngươi, đến lúc đó giúp ngươi chuộc thân rồi thành thân với ngươi, vậy là ngươi đã thành công. Đây là nghĩa của lời nói Người Trên Bờ.

Triển Chiêu nghĩ nghĩ "Cho nên Tố nhi nàng cũng không nhất định thật sự thích Lỗ Trình Vân đúng không?"

Thẩm Nguyệt Liên thở dài "Trên đời này làm gì có nhiều chuyện tình ông trời tác hợp a, ở thôn này không nhất định cũng có khách điếm kia, Người Trên Bờ vốn khả ngộ bất khả cầu, gặp được đương nhiên phải giữ cho kĩ. Hơn nữa, cô nương thanh lâu, mỗi ngày đều gặp phải những nam nhân không tốt, có bao nhiêu tình cảm chứ?"

Đám người đang ngồi bỗng nhiên cảm thấy mang tội, tuy rằng ngoại trừ Bàng Dục ra thì ai cũng chưa uống qua hoa tửu.

"Khụ khụ." Triển Chiêu quay đề tài lại án tử "Lỗ Trình Vân sau đó chuộc thân cho Tố nhi rồi mang nàng đi?"

"Ân, cưới hỏi đàng hoàng a, Lỗ Trình Vân tính vậy." Thẩm Nguyệt Liên nói xong lại thở dài "Đáng tiếc a, trò đùa vô tình người vô nghĩa, ta cũng không thể bao che cho người của ta... Trước đó không lâu ta nghe nói, Tố nhi thế nhưng bỏ lại Lỗ Trình Vân để bỏ trốn cùng Ngũ Sơn Xuyên... Các ngươi nói xem đây là loại người gì a!"

Thẩm Nguyệt Liên nói xong, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, trăm miệng một lời hỏi "Tố nhi chính là vị Tam nãi nãi kia sao?"

"Cái gì mà Tam nãi nãi?" Thẩm Nguyệt Liên hỏi đứa con Tây Môn Dược.

Điểm bát quái ấy hiển nhiên là Tây Môn Dược hỏi thăm được.

"Ngũ Sơn Xuyên nạp Tố nhi làm tiểu thiếp, là tam phòng, nghe nói môn hạ đều kêu nàng Tam nãi nãi." Tây Môn Dược nhún vai.

"Lỗ Trình Vân chính là thú nàng làm vợ cả a, hơn nữa vẫn không nạp thiếp toàn tâm toàn ý đối nàng." Thẩm Nguyệt Liên phỏng chừng lại đau đầu, vươn tay xoa đầu "Thiếu đạo đức a."

Thẩm Nguyệt liên đang tức giận, liền cảm thấy có ai đó nắm cổ tay nàng... Cúi đầu nhìn thử...

Chính là Tiểu Tứ Tử không biết đã đến từ lúc nào, đang nắm cổ tay nàng bắt mạch.

Đám người Triển Chiêu nãy giờ chuyên chú lắng nghe Thẩm Nguyệt Liên nói chuyện của Tố nhi, liền thấy Tiểu Tứ Tử chạy qua trước mắt, đi tới bên cạnh bắt mạch cho Thẩm Nguyệt Liên.

Bàng Dục quay đầu lại, Tiểu Lương Tử cũng đến trước cửa, bên cạnh còn có Tiểu Ngũ đang ngồi xổm.

"Hai đứa sao lại đến đây?" Triển Chiêu hỏi.

Tiểu Lương Tử bĩu môi nhìn Tiểu Tứ Tử "Cận Nhi đột nhiên nói phải ra ngoài, sau đó cưỡi Tiểu Ngũ chạy đi, đệ đuổi theo!"

Tiểu Tứ Tử sau khi bắt mạch cho Thẩm Nguyệt Liên một hồi, ngẩng đầu nói với nàng "Di di, người không nên cử động."

Thẩm Nguyệt Liên khó hiểu "Không nên cử động?"

"Ngàn vạn lần không được kích động nga, cũng đừng nhúc nhích." Tiểu Tứ Tử từ trong hà bao lấy ra một cuộn kim châm cứu, lấy ra mấy cây ngân châm, tìm mấy huyệt vị trên đầu Thẩm Nguyệt Liên, đâm châm."

Tất cả mọi người nhìn chằm chằm Tiểu Tứ Tử.

Lâm Tiêu đang lục tìm mấy bức họa cũng ngừng tay, đi qua.

Chờ đâm xong mấy châm, Tiểu Tứ Tử xuống giường, nói với Triển Chiêu "Miêu Miêu, đem phụ thân đến đây a, phải nhanh nga!"

Triển Chiêu nghe xong, chợt lóe thân không thấy ảnh.

Tây Môn Dược chạy tới hỏi "Tiểu Tứ Tử, nương ta làm sao vậy?"

"Suỵt." Tiểu Tứ Tử ý bảo mọi người cũng không nên động, đặc biệt là Thẩm Nguyệt Liên, không cần kích động, lập tức sẽ tốt thôi.

Triển Chiêu đi không bao lâu, liền ngồi trên Yêu Yêu trở lại.

Công Tôn xách hòm thuốc đi theo Triển Chiêu vào cửa, nhìn thấy mấy cây châm trên đầu Thẩm Nguyệt Liên, liền nhíu mày nhanh chóng đi qua bắt mạch cho nàng.

Xem xong mạch, Công Tôn thở dài một hơi "Tốt tốt... Chậm chút nữa là không cứu được!"

Tiểu Tứ Tử ngưỡng mặt nhìn phụ thân nhóc.

Công Tôn xoa đầu Tiểu Tứ Tử "Con giỏi lắm!"

Công Tôn từ hòm thuốc lấy ra ngân châm vừa châm cho Thẩm Nguyệt liên, vừa nói với Tây Môn Dược vẻ mặt đang sợ hãi nói "Lệnh đường trúng độc!"

Tây Môn Dược cùng Lâm Tiêu đồng thời hít mạnh một hơi.

"Trúng cùng loại độc với Tiểu Hằng Tô." Công Tôn giải độc cho Thẩm Nguyệt Liên.

Triển Chiêu hỏi Tiểu Tứ Tử có dự cảm nên mới chạy tới sao?

Tiểu Tứ Tử nói, vừa rồi Công Tôn cùng các lão nhân gia đang nghiên cứu độc, nhóc đã mượn bản ghi chép về độc mãn tính để xem, đọc được người bị trúng độc hay bị đau đầu, nhóc đột nhiên nhớ đến Thẩm Nguyệt Liên cũng hay nói bị đau đầu.

Tây Môn Dược cùng Lâm Tiêu thở dài nhìn Tiểu Tứ Tử, bọn họ vẫn nghĩ Thẩm Nguyệt Liên vì đau lòng dẫn tới đau đầu, không nghĩ tới thế nhưng lại trúng độc, thật sự rất nguy hiểm.

Công Tôn châm cứu cho Thẩm Nguyệt Liên, khen ngợi Tiểu Tứ Tử một chút, làm cho tiểu đoàn tử vui vẻ đến lắc lư.

Công Tôn khen Tiểu Tử Tử xong, đem Triển Chiêu kéo đi vài bước nhỏ giọng nói "Thẩm Nguyệt Liên cùng Tiểu Hằng Tô trúng cùng loại độc, nhưng là không giống nhau, độc Thẩm Nguyệt Liên trúng dễ giải hơn!"

"Nàng trúng độc lúc nào?" Triển Chiêu hỏi.

"Kỳ quái là chỗ này, nàng trúng độc còn sớm hơn so với Tiểu Hẳng Tô."

Triển Chiêu kinh ngạc "Trúng độc sớm hơn ngược lại độc phát chậm hơn sao?"

Công Tôn lắc đầu "Nếu không phải gần đây công việc bề bộn như vậy, cảm xúc của Thẩm Nguyệt Liên không kích động mà nói, độc có thể phát càng chậm hơn."

"Hạ độc Thẩm Nguyệt Liên cùng Tiểu Hằng Tô là cùng một người sao?" Triển Chiêu hỏi.

Công Tôn nghĩ nghĩ rồi lắc đầu "Trước mắt ngoại trừ Thẩm phu nhân thì mọi người thật ra đều trúng cùng một loại độc, chính là số lượng độc khác nhau, do đó kết quả không giống nhau, có thể thấy được người hạ độc chính là cao thủ! Thẩm phu nhân trúng độc hình như đơn giản hơn rất nhiều, tuy rằng dược tính không khác biệt lắm, nhưng thủ pháp hạ độc thực thô sơ, cảm giác giống người ngoài nghề làm."

Triển Chiêu nghĩ nghĩ hỏi Công Tôn "Người hạ độc có khi nào là người trong Nguyệt Liên Các không?"

"Đúng thật là người trong lâu sẽ dễ hạ độc hơn, lúc độc của Tiểu Hằng Tô phát tác ta cũng nghĩ như vậy, nên đã có chuẩn bị." Công Tôn nói xong, từ trong hòm thuốc lấy ra một hộp nhỏ.

Mở hộ ra, có con bọ nhỏ như bọ cánh cứng bay là là bên trong.

"Di?" Triển Chiêu thấy có chút quen mắt "Đây không phải A Đại sao? Đế vương cổ?"

"A Đại là được Tiểu Tứ Tử nuôi, con này là của ta, gọi Tiểu Kim." Công Tôn lấy ngân châm độc cho Tiểu Kim ăn.

Tiểu Kim sau khi bay vòng vòng liền bay ra ngoài.

Triển Chiêu cùng Công Tôn đi theo nó, đột nhiên nghĩ tới "Nếu ở vào trong thành, có thể tìm được hung thủ không?"

Công Tôn bất đắc dĩ nhìn Triển Chiêu "Ngươi đem hung khí cho Tiểu Ngũ ngửi, hung thủ nếu có trong Khai Phong Thành, nó tự nhiên có thể tìm cho ngươi, cần gì chỉ ở Khai Phong Thành, Tiểu Ngũ chỗ nào cũng có thể tìm cho ngươi a?"

Triển Chiêu thở dài, than thở một câu "Vậy Đế vương cổ có hữu dụng hơn Tiểu Ngũ không..."

Công Tôn bị hắn chọc cười "Tiểu Ngũ nhà ngươi là vua muôn thú đó."

.........

Trong khoang thuyền, Bạch Ngọc Đường đang nhìn bức họa cuộn tròn mà Lâm Tiêu tìm thấy.

Lâm Tiêu tìm được chính là hai cuộn bức hoạ, mở ra là một nhóm cô nương đang luyện múa, còn lại là bức họa Đại Hằng Tô cùng Tiểu Hằng Tô đứng chung một chỗ.

Lâm Tiêu chỉ vào bức một nhóm cô nương luyện múa kia nói "Điệu múa này là Đại Hằng Tô múa ở đầu, các ngươi nhìn ngọc bội trên cổ nàng đi."

Mọi người lưu ý nhìn, trên cổ Đại Hằng Tô có đeo miếng ngọc bội, theo động tác múa của nàng, ngọc bội bay qua một bên, Lâm Tiêu vẽ bức họa kĩ năng xuất chúng, vài nét bút ít ỏi đã miêu tả được miếng ngọc bội đang bay lên, giống như chấp bút vẽ mắt rồng vậy.

Hoa văn trên miếng ngọc bội nhìn lướt qua thì như hoa cúc, nhưng cẩn thận nhìn kĩ, rõ ràng là năm người cùng một chỗ.

Lâm Tiêu lại chỉ qua bức họa của Đại Hằng Tô cùng Tiểu Hằng Tô đứng chung, có thể nhìn thấy bên hông của Tiểu Hằng Tô cũng đeo một miếng ngọc bội, giống với cái Đại Hằng Tô đeo trên cổ, giống nhau từ hình dáng lẫn họa tiết.

"Ngọc bội kia thoạt nhìn gia công thật sơ sài, ta lúc ấy cũng chỉ nghĩ là bông hoa." Lâm Tiêu buông tay "Ta không chú ý, chỉ là dựa theo hình dáng mà vẽ xuống."

Ngũ Gia nhìn kĩ một hồi rồi hỏi Lâm Tiêu "Có thể nào đây chính là nguyên nhân hai người họ không thích ngươi không?"

Lâm Tiêu cũng thấy đúng.

Tạ Viêm đi qua, nhìn chằm chằm hai bức họa hồi lâu, chỉ vào ngọc bội nói "Ta đã thấy qua hình này!"

Tất cả mọi người quay đầu nhìn hắn "Ngươi thấy ở đâu? Khi nào a?"

Tạ Viêm buông bức họa "Mấy ngày hôm trước! Ở nhà."

Tất cả mọi người nhìn hắn.

"Ta lúc trước chẳng phải có mua thuyền hoa rồi mua lại bến tàu sao?" Tạ Viêm nói "Lúc quản gia dẫn người đến bến tàu thu thập, phát hiện không biết ai ở bên trong lưu giữ nhiều gỗ như vậy, như là mới dỡ xuống từ chỗ nào đó. Hỏa kế nhà ta liền mang về làm củi đốt, ta thấy trên ván cửa bên ngoài, ngày đó có đi ngang liếc mắt một cái."

Tạ Viêm nói xong, chỉ vào ngọc bội trong bức họa của Lâm Tiêu "Ta chỉ nhìn thấy nửa bên cửa, nên chỉ có một nửa hình điêu khắc, nhưng chính xác là hoa văn này!"

"Vậy bến tàu kia ngươi mua lại của ai?" Bàng Dục hỏi.

"Là quản gia mua, ở bến tàu có sẵn thuyền hoa như vậy, quản gia phỏng chừng cũng chọn một cái."

"Ngũ Sơn Xuyên không lẽ không phải muốn bến tàu của ngươi, mà là muốn ép ngươi mua bến tàu?" Bàng Dục hỏi.

Tạ Viêm nhíu mày.

"Buổi tối dự yến, xem hắn có nói chuyện bến tàu với ngươi hay không." Ngũ Gia nói xong, hỏi Tây Môn Dược có để ý thấy Đại Hằng Tô cùng Tiểu Hằng Tô mang ngọc bội này hay không.

Tây Môn Dược nhìn chằm chằm bức họa "Các cô nương ở đây trang sức rất nhiều, ta không để ý lắm, nhưng ta nhớ rõ Tô Vân có một khối phiến trụy! Không bằng đi tìm xem? Đồ của Đại Hằng Tô cơ bản đều mang đi rồi, nhưng Tiểu Hằng Tô cùng Tô Vân vẫn còn trong phòng không có ai đụng vào!"

Tất cả mọi người gật đầu, ra khỏi khoang thuyền, lên lầu đến phòng Tiểu Hằng Tô.

Tới trước cửa phòng, thì thấy Triển Chiêu cùng Công Tôn đã ở bên trong.

Công Tôn đang cầm hộp chứ Đế vương cổ, Triển Chiêu thì cầm trong tay hộp gấm.

Bạch Ngọc Đường biết Triển Chiêu đi theo Công Tôn tìm độc, như thế nào lại tìm đến phòng của Tiểu Hằng Tô?

Triển Chiêu đem hộp gấm thật cẩn thận để lên trên bàn.

Công Tôn đeo bao tay mở hộp ra.

Trong hộp gấm có một bình nhỏ.

Công Tôn lấy ra, lại lấy ra dụng cụ nghiệm độc của mình, cẩn thận kiểm nghiệm một hồi, Công Tôn nhíu mày ngẩng đầu "Này là độc mà Thẩm phu nhân bị trúng."

Tất cả mọi người kinh ngạc.

Thật lâu sau, Tây Môn Dược rốt cục hiểu được "Hạ độc nương ta chính là Tiểu Hằng Tô!"

"Có thể là vậy..." Công Tôn thu bình dược, chuẩn bị mang về Khai Phong Phủ cẩn thận nghiên cứu.

Thời gian còn lại, mọi người lục soát toàn bộ phòng của Tiểu Hằng Tô cùng Tô Vân, kết quả cũng không phát hiện ngọc bội.

Chờ bọn hắn rời đi Nguyệt liên Các trở về Khai Phong Phủ, sắc trời đã tối đen.

Xe ngựa của Đường môn ở trước cửa, Đường Tứ cùng Đường Nhị vừa lúc đi tới, nhìn thấy bọn Triển Chiêu đã trở lại liền nói "Đã trở lại, còn tưởng rằng các ngươi không đi chứ."

"Chỉ hai ngươi đi sao?" Triển Chiêu hỏi hai huynh đệ Đường môn.

"Còn một người nữa." Đường Tứ Đao chỉ phía sau.

Thì thấy Long Kiều Quảng đi ra.

Triển Chiêu có chút kinh ngạc, Long Kiều Quảng không phải là tân lang sao, sao lại chạy tới dự tiệc?

Hữu Tướng quân nói Ngũ Sơn Xuyên đưa thiếp mời cho Đường Tiểu Muội, nên hắn thay thê tử đi một chuyến.

Phía sau Quảng Gia, Trâu Lương cùng Lâm Dạ Hỏa cũng đi bộ tới, Lâm Dạ Hỏa cầm trong tay quả đào, vừa đi vừa cắn, có vẻ tâm tình rất tốt.

"Hai ngươi cũng đi?" Công Tôn có chút ngoài ý muốn.

Trâu Lương bất đắc dĩ chỉ chỉ Long Kiều Quảng, ý là, Nguyên soái muốn ta trông hắn, miễn cho hắn chịu thiệt!

Những người khác lại nhìn Lâm Dạ Hỏa, Hỏa Phượng chỉ chỉ Trâu Lương, ý là —— ta muốn trông hắn, miễn cho hắn chịu thiệt!

Xe ngựa đón Tạ Viêm cũng đã đến, học trò ở Thái Học Viện quyết định cùng đi, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đơn giản cũng không hồi phủ, cùng lên xe.

Tiểu Tứ Tử cũng muốn lên xe, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lần lượt ngồi xuống, Tiểu Lương Tử thấy Tiểu Tứ Tử muốn đi, đương nhiên cũng đi theo.

Công Tôn còn có một đống chuyện phải làm, dặn dò Tiểu Tứ Tử hai câu, liền vào nha môn tìm Triệu Phổ.

Đám người Triển Chiêu ngồi ba chiếc xe ngựa, đến biệt viện của Ngũ Sơn Xuyên dự tiệc.

Lúc mọi người đi cảm thấy cũng không có gì, bất quá chỉ là ăn bữa cơm thôi, xem có thể điều tra manh mối gì hay không. Mà không biết, một đêm yến tiệc kinh hồn đang chờ bọn họ.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro