Chương 64 Đêm yến tiệc cùng đầu phật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 64 Đêm yến tiệc cùng đầu phật

EDITOR: KEN LE

BETA: ROSALINE

Ba xe ngựa của Khai Phong Phủ, Đường môn cùng Thái Học Viện trước giờ lên đèn đi đến biệt viện của Ngũ Long Trại.

Quản gia của Ngũ Long Trại mang người ra cửa nghênh đón.

Triển Chiêu xuống xe ngựa, trước tiên ngẩng đầu, đánh giá biệt viện của Ngũ gia ở Khai Phong Thành. Nói đến cũng khéo, cách đó không xa ở lưng chừng núi, cũng có một tòa trang viên, đó là biệt viện của Hoàng thất, lúc trước Triệu Trinh ban cho Bát vương gia, Vương gia thường ở trong này mở tiệc chiêu đãi khách và bằng hữu, Triển Chiêu có đi qua vài lần.

Biệt viện của Ngũ Long Trại rất lớn, thậm chí so với trang viên được ngự ban của Bát vương gia còn lớn hơn.

Triển Chiêu nháy mắt hiểu được ý nghĩa lời nói trước đó của Tạ Viêm, Ngũ Sơn Xuyên cũng rất có tiền của a... Tên này không lẽ phất lên chỉ trong một đêm sao?

Người của Khai Phong Phủ chủ yếu là đến hòa giải, lần này mời trọng điểm vẫn là Đường môn cùng học trò Thái Học Viện.


Quản gia lễ nghĩa chu toàn, thỉnh mọi người đi, một đường nói không ít lời chúc mừng.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường còn có Lâm Dạ Hỏa đi sau cùng quan sát người xung quanh mình.

Triển Chiêu phát hiện người của Ngũ Long Trại có thể phân ba loại, quản gia cùng một ít đệ tử của Ngũ Long Trại, đa số đều là người Tây Nam, nói chuyện có khẩu âm vùng Tây Nam, địa vị cũng khá cao.

Hạ nhân vội trước vội sau phần lớn là người ở Khai Phong, hẳn là sau khi tới Khai Phong mới thuê.

Còn có mấy người vừa không giống đệ tử ở Ngũ Long Trại, vừa không giống hạ nhân, hình như là thủ vệ, ở trước cửa viện, đình ra vào đều có hai người, giống như thị vệ hoặc canh gác? Những người này vẻ mặt đều rất cảnh giác, võ công cũng rất khá.

Những cảnh vệ này khiến đám người Triển Chiêu chú ý.

Theo lý thuyết, người nhà giàu có mấy người thủ vệ canh chừng là chuyện phi thường bình thường, nhưng thủ vệ của Ngũ Long Trại có phải quá nhiều rồi không? Trong sơn trang này có thứ quý giá gì hay là có nhân vật nào quan trọng? Nếu không thì sao phải cách mười bước có một tốp, năm bước có một trạm canh gác. Mặt khác, đệ tử môn phái đông đảo, nhưng canh gác lại không dùng đệ tử, mà là giống như thuê mấy tên đánh thuê về, điểm này rất kỳ quái.

Triển Chiêu từ trước đến nay luôn dễ thân, hiện tại người nhiều như vậy, hắn đã muốn cùng mấy thị vệ kia nói vài câu.

Mấy thị vệ này lại rất có kinh nghiệm mà tránh đi ánh mắt của hắn, thấy Triển Chiêu nhìn qua đây, liền cúi đầu xuống hoặc quay qua chỗ khác.

Triển Chiêu híp mắt —— càng lúc càng khả nghi hơn!

Long Kiều Quảng cùng Trâu Lương đi chung, cùng huynh đệ Đường môn, đương nhiên cũng phát hiện chỗ này có vấn đề.

Ngay cả học trò ở Thái Học Viện cũng cảm thấy có gì đó không đúng, nhất là Bàng Dục.

Tiểu Hầu gia dùng khủy tay huých nhẹ Bao Duyên đi bên cạnh.

Bao Duyên nhìn hắn.

Bàng Dục làm mặt quỷ với hắn —— cảnh giác cẩn thận, trong ngoài phòng thủ.

Lâm Tiêu cùng Tạ Viêm đều nhìn hắn —— có ý gì?

Tiểu Hầu gia hạ giọng nói: "Có vật gì đó không muốn người khác biết."

.........

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường một đường đều quan sát, cũng đồng ý với lời nói của Bàng Dục —— dựa vào tình huống hiện tại, thủ vệ thì nhiều, muốn thăm dò thì rất khó.

Đương nhiên, mấy thủ vệ này không làm gì được Giao Giao, ngược lại, càng như vậy càng giấu đầu lòi đuôi.

Khác với nhóm người lớn đang cảnh giác, Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử vẫn như trước vô ưu vô lo, tay nắm tay cùng nhau ở phía trước, Tiểu Ngũ phụ trách chăm sóc hai đứa lười biếng đi bên cạnh.

Qua mấy cái sân, Ngũ Sơn Xuyên xuất hiện tiếp đón.

Ngũ Sơn Xuyên tươi cười chào hỏi mọi người, tính khí vẫn như trước đây, trong không khí kì quái này có chút xấu hổ.

Hai huynh đệ Đường môn hưng trí cũng không cao, học trò ở Thái Học Viện cũng sợ người lạ.

Ngũ Sơn Xuyên nhìn nhìn những người tới, phát hiện đều là nam, Đường Tiểu Muội không tới, liền cười ha hả hỏi Đường Tứ Đao: "Tiểu Muội không tới sao? Không lẽ là còn tức giận?"

Đường Tứ Đao liếc mắt nhìn hắn một cái, tâm nói lão tiểu nhân ngươi da mặt thật dày a.

Đường Nhị giới thiệu Long Kiều Quảng với Ngũ Sơn Xuyên.

Ngũ Sơn Xuyên vừa nghe vị trước mắt này thế nhưng chính là Hữu tướng quân của Đại Tống, cũng lắp bắp kinh hãi. Lão đầu có chút bát quái đánh giá Long Kiều Quảng, vị này tướng mạo đường đường, tuổi trẻ như vậy đã có địa vị cao... Đường Tiểu Muội đúng là đã gả cho gia đinh tốt a.

Ngũ Sơn Xuyên nhìn mọi người một vòng, phát hiện Lâm Dạ Hỏa cũng đến, có chút khó hiểu, hắn không mời Đường chủ của Hỏa Phượng Đường a, còn có người bên cạnh hắn là ai a? Tiểu tử này bộ dáng không tồi nhưng cảm giác hình như tâm tình không được tốt, nhìn như đang phụng phịu.

Lâm Dạ Hỏa nói đến cọ cơm, cũng không giới thiệu Trâu Lương, chỉ nói là Câm nhà mình.

Ngũ Sơn Xuyên nghĩ Trâu Lương là đệ tử ở Hỏa Phượng Đường, tâm nói khó trách không nói lời nào, chắc là bị câm.

Tất cả mọi người không nói gì nhìn Lâm Dạ Hỏa —— ngươi nói Tả tướng quân Đại Tống như vậy mà được sao?

Còn Trâu Lương thì tâm tình không tồi —— không cần phải nói!

Bạch Ngọc Đường cảm thấy đó là biện pháp tốt, liền liếc mắt nhìn Triểu Chiêu một cái.

Triển Chiêu ngầm hiểu gật gật đầu, lần sau ăn cơm ta cũng nói ngươi là người câm nhà ta được không?

Ngũ Gia vừa lòng gật đầu.

Ngũ Sơn Xuyên đại nghiệp lớn, trong nhà ba phòng thê thiếp, tám đứa con, năm nam ba nữ. Ba khuê nữ cũng không ở bên cạnh, hẳn là đã gả đi, năm đứa con, theo thứ tự là Ngũ Kính, Ngũ Chính, Ngũ Phi, Ngũ Kiệt, Ngũ Nhâm.

Năm đứa con nhìn thì đều bình thường, không đặc biệt xuất chúng lắm.

Hai huynh đệ Đường gia lại quay đầu xem xét muội phu nhà mình, cảm thấy quả nhiên không so sánh sẽ không có đau thương.

Trong hoa viên đã chuẩn bị tốt tiệc rượu, Ngũ Sơn Xuyên mời mọi người ngồi vào vị trí, lúc này có hai vị phu nhân đến đây.

Năm đứa con đều đứng lên gọi "Nương", xem ra là Đại phu nhân cùng Nhị phu nhân của Ngũ Sơn Xuyên.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ngước lên nhìn cùng lúc, muốn nhìn vị 'Tam nãi nãi' trong truyền thuyết một cái, nhưng vị "Tố Nhi" kia lại không xuất hiện.

Hai vị phu nhân của Ngũ gia nhìn thấy đều là người thích thể diện, muốn thay Ngũ Sơn Xuyên tiếp đón khách nhân.

Triển Chiêu chú ý tới Ngũ Sơn Xuyên sau khi nhìn thấy hai vị phu nhân đã tới, cũng nhìn ra phía sau các nàng, sau đó giống như tâm tình không tốt, miễn cưỡng cười rồi để các nàng ngồi.

Lúc này, một người bộ dáng như quản gia chạy vào sân, đi đến phía sau Ngũ Sơn Xuyên, nhỏ giọng thì thầm vào tai hắn.

Tiệc rượu rất náo nhiệt, lúc Ngũ Sơn Xuyên nghe quản gia nói chuyện, còn nhìn lướt qua xung quanh, nhưng hắn không biết, Giao Giao lúc này đã đứng bên cạnh hắn, cúi đầu nghe quản gia cùng hắn nhỏ giọng nói chuyện.

Cách đó không xa, Ngũ Gia ngồi ngẩn người, thật ra là đang lắng nghe.

Nghe được quản gia đó báo cáo với Ngũ Sơn Xuyên, nói Tam nãi nãi không thoải mái nên ngủ trước, không thể đến uống rượu.

Sau khi Ngũ Sơn Xuyên nghe xong thì nửa tin nửa ngờ hỏi quản gia: "Nàng trong phòng một mình sao?"

Quản gia gật đầu, trời tối đã vào phòng, đến giờ vẫn chưa đi ra.

Ngũ Sơn Xuyên nhỏ giọng phân phó hắn, phái thêm người canh chừng.

Quản gia đáp ứng một tiếng lui đi.

Giao Giao đi theo quản gia ra sân.

Thì thấy quản gia kia gọi tới mấy hộ vệ, để bọn họ phái thêm người giám thị phòng của Tam nãi nãi.

Giao Giao tiếp tục theo dõi mấy hộ vệ kia, thì thấy bọn họ quả thực an bài thủ hạ tới một tiểu viện giám thị ngoài cửa.

Giao Giao đi vào sân, tiểu viện có ba gian phòng, đều rất tinh xảo, chính giữa có một gian sáng đèn.

Giao Giao vào gian phòng đó, thì thấy một phụ nhân ăn mặc diễm lệ xa hoa ngồi bên cạnh bàn trong phòng, một tay nâng má, một tay cầm một bức thư, đang thở dài.

Giao Giao đến phía sau phụ nhân kia, liếc mắt nhìn nội dung bức thư đó.

Nội dung bức thư thập phần ngắn gọn, là một bức thư bỏ trốn, người viết thư cùng "Tố nhi" định ước rất tốt, tối nay giờ Tý gặp nhau ở Tử Ngọ Hạng gần Vọng Hồ Lâu ở Thành Nam, cao bay xa chạy làm thần tiên quyến lữ. Kí tên —— Tố Tâm Nhân.

*giờ Tý: 23 giờ đến 1 giờ sáng hôm sau

Tam phu nhân lại thở dài, đi đến bên cửa sổ đẩy cửa ra nhìn ra bên ngoài.

Nàng mới vừa động một chút, hai thủ vệ bên ngoài thăm dò nhìn xung quanh.

Tam nãi nãi căm giận đóng lại cửa sổ, giận dỗi trở về bên cạnh bàn ngồi xuống, cầm lấy bức thư đưa đến ngọn nến đốt.

Sâu kín thở dài, Tam phu nhân đi đến bên giường, lấy hộp gấm dưới gối đầu ra. Mở ra bên trong có một khối ngọc bội, trên ngọc bội điêu khắc đúng là hình của Ngũ Nguyên Thần Khâu, giống y như Đại Hằng Tô Tiểu Hằng Tô đã đeo trong bức họa của Lâm Tiêu.

Giao Giao nghiêng đầu nhìn Tam nãi nãi ngồi dựa vào giường nhìn chằm chằm ngọc bội ngẩn người, lúc này Bạch Ngọc Đường cũng đang nghi hoặc.

Ngũ Gia cảm thấy vừa mới đến liền phát hiện nhiều manh mối như vậy, có chút hoảng hốt!

Tiến đến bên tai Triển Chiêu, nhỏ giọng đem tình huống Giao Giao nhìn được đại khái nói một chút, Triển Chiêu kinh ngạc mở to hai mắt —— thật loạn!

Ngũ Gia gật gật đầu —— đúng thật!

"Ước định với Tam nãi nãi lại là Tố Tâm Nhân, còn là ở Tử Ngọ Hạng nữa!" Triển Chiêu nói trọng điểm: "Chúng ta có nên giúp Tam nãi nãi bỏ trốn không?"

Ngũ Gia cảm thấy đây là biện pháp tốt, thời gian bỏ trốn là đêm khuya giờ Tý, lúc ấy hẳn là lúc quấy rối tốt nhất.

Bạch Ngọc Đường để Giao Giao thăm dò đường đi của cả trang viên trước rồi tính sau.

.........

Rượu qua ba vòng, Ngũ Sơn Xuyên quả nhiên hỏi Tạ Viêm chuyện mấy bến tàu ở Giang Nam.

Tạ Viêm ứng phó, cảm thấy Ngũ Sơn Xuyên mạc danh kỳ diệu, muốn mua bến tàu Giang Nam, Bạch Ngọc Đường cũng có ở đây, sao không mua bán cùng Hãm Không Đảo?

Nói xong, Ngũ Sơn Xuyên đem đề tài chuyển tới bến tàu ở Khai Phong.

Trong lòng mọi người đã hiểu, quả nhiên ý không ở trong lời, mục đích chính của Ngũ Sơn Xuyên, là mua bến tàu ở Khai Phong của Tạ Viêm.

Lại nói tiếp, có thể là trùng hợp, Tạ Viêm vừa mua bến tàu này thì Ngũ Sơn Xuyên đến cũng muốn mua, quản gia tùy tiện chọn một cái, nhưng bên trong gỗ chất thành đống, còn liên quan đến Ngũ Tử Giáo năm đó nữa... Có thể nào Tạ Viêm đã mua nhầm bến tàu mà Ngũ Sơn Xuyên nhắm tới không?

Tạ Viêm giả vờ không biết, Ngũ Sơn Xuyên nói chuyện bến tàu hắn sống chết không hưởng ứng, làm Ngũ Sơn Xuyên đổ cả mồ hôi.

Tiệc rượu nhanh chóng qua, Ngũ Sơn Xuyên đứng dậy, mời mọi người đến hoa viên uống trà.

Lúc này, Bạch Ngọc Đường theo Giao Giao thăm dò cả tòa biệt viện của Ngũ gia, không phát hiện cái gì khác thường, điểm duy nhất khiến Bạch Ngọc Đường chú ý chính là, có mấy hạ nhân cũng bị câm.

Lúc trở về, Ngũ Gia để Giao Giao đến viện của Tam phu nhân nhìn một cái.

Trong phòng vẫn sáng đèn, Giao Giao cũng chưa đến cửa, vừa định đi, thì thấy trên cửa đột nhiên xuất hiện một bóng người.

Giao Giao đứng ngoài phòng, nghiêng đầu nhìn bóng người kia...

Bình thường, trong phòng sáng, ngoài phòng tối, chỉ cần có người đứng gần cửa trong phòng, từ bên ngoài có thể nhìn thấy bóng người màu đen.

Nhưng kỳ quái chính là, trong phòng hẳn là chỉ có một mình Tam phu nhân, nhưng cái bóng in trên cửa cũng không giống với Tam phu nhân. Trên đầu người nọ thế nhưng có hai cái sừng giống như sừng trâu, đầu cũng khá lớn.

Bạch Ngọc Đường nhìn thấy cái đầu giống với đầu trâu kia thì khó hiểu... Vị Tam nãi nãi đang thử kiểu tóc mới sao?

Hơn nữa không biết vì cái gì, Ngũ Gia không hiểu sao lại cảm thấy bóng người lộ ra một cỗ quỷ dị.

.........

Khai Phong Phủ, Ngân Yêu Vương ăn cơm chiều xong, cùng Công Tôn Mỗ và Bao đại nhân ngồi ở hoa viên uống trà nói chuyện.

Lúc này, Thiên Tôn Ân Hậu ra ngoài chơi cả ngày quay lại, hai lão vừa đi vừa quở trách Bạch Long Vương, hình như đang nói hắn làm sai gì đó.

Biểu tình của Bạch Long Vương giống như đang gặp cảnh khốn cùng, vừa than thở vừa cãi lại, nhưng không nghe rõ là hắn đang nói cái gì.

Bọn Ân Hậu trên đường về thì gặp Mãn Mộ Hoa, ông chủ Mãn Ký đưa hai hạp bánh mới định dùng cho tiệc cưới lần này, để hai lão cầm về nếm thử trước xem khẩu vị thế nào.

Đem hai hạp bánh ngọt tinh xảo để lên trên bàn, Ân Hậu đi lấy trà hoa lài Triển Chiêu mua cho hắn ra pha uống.

Bao đại nhân mở hạp ra xem điểm tâm tinh xảo bên trong, cảm thấy không tồi, Mãn Mộ Hoa vẫn làm rất tốt.

Thiên Tôn bưng chén trà, hỏi cật hóa điểm tâm Bạch Long Vương: "Trước đây ngươi nói đến Khai Phong bắt người, bắt ai a?"

"Bắt trộm a." Bạch Long Vương thấy hạnh hoa cao ăn ngon, nên đưa qua cho Thiên Tôn.

Thiên Tôn nhận lấy, Ân Hậu tò mò: "Bắt trộm gì? Có người trộm đồ của ngươi sao?"

"Đầu phật sừng trâu của Thiên Nguyên Tự bị trộm đi a." Bạch Long Vương đáp một câu: "Ta một tháng nay đến Thiên Nguyên Tự tìm gặp Thiên Diện Pháp Vương chơi cờ, kết quả trong tự đại loạn, Đại hòa thượng khóc chít chít nói bảo bối mà bị mất thì sẽ gặp tai nạn chết người, ta liền giúp hắn bắt kẻ trộm..."

Thiên Tôn cùng Ân Hậu buồn bực: "Người nào ở Thiên Nguyên Tự a?"

"Là người Thổ Phiên." Bạch Long Vương nói: "Tiểu An Tử ở Thiên Nguyên Tự nên ta thường ghé thăm hắn..."

Bạch Long Vương nói còn chưa xong thì thấy Ân Hậu nhìn hắn một cái, hắn cũng ý thức được là đã lỡ miệng, vội vàng trộm nhìn Thiên Tôn.

Bình thường nhắc tới An Vân Khoát thì Thiên Tôn sẽ khó chịu muốn chết, Bạch Long Vương sợ bị đánh, nhưng thấy Thiên Tôn chẳng để tâm, nên cũng thở phào trong lòng.

Bạch Long Vương nháy mắt mấy cái, nghiêng đầu: "Tiểu Du ngươi không lẽ lại mất trí nhớ... Ai nha."

Nói chưa hết lời, đã bị Thiên Tôn nâng tay đập sau ót.

Bạch Long Vương xoa ót ngồi vào bên cạnh Ngân Yêu Vương, ý là —— Tiểu Du lại khi dễ người!

Yêu Vương nâng cằm như đang ngẩn người, hắn nhìn Bạch Long Vương chằm chằm hỏi: "Thiên Diện Pháp Vương là Thiết Mạc Thích sao?"

"Thiết Mạc Thích là đời trước, hiện tại đã đổi rồi, gọi Tra Đồ, còn nhỏ a." Bạch Long Vương thấy Yêu Vương hình như để ý đến chuyện này, liền nói: "Thiên Nguyên Tự có ba đầu phật, đầu phật sừng hươu, đầu phật sừng dê cùng đầu phật sừng trâu, sừng hươu bằng vàng, sừng dê bằng bạc, sừng trâu bằng đồng, kẻ trộm kia cũng lạ, vàng bạc không trộm, lại trộm cái bằng đồng không đáng giá nhất!"

"Tên trộm kia võ công tốt lắm sao?" Thiên Tôn hỏi: "Ngươi đuổi theo một đường cũng chưa bắt được?"

"Khinh công rất tốt, hơn nữa đúng là trộm, đặc biệt giỏi trốn."

"Ngàn dặm xa xôi chạy tới Thổ Phiên trộm đầu phật mang đến Khai Phong để làm gì?" Ân Hậu tò mò: "Bán sao?"

Bạch Long Vương nhún nhún vai: "Thiên Diện hình như rất nôn nóng, nói pháp khí này tuyệt đối không thể trong tay người xấu, nói với ta nếu không thể mang về thì có thể tiêu hủy ngay tại chỗ, còn nói đầu phật ngàn vạn lần không thể đội lên."

"Đầu phật này còn có thể đội a?" Thiên Tôn cùng Ân Hậu chú ý có chút khác người.

Ngân Yêu Vương buông cái chén, nhíu mày: "Thì ra cái tiếng đục tường kia là do như vậy..."

Thiên Tôn cùng Ân Hậu đều ngẩng đầu nhìn hắn: "Tiếng đục tường kia có quan hệ tới đầu phật này sao?"

"Là có người đang thử nghiệm đầu phật, có thể là do không biết phương pháp." Ngân Yêu Vương lắc đầu: "Món đồ này rời khỏi Thiên Nguyên Tự chính là đại họa, nếu rơi vào tay người khác, thật sự rất phiền toái. Các ngươi nhớ kĩ nhắc nhở mấy đứa nhỏ, đụng tới đám người dùng đầu phật sừng trâu, ngàn vạn lần phải đề phòng."

"Đầu phật này có gì đặc thù sao?" Ân Hậu hỏi.

"Uy lực giống với Ma Vương Thiểm của ngươi."

Mọi người lắp bắp kinh hãi.

Thiên Tôn hỏi: "Là huyễn thuật?"

"Uy lực không lớn như Ma Vương Thiểm, nhưng một chọi một mà nói, phi thường nguy hiểm." Yêu Vương thấp giọng nói: "Ma Vương Thiểm là một loại huyễn thuật, nói chính xác, là một loại âm thuật, thanh âm là mấu chốt, là âm thuật cao nhất trong huyễn thuật, bởi vì tránh cũng không thể tránh, trừ bỏ kẻ điếc mới không trúng chiêu, lúc ngươi nghe được thanh âm, thì đã không còn kịp rồi."

"Vậy sừng trâu kia, có cách dùng giống với sừng dê không?" Thiên Tôn nhớ tới cái người bị mình chém chết ở Tây Vực kia, nàng cũng đội một cái mũ giáp bằng đầu dê màu bạc, lợi dụng âm thuật khống chế lòng người.

"Cái đầu dê kia chính là đồ giả được chế tác giống với đầu phật sừng dê ở Thiên Nguyên Tự, ba dạng vàng bạc đồng, luận trình độ nguy hiểm theo thứ tự tăng dần. Sừng hươu bằng vàng có thể làm người mất trí nhớ, sừng dê bằng bạc có thể khống chế tư tưởng người khác, mà sừng trâu bằng đồng... Có thể khiến người ta lâm vào hư vô vĩnh viễn không tỉnh lại được." Yêu Vương có chút lo lắng, lẩm bẩm: "Quả nhiên là sẽ gặp chuyện không may a..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro