Chương 89 Chuyện khác thường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 89 Chuyện khác thường

Editor: Ken Le

Beta: Rosaline


Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường mang theo Âu Dương Thiếu Chinh cùng nhau đến dịch quán, Âu Dương tâm tình rất không tồi, giới thiệu cho Triển Chiêu quán ăn có món thịt cua viên đối diện dịch quán.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường quan sát trạng thái của hắn, cảm thấy khác hoàn toàn với hôm qua, được ai chữa khỏi a?

Hình như ba người tới quá sớm, chung quanh dịch quán hình như không có ai, nên ba người đơn giản đến quán bán mấy món viên ngồi xuống, ăn chút gì đó trước.

Mỹ thực ở Khai Phong Thành này Triển Chiêu muốn tìm quả thật rất dễ dàng, nhưng quán bán mấy món viên này mới mở, làm thịt thành dạng viên dù sao cũng mới mẻ, với lại Triển Chiêu cũng là cật hóa a!

Lúc đang chờ đồ ăn, Triển Chiêu hỏi Âu Dương Thiếu Chinh, "Hôm nay ngươi không đến quân doanh?"

Âu Dương nghe Triển Chiêu hỏi, ngồi thẳng lên, còn dùng tay nắm áo mình, ho khan một tiếng nói, "Hôm nay có cao nhân đưa ra diệu chiêu giúp ta thoát kiếp cô độc!"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, ở Khai Phong Phủ có cao nhân nào nhàn rỗi có thể chỉ điểm hắn chuyện này, nghĩ nghĩ, hai người trăm miệng một lời hỏi, "Tiểu Tứ Tử?"

"Khụ khụ." Âu Dương đắc ý nhướn mi, xoa ngực, "Thiên Tôn chỉ điểm cho ta a."

Triển Chiêu nháy mắt mấy cái, nhìn Ngọc Đường, chỉ thấy Ngũ Gia không nói gì chỉ nhìn trời.

Triển Chiêu yên lặng gật đầu, Chuột nhà hắn rất suất nên không thể trợn trắng mắt, bình thường hành động nhìn trời sẽ tương đương với sự xem thường rất lớn.

Ngũ Gia lắc đầu với Triển Chiêu —— gặp chuyện không may rồi.

Triển Chiêu thật ra cảm thấy cũng không nhất định —— dựa vào đâu a? Thiên Tôn đích thật là cao nhân a.

Ngũ Gia thiếu chút nữa bị chọc cười —— còn phải xem là cao nhân về mặt nào, sư phụ ta sau khi ra khỏi vỏ trứng đã độc thân, một mình trong hơn một trăm năm, ngươi trông cậy vào hắn dạy ngươi thoát kiếp độc thân thế nào?

Triển Chiêu sờ sờ cằm —— hình như có đạo lý a.

Ngũ Gia lắc đầu, nâng chung trà lên uống.

"Vậy làm sao mới hết độc thân?" Triển Chiêu tò mò hỏi Âu Dương.

Hỏa Kỳ Lân hất cằm, "Chiêu thân a! Thú nhiều người nữa!"

"Khụ khụ..." Ngũ Gia bị sặc nước trà, vừa đấm ngực vừa buông cái chén, yên lặng thở dài.

Cũng may lúc này đồ viên đã đến, thành công dời đi lực chú ý của Triển Chiêu.

Triển Chiêu cầm cây trúc đâm thịt viên ăn, hỏi Âu Dương, "Vậy ngươi chuẩn bị chiêu thân như thế nào?"

"Còn chưa nghĩ ra!" Âu Dương cười tủm tỉm hỏi hai người, "Hai ngươi có đề nghị gì không?"

Triển Chiêu vừa ăn thịt viên vừa lắc đầu, cảm thấy hương vị không tồi, tâm tình tự nhiên cũng tốt hơn vài phần, "Vấn đề là, chiêu thân vạn nhất lại chiêu ra người mà ngươi không thích thì làm sao bây giờ?"

Âu Dương sờ sờ cằm, "Vậy..."

"Còn có ngươi thật sự muốn thú nhiều vợ sao?" Bạch Ngọc Đường nhắc nhở hắn, "Vợ không phải chỉ lấy về nhà là xong việc, thú hơn mười hai mươi người vợ, ngươi chuẩn bị lo bữa cơm cho bọn họ thế nào? Sinh bao nhiêu đứa nhỏ? Đi ra ngoài chơi một lần cần bao nhiêu xe ngựa?"

"Ách..." Âu Dương trừng mắt nhìn, "Cái này..."

"Còn nữa a." Triển Chiêu nhắc nhở hắn, "Ngươi vì muốn thoát kiếp cô độc nên mới thú sao? Vạn nhất cưới xong lại phát hiện không thích, sẽ cô phụ mối tình của cô nương người ta a!"

"Sẽ bị trả thù đi?"

"Án mưu sát chồng cũng nhiều lắm."

Tâm tình Âu Dương có chút không ổn, "Ách..."

"Ngươi xem Hoàng thượng cũng không nạp nhiều phi tử."

"Triệu Trinh lại độc sủng Bàng phi, hai vị hoàng phi khác rất đáng thương a."

"Nói đi nói lại thì cũng như mưa và sương."

(Ít ở đây là mấy vị phi kia cũng được sủng ái, nhưng mà so với Bàng phi thì như mưa với sương ấy, một bên nhiều, một bên ít)

"Nhưng thiên vị chính là thiên vị."

"Đúng vậy."

"Người ta là hoàng đế nên phải có hậu cung."

"Người thường cũng chỉ muốn thỏa mãn bản thân."

"Vạn nhất nội bộ tranh cãi."

"Nếu có võ công còn có thể đánh nhau..."

"Làm gà chó không yên."

"Cuối cùng biến thành tra nam bị phỉ nhổ."

"Vậy cũng đáng lắm a."

.........

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vừa ăn thịt viên vừa uống trà, ngươi một câu ta một câu nói đến Âu Dương muốn chui xuống bàn luôn.

"Nhưng... Thiên Tôn nói..."

Ngũ Gia cho Âu Dương một kích cuối cùng, "Sư phụ ta sống hơn một trăm năm ngay cả tay nữ nhân cũng chưa chạm qua, ngươi còn nghe lời khuyên của ông ấy sao?"

Âu Dương ôm đầu, "A a a a a..."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường thấy Âu Dương lại khôi phục trạng thái tối qua, gật gật đầu, quyết định lại ăn thêm một phần thịt viên.

.........

"Hắt xì..."

Thiên Tôn mang theo Tiểu Tứ Tử chạy một vòng trên nóc nhà của Khai Phong Thành đột nhiên dừng lại cước bộ, ngước mặt hắt xì một cái.

Tiểu Tứ Tử ôm cánh tay nhìn đám người trên đường càng ngày càng dày đặc, đặc thù của Âu Dương Thiếu Chinh rất rõ ràng, tìm đầu tóc đỏ là được... Nhưng chạy một đường cũng không thấy Âu Dương, bất tri bất giác đã chạy tới Thái Học Viện.

Thiên Tôn để Tiểu Tứ Tử xuống, "Hồng Mao đến chỗ nào rồi, nhóc thử bấm ngón tay xem?"

Tiểu Tứ Tử bĩu môi ngẩng đầu lên nhìn Thiên Tôn, "Đều do Tôn Tôn đưa ra chủ ý."

"Hắc hắc..." Thiên Tôn còn vui vẻ, dẫn theo Tiểu Tứ Tử nhảy xuống nóc nhà, nắm tay nhóc bước đi, "Hồng Mao kia rất giống một người mà trước đây ta từng biết."

Tiểu Tứ Tử tò mò, "Bằng hữu của Tôn Tôn cũng có tóc đỏ sao?"

"Là tính cách giống. Nhóc đừng thấy bộ dáng ngày thường của Hồng Mao kia vừa lỗ mãng vừa miệng tiện, thật ra là rất nhát." Thiên Tôn cười cười, "Bằng hữu kia của ta cũng vậy, ngoài miệng thì hay đùa giỡn lưu manh, nhưng khi gặp người mà hắn thật sự thích thì nói một câu một câu cũng không hoàn chỉnh."

"Như vậy sao?" Tiểu Tứ Tử tưởng tượng bộ dáng Âu Dương Thiếu Chinh lắp bắp một chút, hẳn là rất thú vị.

"Nếu hắn chân thật, thì đã sớm có vợ, sao bây giờ còn độc thân a." Thiên Tôn ngẩng đầu, nhìn nhìn cửa hiệu Bách Tề Viên phía trước, kéo Tiểu Tứ Tử qua đó, "Dứt khoát đi tìm lão quỷ trước, chờ lát nữa Thái Học Viện tan học, hỏi Yêu Vương có thể phá giải điềm xấu hay không!"

.........

Cùng Tiểu Tứ Tử cùng Thiên Tôn chân trước chân sau đi vào Bách Tề Viên, còn có Triệu Phổ, Tiểu Lương Tử cùng Diệp Tri Thu.

Một đường này của Triệu Phổ cùng Tiểu Lương Tử đã được trải nghiệm tâm tình của Bạch Ngọc Đường khi đi dạo phố cùng Thiên Tôn, Diệp Tri Thu đi trên đường rất hay quẹo sai đường, không lưu ý một cái là bị lạc ngay, thật sự là mù đường quá mức.

Khó khăn lắm mới đến được Thái Học Viện, Yêu Vương còn đang giảng bài, ba người cũng không muốn quấy rầy, nên định đi dạo xung quanh, cuối cùng lại nghe không ít người nói đến Bách Tề Viên xem đàn, nên Tiểu Lương Tử liền kéo Triệu Phổ cùng Diệp Tri Thu đến đó.

"Ngươi không thích đánh đàn, đàn thì có gì đẹp a?" Triệu Phổ hỏi Tiêu Lương.

Tiểu Lương Tử nói, "Bàn di di thích a, Cẩn nhi hai ngày trước có nói nếu tặng cầm, Bàn di di có thể sẽ thích, chúng ta đi nhìn xem có cây đàn nào thích hợp hay không!"

Triệu Phổ cảm thấy đây là chủ ý không tồi, hai tiểu hài nhi còn rất có lòng.

"Sư phụ." Tiểu Lương Tử vừa đi vừa hỏi Triệu Phổ, "Bàn di di cùng Hoàng thượng lúc trước không phải vẫn luôn muốn có con trai sao? Bây giờ Bàn di di đang mang thai, vì sao di di vẫn không vui a?"

"Không vui sao?" Triệu Phổ khó hiểu, "Ta thấy rất vui vẻ a."

"Vui đúng là có vui, nhưng Cẩn nhi nói, Bàn di di hình như có tâm sự." Tiểu Lương Tử rất để ý việc này.

"Ai." Diệp Tri Thu bên cạnh lắc đầu, "Nữ nhân có thai là như vậy a! Cảm xúc luôn rất nhạy cảm, có đôi khi sẽ không vui, rất bình thường."

"Thật không?" Triệu Phổ cùng Tiểu Lương Tử đều tò mò.

"Thật a!" Diệp Tri Thu gật đầu, "Nữ nhân khi sinh con phải mạo hiểm cả tính mạng, nghĩ nhiều cũng bình thường a! Hơn nữa ngươi nghĩ đi cả ngày phải mang theo cái bụng bự đó, đứng ngồi nằm đều không thoải mái, cho nên trong khoảng thời gian này nên chiều nàng vô điều kiện a."

"Là thế sao." Triệu Phổ cùng Tiểu Lương Tử đều cảm thấy có lý.

Ba người đi dạo một vòng trong sân, đích thật là nơi nơi đều có đàn, nhưng không thấy cái nào tốt cả, ba người đối với đàn là dốt đặc cán mai, chỉ biết xem cái nào đắt tiền nhất thôi.

Nhìn nhìn, Tiểu Lương Tử đột nhiên duỗi tay ra, "Giá này được a!"

Cơ hồ là cùng một lúc, bên kia cũng có ngón tay nhỏ bé đè lên cây đàn kia, "Tôn Tôn, cái này được a!"

Tiểu Lương Tử vừa nhấc đầu, cách một bãi đá cùng một cây đàn cổ màu trắng, thấy được một đôi mắt to quen thuộc.

"Cẩn nhi!"

"Tiểu Lương Tử!"

Tiêu Lương bật nhảy một cái như trái banh tưng qua, cùng Tiểu Tứ Tử nắm tay nhau.

Thiên Tôn nghiêng đầu nhìn hai tiểu hài nhi vô ưu vô lo, cảm thấy rất thú vị.

Triệu Phổ cùng Diệp Tri Thu đều cúi chào Thiên Tôn.

Thiên Tôn hỏi hai người sao lại đến đây, hai người bọn họ nói tìm Yêu Vương hỏi thăm chút chuyện về hồ ly.

Thiên Tôn gặp Triệu Phổ ở đây, liền bế Tiểu Tứ Tử đang bàn chuyện mua đàn với Tiểu Lương Tử lên, đưa cho Triệu Phổ.

Triệu Phổ tiếp lấy Đoàn tử, có chút khó hiểu.

Thiên Tôn vỗ vỗ Tiểu Tứ Tử, nói với Triệu Phổ, "Hồng Mao kia là huynh đệ của ngươi đi?"

Triệu Phổ gật gật đầu.

"Tiểu Tứ Tử vừa tính ra được, hắn sẽ gặp đại hung."

Triệu Phổ nheo mắt, "Đại hung?"

Tiểu Tứ Tử thở dài, "Đại hung rất lớn a."

Triệu Phổ nhíu mày, "Người đâu?"

Tiểu Tứ Tử lắc đầu, cùng Thiên Tôn tìm một đường cũng tìm không thấy.

Triệu Phổ phất tay, Giả Ảnh mang theo một đám ảnh vệ chạy đi tìm Hỏa Kỳ Lân.

Tiểu Lương Tử cùng Tiểu Tứ Tử chuẩn bị lấy tiền ra mua đàn tặng cho Bàng phi.

Mua xong, nhóm ảnh vệ cũng trở lại, bẩm báo với Triệu Phổ, "Quan tiên phong đang ở trong một quán ăn gần dịch quán cùng Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường."

Triệu Phổ vừa nghe ở cùng với Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường thì nhẹ nhàng thở ra, nhưng vẫn lo lắng, liền đi tìm Âu Dương.

Thiên Tôn giúp ôm đàn, Diệp Tri Thu kéo Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử, mới vừa đi tới cửa, liền đụng phải Ân Hậu cùng Bạch Long Vương cũng vừa đi dạo hội cầm xong, còn mua một cây về.

"Đi đâu vậy?" Ân Hậu thấy Triệu Phổ vội vã chạy phía trước, tò mò hỏi Thiên Tôn.

"Đại hung a, Hồng Mao kia gặp đại hung." Thiên Tôn trả lời ngắn gọn.

"Đại hung?" Bạch Long Vương nghiêng đầu.

Ân Hậu cũng buồn bực, "Hắn không phải mỗi ngày đều la hét muốn ngực lớn sao?"*

*Đại hung = ngực lớn có chữ viết tiếng Trung cũng là [大胸], đọc pinyin cũng là [dà xiōng] nên Ân Ân mới nghe lầm.

Thiên Tôn ôm cánh tay lắc đầu quở trách Ân Hậu cùng Bạch Long Vương, "Ngươi xem hai người các ngươi là hai lão đầu không đứng đắn a! Rõ ràng là đang nói đến đại hung a!"

Tiểu Tứ Tử yên lặng quay đầu lại nhìn Thiên Tôn một cái.

.........

Một đầu khác, Âu Dương bị Triểu Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liên thủ đả kích lúc này đang biến bi phẫn thành thức ăn, đang ăn phần thịt viên thứ năm.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường xem xét bộ dáng của hắn cũng thấy đáng thương, liền ra chủ ý cho hắn, có khi nào là do mỗi ngày đều quản quân hoàng thành nên bận quá? Bằng không nghỉ ngơi một thời gian đi dạo xung quanh, mùa xuân đi đến nơi có hoa đào nở có lẽ cũng sẽ gặp nhân duyên.

Vừa nghe đến "Hoa đào" Âu Dương đã buồn bực, nói Tiểu Tứ Tử nói, năm nay không có a!

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cảm thấy bằng không đừng uống trà, cho hắn hai vò rượu đi, thế nhưng một năm cũng không có, rất thảm...

Đang trò chuyện, Ngũ Gia chú ý tới cửa dịch quán dưới lầu, có một đoàn xe ngựa cùng người đến, cầm đầu là một người cưỡi ngựa, nhìn như là quý tộc ở Tây Hạ, còn có phái đoàn.

"Nhìn quen mắt a." Bạch Ngọc Đường ý bảo Triển Chiêu nhìn.

Triển Chiêu cùng Âu Dương liền nhìn xuống.

"Kia không phải là Lý Vinh sao." Âu Dương sờ sờ cằm, "Lâu rồi không gặp, béo ra a."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng đã thấy qua vị Vương gia của Tây Hạ này, là huynh đệ của Lý Nguyên Hạo, mỗi lần hắn đều bị phái tới giao tiếp cùng Triệu gia quân.

Có thể là sau khi Triệu Phổ rời khỏi Hắc Phong Thành, Lý Vinh liền an nhàn một thời gian, tinh thần so với lúc trước tốt hơn không ít.

Xuống ngựa, Lý Vinh nhìn thoáng qua vài vị phó soái của dịch quán ra tiếp đón, nhíu mày, "Lý Phiên đâu?"

Mấy vị phó soái lau mồ hôi nói, nguyên soái đại nhân đi ra ngoài làm việc rồi.

Lý Vinh nhíu mày, "Sớm như vậy đã đi làm việc ở đâu?"

Mấy thuộc hạ lắp bắp đáp không được.

Sắc mặt Lý Vinh càng khó nhìn vài phần, "Hắn không có đi ra ngoài?"

Bọn thuộc hạ vừa thấy nói dối không được, đành quỳ xuống cầu xin tha thứ.

Lý Vinh tức giận, "Vô liêm sỉ! Hắn đâu? Mang ta đi gặp hắn!"

Mấy thuộc hạ cũng không còn cách nào, chỉ có thể ấp a ấp úng hồi bẩm, nói tướng quân đại nhân qua đêm ở kĩ viện a...

Lý Vinh tức giận đến xanh mặt, "Buồn cười..."

Vừa định phát tác, phó tướng của Lý Vinh nhắc nhở hắn, "Vương gia, trên đường nhiều người, đi vào rồi nói."

Lý Vinh bớt giận, vung tay, ý bảo vào dịch quán rồi nói.

Nhưng Lý Vinh còn chưa đi vào dịch quán, chợt nghe có tiếng huýt sáo cách đó không xa... Không biết thế nào, lại nghe có chút quen tai.

Lý Vinh theo bản năng quay đầu tìm kiếm âm thanh, vừa ngước đầu liền nhìn thấy trên cửa sổ lầu hai của một tòa tiểu lâu cách đó không xa, có người đang ngoắc hắn. Không biết là do ánh mặt trời hôm nay rất chói, hay là do cái đầu đỏ chót của người đang ngoắc hắn chói mắt, Lý Vinh cảm thấy đầu mình ong ong, đầu váng mắt hoa.

Âu Dương thấy Lý Vinh nhìn thấy mình, liền ngoắc ngón tay với hắn, ý là —— lên đây tâm sự.

"Vương gia."

Vài vị phó tướng đều có chút khẩn trương.

Lý Vinh nghĩ nghĩ, hắn là sứ giả của hoàng thất Tây Hạ tới đây dự thọ yến của Triệu Trinh, Âu Dương gọi hắn nếu cứ đi như vậy cũng không tốt, dù sao nơi này cũng không phải là Hắc Phong Thành, sợ cái gì!

Lý Vinh sửa sang lại y quan, mang theo hai tùy tùng, đi tới tiệm thịt viên.

Lên lầu, Lý Vinh thấy không chỉ có Âu Dương, mà còn có Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, thật ra có chút ngoài ý muốn.

Âu Dương tiếp đón hắn ăn thịt viên.

Lý Vinh âm thầm cảnh báo mình đừng hoảng hốt, bước tới trước tiên cúi đầu chào nhau, rồi ngồi xuống.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường thật ra nhìn Lý Vinh còn rất thuận mắt, tuy nói khác quốc gia, nhưng vị này cũng hay giảng đạo lý, hơn nữa mỗi lần đều là hắn xui xẻo.

"Quan Tiên Phong sao lại trùng hợp ăn trưa ở đây?" Lý Vinh đảo khách thành chủ, "Nơi này cách phủ Tướng quân có chút xa đi?"

Nếu là lúc trước, Âu Dương Thiếu Chinh nhất định sẽ chửi hắn hai câu, nhưng hôm nay tâm tình Âu Dương không giống bình thường, không có hưng trí, chỉ bưng chén uống trà cùng thở dài.

Phản ứng này lại làm Lý Vinh hoảng sợ.

Lý Vinh âm thầm nói, "Lý Vinh! Lý Vinh! Phải chú ý! Hồng mao này nhất định là có chuyện không ổn!"

Âu Dương nâng cằm nhìn Lý Vinh đang nâng chén uống trà, đột nhiên hỏi một câu, "Ngươi có cô nương tốt nào giới thiệu cho ta không?"

"Phốc... Khụ khụ."

Lý Vinh miệng ngậm trà phun hết một nửa ra ngoài, còn một nửa thì nuốt vội toàn bộ, dẫn đến bị sặc đấm đấm ngực.

Âu Dương đổi tay nâng mặt tiếp tục thở dài.

Lý Vinh khó khăn bình ổn hơi thở, nâng chung trà lên, nghĩ nghĩ rồi lại để xuống, khó hiểu nhìn nhìn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ngồi đối diện.

Triển Chiêu mở miệng đánh vỡ không khí xấu hổ, "Bọn ta vừa vặn muốn tìm chất nhi Lý Phiên của ngươi."

Sắc mặt Lý Vinh khó coi vài phần, tâm nói, tên kia đúng là quá mức vô liêm sỉ, thân là tướng quân ở dịch quán còn là hoàng thất, thế nhưng lại ngủ lại nơi phong trần, thật sự rất kỳ cục.

Trong lòng mắng là một chuyện, bên ngoài vẫn phải tìm hiểu mục đích.

Lý Vinh liền hỏi, "Khai Phong Phủ vì sao lại muốn tìm Lý Phiên? Không lẽ hắn phạm tội gì sao?"

"Hắn có liên quan đến vụ án về mạng người." Triển Chiêu vừa nói, vừa quan sát biểu tình của Lý Vinh.

Lý Vinh nghe nói xong đầu tiên là ngẩn người, sau đó thì mặt lộ vẻ nghi hoặc, lắc lắc đầu, "Triển đại nhân, bọn ta đều là người ngay thẳng không nói chuyện mờ ám, ta rất hiểu Lý Phiên. Hắn tuy rằng có chút nóng nảy, nhưng lá gan rất nhỏ lại tay trói gà không chặt, ta cảm thấy hắn không thể giết người được."

"Đẩy một nữ nhân xuống sông, cho dù là nam nhân tay trói gà không chặt lá gan rất nhỏ cũng có thể làm được mà."

Triển Chiêu nói xong, làm Lý Vinh bắt đầu lo lắng —— không lẽ thật sự gây họa lớn vậy sao?

Vừa vặn, Âu Dương một bên lại thở dài.

Tâm Lý Vinh càng luống cuống, cảm thấy Âu Dương Thiếu Chinh giống như đang muốn hại hắn.

Cảm thấy vẫn nên suy tính kĩ càng chút, Lý Vinh phân phó tùy tùng, đem mấy người hầu hạ Lý Phiên trong dịch quán đến.

Chỉ chốc lát sau, có ba gã trong dịch quán khoanh tay đứng bên cạnh bàn.

Lý Vinh hỏi, "Lý Phiên gần đây có gặp rắc rối gì không?"

Mấy người hai mặt nhìn nhau, nháy mắt với nhau, không dám nói lời nào.

Lý Vinh vỗ bàn, "Hắn có đẩy cô nương nào xuống sông không?"

Một câu hỏi xong, hai tên ở dịch quán đều cùng nhau xoay mặt nhìn người chính giữa.

Người ở giữa tên Mộc Trung, là tùy tùng bên người Lý Phiên, đêm đó du hồ hắn cũng đi chung, chuyện tình đêm đó hắn nhớ rất rõ ràng.

Bị Lý Vinh hù dọa, Mộc Trung nhanh chóng xin tha, đem chuyện xảy ra đêm đó kể lại một lần.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nghe xong, phát hiện cũng giống với miêu tả của Mãn Mộ Hoa cùng Vương Hưng Long, có thể thấy được đêm đó thật sự đã xảy ra chuyện quỷ dị.

Lý Vinh cũng đã thấy chuyện giống thế này, nói, "Nàng kia bị đẩy xuống sông, không có bằng chứng là nàng đã chết a, nếu không chết, vậy tội của Lý Phiên cũng nhẹ đi, có phải không?"

Triển Chiêu gật gật đầu, "Cho nên trước tiên phải tìm được nữ nhân kia... Mặt khác..."

Triển Chiêu hỏi Mộc Trung, "Lý Phiên trước đó có biết Mị Nhi không?"

Mộc Trung lắc đầu, "Không rõ lắm, nhưng..."

Nói tới đây, Mộc Trung nhìn thoáng qua Lý Vinh.

Lý Vinh cho hắn nói thẳng.

Mộc Trung nói, "Tính tình của tướng quân sau ngày hôm đó thì thay đổi lớn, giống như bị kích thích, trở nên..."

"Trở nên thế nào?"

"Trở nên nhát gan không dám ngủ một mình." Mộc Trung vừa nói vừa nhìn hai vị làm chung bên cạnh.

Hai tên tùy tùng kia đều gật đầu, nói Lý Phiên sau khi trở về thì trở nên rất kỳ quái, mấy buổi tối đầu tiên thì hắn không dám ngủ một mình, không dám tắt nến, còn đốt rất nhiều nến, làm phòng sáng như ban ngày. Hắn còn gọi một đám nha hoàn cùng sai vặt ở dịch quán đến trước cửa phòng hắn đi tới đi lui ca hát, còn bắt bọn tay thay phiên nhau canh trước cửa phòng ngủ của hắn, cứ luân phiên vài ngày như vậy làm bọn ta cũng mệt chết, hắn lại bắt đầu ra ngoài qua đêm, đều ở những nơi vô cùng náo nhiệt, tốt nhất là buôn bán mở cửa suốt đêm. Nghe nói hắn còn mời rất nhiều nữ tử bồi hắn ban đêm, nhưng không phải là muốn vui vẻ cùng các nàng, mà là để các nàng suốt đêm đàn hát để hắn ngủ. Có vài nơi còn không cho hắn vào cửa, nói các cô nương đều đã mệt chết rồi.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cảm thấy việc này rất mới mẻ, Lý Vinh cũng nghe ra chút manh mối nên hỏi, "Cho nên hắn ở ngoài qua đêm không phải là vui vẻ, mà là vì sợ hãi?"

"Có thể là vậy." Ba tùy tùng đều gật đầu.

"Hắn có từng nói hắn cụ thể là sợ cái gì không?"

Lúc này, ở cầu thang truyền đến tiếng nói.

Lý Vinh liền cảm thấy chóng mặt, xoay mặt nhìn, đúng là Triệu Phổ đang chậm rì rì đi lên, phía sau còn có một đám người đi theo.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường thấy Thiên Tôn cùng Ân Hậu mỗi người ôm một cây đàn đi lên, Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử kéo Diệp Tri Thu cũng đang đi lên, còn có Bạch Long Vương đang vẫy tay áo trắng nhìn như con thỏ lớn nữa.

Triệu Phổ ngồi xuống bàn của bọn Triển Chiêu.

Bọn Thiên Tôn thì ngồi một bàn khác, gọi thịt viên ăn.

Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử vẫy tay với Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vừa cùng hai tiểu hài nhi chào hỏi, vừa tò mò, hai lão mua đàn gì a?

Triệu Phổ đặt mông ngồi cạnh Lý Vinh, cao thấp đánh giá vị Vương gia xui xẻo này, "Béo a! Gần đây ăn rất được sao?"

Lý Vinh xấu hổ gật đầu, nhìn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đối diện, ý là —— không phải Khai Phong Phủ các ngươi tra án mạng sao? Vì sao Triệu Phổ cũng tới đây?

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhìn hắn —— chứng tỏ coi trọng ngươi a! Cảm động không?

Lý Vinh cứng người ngồi giữa Triệu Phổ cùng Âu Dương Thiếu Chinh —— không dám động, không dám động...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro