Chương 90 Hồ ảnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 90 Hồ ảnh

Editor: Ken Le

Beta: Rosaline

Lý Vinh mang theo người ngựa đến Khai Phong Thành dự thọ yến, ai ngờ vừa đến, liền phát hiện chất nhi Lý Phiên gây họa.

Vị Vương gia không may mắn này lại đang ngồi giữa Triệu Phổ cùng Âu Dương Thiếu Chinh, cảm khái bản thân sao lại thảm như vậy.

Thật ra Triệu Phổ cũng không có tâm tình làm khó Lý Vinh, Cửu Vương gia đang lo lắng 'Đại hung sắp đến' của Âu Dương Thiếu Chinh.

Trong mấy huynh đệ của Triệu Phổ, người làm hắn lo lắng nhất thật ra chính là Âu Dương. Trong lòng Triệu Phổ cũng biết, Hạ Nhất Hàng cùng Long Kiều Quảng là hai người tuyệt đối sẽ không chịu thiệt nhất, tự mình cố gắng tự mình thong thả, trước kia Trâu Lương nhỏ tuổi nhất tính tình cũng đơn giản nhất, Triệu Phổ cũng rất lo lắng, nhưng bây giờ có Lâm Dạ Hỏa trông coi, cũng không còn vấn đề gì.

Giờ chỉ còn mỗi Âu Dương Thiếu Chinh... Dù sao cũng là huynh đệ đánh nhau từ nhỏ, đối với Triệu Phổ mà nói Âu Dương Thiếu Chinh cũng như đệ đệ ruột vậy. Hỏa Kỳ Lân chinh chiến sa trường nhiều năm như vậy ngay cả cọng lông cũng chưa mất cái nào, nếu ở Khai Phong Thành thái bình này mà có xảy ra chuyện gì, vậy Triệu Phổ hắn phải ăn nói thế nào với cha nuôi cùng các huynh đệ khác đây!

Nghĩ đến đây Triệu Phổ không khỏi "Sách" một tiếng, vươn tay gãi gãi sau gáy, có vẻ rất phiền não.

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu thấy hành động này của Triệu Phổ cũng có chút buồn bực.

Triệu Phổ sao lại có chuyện phiền toái a? Trừ bỏ chuyện Công Tôn không để ý tới hắn ra, chưa từng thấy hắn phiền lòng vì chuyện gì a.

Âu Dương Thiếu Chinh cũng nhìn Triệu Phổ, thấy chỉ có Tiểu Tứ Tử đến đây. Không thấy Công Tôn, Âu Dương nghĩ, chắc là lại cãi nhau với Công Tôn.

Nghĩ đến đây Âu Dương cũng "Hừ" một tiếng, nâng mặt thở dài —— có người để cãi nhau thật tốt a, đại gia ta có tài cãi nhau nhưng không có chỗ thi triển a.

Lý Vinh nhìn Hỏa Kỳ Lân đang ỉu xìu bên trái, lại nhìn Triệu Phổ đang tâm sự nặng nề bên phải, toàn thân tóc gáy đều dựng lên hết —— làm sao vậy a? Thật khác thường! Thật đáng sợ!

"Khụ khụ." Triển Chiêu cũng thấy bầu không khí thực vi diệu, hắn bây giờ đang muốn nhanh chóng lôi Lý Phiên ra để giải quyết cho xong việc này, nhân tiện cũng đuổi đi Lý Vinh sau đó sẽ hỏi Triệu Phổ cùng Âu Dương đang làm gì a.

Bạch Ngọc Đường còn đang nghĩ đến —— Âu Dương Thiếu Chinh nếu muốn chiêu thân mà nói, có thể nghĩ đến việc so tài cãi nhau... Cô nương nào có thể cãi nhau với hắn thì thú người đó... Vợ chồng son không có việc gì thì cãi nhau cũng rất tốt!

"Lý Phiên bây giờ đang ở đâu?" Triển Chiêu hỏi Lý Vinh.

Lý Vinh trừng mắt nhìn mấy tùy tùng của dịch quán: "Người đâu?"

Mấy người đó trả lời, nói là ở Hoan Thấm Các trong thành.

Triển Chiêu nghĩ nghĩ, Hoan Thấm Các đúng là một nơi rất thích hợp, chỗ đó phố xá sầm uất, xung quanh đó từ sáng đến tối lúc nào cũng rất náo nhiệt.

"Đem người về đây!" Lý Vinh phân phó.

Mấy tên tùy tùng cũng rất khó xử, nói lúc nãy đã sớm đi gọi rồi, nhưng Lý Phiên có chết cũng không chịu về.

"Buồn cười, có nói là ta ở đây chưa!" Lí Vinh ngước mặt.

Vài vị phụ tá lắc đầu, ý là —— đừng nói ngươi đã đến, Đại vương đến đây cũng sẽ không trở lại.

Lý Vinh cũng nhíu mày, cảm thấy Lý Phiên có khi nào đã xảy ra chuyện gì không.

"Không bằng như vầy..." Lý Vinh đứng dậy: "Ta đi tìm hắn..."

"Cùng đi đi." Triển Chiêu cũng đứng lên.

Lý Vinh ngẫm lại cũng tốt, dù sao cũng đang trong vùng Khai Phong, hắn không quen thuộc lắm.

Triệu Phổ cùng Âu Dương cũng đi theo.

Mấy món thịt viên của bọn Thiên Tôn gọi vừa được mang lên, nên ở lại ăn, ăn xong thì chuẩn bị vào cung đi chơi, Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử cũng muốn đi tặng đàn cho Bàng phi.

.........

Lại nói lúc bọn Triển Chiêu đi xuống lầu, Âu Dương thấy Triệu Phổ luôn cau mày, bộ dáng hình như tâm tình không tốt lắm, có chút buồn bực, đi qua hỏi Triệu Phổ bị sao vậy? Lại nói gì khiến Công Tôn tức giận sao?

Triệu Phổ một cước đá hắn tới phía trước, vừa cho Bạch Ngọc Đường quay lại nhìn một ánh mắt, ý bảo —— vừa đi vừa nói.

Ngũ Gia bước hơi chậm lại, Âu Dương Thiếu Chinh bị đá lên trên, một tay khoác vai Lý Vinh, hỏi hắn có thành thân chưa, có mấy người vợ rồi...

Triển Chiêu quay đầu lại nhìn Bạch Ngọc Đường đang đi song song với Triệu Phổ —— Sao vậy?

Triệu Phổ ý bảo Triển Chiêu nhìn Âu Dương Thiếu Chinh.

Triển Chiêu cũng không hiểu, đành phải đi tiếp đến Hoan Thấm Các.

Bạch Ngọc Đường nhìn Triệu Phổ.

Triệu Phổ nhỏ giọng nói lại câu nói "Gặp phải đại hung" của Tiểu Tứ Tử cho Bạch Ngọc Đường nghe.

Ngũ Gia nghe xong cũng có chút để ý —— Tiểu Tứ Tử nói gì cũng rất đúng, nhưng Âu Dương sao lại gặp "Hung" a?

"Hắn có kẻ thù nào không?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

Triệu Phổ lắc đầu, hắn suy nghĩ một đường, không nghĩ ra được.

Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ: "Chẳng lẽ có liên quan đến chuyện hắn muốn chiêu thân?"

"Chiêu thân?" Triệu Phổ cả kinh... Vừa rồi Tiểu Tứ Tử chỉ nói đại hung, cũng không nói Âu Dương muốn chiêu thân.

Triệu Phổ nói câu này khá lớn, Âu Dương phía trước nghe được, liền quay đầu nhìn.

Triệu Phổ còn thật sự cân nhắc —— lấy trình độ thiếu đánh của tên Hồng Mao này, lúc chiêu thân không bị đánh mới lạ...

Ngũ Gia nêu ý tưởng có thể chiêu thân bằng tài cãi nhau.

Ánh mắt Triệu Phổ sáng hơn vài phần, không chừng còn kiếm ra được một đệ muội... Cũng là nhân tài hiếm có!

Bạch Ngọc Đường thấy Triệu Phổ vẫn lo lắng, liền đề nghị: "Hay bọn ta cho Giao Giao đi theo hắn."

Triệu Phổ gật đầu, hắn chính là có ý này.

Triển Chiêu tuy rằng không rõ Triệu Phổ cùng Bạch Ngọc Đường ở phía sau nói chuyện gì, nhưng nhìn thấy Tiểu Giao Nhân nhảy hai ba cái, ngồi trên vai Âu Dương Thiếu Chinh, cũng có chút buồn bực... Triệu Phổ là muốn Ngọc Đường cho mượn Giao Giao đi theo Âu Dương Thiếu Chinh?

Hoan Thấm Các nhưng thật ra cũng không xa, lúc mọi người đến, mấy cửa hàng mua bán gần đó vừa mở cửa, người đi trên đường cũng rất nhiều.

Triển Chiêu tìm được chưởng quầy của Hoan Thấm Các, hỏi hắn Lý Phiên đang ở đâu.

Chưởng quầy nói, Lý Phiên bao hết một tầng lầu ba, vẫn đang ở trên đó.

Triển Chiêu ngẩng đầu nhìn nhìn ba tầng cửa Hoan Thấm Các, quy mô không nhỏ a.

"Bao một tầng cả đêm là bao nhiêu tiền nha?" Triển Chiêu tò mò hỏi chưởng quầy.

Chưởng quầy cười hì hì khoát tay nói: "Lý công tử đưa cả đống tiền, người ta là hoàng tộc Tây Hạ a! Không giống Vương gia của Đại Tống chúng ta cả ngày chỉ mặc một thân đen, người ta rất phô trương cùng lãng phí a."

Nói xong, chưởng quầy cười hì hì tiếp đón mọi người vào trong ngồi.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường theo bản năng nhìn nhìn Vương gia "Một thân đen" phía sau... Triệu Phổ phất tay áo đi vào, thuận tiện túm lấy Âu Dương muốn đi trên lầu tìm xem có tiểu thư xinh đẹp nào không.

Lý Vinh tức giận a, sắp hộc máu a, Lý Phiên này thật mất mặt xấu hổ a!

Mọi người lên lầu ba, trước lối cầu thang có hai tùy tùng của dịch quán đang nằm ngủ rất say.

Lý Vinh nhíu mày tiến đến chỗ một người đạp một cước.

Hai tùy tùng vừa ngáp vừa mở mắt ra, sau khi thấy rõ chính là Lý Vinh, sợ tới mức nhanh chóng đứng lên.

Lý Vinh hỏi bọn hắn đang làm gì, hai tùy tùng nói, tướng quân đại nhân để hai người bọn họ thủ vệ.

Lý Vinh đẩy ra hai người lên lầu, Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Triệu Phổ cùng Âu Dương Thiếu Chinh cũng đi theo.

Trước cửa phòng trên lầu ba còn có hai bảo vệ của Hoan Thấm Các, cũng đang ngủ, chắc cũng có gác đêm.

Lý Vinh đang muốn đẩy cửa ra, bỗng nhiên chợt nghe tiếng la sợ hãi của một nữ nhân từ bên trong cánh cửa truyền đến, sau đó là tiếng của rất nhiều nữ nhân la lên.

Lý Vinh sửng sốt, những người khác còn lại đều theo bản năng nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu đỡ trán —— không phải đâu, Miêu Gia đã lâu không thấy thi thể a... Hôm nay không lẽ là bình cũ đổi rượu mới, bắt đầu lại?

Đang lo lắng, trong phòng lại truyền đến tiếng la hoảng sợ của một nam nhân.

Triển Chiêu nhướn mi —— Lý Phiên bao phòng ở cùng nữ nhân, không lẽ cũng tìm nam nhân sao? Chơi không biết giới hạn sao? Hay tiếng la kia chính là Lý Phiên? Có la thì chắc chưa chết a!

Lý Vinh một cước đá văng cửa, chỉ thấy trong phòng một trận hỗn loạn.

Chưởng quầy chạy đến cửa vừa thấy: "Ai u... Làm sao vậy?"

Chỉ thấy trong phòng, đối diện cửa lớn có bốn cô nương trốn sau giường nhỏ, bốn vị mỹ nữ lúc này hình như là bị hoảng sợ, lôi kéo nhau trốn tránh.

Ở phía sau có chiếc giường lớn.

Chỉ thấy Lý Phiên đang dựa vào đầu giường nhỏ, nhìn chằm chằm giường lớn kia.

Trên giường lớn có áo ngủ bằng gấm, trên đó có một con hồng hồ ly rất lớn đang nằm.

Hồ ly hình như vừa tỉnh ngủ, ngáp một cái, lộ ra răng nanh.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường thấy con hồ ly kia rất quen mắt —— không phải đó chính là con hồng hồ ly đêm đó đã dẫn đường cho bọn hắn tìm được Mai Hiểu Hiểu cùng Từ Vân sao!

Lý Vinh đi vào phòng, muốn túm Lý Phiên từ trên giường xuống, nhưng lúc này biểu tình của Lý Phiên lại khiến hắn chú ý.

Chỉ thấy Lý Phiên đang vô cùng hoảng sợ nhìn chằm chằm con hồ ly kia.

Nói chứ vừa tỉnh ngủ lại phát hiện trên giường có con hồ ly lớn, bị hoảng sợ cũng rất bình thường, giống mấy cô nương vậy, sợ tới mức chạy hết ra ngoài.

Nhưng biểu tình của Lý Phiên cũng rất kỳ quái, hắn nhìn chằm chằm con hồ ly kia, không ngừng hoảng sợ, hình như còn có oán hận, hai mắt đỏ bừng, toàn thân run rẩy.

Lý Vinh định mở miệng gọi hắn một tiếng, thì thấy Lý Phiên đột nhiên đứng dậy, chạy tới bên giường cầm bảo kiếm lên.

Lý Vinh cũng bị hành động của hắn làm sợ, Lý Phiên căn bản không có võ công, hắn bình thường cũng không mang kiếm, sao đầu giường lại có bảo kiếm?

Lý Phiên rút kiếm, chém tới con hồ ly kia.

"Ai!"

Triển Chiêu vội vàng ngăn cản.

Hồ ly kia động tác cũng y như tên trộm, nhanh chóng lủi xuống giường, đừng nhìn có chút béo, nhưng động tác rất nhanh, đi qua trước mặt Lý Vinh, cái đuôi còn phất qua đùi Lý Vinh.

Lý Vinh lui lại từng bước, Lý Phiên cầm kiếm, lảo đảo lăn xuống dưới, kiếm cũng văng ra.

Lý Vinh tức giận: "Ngươi làm gì vậy?"

Lý Phiên lại như hóa điên, quay lại nhặt kiếm lên, muốn đuổi theo hồ ly kia chém.

Triển Chiêu đoạt kiếm trong tay hắn, đẩy hắn qua cho Lý Vinh.

Lý Vinh bắt được cánh tay hắn đem hắn kéo lại bàn gần đó.

Hồ ly béo kia liền chạy ra ngoài.

Bên ngoài mọi người cùng tản ra.

Hồ ly kia không biết có phải do thấy cái đầu đỏ chót của Âu Dương Thiếu Chinh không, nên phóng về phía Âu Dương.

Triệu Phổ cùng Bạch Ngọc Đường đều quay đầu lại nhìn.

Âu Dương Thiếu Chinh theo bản năng đưa tay ra, tiếp được con hồ ly.

Hồ ly lắc lắc cái đuôi, dựa vào lòng Âu Dương Thiếu Chinh, hai chân gác trên cánh tay hắn, cái đuôi vắt lên vai Âu Dương, híp mắt nhìn Lý Phiên đang bị Lý Vinh giữ chặt tay cạnh bàn.

Một cánh tay Lý Phiên bị Lý Vinh nắm chặt ép ra sau lưng, một tay còn lại chỉ vào con hồng hồ ly kia: "Giết nó! Giết yêu vật! Thiêu chết nó!"

Âu Dương ôm hồ ly cảm thấy xúc cảm không tồi, đỉnh đầu cùng tai cũng rất đáng yêu, màu đỏ a! Cùng màu với đầu của hắn a, liền cảm thấy rất thích. Thấy Lý Phiên như vậy Âu Dương bĩu môi, ôm hồ ly hỏi: "Ngươi có tật xấu gì vậy! Một con hồ ly mà thôi, lại không cắn ngươi a."

Tai của hồ ly kia hơi giật giật, quay đầu lại nhìn Âu Dương, đại khái là cảm thấy Âu Dương có thể bảo vệ nó, liền đem cằm gác lên vai Âu Dương, bộ dáng đặc biệt nhu thuận.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng thấy con hồ ly này rất đáng yêu cũng có linh tính, vấn đề là vì sao lại lúc ẩn lúc hiện trước mặt mọi người a? Mà lần này thú vị nhất chính là, Tiểu Giao Giao đang ngồi trên vai Âu Dương cũng đang sờ đầu con hồ ly kia.

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường —— ngươi quả nhiên đã che giấu việc ngươi thích hồ ly! Ngươi rõ ràng nói chỉ thích mèo a!

Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười —— Tính cách của Giao Giao không phải giống ngươi sao!

"Ngươi điên đủ chưa!" Lí Vinh ấn Lý Phiên đang giãy dụa.

Lý Phiên chậm rãi đem loại ánh mắt có chút oán độc từ trên người hồ ly chuyển qua người đang ôm hồ ly, chính là Âu Dương Thiếu Chinh.

"Ngươi..." Lí Phiên bỗng nhiên trừng mắt nhìn Âu Dương Thiếu Chinh: "Là ngươi! Tất cả đều là ngươi ở sau lưng giở trò quỷ!"

Âu Dương nháy mắt mấy cái, quay đầu lại nhìn nhìn phía sau mình có ai hay không, nhưng phía sau không có ai.

Triệu Phổ cũng nghi hoặc nhìn Lý Phiên —— cảm thấy ánh mắt cùng cử chỉ của hắn rất không bình thường.

Lý Vinh sai tùy tùng ở dịch quán đi vào, áp tải Lý Phiên về dịch quán.

Triển Chiêu lại duỗi tay ra, nói Lý Phiên là kẻ bị tình nghi có liên quan đến án mạng, có chút vấn đề phải hỏi hắn trước.

Lý Vinh cũng không hiểu, nói hắn đã thành như vầy, có phải nên xem bệnh cho hắn trước hay không?

Triển Chiêu nói vậy càng phải đến Khai Phong Phủ, xem bệnh đương nhiên phải tìm Công Tôn tiên sinh.

Lý Vinh vừa nghe là Công Tôn tiên sinh, đột nhiên vẻ mặt hâm mộ: "Quân sư a?"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nghe xong tiếng "Quân sư" của Lý Vinh, không hiểu sao lại có chút... Buồn nôn a.

Lý Vinh gật đầu liên tục: "Vừa lúc, quân sư chính là ân nhân cứu mạng ta, ta cũng muốn gặp lại, ta còn mang theo chút lễ vật tặng quân sư."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều quay đầu lại, nhìn thoáng qua Triệu Phổ.

Triệu Phổ đang híp mắt nhìn Lý Vinh, tâm nói đó cũng không phải là quân sư nhà ngươi, ngươi gặp cái rắm a, còn nữa, thư ngốc kia cứu mạng hắn lúc nào a?

Lý Vinh vừa nói đến Công Tôn đã lên tinh thần, kể lại cho Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nghe, nói là năm đó hắn đóng quân ở Vọng Tinh Than, binh mã của Tây Hạ hắn bị ôn dịch, mắt thấy toàn quân sắp bị diệt, quân y bó tay không có biện pháp, cũng may thần y Công Tôn ban cho thần dược a! Dược kia tuy rằng khó uống còn có vị thối, nhưng thuốc đến bệnh trừ! Quân ta không một ai bị chết vì bệnh! Ai! Quân sư chính là cứu tinh của binh mã Tây Hạ a! Các ngươi không biết đâu! Trong quân doanh của ta còn tôn thờ bức họa của thần y Công Tôn a.

"Khụ khụ..."

Triệu Phổ xấu hổ nhìn ra ngoài, cố gắng nhịn cười.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng dở khóc dở cười, không nghĩ tới một trận chiến ở Vọng Tinh Than lại có hiệu quả như vậy, Lý Vinh là tiêu chuẩn của bị bán còn giúp đếm tiền a.

Triệu Phổ cảm thấy Vương gia ngốc này cũng không dễ dàng, quên đi, đành để Thư Ngốc xem bệnh cho chất nhi nhà hắn đi, nhưng lễ vật thì kiên quyết không cần!

Mọi người mang Lý Phiên về Khai Phong Phủ trước.

Âu Dương còn đang ôm con hồ ly a.

Triển Chiêu cảm thấy hồ ly lớn này rất đáng yêu, như cục bột vậy, vừa lúc gần đây không có mèo, hắn cũng muốn ôm một cái.

Nhưng Triển Chiêu đưa tay ra với Âu Dương, hồ ly vẫn bám vào lòng Âu Dương, cái đuôi lắc lắc với Triển Chiêu, bộ dáng giống như không chịu đi xuống cũng không chịu cho hắn ôm.

Âu Dương ôm hồ ly cũng buồn bực, hỏi Triệu Phổ: "Nó vì sao không đi?"

Triệu Phổ nghĩ nghĩ: "Thấy đầu đỏ của ngươi nghĩ là cùng loài đi?"

Bạch Ngọc Đường cũng đi lại xem xét một chút: "Đúng là màu sắc giống nhau như đúc."

Âu Dương đang ôm hồ ly cũng không biết nên làm thế nào.

Triển Chiêu tỏ ý —— mang về Khai Phong a, nó cũng là nhân chứng quan trọng, lát nữa để Tiểu Tứ Tử hoặc là Yêu Vương hỏi một chút, nó có liên quan gì đến vụ án hay không.

Âu Dương đem hồ ly thả mặt đất, xem nó có đi hay không.

Hồ ly quả nhiên không đi, đi theo bên người Âu Dương, hắn đi đến đâu hồ ly cũng đi đến đó, giống như hắn đã nuôi nó lâu rồi vậy.

Âu Dương cảm thấy thú vị, vốn hắn đang cảm thấy một mình rất tịch mịch, hồ ly đi theo hắn làm hắn cũng thấy vui vẻ, liền mang theo hồ ly cùng đi, còn đến cửa hàng ven đường mua chút thịt cho nó ăn.

Mọi người không chú ý tới, Lý Phiên bị Lý Vinh sai người trói lại, nhốt trên xe ngựa mang đến Khai Phong Phủ, lúc này đang dựa vào cửa sổ xe.

Nhìn ra cửa sổ xe, hắn nhìn chằm chằm Âu Dương Thiếu Chinh mang theo hồ ly, mắt bị tơ máu che kín, mang theo hận ý nồng đậm. Phối hợp với biểu tình quỷ dị của hắn, đầu cúi xuống, miệng lẩm bẩm, lặp đi lặp lại một câu: "Thì ra là ngươi... Thì ra là ngươi..."

←Chương trước: Chương ←

→Chương sau: Chương→

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro