Chương 195 Tiên Cư lâu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 195 Tiên Cư lâu

Editor: Ken Le

Beta: Rosaline, Lilly


Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi ra biệt viện, bắt đầu điều tra "Vụ án xác chết trôi trên sông Tây Hồ" phát sinh bốn năm trước.

Hung thủ đã dừng tay cách đây ba năm trước, án tử qua vài năm, hại người nhiều còn là người không quen, khẳng định là không dễ điều tra.

Triển Chiêu vừa đi vừa hít không khí —— nếu nói Lâm An tri phủ là vị quan hồ đồ không đáng tin cậy, không chừng còn có thể tra, mấu chốt là Tần Thụy khôn khéo vô cùng, mấy bộ khoái vừa rồi xem ra cũng đều là những tay phá án có kinh nghiệm... Cảm giác không biết nên bắt đầu từ đâu.

Nhưng nếu tra xét nửa ngày mà tra không được, thì lại mất mặt Khai Phong.

"Ân..." Triển Chiêu mặt nhăn mày nhó nhìn Bạch Ngọc Đường đi bên cạnh.

Ngũ Gia bị hắn chọc cười, "Tra không được thì mang đoàn tử đi dạo phố một vòng, nếu không được nữa thì nhờ Yêu Vương giúp đỡ tính một quẻ, sẽ luôn có biện pháp."

Triển Chiêu có chút ghét bỏ, "Cái này thuộc loại làm bừa!"

"Sao lại là làm bừa?" Ngũ Gia cũng lắc đầu, "Đoàn tử là đoàn tử nhà mình, Yêu Vương cũng là Yêu Vương nhà mình, cái này gọi là nhân tài đông đúc."

Triển Chiêu híp mắt liếc Ngọc Đường, "Tài ăn nói của ngươi hôm nay đặc biệt tốt!"

Ngũ Gia mỉm cười, có vẻ tâm tình không tồi.

Triển Chiêu rất hiếu kỳ, chung quanh nhìn nhìn hỏi, "Có chuyện gì vui vẻ sao?"

Ngũ Gia nhướn mi —— không có.

Triển Chiêu không tin, liền nhìn nhìn hắn.

Bạch Ngọc Đường vươn tay chỉ chỉ một tòa tửu lâu thực khí phái cách Tây Hồ không xa hỏi, "Có phải là tòa nhà này không?"

Triển Chiêu giương mắt nhìn vọng chiêu bài, "Tiên Cư lâu, đúng vậy! Là nó!"

Nói xong, kéo Bạch Ngọc Đường chạy qua.

Ngũ Gia tâm tình rất tốt sao? Đúng vậy, bởi vì hôm nay phía sau không có ai đi theo, chỉ có hai người hắn cùng Triển Chiêu, hơn nữa phải cùng nhau "ngoạn" cả ngày a.

"Miêu nhi, lát cơm nước xong đi tra án trước hay là đi Linh Ẩn tự trước?" Ngũ Gia hỏi.

"Trước tra án rồi mới đi lạy đi, đường xa mà."

Khi nói chuyện, hai người đã tới trước cửa tửu lâu.

Lúc này hơi sớm với giờ cơm, tửu lâu chỉ có vài người, không nhiều không ít, tiểu nhị nhiệt tình nghênh đón hai người.

Ngũ Gia nói lấy một nhã gian trên tầng cao nhất.

"Được, hai người một nhã gian trên tầng cao nhất." Tiểu nhị dẫn hai người lên lầu.

Tiên Cư lâu đặc biệt cao, tổng cộng có bốn tầng. Đỉnh tầng bốn phía đều là cửa sổ, muốn nhìn cảnh người Tây Hồ đây nhất định là một vị trí tốt.

Tiểu nhị chọn một bàn gần cửa sổ cho hai người, vừa ân cần giới thiệu mấy món chiêu bài trong tửu lâu của họ.

Tới Tây Hồ đương nhiên là ăn thủy sản của hồ rồi, Triển Chiêu ngồi xuống liền hỏi có cá chua ngọt Tây Hồ không.

Tiểu nhị nói đây là món đặc sản của Tiên Cư lâu, còn hỏi hai người có muốn chọn cá hay không.

Triển Chiêu cũng biết loại này, nhiều tửu lâu gần hồ hay gần biển đều có loại thói quen này, bên ngoài lâu có hồ nước hay két nước và lưới đánh cá, muốn chọn cá chỉ cần trực tiếp chọn trong két nước, không thì dùng lưới bắt cá trong hồ, hai loại cá này giá cả không giống nhau, đánh cá bằng lưới cho dù ngươi có chọn được cá hay không, đều dựa theo giá của cả lưới mà bán.

Ngũ Gia nhìn thấy bên ngoài có vài tấm lưới, nói, "Thả đi."

"Được, vậy gia phải trả tiền một lưới nha?" Tiểu nhị hỏi.

Ngũ Gia nói, "Đều thả hết đi, chọn cho bọn ta một con cá tốt nhất."

Triển Chiêu híp mắt —— ai nha, Tiểu Bạch Đường lại bắt đầu tiêu bạc.

Tiểu nhị hơi sửng sốt, sau đó liền cười nói, "Được , ta gọi chưởng quầy đến hầu hạ, gia ngài chờ chút."

Tiểu nhị vui vẻ đi xuống lầu gọi chưởng quầy.

Chưởng quầy tự mình lên lầu, rồi sai tiểu nhị đi thả lưới.

Mấy loại tửu lâu lớn như này, ngày thường người đến người đi rất nhiều, nhiều ít đều có chút quy củ, bình thường khách nhân ra tay đặc biệt hào sảng như này, đều có phân phó khác, hơn phân nửa là hỏi thăm chuyện tình, tiểu nhị sẽ chạy tới kêu chưởng quầy, chưởng quầy sẽ tự mình đi lên tiếp chuyện. Tửu lâu đều giống nhau, lấy bạc làm việc, chỉ cần có đủ bạc, chính là hỏi gì nói nấy, thậm chí còn có thể hỗ trợ hỏi thăm tin tức.

Triển Chiêu nâng cằm, nhìn một đám tiểu nhị đang náo nhiệt thả lưới, lại hít khẩu khí.

Bạch Ngọc Đường nhìn hắn một cái —— như thế nào lại "Ách"? Ăn cá không phải nên "Miao" sao?

Triển Chiêu ôm cánh tay bình tĩnh lại, Miêu gia trừ bỏ dựa vào đoàn tử cùng Yêu Vương, còn dựa vào Tiểu Bạch Đường tiêu tiền a, cảm giác không có công lao tra án ...

Đang nghĩ ngợi, chợt nghe dưới lầu tiểu nhị hô, "Gia! Con này thế nào?"

Triển Chiêu hướng ngoài cửa sổ vừa nhìn, chỉ thấy tiểu nhị giơ một cá lớn lên.

Triển Chiêu hưu một cái chạy đến bên cửa sổ, đối với dưới lầu gật đầu, "Liền lấy con đó đi, lại cho một phần tôm hấp Long Tĩnh!"

"Được!"

Tiểu nhị cầm con cá chạy vào nhà bếp.

"Ha ha ha."

Lúc này, chưởng quầy tửu lâu đã lên đến nơi, cười nói nhị vị đại gia thật biết thưởng thức, cá chua ngọt cùng tôm chiên trà Long Tĩnh là hai món chiêu bài số một số hai của Tiên Cư lâu ở thành Hàng Châu gần Tây Hồ ! Chưởng quầy tầm hơn bốn mươi tuổi, thoạt nhìn tương đối có thân phận, có bộ dáng của chưởng quầy mua bán lớn.

( Ros:Tại sao tui lại để hình? Bởi vì tui muốn kích thích mấy người giống tui bây giờ, nhìn mà đói muốn chết a~~ thèm muốn chết a~~)

Nhìn thấy Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều mang theo binh khí, chưởng quầy cười hỏi, "Nhị vị thiếu hiệp cũng tới tham gia đại hội anh hùng sao?"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường trừng mắt nhìn.

Yên lặng đối diện như vậy trong chốc lát, hai người đều vẻ mặt không biết nói gì hỏi chưởng quầy, "Đại hội anh hùng?"

Chưởng quầy nhìn biểu tình của hai người, liền phỏng đoán hai người không phải tới tham gia đại hội anh hùng, vội cười hỏi, "Vậy nhị vị tới du hồ sao?"

Triển Chiêu khoát tay áo, "Bằng không trước tiên nói về đại hội anh hùng đi..."

Chưởng quầy liền cười cười, "Nga, tháng này có một đại hội anh hùng do mười đại môn phái khởi xướng ở Giang Nam, nói là muốn thành lập một liên minh ở Giang Nam, tuyển chọn theo cấp bậc võ công, chọn ra bốn vị minh chủ."

Chưởng quầy vừa nói vừa xua tay, "Ta cũng chỉ nghe những khách nhân tán gẫu, cụ thể cũng không rõ ràng."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhịn không được lắc đầu —— đám người giang hồ này thật sự là... Không thu phục không được!

Khi nói chuyện, tiểu nhị bưng trà Long Tĩnh tốt nhất lên.

Chưởng quầy tự mình châm trà cho hai người.

Triển Chiêu tiếp nhận trà phẩm một ngụm, cảm thấy khá tốt, liền mở miệng hỏi, "Chưởng quầy, trước đây trong tửu lâu của ngươi có phải có người gọi là Vương Đại Phúc, là một tiểu nhị đúng không?"

Triển Chiêu nói một câu, tay cầm ấm trà của chưởng quầy dừng lại một chút, sau đó có chút nghi hoặc nhìn hai người, khó hiểu hỏi, "Nhị vị thiếu hiệp biết Đại Phúc?"

Ngay cả tiểu nhị vừa rồi mang trà lên cũng hiếu kì đánh giá hai người.

Triển Chiêu hơi cười cười, "Muốn hỏi thăm."

Chưởng quầy gật gật đầu, "Nhị vị muốn hỏi về chuyện gì của Đại Phúc?"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường trước khi đến đã sớm xem qua bản ghi chép của nha môn về chưởng quầy cùng những người khác trong tửu lâu. Bọn bộ khoái kỳ thật hỏi xong cũng kết luận, chưởng quầy cũng không biết manh mối quan trọng gì.

"Vương Đại Phúc bình thường có sở thích gì không?" Triển Chiêu đành phải tận lực nghĩ ra câu hỏi.

Chưởng quầy lắc lắc đầu.

Tiểu nhị một bên nói, "Đại Phúc cũng chỉ là một người rất bình thường, tính tình cũng rất thô lỗ."

"Nhìn hắn tuổi cũng không nhỏ, vì sao vẫn không thành thân?" Triển Chiêu tò mò.

"Chuyện này cũng rất kỳ quái." Chưởng quầy nói, "Đại Phúc thật ra bộ dạng cũng không tồi, con người cũng an phận. Lúc trước có người nói muốn giúp hắn chuyện hôn nhân, nhưng hắn ngay cả nghe cũng không nguyện ý nghe, nói là không muốn thành gia."

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lúc mới đến, cũng một đường thảo luận điểm giống nhau của mấy người chết này.

Những người này đều sống một mình, nhưng lại đều hơn hai mươi tuổi, thật ra đây cũng coi như là một điểm đáng ngờ. Người chết hơn hai mươi tuổi mà chưa thành thân, nếu chỉ một người thì không thể không có khả năng, nhưng toàn bộ đều chưa thành thân, vậy có chút kỳ quái. Tuy nói có thể hung thủ cố ý chọn người độc thân để xuống tay, nhưng muốn nói lập tức tìm ra mười ba người đều thiếu một ngón cùng độc thân mà không quen trước, thì cũng rất khó khăn... Lâm An phủ có nhiều người thiếu ngón như vậy sao?

"Đúng rồi." Triển Chiêu hỏi tiếp, "Vương Đại Phúc không phải thiếu một ngón tay sao?"

Tiểu nhị cùng chưởng quầy đều gật đầu.

"Hắn có nói qua tại sao lại thiếu không?"

Tiểu nhị nói, "Hắn nói là trước đây không như vậy, bọn ta lúc trước đều hay nói giỡn, nói hắn không lẽ trước kia bài bạc thiếu nợ rất nhiều tiền nên mới tới nơi này trốn nợ. Nhưng vết thương của hắn đã bình thường rồi, vừa thấy chính là đã xảy ra rất lâu rồi."

Chưởng quầy cũng gật đầu, "Đúng vậy, bọn ta cũng hoài nghi quá khứ của hắn đã làm chuyện không tốt gì đó, nhưng hắn nói ngón tay là lúc còn rất nhỏ làm việc ngoài ruộng bị lưỡi hái cắt đứt."

Bạch Ngọc Đường nhìn thần sắc của chưởng quầy hỏi, "Ngươi không tin lời này?"

Chưởng quầy sửng sốt.

Triển Chiêu cũng ngẩng đầu nhìn chưởng quầy.

Chưởng quầy do dự một chút, nhìn nhìn tiểu nhị bên cạnh.

Tiểu nhị nói, "Cái đó... Cảm giác Đại Phúc cũng không giống xuất thân nhà nông, hắn ngay cả rau hẹ cùng lá tỏi cũng không phân biệt được."

Triển Chiêu nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường —— ngươi có biết rau hẹ cùng lá tỏi có gì khác nhau không?

Ngũ Gia thản nhiên uống trà Long Tĩnh —— dù sao thiếu gia ta cũng không ăn.

"Vương Đại Phúc có phải cố ý giấu giếm xuất thân của hắn hay không?" Triển Chiêu thấy cũng coi như có điểm đột phá, liền hỏi tiếp, "Hắn có nói qua nhà hắn hay quê quán ở đâu hay không? Có từng đề cập qua người nhà của hắn hay chuyện trước đây không?"

Chưởng quầy lắc đầu, "Hắn nói bản thân là nông hộ sống gần Lâm An, cha mẹ đều đã qua đời, những chuyện khác cũng chưa từng đề cập qua."

Tiểu nhị cũng gật đầu, "Đại Phúc cũng không hòa hợp lắm, bọn ta có đôi khi sẽ đi ra ngoài đánh bạc hay tiêu khiển, có mời hắn hắn cũng không đi theo bọn ta, con người khá thành thật."

Chưởng quầy tựa hồ sợ Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường có thành kiến với Vương Đại Phúc, giải thích nói, "Tuy nói Đại Phúc không nói đến chuyện quá khứ, nhưng ta cảm thấy hắn cũng không phải là người gian ác, làm việc ở nơi này của ta cũng an an phận phận lại chịu khó."

Tiểu nhị cũng gật đầu, "Đúng thế."

"Vậy trước khi hắn bị giết, có xảy ra chuyện gì khác thường không?" Triển Chiêu hỏi.

"Ai." Chưởng quầy thở dài một tiếng, lắc đầu, "Đừng nói nữa! Thật là không thể tưởng tượng được! Hoàn toàn không có gì bất thường xảy ra, trước đó một ngày hắn không đi làm, lúc đầu thì vẫn bình thường, cách một ngày lại không đến, đến nhà hắn tìm cũng không thấy. Vừa vặn lúc đó không phải cứ cách một thời gian thì có án mạng sao, nghe truyền thuyết nói người chết đều chỉ có bốn ngón."

"Đúng vậy!" Tiểu nhị cũng nói, "Bọn ta đều nhắc nhở hắn phải cẩn thận, hắn còn nói không sao đâu... Kết quả..."

"Các ngươi có hoài nghi người nào không?" Triển Chiêu hỏi, bản thân cảm thấy hy vọng không lớn.

Quả nhiên, chưởng quầy cùng tiểu nhị đều thực bất đắc dĩ nói "Hai vị đại gia, bọn ta mỗi ngày gặp người lui tới thật sự nhiều lắm, có thể nhớ kỹ căn bản không mấy ai, muốn nói khả nghi thì... Người tới ăn bữa cơm, chỉ cần không phải ăn quỵt, bọn ta sẽ không chú ý người ta có gì đặc biệt."

Triển Chiêu gật gật đầu, đích thật là như vậy.

Lúc này, đồ ăn đều được dọn lên, hơn nữa dưới lầu cũng náo nhiệt hơn, đến giờ cơm, sinh ý bắt đầu náo nhiệt.

Bạch Ngọc Đường ý bảo không còn gì muốn hỏi nữa.

Tiểu nhị cùng chưởng quầy đi xuống lầu, Ngũ Gia cùng Triển Chiêu an tâm ăn cơm.

Triển Chiêu vốn cũng rối rắm, quả nhiên là cái gì cũng chưa tra được... Vươn tay gắp một miếng cá chua ngọt Tây Hồ đưa vào miệng, Triển Chiêu ánh mắt liền sáng lên, chỉ vào cá gật đầu với Bạch Ngọc Đường, ý tứ —— ăn ngon ! Ngọc Đường nhanh nếm thử !

Ngũ Gia cũng gắp một miếng, đúng là ăn rất ngon, nói tiểu nhị lấy thêm rượu ngon đến, cùng Triển Chiêu dùng cơm.

Hai người vừa ăn vừa ngắm cảnh Tây Hồ, cũng rất thích ý.

Ngũ Gia nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, đối với Triển Chiêu chỉ một chút.

Triển Chiêu ngậm đũa chuyển mặt, chỉ thấy trên hồ có một con thuyền hoa, đầu thuyền có mấy đại nội thị vệ nhìn quen mắt.

Thì ra là Triệu Trinh đi du hồ.

Triệu Trinh sau khi trở lại biệt viện thì thành thật được vài ngày, ở cùng tức phụ nhi cùng khuê nữ, cũng thả Nam Cung rảnh hai ngày.

Nam Cung sau khi được siêu thoát rồi, nghe nói vị thủ lĩnh đại nội thị vệ này ngủ cả ngày, sau đó tĩnh tọa ngẩn người cả ngày, lúc nhìn thấy thì thần thái sáng láng.

Quả nhiên, chỉ thấy trong khoang thuyền, Nam Cung đi ra.

Không hổ là đại nội nhất đẳng cao thủ, Nam Cung cảm giác được có ánh mắt đang nhìn chăm chú, ngẩng đầu... Chỉ thấy trên lầu bốn, Triển Chiêu một tay cầm đũa, một tay ngoắc ngoắc hắn.

Nam Cung cũng giơ tay vẫy.

Trong khoang thuyền, Triệu Trinh đang bồi Bàng phi nói chuyện phiếm liếc mắt thấy được, tò mò chạy đến hỏi, "Ai nha? Đụng người quen sao?"

Nam Cung chặn lại, không cho Triệu Trinh chạy ra boong tàu, phụ cận người cùng thuyền rất nhiều, Nam Cung còn chưa rõ ràng tình huống.

Triệu Trinh đứng phía sau Nam Cung, nhìn qua vai hắn thấy có tiểu nhị đang quăng lưới liền kinh ngạc, "Oa! Bên kia đang bắt cá sao?"

Nam Cung bất đắc dĩ, đành phải nói với hắn, đây là quy củ của tửu lâu.

Triệu Trinh vừa nghe, lại đè lên vai hắn nhìn xa xa, liền thấy Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường trên lầu.

"Diệu! Cho nên mua cá chính là Bạch Ngọc Đường đi?" Triệu Trinh hỏi.

Nam Cung gật gật đầu —— phỏng chừng Bạch Ngọc Đường đang uy Miêu.

Triệu Trinh chạy đến bên cạnh bế tiểu Hương Hương lên, chỉ vào trên lầu nói, "Xem nha! Tiểu Bạch Đường cùng Triển Miêu Miêu ."

Tiểu Hương Hương liền nhìn xa xa vẫy tay.

Triển Chiêu với cũng vẫy tay với Hương Hương.

Ngũ Gia nâng cằm nhìn thuyền hoa của hoàng gia, lại chú ý tới trên cây cầu xa xa, hai thân ảnh một đen một trắng cùng nhau đi qua.

Triển Chiêu cũng thấy được, hỏi, "Ách? Kia không phải là Công Tôn cùng Triệu Phổ sao?"

Ngũ Gia gật gật đầu, hai người này muốn đi riêng cũng rất khó, Công Tôn hôm nay không cần canh chừng đám hài tử sao?

Hôm nay đúng thật là cơ hội khó có được, Lâm Dạ Hỏa sáng sớm nói ra ngoài mua quần áo, phủ Hàng Châu có mấy cửa hàng có thợ may đặc biệt nổi danh, Lâm Dạ Hỏa vốn nghĩ muốn Y Y cùng đi, bất quá hôm nay bọn Y Y muốn đến thư viện Lâm An nghe giảng bài, nên không rảnh.

Vừa vặn Tiểu Lương Tử cùng Đường Lạc Mai muốn mua hài, nên Hỏa Phượng cùng Trâu Lương liền mang Lương Thần Mỹ Cảnh theo du ngoạn.

Công Tôn chờ bộ khoái nha môn lấy thi thể, cũng tầm canh giờ, thấy đang rảnh, liền hỏi Triệu Phổ có muốn du ngoạn Tây Hồ hay không.

Cửu vương gia đang chờ những lời này, liền kéo Công Tôn đi, ngay cả ảnh vệ cũng không mang.

Long Kiều Quảng cùng Âu Dương Thiếu Chinh mang theo Đường Tiểu Muội cùng Lục Hiểu Hiểu xuất môn, bốn người hai cặp cùng nhau du hồ. Âu Dương cùng Lục Hiểu Hiểu đều thẹn thùng, Long Kiều Quảng vẫn là huynh đệ tốt, cùng tức phụ nhi cố gắng tạo ra cơ hội giúp hai người.

Yêu Vương mang theo Thiên Tôn cùng Ân Hậu đến Linh Ẩn tự thăm lão bằng hữu, nói buổi tối sẽ ở lại trong miếu ăn chay, nói lát nữa sẽ giới thiệu trưởng bối với Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, thuận tiện muốn Triển Chiêu chào một cái.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường bên này ăn cũng rất thích ý, Triển Chiêu có lẽ là do tính cách sáng sủa, ăn ngon tâm tình cũng tốt lên, tra án tử cũng có linh cảm hơn.

"Ta cảm thấy, có thể điều tra theo hướng mất một ngón tay hay chân." Ngũ Gia nghe xong nghĩ tới một việc, "Miêu nhi, ngươi có từng nghe nói qua môn phái Sương Đao Môn chưa?"

Triển Chiêu nghiêng đầu, "Song Đao Môn*? Sử dụng song đao sao?"

*Sương (霜) (shuāng): sương giá, băng sương; Song (双) (shuāng): hai, đồng âm

Ngũ Gia lắc lắc đầu, lấy tay chấm nước trà, ở trên bàn viết chữ "Sương" trong "băng sương".

Triển Chiêu nhìn thấy liền sờ cằm, "Là môn phái nào?"

"Ta mới trước đây có nghe sư phụ ta nói qua, Sương Đao Môn là một môn phái có từ xưa, hiện tại hẳn đã không còn tồn tại." Ngũ Gia nói, "Sư phụ ta nói về môn phái này, là bởi vì giới thiệu mấy cây đao khác nhau cho ta... Lúc trước ngươi đến Bách Hoa Cốc, cũng nhìn thấy mấy cây đao của sư phụ ta đi?"

Triển Chiêu gật đầu.

"Trong đó có một cây đao có ba lưỡi đao, ngươi còn nhớ không?" Ngũ Gia hỏi, "Ngươi cùng Tiểu Tứ Tử còn nói hoa văn trên thân đao kia..."

"Hình dáng như trứng vịt bắc thảo." Triển Chiêu đương nhiên nhớ rõ, cười gật đầu, thân đao kia thay đổi dần từ thanh hoàng*, mặt trên có văn lộ** bông tuyết màu xám trắng, không phải là cùng trứng vịt bắc thảo giống nhau sao.

*xanh lá -> vàng

**đường hoa văn

"Loại đao đó chính là Sương Đao." Ngũ Gia nói, "Hoa văn đó lúc đúc đao tự nhiên hình thành, ngươi không phải nói đao kia nắm không tốt sao?"

Triển Chiêu gật đầu, "Ừm! Đao rất thô."

"Bởi vì cách cầm không đúng." Ngũ Gia nói, "Chuôi đao này phải dùng bàn tay chỉ có bốn ngón mới có thể cầm đúng cách."

"Bốn ngón tay, vậy ba ngón cầm ra sao..." Triển Chiêu nhìn tay bản thân, tưởng tượng tư thế cầm đao một chút, sau đó có chút đăm chiêu, "Có thể nào..."

Ngũ Gia gật đầu, "Sư phụ nói, đao đó hắn cũng không thể dùng, vì luyện Sương Đao, cần chặt bỏ ngón tay út."

Triển Chiêu nghe xong nhíu mày, "Lúc đúc đao này không thể đúc nhiều thêm một lỗ sao? Sao lại thiếu đạo đức như vậy ..."

Nghĩ nghĩ, Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường, "Cho nên ngươi hoài nghi người chết là người của Sương Đao Môn?"

Ngũ Gia nghĩ nghĩ, lắc đầu, "Có nghĩ như vậy, nhưng không phải đã nói sao, người chết đều thiếu một ngón tay, nhưng chưa nói là thiếu ngón út, nhưng lại có thiếu ngón chân, không đến mức dùng chân cầm đao đi?"

Triển Chiêu cũng cười, "Như thế a."

"Nhưng nói đi cũng phải nói lại... Hung thủ như thế nào lại biết người hắn giết có thiếu một ngón chân hay không? Có thể nào đã nhìn thấy chân trần của họ không?"

Ngũ Gia cảm thấy tình huống có thể nhìn thấy chân trần cũng không nhiều.

Hai người đang vừa ăn vừa nói chuyện, lúc này, chợt nghe tiếng bước chân vang trên cầu thang, tiểu nhị dưới lầu vừa chạy lên trên vừa ồn ào, "Một nhã gian trên lầu cho bốn người!"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn về phía cầu thang, vừa lúc đi lên bốn người, vừa nhấc đầu, cũng thấy được Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường.

Ngũ Gia cũng không để ý, quay đầu lại, chỉ thấy Triển Chiêu quay đầu lại, miệng nhẹ nhàng mà "Sách" một tiếng.

Bạch Ngọc Đường có chút khó hiểu nhìn Triển Chiêu —— biết sao?

Triển Chiêu lại "Hừ" một tiếng, nhỏ giọng nói "Sớm biết vậy đã đến chào trước rồi mới đến ăn cơm!"


→Chương sau: Chương →

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro