Chương 196: Vô cùng náo nhiệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 196: Vô cùng náo nhiệt

Editor: Ken Le, Rosaline

Beta: Ken Le


Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường khó khăn lắm mới cùng nhau ăn một bữa cơm, không kiểm thi thể không dính án mạng, lâu không đổ phòng cũng không bị lật, bình bình thường thường thuận thuận lợi lợi... Nhưng kết quả, ăn được một nửa thì có vài người đến.

Biểu tình trên mặt Triển Chiêu vô cùng ghét bỏ, tựa hồ là ở phun tào "Oan gia ngõ hẹp" .

Bốn người đi lên Tiên Cư lâu đều trẻ tuổi, cách ăn mặc đều rất cầu kì.

Trong đó có một người mặc một thân đen, ngẩng đầu nhìn thấy Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường thì sửng sốt, ba người bên cạnh đều nhìn người nọ liếc mắt một cái, sau đó có chút tò mò đánh giá Triển Chiêu bên này.

Bạch Ngọc Đường phán đoán một chút, Hắc y nhân kia phỏng chừng cùng Miêu nhi nhà mình có chút chuyện gì đó.

Quả nhiên, người nọ cười "Ha hả", "Này không phải là Triển đại nhân sao, nghe nói Triển đại nhân đã rời khỏi võ lâm đi nhậm chức ở Khai Phong phủ rồi a, không biết Triển đại nhân vì sao đột nhiên lại xuất hiện ở Lâm An a?"

Bên cạnh ba người xem kịch vui đều nhìn qua bên này, đều nhìn nhau liếc mắt một cái, đại khái cũng đoán được thân phận của Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường.

Ngũ Gia nghe người nọ cố ý một câu lại một câu "Triển đại nhân", nói chuyện âm dương quái khí.

Triển Chiêu nhìn người nọ trong chốc lát, đột nhiên nghiêng đầu, "Ai a?"

Mặt người nọ nguyên bản đang tươi cười, nghe câu đó khóe miệng liền co rút một trận.

Ba người bên cạnh tiếp tục xem náo nhiệt.

Triển Chiêu quay lại tiếp tục ăn cá chua ngọt cùng tôm hấp Long Tĩnh.

Tiểu nhị dẫn những khách nhân đi lên cũng có chút xấu hổ, nhìn trái nhìn phải một hồi, tựa hồ không biết nên làm cái gì bây giờ.

Bốn người chọn cái bàn gần bàn bọn Triển Chiêu ngồi xuống.

Hắc y nhân kia nhìn thoáng qua thức ăn trên bàn của bọn Triển Chiêu, mở miệng cùng tiểu nhị gọi món ăn, nói muốn cá chua ngọt cùng tôm hấp Long Tĩnh.

Tiểu nhị vẫn giống lúc nãy, hỏi hắn muốn thả lưới hay chọn cá.

Người nọ vươn ngón tay chỉ bàn của bọn Triển Chiêu nói, "Dù sao cá cũng phải lớn hơn bàn bên đó!"

Tiểu nhị giương miệng, loại cá lớn này phải xem tình huống, cũng không phải tùy thời đều có... Vị này không phải là tự tìm ngược sao?

Bạch Ngọc Đường có chút nghi hoặc nhìn Triển Chiêu —— này là ai a?

Bất quá không đợi Triển Chiêu mở miệng, Hắc y nhân kia đang nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường .

"Vị này, không lẽ là Bạch Ngũ Gia?" Người kia hỏi.

Ngũ Gia nhìn hắn một cái.

Người đó nhẹ nhàng tự giới thiệu nói, "Tại hạ Thiếu chủ Ngạc đảo, Ngạc Minh."

Ngũ Gia thật ra biết môn phái này, ở gần Dương Tử Giang có một Ngạc đảo, dưỡng rất nhiều cá sấu nên được gọi là... Ngạc đảo, đảo chủ hẳn là Ngạc Bác Phi, luận tuổi tác, lão nhân kia cùng lứa với ngoại công hắn, so với sư phụ hắn cùng Ân Hậu nhỏ tuổi hơn, xem tuổi phỏng chừng đây là ông nội của Ngạc Minh... Ngạc Bác Phi danh khí không nhỏ, địa vị giang hồ cũng không thấp.

Ngũ Gia đang cân nhắc, Ngạc Minh nói tiếp, "Nhị vị ngàn dậm xa xôi từ Khai Phong đến đây, là tới tham gia tuyển chọn minh chủ ở Giang Nam sao?"

Triển Chiêu trong bụng phun tào —— Giang Nam cái đầu ngươi, minh chủ cái đầu ngươi! Ngũ Gia cảm thấy Triển Chiêu không được tự nhiên cũng rất thú vị.

Ngạc Minh hỏi xong, thấy Triển Chiêu không trả lời, nhíu mày, "Hỏi ngươi đó!"

Triển Chiêu trợn trắng mắt, "Ngươi là ai a?"

Ngạc Minh tốn hơi thừa lời, "Triển Chiêu! Ngươi ít giả bộ đi! Ngươi đã đoạt danh hiệu nam hiệp, còn muốn đánh chủ ý lên minh chủ Giang Nam sao?!"

Ngũ Gia nghe đến đó sửng sốt một chút, tình huống phát triển theo phương hướng thật không ngờ tới —— đoạt danh hiệu nam hiệp khách?

Triển Chiêu tiếp tục ăn cá, không để ý đến hắn.

"Ngươi chiếm danh hiệu nam hiệp, kết quả lại chạy tới Khai Phong phủ làm quan, ngươi chỗ nào có thể đại biểu cho người võ lâm ở phía Nam a?" Vẻ mặt Ngạc Minh bất mãn, "Nếu đã vào triều đình thì nên rời khỏi giang hồ a!"

Triển Chiêu nghe đến đó, buông đũa xuống.

Ngũ Gia cầm chén rượu, cảm thấy nhẫn nại của Triển Chiêu đã đến cực hạn, muốn bạo phát đi...

Quả nhiên, Triển Chiêu vừa quay mặt, nói một câu, "Ngươi vừa rồi nói cái gì? Tuyển minh chủ Giang Nam? Ngươi đã muốn ta tham gia, ta đây liền tham gia, ta không chỉ phải tham gia, mà còn muốn mời các bằng hữu đều tới tham gia!"

"Ngươi..." Ngạc Minh sốt ruột.

Cũng không chờ hắn nói chuyện, Triển Chiêu nói tiếp, "Nam hiệp khách thì làm sao? Ngươi hâm mộ sao? Đổi tên đi! Nam qua* hiệp khách không tồi, hợp với ngươi."

*bí đỏ

"Ngươi..."

"Nói đi cũng phải nói lại." Triển Chiêu cầm chén rượu trắng đảo mắt, "Ngươi thực ra là ai a?"

"Ngươi... Ta là Ngạc..."

"Đói thì ngươi ăn cơm a, đến tửu lâu không ăn cơm, rầm rì nói một đốn thứ vô nghĩa đương nhiên là đói bụng rồi!"

* Ngạc (鄂)(è) trong Ngạc Minh cùng đói (饿)(è) đều phát âm giống nhau, nên khi bạn Minh nói đến 'ta là ngạc...' thì giống như nói 'ta đói'

Mặt Ngạc Minh đỏ bừng.

Ngũ Gia cầm chén rượu yên lặng gật gật đầu —— Miêu nhi ăn no, cũng bẻm mép lắm!

"Triển Chiêu! Ngươi đừng khinh người quá đáng!" Ngạc Minh căm tức nhìn Triển Chiêu, "Có ngon thì đấu với ta vào ngày luận võ minh chủ Giang Nam! Nếu thua thì đem danh hào nam hiệp khách tặng lại cho ta!"

Triển Chiêu "Ha hả" hai tiếng, "Có thể a, ngươi nếu thua cũng không cần tặng cho ta cái gì, đem danh hào đổi thành Nam qua hiệp khách là được!"

"Ngươi... Ngươi mới là Nam qua hiệp khách!" Ngạc Minh thở hổn hển.

Triển Chiêu vui vẻ, "Nam hiệp hay Nam qua hiệp khách đều về tay ta nha? Vậy ngươi làm sao bây giờ? Khó ở hiệp khách? Khó ăn hiệp khách? Khó nghe hiệp khách?"

"Ngươi..."

"Đúng rồi!" Triển Chiêu đập tay vào nhau, "Khó coi hiệp khách!"

Ba bằng hữu của Ngạc Minh đều che miệng, cố gắng nhịn xuống không cười... Công phu thế nào thì không biết, nhưng khua môi múa mép thì Triển Chiêu toàn thắng.

"Không cần chờ đến đại hội luận võ!" Ngạc Minh một tay cầm đao, "Bây giờ đánh luôn đi!"

Triển Chiêu chỉ chỉ bên ngoài, "Tốt, ngươi đi ra ngoài chờ, ta cơm nước xong sẽ đến.

Ngạc Minh cầm đao liền nhảy ra cửa sổ.

Triển Chiêu vươn tay kêu tiểu nhị, "Có người ăn quỵt!"

Lần thứ nhất ăn xong hai con cá, Ngạc Minh cầm đao khí thế đi lên, "Triển Chiêu!"

Triển Chiêu trừng mắt nhìn, "Ngươi là ai a?"

Ngạc Minh mặt mũi trắng bệch, hít sâu một hơi, "Hẹn ngươi luận võ ngươi lại trốn tránh, là sợ ta đi?"

Triển Chiêu cũng cười lạnh một tiếng, "Sợ ngươi? Ngươi đi chờ đi! Gia ta lập tức đến!"

"Hừ!" Ngạc Minh lại xuống lầu.

Triển Chiêu gọi tiểu nhị, "Lại thêm một phần tôm bóc vỏ!"

Lần thứ hai ăn xong tôm bóc vỏ, Ngạc Minh đăng đăng chạy lên, "Triển Chiêu!"

Triển Chiêu vẫn nghiêng đầu, "Ngươi là ai a?"

Ngạc Minh tức không nhịn nữa, khoát tay "Xoạt" một tiếng, đánh nát cái bàn.

Triển Chiêu nhíu mắt lại, "Tổn hại một bàn của chủ quán, bồi tiền!"

Ngạc Minh nổi giận đùng đùng lấy ra túi tiền nện lên bàn, "Ngươi muốn gì?!"

Triển Chiêu lại nghiêng đầu, "Ngươi là ai a?"

Ba bằng hữu của Ngạc Minh lúc này cũng đã ăn xong một bàn đồ ăn, đều khuyên hắn quên đi, ngồi xuống ăn cơm tránh tổn thương hòa khí...

Ngũ Gia cảm thấy ba bằng hữu kia hẳn cũng không phải thật sự là bằng hữu, có chút ý tứ xem kịch vui.

Ngạc Minh bị Triển Chiêu lừa hai lần, chỗ nào chịu bỏ qua a, vẫn muốn cùng hắn luận võ.

Ngũ Gia tâm nói bằng không cứ đánh hắn một trận đi, coi như là tiêu thực sau khi ăn xong.

Lúc này, chợt nghe chỗ cầu thang có thanh âm truyền đến, "Ha hả, luận võ ngươi cũng không thể thắng a, ở chỗ này tự chuốc mất mặt, người ta không so với ngươi là muốn chừa mặt mũi cho ngươi, không biết xấu hổ."

Ngũ Gia cầm chén rượu, tâm nói câu này nói rất đúng, nhưng thanh âm nghe có chút quen tai

Nhìn về phía cầu thang, Ngũ Gia không nói gì.

Triển Chiêu nhìn thấy Ngũ Gia nhìn trời, biểu tình trên gương mặt tuấn tú của Chuột nhà hắn đã chuyển qua khinh thường.

Tò mò nhìn qua cầu thang, cũng là một người tầm tuổi, nhưng không biết.

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường —— ai a?

Ngũ Gia yên lặng hít khẩu khí —— sớm biết vậy vừa rồi đi lạy trước lại đến ăn cơm.

Người đến là trang chủ của Mộ Vũ sơn trang Mạc Mộ Vũ, Mộ Vũ sơn trang trước kia cùng Hãm Không đảo hay qua lại do sinh ý, sau đó lại có chút tranh cãi, nên vẫn luôn không thoải mái với nhau.

Lô đại gia buôn bán luôn lấy việc dĩ hòa vi quý làm đầu, nên cũng rất điệu thấp.

Nhưng Mộ Vũ sơn trang lại ác nhân cáo trạng lại vừa ăn cướp vừa la làng, nói với khắp nơi Lô đại gia bất công.

Nhưng trên thực tế, phàm những ai đã từng làm ăn với Hãm Không đảo, sẽ luôn khen nhân phẩm của Lô đại gia không dứt miệng.

Ngũ Gia cũng rất không thích tên Mạc Mộ Vũ này.

Triển Chiêu khó chịu —— vừa có bí đỏ vừa mộc ngư*, khó có được bữa ăn thanh thản ổn định, này còn không bằng kiểm thi thể a!

*Mộ Vũ (暮雨) (mù yǔ) trong Mạc Mộ Vũ cùng Mộc Ngư (木鱼) (mùyú) aka cá gỗ phát âm gần giống nhau

Mạc Mộ Vũ mới vừa đi lên, nhìn nhìn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, tìm cái bàn gần hai người bọn họ ngồi xuống.

Bất quá quan hệ của Mạc Mộ Vũ cùng Ngạc đảo còn kém hơn, sau khi ngồi xuống liền cùng tiểu nhị gọi món ăn, muốn cá chua ngọt Tây hồ cùng tôm hấp Long Tĩnh, còn chỉ vào bàn bọn Ngạc Minh tỏ vẻ, "Phải lớn hơn so với bàn đó!"

Tiểu nhị cũng có chút không biết nói gì, nhóm người này không muốn ăn cá ngon, chỉ biết so cá to a.

Ngạc đảo cùng Mộ Vũ sơn trang đều là môn phái Giang Nam có uy tín cùng danh dự, hơn nữa lúc trước ở Kim Hoa phủ có thể được coi là có thực lực hơn so với Thu Phong Viên cùng Khương Vọng Lâu.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhíu mày, đám người này thật sự muốn tranh minh chủ Giang Nam? Tầm mười môn phái có quy mô cỡ này cùng nhau luận võ tuyển minh chủ? Vậy thì cũng không làm ra được gì xuất sắc... Hơn nữa cố tình còn trong khoảng thời gian Triệu Trinh ở thành Hàng Châu.

Ngũ Gia cũng thấy mấy ngày nay Lâm An phủ nhất định không yên ổn, tuyển minh chủ sao có thể dễ dàng như vậy, mấy nhà này thực lực đều không khác nhau lắm, đến lúc đó đấu võ đài tiểu nhân còn kéo bè kéo lũ đánh nhau... Rất gây sức ép a.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhíu mày, đừng đến lúc đó cuốn Long Đồ Án chưa kịp tra, án tử mới lại tới a... Đám người giang hồ đều coi tiền như rác, bình thường tập trung cùng một chỗ không phải có chuyện muốn làm thì chính là nguyên nhân của chuyện cần làm, đều không tốt!

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ăn một bữa cơm cũng không yên, nhưng hai người bọn họ không biết, mấy chỗ khác cũng không có cái gì tốt hơn cả.

Công Tôn cùng Triệu Phổ vừa nói vừa cười du hồ, tâm tình Cửu vương gia đặc biệt tốt, ngoại trừ ngày hôm nay hắn cùng Công Tôn hai người ra, trọng yếu nhất là Công Tôn chủ động hẹn hắn đi ra du hồ. Cũng không biết có phải hay không là bởi vì khí trời tốt, Công Tôn ngày hôm nay vẻ mặt tươi đẹp, thật làm mọi người thật vui vẻ, Triệu Phổ thấy thế nào cũng vui vẻ.

Hai người đi trên đê dương liễu bờ Tây hồ, đang thưởng thức cảnh hồ, đột nhiên nghe được phía sau một trận rối loạn.

Quay đầu lại nhìn, chỉ thấy bên bến tàu sau lưng, hai nhóm người giang hồ không biết bởi vì chuyện gì cải vã, vừa lúc phụ cận có mấy người đi đường mang theo hài tử du ngoạn, tiểu hài nhi sợ đến khóc.

Nhóm du khách đều ôm hài tử chạy đi.

Triệu Phổ cùng Công Tôn lúc đầu chuẩn bị mướn một con thuyền, người thật nhiều nên hai người bọn họ quyết định chờ một lát, bầu không khí cũng tốt vô cùng, đang nói chuyện phiếm, phía sau lộn xộn còn kèm theo các loại thô tục mắng chửi, Cửu vương gia đã cảm thấy ngán ngẩm.

Quay đầu lại nhìn thoáng qua, chỉ thấy là hai nhóm người giang hồ bởi vì chuyện du thuyền cãi vả.

Triệu Phổ cau mày có chút ghét bỏ, còn vừa lúc để cho một người trong đó nhìn thấy.

Đám người giang hồ này còn rất ngang ngược, đại khái là không mướn được thuyền không khí không thuận, thấy Triệu Phổ nhìn hắn, liền trừng mắt một cái, "Ngươi con mẹ nó nhìn cái gì?"

Công Tôn trừng mắt nhìn, tỉ mỉ xác định một chút, người kia thật là trừng Triệu Phổ.

Mắt Triệu Phổ liền nheo lại.

Ngày hôm nay Cửu vương gia mang theo Công Tôn du hồ riêng nên không mang theo ảnh vệ, bọn họ đều ở biệt viện, nói cách khác hiện tại không ai quản được hắn.

Chờ cách đó không xa Giả Ảnh cùng Tử Ảnh đi theo phát hiện tình huống sai sai, bên này đã đánh nhau.

Nói thật, đám người giang hồ kia đòi đánh, Triệu Phổ bất quá nhìn bọn họ một cái, bọn họ há mồm liền mắng không nói, còn dương nanh múa vuốt.

Người bình thường qua đường bị hù dọa như thế phỏng chừng liền chạy, nhưng bọn họ hù dọa chính là Triệu Phổ.

Công Tôn "Diệu" một tiếng, lòng nói, dĩ nhiên thật sự có a, loại tự mình hành động tìm chết này.

Chờ thời điểm nhóm ảnh vệ chạy đến, đám người này đều bị Cửu vương gia đạp xuống Tây hồ.

Bên này người bị đạp xuống hồ, bên kia lại có một nhóm người giang hồ vọt tới.

Triệu Phổ sắn tay áo, chuẩn bị vung tay trước mắt, kết quả còn chưa động thủ, Công Tôn đột nhiên bắt lấy tay hắn, "Chạy mau!"

Nói xong, tiên sinh kéo Vương gia nhà mình bỏ chạy.

Theo lý, Triệu Phổ làm sao có thể bị mấy tên côn đồ dọa chạy, nhưng Công Tôn kéo tay hắn a, hắn theo bản năng liền chạy theo.

Nhóm ảnh vệ không rõ tình huống gì, cũng chạy theo.

Công Tôn cũng vui vẻ, kéo Triệu Phổ một đường chạy, phía sau một đám người giang hồ cầm binh khí đuổi theo.

Công Tôn còn từ trong bao bên hông lấy ra dược phấn cầu ném vào người giang hồ, dược phấn cầu màu sắc các loại vứt xuống bên chân người giang hồ liền nổ tung, yên vụ màu sắc rực rỡ bốc lên, có ngứa mũi có cay mắt, một đám người giang hồ ngã trái ngã phải một số còn rơi xuống hồ, trong hồ các du khách trên các loại thuyền hoa đều đứng trên boong thuyền vây xem, nhìn trên bờ loạn thành một đoàn.

Cách đó không xa, Triệu Trinh cùng Nam Cung còn ở trên thuyền a.

Nam Cung xa xa liền thấy phía trước chạy hình như là Công Tôn cùng Cửu vương gia.

Triệu Trinh ở phía sau Nam Cung nhảy lên, "Cửu thúc thúc sao có thể bị người đuổi theo! Đến đây! Cùng trẫm đánh nhau!"

Trong khoang thuyền, Bàng phi ôm Hương Hương cũng ôm cửa sổ tò mò nhìn.

Nam Cung níu lại Triệu Trinh muốn dẫn nhóm đại nội thị vệ đi đánh hội đồng, để tránh hắn rơi xuống sông.

Mà một đầu khác, Triệu Phổ cùng Công Tôn mang theo một đám người giang hồ chạy, một người giang hồ khác thiếu thuyền, liền la hét muốn người trên thuyền của một con thuyền khác chuẩn bị cặp bờ nhanh chóng "Cút" khỏi thuyền.

Kết quả chiếc thuyền kia đúng lúc là của Long Kiều Quảng cùng Âu Dương Thiếu Chinh mướn.

Lục Hiểu Hiểu cùng Đường Tiểu Muội vừa nhìn đám người giang hồ đoạt thuyền của du khách khác đang xếp hàng chờ du thuyền, còn hung hăng hù dọa người, hai vị nữ hiệp trước tiên không thể mặc kệ.

Hai người tay cầm lên quả cam trên bàn liền hướng về phía một người giang hồ dẫn đầu thảy qua.

Hai quả cam này vứt ra không phải là do muội tử bình thường vứt ra, người giang hồ trước mặt kia trúng hai quả cam, trực tiếp bay đi, một cái lộn ngược ra sau liền té vào trong sông.

Mấy người giang hồ vừa nhìn, hùng hùng hổ hổ liền xông lên, kết quả bị Long Kiều Quảng cùng Âu Dương Thiếu Chinh một cước đạp ra ngoài.

Hai huynh đệ nghe cái gì? Dám mắng nữ nhân của lão tử? Đánh chết các ngươi!

Bến tàu lập tức cùng bánh chẻo giống nhau, loạn đến hỗn loạn.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ở trên lầu đi xuống ngắm, chỉ thấy bên Tây Hồ tình huống gì? Người giang hồ kéo bè kéo lũ đánh nhau sao? Thế nào Công Tôn còn kéo Triệu Phổ chạy a? Giống bướm trắng đang lôi theo thiêu thân, tiểu bạch thỏ lôi đại hôi lang giống nhau...

...

Cùng lúc đó, mang theo bốn người tiểu bằng hữu Lương Thần Mỹ Cảnh đi mua quần áo Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương cũng không nhàn rỗi.

Vừa lúc đụng tới mấy người giang hồ đùa giỡn một tiểu cô nương làm việc trong tiệm may. Cô nương kia tuổi tác cùng Y Y không sai biệt lắm, sợ đến phát khóc. Lâm Dạ Hỏa vừa nhìn liền nổi trận lôi đình, ba tiểu hài nhi Lương Thần Mỹ cũng không mặc kệ, Tiểu Tứ Tử giậm chân một cái, đám tiểu hài nhi tiến lên liền đem mấy tên lưu manh đuổi ra khỏi cửa hàng.

Trâu Lương kéo Tiểu Tứ Tử đang tức giận đi ra khỏi tiệm may, động tĩnh bên này đã đưa tới càng nhiều người giang hồ, Lâm Dạ Hỏa cùng ba tiểu hài nhi đuổi theo một đám người giang hồ đánh, cũng hướng về phía Tây hồ chạy đi.

Mà sáng sớm liền đi ra cửa tới Linh Ẩn tự đến thăm bằng hữu Yêu Vương cùng tổ Tương Du đi không một chuyến, lão hòa thượng xuất môn đi chơi, phải tháng sau mới trở về.

Kết quả ba người sư đồ liền chuẩn bị trở về đi dạo Tây hồ một chút, vừa tới phụ cận bến tàu vừa nhìn —— đây là tình huống gì?

Chỉ thấy phía trước Triệu Phổ cùng Công Tôn mang theo một nhóm người giang hồ chạy, đối diện Lâm Dạ Hỏa cùng ba tiểu bằng hữu đuổi theo một đám người giang hồ chạy, trên bến tàu Long Kiều Quảng cùng Âu Dương Thiếu Chinh cũng đang đánh nhau.

Ba người đứng giữa đường đang buồn bực, chợt nghe phía sau mấy tiếng hô thô lỗ truyền đến, "Mau tránh ra! Chó khôn không cản đường!"

Thiên Tôn cùng Ân Hậu đều hơi sững sờ, quay đầu lại.

Chỉ thấy có một đám người giang hồ cầm binh khí khí thế hung hăng đang ở phía sau bọn họ, tựa hồ là ngại bọn họ chặn đường.

Thiên Tôn cùng Ân Hậu đều nghiêng đầu quan sát đám người kia, cũng không động.

Yêu Vương sờ sờ cằm —— ác u! Lợi hại.

Những người giang hồ này khả năng cùng một đám đang bị Âu Dương cùng Quảng gia đánh kia là một phe chạy tới hỗ trợ, thấy ba người chặn đường cũng không mau tránh ra, dẫn đầu là một đại hán đưa tay, liền muốn đẩy người... Hắn đẩy thế nhưng là Thiên Tôn...

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường trong tửu lâu nhìn tình hình chiến đấu phía dưới, đột nhiên nghe phía dưới một tiếng kêu thảm thiết truyền đến, cây liễu bên hồ trong nháy mắt đều phủ sương, đại tình thiên*, trên cầu lại có tuyết đọng.

*trời nắng.

Ngũ Gia đỡ trán.

Triệu Trinh trên thuyền nhìn bên bờ Tây hồ loạn thành rối ren, vỗ tay, "Oa! Thật náo nhiệt!"

Nam Cung cũng không biết nói gì.

Lúc này, xa xa rất nhiều nha dịch chạy tới.

...

Ban nãy, Bao đại nhân cùng thái sư cùng Tần đại nhân Lâm An tri phủ cùng nhau ăn cơm trưa, đang uống trà nói chuyện phiếm, liền có nha dịch vội vội vàng vàng chạy tới bẩm báo, nói bên bờ Tây hồ kéo bè kéo lũ đánh nhau, có ít nhất mấy trăm người tham chiến.

Tri phủ Lâm An lại càng hoảng sợ,ra lệnh toàn bộ nha dịch đi ra ngoài ngăn lại, thánh thượng đang du Tây hồ, nghìn vạn lần không thể kinh hãi thánh giá.

Thái sư cùng Bao đại nhân yên lặng nhìn nhau một cái, lòng nói —— thánh giá không những không kinh sợ, còn rất vui vẻ đi...

Thái sư đưa tay chọc chọc Bao đại nhân, "Cái kia, Hắc Tử... Chúng ta ở chỗ này lâu một chút, một chút việc cũng không ra, thế nào hài tử nhà ngươi vừa đến lại..."

Bao đại nhân liếc thái sư một cái "Ai nói nhất định là lỗi của hài tử nhà ta? Đây không phải là tới rất nhiều người sao!"

Thái sư híp mắt, "Ngươi muốn nói người nào?

Bao đại nhân nhìn trời, "Thích là ai thì nghĩ người đó, dù sao thì không nhất định là hài tử nhà ta."

....

Trong thư viện, bọn học sinh Thái Học viện đang nghe Lâm phu tử giảng bài cũng nghe bên ngoài hò hét ầm ĩ, có người nói bên Tây Hồ đánh nhau! Thật là nhiều người a!

Lâm phu tử tay cầm sách mà bắt đầu run run, vừa lắc đầu.

Bao Duyên hiếu kỳ hỏi Bàng Dục chăm chú lật sách của mình, "Có đúng hay không đã xảy ra chuyện?"

Bàng Dục bĩu môi, "Gặp chuyện không may không phải là bình thường sao! Tỷ phu ta cộng thêm Triển Chiêu, không loạn mới lạ! Không chừng một hồi còn từ trên trời giáng xuống một vạn cổ thi thể a."

Phía trước mấy người Thuần Hoa bọn họ cũng đều nhỏ giọng nghị luận —— tà môn! Lúc trước rõ ràng rất thái bình a!

Trong Tiên Cư lâu, các thực khách lầu hai lầu ba cũng đều vây quanh bên cửa sổ xem náo nhiệt.

Ngạc Minh cùng thủ hạ của Mạc Mộ Vũ coi như cũng tham dự vào cuộc chiến, đều vội vã đi xuống.

Triển Chiêu đưa tay, đối với hỏa kế nói, "Thêm bầu rượu!"

Ngũ Gia nhìn vẻ mặt Triển Chiêu oán niệm rót rượu cho mình, "Không đi xuống xem một chút? "

Triển Chiêu đổi một ly rượu lớn một chút bưng lên đến một ngụm buồn bực, "Lần sau đám đàn hùng kia như thế nào đi nữa tìm đường chết, Miêu gia sẽ không cứu bọn họ! Người nào đi cứu thì là tiểu cẩu!"

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: phải lễ mừng năm mới rồi ~ ngày mai muốn xem chính văn hay là năm mới phiên ngoại?


→Chương sau: Chương →

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro