Chương 211: Sương Đao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 211: Sương Đao

Editor: Rosaline

Beta: Ken Le


Triển Chiêu ra một chủ ý, thành công khiến đám quần hùng giang hồ đóng cửa tỷ võ phải mở cửa, thoáng cái, người tham gia bán hàng từ thiện từ thư viện sát vách đều tràn vào Lý viên.

Lý Thừa Đức là một người tính tình thích náo nhiệt thích khoe mẽ, hơn nữa đặc biệt sĩ diện hảo, vừa nhìn tràng diện này liền hài lòng đến hỏng.

Quần chúng vây xem cũng hài lòng, bách tính Lâm An không thể so được với bách tính Khai Phong, loại tràng diện quần hùng tìm đường chết này thấy không nhiều lắm, rất nhiều người xem tỷ võ mà như xem kịch, trầm trồ khen ngợi.

Mọi người vào còn rất sớm, vừa vặn đánh xong vòng thứ nhất.

Nếu nói mười đại môn phái giao đấu, trong đó có hai chưởng môn môn phái nhỏ hơn đều thối lui khỏi đánh lôi đài, nói cách khác tổng cộng còn tám nhà.

Tám nhà này thực lực cũng không tệ, nhưng chủ yếu chia làm hai bên, một bên cầm đầu là Ngạc Minh của Ngạc đảo, một bên cầm đầu là Mạc Mộ Vũ của sơn trang Mộ Vũ. Tất cả mọi người có ăn ý nhất định, sẽ chọn phe phái đối phương mà đấu, đấu bốn trận có ba trận thắng là thắng. Nếu kết quả hòa nhau hai thắng hai thua, thì sẽ đến lượt chưởng môn của bốn nhà là Ngạc Minh cùng Dương Dịch Ưng, Mạc Mộ Vũ cùng Thẩm Kim Thạch.

Cũng chính là bốn người trước đó đã gặp Triển Chiêu trong tiểu lâu kia.

Bọn Triển Chiêu trước đó nhìn thấy Dương Dịch Ưng cùng Thẩm Kim Thạch lén quan hệ cũng không tệ lắm, xem ra hai người là áp bảo* hai đầu, Ngạc Minh cùng Mạc Mộ Vũ người nào thắng, hai người bọn họ cũng sẽ không lỗ lả gì.

*đặt cửa (đặt tiền vào một cửa trong đánh bạc)

Trận đấu trước mắt đều so với quyền cước, không động binh đao, sau khi xem một vòng dân chúng rõ ràng cảm thấy thiếu "Hăng hái" a.

Kỳ thực mười đại môn phái ở Giang Nam này cũng được coi là mấy môn phái rất mạnh, tám vị ra tỷ võ minh chủ võ công đều rất cao, đặc biệt là Ngạc Minh cùng Mạc Mộ Vũ cũng có thể đánh. Ở cái tuổi này của bọn hắn mà nói, ngoại trừ Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường có sức chiến đấu vô cùng kinh người này, trong cùng thế hệ đã coi như là nhân tài kiệt xuất.

Nhưng trong nghề giữ cửa người ngoài nghề lại xem náo nhiệt, những người vây xem đa số đều không biết võ công, cảm thấy đánh quá nhanh cũng như vậy, nhìn không ra đa dạng bao nhiêu, không đặc sắc.

Luận võ Thật cũng không phải hát hí khúc, làm sao có thể đa dạng chồng chất, hơn nữa càng là cao thủ ra chiêu kỳ thực càng ngắn gọn, như cấp bậc của Thiên Tôn Ân Hậu, xuất thủ sợ rằng người ta cũng không biết chuyện gì xảy ra.

Lý Thừa Đức thấy người vậy xem liền đề nghị, bằng không hai đợt cuối cùng dùng binh khí đi!

Ngạc Minh cùng Mạc Mộ Vũ vốn có quan hệ rất kém, trước đó lại gặp ở tiểu lâu kia, Ngạc Minh cảm thấy mình thua một lần, nên lần này muốn thể đòi lại thể diện, cho nên hắn là người thứ nhất đáp ứng dùng binh đao.

Dương Dịch Ưng cùng Thẩm Kim Thạch dù sao cũng tới bồi luyện, đều không có ý kiến.

Mạc Mộ Vũ thì lại nhíu mày một cái, hắn biết Ngạc Minh ghi hận mình... Muốn nói công phu quyền cước Mạc Mộ Vũ không sợ, nhưng bàn về binh khí, gia gia của Ngạc Minh có chút địa vị giang hồ, không chừng có cái bảo binh khí gì đó, Mạc Mộ Vũ cảm giác mình không chừng sẽ ăn đủ.

Thấy Mạc Mộ Vũ do dự, Ngạc Minh cười, "Thế nào? Sợ a?"

Mạc Mộ Vũ liếc hắn một cái nói, "Người nào sợ, không có mang theo đao, làm sao bây giờ?"

Ngạc Minh cau mày nhìn Mạc Mộ Vũ —— ngươi thế nào luận võ binh khí cũng không mang?

Mạc Mộ Vũ lòng nói, không có mang binh nhận cũng không thể miễn cưỡng so với đi, ai biết lúc này, một bên xem náo nhiệt Lý Thừa Đức đột nhiên hô lên, "Ta đây có binh khí! Ta cho ngươi mượn!"

Mạc Mộ Vũ cau mày, lòng nói Lý Thừa Đức ngay cả võ công cũng không biết, có thể có binh khí tốt gì? Hay là cái loại trang sức treo trên tường...

Chỉ là hắn còn chưa kịp cự tuyệt, Lý Thừa Đức đã gọi thủ hạ đi lấy, nói có một bảo đao gia truyền, hắn không biết võ công vẫn chưa dùng qua, hôm nay bảo đao tặng anh hùng!

Vừa nghe nói cần binh khí luận võ, đám người lập tức lại kích động, mọi người nghị luận ầm ĩ.

Triệu Trinh hỏi Nam Cung, "Phải dùng đao kiếm sao?"

Nam Cung liền có chút bận tâm, đừng một chốc đao kiếm bay loạn, vừa che chở Triệu Trinh vừa khắp nơi nhìn xung quanh, lòng nói —— Triển Chiêu lúc nào lên a?

Công Tôn bất đắc dĩ lắc đầu, "Luận võ liền luận võ còn động đao động kiếm, nhiều nguy hiểm!"

Triệu Phổ mới vừa rồi nhìn hai màn luận võ đều nhìn mệt nhọc, tâm nói biểu diễn cái gì, một tên có thể đánh cũng không có, không có ý nghĩa.

Triển Chiêu bên kia cũng có chút nóng nảy, thế nào lại dùng binh khí? Kỳ thực hắn chỉ muốn vào tìm đầu mối thôi, nhưng bây giờ người càng ngày càng nhiều, đám người giang hồ này điên lên, luận võ đánh lôi đài lại muốn gây ra tai họa, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì làm sao?

Mà khác với Triển Chiêu đang lo nghĩ, Ngũ Gia cũng không phải quan tâm giang hồ quần hùng sống chết, hắn tương đối hiếu kỳ là —— vì sao người Khai Phong phủ cũng đều tới?

Triệu Phổ cùng Công Tôn mang theo Triệu Trinh ở một bên, bên kia bốn người tiểu hài nhi Lương Thần Mỹ Cảnh đều đến chỗ bọn Thái Học viện, Lâm Tiêu vừa rồi còn lười biếng lúc này lại lên tinh thần, mọi người còn thường thường mà liếc về hướng này nhìn bọn họ một cái, tựa hồ là đang nhìn Triển Chiêu.

Ngũ Gia sờ sờ cằm, sao cứ thấy là lạ...

Rất nhanh, hai người thủ hạ của Lý Thừa Đức cầm một hộp dài chạy lại.

Lúc đầu, đừng nói Mạc Mộ Vũ, ngay cả bọn Triển Chiêu xem náo nhiệt cũng cảm thấy Lý Thừa Đức có thể có đao gì tốt, tám phần mười là loại để trang trí.

Nhưng vừa nhìn thấy cái rương kia, Triệu Phổ liền khẽ cau mày.

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu cũng sửng sốt một chút, hai người nhìn nhau một cái.

Đó là một hộp làm bằng gỗ mun, thoạt nhìn còn rất nặng, hai người hỏa kế cùng nhau cầm đều cảm thấy trụy tay.

Vấn đề là, cái hộp kia có một loại cảm giác, gỗ mun không phải biến thành màu đen hoặc là phát hôi, mà là có một chút nâu đỏ... Cái này cũng cảm giác không quá bình thường.

Thanh Lân chạy tới Giang Nam nghỉ ngơi mấy ngày nay đều vô cùng thả lỏng, nhưng lúc này cả người đều khẩn trương.

Triệu Phổ thấy Thanh Lân híp mắt, gắt gao nhìn chằm chằm cái hộp kia, liền hỏi hắn, "Làm sao vậy?"

"Mùi của máu!" Thanh Lân cau mày, nhỏ giọng cùng Triệu Phổ nói, "Vật ấy tà ác lại ô uế!"

Triệu Phổ cũng mơ hồ cảm giác được đây không phải là thứ tốt gì.

Cái rương này còn đưa tới chú ý của một người khác —— Lâm Tiêu!

Lâm Tiêu mấy ngày nay một mực vẽ bản vẽ của tòa tiểu lâu kia, đối với các tầng kết cấu của lâu đều tương đối hiểu rõ, cái rương gỗ này mặt ngoài có khắc hoa, tuy rằng vô cùng giản đơn, nhưng phương thức sắp xếp có chút cùng loại hoa văn ngũ nhãn của tiểu lâu.

Lý Thừa Đức cũng bất động, để bọn tiểu nhị như hiến vật quý đem cái rương phóng tới trước mắt Mạc Mộ Vũ.

Mạc Mộ Vũ thật ra cũng ngẩn người, hắn nhìn chằm chằm cái rương kia một hồi, theo bản năng liền đưa tay mở ra... Ngay lúc tay hắn tiếp xúc được cái rương, một tâm tình kỳ quái liền từ đáy lòng sinh ra.

Mạc Mộ Vũ hai mắt mở to vài phần, hô hấp cũng có chút bất ổn, cao thủ như bọn Triển Chiêu, cũng có thể cảm nhận được nội lực của Mạc Mộ Vũ chấn động, nói đúng hơn là... Nội lực của hắn bị ảnh hưởng.

Mạc Mộ Vũ đem cái rương mở ra, chỉ thấy bên trong có một bả thanh đao hoàng sắc, nhìn chất liệu cảm giác có chút như đồng...

Mạc Mộ Vũ đưa tay cầm chuôi đao, bỗng nhiên cảm thấy tình cảnh trước mắt bắt đầu biến hóa, tựa hồ là đắp lên một tầng hơi nước, thanh âm bốn phía cũng có chút nghe không rõ lắm.

Lúc này, trong mắt hắn chỉ có đao trong hộp.

Hai tay nâng đao lấy ra khỏi hộp, cây đao kia ở dưới ánh mặt trời chiếu xuống, lóe sáng bóng ba sắc thanh hoàng tử*, mơ hồ còn có thể thấy hoa văn trên thân đao.

*xanh vàng tím

Chân mày Triệu Phổ liền nhíu lại, bởi vì hắn nghe thấy một mùi máu tươi!

Dĩ nhiên, cũng không phải bản thân đao có mùi, mà là chỉ có nội lực nhân tài xuất sắc sẽ cảm giác được một loại sát khí.

Bạch Ngọc Đường cũng nhìn cây đao kia, thanh âm thật thấp nói ra hai chữ, "Yêu đao."

Triển Chiêu gật đầu, cũng đồng ý quan điểm của Ngũ Gia.

Mặt khác, không chỉ là mùi máu tươi kia mang theo sát ý, Triển Chiêu còn cảm giác Cự Khuyết trong tay tựa hồ có chút không đúng.

Triển Chiêu nhỏ giọng hỏi Bạch Ngọc Đường, "Vân Bảo nhà ngươi có cái phản ứng gì không?"

Ngũ Gia bị hắn hỏi sửng sốt, "Vân Bảo?"

Nói ra khỏi miệng Ngũ Gia mới nghĩ tới, đây là xưng hô Tiểu Tứ Tử đối với Vân Trung đao, Tiểu Tứ Tử gọi Vân Trung đao là Vân Bảo, Cự Khuyết gọi là Cự Khuyết bảo bảo, Tân Đình Hầu gọi là Tân Tân, Phá Thiên kiếm của Lâm Dạ Hỏa gọi là Thiên bảo bảo....

Bạch Ngọc Đường lấy Vân Trung đao ra nhìn một chút, đao rất bình thường, liền đối với Triển Chiêu lắc đầu, hỏi hắn, "Làm sao vậy?"

Triển Chiêu cúi đầu nhìn Cự Khuyết trong tay mình.

Bảo kiếm bảo đao cùng chủ nhân có ràng buộc rất sâu, loại cảm giác này rõ ràng nhất chính là dục vọng muốn "ra khỏi vỏ". Cự Khuyết tựa hồ cảm nhận được khí tức của cây đao kia, một cổ cảm giác rung động không rõ từ kiếm truyền đến đáy lòng Triển Chiêu, đó là một loại cảm giác Cự Khuyết giục hắn rút kiếm...

Triển Chiêu liền nhìn chằm chằm đao trong tay Mạc Mộ Vũ trên lôi đài, "Cây đao này... Chớ không phải là cùng Cự Khuyết có thù oán gì chứ?"

Ngũ Gia nhìn Cự Khuyết một cái, "Thù hận..."

Giữa đao kiếm binh khí có thể có yêu hận tình cừu hay không? Người bình thường nhất định sẽ nói không có, nhưng người luyện võ, nhất là võ công giỏi đến cấp bậc nào đó, nhất định sẽ nói cho ngươi biết —— có!

Hơn nữa binh khí còn có thể theo tính cách của chủ nhân mà thay đổi.

Nói thí dụ như trước mắt Triệu Phổ nếu có thiên binh vạn mã, Tân Đình Hầu sẽ nháo động, sẽ có dục vọng muốn ra khỏi vỏ giết địch.

Triển Chiêu bản thân là một người ghét ác như thù, nhưng thái độ làm người của hắn hồn hậu rất ít động sát tâm, Cự Khuyết giết qua, đều là thứ tội ác tày trời.

Nói cách khác, Cự Khuyết cũng có tính cách ghét ác như thù... Hơn nữa rất có thể, cây đao kia đã từng trốn thoát khỏi tay Cự Khuyết.

Tuổi thọ của con người hữu hạn, ân oán giữa người và người tối đa duy trì cả đời, nhưng một binh khí tốt hơn một nghìn năm lịch sử, thời gian hắn có thể "mang thù" rất lâu!

Ngày hôm nay Lý Thừa Đức lấy cây đao này ra, Cự Khuyết liền như nhìn thấy cừu nhân giống nhau, muốn gio đấu với nó.

Thái Học viện bên kia, một đám tài tử giai nhân cùng cao thủ võ lâm đã có kinh nghiệm, cũng cảm thấy cây đao này có khả năng không đơn giản.

Ba người Lương Thần Mỹ đều cau mày —— đao này sát khí thật là nặng a!

Tiểu Tứ Tử nhìn đao kia một cái, tay nhỏ bé sờ cằm, nói, "Người kia.."

Tất cả mọi người nhìn bé —— người hay là đao?

Tiểu Tứ Tử lại là có chút lo âu nhìn Mạc Mộ Vũ đang cầm đao đờ ra nói, "Người kia, đang bị đao nuốt trọn..."

"Không ổn!" Triệu Phổ đưa tay ngăn trở Công Tôn đang hiếu kỳ muốn đi lên phía trước nhìngần một chút, Nam Cung cùng Thanh Lân đem Triệu Trinh bảo hộ phía sau.

"Tình huống gì?" Hoàng thượng không hiểu, chỉ biết là cây đao kia sau khi lấy ra, biểu tình bọn Triệu Phổ liền thay đổi.

"Mạc Mộ Vũ căn bản không khống chế được cây đao kia." Nam Cung nhìn nhìn đám người vây quanh đang cách lôi đài quá gần, lát nữa sẽ có nguy hiểm.

"Này!"

Ngạc Minh không cảm giác được nguy hiểm gọi Mạc Mộ Vũ một tiếng, "Ngươi làm gì đó? Còn muốn so hay không?"

Mạc Mộ Vũ cầm đao, chậm rãi quay đầu lại, cặp mắt lăng lăng nhìn chằm chằm Ngạc Minh.

Ngạc Minh bị vẻ mặt của hắn làm sợ, người này có cái tật xấu gì, một đôi mắt trừng tựa như mắt trâu...

Mạc Mộ Vũ quay người lại, đao trên không trung nhoáng lên, liền có một đạo hàn quang hiện lên.

Ngũ Gia cùng Triển Chiêu đồng thời sửng sốt, "Đao này....."

Hai người nhìn nhau một cái, thời điểm cây đao này vung lên, trên thân đao tựa hồ có hoa văn, hoàng thanh sắc trên thân đao thay đổi dần, hiện đầy hoa văn sương hoa.

"Ác?"

Tiểu Tứ Tử cũng trừng mắt nhìn nhìn, "Cây đao này hình như giống Tùng Hoa Đản* bảo bảo trong kho đao của Tôn Tôn, nhưng Đản Đản một chút cũng không có dọa người nga."

*Trứng vịt bắc thảo

Mọi người tò mò nhìn Tiểu Tứ Tử —— trứng vịt bắc thảo cũng có thể ấp ra bảo bảo sao? Cùng với, trong kho đao của Thiên Tôn tại sao lại có trứng vịt bắc thảo?

"Ngọc Đường, đó không phải là Sương đao sao?" Triển Chiêu hỏi.

Ngũ Gia cũng chú ý tới kết cấu của cây đao kia không giống bình thường, chỉ có ba lỗ, đích thật là sương đao tiêu chuẩn! Hơn nữa chuôi sương đao này thoạt nhìn so với cái của sư phụ hắn "tà" hơn nhiều, cảm giác hoàn toàn không phải là một cấp bậc.

Lúc Mạc Mộ Vũ cầm đao, cũng phát hiện trên thanh đao chỉ có ba lỗ, rất khó cầm.

Ngạc Minh cũng có chút buồn bực, "Đây là đao gì, làm vậy sao có thể cầm được..."

Chỉ là hắn còn chưa nói hết, chợt nghe "a" một tiếng.

Tiếng đám người kinh hô truyền đến, trên lôi đài Thẩm Kim Thạch cùng Dương Dịch Ưng đang chờ chọn đối thủ cũng sợ đến rút lui từng bước.

Chỉ thấy Mạc Mộ Vũ dùng sức, gắng gượng đem ngón út của mình bẻ gãy, bốn ngón tay cầm đao, "hoàn mỹ" phù hợp.

Chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt của Mạc Mộ Vũ có vẻ đã vô cùng điên cuồng, tựa hồ hoàn toàn không có cảm giác đau đớn.

Dương Dịch Ưng liền lôi Ngạc Minh, ý là —— hắn hình như có chút không thích hợp...

Thẩm Kim Thạch cũng đưa tay vỗ Mạc Mộ Vũ một cái, muốn hỏi hắn chuyện gì xảy ra.

Cơ hồ là đồng thời, chợt nghe dưới đài có người hô một tiếng, "Cẩn thận!"

Người gọi chính là Triển Chiêu.

Ros: Tui nói nha, theo tình hình này thì theo lối nghĩ của Lâm Dạ Hỏa là có lý rồi đó, trừ khi Nhã tỷ muốn quay xe a~~ Mong chờ chương sau của Nhã tỷ a~~


→Chương sau: Chương →

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro