Chương 212 Nhất kiếm tứ đao*

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 212 Nhất kiếm tứ đao*

*1 cây kiếm bốn cây đao

Editor: Ken Le

Beta: Rosaline


Võ lâm quần hùng Giang Nam tuyển minh chủ, kết quả so quyền pháp không đủ, còn muốn so đao.

Lý Thừa Đức cũng không biết đao gia truyền là yêu đao, nên lấy ra tặng Mạc Mộ Vũ, ai biết vị này cầm đao liền thay đổi...

Vì muốn cầm cây đao có chuôi kỳ lạ này, Mạc Mộ Vũ không nói hai lời liền "Răng rắc" một tiếng, bẻ gãy ngón út của bản thân.

Quần chúng vây xem đều sợ hãi, Công Tôn thì bị chọc tức, "Đầu năm nay còn có thể loại tự mình hại mình a! Nhanh chóng ngăn lại!"

Nói xong xắn tay áo muốn đi lên, Triệu Phổ nhanh chóng ôm hắn lại giấu ra phía sau.

Trên đài, Thẩm Kim Thạch vỗ Mạc Mộ Vũ, vừa định hỏi hắn một câu, chợt nghe Triển Chiêu một tiếng, "Cẩn thận!"

Một tiếng này của Triển Chiêu đã cứu Thẩm Kim Thạch một mạng, hắn theo bản năng rút tay về, cơ hồ là cùng lúc đó... Mạc Mộ Vũ nâng tay chém một đao.

Vừa rồi Thẩm Kim Thạch nếu không rút tay về, phỏng chừng cánh tay đã đứt lìa.

Dương Dịch Ưng nhanh chóng kéo Thẩm Kim Thạch lui về phía sau từng bước, Ngạc Minh bay lên một cước đá Mạc Mộ Vũ ra ngoài.

Mạc Mộ Vũ lui ra phía sau vài bước, dừng lại ngẩng đầu lên, chỉ thấy hai mắt hắn đỏ đậm, khuôn mặt dữ tợn, rõ ràng không bình thường.

Ngạc Minh tuy rằng cùng Mạc Mộ Vũ xưa nay không ưa nhau, nhưng chưa từng thấy qua vẻ mặt hắn hung tàn như vậy, mặc hắn có ngốc hay không, cũng biết cây đao kia phỏng chừng có vấn đề.

"Ngươi đem đao gì ra vậy?" Ngạc Minh hỏi Lý Thừa Đức đang đứng một bên.

Lý Thừa Đức lúc này cũng có chút mơ hồ, "Đao gia truyền nhà ta a..."

Còn chưa dứt lời, chỉ thấy Mạc Mộ Vũ đã bay qua, giơ tay chém xuống, Ngạc Minh lúc này cũng giơ tay đỡ.

Dưới đài, thủ hạ của Ngạc Minh đã ném đao cho hắn, hắn rút đao ra đỡ một đao Mạc Mộ Vũ chém tới.

Mọi người chợt nghe một tiếng kim loại va chạm nhau đến chói tai, hai đao chạm vào nhau xẹt ra cả lửa, cây đao của Ngạc Minh là do ông nội hắn cho hắn, cũng coi như là binh khí trong bảo khố, nhưng sau khi đỡ một đao xong, lưỡi đao cũng bị mẻ một miếng lớn.

Ngạc Minh cũng bị dọa nhảy dựng, nhanh chóng tránh đi chiêu tiếp theo của Mạc Mộ Vũ.

Loại chuyện luận võ này, một khi đã cầm binh khí, trừ phi nội lực kém xa nhau, nếu không chỉ cần nội lực của hai người tiếp xúc với nhau, binh khí của ai tốt, thì người đó sẽ chiếm ưu thế tuyệt đối.

Mặt khác, Mạc Mộ Vũ sau khi cầm cây đao này, hình như võ công cũng cao hơn một bậc, hơn nữa đại khái là vì thiếu mấy một ngón tay, đao kia chém xuống có chút mơ hồ, không thể đoán trước được hướng công kích.

Thấy Ngạc Minh có chút chống đỡ không được, Thẩm Kim Thạch cùng Dương Dịch Ưng cũng cầm lấy binh khí tiến lên hỗ trợ, vừa lúc bốn người đều dùng đao, ba đánh một, quần nhau trên lôi đài.

Dưới đài quần chúng mặc dù không có võ công, cũng nhìn ra được trong đó có một người hình như điên rồi, căn bản không phải đang đánh lôi đài mà là liều mạng a.

Cũng may bây giờ còn chưa đổ máu, vạn nhất trên đài có người chết, phỏng chừng phía dưới sẽ loạn.

Bàng Dục ôm lấy Tiểu Tứ Tử đang giúp Lâm Tiêu mài mực.

Đoàn tử quay đầu lại nhìn nhìn hắn.

Bàng Dục hỏi mọi người, "Chúng ta bằng không rút lui đi?"

Những người khác đều nghiêng đầu —— vì sao lại chạy?

Tiểu Hầu gia không nói gì, chỉ lên đài —— rõ ràng là điên rồi, lát nữa không chừng đao kiếm bay loạn!

Tất cả mọi người trong Thái Học Viện lắc đầu, ý bảo —— Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường Cửu vương gia đều ở đây, có đao kiếm bay loạn cũng không thể bị thương a.

Bàng Dục cảm thấy không an toàn —— dù sao mỗi lần có chuyện không hay ho đều là ta a!

Ba tiểu hài tử Lương Thần Mỹ lại đang thảo luận đao pháp của Mạc Mộ Vũ.

Đường Lạc Mai nói, "Nội lực của Mạc Mộ Vũ thật loạn, hơn nữa đao pháp của hắn có chút kỳ quái."

"Cây đao kia cũng không đúng a." Thẩm Nguyên Thần nhin ngón tay gãy của Mạc Mộ Vũ càm giác tay nhóc có chút đau, "Cầm đao như vậy, cảm giác mỗi một chiêu đều đánh lệch a."

"Phối hợp với sự sắc bén của đao, ngược lại khó lòng phòng bị." Tiểu Lương Tử cũng phát hiện, chuôi đao này tuy rằng thân đao đặc biệt, nhưng tinh túy hình như là ở lưỡi đao.

Ngũ Gia cùng Triển Chiêu đều nhìn ra đao này cùng loại với Sương đao trong khố đao của Thiên Tôn, nhưng so sánh, đao trong khố đao của Thiên Tôn hẳn là cấp bậc nhỏ hơn, cây này lợi hại hơn!

Trên đài ba đánh một, khả kết quả là đánh ngang tay.

"Mạc Mộ Vũ lợi hại như vậy sao?" Y Y vừa rồi nhìn nửa ngày cảm thấy mấy người này công phu cũng bình thường, sao sau khi cầm đao nháy mắt mạnh hơn a!

Lâm Tiêu vuốt cằm nhìn chằm chằm nhìn cây đao đang làm loạn hỏi, "Hoa văn trên thân đao kia..."

"Đúng là rất giống trứng muối!" Tất cả mọi người gật đầu, Bàng Dục xoa đầu Tiểu Tứ Tử —— phải đặt tên là tiểu thiên tài mới đúng!

"Ta không phải nói cái này..." Lâm Tiêu lắc đầu hỏi, "Không biết có phải ảo giác không, nhưng hoa văn trên đao sắp xếp có chút giống với đồ án hình mắt trên tường của tòa tiểu lâu kia..."

Mọi người nhìn chằm chằm, cũng không nói lên được giống chỗ nào.

Bàng Dục hỏi hắn có phải hay không gần đây vẽ tiểu lâu nhiều quá nên có chút ám ảnh hay không.

Lâm Tiêu nhíu nhíu mày, "Có thể là ta bị ảo giác đi..."

Vừa nói hắn vừa nhấc tay xoa mi tâm.

Tạ Viêm nhìn nhìn hắn hỏi, "Làm sao vậy?"

Lâm Tiêu lắc lắc đầu, cảm thấy hình như có chút choáng váng đầu.

Tiểu Tứ Tử đứng trên ghế nhìn nhìn Lâm Tiêu, lại nhìn nhìn trên lôi đài, nhìn qua nhìn lại một hồi, đột nhiên nói, "Không nên nhìn chằm chằm nga!"

"Ân?" Tất cả mọi người nhìn bé.

Tiểu Tứ Tử nhắc nhở, "Không nên nhìn chằm chằm vào đao kia, đao kia sẽ ăn thịt người a!"

"Ăn thịt người?"

Tất cả mọi người nhìn bé.

Tiểu Tứ Tử gật gật đầu, còn học động tác của Tiểu Ngũ rít gào, hung dữ "Gầm" một tiếng.

Mọi người nhìn bé một hồi, cùng nhau đưa tay xoa đoàn tử —— đáng yêu a!

Cho dù không có Tiểu Tứ Tử nhắc nhở, mấy vị cao thủ có nội lực cao cũng phát hiện cây đao này có vấn đề.

Nam Cung đem Triệu Trinh đang rướn người nhìn quanh ấn xuống, khiến hắn đừng nhìn nữa!

Triệu Phổ cũng che tầm nhìn của Công Tôn.

Nhưng lúc này đan chúng vây xem bình thường cũng không phát hiện có gì không ổn, chính là có mấy người cũng nói có chút choáng váng đầu, hai mắt của mọi người không tự giác đuổi theo cây đao kia.

"Cứ như vậy không phải biện pháp." Ngũ Gia nhắc nhở.

Triển Chiêu cũng sốt ruột, tâm nói bọn Ngạc Minh sao lại vô dụng như vậy, ba đánh một cũng không cần lâu như vậy a? Nhanh chóng đánh bại hắn thu hồi đao đi a!

Trong lúc Triển Chiêu sốt ruột, Ngạc Minh xem xét đúng thời cơ, một cước đá bay Mạc Mộ Vũ.

Nhưng một cước này của hắn khiến tất cả mọi người thầm nghĩ "Không ổn", bởi vì hướng bị đá là đám người đang đứng, tên cầm đao điên loạn đang bay về phía đám người vây xem...

Cơ hồ là cùng lúc, chuyện kỳ quái đã xảy ra, Mạc Mộ Vũ bay đến giữa không trung giống như lại bị người khác đạp một cước, lại bay trở về lôi đài.

Chỉ có Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường có thể thấy, là Giao Giao nhảy lên đạp hắn về.

Mạc Mộ Vũ đặt mông té xuống lôi đài, Triển Chiêu cảm thấy thời cơ vừa lúc, gấp đến độ dậm chân, muốn bọn Ngạc Minh nhanh chóng chế trụ hắn!

Bọn Ngạc Minh thật ra cũng muốn như vậy, đang muốn xông lên đoạt đao trong tay hắn cùng chế phục người, ai ngờ Mạc Mộ Vũ đột nhiên phi thân nhảy lên giữa không trung.

Tất cả mọi người kinh hô một tiếng... Chiêu này lợi hại!

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng đều sửng sốt —— nội lực này căn bản không phải là của Mạc Mộ Vũ, đây là trực tiếp bị "nuốt" sao?

Mạc Mộ Vũ bay lên giữa không trung, hai tay nắm đao bổ xuống Ngạc Minh.

Ngạc Minh chỉ có thể nâng đao lên chắn, Thẩm Kim Thạch cùng Dương Dịch Ưng bên cạnh biết Ngạc Minh chỉ cầm một đao thì không thể ngăn được, nên đơn giản cũng qua hỗ trợ, ba bả đao chống đỡ đao trong tay Mạc Mộ Vũ. Ba người cùng nhau đối kháng Mạc Mộ Vũ không bình thường, nội lực của bốn người đều tập trung hết vào bốn cây đao.

Mà bọn Ngạc Minh ba người đều có cảm giác nội lực của Mạc Mộ Vũ đang không ngừng gia tăng.

Tất cả mọi người ngừng thở nhìn khắc này, chu vi im lặng, không trung ngoại trừ tiếng gió do nội lực quanh quẩn, còn có một trận tiếng vỡ vụn "Cách cách".

Nhìn kỹ, chỉ thấy ba cây đao trong tay bọn Ngạc Minh đều xuất hiện vết nứt.

"Hỏng rồi!"

Triển Chiêu biết không xong, vạn nhất ba bả đao vừa đứt, một đao này bổ xuống, bọn Ngạc Minh đều phải chết.

Triệu Phổ Triệu Trinh cùng học trò ở Thái Học Viện đều cùng nhau quay đầu lại, nhìn về phía Triển Chiêu, nếu không ngăn cản...

Lâm Tiêu đang xem, liền cảm thấy có người túm túm tay áo hắn, cúi đầu thì thấy Tiểu Tứ Tử đưa bút cho hắn.

Lâm Tiêu nhận bút chớp mắt, chỉ thấy trong đám người có một lam ảnh lủi lên khán đài.

Bọn Triệu Trinh đều kích động, "Tới rồi!"

Triển Chiêu thả người trực tiếp nhảy lên lôi đài.

Mà khi hắn nhảy qua đám người, thì có một quầng sáng màu đỏ nhoáng lên, hình thành một trái cầu, đem cả Lý viên bọc lại.

Triệu Phổ cùng Nam Cung đều theo bản năng ngước đầu lên —— chiêu Ma Vương Thiểm này sao lại có màu khác, trước kia chưa từng thấy qua.

Bạch Ngọc Đường lại biết, Triển Chiêu gần đây một mực thay đổi Ma Vương Thiểm, tìm kiếm phương pháp có thể giảm cùng tăng uy lực. Hắn phát hiện chỉ cần khống chế nội lực khi hắn phát ra, dùng nội lực thấp để khống chế diện tích của Ma Vương Thiểm, cũng có thể giảm bớt uy lực. Ngược lại, nội lực phát ra Ma Vương Thiểm càng lớn, uy lực càng cao.

Loại khống chế này nói thì đơn giản, nhưng thao tác thực tế lại rất khó.

Lúc này sử dụng Ma Vương Thiểm là cùng lúc với khi Triển Chiêu sử dụng Phi Yến, uy lực tương đối mỏng manh, cơ hồ không có cảm giác.

Mà chính lúc này, Lâm Tiêu là người đầu tiên cảm thấy đầu không còn đau nữa, một cảm giác khôi phục thanh tỉnh, dưới đài rất nhiều người vừa rồi trong lúc vô tình đã bị yêu đao ảnh hưởng đột nhiên cũng cảm thấy thoải mái hơn.

Thanh Lân cảm thụ một chút, gật đầu, "Nội lực thật ôn nhu."

Công Tôn cũng nhớ tới lúc trước Ân Hậu đã sử dụng nội lực này để an ủi Tiểu Mễ đang chấn kinh, quả nhiên là thân sinh a...

Triển Chiêu bay lên giữa không trung, mọi người chợt nghe một tiếng rồng ngâm, một đạo hàn quang thoáng hiện, Cự Khuyết ra khỏi vỏ.

Bọn Ngạc Minh vốn nghĩ lần này sẽ mất mạng dưới lưỡi đao, liền thấy trên không trung đột nhiên xuất hiện thân ảnh màu lam.

Đồng dạng có thể cũng đã bị Ma Vương Thiểm ảnh hưởng, Mạc Mộ Vũ đang điên cuồng cũng sửng sốt một chút, cỗ nội lực quỷ dị đang khống chế hắn cũng bị đình trệ.

Nhưng chỉ sửng sốt một chút, ánh mắt hắn lập tức lại khôi phục trạng thái điên cuồng, bọn Ngạc Minh còn không kịp thở, cỗ nội lực đó lại ập đến, đao trong tay đã muốn chống đỡ không nổi.

Chỉ mành treo chuông, kiếm của Triển Chiêu đến.

Cự Khuyết trên không trung xẹt qua một độ cung như nước gợn sóng.

"Diệu."

Triệu Phổ có chút kinh ngạc, "Sơn Hải Kiếm thức."

Độc môn kiếm pháp của Ân Hậu Sơn Hải Kiếm chỉ có hai thức, Sơn thức cùng Hải thức, nhưng hai thức này lại phân ra rất nhiều thức nhỏ, trong đó có nhiều loại biến hóa, có thể được coi là bộ kiếm tinh diệu nhất thế gian.

Nhưng tổng thể mà nói cũng có một quy luật, Sơn thức kiếm tạo ra kiếm phong* tựa như núi đá, dứt khoát lại mạnh mẽ. Hải thức kiếm tạo ra kiếm phong tựa như nước, là như có như không lại nhu hòa.

*gió kiếm

Triển Chiêu thường xuyên dùng Sơn thức, rất ít dùng Hải thức, trước mặt bọn Triệu Phổ đây là lần đầu tiên sử dụng Hải thức để xuất chiêu.

Sử dụng kiếm cùng đao vẫn khác nhau, người dùng kiếm luôn mang đến cảm giác linh động cùng phiêu dật.

Triển Chiêu ngày thường nhiều sử Sơn thức kiếm, là bởi vì Ân Hậu thích dùng Sơn thức, tốc độ nhanh lại tiêu sái, uy lực cũng mạnh, có chút giống kiếm pháp trong đao pháp.

Nhưng hôm nay Triển Chiêu dùng Hải thức ra tay, mọi người lập tức thấy được sự khác nhau giữa Hải thức cùng Sơn thức, so với Sơn thức dũng mãnh mà nói, Hải thức chính là phiêu dật linh động, mang theo chút tiên khí.

"Oa!" Nãy giờ Y Y vẫn không dậy nổi hứng thú gật gật đầu, "Cái này mới gọi là công phu!"

Triển Chiêu tới một kiếm, đánh về phía bốn cây đao đang chống đỡ nhau kia.

Vừa rồi khi các đao va chạm đã phát ra âm thanh rất lớn, lần này Triển Chiêu một kiếm chém xuống, mọi người chờ nghe một tiếng nổ nhưng cái gì cũng không nghe.

Chỉ có "Táp" một tiếng... Giống như lưỡi dao sắc bén cắt một trang giấy.

Lại nhìn, Triển Chiêu đã rơi xuống đất, Cự Khuyết đã vào vỏ.

Hiện trường mọi người vô luận là trên đài hay dưới đài, đều vẫn duy trì trạng thái ngốc lăng, đa số mọi người không biết đã xảy ra cái gì, chỉ biết tiểu ca áo lam này bộ dáng rất suất, nhìn dáng người kia đi, từ thắt lưng đến chân, thật cao a...

Bất quá lúc này trên đài rất buồn cười, ba người bọn Ngạc Minh cùng đối diện với một Mạc Mộ Vũ vẫn còn duy trì trạng thái đao đối đao, nhưng khác nhau chính là, Mạc Mộ Vũ không còn điên như vừa rồi, lúc này có chút mơ màng, giống như mới vừa tỉnh ngủ.

Triển Chiêu nâng tay, dùng kiếm đẩy nhẹ mấy cây đao nói, "Đánh lôi đài sao, dừng lại được rồi."

Vỏ kiếm nhẹ đẩy một chút, bốn cây đao toàn bộ đều gãy, lưỡi đao rớt xuống từng mảng như đậu hủ, bốn người cầm bốn đoạn đao đứng tại chỗ, mắt trừng lớn.

Triển Chiêu thấy Mạc Mộ Vũ thanh tỉnh, liền nhanh tay cầm lấy Sương đao trong tay hắn.

Mà Mạc Mộ Vũ lúc này mới tỉnh mộng, "Ai nha" một tiếng, ôm tay ngồi xuống đất, đau đến hét lớn.

Triển Chiêu xách hắn đi tới chỗ bọn Công Tôn.

Triệu Phổ hỗ trợ tiếp được, giao cho Công Tôn chữa trị tay cho vị này.

Triển Chiêu cầm Sương đao đã gãy nhìn nhìn, chợt nghe Ngạc Minh hô lớn, "Triển Chiêu! Ai cho ngươi xen vào việc của người khác..."

Chính là hắn nói còn chưa dứt lời, hai người bên cạnh đã túm lấy hắn.

Thẩm Kim Thạch cùng Dương Dịch Ưng tuy rằng đao trong tay bị chặt đứt, nhưng đối với Triển Chiêu cũng rất cảm kích, được chứ! Thiếu chút nữa đã mất mạng nhỏ a!

Triển Chiêu nhìn Ngạc Minh liếc mắt một cái, bất quá cũng không phản ứng hắn, nhặt mấy phần của Sương đao lên.

Hắn vốn định cùng Lý Thừa Đức nói một tiếng, dù sao cũng đã làm hư đao gia truyền nhà người ta, nhưng đao gia truyền này có vấn đề nên cần mang đến nha môn.

Chính là còn chưa nói, chỉ thấy Lý Thừa Đức ở một bên ào ào vỗ tay, "Lợi hại lợi hại! Một kiếm đoạn* bốn đao!"

*chém đứt, chặt đứt

Triển Chiêu nhíu nhíu mày —— vị này cũng có tật xấu, đồ gia truyền bị hư còn cao hứng như vậy?

Đi theo Lý Thừa Đức, một đám quần chúng phía dưới cũng vỗ tay theo.

Mọi người Khai Phong, ngoại trừ Công Tôn đang băng bó cho Mạc Mộ Vũ, cùng với Bạch Ngọc Đường dự cảm sự tình hình như có gì đó không đúng, những người khác đang vỗ tay... Đương nhiên, còn có Lâm Tiêu đang vội vàng vẽ tranh nên không rảnh tay.

"Chúc mừng minh chủ!"

"Tân minh chủ!"

"Giang Nam minh chủ!"

......

Lý Thừa Đức hô lớn, những đệ tử của các môn phái ở Giang Nam dưới đài cũng hô theo, ngay cả Dương Dịch Ưng cùng Thẩm Kim Thạch cũng vỗ tay.

Triển Chiêu sửng sốt một chút, dùng ngón út ngoáy ngoáy tai, vừa rồi hình như nghe không rõ... Cái gì chủ?

Giang hồ quần hùng tuy rằng hùng, nhưng tốt xấu cũng không ngốc, đi theo ai có tiền đồ? Là Ngạc Minh cùng Mạc Mộ Vũ ngay cả một cây đao cũng khống chế không được, hay là Triển Chiêu? Đáp án không nói cũng biết a.

"Triển Chiêu vốn chính là nam hiệp khách! Đại biểu Giang Nam minh chủ rất thích hợp!"

"Đúng! Lúc trước ở Thiệu Hưng phủ cũng là hắn cứu hơn bốn trăm đệ tử của các môn phái Giang Nam! "

"Ủng hộ Triển minh chủ!"

Triển Chiêu vội xua tay, "Không cần không cần, giữ lại cho các ngươi đi..."

Chính là tiếng của Triển Chiêu đã sớm bị tiếng của đám giang hồ quần hùng hô "Minh chủ" lấn át.

Dưới đài, Lâm Tiêu rốt cuộc cũng vẽ xong bức tranh, lấy ra con dấu ấn xuống.

Mọi người đi qua nhìn, hay thật... Lâm Tiêu vẽ cảnh Triển Chiêu nhảy lên không trung rút kiếm, bên cạnh viết bốn chữ "Minh chủ Triển Chiêu".

"Oa! Hảo suất!" Bọn Thái Học Viện đều giơ bức tranh truyền nhau xem.

Lúc này, bọn Bạch Ngọc Đường cùng Triệu Phổ cũng đi qua.

Triệu Trinh vừa thấy bức tranh liền cảm thấy rất đẹp, liền muốn có, bất quá đã bị Nam Cung kéo về.

"Cái này thì không thể!" Mấy đệ tử của Thái Học Viện giải thích với Hoàng Thượng bức tranh này đã bán từ thiện với giá "Hai vạn năm nghìn hai" a.

Triệu Phổ có chút khó hiểu nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường.

Ngũ Gia lúc này vô cùng bình tĩnh, hắn cũng nhìn bức tranh, tỏ vẻ bức tranh rất khá!

Nhưng lấy sự hiểu biết của mọi người đối với Bạch Ngọc Đường, hắn không lý do gì lại không ra giá cao mua lại a... Sao nhìn không nóng lòng chút nào vậy?

"Ngươi không mua a?" Triệu Trinh tò mò hỏi.

Ngũ Gia gật gật đầu, "Ta thanh toán tiền đặt cọc, lát nữa bốc thăm."

Tất cả mọi người híp mắt nhìn hắn, "Bốc thăm? Xác định có thể bốc trúng?"

Ngũ Gia mỉm cười, "Chạy không thoát."

Mọi người nhìn nhau, cái này khá tà môn... Bốc được mà còn xác định là chạy không thoát?

Lôi đài đánh xong, bức tranh của Lâm Tiêu cũng xong, trước tiên mặc kệ "Minh chủ" Triển Chiêu bị nhốt trên đài sượng mặt.

Phu tử của Lâm An thư viện chủ trì bán hàng từ thiện cầm một cái bình lại đây cho Lâm Tiêu bốc thăm, bên trong có một đống giấy, đều viết tên người đã thanh toán tiền đặt cọc.

Lâm Tiêu khó hiểu —— ta bốc?

Phu tử gật đầu.

Lâm Tiêu liên tục gật đầu, ý bảo Tạ Viêm —— ngươi tới.

Tạ Viêm mới không hiếm lạ, vạn nhất khiến bức họa của Triển Chiêu vào tay người khác trước mặt Bạch Ngọc Đường thì sao?

Tất cả mọi người nhìn Tiểu Tứ Tử —— nếu không đệ tới đi?

Chỉ là phu tử chủ trì không hiểu gì, còn thấy kỳ quái không phải chỉ cần bốc một tên là được sao, sao lại phiền toái như vậy?

"Vậy nếu không ta bốc đi!" Phu tử vừa nói vừa đưa tay vào bình bốc thăm, tùy tay bốc lại rồi liền rút ra.

Mọi người không nói gì, phu tử cũng rất hùng hổ.

Muốn ngăn cản cũng không còn kịp rồi, phu tử rút ra tờ giấy, đọc tên trên đó.

Mọi người nhìn chữ ngược phía sau tờ giấy, không phải ba chữ "Bạch Ngọc Đường", không bốc trúng Ngũ Gia? Mọi người đều có chút lo lắng nhìn qua, nhưng Bạch Ngọc Đường lại vẫn như cũ thập phần bình tĩnh, thậm chí khóe miệng còn mang theo ý cười thản nhiên.

"Công Tôn Cẩn!" Phu tử hô, "Công Tôn Cẩn trúng a! Ai là Công Tôn Cẩn a?"

Tất cả mọi người sửng sốt một chút —— Công Tôn Cẩn, quen tai...

Tiểu Tứ Tử cũng nghiêng đầu, "Công Tôn Cẩn... A, là ta!"

Tiểu Tứ Tử nhấc tay.

Mọi người đều đỡ trán, thiếu chút nữa đã quên đại danh của Tiểu Tứ Tử là Công Tôn Cẩn.

Tiểu Tứ Tử nhấc tay, Lâm Tiêu đưa bức họa cho bé.

Tiểu Tứ Tử cầm bức tranh, vị phu tử kia vươn tay muốn bé đưa hai vạn năm nghìn hai lượng bạc.

Tiểu Tứ Tử trừng mắt nhìn, theo bản năng mở tiểu hà bao của mình ra.

Bất quá trước mắt, đã có người đưa tấm ngân phiếu cho phu tử.

Phu tử thu ngân phiếu liền vui tươi hớn hở rời đi, nói lần này bán từ thiện thu hoạch không ít a!

Mọi người ngẩng đầu, chỉ thấy trả tiền chính là Ngũ Gia, đưa tiền xong, Ngũ Gia vươn tay.

Tiểu Tứ Tử nhìn hắn liếc mắt một cái, đưa bức tranh cho hắn.

Mọi người đã hiểu được, lúc Bạch Ngọc Đường đặt cọc đã viết tên Tiểu Tứ Tử.

Mọi người giống như bừng tỉnh đại ngộ —— đoàn tử nguyên lai còn có thể dùng như vậy! Học được không ít!

Bạch Ngọc Đường cầm bức tranh mở ra thưởng thức một chút, lại giơ lên, khác với Triển Chiêu đang trên đài "Cố gắng cự tuyệt" làm minh chủ, mỉm cười, "Ân, minh chủ a!"

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tiết nguyên tiêu khoái hoạt ~


→Chương sau: Chương 213: HIỀM NGHI→



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro