Chương 220 Tiền phủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 220 Tiền phủ

Editor: Ken Le

Beta: Rosaline


Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ở hoa viên Tiền phủ đào ra mười ba cây Sương đao, cùng một bộ xương không rõ thân phận.

Đang suy nghĩ bước tiếp theo nên làm cái gì thì cửa viện đột nhiên mở ra.

Trong nháy mắt cửa viện mở ra, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường theo bản năng liền chợt lóe, trốn sau tường viện.

Sân này là hậu viện ở đại trạch, nên mở ra chính là cửa nhỏ phía sau.

Sau khi cửa mở, một lão nhân thân hình gầy guộc tóc xám trắng thăm dò đi vào nhìn nhìn.

Bạch Ngọc Đường huých vai Triển Chiêu, ý bảo —— Miêu nhi đánh nhất hắn đi!

Triển Chiêu khoát tay, lại quay đầu nhìn Chuột nhà mình, thật sự phải tấn công lão nhân gia đó sao?

Ngũ Gia thấy đối phương tuổi không nhỏ, đúng là đánh ngất thì không tốt lắm, nghĩ nghĩ —— vậy ngươi dùng Ma Vương Thiểm để ông ấy tự đi về đi!

Triển Chiêu luống cuống tay chân nâng lên quả cầu màu đỏ, lại đột nhiên dập tắt.

Ngũ Gia khó hiểu nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu bất mãn —— yêu cầu quá đột ngột! Người ta cần chuẩn bị một chút!

Bạch Ngọc Đường nhìn trời —— nhanh a!

Triển Chiêu đẩy hắn lên trước —— nếu không ngươi tới!

Hai người cứ như vậy ở đó, đương nhiên sẽ có thanh âm.

Lão nhân kia tựa hồ nghe được, ngay tại viện cửa thò đầu nhìn chung quanh.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường che miệng nhau, tránh phía sau cửa.

Nhìn trong chốc lát, lão nhân kia còn mở miệng hô hai tiếng, "Tiểu Tiền? Tiểu Tiền ngươi đã về rồi sao?"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái —— Tiểu Tiền?

Vừa nhìn Triển Chiêu còn vừa giúp Bạch Ngọc Đường sửa tóc, kiểu tóc không thể loạn a.

Ngũ Gia nhìn chằm chằm Triển Chiêu —— không phải lúc nãy ngươi không thể phát ra tiếng sao?

Triển Chiêu thấy ánh mắt hắn, liền càng làm rối tóc của hắn hơn.

Gọi hai tiếng thấy không ai đáp lại, lão nhân lầm bầm lầu bầu nói thầm, "Rõ ràng nghe thấy có người đang nói chuyện a..."

Hình như ông lão vốn chuẩn bị đi rồi, nhưng vừa quay đầu, liền nhìn tới vườn hoa bị "Đào móc".

"Ách?"

Lão nhân sửng sốt trong chốc lát, bước nhanh vào, đi đến cạnh vườn hoa, đầu tiên là nhìn nhìn một đống rương gỗ mun.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lúc này đang ở phía sau tường viện cách đó không xa.

Ngũ Gia đột nhiên nhớ tới gì đó, túm túm Triển Chiêu, chỉ chỉ cái xẻng trong vườn hoa... Cạnh cái xẻng đó còn có một cái đầu đâu.

Triển Chiêu cũng muốn đi lên, nhưng chờ hai người bọn hắn nhớ tới, lão nhân kia cũng đã nhìn thấy bộ xương khô đó.

"Ai nha!" một tiếng, lão nhân sợ tới mức đặt mông ngồi xuống đất, đứng lên xoay người muốn chạy, nhưng vừa quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu ở phía sau.

Đại khái là không kịp chuẩn bị tâm lý, bất ngờ thấy được hai người, lão nhân kia "ngao" một tiếng, hai mắt vừa lật liền hôn mê bất tỉnh.

"Hỏng!" Triển Chiêu chạy nhanh tới đỡ lấy lão nhân kia.

Ngũ Gia cũng theo lại đây.

Hai người trước dò xét hơi thở của lão nhân, hoàn hảo không trực tiếp bị hù chết, chỉ là bị dọa đến hôn mê.

Triển Chiêu vỗ vỗ ngực, bị hù chết, hoàn hảo không tai nạn chết người.

Bạch Ngọc Đường cũng thở phào.

Hai người nhẹ nhàng lay lay lão nhân kia, không trong chốc lát, lão nhân tỉnh lại.

"Ô hô hô..." Lão nhân thở ra một cái, mở mắt ra, thấy rõ ràng hai người trước mắt.

Lão nhân sửng sốt một chút, hỏi, "Ai u, ta đây là tới tiên giới rồi sao? Nhị vị tiểu ca là thần tiên sao?"

Nói xong lại hành lễ với hai người, "Lam Bạch tôn giả..."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều thiếu chút nữa cười ra tiếng —— lão nhân này còn rất biết đùa.

Triển Chiêu nâng ông dậy đến, cùng ông giải thích một chút, nói bọn họ là quan sai đến tra án.

Lão nhân nhìn trái nhìn phải, đại khái cũng hiểu được là chuyện gì xảy ra, chính mình vẫn ở trong viện Tiền phủ, hai tiểu ca anh tuấn này cũng không phải thần tiên.

"Ta nghe được có thanh âm, nghĩ là Tiểu Tiền đã trở lại, cho nên lại đây nhìn một cái." Vị lão nhân tự xưng họ Lưu, ngụ ở cách vách.

"Lưu bá ngươi nhận thức gia đình nơi này sao? Sao còn có chìa khóa nhà hắn?" Triển Chiêu hỏi.

"Nga, nhà này trước kia là của một người họ Tiền tuổi tác không lớn, gọi là Tiền Uyên. Đại khái ba năm trước, hắn nói phải ra ngoài một chuyến, sau đó đưa ta chìa khóa, nói hắn có bằng hữu đến đây gửi vài thứ, nếu hắn trở về không kịp, mà người đó tự xưng họ Vu, thì nhờ ta mở cửa dùm bạn hắn. Chính là, Tiểu Tiền đã đi hơn ba năm, cũng gần bốn năm, một chút tin tức cũng không có. Vừa rồi tôn nhi của ta nói với ta, trong viện Tiền phủ hình như có âm thanh, có thể người đó đã trở lại, cho nên ta chạy đến nhìn." Lão nhân chỉ vào cửa, "Tiểu Tiền cho ta chính là chìa khóa cửa sau, cửa đó vẫn do ta khóa a..."

Vừa nói, lão nhân vừa run tay chỉ vào bộ xương trong viện, "Này... Đây là có chuyện gì a?"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng không biết giải thích ra sao, tổng không thể nói là tùy tiện tìm thì thấy a.

Hai người hỏi lão nhân, "Tiền Uyên là ai? Hắn làm nghề gì?"

"Tiểu Tiền làm mua bán, ở trong thành mở cửa hiệu bán cầm đi." Lão nhân nói.

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu nghe được chữ "cầm", nhìn nhau liếc mắt một cái —— không phải đâu...

"Là cửa hiệu tiểu lâu ba tầng gần Tây hồ sao?" Triển Chiêu hỏi.

Lão nhân ngẩn người, "Ách, hẳn là ở trên đường phụ cận Lâm An thư viện, cửa hiệu bán cầm cũng lớn a."

"Vậy hình dáng Tiểu Tiền ra sao?" Triển Chiêu vừa hỏi vừa lấy bức họa của Tiền lão bản do Công Tôn vẽ lại cho lão nhân xem, "Có phải người này hay không?"

Lão nhân cầm nhìn thoáng qua, gật đầu, "Đúng! Đây là Tiểu Tiền!"

"Ông xác định sao?" Triển Chiêu hỏi kỹ, dù sao tra xét lâu như vậy, rốt cục biết tên thật của Tiền lão bản, còn có chút không tin.

"Không sai được!" Lão nhân nói, "Ta cùng hắn đã làm hàng xóm nhiều năm, sẽ không nhận sai người! Tiểu Tiền làm người rất tốt!"

"Tiểu Tiền ở đây từ khi nào?"

"Ân, năm sáu năm trước mua nơi này đi."

Triển Chiêu tò mò, "Tòa nhà này trước kia không phải họ Tôn sao?"

"Tôn?" Lão nhân khoát tay áo, "Tôn trạch không phải gian này, là gian sau!"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường sửng sốt —— cái gì?

"Đây không phải là ngõ Đồng Tử* sao a!" Lão nhân khoa tay múa chân giải thích cho Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, "Chính là như cái ống, nhưng là bên trong cùng bên ngoài ngõ nhỏ. Các ngươi ở đầu ngõ nhìn vào sẽ thấy là ngõ cụt đi, thật ra đi sâu vào sẽ phát hiện còn có đường rẽ, bên kia cũng có một hộ gia đình, đó mới là họ Tôn a."

*Đồng Tử (筒子): ống, nòng

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng trăm triệu lần không nghĩ tới, thế nhưng đi sai nhà... Còn đánh bậy đánh bạ tới được nhà của Tiền lão bản... Này không phải vừa vặn sao!

"Vậy ông có quen người của Tôn trạch không?" Triển Chiêu tiếp tục cùng Lưu bá hỏi thăm.

"Tôn trạch a, hừ!" Lão nhân bĩu môi, tựa hồ rất không vui, "Cái tên Tôn Đức Phát kia, ỷ mình là quản gia Lý phủ, cả ngày diễu võ dương oai a!"

"Quản gia Lý phủ?" Triển Chiêu hỏi, "Lý phủ nào? Phủ của Lý Thừa Phong?"

"Nga, không phải, là thế hệ trước, hiện tại hình như cũng đi theo Lý Thừa Đức!" Lão nhân khinh thường khoát tay áo, "Tôn Đức Phát nghĩ hắn có chỗ dựa a."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhíu mày —— dạo một vòng, thế nhưng quay lại Lý gia!

"Lưu bá a, ông ở đây đã bao lâu rồi?" Triển Chiêu tò mò hỏi.

"Nga, chắc cũng hơn năm mươi năm đi!" Lão nhân nhớ lại một chút, "Đúng vậy, ta khi mười hai đã theo cha mẹ đến đây ở, năm nay vừa lúc sáu mươi mốt!"

"Vậy, năm năm trước có phải có rất nhiều người đến Tôn gia chiêu công hay không?"

"Năm năm trước..." Lão nhân nghĩ nghĩ, "Này thật ra nhớ không rõ lắm, bất quá năm năm trước đúng là có xảy ra một chuyện, nhà này lúc đó xảy ra hỏa hoạn, thiêu hủy hai gian tòa nhà. Tôn gia phía sau cũng bị thiêu hủy một tảng lớn, cho nên sau đó hộ này dọn đi, sau khi Tiểu Tiền mua tòa nhà này thì xây lại."

"Vậy lúc Tiểu Tiền đi, có nói hắn đi đây làm gì hay không?"

"Ân... Cụ thể thì không nói, chỉ nói là chuyện gấp cần làm, hắn nói qua nửa năm sẽ trở về, nhưng sau đó cũng không có tin tức , ai..." Lưu bá vừa nói vừa thở dài.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lại hỏi Lưu bá một đống lớn vấn đề, nhưng manh mối hữu dụng về ba nhà Vu Tôn Tiền vẫn rất ít.

Nhưng lại nói tiếp, coi như cũng có thu hoạch lớn, dù sao bọn họ là vô duyên vô cớ chạy tới điều tra nhà của đồ tể, kết quả lại tìm được Tiền phủ, nhặt được một đống Sương đao một cái đầu người, sau đó còn phát hiện tìm sai nơi, Tôn gia là bên cạnh, chủ nhân là quản gia của Lý gia... Quả thực vô cùng may mắn.

Triển Chiêu cảm khái, "Ngọc Đường, manh mối tựa như mưa rơi xuống a!"

Bạch Ngọc Đường gật gật đầu, "Sau đó hai ta còn không bung dù, ngươi còn lật thuyền."

Triển Chiêu đẩy hắn một phen.

Ngũ Gia cười cười, hỏi hắn —— làm sao bây giờ?

Triển Chiêu buông tay —— còn có thể làm sao, tìm được đầu người a! Đương nhiên báo quan a!

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Cùng lúc đó, biệt viện hoàng gia cũng phi thường náo nhiệt.

Lâm Dạ Hỏa thật vất vả khiêng hai con heo con... Nói chính xác hơn là một con heo con cùng Tiểu Tứ Tử trở lại, còn có một cây Sương đao.

Hỏa Phượng trước tiên đưa heo cùng bé cho Công Tôn, lại đi đưa đao cho bọn Thiên Tôn xem.

Thiên Tôn lại thấy một cây Sương đao, cũng có chút ghét bỏ, "Cái chơi này chẳng lẽ đều có đầy đường cái sao?"

Lâm Dạ Hỏa cũng gật đầu nói chôn dưới đất, bộ dáng không hề đáng giá! Nói xong cầm lấy ấm trà uống trà, muốn đi tìm Câm...

Chính là Hỏa Phượng còn không kịp chạy đi, đã bị Thiên Tôn xách cổ áo.

Hỏa Phượng làm đổ nước trà, quay đầu lại, "Lão gia tử ngài muốn gì?"

Thiên Tôn không thấy hứng thú với cây đao kia, mà là rút tấm da mà lúc nãy Hỏa Phượng dùng để bọc đao hỏi, "Lấy ở đâu?"

Hỏa Phượng sửng sốt một chút, nói, "Trong nhà của Cổ lão lục a, ta dùng để gói rương đao mang về."

Thiên Tôn khối da ở ra trải lên bàn.

Đó là một khối vải bố màu xám hình vuông, trên vải dệt có hoa văn màu trắng, nhìn như là một đóa Sương hoa, đừng nói chứ, có chút xứng với đao a.

"Miếng da này thế nào?" Yêu Vương khó hiểu hỏi Thiên Tôn.

Thiên Tôn sờ sờ cằm, nói, "Sương đao môn!"

"Sương đao môn?" Tất cả mọi người tò mò.

"Ta trước kia có một cây Sương đao, là một người trong Sương đao môn cho ta." Thiên Tôn tìm ghế ngồi xuống, "Nhưng Sương đao chân chính không có độc, tuy rằng cũng cần mất một ngón tay mới có thể sử dụng... Những người chết có khi nào có liên quan đến Sương đao môn không?"

Đang trò chuyện, thanh âm ầm ầm truyền đến, còn kèm theo tiếng heo kêu.

Mọi người ngẩng đầu, chỉ thấy bọn Giả Ảnh vội vàng mang ba con heo vào.

Vài vị lão gia tử đều tò mò nhìn ra cửa, Lâm Dạ Hỏa cũng không hiểu, "Này không phải năm mới a? Muốn giết heo sao? Giữ chân heo lại cho ta nha!"

Giả Ảnh đuổi heo tới trước mặt Công Tôn, mấy ảnh vệ vì bắt mấy con heo này mà mệt lả.

Cửu vương gia rút ra chủy thủ, đưa cho Công Tôn, ý là —— giết đi!

Mọi người bị Công Tôn là hoảng sợ —— thật sự muốn giết heo?

Tiểu Tứ Tử nhanh chóng che mắt heo con.

Công Tôn cầm đao, nhìn nhìn heo, mới tới gần vài bước, heo đột nhiên kêu lên, sợ tới mức đao trên tay Công Tôn cũng bay đi, xoay người trốn sau lưng Triệu Phổ.

Triệu Phổ nhặt đao lên, hỏi hắn, "Còn muốn giết không?"

Công Tôn lắc đầu nói, "Nếu không đợi đến năm mới rồi nói sau?"

Triệu Phổ bất đắc dĩ, để nhóm ảnh vệ lùa heo ra chuồng heo nuôi.

Không giết heo thì vết máu làm sao kiểm chứng bây giờ?

Triệu Phổ nhìn Công Tôn.

Công Tôn nghĩ nghĩ, nói, "Bằng không thử túi nước trước đi?"

Nghe theo Công Tôn chỉ huy, nhóm ảnh vệ lại chạy đi tìm túi đổ đầy nước vào.

Công Tôn cầm chủy thủ, một đao cắm vào túi nước, nước đương nhiên văng lên một thân của hắn, nhưng nhìn quần áo bản thân dính nước, lại thấy khác với hướng trên đống quần áo kia.

Công Tôn nghĩ nghĩ, "Trước mặt xem ra không đúng."

Nói xong, lại muốn thử bên trái một chút.

Công Tôn đem túi nước đặt trên băng ghế, chính mình ấn băng ghế, một đao đi xuống... Kết quả lại dính một thân nước. Nhưng nước văng lên người vẫn khác hướng.

Công Tôn đứng lên, vỗ vỗ nước trên người, vạt áo trước đều ướt đẫm, trên tóc cũng ướt.

Công Tôn vừa lau tóc vừa hỏi Triệu Phổ, "Ngươi cảm thấy thế nào?"

Ánh mắt của Cửu vương gia lúc này chỉ nhìn chằm chằm vào Thư ngốc ướt nhẹp nhà mình, sửng sốt trong chốc lát, phân phó Giả Ảnh, "Đi lấy thêm mười túi nước đến!"

Nhóm ảnh vệ đều chạy đi lấy.

Công Tôn còn cảm thấy tinh thần kiên trì thí nghiệm này của Triệu Phổ tốt lắm! Chính là phải làm nhiều thí nghiệm mới biết chính xác.

Cửu vương gia gật đầu, "Mười không đủ thì để bọn họ làm một trăm cái, chúng ta chậm rãi thử!"

Lâm Dạ Hỏa lắc đầu cảm thấy nhìn không được nữa, quay đầu lại hỏi Thiên Tôn, "Lão gia tử, Sương đao môn là cái gì a?"


→Chương sau: Chương 221→

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro