Chương 221: Mua mèo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 221: Mua mèo

Editor: Rosaline

Beta: Ken Le


Thiên Tôn nhận ra bao quần áo da Lâm Dạ Hỏa lấy bao Sương đao, kỳ thực chính là Hỏa Phượng tiện tay ở trong nhà Cổ Lão Lục cầm một khối vải bố, nói ra mấy chữ "Sương Đao môn".

Kỳ thực cây đao này giống như Sương đao, cũng là cây "Tùng Hoa Đản"* có trong kho đao của Thiên Tôn, trước đó Thiên Tôn cũng nói qua, Ngũ Gia cùng Triển Chiêu cũng nhận ra, Tiểu Tứ Tử cũng vậy. Nhưng lão gia tử vẫn không đem Sương đao cùng Sương Đao môn có liên hệ gì với nhau, hôm nay thấy khối bao quần áo da này, lại không tự chủ nói ra.

* Trứng vịt bắc thảo

Lâm Dạ Hỏa vô cùng tò mò, "Cho nên không phải nhận ra đao, mà là thông qua đây bao quần áo da sao?"

Thiên Tôn ôm cánh tay có chút thần bí nói, "Cái bao quần áo da này, ta cũng có một khối! Là chú đao sư* Thọ Mông cho ta!"

*người đúc đao/ rèn đao

"Kỹ thuật rèn của Sương đao tương đối cổ xưa, hơn nữa đao này nhất định phải nhẹ, không nhẹ căn bản cầm không được, cho nên tính thực dụng kỳ thực rất thấp. Hơn nữa đao quá nhẹ sẽ không có lực sát thương, cho nên Sương đao yêu cầu sự dẻo dai ở chân! Liền so với một cây đao bị đè đến gãy, đao kia dễ bị chặt đứt, nhưng Sương đao có thể tự mình co giãn, đủ thấy đao này dẻo cỡ nào!"

Lâm Dạ Hỏa lần đầu tiên gặp loại tình huống này, nghe cảm giác cùng kiếm không sai biệt lắm!

Thiên Tôn nói tiếp, "Thọ Mông cho ta cây Sương đao kia, nói là một truyền nhân Sương Đao môn chuyển giao đưa cho ta. Trước đó ta tìm Sương đao khắp nơi, vẫn tìm không được. Lúc đó Sương Đao môn không sai biệt lắm đều đã diệt vong, đây vốn chính là một môn phái rất thiên môn*, muốn tìm Sương đao rất khó. Ta để Thọ Mông giúp ta lưu ý một chút, sau đó có một ngày, Thọ Mông liền cho ta thanh Tùng Hoa Đản kia. Nói là một người đã từng là đệ tử của Sương Đao môn tìm hắn sửa chuôi đao, nghe nói ta muốn tìm một cây Sương đao, hắn liền đặc biệt đem một trong hai thanh đao trong tay hắn tặng ta. Hắn còn cùng Thọ Mông nói, hiện tại Sương đao còn lại đã không còn mấy thanh là thật, có thể mua được hoặc là có người đang dùng, đa số đều là giả. Bởi vì kỹ thuật đồng dùng luyện Sương đao là một loại cổ thuật, thời điểm ngược dòng lịch sử có thể phải đến Tiên Tần**, bây giờ người căn bản không có đủ. Hơn nữa người nọ còn đặc biệt dặn dò một câu, nói Sương đao giả tương đối nguy hiểm, người dùng đao có thể sẽ gặp rắc rối thậm chí mất mạng, nhất định phải cẩn thận."

* 偏门

** Tiên Tần (giai đoạn lịch sử của Trung Quốc trước khi nhà Tần thống nhất)

Thiên Tôn chỉ chỉ bao quần áo da, nói, "Lúc đó Thọ Mông đưa Tùng Hoa Đản cho ta, nó được bao một khối vải bố giống như vậy."

Lâm Dạ Hỏa nghe xong lấy làm kinh hãi, vội hỏi, "Truyền nhân Sương Đao môn đưa đến là ai, chẳng lẽ là Cổ Lão Lục sao?"

Thiên Tôn hỏi, "Cái người chết ở trong Tây hồ kia?"

Lâm Dạ Hỏa gật đầu. "Cũng sẽ không đi." Thiên Tôn lắc đầu, "Thọ Mông thời điểm cho ta đao có nói, tặng ta đao là một trưởng giả trên trăm tuổi, là truyền nhân duy nhất của Sương Đao môn. Lúc ấy ta còn rất trẻ a, lão nhân này nếu như còn sống nói, hiện tại phỏng chừng so với Yêu Vương còn lớn hơn."

Yêu Vương liên tục xua tay —— ai, vi sư không lớn, không lớn!

"Vậy Cổ Lão Lục có phải hay không là truyền nhân của hắn?" Ân Hậu cảm thấy có một khối bao quần áo da đồng dạng, không chừng là quan hệ thân thích hay sư đồ gì đi...

"Hậu nhân duy nhất của Sương Đao môn, đệ tử là một tên giết heo?" Thiên Tôn cảm thấy không thể tiếp thu, hơn nữa người nọ tặng đao tốt cho hắn, hắn còn chưa có cơ hội cảm tạ, nếu như hậu nhân duy nhất đã chết, vậy cũng quá đáng tiếc...

Lâm Dạ Hỏa cũng cảm thấy không thích hợp, "Tiểu Trần mà chúng bắt được ngoại trừ cánh tay có khí lực cơ bản cũng không có công phu, nếu địa vị của Cổ Lão Lục quả thật lớn như vậy, sẽ không đến mức bị tiểu tử kia siết chết ném trong sông đi? Không chừng là hắn nhặt được hoặc là từ những phương pháp khác mà có được a."

Thiên Tôn gật đầu —— hy vọng như thế.

Đang trò chuyện, bên ngoài ầm ầm một trận tiếng động lớn.

Chỉ thấy Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đã trở về, phía sau còn mang đến mấy nha dịch, đẩy ba chiếc xe đẩy.

Xe đẩy tới trong viện, rầm một tiếng, liền tháo hàng đầy đất.

Ba tiểu hài nhi Lương Thần Mỹ vừa luyện công xong trở về nhảy nhảy nhót nhót đi vào, ngay từ đầu còn tưởng rằng Bạch Ngọc Đường lại mua thứ gì, đến gần vừa nhìn một cái... Cừ thật! Một đống hộp Sương đao.

Đường Lạc Mai mở ra một cái nhìn thoáng qua, gật đầu, lại khép lại.

Tiểu Lương Tử cũng có chút ghét bỏ, "Ai nha, một cây đao thật đẹp mắt thoáng cái cũng cảm thấy không đáng giá! Cho dù là thanh tà đao đi nữa, cũng không đến mức một xe một xe như vậy a."

Vẻ mặt Lâm Dạ Hỏa cũng khiếp sợ, qua đây hỏi Triển Chiêu, "Các ngươi không phải đến Tôn trạch sao? Thế nào lại ra nhiều Sương đao như vậy?"

"Ai, đừng nói nữa." Triển Chiêu nói tìm lộn nhà, không tìm được Tôn trạch nhưng tìm được Tiền phủ.

Đào một buổi chiều, hắn cũng vừa khát vừa mệt mỏi, tự rót cho mình chén trà, lại muốn rót một ly cho Bạch Ngọc Đường, nhưng vừa quay đầu lại...

Triển Chiêu ngẩn người. Lâm Dạ Hỏa còn đang hỏi hắn cái gì Tiền phủ Tôn trạch.

Triển Chiêu lại quay đầu tìm khắp nơi, cuối cùng không hiểu hỏi, "Tiểu Bạch Đường nhà ta đâu?"

Mọi người cũng ngẩn người... Ban nãy xe đẩy vào còn thấy Bạch Ngọc Đường a, thế nào thoáng cái đã không thấy đâu?

Thiên Tôn nói ban nãy đột nhiên đi ra ngoài, dáng vẻ còn rất cấp bách.

Lâm Dạ Hỏa xua tay, "Ai nha, không phải nói đào đất một buổi chiều sao, phỏng chừng đi tắm đi."

Triển Chiêu cảm thấy không đúng, tắm hẳn là trở về nhà mới đúng a, thế nào chạy ra bên ngoài? Ngọc Đường nhà hắn cũng sẽ không đi nhà tắm công cộng tắm rửa.

"Không gặp một hồi cũng không có gì đâu." Lâm Dạ Hỏa túm túm Triển Chiêu, hỏi hắn Sương đao từ đâu tới.

Triển Chiêu liền đem chuyện ban nãy tìm lầm Tiền phủ trở thành Tôn trạch, sau đó đào được đồ vật, lại nghe được Tiền lão bản vốn có tên thật là Tiền Uyên, còn có gia chủ của Tôn trạch là quản gia của Lý Thừa Đức vân vân...

Công Tôn hỏi, "Đào được đầu lâu? Đầu đâu?"

Triển Chiêu nói vẫn còn ở Tiền phủ, "Chỉ đào được đầu, thân thể phỏng chừng còn phải tìm một chút", bọn nha dịch đến Tiền phủ canh chừng.

Vừa nói, Triển Chiêu vừa buồn bực, hỏi Công Tôn, "Tiên sinh ngươi thế nào lại ướt nhẹp a?"

"Nga, đúng rồi!" Công Tôn lúc này đã "làm thịt" chừng mười một túi nước, giống như mới tắm xong, nhanh chóng chạy vào trong phòng đi thay quần áo.

Triệu Phổ mỹ tư tư cũng đi theo vào, còn nói đói bụng, một hồi trước tiên đi ăn cơm đi, bộ xương khô để cho nhóm ảnh vệ đào là được.

Triển Chiêu sờ sờ bụng cũng nói đói bụng, còn hỏi, "Ngọc Đường nhà ta đi chỗ nào rồi?"

Thiên Tôn cũng buồn bực.

Lâm Dạ Hỏa đột nhiên hỏi Triển Chiêu, "Lúc này đầu lâu là ai nhặt a?"

Triển Chiêu liếc hắn một cái.

Lâm Dạ Hỏa cười xấu xa nhìn hắn.

Triển Chiêu nói, "Ngọc Đường nhặt."

Nói xong, vừa nhìn phía sau.

Lâm Dạ Hỏa liếc hắn một cái —— nhìn cái dáng vẻ chột dạ kia của ngươi a!

Ân Hậu đemchuyện Thiên Tôn nhận ra khối bao quần áo da kia là của Sương Đao môn nói lại với Triển Chiêu.

Triển Chiêu cau mày, "Trong tay Cổ Lão Lục dĩ nhiên là đồ thật? Vậy cây đao kia là thật sao?"

Nói xong, Triển Chiêu từ dưới đất nhặt lên một cái hộp, mở ra, cùng cái tìm được ở chỗ Lưu lão trên bàn kia tìm tới đặt chung một chỗ so sánh.

Hai thanh Sương đao nhìn cơ bản giống nhau, hai cái hộp cũng giống nhau như đúc.

Thiên Tôn liền cau mày, đưa tay đem cái rương khép lại, còn dặn mấy đứa nhỏ không có chuyện gì đừng mở cái rương kia ra, đều là đao không tốt.

Ba tiểu hài nhi Lương Thần Mỹ trái lại gật đầu.

"Những thứ này được phỏng chế từ Sương đao, đã bị động tay động chân muốn hại người." Thiên Tôn cầm ly lắc đầu, đối với khối bao quần áo da kia vẫn có chút lưu ý.

Đang nói chuyện, Công Tôn thay xong quần áo đi ra, phía sau Triệu Phổ chắp tay sau lưng khuôn mặt tươi cười dịu dàng cùng đi ra.

Công Tôn cầm hòm thuốc nhỏ ảnh vệ cho hắn, hỏi Triển Chiêu, "Chúng ta trước tiên đi ăn cơm, sau đó đến Tiền phủ, ngươi có muốn đi cùng hay không?"

Triển Chiêu đương nhiên là muốn, bất quá Chuột nhà mình còn chưa trở lại.

"Chờ ta một chút." Triển Chiêu bỏ chạy vào nhà trong tìm, kết quả người không có, liền buồn bực, "Kỳ quái."

Mới vừa tính đi ra ngoài tìm, Bạch Ngọc Đường đã trở lại.

Ngũ Gia một tay đè ngực xuống, đi nhanh vào trong.

Triển Chiêu một cái liền nhìn thấy, vừa định hỏi hắn đi đâu vậy sao không nói một tiếng, đã cảm thấy tựa như chỗ nào bất đại đối kính*... Ngực Ngọc Đường nhà hắn làm sao cho lại đột nhiên lớn như vậy?

*kiểu có gì đó rất không thích hợp

Bạch Ngọc Đường vào cửa, ngẩng đầu nhìn Triển Chiêu cùng Công Tôn chuẩn bị xuất môn, nói, "Ta đi đổi bộ quần áo, lập tức đến."

Nói xong, muốn hướng gian phòng chạy.

Kết quả vừa tới bên cạnh bọn Thiên Tôn, chỉ thấy sư phụ hắn vừa nhấc chân, ngăn cản lối đi.

Ngũ Gia nhìn sư phụ nhà mình.

Thiên Tôn nhìn chằm chằm ngực hắn, hỏi, "Trong lòng là cái gì nha?"

Triển Chiêu cũng lại gần nhìn.

Ngũ Gia nói, "Không có gì."

Triển Chiêu híp mắt nói không tin, đưa tay muốn đi túm vạt áo trước của Bạch Ngọc Đường, đồng thời chợt nghe "miao" một tiếng.

Tất cả mọi người sửng sốt.

Chợt nghe đến thanh âm là từ trong lòng Ngũ Gia vọng lại.

Triển Chiêu nháy mắt mấy cái, đưa tay xoa bóp ngực cổ cổ nang nang* Ngọc Đường nhà hắn, lại "miao" một tiếng, còn là miao nãi thanh nãi khí**.

* căng phồng; phình ra; cộm ra

*âm thanh non nớt còn âm sữa

Đang buồn bực, chỉ thấy một cái đầu đen thùi lùi dò xét chui ra, hai lỗ tai nhỏ hình tam giác còn nhoáng lên.

Triển Chiêu rụt tay lại, những người khác cũng đều hiếu kỳ nhìn chằm chằm.

Là một tiểu nãi miêu*, so với bàn tay Ngũ Gia lớn hơn một chút. Tiểu hắc miêu này chui ra ngoài, Ân Hậu liền nhìn chằm chằm.

Thiên Tôn nhìn thoáng qua cười ha ha, "Đây không phải là Triển Chiêu sao, ha ha ha..."

*mèo nhỏ vừa cai sữa

Tất cả mọi người vây xem.

Ngũ Gia không biết từ đâu mà lấy được con tiểu hắc miêu này, nhìn qua thì mới vừa cai sữa không bao lâu, mập mạp, đen thui một chút tạp mao cũng không có, một đôi mắt bích lam sắc, liền cùng quần áo trên người Triển Chiêu giống nhau, trên cổ còn cột băng lụa nhỏ màu đỏ, ghé vào ngực Ngũ Gia, mở to hai mắt tò mò nhìn chung quanh.

Không biết có phải hay không là bởi vì mắt đều đặc biệt lớn đặc biệt tròn, mèo này thấy thế nào, thần tình đều có chút như Triển Chiêu.

Triển Chiêu đưa tay, chọc cái mũi nhỏ của mèo mun kia một chút, "Chỗ nào giống ta!"

Mấy tiểu hài nhi đều đã chạy tới nói muốn ôm.

Ngũ Gia đem con mèo nhỏ đưa cho bọn hắn, Ân Hậu cũng bị dẫn đi.

"Mèo từ đâu tới?" Triển Chiêu còn giúp Bạch Ngọc Đường vỗ vỗ lông mèo trên vạt áo.

Ngũ Gia nói, ban nãy trước cửa có một tiểu hài nhi dẫn theo một rổ bán, nói là chuẩn bị dọn nhà, mèo lớn mới vừa sanh mèo con, muốn tìm một người tốt thu dưỡng.

"Nga." Triển Chiêu gật đầu, Thiên Tôn vô cùng tò mò, hỏi Bạch Ngọc Đường, "Bán bao nhiêu tiền?"

Ngũ Gia nói tiểu hài nhi kia không muốn tiền, thế nhưng mèo thật đáng yêu cho nên thanh toán ít tiền.

Triển Chiêu gật gật đầu, cảm thấy nên thế, liền hỏi hắn thanh toán bao nhiêu.

Ngũ Gia nói một nghìn hai...

Kết quả trong viện đều giật mình.

"Ngươi cho tiểu hài nhi một nghìn hai?" Triển Chiêu không biết nói gì.

Ngũ Gia cảm thấy giá trị của con mèo này tuyệt đối là giá tiền này! Thiên Tôn cũng nói một nghìn hai rất đúng a!

Ân Hậu cùng Yêu Vương đều lắc đầu —— hai sư đồ bại gia này!

Đang nói, bên ngoài có một thị vệ chạy vào, nói trước ửa có một a di mang theo một tiểu nữ hài nhi tới, nói có một tuấn thiếu gia bạch y mua mèo, cho khuê nữ số tiền sai rồi.

Tất cả mọi người liếc Bạch Ngọc Đường.

Ngũ Gia để cho thị vệ đi nói, "Không sai..."

Triển Chiêu ngăn cản thị vệ, đi ra ngoài đem vị phụ nhân cùng tiểu cô nương kia mời vào.

Phụ nhân sợ hãi, còn tưởng rằng khuê nữ đụng tới người xấu gì, thế nào thoáng cái cho ngân phiếu một nghìn hai, sau này đừng nói sẽ nháo đến quan phủ a.

Triển Chiêu nói thật ngại a, vị tuấn thiếu gia kia không biết cân nhắc.

Thiên Tôn nói, "Không phải là dọn nhà sao, vừa lúc thêm một phân tiền, con mèo kia cũng rất khả ái a."

Ngũ Gia ở một bên gật đầu.

Phụ nhân do dự một chút, nói một nghìn hai nhiều lắm, thật sự là không dám, nhưng bọn họ đúng là cần dùng tiền gấp, nếu như có thể, một trăm lượng vậy là đủ rồi.

Bạch Ngọc Đường để cho nàng giữ lại một nghìn hai, còn hỏi nàng, "Có gì trắc trở?"

Triển Chiêu dời cái ghế cho nàng, tiểu cô nương đứng ở phía sau nương nàng, ngước mặt nhìn Yêu Yêu đang ngáp trên núi giả.

Phụ nhân kia thở dài, "Một nhà của ta mở quán bên Tây Hồ, cửa hàng tuy rằng không lớn, thế nhưng sinh ý tốt. Trước đó cùng thân thích góp ít bạc ở Lâm An phủ mua gian nhà chuẩn bị định cư ở chỗ này, đoán chừng làm xong năm nay là có thể đem bạc mượn đều trả sạch. Nhưng ai biết Đông gia đột nhiên nói muốn đem cửa hàng thu hồi, hơn nữa thời điểm lúc đó thuê mướn nhà cũng là bọn ta không có kinh nghiệm, trên khế thuê mướn viết đông gia tùy thời có thể đem phòng ở thu hồi. Thật vất vả buôn bán có lời, nếu như đổi cửa hàng, lúc này đã không còn tiểu cửa hàng, chỉ có đại cửa hàng. Bọn ta vốn định đem phòng ở bán, đem bạc trả lại cho các thân thích, sau đó về quê cũ nhưng mà trong nhà có con mèo mới vừa sinh mấy con mèo nhỏ, hài tử nói cho mèo tìm người tốt.... Phụ cận đây đều là đại hộ nhân gia, cho nên nó mới chạy đến đây bán mèo kiếm chút tiền, mấy con khác đều màu trắng, chỉ có một con này là màu đen."

Triển Chiêu nghe xong, để cho đại thẩm yên tâm đem bạc thu vào, một trăm hay là một nghìn đối với vị tuấn thiếu gia kia mà nói đều giống nhau, thiếu gia không biết tính toán a!

Ngũ Gia yên lặng nhìn Triển Chiêu một cái.

Lúc này, con mèo nhỏ kia lại chạy tới, ở bên chân Ngũ Gia cọ cọ.

Ngũ Gia đưa tay ôm lên, càng nhìn càng khả ái, chuẩn bị mang về Khai Phong phủ nuôi ở Miêu Miêu lâu, vừa lúc cùng Triển Bạch Đường một đen một trắng! Đây là tiểu bản của Tiểu Ngũ cùng Ngân Tuyết!

Phụ nhân thiên ân vạn tạ, nói gặp được quý nhân.

Triển Chiêu hỏi thêm một câu, "Là một nhà nào đột nhiên thu hồi cửa hàng a?"

"Ai, Lý gia." Phụ nhân thở dài, "Một phố kia đều nói muốn thu lại, nhiều tiểu cửa hàng như bọn ta cũng phải đóng cửa tìm chỗ khác, có mấy nhà đều nói muốn thưa kiện."

"Lý gia? Lý Thừa Phong?" Triển Chiêu hỏi.

Phụ nhân lắc lắc đầu, nói là nhà Lý Thừa Đức, mấy ngày hôm trước đại quản gia Lý Đức tự mình chạy tới nói với bọn ta.

Triển Chiêu lại cụ thể hỏi chỗ của tiệm, trải qua phụ nhân giới thiệu, chính là phố trước kia hắn mở nhà tắm, cũng chính là một phố đối diện tiểu lâu kia.

Tiễn hai nương nhi kia, Triển Chiêu liền đứng tại chỗ suy nghĩ, "Lý Thừa Đức thế nào đột nhiên muốn thu về phố kia?"

"Lý Thừa Đức này hiềm nghi không ít hơn so với đường huynh Lý Thừa Phong của hắn, dù sao tổ tiên là một tên lừa gạt, không chừng hai người bọn họ thế cùng nước lửa điểm ấy cũng là giả vờ." Công Tôn cũng cảm thấy cần phải tra một chút, liền hỏi, "Định đi bên Tây Hồ ăn cơm đi? Thuận tiện đi thăm dò tình huống một chút?"

Mọi người cũng đều đồng ý, liền đi ra cửa.


→Chương sau: Chương 222:→

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro