Chương 249: Mưu đồ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 249: Mưu đồ

Editor: Ken Le

Beta: Rosaline


Yêu Yêu chở Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhanh chóng chạy tới bên cạnh con thuyền sắp chìm.

Trên thuyền có mấy người dân, đều tụ tập cùng một chỗ, có một số người đã bị thương.

Triển Chiêu liền nhìn lên cánh buồm, có vẽ hình một đóa hoa lan màu tím.

Bạch Ngọc Đường nói, "Là ngư dân của Tử Lan đảo."

Tử Lan đảo là một đảo rất nhỏ, thuộc về ngư trường* của Tử Lan, lấy công việc nuôi trai thu ngọc trai là việc chính, đặc biệt ngư trường hàng năm đều sản xuất ra ngọc trai màu tím, cung không đủ cầu.

*bãi đánh bắt, săn bắt cá

Trên thuyền có một hắc y tiểu ca cầm binh khí ngẩng đầu thấy trên lưng rồng là Bạch Ngọc Đường, nhanh chóng hét lớn, "Ngũ Gia! Ngũ Gia!"

Bạch Ngọc Đường gật đầu với hắn.

Yêu Yêu không đáp xuống thuyền, mà trực tiếp đáp xuống mặt biển.

Cơ hồ là cùng lúc, xung quanh có rất nhiều cá heo cùng bào tụ lại, hỗ trợ nâng phần thuyền đã chìm kia một chút.

Rất nhanh, thuyền của Hãm Không Đảo cũng tới.

Mọi người hỗ trợ đem người trên thuyền chuyển đi.

Đàn bào mới tán đi, chiếc thuyền của ngư trường Tử Lan cũng chìm xuống.

Bọn Triển Chiêu đều là lần đầu nhìn thấy một con thuyền lớn chìm xuống, tuy rằng thuyền kia cũng không tính là lớn, nhưng khi chìm xuống vần khiến sóng biển lay động.

Có vài người Tử Lan đảo ở trên thuyền bị thương.

Công Tôn thay bọn họ xử lý miệng vết thương, phát hiện đều là vết thương bị cháy hay bị bỏng, liền hỏi sao lại thế này.

Hắc y tiểu ca vừa rồi nói chuyện cùng Bạch Ngọc Đường gọi là Tử Tâm, là Thiếu đương gia của Tử Lan đảo.

Tử Tâm nói bọn họ vốn cùng nhau đến xem bào, hôm nay thời tiết rất tốt, ai biết vừa đến phụ cận, bỗng nhiên đáy thuyền hình như đụng phải cái gì đó, thùng thùng vang lên còn chấn động. Bọn họ lúc đầu còn tưởng rằng là cá heo nghịch ngợm theo chân bọn họ vui đùa, kết quả nhìn thấy có người hình như còn có đuôi cá bỏ chạy, đang buồn bực, bỗng nhiên đáy thuyền liền nổ tung! Sau đó thuyền từ từ chìm xuống, trong khoang thuyền có chút rượu, nổ một cái rượu liền văng ra, lửa rơi xuống, thuyền liền cháy...

Tử Tâm càng nghĩ càng kỳ quái, "Những người đó... thân có đuôi cá, cũng không biết cái gì, chỉ chớp mắt đã không thấy tăm hơi... Lúc đó xung quanh cũng không có con thuyền nào khác! Nếu là người giả trang, sao có thể bơi nhanh như vậy!"

Nghe xong miêu tả của Tử Tâm, mọi người đều ngẩng đầu nhìn ra xa... Đúng là vậy, mặt biển xung vô cùng yên tĩnh, cũng không có con thuyền khác. Nếu là người giả trang hải yêu, sao có thể ở trong nước bơi lâu như vậy?

"Ngươi cảm thấy người cá đó là thật hay giả?" Tất cả mọi người hỏi Tử Tâm.

Tử Tâm nghĩ thầm rồi nói, "Nhìn giống như mặc vào lắm."

Tử Tâm từ lúc sinh ra đã đã sinh sống trên đảo, khoát tay nói, "Xác định chắc chắn là giả a! Không có khả năng là hải yêu! Gần đây mấy chiếc thuyền gặp chuyện chắc chắn đều do bọn họ làm!"

Sau khi đưa mọi người của Tử Lan đảo lên bờ, trước tiên sắp xếp chỗ cho bọn họ dưỡng thương.

Người của Hà Minh là bọn Thần Huy cũng đến đây, mọi người cùng nhau tụ tập đến nghị đường* của Hãm không đảo để thương lượng chuyện này.

*nơi để họp, nghị sự

Trước mắt có hai điểm đáng ngờ, thứ nhất, nhóm người này tới gần con thuyền bằng cách nào, thứ hai, làm như vậy với mục đích gì.

Bọn Triển Chiêu ở Hãm Không đảo mới một đoạn thời gian, nghỉ ngơi lâu như vậy, cũng đã dưỡng sức xong, cũng biết nên làm chính sự rồi, giúp đỡ mọi người!

Nhưng trước mắt, nên xuống tay từ đâu? Biển rộng mênh mông, chẳng lẽ lại dựa vào mấy con vịt cạn là bọn họ sao?

Sau đó vài ngày, lại có mấy cọc thuyền trôi đến, tất cả mọi người đứng ngồi không yên.

Hôm nay, có người vội gửi một phong thư cho Lư đại gia.

Lư Phương mở thư ra đọc, liền nhíu mày.

Tìm mấy huynh đệ lại đây, Lư đại gia đưa thư cho mọi người đọc.

Thì ra, bởi vì gần đây có thuyền thường xuyên bị hải yêu quấy rầy, nên các chủ trại chủ đảo trong Thủy Minh Hà bang cùng nhau thương lượng cách đối địch.

Triển Chiêu cảm thấy chủ ý này cũng không tồi, nhưng lại thấy bọn Lư Phương cau mày, nhìn mặt hình như có chút phiền lòng.

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường.

Ngũ Gia kỳ thật cũng quản mấy chuyện trên Hãm không đảo, nhưng ít nhiều cũng có nghe nói qua một ít ——Thủy Minh Hà bang, tuy rằng nghe tên thì rất đoàn kết, nhưng kỳ thật mỗi nhà cũng không phải đều có giao tình đặc biệt tốt gì. Hơn nữa phần đầu thư là đề cập đến phần chính của nghị sự là phân chia, phân chia việc ra khơi, phân chia việc vận chuyển, phân chia khu vực bắt cá, còn có chăn nuôi gì đó, thậm chí còn có việc bán những món đồ từ biển như muối, trân châu... Tóm lại ở biển thì dựa vào biển ở sông thì dựa vào sông mà sống, liền trở thành các loại tình huống tình trạng bất đồng. Nếu như đều phải tổ chức đứng lên, khó tránh khỏi đến cuối cùng sẽ phải lập bang kết phái, sự tình nhiều còn không có bao nhiêu chỗ tốt.

Triệu Trinh mấy ngày nay vốn đều ở trên núi bồi Bàng phi, hôm nay xuống dưới ăn điểm tâm, đến nghị sự đường xem náo nhiệt.

Kết quả nghe Lư đại ca nói có thư, Hoàng Thượng đột nhiên nở nụ cười.

Tất cả mọi người nhìn hắn.

Triệu Trinh một tay nâng cằm, một tay vỗ vỗ vai Lư Phương, "Xem ra... Lại là lão Tam dạng a."

Lư đại ca tựa hồ hiểu được ý của Triệu Trinh, thở dài lắc đầu, "Còn không bằng thật sự là do hải yêu a!"

"Cái gì lão Tam dạng?" Triển Chiêu có chút tò mò.

Triệu Trinh hỏi Triển Chiêu, "Đời trước của Thủy Minh Hà bang, Triển hộ vệ cũng biết đi?"

Triển Chiêu gật đầu, trước kia Thủy Minh Hà bang quy mô rất lớn, vì ngũ hồ tứ hải giai, khái niệm căn bản khác với hiện tại. Lúc ấy Đại đương gia của Thủy Minh Hà bang chính là Hoàng Di trong Ma Cung, Hoàng Nguyệt Lâm. Đừng nhìn Hoàng Di bình thường mơ hồ còn mập mạp rất đáng yêu, một khi xuống nước thì chính là Long Vương! Năm đó Thủy Minh Hà bang đoàn kết như vậy chủ yếu là vì chống lại hải tặc còn được thưởng địa bàn, ngay cả hoàng đế cũng không có mặt mũi.

Triệu Trinh dùng hai ngón tay cầm chén trà xoay xoay, chậm rãi nói, "Tiên hoàng năm đó vì muốn là Thủy Minh Hà bang tan rã mà đã tốn một phen công sức, thật vất vả mới khiến thực lực hai bên cân bằng như bây giờ, mới có thể cam đoan vùng duyên hải Đông Nam vừa giàu có lại an ổn. Hiện tại thiên hạ thái bình, ngày ngày trôi qua rất tốt, bất quá chỉ là mới bắt đầu, không có việc gì lại muốn tìm việc sao? Trẫm đã hạ thánh chỉ, cho tất cả nha môn ở vùng Đông Nam, các Đốc quản về vận chuyển cùng đường, người nào dám tổ chức liên minh các thủy trại hay đảo nhỏ, cũng sẽ bị phán là tạo phản."

Triệu Trinh vươn ba ngón tay, "Bắt cá, vận chuyển, muối biển, đều phải do triều đình định đoạt, chỉ cần không liên minh, sinh ý mọi người cứ tùy tiện làm, nha môn cam đoan sẽ không can dự, luôn giữ an toàn cùng công bằng. Nhưng người nào dám liêm minh, chính là mưu phản. Có hải tặc sao? Hai Chiết lộ còn có thủy trại, hơn mười vạn thuỷ quân a, ít nhiều đều có thể đánh hải tặc a. Ai muốn định đoạt, chính là không muốn qua ngày lành. Thời loạn mới cần Hoàng Nguyệt Lâm, nhưng thái bình thịnh thế, người lập tức nhận việc an phận, đây mới là người thức thời."

Lư Phương cũng thở dài, "Chính là có người không muốn có những ngày thanh tịnh a..."

Triệu Trinh cười cười, "Có thể thấy được, không phải là hải yêu, mà là có người tác quái a."

Lư đại ca gật đầu đồng ý.

Triệu Trinh hai tay nắm trong tay áo, cười tủm tỉm nhìn nhìn Triệu Phổ, "Cửu thúc, chúng ta đi bắt phản tặc đi?"

Triệu Phổ có chút không biết nói gì nhìn Triệu Trinh.

Phía sau Triệu Trinh, Nam Cung lắc đầu, ánh mắt nhìn bọn Triển Chiêu có chút đau lòng.

Triệu Phổ cũng nói, "Ngươi không nên lộ diện, ta dẫn người đi là được rồi."

"Kia không được!" Triệu Trinh khó khăn lắm mới có một cơ hội đương nhiên không chịu buông tha, "Trẫm thật sự muốn thấy là người nào tìm đường chết, dám ở nơi này gây sóng gió!"

..............................

Rời khỏi nghị sự đường, tất cả mọi người thảo luận chuyện này.

Triển Chiêu bình thường đối với hung án có chút mẫn cảm, nhưng đối với quyền mưu linh tinh, sẽ không biết chút gì. Kỳ thật Bạch Ngọc Đường về phương diện này cũng không hiểu biết. Chủ yếu là có liên quan đến hoàn cảnh lớn lên của bọn họ, hai người bọn họ nhạy bén sao? Đương nhiên là rất nhạy bén, muốn nói thất khiếu đều nhạy bén cũng không quá. Nhưng vấn đề chính là hai người này từ nhỏ đã lớn lên trong hoàn cảnh quá "đơn giản", hơn nữa trưởng bối bên người phần lớn đều rất bảo bọc hai người, cho nên đối với chuyện tranh quyền đoạt lợi ngươi lừa ta gạt linh tinh gì đó, đều không có kinh nghiệm.

Nghe xong lời Triệu Trinh nói, Triển Chiêu liền hỏi Bạch Ngọc Đường, "Cho nên lần này chuyện hải yêu tập kích thuyền đi xem bào, là có người cố ý tạo ra hỗn loạn, mục đích chính là muốn dùng Thủy Minh Hà bang để tập hợp các trại các đảo, hình thành liên minh như năm đó để đối kháng với triều đình?"

Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, "Có thể đi, nhưng vấn đề là... Sẽ thành công sao?"

Triển Chiêu cũng gật đầu, "Đúng a, triều đình có làm ra tam lệnh ngũ thân* chuyện cầm, hơn nữa hiện tại ngày qua vô cùng tốt, quốc thái dân an hà tất gì phải tìm rắc rối vào người chứ?"

*Răn bảo nhiều lần, bảo đi bảo lại.

Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu, "Ai cũng không ngốc! Hải tặc đều do thuỷ quân diệt, hiện tại rời bến bắt cá, chỉ cần nhiều đội tàu đi cùng nhau, hải tặc sao dám tới gần a."

Bên kia, bọn Triệu Phổ cũng đang thảo luận chuyện này.

Công Tôn hỏi Triệu Phổ vấn đề giống với Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường.

Triệu Phổ trả lời cũng không khác Bạch Ngọc Đường, nhưng Cửu Vương gia đối với quyền mưu đấu thuật này vẫn quen thuộc hơn, nên cảm thấy sự tình có thể không phải như này.

"Nếu thật sự là vì chuyện này mà bày ra chuyện hải yêu tập kích, vậy có chút không thỏa đáng lắm." Triệu Phổ nói, "Một phong thư, Lư đại ca đã nghe ra chút ý trong đó, các đương gia của các đảo trại khác cũng không ngốc, muốn làm đồng minh, muốn đi theo làm tùy tùng của đảo chủ. Vốn các nơi đều đang sống yên ổn, bây giờ lại muốn phân chia lợi ích sao, tội tình gì chưa? Triều đình cũng không ảnh hưởng đến việc buôn bán của bọn họ. Ngược lại, thuỷ quân cùng nha môn luôn hỗ trợ giữ gìn trật tự trên biển, mọi người chỉ an tâm sống thật tốt là được!"

"Vậy tại sao lại bày ra chuyện này?" Công Tôn hỏi.

"Có lẽ... Đúng là có người đang âm mưu gì đó, nhưng lại muốn mọi người suy nghĩ theo ý này."

........................

"Có mưu đồ khác?" Lâm Dạ Hỏa hỏi Trâu Lương.

Hai chiết lộ thuỷ quân kỳ thật là binh mã của Trâu Lương.

Trâu Lương cũng nói với Lâm Dạ Hỏa, bản thân cảm thấy hẳn là cũng không phải có người muốn tạo phản, có thể là có mưu đồ khác, tạo phản là thủ đoạn thấp kém nhất, cũng hão huyền nhất.

Sau khi nhận được thư, Lư Phương cùng Thần Huy đều tò mò, là ai ra mặt kêu gọi đến Tùng Giang phủ họp lần này.

Trải qua nhiều mặt hỏi thăm, lần này khởi xướng kêu gọi chính là ba chỗ, Ngô Gia trại, Long Đình đảo, Tam Qúy than*.

*bãi, ghềnh , thác

Triển Chiêu một cái cũng chưa từng nghe qua.

Bạch Ngọc Đường lại có chút ghét bỏ, "Mấy nhà này đều rất đáng ghét."

Triển Chiêu hỏi, "Có gì bất thường sao?"

"Không phải là bất thường hay không, nhưng đều thuộc loại thích tìm đường chết, còn là loại người thích tìm chết hơn tìm thức ăn! " Ngũ Gia lắc đầu.

"Ba nhà này, Ngô Gia trại chủ yếu làm về vận chuyển hàng hóa, Long Đình đảo là môn phái giang hồ, hơn nữa hắn lại ở đảo Bắc, chạy ra đây làm gì. Tam Qúy than là ruộng muối, vận chuyển muối... Ba nhà này tiền cũng không ít, còn đặc biệt thích gây chuyện." Ngũ Gia có chút ghét bỏ, nhỏ giọng cùng Triển Chiêu nói, "Hơn nữa ba nhà này có quan hệ chặt chẽ với thương hội cùng nha môn ở Tùng Giang phủ."

Triển Chiêu kinh ngạc, "Cùng nha môn có quan hệ còn dám tạo phản?"

Bạch Ngọc Đường gật đầu, nhỏ giọng cùng Triển Chiêu nói, "Triệu Trinh lúc này không phải vẫn luôn theo chúng ta sao, đám quan này đều do bản thân hắn bắt ra!"

Triển Chiêu nhìn Tiểu Bạch Đường một lòng hướng về mình, cũng cười, "Nước này có vẻ sâu a!*"

*ý Triển hộ vệ là nước đi của mấy người đó thâm sâu khó lường

Ngũ Gia cười, "Đương nhiên, một vùng biển lớn như vậy, đương nhiên sâu a!"

"Còn một vấn đề chưa giải quyết." Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường, "Chuyện giả trang thành hải yêu tập kích thuyền đi xem bào, làm sao ở vùng nước sâu như vậy mà có thể tới gần con thuyền, sau đó lại biến mất không thấy đâu?"

Bạch Ngọc Đường tựa hồ cũng đã sớm tự hỏi vấn đề này, "Phương pháp phức tạp thì ta không nghĩ ra được, bất quá phương pháp đơn giản thì có một."

Triển Chiêu liếc Ngọc Đường —— phương pháp phức tạp chưa chắc làm được như vậy đi, còn có đơn giản sao?

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu bước chậm đến bãi biển, sau đó hai tay giữ chặt tay Triển Chiêu, kéo hắn qua, đối mặt với mình, đưa lưng về phía biển rộng.

Ngũ Gia nói với hắn, "Phía sau ngươi có nhân ngư."

Triển Chiêu ngẩn người, trong lúc nhất thời phân không rõ Bạch Ngọc Đường đang nói thật hay nói chơi, nên muốn quay đầu lại nhìn.

"Ai!" Ngũ Gia lôi kéo tay hắn để hắn đừng quay đầu lại.

Triển Chiêu hỏi, "Thực sự có nhân ngư?"

Bạch Ngọc Đường gật đầu.

Triển Chiêu muốn quay đầu lại, Bạch Ngọc Đường lại ngăn cản.

"Thật sự có!" Bạch Ngọc Đường nói như thật, "Ta nhìn thấy!"

Triển Chiêu hồ nghi quay đầu lại nhìn, lần này Bạch Ngọc Đường không ngăn cản hắn

Nhưng trên biển không có nhân ngư.

Triển Chiêu quay đầu lại liếc Ngọc Đường, "Không có a."

"Vừa rồi có a." Ngũ Gia nói, "Ta nhìn thấy, sau đó đột nhiên biến mất."

Triển Chiêu linh thông, lập tức hiểu được ý của Bạch Ngọc Đường muốn biểu đạt, nhìn trái nhìn phải, nhỏ giọng hỏi hắn, "Những người cửa Tử Lan đảo giả bộ bị tập kích sao? Bọn họ tạo dựng chuyện?"

"Ngoại trừ bọn họ không ai nhìn thấy có hải yêu!" Bạch Ngọc Đường nói, "Hơn nữa đừng quên, lúc ấy đàn cá heo cùng đàn bào ở ngay phụ cận, còn hỗ trợ cứu người."

Hải yêu cùng bào là kẻ thù truyền kiếp, là kẻ địch không đội trời chung... Nếu thật sự có hải yêu, chúng nó có thể bình yên vô sự bơi qua đàn bào để tập kích người trên thuyền sao?

Triển Chiêu nhíu mày, "Nói như vậy, tất cả thuyền nói bị hải yêu tập kích, đều là là mấy thuyền chung một nhà sao?"

Bạch Ngọc Đường gật gật đầu, "Tám phần đi!"


248→Chương sau: Chương 250: TÙNG GIANG PHỦ→

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro