Chương 294 Lo trước lo sau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 294 Lo trước lo sau

Editor: Ken Le, Rosaline

Beta: Rosaline, Ken Le


Sáng sớm Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường mang theo Yêu Vương tiếp tục tra án.

Dọc đường đi, Tiểu Tứ Tử cùng Yêu Vương vừa đi vừa nói chuyện phiếm, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng không nghe hai người bọn họ đang nói cái gì, các loại con số các loại quẻ tượng, hai người tán gẫu vô cùng vui vẻ, người khác nghe tựa như thiên thư.

Bất quá Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều không để ý, bởi vì hai người bọn hắn đang thảo luận chuyện nội lực, đồng thời, Triển Chiêu còn muốn cố gắng khắc chế xung động của chính mình làm cái gì cũng nghĩ đến phải vẽ.

Một đường này đi thật sự là quá khó khăn, nhìn con mèo liền muốn vẽ, nhìn con chó cũng muốn vẽ......

Bạch Ngọc Đường vừa cùng Triển Chiêu nói chuyện vừa nhìn hắn lâu lâu lại vỗ vỗ tay mình một chút, có chút nghi hoặc hỏi, "Miêu Nhi? Có muỗi sao?"

"Ân?" Triển Chiêu chà xát tay mở to đôi mắt mèo nhìn hắn, "Cái gì muỗi?"

Sau đó Triển Chiêu sờ cằm —— thật muốn vẽ con muỗi nha! Nhưng mà phải vẽ mấy cái chân?

Bốn người đi vào tòa miếu lớn nhất Hắc Phong Thành.

Các hòa thượng đều ở cửa miếu, hôm nay hương khói cũng không đốt, rất nhiều quân binh dò tìm bên trong.

Chó săn vừa rồi mang đến cũng phát hiện có gì đó khác thường, trải qua một phen đào bới, lại không lấy có hố thi cốt gì, nhưng không biết sao lại đào ra một con suối, lúc này cả trong miếu đều là nước, các hòa thượng vội vàng lấy mấy cuốn kinh ra ngoài.

Binh lính vội vàng giúp đỡ lấp con suối, kết quả lỗ càng lấp càng lớn, nước cứ ào ào mà chảy ra.

Phương trượng ở cửa niệm A di đà phật, Yêu Vương nói với ông ta, "Hòa thượng a! Gặp nước là chuyện tốt a! Đại cát đại lợi tiền tài thăng tiến!"

Phương trượng đại sư đều nhanh khóc.

Yêu Vương ôm Tiểu Tứ Tử gây họa xong lại không tìm ra manh mối nói với Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường là đói bụng.

Hai người đành phải mang theo một lớn một nhỏ đổi chỗ.

Một lớn một nhỏ nói muốn đến Thái Bạch Cư ăn bánh mật kéo, Triển Chiêu vừa nghe, yên lặng túm Bạch Ngọc Đường đi theo cùng, còn vung tay lên.

Bạch Ngọc Đường nhìn thấy giữa không trung để lại một đoàn sáng không rõ hình thể, hỏi lại, "Này là cái gì nha?"

Triển Chiêu cười tủm tỉm nói, "Bánh mật kéo nha!"

Ngũ Gia bất đắc dĩ thở dài, lúc rảnh rỗi phải dạy con mèo này vẽ một chút mới được.

Phía trước Tiểu Tứ Tử cùng Yêu Vương đã nói xong về thiên thư, hai người bắt đầu tán gẫu chuyện khác.

Tiểu Tứ Tử ôm cổ Yêu Vương, hỏi hắn, "Yêu yêu, Miêu Miêu cùng Bạch Bạch có phải đã lợi hại hơn trước kia hay không a?"

Yêu Vương mỉm cười, "Chắc là vậy đi..."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liền nhìn phía trước, nghe nội dung hai người đang tán gẫu.

"Vậy ngươi có nên cũng dạy Cửu Cửu cùng Tiểu Lâm Tử không?" Tiểu Tứ Tử hỏi.

Yêu Vương nhìn Tiểu Tứ Tử, "Hai người bọn họ?"

Tiểu Tứ Tử gật đầu, "Ân, không thể bất công a!"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái —— đoàn tử cũng rất quan tâm hai người đó, đương nhiên, đoàn tử nhất định là quan tâm đến Triệu Phổ, Nhị Phượng chỉ là nhân tiện!

Yêu Vương nói, "Ân... Chỉ cần chỉ điểm Tiểu Phượng Hoàng là được, Tiểu Nguyên Soái trước đó đã hỏi qua ta."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều sửng sốt, hai người bước nhanh lên trước nghe một chút.

"Cửu Cửu hỏi ngươi cái gì nha?" Tiểu Tứ Tử rất hiếu kỳ, Cửu Cửu thế nhưng có chuyện gì gạt bé.

"Nga, Tiểu Nguyên Soái hỏi ta, nội lực không có đọc mà nói, phải như thế nào mới có thể luyện được Bạch Diễm*." Yêu Vương cười cười.

*lửa trắng

"Chuyện khi nào a?" Tiểu Tứ Tử tò mò.

"Trước chuyến đi đến Giang Nam." Yêu Vương nói.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lại nhìn nhau liếc mắt một cái —— cừ thật! Triệu Phổ vẫn thông minh tinh tường nhất, không nghĩ tới đã đi trước một bước.

"Vậy Yêu Yêu có dạy Cửu Cửu không?" Tiểu Tứ Tử hỏi.

"Ân... Nội lực không có độc là không thể luyện Bạch Diễm." Yêu Vương có chút tiếc nuối nói, "Bạch Diễm của Bạch Quỷ Vương, kỳ thật là một loại nội lực có hình thái như khói độc, loại độc có thể hòa tan tất cả chất độc này có uy lực như ngọn lửa, hơn nữa sương mù màu trắng hình thành hình thái của ngọn lửa, mới thành Bạch Diễm. Ngươi nghĩ a, ngọn lửa bình thường không có khả năng lập tức lan tràn cả con phố đi, cái kia nếu xét đến cùng chính là sương mù. Chính là, Tiểu Nguyên Soái tuy không có quan hệ huyết thống với Yểu Trường Thiên, nhưng có thể dùng được loại nội lực này, nhưng nội lực lại không có độc, nên khói độc sinh ra không lợi hại được... Cho nên hắn muốn học Bạch Diễm cơ hồ là không có khả năng."

Tiểu Tứ Tử hơi hơi mím miệng, có chút đau lòng cho Triệu Phổ, "Vậy phải làm sao bây giờ? Chỉ có Cửu Cửu sẽ không tiến bộ sao? Yêu Yêu ngươi nghĩ biện pháp giúp Cửu Cửu a!"

Yêu Vương nở nụ cười, "Cũng không tới phiên ta nghĩ biện pháp a, biện pháp phải do hắn tự nghĩ ra, ta sẽ cho hắn lời khuyên... Triệu Phổ là người không cần lo lắng cho hắn, hắn có tâm muốn làm chuyện gì tự nhiên đều có thể làm tốt."

"Thật sự sao?" Tiểu Tứ Tử hỏi Yêu Vương, "Vậy Cửu Cửu luyện được Bạch Diễm sao?"

Yêu Vương có chút bất đắc dĩ nhéo mũi nhỏ của Tiểu Tứ Tử, "Đã nói hắn không thể luyện Bạch Diễm a!"

Tiểu Tứ Tử bĩu môi, tỏ vẻ bất mãn —— vậy rốt cuộc là có thể luyện cái gì a?

Yêu Vương nhún vai, "Không biết a, cũng chưa thấy qua, bất quá hắn sau đó có hỏi ta mấy vấn đề, cảm giác đi đúng đường rồi."

Nói xong, Yêu Vương bất đắc dĩ thở dài, "Muốn nói đáng tin cậy thì Vô Sa đáng tin nhất a, ba người kia cũng không hảo hảo dạy đồ đệ, đều tự bản thân đồ đệ cân nhắc."

"Vậy Tiểu Lâm Tử không hỏi ngươi sao?" Tiểu Tứ Tử tò mò.

Yêu Vương lắc đầu, "Không a, bất quá vấn đề của Tiểu Phượng Hoàng có chút nghiêm trọng, phải tự bản thân hắn cân nhắc."

Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu.

"Chính là quá khoa trương!" Yêu Vương thở dài.

Phía sau Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều gật đầu —— có đạo lý!

..................................................

"A... Hắt xì!"

Trong rừng, Lâm Dạ Hỏa đột nhiên hắt xì.

Tiểu Lương Tử tò mò nhìn hắn.

Lúc này, chợt nghe Trâu Lương bên kia nói lớn, "Tìm được thứ gì đó!"

Lâm Dạ Hỏa, Yểu Trường Thiên còn thêm Tiểu Lương Tử đều mờ mịt nhìn Trâu Lương, như là hỏi —— tìm thấy thứ gì?

Trâu lương nhìn biểu tình của ba người cũng không nói gì, ba người này đến tột cùng là tới đây làm gì chứ?

Trâu lương cầm lấy một đầu lâu lên, nhìn nhìn Lâm Dạ Hỏa.

"A!" Lâm Dạ Hỏa phát hiện lại tìm được hố thi thể, lập tức chạy tới xem.

Các tướng sĩ đào hố thấy cấu tạo cơ bản cũng giống cái hố phía dưới Vô Danh Tự, chính là hố này chứa bộ xương Tà Thần tượng Phật khác, khác với tượng trước đây cầm con rùa, tượng này đang cầm con gà.

"Đây là con gà sao?" Yểu Trường Thiên nhịn không được hỏi.

Tiểu Lương Tử cũng gật đầu, "Còn là con gà mái a!"

Lâm Dạ Hỏa hỏi Trâu Lương, "Cái này... Là Chu Tước sao?"

Trâu Lương liền đoán, "Không chừng Bạch Hổ đào ra có thể là một con mèo béo, Thanh Long có lẽ là một con rắn đi, có lẽ là một con sâu hay rết gì đó."

Lâm Dạ Hỏa cũng có chút ghét bỏ, đưa tay gõ con gà mái kia, kết quả đầu gà mái bị hắn gõ rớt, bên trong lại có một hắc quyển.

Tháo túi ra đem hắc quyển lấy ra, nội dung cùng một phần trước đó giống nhau, đoán chừng là phải hợp lại cùng một chỗ xem.

Lâm Dạ Hỏa thần tình phức tạp nhìn bức tượng đặc biệt khôi hài kia, tựa hồ còn mang chút ý tứ hàm xúc châm chọc tượng Phật Tà Thần, hỏi Trâu Lương, "Cái này... Đáng tin sao? Chúng ta có thể hay không bị người ta lừa?"

Trâu Lương cũng cảm thấy không chắc lắm, dù sao đồ bọn họ cũng đã tìm được, lấy về cho Triển Chiêu bọn họ đi.

"Tiếp tục đào sao?" Lâm Dạ Hỏa ngẩng đầu nhìn sắc trời, bây giờ còn sớm, tiếp tục đào, đến trời tối đen phỏng chừng còn có thể đào vài toà miếu.

Trâu Lương gật đầu, nhưng hai người quay đầu lại nhìn thoáng qua, chỉ thấy Bạch Quỷ vương cùng Tiểu Lương Tử ngồi ở bên tảng đá cùng nhau run chân, ý là —— nôn nóng!

Lâm Dạ Hỏa thật hiểu chuyện a, đem hắc quyển giao cho Bạch Quỷ vương, để hắn hỗ trợ mang cho Triển Chiêu, Triển Chiêu không phải đang ở chung với Yêu vương sao.

Bạch Quỷ vương thu hắc quyển, xách đồ tôn lên liền mất tung thân ảnh.

Lâm Dạ Hỏa ôm cánh tay tiếp tục ở nơi đó thở dài —— ai tới giúp đại gia ta giải quyết vấn đề hỏa lực quá mạnh đi chứ?

Trâu Lương ở một bên nghĩ kế cho hắn, "Ăn chút gì đó trừ hoả thử xem."

"Trừ hoả?" Lâm Dạ Hỏa nhìn hắn.

"Bí đao a, hạt sen a, đậu xanh a...... Mấy cái đó đó." Trâu Lương chọc hắn.

"Ta nói không phải là cái loại hạ hỏa này!" Hỏa Phượng giậm chân.

Trâu Lương nhìn dáng vẻ táo bạo của hắn, "Này còn không phải là thượng hoả a?"

Lâm Dạ Hỏa đưa tay nắm hai bên da mặt Trâu Lương, như muốn túm sưng hắn.

Trâu Lương cầm lấy hai bên cổ tay hắn, hai người ở trong rừng huyên náo, bên cạnh một đám chó săn nghiêng đầu nhìn náo nhiệt.

.......

Đang nháo, bỗng nhiên chợt nghe "Răng rắc" một tiếng.

Hai người đều sửng sốt —— thanh âm gì?

"Thiếu tướng!"

Lúc này, có tên lính chạy tới, chỉ vào trên núi nói, "Bên kia có tòa miếu bị sụt xuống, xuất hiện một cái động!"

"Động?" Hai người cũng không đoái hoài tới náo loạn, cùng nhau chạy tới nhìn.

Quả nhiên, chỉ thấy bên cạnh miếu xuất hiện một cái động hình vuông, còn có bậc thang đi xuống, vừa nhìn chính là do người làm ra.

Trâu Lương lượm mấy sỏi đá ném xuống, chợt nghe thanh âm ùng ục truyền đến, sỏi lăn xuống không bao lâu, cũng không phát ra tiếng.

"Cảm giác hình như không quá sâu, phía dưới mặt đất cũng rất bằng phẳng." Nói xong, Trâu Lương nằm xuống lắng nghe, lại cảm thụ một chút gió ở cửa động.

"Hẳn không phải làcổ mộ, có thể nghe được tiếng gió thổi lưu thông." Trâu Lương nói, "Phía dưới đoán chừng là thông đạo thông đến chỗ nào đó."

Lâm Dạ Hỏa nghi ngờ nhìn Trâu Lương —— thế nào mà nghe được?

Trâu Lương nhận đuốc, mang theo mấy con cẩu muốn đi xuống.

"Ai, chờ một chút!" Lâm Dạ Hỏa đưa tay cản lại hắn "Phía dưới này có cơ quan hay không a?"

Trâu Lương vừa muốn nói gì, chỉ thấy Hỏa Phượng đi vào trong vung tay... Lập tức vung xuống, một đạo hỏa quang lao xuống, rơi xuống đất.

Nhờ ánh lửa, mọi người nhìn xuống dưới, đều sửng sốt.

Chỉ thấy tại nơi hai bên cửa vào, trong vách tường khảm nạm các loại đầu lâu.

Hơn nữa nhìn cái trạng thái này, nhìn như tráng trí.

Trâu Lương liền cau mày.

Hỏa Phượng cũng cảm thấy có điểm chán ngán, "Đám người này thẩm mỹ có vấn đề đúng không, treo đầu lâu lên làm gì a, cũng không biết treo vàng bạc châu bảo trân châu phỉ thúy mã não san hô sao?"

Trâu Lương thổ tào, "Vậy thì không phải là tà giáo, mà là hầm nhà Bạch Ngọc Đường."

Phía sau một đám binh sĩ đều nhịn không được "phốc" một tiếng.

Lâm Dạ Hỏa cười, biểu thị chuyện cười này nói thật hay! Nói xong, thả người nhảy xuống trước.

Trâu Lương vội vàng cầm đuốc đuổi theo, hắn chỉ dẫn theo một tiểu đội đi vào, những người khác ở trên chờ.

...........

Bên kia, Tiểu Tứ Tử hiếu kỳ hỏi Yêu vương, "Tiểu Lâm Tử thượng hoả sao? Có phải là táo bón không?"

Yêu vương đưa tay bấm quai hàm của Tiểu Tứ Tử biểu thị bé thật đáng yêu.

Tiểu Tứ Tử còn sờ tiểu hà bao, nói một hồi chuẩn bị chút Thanh Tâm hoàn cho hắn ăn một lần.

Phía sau, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng thảo luận —— đích xác, cái thiên hỏa kia của Lâm Dạ Hỏa có điểm quá mạnh, cảm giác khống chế không tốt, lực sát thương quá lớn chỉ có thể dùng cho biểu diễn, thực dụng thì không mạnh. Lâm Dạ Hỏa cũng không phải thích giết chóc gì, không có khả năng lấy đồ chơi kia cùng người ta so chiêu, vạn nhất chết cháy người vô tội thì không tốt.

Bạch Ngọc Đường cảm thấy vấn đề này lúc hắn đắp nội lực cũng sẽ gặp phải.

Triển Chiêu cũng cảm thấy nội lực một khi thông suốt, khuếch đại hình như so với thu nhỏ thì dễ làm hơn a.

Yêu vương nghe xong khẽ cười cười, "Ừ, xem ra chỉ dựa vào nói không hữu dụng a, tìm một cơ hội gì biểu diễn một chút..."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau liếc mắt —— biểu diễn...

Tiểu Tứ Tử đột nhiên hỏi Yêu vương, "Yêu Yêu ngươi muốn đánh đồ đệ sao?"

Yêu vương hiếu kỳ nhìn Tiểu Tứ Tử, "Đánh đồ đệ?"

Tiểu Tứ Tử gật đầu, "Lúc Cửu Cửu dạy Tiểu Lương Tử võ công, Tiểu Lương Tử nếu không thông suốt, Cửu Cửu liền đánh đồ đệ nha, đánh đánh a, Tiểu Lương Tử liền thông suốt.... Tiểu Lương Tử nói như vậy."

Yêu vương nghiêm túc suy tư một chút, "Ngược lại cũng đúng... Ngươi nói mấy người bọn hắn chưa từng hảo hảo dạy đồ tôn của ta, đúng là cần phải thu thập một chút nga?"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường trao đổi ánh mắt —— Đến lúc rồi! Hữu sinh chi niên*! Rốt cục có thể thấy hai người kia bị đánh!



*sinh thời (chỉ khoảng thời gian tồn tại của con người.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro